Chương 449: Tâm sự.
Cửu Hanh
10/12/2015
Vương Khắc lão sư thấy áy náy vì lão là đạo sư của Trần Lạc chsẳng những không giúp hắn ngược lại đệ tử năm lần bảy lượt giúp gã. Vương Khắc lão sư kiêu ngọa là vì có đệ tử ưu tú như Trần Lạc, bứt rứt vì lúc trong Tiểu La Thiên học viện không dạy dỗ hắn đàng hoàng làm Trần Lạc mất hết tu vi.
hai canh giờ sau Trần Lạc ngừng ngưng diễn.
Trần Lạc đứng dậy, cười nói:
- Quá trình chữa trị thuân lợi hơn tưởng tượng nhiều, cứ tiếp tục thế này khoảng nửa tháng sau ta bảo đảm lão sư có thể bước đi như bay.
Giọng Vương Khắc lão sư cực kỳ phức tạp:
- Tiểu Lạc, ta thật không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào.
- Người nói gì vậy, lão sư cần gì khách sáo với ta?
Vương Khắc lão sư thở dài, lắcđầu, than thở mình số may.
- Trần Lạc, chúng ta ra bên ngoài đi dạo đi.
Trần Lạc gật đầu, đẩy xe lăn đưa Vương Khắc lão sư đi dạo trong Tiểu Kim Câu học viện. Trong ấn tượng của Trần Lạc thì Vương Khắc lão sư là người kiệm lời, dù trong lòng có nhiều chuyện muốn nói nhưng gã ít khi thốt thành lời. Lần này Vương Khắc lão sư nói rất nhiều, Trần Lạc hiểu, nghe lọt tai. Trần Lạc biết Vương Khắc lão sư nói nhiều chỉ có một mục đích là không mong hắn đi Tiểu La Thiên học viện gây sự.
- Trần Lạc, ngươi đã lớn, trưởng thành, ngươi có kinh nghiệm, trải qua nhưcng gì mà người bình thường khó chạm tới, khó tưởng tượng. Chuyện gì nên, không nên làm tin tưởng ngươi biết rõ hơn ai. Hôm nay ta muốn nói là lão sư sống rất vui, rất thỏa mãn, chuyện quá khứ hãy để nó trôi qua.
- Lão sư, có phải Đồ lão đầu nhi mới tìm lão sư không?
Vương Khắc lão sư không giấu diếm, cười nói:
- Đồ viện trưởng có tìm ta nhưng không nói một chữ nào về chuyện ngươi tham gia yến hội Tiểu La Thiên học viện. Ta nghĩ Đồ viện trưởng cũng biết cá tính của ngươi sẽ không ngeh ai khuyên.
- Tiểu Lạc, hãy hứa với lão sư, đừng truy cứu chuyện này nữa. Tiểu La Thiên học viện có ơn với lão sư, hai chân này xem như báo đáo ân tình, vậy thì lão sư rời khỏi Tiểu La Thiên học viện cũng dễ chịu hơn. Từ nay về sau lão sư có thể yên tâm ở trong Tiểu Kim Câu học viện dạy mọi người.
Trần Lạc cười cười, gật gật đầu, nói:
- Ta ghi nhớ lời lão sư nói.
Thấy Trần Lạc đồng ý thì tâm tình Vương Khắc lão sư vui vẻ hơn, gã nhìn trăng treo trên trời đêm.
Vương Khắc lão sư hỏi:
- Tiểu Lạc, ngươi tu hành là vì cái gì?
- Lão sư hỏi vấn đề này là một câu hỏi phức tạp mà đơn giản nhất thế giới. Nói thật là ta chưa từng nghiêm túc suy nghĩ, cũng lời nghĩ nhiều. Nếu lão sư cứ muốn có đáp án thì ta chỉ có thể nói ta tu hành là vì muốn tu, không tại sao hết.
