Chương 395: Thánh ca vang lên, thời gian yên lặng
Cửu Hanh
11/11/2015
Trần Lạc chậm rãi nói:
- Điên dại điên dại, không điên dại không thành thánh, trạng thái điên chỉ ngộ chứ không thể cầu. Cảm xúc, tâm tình đặc biệt, hoàn cảnh thiên thời địa lợi nhân hòa, không thể thiếu thứ nào. Vào trạng thái điên con người sẽ hoàn toàn phóng thích bản thân, tiềm lực kích phát ra.
- Cảm giác trạng thái điên rất kỳ diệu, khiến người vĩnh viễn không quên được, nên nhiều người chìm trong đó, lạc mất ban thân, cuối cùng đánh mất lý trí thành con rối của dục vọng.
- Không biết rằng trong trạng thái điên là giải phóng ma trong lòng. Lòng lớn bao nhiêu thì ma cuồng bấy nhiêu. Ta biết lòng mình lớn nhưng không ngờ lớn đến bằng trời, ma thả ra không kiêng nể gì, vô pháp vô thiên, tùy tính.
Dường như Trần Lạc nhớ lại cảm giác điên, khóe môi cong lên nụ cười vừa hưởng thụ vừa bất đắc dĩ.
Trần Lạc mở mắt ra, khẽ thở dài:
- Người sắp chết lời nói thiện, gia làm người từng trải khuyên các vị một cuâ, không tìm chết sẽ không chết. Làm người không thể quá cuồng, cuồng đến trời không dung sẽ như ta bây giờ, kết quả là chờ chết. Vậy nên điệu thấp chút, bình thản chút mới là thật.
Trần Lạc đứng dậy nhìn mây sét cuồn cuộn giữa hư không, duỗi lưng nói:
- Thời gian không còn sớm, sao đại thương thiên thẩm phán vẫn chưa xuống?
Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú thanh niên áo lam, lòng rất phức tạp. Tuy Trần Lạc không nói rõ nhưng cả đám nghe ra hắn nói những lời đó vì biết mình không thoát khỏi đại thương thiên thẩm phán, chỉ có con đường chết nên nói lời từ biệt.
Đúng vậy, mọi người cảm nhận được.
Phức tạp, chỉ có phứ tạp. Trong lòng mọi người khá rối rắm, bọn họ hy vọng Trần Lạc có thể thông qua thương thiên thẩm phán rồi lại không mong muốn. Nguyên nhân hy vọng là vì mọi người muốn nhìn thấy Trần Lạc sáng tạo kỳ tích, không hy vọng là vì không muốn thấy thế giới nhân loại xuất hiện một nhân thần có thể hủy thiên diệt địa.
Trừ tâm lý phức tạp ra nhiều người khâm phục thanh niên áo lam không sợ, tiêu sái.
Khi thanh niên áo lam điên dại thì kiêu ngạo, ngông cuồng, bá đạo, không ai bì nổi, sức hấp dẫn đặc biệt khiến người kính sợ, tôn sùng, sợ hãi.
Lúc thanh niên áo lam bình thường thì kiệt ngạo, tiêu sái, tùy ý, hờ hững, sức hấp dẫn khiến người kính nể, mê mẩn, hâm mộ.
Đặc biệt là Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển. Giờ phút này, cảm giác của bốn người là mãnh liệt nhất, cũng là người rối rắm nhất trong cả đám. Lý do Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển rối rắm không phải Trần Lạc có thông qua đại thương thiên thẩm phán hay không mà là ân oán tình cừu của mình với hắn.
Trần Lạc cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của bốn người, hắn xoay người nhìn từng khuôn mặt Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển.
Khóe môi Trần Lạc cong lên, hỏi:
- Bốn người lúc trước đánh ta dữ nhất, bây giờ không đánh nữa? Nếu không ra tay sẽ không có cơ hội.
Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển đều quỳ dưới đất, không phải không muốn, không phải không dám mà trước thiên uy cường đại bọn họ không kiềm được đã quỳ xuống. Nỗi kính sợ với trời như là bẩm sinh đã có, không thể khống chế, linh hồn, tâm linh, cơ thể đều như thế. Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển quỳ lạy xuất phát từ nỗi kính sợ với trời, bình thường như đói cần ăn cơm.
Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển nhìn Trần Lạc chằm chằm, biểu tình phức tạp. Bốn người muốn nói nhưng không nói nên lời, vì giữa hư không vang tiếng sấm ẩn chứa thiên uy quá cường đại, Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển không mở miệng được. Đừng nói lên tiếng, bốn người không thể nhúc nhích một ly, nếu không thì với cá tính của bọn họ sẽ không im lặng đến bây giờ.
