Chương 292: Tội danh.
Cửu Hanh
06/10/2015
Trống rỗng!
Đây là cảm giác trong đầu mọi người.
Thoáng chốc!
Trần Lạc vọt lên trên cao, hắn đứng yên trong không trung như một vầng mặt trời phát ra ánh sáng chói lòa. Đôi mắt đỏ rực lướt qua, ngạo nghễ nhìn mọi người. Khi Trần Lạc ngẩng đầu lên, ánh sáng hình thành cái đầu sư tử khổng lồ, to cỡ mấy trăm thước.
- A!
- A!
Tiếng hú dài như sư tử gầm.
Linh quyết huyền cấp, Sư Hống Khiếu?
Trần Lạc muốn làm cái gì?
Vẻ mặt Lạc Anh kinh khủng, nàng nhận ra cái gì vội vận chuyển linh nguyên bịt tai. Ngay sau đó, Lạc Anh thấy hình ảnh đời này mãi mãi không thể quên.
Khi tiếng Sư Hống Khiếu của Trần Lạc vang lên, ba, bốn ngàn người trong chiến trường bị chấn miệng mũi trào máu, người run lên té xuống đất. Đúng vậy, mọi người, toàn bộ trong khoảnh khắc ngã xuống đất. Linh hồn Trần Lạc thấy run sợ.
Chỉ lác đác vài người đứng vững, đều là cao thủ. Nhưng ngay sau đó, bùm một tiếng, người ngã.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng người lật lượt ngã xuống, Lạc Anh phát ra linh nguyên nhưng không ngăn được. Lạc Anh bị chấn đầu váng mắt hoa, ý thức bắt đầu mơ hồ. Lực lượng biến dị, bàn thạch, mãi khi Lạc Anh phát ra chân thân huyết mạch mới bảo vệ được ý thức.
Trần Lạc đứng yên trong không trung, hắn như mặt trời giáng xuống, tỏa ánh sáng bá đạo bao phủ mặt đất.
Tiếng hú khí thế hùng hồn, Sư Hống Khiếu hung mãnh gầm rống chấn bầu trời vang tiếng sấm ầm ầm, chấn mặt đất nứt ra không ngừng run rẩy, chấn ba, bốn ngàn người trong chiến trường miệng mũi chảy máu té xuống đấ.t người tu vi yếu xỉu ngay, người tu vi mạnh dốc hết sức ngăn chặn nhưng chỉ tạm bảo vệ được ý thức, bị chấn đầu váng mắt hoa, ù tai hoa mắt, máu sôi sục trong người.
Mọi người vừa ngăn cản Sư Hống Khiếu vừa kinh hoàng không nói nên lời. Cả đám run cầm cập sợ hãi. Mọi người phát hiện một vấn đề, vừa rồi một mình Trần Lạc đấu cùng ba ngàn người nửa canh giờ, khiêu chiến cùng mấy chục cao thủ xếp hạng trong đệ tử tứ giai nhưng hắn chưa từng dùng hết sức. Giờ này khắc này, đây mới là thực lực thật sự của Trần Lạc.
Tiếng Sư Hống Khiếu làm mọi người đánh mất sức chiến đấu.
Trời!
Không! Đây không phải thực lực thật sự của Trần Lạc, vì tiếng hú chưa ngừng. Ánh sáng quanh thân thanh niên áo lam ngày càng chói mắt, tiếng Sư Hống Khiếu hung mãnh càng hùng hồn hơn. Mọi người không ngăn được, từng người ngất xỉu.
Nếu Trần Lạc không ngừng lại thì mọi người có mặt sẽ bị chấn nát. Trần Lạc mới chỉ thi triển Sư Hống Khiếu chi hồn, phạm vi phủ lên rộng lớn mà vẫn rất khủng bố.
Trời ơi!
Sao trên thế giới còn tồn tại yêu nghiệt như vậy?
Mắt thấy mọi người bắt đầu ngăn không được, có mấy chục bóng người bỗng vọt tới. Mọi người đưa mắt nhìn, toàn là lão sư Trung Ương học phủ. Các lão sư đến, ngẩng đầu nhìn Trần Lạc đứng trong không trung như mặt trời, sợ hết hồn.
Các lão sư nghe tiếng sư tử rống nên vội lao tới. Tình huống khẩn cấp, các lão sư không kịp hỏi nguyên nhân, định thi triển thủ đoạn. Một bóng người từ trên trời giáng xuống, hình như là lão nhân. Nhiều người biết lão nhân này, là Ngụy đại tổng quản quản lý mọi sự vụ trong Trung Ương học phủ.