Trần Lạc trả lời làm Vương Khắc lão sư ngẩn ngơ.
Vương Khắc lão sư trầm ngâm thật lâu sau, lắc đầu cười nói:
- Đây là đáp án đơn giản và phức tạp nhất lão sư đã nghe. Tâm cảnh ngươi cao vượt qua người bình thường, lấy tâm làm gốc, chúa tể bản thân, quản linh hồn, chưởng thân hình, điều khiển dục vọng. Ta là trời, là đất, trời đất bao la lòng ta lớn nhất. Tâm cảnh như vậy cao không thể với tới, ghê gớm, thật là ghê gớm. Chỉ có tính cách như ngươi trải qua nhiều tạo hóa thế này mới có tư cách sở hữu tâm cảnh chí thượng như vậy.
Trần Lạc cười to bảo:
- Lão sư khen quá lời.
- Ngươi có biết tu hành vì cái gì không?
Vương Khắc lão sư nói:
- Bản thân lão sư cũng không biết tại sao mình tu hành. Lúc nhỏ nhìn người ta tu hành ta cũng đi tu, ước mơ có ngày tu vi cao, trở nên nổi tội. Không chỉ là ta, thế giới này có rất nhiều người tu hành đều như thế. Thế giới như vậy, hoàn cảnh như vậy, sinh hoạt cũng là như vậy, mọi người tu hành chỉ vì đây là cách để sống.
- Mãi khi sống hơn nửa đời người ta mới dần hiểu ra. Nếu xem tu hành là cách sinh tồn thì nay từ đầu đã sai lầm, đã định không đi xa trên đường tu hành. Tu hành tu hành thật ra là tu tâm.
Trần Lạc rất đồng ý lời của Vương Khắc lão sư, có cảm xúc tương tự. Khi Trần Lạc tu ra Đại Nhật linh nguyên đã có cảm giác này, khi mới ngưng tụ ra nó đừng nói là chúa tể, hắn muốn phát ra nó là cả một vấn đề. Nhưng sau này tu luyện Mỹ U U tặng cho quyển tâm pháp Thượng Thiện Nhược Thủy, dùng tâm chủ đạo Đại Nhật linh nguyên thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tâm sự với Vinh Diệu đoàn dẫn dắt Trần Lạc nhiều, có đôi lúc hắn cảm thấy lão sư dạy hắn không phải tu hành mà là đạo lý làm người. Trần Lạc rất kính nể Vương Khắc lão sư cũng vì vậy.
* * *
Ngày hôm nay rất đặc biệt với Tiểu La Thiên học viện, vì sắp chúc mừng xây dựng học viện hai trăm năm. Các đại nhân vật có uy tín danh dự, danh nhân, ngôi sao trong Kim Thủy Vực khi nhận thiệp mời đều đến chúc mừng. Có một số người không phải người Kim Thủy Vực cũng nhận được thiệp mời, Hạ Mạt nằm trong số đó. Một là Hạ Mạt không phải người Kim Thủy Vực, hai là chưa từng tiếp xúc với Tiểu La Thiên học viện nhưng bỗng nhiên nhận đợc thiệp mời. Hạ Mạt là thiếu nữ yên tĩnh, không thích trường hợp náo nhiệt nên định từ chối. Nhưng không chịu nổi Bạch Phiêu Phiêu cứng rắn lôi kéo, cuối cùng Hạ Mạt bất đắc dĩ đi theo nàng.
Trên đường đi Tiểu La Thiên học viện hai thiếu nữ ngồi trên xe ngựa.
Bạch Phiêu Phiêu thấy Hạ Mạt chống cằm đăm chiêu thì trêu:
- Này Mạt Mạt, đang nghĩ cái gì mà nghiêm túc vậy? Không lẽ nhớ nhung người trong lòng?
Hạ Mạt khẽ đáp:
- Làm gì có.
