Chương 608: Thần thông của Đường Bỉnh Nhiêm (2).
Cửu Hanh
19/04/2016
- Nàng tên Mỹ U U, đệ tử Long Xà viện, vào cùng năm với Trần Lạc. Tiểu cô nương khá đặc biệt, nhất là quyển sách trong ngực nàng...
Ngụy đại tổng quản chợt nhớ quyển sách thủy tinh Mỹ U U ôm có điều kỳ lạ, định nhắc nhở Đồ Lão Tà nhưng đã muộn. Bát trưởng lão phát ra linh thức điều tra, lão cảm thấy đầu đau như búa bổ.
- Quyển sách thủy tinh đó là gì mà lợi hại vậy?
- Chúng ta cũng không biết.
- Từ kkhi nào học phủ chúng ta có tiểu cô nương kỳ lạ như thế? Sao lão tử không biết gì?
Ngụy đại tổng quản cười khổ nói:
- Lão nhân gia người quanh năm ở bên ngoài làm sao biết chuyện trong học phủ?
- Sao nàng biết Bạch Chấn Thiên4 đang tìm cái gì?
Ngụy đại tổng quản lắc đầu, Đồ Lão Tà không biết, lão càng không hiểu. Bát trưởng lão định hỏi sợi tóc là của ai thì Đường Bỉnh Nhiêm quấn sợi tóc quanh đầu ngón tay.
Đường Bỉnh Nhiêm mỉm cười hỏi:
- Đây chính là tóc của tiểu tướng công tương lai?
Tiểu tướng công tương lai?
Sợi tóc đó là của tiểu tử Trần Lạc sao?
Khoan.
Thiếu nữ tóc lam làm gì? Đang yên lành nàng giấu một cọng tóc của Trần Lạc làm gì? Còn bỏ vào túi gấm? Đường Bỉnh Nhiêm tìm sợi tóc của Trần Lạc làm gì?
Ngụy đại tổng quản, Đồ Lão Tà chưa từng thấy mình ngu ngốc như hôm nay, hai người cảm giác sống mấy năm nay đã uổng phí. Ngụy đại tổng quản, Bát trưởng lão không xem hiểu Đường Bỉnh Nhiêm thì thôi, tại sao hai người không nhìn thấu được một tiểu cô nương?
Đang lúc Ngụy đại tổng quản, Đồ Lão Tà khó hiểu thì Đường Bỉnh Nhiêm cầm sợi tóc, giơ tay lên, các ngón tay bấm đốt trông như đang ngưng diễn cái gì.
Nhưng Tả Quan Sinh2, Đồ Lão Tà không cảm ứng được phù văn, phù ấn gì. Một lát sau trong không trung hiện ra một vòng xoáy kỳ lạ, vòng xoáy xoay nhanh làm hư vọng minh tưởng đại pháp vặn vẹo, âm dương điên đảo, ngũ hành thác loạn.
Rốt cuộ Đường Bỉnh Nhiêm đang làm cái gì?
Đây là thủ đoạn gì?
Ngụy đại tổng quản, Đồ Lão Tà không biết.
Bỗng nhiên vòng xoáy vặn vẹo hư vọng minh tưởng đại pháp trong không trung hiện ra một hình ảnh. Có một gian phòng, trong phòng trang trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường gỗ, một người nằm trên giường. Người đó là thanh niên hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, tái nhợt. Thanh niên thân hình mảnh khảnh mặc áo lam, nằm yên trên giường.
- Đây... Đây là Trần Lạc?
Đồ Lão Tà nhận ra ngay thanh niên nằm trên giường là Trần Lạc.
- A! Hắn chính là tiểu tướng công tương lai sao? Trông thật yếu ớt.
Đường Bỉnh Nhiêm nhìn Trần Lạc nằm trên giường qua vòng xoáy, biểu tình vui mừng.
