Chương 451: Siêu phô trương linh đình (2).
Cửu Hanh
11/12/2015
- Với thân phận, địa vị hôm nay của tiểu Lạc ngươi thì bấy nhiêu đây còn ít.
Trần Lạc buồn cười hỏi:
- Tần viện trưởng đang chê cười ta sao?
Tần Đông Thăng vừa khiêm tốn vừa nịnh bợ:
- Làm gì có. Cái tên Trần Lạc trong thiên hạ ai không biết? Đấu thiên kiêu, đấu pháp tắc, đấu tự nhiên, nghịch với trời...
Tần Đông Thăng nói:
- Sự tích của ngươi làm người ta cực kỳ kính nể.
Tần Đông Thăng thấy Trần Lạc chỉ cười tủm tỉm, tiếp tục bảo:
- Thời gian không còn sớm, Triều viện trưởng và tất cả giáo sư, đệ tử Tiểu La Thiên học viện đều chờ cung nghênh, chúng ta hãy mau lên đường đi?
Trần Lạc không từ chối:
- Được.
Đồ lão đầu nhi vội bước tới hỏi:
- Tiểu Lạc, ngươi thật sự muốn đi?
Đồ Khai Nguyên không hy vọng Trần Lạc đi nhưng bây giờ Tiểu La Thiên học viện chơi chiêu này, trong lòng lão biết nếu hắn từ chối chắc chắn sẽ bị Tiểu La Thiên học viện lấy ra châm chích, tung tin Trần Lạc bụng dạ dẹp hòi, cậy tài khinh người, kiêu căng không chịu đi lễ mừng kỷ niệm trường học cũ.
- Tần viện trưởng đã có thành ý mời ta, nào là gõ trống khua chiêng, nếu ta không đi thì chẳng phải là không nể tình?
Trần Lạc bước tới vỗ vai Đồ lão đầu nhi, nói:
- Yên tâm, ta biết chừng mực.
Thấy Trần Lạc đồng ý thì Tần Đông Thăng mừng rõ, tự mình dắt phi thiên mã lại cho hắn.
Trần Lạc không khách sáo, ngồi lên xe ngựa xa hoa do phi thiên mã kéo.
Tần Đông Thăng vung tay lên mang theo hơn một trăm người nhanh chóng rời đi.
Đồ lão đầu nhi nhìn phi thiên mã lao nhanh trên bầu trời, nhỏ giọng nói:
- Có thể khiến Tần Đông Thăng bỏ tự tôn đén đây, chắc chắn chỗ Tiểu La Thiên học viện đã bày ra thiên la địa võng, trước tiên tung hứng rồi mới ném xuống, nâng lên càng cao thì té càng đau. Thủ đoạn kiểu này mệt bọn họ nghĩ ra được, rõ rành rành là muốn đùa chết tiểu Lạc. Nhưng... Gia gia muốn nhắc nhở các ngươi một câu, các ngươi thật sự không nên làm như vậy.
Đồ Khai Nguyên lắc đầu, thở dài tiếp tục bảo:
- Vốn tiểu Lạc không định tìm các ngươi tính sổ, giờ thì tốt rồi, hắn không đi nhưng các ngươi cứ buộc hắn đi, các ngươi không tìm chết thì là gì? Các ngươi chỉ biết hắn mất hết tu vi nhưng không biết tiểu tử này có tạo nghệ lĩnh vực trận pháp càng biến thái hơn, biến thái đến mức gia gia không hiểu nổi. Trần Lạc đùa đám tép riu các ngươi nhẹ nhàng như con kiến.
Đồ lão đầu nhi không hề lo lắng an toàn của Trần Lạc mà thấy lo cho Tiểu La Thiên học viện.