Hạ Mạt giật mình phản ứng lại, liếc xéo Bạch Phiêu Phiêu, nói:
- Ta làm gì có người trong lòng, ngươi mới có.
- Xì.
Bạch Phiêu Phiêu khoanh tay ngồi ngay thẳng, khóe môi cong lên nghiền ngẫm nói:
- Ta quen ngươi lâu như vậy, trước kia chưa từng thấy ngươi có sở thích một mình ngẩn người. Từ khi ngươi kết bạn với ai kia thì như thay đổi thành người khác, suốt ngày thẫn thờ.
- Ta không có!
- Hạ Mạt tiểu thư, ngươi dám nói ngươi không có?
Hạ Mạt nghẹn lời, giải thích rằng:
- Ta chỉ không nghĩ ra một số chuyện.
- Không nghĩ ra sao không hỏi thẳng hắn?
- Thế này không tốt, dù sao ta không quen thân với hắn, hơn nữa...
Hạ Mạt nói chợt phản ứng lại đã bị lừa, Bạch Phiêu Phiêu lém lỉnh nói một loạt lời gày bẫy nàng.
Quả nhiên Bạch Phiêu Phiêu kích động chỉ vào Hạ Mạt, cười nói:
- Hạ Mạt ơi Hạ Mạt, mới rồi ngươi còn không chịu thừa nhận. Hừ, ta biết ngay là ngươi đang nhớ tên đó.
- Ta không có, ta... Ta chỉ hơi tò mò về hắn.
- Xì, ai thèm tin. Nhớ thì nhớ có sao? Nam nữ hoan ái thiên kinh địa nghĩa, có gì mà ngượng?
- Không có chính là không có, ta nói rồi, ta chỉ hơi tò mò về hắn, tin hay không thì tùy.
- Ta nói này đại tiểu thư, đừng trách tỷ tỷ không nhắc nhở ngươi, có nhiều tin yêu bắt đầu từ tò mò. Ngươi phải cẩn thận, đừng bất cẩn rơi vào, khi đó muốn khóc cũng không được. Tên kia mập mờ với bốn, năm người, đều là mỹ nữ tuyệt sắc số một. Đây là ngoài sáng, còn trong tối quỷ mới biết tên kia dính dáng đến ai nữa.
hai canh giờ sau Trần Lạc ngừng ngưng diễn.
Trần Lạc đứng dậy, cười nói:
- Quá trình chữa trị thuân lợi hơn tưởng tượng nhiều, cứ tiếp tục thế này khoảng nửa tháng sau ta bảo đảm lão sư có thể bước đi như bay.
Giọng Vương Khắc lão sư cực kỳ phức tạp:
- Tiểu Lạc, ta thật không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào.
- Người nói gì vậy, lão sư cần gì khách sáo với ta?
Vương Khắc lão sư thở dài, lắcđầu, than thở mình số may.
- Trần Lạc, chúng ta ra bên ngoài đi dạo đi.
Trần Lạc gật đầu, đẩy xe lăn đưa Vương Khắc lão sư đi dạo trong Tiểu Kim Câu học viện. Trong ấn tượng của Trần Lạc thì Vương Khắc lão sư là người kiệm lời, dù trong lòng có nhiều chuyện muốn nói nhưng gã ít khi thốt thành lời. Lần này Vương Khắc lão sư nói rất nhiều, Trần Lạc hiểu, nghe lọt tai. Trần Lạc biết Vương Khắc lão sư nói nhiều chỉ có một mục đích là không mong hắn đi Tiểu La Thiên học viện gây sự.
- Trần Lạc, ngươi đã lớn, trưởng thành, ngươi có kinh nghiệm, trải qua nhưcng gì mà người bình thường khó chạm tới, khó tưởng tượng. Chuyện gì nên, không nên làm tin tưởng ngươi biết rõ hơn ai. Hôm nay ta muốn nói là lão sư sống rất vui, rất thỏa mãn, chuyện quá khứ hãy để nó trôi qua.