Ngụy đại tổng quản xuất hiện, chân mày nhíu chặt, phất tay thi triển ra luồng sáng trắng như không khí bao bọc Trần Lạc lại. Không biết Ngụy đại tổng quản dùng thủ đoạn gì mà uy lực Sư Hống Khiếu của Trần Lạc bị ngăn chặn trong không khí ánh sáng trắng.
Tiếng hú biến mất, Sư Hống Khiếu ngừng bặt.
Mọi thứ trở về yên tĩnh.
Mọi người mới rồi vất vả chống đỡ cuối cùng thở phào té xuống đất, thở hồng hộc, không còn sức đứng lên. Mọi người nhìn thanh niên áo lam như mặt trời trong không trung, kinh khủng, hoảng sợ. Nhớ lại hình ảnh vừa rồi, ai cũng kinh hoàng, quá khủng bố.
Mọi người mới nhận ra Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích là trò cười. Lý Đoan, Lý Mặc, Diệp Hồng, Phong Bưu cũng là tên hệ. Cả đám kêu Tưởng Bình, Đường Cao đến, thậm chí sau này mọi người bao vây tiễu trừ Trần Lạc đều là trò cười, đặc biệt là ba người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích.
Trần Lạc áo lam một tiếng Sư Hống Khiếu chấn ba, bốn ngàn người mất hết sức chiến đấu, nếu Ngụy đại tổng quản không xuất hiện rất có thể tất cả đều bị nghiền nát. Nhưng ba ngươi đặt lôi đài trước cửa nhà người ta khiêu chiến, không phải trò cười thì là cái gì? Bây giờ các ngươi còn sống thì nên thắp nhang đi!
Các lão sư biểu tình rung động ngẩng đầu nhìn Trần Lạc bị không khí bao bọc giữa hư không. Ánh sáng quanh người Trần Lạc nhấp nháy càng nhanh, khí thể hình tròn run rẩy, điên cuồng trướng to.
- Hơi thở linh nguyên hùng hồn, bá đạo thế này chẳng lẽ là ... Chẳng lẽ là vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên trong truyền thuyết?
- Đúng vậy! Chắc chắn là nó! Chỉ có vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên mới cường đại đến vậy!
Hai, ba mươi lão sư mặt đỏ rực, kích động lầm bầm.
Cái gì?
Các lão sư mới nói gì?
Trần Lạc ngưng tụ vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên trong truyền thuyết?
Giọng các lão sư lọt vào tai mọi người, cả đám ngơ ngác. Ai chưa từng nghe tiếng Đại Nhật linh nguyên? Đây là linh nguyên cường đại nhất, bá đạo nhất, uy vũ nhất, hùng hồn nhất trong truyền thuyết, là số một.
Vân Phàm mềm nhũn ngồi dưới đất, kinh hoàng nhìn Trần Lạc, rối loạn tinh thần. Vân Phàm không thể tưởng tượng nổi bề ngoài một người yếu đuối vậy mà ngưng tụ vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên trong truyền thuyết?
Vân Phàm chợt nhớ ban đầu gặp Trần Lạc, thấy bộ dáng hắn gầy yếu, mảnh mai thì rất tội nghiệp. Giờ nghĩ lại Vân Phàm muốn tìm miếng đậu hủ đập đầu chết cho rồi. Hắn ngưng tụ Đại Nhật linh nguyên mà ta còn thấy tọi cho hắn? Vậy ai tội nghiệp ta?
Vân Phàm nhìn Trần Lạc một mình đấu với ba trăm người, đấu linh quyết cùng ba ngàn người. Vân Phàm cho ràng Trần Lạc là con sói khoác da dê, giờ mới biết mình đã sai, sai lầm rất lớn. Tên này không phải sói đội lốt cừu mà là hồng hoang quái thú lốt dê!
Phía xa, Lạc Anh ngồi bệch dưới đất, biểu tình chết lặng.
Lạc Anh nhỏ giọng nói:
- Trần phú ông . . . Trần phú ông . . . Ngươi không uổng là Trần phú ông. Trên thế giới này này không linh nguyên nào càng giàu mới nổi hơn là Đại Nhật linh nguyên.
Cách không xa, tuy Lãnh Cốc đứng nhưng mới rồi gã chống đỡ tiếng rống của Trần Lạc làm miệng mũi chảy máu. May mắn khi Ngụy đại tổng quản xuất hiện thi triển thủ đoạn mạnh mẽ bao phủ Trần Lạc, nếu không thì Lãnh Cốc không chống được bao lâu. Lãnh Cốc hoảng sợ vì tiếng rống khủng bố của Trần Lạc, giờ nghe các lão sư bàn bạc, gã như bị sét đánh ngồi bệch xuống đất. Đầu óc Lãnh Cốc trống rỗng không suy nghĩ được gì, thật lâu sau mới phản ứng lại, nhưng không thở nổi.