Đồ Lão Tà nhìn vòng xoáy, thầm lấy làm lạ. Bát trưởng lão không ngờ Đường Bỉnh Nhiêm chỉ dựa vào một sợi tóc có thể tìm ra chỗ Trần Lạc ở, đây là thủ đoạn gì? Sao mà thần kỳ.
Tuy nhiên khi Đồ Lão Tà thấy Đường Bỉnh Nhiêm nhảy vào vòng xoáy mới biết lão đã đánh giá thấp nàng. Đường Bỉnh Nhiêm không chỉ dựa vào một sợi tóc tìm đến Trần Lạc còn thi triển thủ đoạn gì đó vặn vẹo hư vọng minh tưởng đại pháp, như mở một con đường.
Đồ Lão Tà biết Đường Bỉnh Nhiêm cao thâm khó dò, bản lĩnh thông thiên, nhưng trông thấy hình ảnh này kích thích lão khá nhiều. Với năng lực như Đồ Lão Tà cũng không dám tin hình ảnh xảy ra trước mặt lão là sự thật.
Đồ Lão Tà thấy Đường Bỉnh Nhiêm sắp vượt qua vòng xoáy thì bỗng nhiên vòng xoáy rung rinh, nàng bị lực lượng gì đó đánh bật về. Trong vòng xoáy xuất hiện một người, nam nhân áo đen vô cùng đẹp trai, biểu tình nghiêm tục, cánh tay quấn vải đen, đó là Ma Quân Thất Dạ.
Đồ Lão Tà trông thấy Ma Quân Thất Dạ thì biểu tình kích động, vội vàng hỏi vết thương của Trần Lạc:
- Thất Dạ? Sao tiểu tử ngươi... Bây giờ ngươi ở đâu? Vết thương của Trần Lạc thế nào?
Ma Quân Thất Dạ liếc Đồ Lão Tà, phớt lờ lão, chuyển sang nhìn Đường Bỉnh Nhiêm.
- Ha ha ha ha ha ha! Bạn học, không ngờ chúng ta gặp lại nhanh như vậy. Sao? Có nhớ tỷ tỷ không?
Ám Dạ Quân Vương, Ma Quân Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Có chuyện gì?
- Ừm! Tỷ tỷ muốn tìm tướng công tương lai chẳng lẽ phải qua ngươi đồng ý?
- Tướng công? Ý nàng là huynh đệ của ta?
- A! Tiểu tướng công của tỷ tỷ khi nào trở thành huynh đệ của ngươi? Tiểu Thất Dạ, ngươi định ăn bớt tỷ tỷ sao?
Ma Quân Thất Dạ nhìn hướng Đồ Lão Tà:
- Có chuyện gì?
Bát trưởng lão lắc đầu ý bảo lão không biết.
- Chờ huynh đệ của ta tỉnh lại rồi tính.
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Thất Dạ, ngươi không tin tỷ tỷ sao?
- Không tin.
- Tiểu Thất Dạ, ngươi xác định muốn chọc giận tỷ tỷ?
Ám Dạ Quân Vương, Ma Quân Thất Dạ không đáp, vung tay lên, vòng xoáy biến mơ hồ.
Đường Bỉnh Nhiêm thấy vậy cơ thể biến thành kiếm bén định đâm qua nhưng Ám Dạ Quân Vương, Ma Quân Thất Dạ vung cánh tay trái quấn vải đen, đánh ra một đấm cưỡng ép đẩy nàng ra ngoài.
- Hay cho ngươi, tiểu Thất Dạ! Trong thâm uyên ngươi giành bảo bối với tỷ tỷ cũng không sao, hiện tại giành nam nhân với tỷ tỷ? Ngươi khiến tỷ tỷ rất ghét!
- Nếu có chuyện thì chờ huynh đệ của ta tỉnh lại, tự ngươi tìm hắn.
Ám Dạ Quân Vương, Ma Quân Thất Dạ nói xong xòe tay ra, vỗ một chưởng xuống. Xoẹt một tiếng, vòng xoáy tan biến.
- A, Tiểu Thất Dạ, ngươi cho rằng có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tỷ tỷ sao?