- Lão sư, có phải Đồ lão đầu nhi mới tìm lão sư không?
Vương Khắc lão sư không giấu diếm, cười nói:
- Đồ viện trưởng có tìm ta nhưng không nói một chữ nào về chuyện ngươi tham gia yến hội Tiểu La Thiên học viện. Ta nghĩ Đồ viện trưởng cũng biết cá tính của ngươi sẽ không ngeh ai khuyên.
- Tiểu Lạc, hãy hứa với lão sư, đừng truy cứu chuyện này nữa. Tiểu La Thiên học viện có ơn với lão sư, hai chân này xem như báo đáo ân tình, vậy thì lão sư rời khỏi Tiểu La Thiên học viện cũng dễ chịu hơn. Từ nay về sau lão sư có thể yên tâm ở trong Tiểu Kim Câu học viện dạy mọi người.
Trần Lạc cười cười, gật gật đầu, nói:
- Ta ghi nhớ lời lão sư nói.
Thấy Trần Lạc đồng ý thì tâm tình Vương Khắc lão sư vui vẻ hơn, gã nhìn trăng treo trên trời đêm.
Vương Khắc lão sư hỏi:
- Tiểu Lạc, ngươi tu hành là vì cái gì?
- Lão sư hỏi vấn đề này là một câu hỏi phức tạp mà đơn giản nhất thế giới. Nói thật là ta chưa từng nghiêm túc suy nghĩ, cũng lời nghĩ nhiều. Nếu lão sư cứ muốn có đáp án thì ta chỉ có thể nói ta tu hành là vì muốn tu, không tại sao hết.
Trần Lạc trả lời làm Vương Khắc lão sư ngẩn ngơ.
Vương Khắc lão sư trầm ngâm thật lâu sau, lắc đầu cười nói:
- Đây là đáp án đơn giản và phức tạp nhất lão sư đã nghe. Tâm cảnh ngươi cao vượt qua người bình thường, lấy tâm làm gốc, chúa tể bản thân, quản linh hồn, chưởng thân hình, điều khiển dục vọng. Ta là trời, là đất, trời đất bao la lòng ta lớn nhất. Tâm cảnh như vậy cao không thể với tới, ghê gớm, thật là ghê gớm. Chỉ có tính cách như ngươi trải qua nhiều tạo hóa thế này mới có tư cách sở hữu tâm cảnh chí thượng như vậy.
Trần Lạc cười to bảo:
- Lão sư khen quá lời.
- Ngươi có biết tu hành vì cái gì không?
Vương Khắc lão sư nói:
- Bản thân lão sư cũng không biết tại sao mình tu hành. Lúc nhỏ nhìn người ta tu hành ta cũng đi tu, ước mơ có ngày tu vi cao, trở nên nổi tội. Không chỉ là ta, thế giới này có rất nhiều người tu hành đều như thế. Thế giới như vậy, hoàn cảnh như vậy, sinh hoạt cũng là như vậy, mọi người tu hành chỉ vì đây là cách để sống.
- Mãi khi sống hơn nửa đời người ta mới dần hiểu ra. Nếu xem tu hành là cách sinh tồn thì nay từ đầu đã sai lầm, đã định không đi xa trên đường tu hành. Tu hành tu hành thật ra là tu tâm.
Trần Lạc rất đồng ý lời của Vương Khắc lão sư, có cảm xúc tương tự. Khi Trần Lạc tu ra Đại Nhật linh nguyên đã có cảm giác này, khi mới ngưng tụ ra nó đừng nói là chúa tể, hắn muốn phát ra nó là cả một vấn đề. Nhưng sau này tu luyện Mỹ U U tặng cho quyển tâm pháp Thượng Thiện Nhược Thủy, dùng tâm chủ đạo Đại Nhật linh nguyên thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tâm sự với Vinh Diệu đoàn dẫn dắt Trần Lạc nhiều, có đôi lúc hắn cảm thấy lão sư dạy hắn không phải tu hành mà là đạo lý làm người. Trần Lạc rất kính nể Vương Khắc lão sư cũng vì vậy.