- Hy vọng lần này Tiểu La Thiên học viện đừng đùa quá mức, nếu không thì với tính cách của tiểu tử đó quỷ mới biết hắn sẽ làm chuyện gì. Tiểu tử kia dám nghịch với trời thì còn gì không dám làm? Không được, gia gia phải đi xem. Bây giờ các đại nhân vật khắp thế giới chú ý đến hắn, không thể để Trần Lạc tiếp tục gây chuyện.
Từ khi được Đại Nguyên thương các ủng hộ tài trợ có thể nói Tiểu La Thiên học viện thay đổi nghiêng trời lệch đất, sau khi xây dựng lại học viện được gọi là học viện quy mô lớn nhất, lực lượng lão sư mạnh nhất, hoàn cảnh tu hành ưu việt nhất Kim Thủy Vực.
Sự thật đúng là vậy, Tiểu La Thiên học viện bây giờ chỉ có hai từ hình dung, đó là xa hoa, tường rào học viện xây bằng đá xanh thượng đẳng, càng đừng nói tới kiến trúc bên trong, xa xỉ như tòa hoàng cung. Điuè này khiến người kinh thán lực lượng tài phú, nếu không thì Tiểu La Thiên học viện bị ảnh hưởng lớn của Trần Lạc mấy lần suýt đóng cửa không thể nào thời gian ngắn lại đứng vững gót chân trong Kim Thủy Vực.
Yến hội lễ mừng tổ chức trong quảng trường Tiểu La Thiên học viện, ánh sáng linh hồn Kim Thủy Vực được mời đều đến đông đủ. Giờ phút này, tốp năm tốp ba tụ tập lại, bọn họ khách sáo, nịnh hót nhau.
Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu ngồi một mình nhìn bốn phía, cảm thán Tiểu La Thiên học viện xa hoa. Đặc biệt trong sân có ghế dựa lớn xa hoa màu vàng sậm, dùng lôi nhật xích kim thạch xây thành, đẳng cấp cao tôn quý. Bạch Phiêu Phiêu rất muốn qua ngồi thử cho biết.
- Lão bản Đại Nguyên thương các chịu bỏ vốn ném tiền cho Tiểu La Thiên học viện, ngươi nhìn cái ghế dựa ám kim đó đi, không biết để cho ai mà ngay ghế chủ.
Không chỉ Bạch Phiêu Phiêu tò mò, nhiều người cũng rất tò mò. Không chỉ vì ghế ám kim to lớn xa hoa càng vì cái ghế đặt ở ghế chính, vị trí cao hơn cả đám đại chấp sự Kim Thủy Vực.
Khiến người khó hiểu là ai có tư cách ngồi trên vị trí này? Nhìn khắp Kim Thủy Vực chỉ có vực chủ Kim Thủy Vực là thân phận mạnh hơn đại chấp sự, nhưng hôm nay vực chủ đại nhân không đến.
Không biết là ai kêu tên Trần Lạc, mọi người xôn xoa. Có ai không biết tiếng Trần Lạc? Huống chi Trần Lạc ra từ Kim Thủy Vực, nên khi nghe tên hắn rất nhiều người kích động. Dù là các đại nhân vật Kim Thủy Vực cao cao tại thượng cũng kiềm không được đứng dậy ngóng cổ nhìn.
Quả nhiên không lâu sau một thanh niên áo lam bề ngoài yếu đuối được đám phó viện trưởng Tần Đông Thăng, hơn một trăm người vây quanh đi vào sân. Thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt thanh tú, khí chất yếu đuối, không phải Trần Lạc thì là ai?
- Tên này đến thật sao?
Bạch Phiêu Phiêu hơi giật mình, bởi vì người sáng suốt đều biết lần này Tiểu La Thiên học viện mời Trần Lạc đến không đơn giản là tham gia lễ mừng. Trong yến hội không biết có bao nhiêu người chờ gây chuyện với Trần Lạc. Trong tình huống mất hết tu vi, biết rõ núi có cọp mà vẫn leo lên, Trần Lạc đúng như tin đồn có gan cọp long uy, không sợ trời không sợ đất.