Đường Bỉnh Nhiêm giơ tay lên ngưng diễn, qua giây lát không thấy vòng xoáy xuất hiện.
Mặt Đường Bỉnh Nhiêm cứng ngắc, xì cười, ngạc nhiên lầm bầm:
- Tiểu Thất Dạ ơi Tiểu Thất Dạ, hiện tại tỷ tỷ nhìn ngươi với cặp mắt khác, mang theo tiểu tướng công của tỷ tỷ nhảy ra thiên nhiên... Ha ha... Làm tỷ tỷ giật mình quá.
Ngụy đại tổng quản, Đồ Lão Tà nhìn kinh tâm động phách, nghe da đầu tê dại. Không biết Đường Bỉnh Nhiêm thi triển thủ đoạn gì vặn vẹo hư vọng minh tưởng đại pháp, mở một con đường tìm Trần Lạc. Ám Dạ Quân Vương, Ma Quân Thất Dạ càng giỏi, một đấm nổ nát con đường, vì phòng ngừa Đường Bỉnh Nhiêm lại tìm người nên nhảy ra thiên nhiên?
Bà nội nó...
Ngụy đại tổng quản, Đồ Lão Tà bị đả kích mãnh liệt. Hai người sống hơn nửa đời người thậm không có tư cách dung nhập vào hư vọng minh tưởng đại pháp, người ta thì sao? Một người có thể vặn vẹo thiên nhiên, một người khác nhảy ra hư vọng minh tưởng đại pháp. Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản biết dù là vặn vẹo hay nhảy ra hư vọng minh tưởng đại pháp đều khó hơn dung nhập hư vọng minh tưởng đại pháp rất nhiều, không cùng đẳng cấp.
- Tiểu Thất Dạ đáng ghét, uổng công tỷ tỷ xem ngươi là đồng bạn lúc ở thâm uyên, ha ha... Ngươi lại đối xử với tỷ tỷ như vậy? Nhưng ngươi cho rằng nhảy ra hư vọng minh tưởng đại pháp là có thể ngăn cản tỷ tỷ sao? Ngươi đánh giá cao chính mình, cũng đánh giá thấp tỷ tỷ.
Ngụy đại tổng quản chợt nhớ quyển sách thủy tinh Mỹ U U ôm có điều kỳ lạ, định nhắc nhở Đồ Lão Tà nhưng đã muộn. Bát trưởng lão phát ra linh thức điều tra, lão cảm thấy đầu đau như búa bổ.
- Quyển sách thủy tinh đó là gì mà lợi hại vậy?
- Chúng ta cũng không biết.
- Từ kkhi nào học phủ chúng ta có tiểu cô nương kỳ lạ như thế? Sao lão tử không biết gì?
Ngụy đại tổng quản cười khổ nói:
- Lão nhân gia người quanh năm ở bên ngoài làm sao biết chuyện trong học phủ?
- Sao nàng biết Bạch Chấn Thiên4 đang tìm cái gì?
Ngụy đại tổng quản lắc đầu, Đồ Lão Tà không biết, lão càng không hiểu. Bát trưởng lão định hỏi sợi tóc là của ai thì Đường Bỉnh Nhiêm quấn sợi tóc quanh đầu ngón tay.
Đường Bỉnh Nhiêm mỉm cười hỏi:
- Đây chính là tóc của tiểu tướng công tương lai?
Tiểu tướng công tương lai?
Sợi tóc đó là của tiểu tử Trần Lạc sao?
Khoan.
Thiếu nữ tóc lam làm gì? Đang yên lành nàng giấu một cọng tóc của Trần Lạc làm gì? Còn bỏ vào túi gấm? Đường Bỉnh Nhiêm tìm sợi tóc của Trần Lạc làm gì?
Ngụy đại tổng quản, Đồ Lão Tà chưa từng thấy mình ngu ngốc như hôm nay, hai người cảm giác sống mấy năm nay đã uổng phí. Ngụy đại tổng quản, Bát trưởng lão không xem hiểu Đường Bỉnh Nhiêm thì thôi, tại sao hai người không nhìn thấu được một tiểu cô nương?