* * *
Ngày hôm nay rất đặc biệt với Tiểu La Thiên học viện, vì sắp chúc mừng xây dựng học viện hai trăm năm. Các đại nhân vật có uy tín danh dự, danh nhân, ngôi sao trong Kim Thủy Vực khi nhận thiệp mời đều đến chúc mừng. Có một số người không phải người Kim Thủy Vực cũng nhận được thiệp mời, Hạ Mạt nằm trong số đó. Một là Hạ Mạt không phải người Kim Thủy Vực, hai là chưa từng tiếp xúc với Tiểu La Thiên học viện nhưng bỗng nhiên nhận đợc thiệp mời. Hạ Mạt là thiếu nữ yên tĩnh, không thích trường hợp náo nhiệt nên định từ chối. Nhưng không chịu nổi Bạch Phiêu Phiêu cứng rắn lôi kéo, cuối cùng Hạ Mạt bất đắc dĩ đi theo nàng.
Trên đường đi Tiểu La Thiên học viện hai thiếu nữ ngồi trên xe ngựa.
Bạch Phiêu Phiêu thấy Hạ Mạt chống cằm đăm chiêu thì trêu:
- Này Mạt Mạt, đang nghĩ cái gì mà nghiêm túc vậy? Không lẽ nhớ nhung người trong lòng?
Hạ Mạt khẽ đáp:
- Làm gì có.
Hạ Mạt giật mình phản ứng lại, liếc xéo Bạch Phiêu Phiêu, nói:
- Ta làm gì có người trong lòng, ngươi mới có.
- Xì.
Bạch Phiêu Phiêu khoanh tay ngồi ngay thẳng, khóe môi cong lên nghiền ngẫm nói:
- Ta quen ngươi lâu như vậy, trước kia chưa từng thấy ngươi có sở thích một mình ngẩn người. Từ khi ngươi kết bạn với ai kia thì như thay đổi thành người khác, suốt ngày thẫn thờ.
- Ta không có!
- Hạ Mạt tiểu thư, ngươi dám nói ngươi không có?
Hạ Mạt nghẹn lời, giải thích rằng:
- Ta chỉ không nghĩ ra một số chuyện.
- Không nghĩ ra sao không hỏi thẳng hắn?
- Thế này không tốt, dù sao ta không quen thân với hắn, hơn nữa...
Hạ Mạt nói chợt phản ứng lại đã bị lừa, Bạch Phiêu Phiêu lém lỉnh nói một loạt lời gày bẫy nàng.
Quả nhiên Bạch Phiêu Phiêu kích động chỉ vào Hạ Mạt, cười nói:
- Hạ Mạt ơi Hạ Mạt, mới rồi ngươi còn không chịu thừa nhận. Hừ, ta biết ngay là ngươi đang nhớ tên đó.
- Ta không có, ta... Ta chỉ hơi tò mò về hắn.
- Xì, ai thèm tin. Nhớ thì nhớ có sao? Nam nữ hoan ái thiên kinh địa nghĩa, có gì mà ngượng?
- Không có chính là không có, ta nói rồi, ta chỉ hơi tò mò về hắn, tin hay không thì tùy.
- Ta nói này đại tiểu thư, đừng trách tỷ tỷ không nhắc nhở ngươi, có nhiều tin yêu bắt đầu từ tò mò. Ngươi phải cẩn thận, đừng bất cẩn rơi vào, khi đó muốn khóc cũng không được. Tên kia mập mờ với bốn, năm người, đều là mỹ nữ tuyệt sắc số một. Đây là ngoài sáng, còn trong tối quỷ mới biết tên kia dính dáng đến ai nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.