Hạ Mạt nhìn chăm chú vào thanh niên áo lam, trong mắt ẩn chứa nghi hoặc, lo âu.
Hạ Mạt nhỏ giọng nói:
- Không biết hắn đến làm gì...
Nhiều người lần đầu tiên gặp Trần Lạc đều khó liên tưởng hắn với Thiên Vương Lão Tử nghịch thiên mà đi. Bởi vì khuôn mặt Trần Lạc rất thanh tú, khí chất quá yếu đuổi. Đều nói mặt từ tâm sinh, thanh niên thanh tú, yếu đuối như vậy nên ôm quyển sách thủy tinh ở lì trong Tàng Thư tháp, tại sao đi nghịch thiên? Thật là đảo điên suy nghĩ.
Có lẽ vì Trần Lạc bị đại thương thiên thẩm phán mất hết tu vi, mới lành vết thương nặng, nếu không thì một người sao có thể yếu ớt như vậy? Mọi người đều đoán như thế. Dù bọn họ biết bây giờ Trần Lạc không có chút tu vi nhưng dù sao nửa năm trước hắn nghịch thiên, là niềm kiêu hãnh của Kim Thủy Vực, có khá nhiều người kính nể hắn, chủ động tới gần chào hỏi.
Dù người quen hay xa lạ Trần Lạc đều cười thân thiện, khí chất đã nhu hòa càng khiến người cảm thấy hắn khiêm tốn, khéo léo. Các đại nhân vật Kim Thủy Vực gật gù khen ngợi, chợt nhớ tin đồn liên quan Trần Lạc.
Lạc gia vui, thiên hạ cười, một niệm như phật, tiêu sái, tùy ý cười nói.
Lạc gia giận, thiên hạ khóc, một niệm như ma, ngông cuồng, bá đạo, giận ngập trời.
Nhìn biểu hiện hôm nay của Trần Lạc chắc là tâm tình không tệ, thật giống phật, cười nói với bất cứ ai. Không biết khi Trần Lạc giận có như truyền thuyết hóa thân như ma, ngông cuồng, bá đạo, giận ngập trời?
Trần Lạc buồn cười hỏi:
- Tần viện trưởng đang chê cười ta sao?
Tần Đông Thăng vừa khiêm tốn vừa nịnh bợ:
- Làm gì có. Cái tên Trần Lạc trong thiên hạ ai không biết? Đấu thiên kiêu, đấu pháp tắc, đấu tự nhiên, nghịch với trời...
Tần Đông Thăng nói:
- Sự tích của ngươi làm người ta cực kỳ kính nể.
Tần Đông Thăng thấy Trần Lạc chỉ cười tủm tỉm, tiếp tục bảo:
- Thời gian không còn sớm, Triều viện trưởng và tất cả giáo sư, đệ tử Tiểu La Thiên học viện đều chờ cung nghênh, chúng ta hãy mau lên đường đi?
Trần Lạc không từ chối:
- Được.
Đồ lão đầu nhi vội bước tới hỏi:
- Tiểu Lạc, ngươi thật sự muốn đi?
Đồ Khai Nguyên không hy vọng Trần Lạc đi nhưng bây giờ Tiểu La Thiên học viện chơi chiêu này, trong lòng lão biết nếu hắn từ chối chắc chắn sẽ bị Tiểu La Thiên học viện lấy ra châm chích, tung tin Trần Lạc bụng dạ dẹp hòi, cậy tài khinh người, kiêu căng không chịu đi lễ mừng kỷ niệm trường học cũ.
- Tần viện trưởng đã có thành ý mời ta, nào là gõ trống khua chiêng, nếu ta không đi thì chẳng phải là không nể tình?
Trần Lạc bước tới vỗ vai Đồ lão đầu nhi, nói:
- Yên tâm, ta biết chừng mực.
Thấy Trần Lạc đồng ý thì Tần Đông Thăng mừng rõ, tự mình dắt phi thiên mã lại cho hắn.