Tình cảm của Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển đối với Trần Lạc khác nhau nhưng giờ dây trong lòng chung một suy nghĩ, đó là không muốn hắn chết. Dù là Mạc Khinh Sầu có mối thù sâu nặng với Trần Lạc cũng vậy, bởi vì nàng hy vọng tự tay giết chết hắn chứ không muốn hắn chết vì bị trời thẩm phán.
Tuy Lạc Anh không thích Trần Lạc sàm sỡ mình trước đông người, càng ghét hắn biến thái. Ghét thì ghét nhưng Lạc Anh chỉ muốn dạy Trần Lạc một bài học, tuyệt đối không muốn hắn chết. Trong lòng Lạc Anh có nỗi lưu luyến, đau thương, bản thân nàng cũng không biết tại sao. Cảm giác như thấy người trong lòng đi chịu chết làm lòng Lạc Anh rất đau.
Sao có thể như vậy?
Lạc Anh không biết, lúc này nàng không rảnh nghĩ nhiều.
Hoàng Tuyền không mong Trần Lạc chết, vì lý do nàng vào Trung Ương học phủ là vì hắn. Có người nói với Hoàng Tuyền rằng vận mệnh của nàng và Trần Lạc gắn liền nhau, giờ đây hắn sắp đối mặt đại thương thiên thẩm phán hỏi sao nàng không sốt ruột?
Tiết Thường Uyển là người không mong Trần Lạc chết nhất, vì nàng yêu hắn, yêu đến không thuốc cứu chữa. Mắt thấy đại thương thiên thẩm phán sắp giáng xuống, Trần Lạc gặp nguy hiểm chỉ mành treo chuông, tim nàng đập nhanh, mắt ngập nước.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Không biết là thẩm phán chi chung thứ mấy vang lên, mây sấm ầm ầm giữa hư không ngày càng dày nặng, tia chớp tím vàng bên trong càng lúc càng nhiều, càng đinê cuồng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Trần Lạc ngẩng đầu nhìn lại liếc đám người xung quanh.
Trần Lạc nói:
- Đã đến lúc, các vị, có duyên gặp lại.
Trần Lạc nói xong định nhảy lên chợt thấy khóe mắt Tiết Thường Uyển chảy lệ làm tim hắn đau như bị kim đâm. Trần Lạc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Trần Lạc xoay người cười nói với Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển:
- Ta đi chuyến này có lẽ sẽ không quay về, bốn mỹ nữ, chúng ta xem như quen biết nhau, không lẽ các nàng không có gì biểu thị sao?
Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển muốn nói chuyện nhưng không nói nên lời, Trần Lạc không muốn nghe bốn người nói.
Trần Lạc đi qua, nói:
- Vậy đi, con người gia có sở thích đặc biệt, rảnh rỗi thích đùa mỹ nữ. Bốn vị là mỹ nữ tuyệt sắc số một thế giới hiện nay, nếu chúng ta quen biết nhau rồi thì hôm nay hôn từ biệt đi.
- Nào nào nào, Mạc mỹ nhân.
Trần Lạc vươn tay ngoắc, ánh sáng bảy sắc thoáng hiện. Cơ thể Mạc Khinh Sầu không nghe chỉ huy như mảnh lá cây bị Trần Lạc ôm vào lòng.
Trần Lạc cười nói:
- Mạc mỹ nhân, ta chỉ tình cờ thấy nàng tắm đã muốn giết ta có phải là rất hẹp hòi không? Nàng nói ta dụ dỗ hôn nàng, ha ha ha ha ha ha! Hôm nay không ngại nói thẳng ra, gia cường hôn nàng thi sao? Hả?
Mạc Khinh Sầu không thể nhúc nhích, đôi mắt lạnh băng nhìn Trần Lạc chằm chằm.
Trần Lạc cười to, ôm Mạc Khinh Sầu nhẹ hôn môi nàng. Phất tay, ánh sáng bảy sắc nhấp nháy, Hoàng Tuyền như lá cây cũng bị Trần Lạc ôm vào ngực.
- Hoàng mỹ nhân, ta luôn tò mò nàng là nam nhân hay nữ nhân, mãi đến bây giờ vẫn không thể xác nhân. Hưm, hôm nay là ngày đặc biệt, cho ta kiểm chứng thử?
Trần Lạc cười xấu xa bóp mạnh ngực Hoàng Tuyền, làm khuôn mặt đẹp trai của Hoàng Tuyền vừa xấu hổ vừa tức giận.
