Chương 340: Toàn trường chân thân.
Cửu Hanh
12/10/2015
Thí luyện thiên phú tiếp tục, ánh sáng ngũ sắc cửa thứ năm mươi sáu giáng xuống.
Mạc Khinh Sầu cũng sử dụng chân thân huyết mạch, là chân thân tinh linh. Ba ngàn sợi tóc bạc, chân thân tinh linh, đẹp tuyệt vời như pho tượng nữ thần, lãnh diễm khiếp người.
Tịch Nhược Trần cũng phát ra chân thân huyết mạch, huyết khí tràn ngập, đôi cánh đỏ rực giương ra tăng phần nho nhã, bí ẩn cho gã. Khi Tịch Nhược Trần giương cánh đỏ thì mọi người cùng ồ lên, vì bọn họ thấy sau lưng gã không phải hai mà là bốn cánh.
Huyết mạch là có thể tiến hóa.
Hai cánh tiến hóa đến bốn cánh.
Nhưng huyết mạch tiến hóa rất khó, người bình thường không thể tưởng tượng được, mười thức tỉnh giả có một người tiến hóa đã là hiếm thấy. Nửa năm qua Tịch Nhược Trần đã làm gì mà tiến hóa thành huyết tộc bốn cánh? Không chỉ mọi người giật mình, mấy đệ tử ngôi sao Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia, Lạc Anh cũng ngạc nhiên nhìn Tịch Nhược Trần.
Ánh sáng thiên phú cửa năm mươi sáu cực kỳ cường đại. Không chỉ Mạc Khinh Sầu, Tịch Nhược Trần phát ra chân thân huyết mạch, Tiết Thường Uyển cũng vận dụng chân thân huyết mạch. Khi sau lưng Tiết Thường Uyển giương đôi cánh chim thánh khiết, hơi thở thần thánh tinh thuần lan tràn.
Khuôn mặt không tỳ vết, áo trắng hơn tuyết như không dính hạt bụi trần, đôi cánh thiên sứ tôn lên Tiết Thường Uyển càng thần thánh, tinh khôi hơn. Quá đẹp, đẹp làm người nghẹt thở, đẹp làm mặt trời tối đi.
Một tiếng rít vang lên, Lạc Anh biến thành phượng hoàng. Phượng hoàng lửa cao quý mà lại yêu diễm, làm người si mê và ngước nhìn.
Khói đen bao phủ, sau lưng Hoàng Tuyền giương đôi cánh đen, chân thân Tu La bộc lộ. Người biết cái tên Hoàng Tuyền đều biết gã là thức tỉnh giả, nhưng không ai ngờ gã thức tỉnh huyết mạch Tu La nghe đồn là khá hung dữ.
Nhìn khắp toàn trường, trong hai mươi đệ tử có mười một người bộc lộ chân thân, phong tinh linh, hỏa tinh linh, băng tinh linh, người sói, huyết tộc, người khổng lồ, hậu thổ ấn ký, ban lan ấn ký, vụ ẩn ấn ký . . . Hình ảnh này làm người ta tán thán, vì bình thường rất hiếm thấy các chân thân này nhưng bây giờ một hơi trông thấy mười một cái, quá đồ sộ. Chỉ có Trung Ương học phủ nơi tụ tập thiên tài mới cho thấy cảnh tượng hoa lệ, đồ sộ thế này.
Trong sân còn năm người không bộc lộ chân thân huyết mạch. Một là Gia Cát Thiên Biên, hai là Nghịch Lang Gia, ba là Trần Lạc, bốn là Tần Phấn, năm là Ngạo Phong.
Người trong Trung Ương học phủ biết Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia đều là huyết mạch thức tỉnh giả, toàn là huyết mạch cường đại. Một người có long chi huyết mạch, một người là Bạch Hổ huyết mạch, phải biết Thanh Long, Bạch Hổ là thần thú trấn giữ một phương trong thần thoại.
Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia không phát ra chân thân huyết mạch, mọi người biết là vì hai người dựa vào thiên phú bản thân dư sức chống đỡ các ánh sáng thiên phú cường đại. Nhưng Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong là sao đây? Bọn họ có huyết mạch hay không? Không biết, không ai biết rõ. Nhưng Trần Lạc, Tần Phấn, vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên có thể chống đỡ đến bây giờ nói lên thiên phú của bọn họ rất giỏi, vì những người khác không ngăn cản được mới bộc lộ chân thân huyết mạch cố chống đỡ. Nói vậy là thiên phú của ba người Trần Lạc, Tần Phấn, vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên cao ngang ngửa Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia.