Trần Lạc không khách sáo, ngồi lên xe ngựa xa hoa do phi thiên mã kéo.
Tần Đông Thăng vung tay lên mang theo hơn một trăm người nhanh chóng rời đi.
Đồ lão đầu nhi nhìn phi thiên mã lao nhanh trên bầu trời, nhỏ giọng nói:
- Có thể khiến Tần Đông Thăng bỏ tự tôn đén đây, chắc chắn chỗ Tiểu La Thiên học viện đã bày ra thiên la địa võng, trước tiên tung hứng rồi mới ném xuống, nâng lên càng cao thì té càng đau. Thủ đoạn kiểu này mệt bọn họ nghĩ ra được, rõ rành rành là muốn đùa chết tiểu Lạc. Nhưng... Gia gia muốn nhắc nhở các ngươi một câu, các ngươi thật sự không nên làm như vậy.
Đồ Khai Nguyên lắc đầu, thở dài tiếp tục bảo:
- Vốn tiểu Lạc không định tìm các ngươi tính sổ, giờ thì tốt rồi, hắn không đi nhưng các ngươi cứ buộc hắn đi, các ngươi không tìm chết thì là gì? Các ngươi chỉ biết hắn mất hết tu vi nhưng không biết tiểu tử này có tạo nghệ lĩnh vực trận pháp càng biến thái hơn, biến thái đến mức gia gia không hiểu nổi. Trần Lạc đùa đám tép riu các ngươi nhẹ nhàng như con kiến.
Đồ lão đầu nhi không hề lo lắng an toàn của Trần Lạc mà thấy lo cho Tiểu La Thiên học viện.
- Hy vọng lần này Tiểu La Thiên học viện đừng đùa quá mức, nếu không thì với tính cách của tiểu tử đó quỷ mới biết hắn sẽ làm chuyện gì. Tiểu tử kia dám nghịch với trời thì còn gì không dám làm? Không được, gia gia phải đi xem. Bây giờ các đại nhân vật khắp thế giới chú ý đến hắn, không thể để Trần Lạc tiếp tục gây chuyện.
Từ khi được Đại Nguyên thương các ủng hộ tài trợ có thể nói Tiểu La Thiên học viện thay đổi nghiêng trời lệch đất, sau khi xây dựng lại học viện được gọi là học viện quy mô lớn nhất, lực lượng lão sư mạnh nhất, hoàn cảnh tu hành ưu việt nhất Kim Thủy Vực.
Sự thật đúng là vậy, Tiểu La Thiên học viện bây giờ chỉ có hai từ hình dung, đó là xa hoa, tường rào học viện xây bằng đá xanh thượng đẳng, càng đừng nói tới kiến trúc bên trong, xa xỉ như tòa hoàng cung. Điuè này khiến người kinh thán lực lượng tài phú, nếu không thì Tiểu La Thiên học viện bị ảnh hưởng lớn của Trần Lạc mấy lần suýt đóng cửa không thể nào thời gian ngắn lại đứng vững gót chân trong Kim Thủy Vực.
Yến hội lễ mừng tổ chức trong quảng trường Tiểu La Thiên học viện, ánh sáng linh hồn Kim Thủy Vực được mời đều đến đông đủ. Giờ phút này, tốp năm tốp ba tụ tập lại, bọn họ khách sáo, nịnh hót nhau.
Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu ngồi một mình nhìn bốn phía, cảm thán Tiểu La Thiên học viện xa hoa. Đặc biệt trong sân có ghế dựa lớn xa hoa màu vàng sậm, dùng lôi nhật xích kim thạch xây thành, đẳng cấp cao tôn quý. Bạch Phiêu Phiêu rất muốn qua ngồi thử cho biết.
- Lão bản Đại Nguyên thương các chịu bỏ vốn ném tiền cho Tiểu La Thiên học viện, ngươi nhìn cái ghế dựa ám kim đó đi, không biết để cho ai mà ngay ghế chủ.