- Điên dại điên dại, không điên dại không thành thánh, trạng thái điên chỉ ngộ chứ không thể cầu. Cảm xúc, tâm tình đặc biệt, hoàn cảnh thiên thời địa lợi nhân hòa, không thể thiếu thứ nào. Vào trạng thái điên con người sẽ hoàn toàn phóng thích bản thân, tiềm lực kích phát ra.
- Cảm giác trạng thái điên rất kỳ diệu, khiến người vĩnh viễn không quên được, nên nhiều người chìm trong đó, lạc mất ban thân, cuối cùng đánh mất lý trí thành con rối của dục vọng.
- Không biết rằng trong trạng thái điên là giải phóng ma trong lòng. Lòng lớn bao nhiêu thì ma cuồng bấy nhiêu. Ta biết lòng mình lớn nhưng không ngờ lớn đến bằng trời, ma thả ra không kiêng nể gì, vô pháp vô thiên, tùy tính.
Dường như Trần Lạc nhớ lại cảm giác điên, khóe môi cong lên nụ cười vừa hưởng thụ vừa bất đắc dĩ.
Trần Lạc mở mắt ra, khẽ thở dài:
- Người sắp chết lời nói thiện, gia làm người từng trải khuyên các vị một cuâ, không tìm chết sẽ không chết. Làm người không thể quá cuồng, cuồng đến trời không dung sẽ như ta bây giờ, kết quả là chờ chết. Vậy nên điệu thấp chút, bình thản chút mới là thật.
Trần Lạc đứng dậy nhìn mây sét cuồn cuộn giữa hư không, duỗi lưng nói:
- Thời gian không còn sớm, sao đại thương thiên thẩm phán vẫn chưa xuống?
Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú thanh niên áo lam, lòng rất phức tạp. Tuy Trần Lạc không nói rõ nhưng cả đám nghe ra hắn nói những lời đó vì biết mình không thoát khỏi đại thương thiên thẩm phán, chỉ có con đường chết nên nói lời từ biệt.
Đúng vậy, mọi người cảm nhận được.
Phức tạp, chỉ có phứ tạp. Trong lòng mọi người khá rối rắm, bọn họ hy vọng Trần Lạc có thể thông qua thương thiên thẩm phán rồi lại không mong muốn. Nguyên nhân hy vọng là vì mọi người muốn nhìn thấy Trần Lạc sáng tạo kỳ tích, không hy vọng là vì không muốn thấy thế giới nhân loại xuất hiện một nhân thần có thể hủy thiên diệt địa.
Trừ tâm lý phức tạp ra nhiều người khâm phục thanh niên áo lam không sợ, tiêu sái.
Khi thanh niên áo lam điên dại thì kiêu ngạo, ngông cuồng, bá đạo, không ai bì nổi, sức hấp dẫn đặc biệt khiến người kính sợ, tôn sùng, sợ hãi.
Lúc thanh niên áo lam bình thường thì kiệt ngạo, tiêu sái, tùy ý, hờ hững, sức hấp dẫn khiến người kính nể, mê mẩn, hâm mộ.
Đặc biệt là Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển. Giờ phút này, cảm giác của bốn người là mãnh liệt nhất, cũng là người rối rắm nhất trong cả đám. Lý do Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển rối rắm không phải Trần Lạc có thông qua đại thương thiên thẩm phán hay không mà là ân oán tình cừu của mình với hắn.
Trần Lạc cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của bốn người, hắn xoay người nhìn từng khuôn mặt Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển.
Khóe môi Trần Lạc cong lên, hỏi:
- Bốn người lúc trước đánh ta dữ nhất, bây giờ không đánh nữa? Nếu không ra tay sẽ không có cơ hội.
Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển đều quỳ dưới đất, không phải không muốn, không phải không dám mà trước thiên uy cường đại bọn họ không kiềm được đã quỳ xuống. Nỗi kính sợ với trời như là bẩm sinh đã có, không thể khống chế, linh hồn, tâm linh, cơ thể đều như thế. Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển quỳ lạy xuất phát từ nỗi kính sợ với trời, bình thường như đói cần ăn cơm.
Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển nhìn Trần Lạc chằm chằm, biểu tình phức tạp. Bốn người muốn nói nhưng không nói nên lời, vì giữa hư không vang tiếng sấm ẩn chứa thiên uy quá cường đại, Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển không mở miệng được. Đừng nói lên tiếng, bốn người không thể nhúc nhích một ly, nếu không thì với cá tính của bọn họ sẽ không im lặng đến bây giờ.