Nhưng có vẻ tình huống của Trần Lạc, Tần Phấn, vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên không tốt đẹp, hoặc đúng hơn là chật vật. Ba người ngồi xếp bằng, cúi đầu, hơn hai mươi ánh sáng thiên phú bao phủ trên người. Quái dị là tay Trần Lạc, Tần Phấn, vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên cầm lệnh bài thí luyện. Không biết ba người bày trò gì, có vẻ đang nghi ngờ lệnh bài thí luyện, lien tục luyện hóa nó.
Ai cũng biết lệnh bài thí luyện rất dễ luyện hóa, là Trung Ương học phủ chuyên môn phát cho cuộc thi đấu trung cấp lần này. Khởi động lệnh bài thí luyện là có thể từ bỏ cuộc thi đấu, lệnh bài thí luyện sẽ ghi chép lại thành tích của ngươi, bị Trung Ương học phủ thẩm tra.
Nhưng tại sao Trần Lạc, Tần Phấn, vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên cứ liên tục luyện hóa lệnh bài thí luyện?
Ba người đang làm cái gì?
Đa số người không hiểu nhưng có mấy thí sinh thì biết. Hoàng Tuyền, Khổng Tường, Lệ Vô Danh, Mạc Bắc biết rõ sự thật, vì mới rồi bọn họ đã trải qua. Đến bây giờ lệnh bài thí luyện của mấy người họ vẫn vô dụng. Bọn họ không biết xảy ra chuyện gì nhưng dám chắc tình huống của Trần Lạc, Tần Phấn, vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên giống y mình.
Đúng vậy, từ khi cửa thứ năm mươi ba bắt đầu Trần Lạc liền phát hiện sự việc kỳ lạ. Ánh sáng thiên phú bỗng trở nên cực kỳ cường đại, tuy thấy khó hiểu nhưng hắn không nghĩ nhiều. Trần Lạc định bỏ cuộc chợt phát hiện lệnh bài thí luyện mât hiệu quả, hoàn toàn vô dụng. Trần Lạc còn phát hiện mình bị giam trong chỗ ngồi, bị kết giới cách ly.
Là ngoài ý muốn sao?
Rõ ràng không phải. Trần Lạc dám chắc người Trung Ương học phủ đã động tay động chân, hắn đoán ra ngay mục đích của học phủ. Chắc là Trung Ương học phủ muốn điều tra thiên phú thật sự của Trần Lạc, hắn chỉ biết chửi học phủ tồi tệ, chịu bó tay. Tuy Trần Lạc không có bí mật gì không thể gặp người, không có thứ vi phạm lệnh cấm. Nhưng linh hải của Trần Lạc quá đặc biệt, giới chi linh hải đứng đầu linh hải, nếu lộ ra sự thật không biết sẽ gây nên hậu quả gì. Trần Lạc muốn xen lẫn vào hàng đệ tử thượng lưu chứ không muốn làm chim đầu đàn. Giới chi linh hải chưa phải vấn đề Trần Lạc lo lắng nhất, linh hồn của hắn quá cường đại, cộng hưởng đã đến sáu mươi biên độ sóng. Biên độ sóng khủng bố cỡ này ngang ngửa với thần thông vu sư, nếu lộ ra sẽ dẫn đến tranh luận, chỉ có chỗ hỏng không có lợi.
Còn có quyển sách hư vọng, Trần Lạc biết linh hồn của mình biến cường đại toàn nhờ vào nó, nếu bị người biết hắn sẽ mất mạng.
Nên Trần Lạc có nhiều đắn đo.
Chết tiệt là Trần Lạc nghĩ tới nghĩ lui nhưng không ngờ Trung Ương học phủ sẽ dùng thủ đoạn tồi tệ này cưỡng ép trắc nghiệm thiên phú của hắn. Lệnh bài thí luyện đã mất hiệu quả, không thể bỏ cuộc, Trần Lạc bị kết giới cách ly, có thể nói là kêu trời không thấu kêu đất chẳng hay. Kết giới là một loại trận pháp, là trận pháp phức tạp, cường đại nhất, Trần Lạc không cách nào ra ngoài. Trong tình huống này ánh sáng thiên phú càng lúc càng mạnh, như từng ngọn sơn mạch khổng lồ không ngừng đè xuống, linh hồn, linh hải của Trần Lạc bị lộ ra chỉ còn là vấn đề thời gian.
Làm sao đây?
Không biết!
Trần Lạc không biết, Tần Phấn cũng không biết. Trần Lạc sốt ruột, Tần Phấn càng nóng nảy hơn. Vương tử điện hạ hít sâu, nhắm mắt lại.
Tần Phấn thầm rít gào trong lòng:
- Ngụy đại tổng quản, ngươi đang buộc ta sao?
Rất nhanh trong đầu vương tử điện hạ vang giọng Ngụy đại tổng quản:
- Vương tử điện hạ nói gì vậy?