Không chỉ Bạch Phiêu Phiêu tò mò, nhiều người cũng rất tò mò. Không chỉ vì ghế ám kim to lớn xa hoa càng vì cái ghế đặt ở ghế chính, vị trí cao hơn cả đám đại chấp sự Kim Thủy Vực.
Khiến người khó hiểu là ai có tư cách ngồi trên vị trí này? Nhìn khắp Kim Thủy Vực chỉ có vực chủ Kim Thủy Vực là thân phận mạnh hơn đại chấp sự, nhưng hôm nay vực chủ đại nhân không đến.
Không biết là ai kêu tên Trần Lạc, mọi người xôn xoa. Có ai không biết tiếng Trần Lạc? Huống chi Trần Lạc ra từ Kim Thủy Vực, nên khi nghe tên hắn rất nhiều người kích động. Dù là các đại nhân vật Kim Thủy Vực cao cao tại thượng cũng kiềm không được đứng dậy ngóng cổ nhìn.
Quả nhiên không lâu sau một thanh niên áo lam bề ngoài yếu đuối được đám phó viện trưởng Tần Đông Thăng, hơn một trăm người vây quanh đi vào sân. Thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt thanh tú, khí chất yếu đuối, không phải Trần Lạc thì là ai?
- Tên này đến thật sao?
Bạch Phiêu Phiêu hơi giật mình, bởi vì người sáng suốt đều biết lần này Tiểu La Thiên học viện mời Trần Lạc đến không đơn giản là tham gia lễ mừng. Trong yến hội không biết có bao nhiêu người chờ gây chuyện với Trần Lạc. Trong tình huống mất hết tu vi, biết rõ núi có cọp mà vẫn leo lên, Trần Lạc đúng như tin đồn có gan cọp long uy, không sợ trời không sợ đất.
Hạ Mạt nhìn chăm chú vào thanh niên áo lam, trong mắt ẩn chứa nghi hoặc, lo âu.
Hạ Mạt nhỏ giọng nói:
- Không biết hắn đến làm gì...
Nhiều người lần đầu tiên gặp Trần Lạc đều khó liên tưởng hắn với Thiên Vương Lão Tử nghịch thiên mà đi. Bởi vì khuôn mặt Trần Lạc rất thanh tú, khí chất quá yếu đuổi. Đều nói mặt từ tâm sinh, thanh niên thanh tú, yếu đuối như vậy nên ôm quyển sách thủy tinh ở lì trong Tàng Thư tháp, tại sao đi nghịch thiên? Thật là đảo điên suy nghĩ.
Có lẽ vì Trần Lạc bị đại thương thiên thẩm phán mất hết tu vi, mới lành vết thương nặng, nếu không thì một người sao có thể yếu ớt như vậy? Mọi người đều đoán như thế. Dù bọn họ biết bây giờ Trần Lạc không có chút tu vi nhưng dù sao nửa năm trước hắn nghịch thiên, là niềm kiêu hãnh của Kim Thủy Vực, có khá nhiều người kính nể hắn, chủ động tới gần chào hỏi.
Dù người quen hay xa lạ Trần Lạc đều cười thân thiện, khí chất đã nhu hòa càng khiến người cảm thấy hắn khiêm tốn, khéo léo. Các đại nhân vật Kim Thủy Vực gật gù khen ngợi, chợt nhớ tin đồn liên quan Trần Lạc.
Lạc gia vui, thiên hạ cười, một niệm như phật, tiêu sái, tùy ý cười nói.
Lạc gia giận, thiên hạ khóc, một niệm như ma, ngông cuồng, bá đạo, giận ngập trời.
Nhìn biểu hiện hôm nay của Trần Lạc chắc là tâm tình không tệ, thật giống phật, cười nói với bất cứ ai. Không biết khi Trần Lạc giận có như truyền thuyết hóa thân như ma, ngông cuồng, bá đạo, giận ngập trời?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.