Đang lúc Ngụy đại tổng quản, Đồ Lão Tà khó hiểu thì Đường Bỉnh Nhiêm cầm sợi tóc, giơ tay lên, các ngón tay bấm đốt trông như đang ngưng diễn cái gì.
Nhưng Tả Quan Sinh2, Đồ Lão Tà không cảm ứng được phù văn, phù ấn gì. Một lát sau trong không trung hiện ra một vòng xoáy kỳ lạ, vòng xoáy xoay nhanh làm hư vọng minh tưởng đại pháp vặn vẹo, âm dương điên đảo, ngũ hành thác loạn.
Rốt cuộ Đường Bỉnh Nhiêm đang làm cái gì?
Đây là thủ đoạn gì?
Ngụy đại tổng quản, Đồ Lão Tà không biết.
Bỗng nhiên vòng xoáy vặn vẹo hư vọng minh tưởng đại pháp trong không trung hiện ra một hình ảnh. Có một gian phòng, trong phòng trang trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường gỗ, một người nằm trên giường. Người đó là thanh niên hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, tái nhợt. Thanh niên thân hình mảnh khảnh mặc áo lam, nằm yên trên giường.
- Đây... Đây là Trần Lạc?
Đồ Lão Tà nhận ra ngay thanh niên nằm trên giường là Trần Lạc.
- A! Hắn chính là tiểu tướng công tương lai sao? Trông thật yếu ớt.
Đường Bỉnh Nhiêm nhìn Trần Lạc nằm trên giường qua vòng xoáy, biểu tình vui mừng.
Đồ Lão Tà nhìn vòng xoáy, thầm lấy làm lạ. Bát trưởng lão không ngờ Đường Bỉnh Nhiêm chỉ dựa vào một sợi tóc có thể tìm ra chỗ Trần Lạc ở, đây là thủ đoạn gì? Sao mà thần kỳ.
Tuy nhiên khi Đồ Lão Tà thấy Đường Bỉnh Nhiêm nhảy vào vòng xoáy mới biết lão đã đánh giá thấp nàng. Đường Bỉnh Nhiêm không chỉ dựa vào một sợi tóc tìm đến Trần Lạc còn thi triển thủ đoạn gì đó vặn vẹo hư vọng minh tưởng đại pháp, như mở một con đường.
Đồ Lão Tà biết Đường Bỉnh Nhiêm cao thâm khó dò, bản lĩnh thông thiên, nhưng trông thấy hình ảnh này kích thích lão khá nhiều. Với năng lực như Đồ Lão Tà cũng không dám tin hình ảnh xảy ra trước mặt lão là sự thật.
Đồ Lão Tà thấy Đường Bỉnh Nhiêm sắp vượt qua vòng xoáy thì bỗng nhiên vòng xoáy rung rinh, nàng bị lực lượng gì đó đánh bật về. Trong vòng xoáy xuất hiện một người, nam nhân áo đen vô cùng đẹp trai, biểu tình nghiêm tục, cánh tay quấn vải đen, đó là Ma Quân Thất Dạ.
Đồ Lão Tà trông thấy Ma Quân Thất Dạ thì biểu tình kích động, vội vàng hỏi vết thương của Trần Lạc:
- Thất Dạ? Sao tiểu tử ngươi... Bây giờ ngươi ở đâu? Vết thương của Trần Lạc thế nào?
Ma Quân Thất Dạ liếc Đồ Lão Tà, phớt lờ lão, chuyển sang nhìn Đường Bỉnh Nhiêm.
- Ha ha ha ha ha ha! Bạn học, không ngờ chúng ta gặp lại nhanh như vậy. Sao? Có nhớ tỷ tỷ không?
Ám Dạ Quân Vương, Ma Quân Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Có chuyện gì?
- Ừm! Tỷ tỷ muốn tìm tướng công tương lai chẳng lẽ phải qua ngươi đồng ý?