- Ta đã đồng ý với học phủ sẽ tham gia cuộc thi, dốc sức biểu hiện, tại sao người dùng loại thủ đoạn này?
Mạc Khinh Sầu cũng sử dụng chân thân huyết mạch, là chân thân tinh linh. Ba ngàn sợi tóc bạc, chân thân tinh linh, đẹp tuyệt vời như pho tượng nữ thần, lãnh diễm khiếp người.
Tịch Nhược Trần cũng phát ra chân thân huyết mạch, huyết khí tràn ngập, đôi cánh đỏ rực giương ra tăng phần nho nhã, bí ẩn cho gã. Khi Tịch Nhược Trần giương cánh đỏ thì mọi người cùng ồ lên, vì bọn họ thấy sau lưng gã không phải hai mà là bốn cánh.
Huyết mạch là có thể tiến hóa.
Hai cánh tiến hóa đến bốn cánh.
Nhưng huyết mạch tiến hóa rất khó, người bình thường không thể tưởng tượng được, mười thức tỉnh giả có một người tiến hóa đã là hiếm thấy. Nửa năm qua Tịch Nhược Trần đã làm gì mà tiến hóa thành huyết tộc bốn cánh? Không chỉ mọi người giật mình, mấy đệ tử ngôi sao Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia, Lạc Anh cũng ngạc nhiên nhìn Tịch Nhược Trần.
Ánh sáng thiên phú cửa năm mươi sáu cực kỳ cường đại. Không chỉ Mạc Khinh Sầu, Tịch Nhược Trần phát ra chân thân huyết mạch, Tiết Thường Uyển cũng vận dụng chân thân huyết mạch. Khi sau lưng Tiết Thường Uyển giương đôi cánh chim thánh khiết, hơi thở thần thánh tinh thuần lan tràn.
Khuôn mặt không tỳ vết, áo trắng hơn tuyết như không dính hạt bụi trần, đôi cánh thiên sứ tôn lên Tiết Thường Uyển càng thần thánh, tinh khôi hơn. Quá đẹp, đẹp làm người nghẹt thở, đẹp làm mặt trời tối đi.
Một tiếng rít vang lên, Lạc Anh biến thành phượng hoàng. Phượng hoàng lửa cao quý mà lại yêu diễm, làm người si mê và ngước nhìn.
Khói đen bao phủ, sau lưng Hoàng Tuyền giương đôi cánh đen, chân thân Tu La bộc lộ. Người biết cái tên Hoàng Tuyền đều biết gã là thức tỉnh giả, nhưng không ai ngờ gã thức tỉnh huyết mạch Tu La nghe đồn là khá hung dữ.
Nhìn khắp toàn trường, trong hai mươi đệ tử có mười một người bộc lộ chân thân, phong tinh linh, hỏa tinh linh, băng tinh linh, người sói, huyết tộc, người khổng lồ, hậu thổ ấn ký, ban lan ấn ký, vụ ẩn ấn ký . . . Hình ảnh này làm người ta tán thán, vì bình thường rất hiếm thấy các chân thân này nhưng bây giờ một hơi trông thấy mười một cái, quá đồ sộ. Chỉ có Trung Ương học phủ nơi tụ tập thiên tài mới cho thấy cảnh tượng hoa lệ, đồ sộ thế này.
Trong sân còn năm người không bộc lộ chân thân huyết mạch. Một là Gia Cát Thiên Biên, hai là Nghịch Lang Gia, ba là Trần Lạc, bốn là Tần Phấn, năm là Ngạo Phong.
Người trong Trung Ương học phủ biết Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia đều là huyết mạch thức tỉnh giả, toàn là huyết mạch cường đại. Một người có long chi huyết mạch, một người là Bạch Hổ huyết mạch, phải biết Thanh Long, Bạch Hổ là thần thú trấn giữ một phương trong thần thoại.
Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia không phát ra chân thân huyết mạch, mọi người biết là vì hai người dựa vào thiên phú bản thân dư sức chống đỡ các ánh sáng thiên phú cường đại. Nhưng Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong là sao đây? Bọn họ có huyết mạch hay không? Không biết, không ai biết rõ. Nhưng Trần Lạc, Tần Phấn, vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên có thể chống đỡ đến bây giờ nói lên thiên phú của bọn họ rất giỏi, vì những người khác không ngăn cản được mới bộc lộ chân thân huyết mạch cố chống đỡ. Nói vậy là thiên phú của ba người Trần Lạc, Tần Phấn, vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên cao ngang ngửa Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia.
Nhưng có vẻ tình huống của Trần Lạc, Tần Phấn, vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên không tốt đẹp, hoặc đúng hơn là chật vật. Ba người ngồi xếp bằng, cúi đầu, hơn hai mươi ánh sáng thiên phú bao phủ trên người. Quái dị là tay Trần Lạc, Tần Phấn, vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên cầm lệnh bài thí luyện. Không biết ba người bày trò gì, có vẻ đang nghi ngờ lệnh bài thí luyện, lien tục luyện hóa nó.