Tình cảm của Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển đối với Trần Lạc khác nhau nhưng giờ dây trong lòng chung một suy nghĩ, đó là không muốn hắn chết. Dù là Mạc Khinh Sầu có mối thù sâu nặng với Trần Lạc cũng vậy, bởi vì nàng hy vọng tự tay giết chết hắn chứ không muốn hắn chết vì bị trời thẩm phán.
Tuy Lạc Anh không thích Trần Lạc sàm sỡ mình trước đông người, càng ghét hắn biến thái. Ghét thì ghét nhưng Lạc Anh chỉ muốn dạy Trần Lạc một bài học, tuyệt đối không muốn hắn chết. Trong lòng Lạc Anh có nỗi lưu luyến, đau thương, bản thân nàng cũng không biết tại sao. Cảm giác như thấy người trong lòng đi chịu chết làm lòng Lạc Anh rất đau.
Sao có thể như vậy?
Lạc Anh không biết, lúc này nàng không rảnh nghĩ nhiều.
Hoàng Tuyền không mong Trần Lạc chết, vì lý do nàng vào Trung Ương học phủ là vì hắn. Có người nói với Hoàng Tuyền rằng vận mệnh của nàng và Trần Lạc gắn liền nhau, giờ đây hắn sắp đối mặt đại thương thiên thẩm phán hỏi sao nàng không sốt ruột?
Tiết Thường Uyển là người không mong Trần Lạc chết nhất, vì nàng yêu hắn, yêu đến không thuốc cứu chữa. Mắt thấy đại thương thiên thẩm phán sắp giáng xuống, Trần Lạc gặp nguy hiểm chỉ mành treo chuông, tim nàng đập nhanh, mắt ngập nước.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Không biết là thẩm phán chi chung thứ mấy vang lên, mây sấm ầm ầm giữa hư không ngày càng dày nặng, tia chớp tím vàng bên trong càng lúc càng nhiều, càng đinê cuồng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Trần Lạc ngẩng đầu nhìn lại liếc đám người xung quanh.
Trần Lạc nói:
- Đã đến lúc, các vị, có duyên gặp lại.
Trần Lạc nói xong định nhảy lên chợt thấy khóe mắt Tiết Thường Uyển chảy lệ làm tim hắn đau như bị kim đâm. Trần Lạc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Trần Lạc xoay người cười nói với Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển:
- Ta đi chuyến này có lẽ sẽ không quay về, bốn mỹ nữ, chúng ta xem như quen biết nhau, không lẽ các nàng không có gì biểu thị sao?
Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển muốn nói chuyện nhưng không nói nên lời, Trần Lạc không muốn nghe bốn người nói.
Trần Lạc đi qua, nói:
- Vậy đi, con người gia có sở thích đặc biệt, rảnh rỗi thích đùa mỹ nữ. Bốn vị là mỹ nữ tuyệt sắc số một thế giới hiện nay, nếu chúng ta quen biết nhau rồi thì hôm nay hôn từ biệt đi.
- Nào nào nào, Mạc mỹ nhân.
Trần Lạc vươn tay ngoắc, ánh sáng bảy sắc thoáng hiện. Cơ thể Mạc Khinh Sầu không nghe chỉ huy như mảnh lá cây bị Trần Lạc ôm vào lòng.
Trần Lạc cười nói:
- Mạc mỹ nhân, ta chỉ tình cờ thấy nàng tắm đã muốn giết ta có phải là rất hẹp hòi không? Nàng nói ta dụ dỗ hôn nàng, ha ha ha ha ha ha! Hôm nay không ngại nói thẳng ra, gia cường hôn nàng thi sao? Hả?
Mạc Khinh Sầu không thể nhúc nhích, đôi mắt lạnh băng nhìn Trần Lạc chằm chằm.
Trần Lạc cười to, ôm Mạc Khinh Sầu nhẹ hôn môi nàng. Phất tay, ánh sáng bảy sắc nhấp nháy, Hoàng Tuyền như lá cây cũng bị Trần Lạc ôm vào ngực.
- Hoàng mỹ nhân, ta luôn tò mò nàng là nam nhân hay nữ nhân, mãi đến bây giờ vẫn không thể xác nhân. Hưm, hôm nay là ngày đặc biệt, cho ta kiểm chứng thử?
Trần Lạc cười xấu xa bóp mạnh ngực Hoàng Tuyền, làm khuôn mặt đẹp trai của Hoàng Tuyền vừa xấu hổ vừa tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.