- Tướng công? Ý nàng là huynh đệ của ta?
- A! Tiểu tướng công của tỷ tỷ khi nào trở thành huynh đệ của ngươi? Tiểu Thất Dạ, ngươi định ăn bớt tỷ tỷ sao?
Ma Quân Thất Dạ nhìn hướng Đồ Lão Tà:
- Có chuyện gì?
Bát trưởng lão lắc đầu ý bảo lão không biết.
- Chờ huynh đệ của ta tỉnh lại rồi tính.
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Thất Dạ, ngươi không tin tỷ tỷ sao?
- Không tin.
- Tiểu Thất Dạ, ngươi xác định muốn chọc giận tỷ tỷ?
Ám Dạ Quân Vương, Ma Quân Thất Dạ không đáp, vung tay lên, vòng xoáy biến mơ hồ.
Đường Bỉnh Nhiêm thấy vậy cơ thể biến thành kiếm bén định đâm qua nhưng Ám Dạ Quân Vương, Ma Quân Thất Dạ vung cánh tay trái quấn vải đen, đánh ra một đấm cưỡng ép đẩy nàng ra ngoài.
- Hay cho ngươi, tiểu Thất Dạ! Trong thâm uyên ngươi giành bảo bối với tỷ tỷ cũng không sao, hiện tại giành nam nhân với tỷ tỷ? Ngươi khiến tỷ tỷ rất ghét!
- Nếu có chuyện thì chờ huynh đệ của ta tỉnh lại, tự ngươi tìm hắn.
Ám Dạ Quân Vương, Ma Quân Thất Dạ nói xong xòe tay ra, vỗ một chưởng xuống. Xoẹt một tiếng, vòng xoáy tan biến.
- A, Tiểu Thất Dạ, ngươi cho rằng có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tỷ tỷ sao?
Đường Bỉnh Nhiêm giơ tay lên ngưng diễn, qua giây lát không thấy vòng xoáy xuất hiện.
Mặt Đường Bỉnh Nhiêm cứng ngắc, xì cười, ngạc nhiên lầm bầm:
- Tiểu Thất Dạ ơi Tiểu Thất Dạ, hiện tại tỷ tỷ nhìn ngươi với cặp mắt khác, mang theo tiểu tướng công của tỷ tỷ nhảy ra thiên nhiên... Ha ha... Làm tỷ tỷ giật mình quá.
Ngụy đại tổng quản, Đồ Lão Tà nhìn kinh tâm động phách, nghe da đầu tê dại. Không biết Đường Bỉnh Nhiêm thi triển thủ đoạn gì vặn vẹo hư vọng minh tưởng đại pháp, mở một con đường tìm Trần Lạc. Ám Dạ Quân Vương, Ma Quân Thất Dạ càng giỏi, một đấm nổ nát con đường, vì phòng ngừa Đường Bỉnh Nhiêm lại tìm người nên nhảy ra thiên nhiên?
Bà nội nó...
Ngụy đại tổng quản, Đồ Lão Tà bị đả kích mãnh liệt. Hai người sống hơn nửa đời người thậm không có tư cách dung nhập vào hư vọng minh tưởng đại pháp, người ta thì sao? Một người có thể vặn vẹo thiên nhiên, một người khác nhảy ra hư vọng minh tưởng đại pháp. Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản biết dù là vặn vẹo hay nhảy ra hư vọng minh tưởng đại pháp đều khó hơn dung nhập hư vọng minh tưởng đại pháp rất nhiều, không cùng đẳng cấp.
- Tiểu Thất Dạ đáng ghét, uổng công tỷ tỷ xem ngươi là đồng bạn lúc ở thâm uyên, ha ha... Ngươi lại đối xử với tỷ tỷ như vậy? Nhưng ngươi cho rằng nhảy ra hư vọng minh tưởng đại pháp là có thể ngăn cản tỷ tỷ sao? Ngươi đánh giá cao chính mình, cũng đánh giá thấp tỷ tỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.