Ai cũng biết lệnh bài thí luyện rất dễ luyện hóa, là Trung Ương học phủ chuyên môn phát cho cuộc thi đấu trung cấp lần này. Khởi động lệnh bài thí luyện là có thể từ bỏ cuộc thi đấu, lệnh bài thí luyện sẽ ghi chép lại thành tích của ngươi, bị Trung Ương học phủ thẩm tra.
Nhưng tại sao Trần Lạc, Tần Phấn, vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên cứ liên tục luyện hóa lệnh bài thí luyện?
Ba người đang làm cái gì?
Đa số người không hiểu nhưng có mấy thí sinh thì biết. Hoàng Tuyền, Khổng Tường, Lệ Vô Danh, Mạc Bắc biết rõ sự thật, vì mới rồi bọn họ đã trải qua. Đến bây giờ lệnh bài thí luyện của mấy người họ vẫn vô dụng. Bọn họ không biết xảy ra chuyện gì nhưng dám chắc tình huống của Trần Lạc, Tần Phấn, vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên giống y mình.
Đúng vậy, từ khi cửa thứ năm mươi ba bắt đầu Trần Lạc liền phát hiện sự việc kỳ lạ. Ánh sáng thiên phú bỗng trở nên cực kỳ cường đại, tuy thấy khó hiểu nhưng hắn không nghĩ nhiều. Trần Lạc định bỏ cuộc chợt phát hiện lệnh bài thí luyện mât hiệu quả, hoàn toàn vô dụng. Trần Lạc còn phát hiện mình bị giam trong chỗ ngồi, bị kết giới cách ly.
Là ngoài ý muốn sao?
Rõ ràng không phải. Trần Lạc dám chắc người Trung Ương học phủ đã động tay động chân, hắn đoán ra ngay mục đích của học phủ. Chắc là Trung Ương học phủ muốn điều tra thiên phú thật sự của Trần Lạc, hắn chỉ biết chửi học phủ tồi tệ, chịu bó tay. Tuy Trần Lạc không có bí mật gì không thể gặp người, không có thứ vi phạm lệnh cấm. Nhưng linh hải của Trần Lạc quá đặc biệt, giới chi linh hải đứng đầu linh hải, nếu lộ ra sự thật không biết sẽ gây nên hậu quả gì. Trần Lạc muốn xen lẫn vào hàng đệ tử thượng lưu chứ không muốn làm chim đầu đàn. Giới chi linh hải chưa phải vấn đề Trần Lạc lo lắng nhất, linh hồn của hắn quá cường đại, cộng hưởng đã đến sáu mươi biên độ sóng. Biên độ sóng khủng bố cỡ này ngang ngửa với thần thông vu sư, nếu lộ ra sẽ dẫn đến tranh luận, chỉ có chỗ hỏng không có lợi.
Còn có quyển sách hư vọng, Trần Lạc biết linh hồn của mình biến cường đại toàn nhờ vào nó, nếu bị người biết hắn sẽ mất mạng.
Nên Trần Lạc có nhiều đắn đo.
Chết tiệt là Trần Lạc nghĩ tới nghĩ lui nhưng không ngờ Trung Ương học phủ sẽ dùng thủ đoạn tồi tệ này cưỡng ép trắc nghiệm thiên phú của hắn. Lệnh bài thí luyện đã mất hiệu quả, không thể bỏ cuộc, Trần Lạc bị kết giới cách ly, có thể nói là kêu trời không thấu kêu đất chẳng hay. Kết giới là một loại trận pháp, là trận pháp phức tạp, cường đại nhất, Trần Lạc không cách nào ra ngoài. Trong tình huống này ánh sáng thiên phú càng lúc càng mạnh, như từng ngọn sơn mạch khổng lồ không ngừng đè xuống, linh hồn, linh hải của Trần Lạc bị lộ ra chỉ còn là vấn đề thời gian.
Làm sao đây?
Không biết!
Trần Lạc không biết, Tần Phấn cũng không biết. Trần Lạc sốt ruột, Tần Phấn càng nóng nảy hơn. Vương tử điện hạ hít sâu, nhắm mắt lại.
Tần Phấn thầm rít gào trong lòng:
- Ngụy đại tổng quản, ngươi đang buộc ta sao?
Rất nhanh trong đầu vương tử điện hạ vang giọng Ngụy đại tổng quản:
- Vương tử điện hạ nói gì vậy?
- Ta đã đồng ý với học phủ sẽ tham gia cuộc thi, dốc sức biểu hiện, tại sao người dùng loại thủ đoạn này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.