Trước đó Lãnh Cốc nhiều lầnp hỏng đoán Trần Lạc ngưng tụ ra linh nguyên gì. Lãnh Cốc suy nghĩ hết các linh nguyên nổi tiếng nhưng không nghĩ ra Trần Lạc ngưng tụ vô thượng linh nguyên, lại còn là Đại Nhật linh nguyên được gọi là biến thái nhất trong vô thượng linh nguyên.
Đây là cảm giác trong đầu mọi người.
Thoáng chốc!
Trần Lạc vọt lên trên cao, hắn đứng yên trong không trung như một vầng mặt trời phát ra ánh sáng chói lòa. Đôi mắt đỏ rực lướt qua, ngạo nghễ nhìn mọi người. Khi Trần Lạc ngẩng đầu lên, ánh sáng hình thành cái đầu sư tử khổng lồ, to cỡ mấy trăm thước.
- A!
- A!
Tiếng hú dài như sư tử gầm.
Linh quyết huyền cấp, Sư Hống Khiếu?
Trần Lạc muốn làm cái gì?
Vẻ mặt Lạc Anh kinh khủng, nàng nhận ra cái gì vội vận chuyển linh nguyên bịt tai. Ngay sau đó, Lạc Anh thấy hình ảnh đời này mãi mãi không thể quên.
Khi tiếng Sư Hống Khiếu của Trần Lạc vang lên, ba, bốn ngàn người trong chiến trường bị chấn miệng mũi trào máu, người run lên té xuống đất. Đúng vậy, mọi người, toàn bộ trong khoảnh khắc ngã xuống đất. Linh hồn Trần Lạc thấy run sợ.
Chỉ lác đác vài người đứng vững, đều là cao thủ. Nhưng ngay sau đó, bùm một tiếng, người ngã.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng người lật lượt ngã xuống, Lạc Anh phát ra linh nguyên nhưng không ngăn được. Lạc Anh bị chấn đầu váng mắt hoa, ý thức bắt đầu mơ hồ. Lực lượng biến dị, bàn thạch, mãi khi Lạc Anh phát ra chân thân huyết mạch mới bảo vệ được ý thức.
Trần Lạc đứng yên trong không trung, hắn như mặt trời giáng xuống, tỏa ánh sáng bá đạo bao phủ mặt đất.
Tiếng hú khí thế hùng hồn, Sư Hống Khiếu hung mãnh gầm rống chấn bầu trời vang tiếng sấm ầm ầm, chấn mặt đất nứt ra không ngừng run rẩy, chấn ba, bốn ngàn người trong chiến trường miệng mũi chảy máu té xuống đấ.t người tu vi yếu xỉu ngay, người tu vi mạnh dốc hết sức ngăn chặn nhưng chỉ tạm bảo vệ được ý thức, bị chấn đầu váng mắt hoa, ù tai hoa mắt, máu sôi sục trong người.
Mọi người vừa ngăn cản Sư Hống Khiếu vừa kinh hoàng không nói nên lời. Cả đám run cầm cập sợ hãi. Mọi người phát hiện một vấn đề, vừa rồi một mình Trần Lạc đấu cùng ba ngàn người nửa canh giờ, khiêu chiến cùng mấy chục cao thủ xếp hạng trong đệ tử tứ giai nhưng hắn chưa từng dùng hết sức. Giờ này khắc này, đây mới là thực lực thật sự của Trần Lạc.
Tiếng Sư Hống Khiếu làm mọi người đánh mất sức chiến đấu.
Trời!
Không! Đây không phải thực lực thật sự của Trần Lạc, vì tiếng hú chưa ngừng. Ánh sáng quanh thân thanh niên áo lam ngày càng chói mắt, tiếng Sư Hống Khiếu hung mãnh càng hùng hồn hơn. Mọi người không ngăn được, từng người ngất xỉu.
Nếu Trần Lạc không ngừng lại thì mọi người có mặt sẽ bị chấn nát. Trần Lạc mới chỉ thi triển Sư Hống Khiếu chi hồn, phạm vi phủ lên rộng lớn mà vẫn rất khủng bố.
Trời ơi!
Sao trên thế giới còn tồn tại yêu nghiệt như vậy?
Mắt thấy mọi người bắt đầu ngăn không được, có mấy chục bóng người bỗng vọt tới. Mọi người đưa mắt nhìn, toàn là lão sư Trung Ương học phủ. Các lão sư đến, ngẩng đầu nhìn Trần Lạc đứng trong không trung như mặt trời, sợ hết hồn.
Các lão sư nghe tiếng sư tử rống nên vội lao tới. Tình huống khẩn cấp, các lão sư không kịp hỏi nguyên nhân, định thi triển thủ đoạn. Một bóng người từ trên trời giáng xuống, hình như là lão nhân. Nhiều người biết lão nhân này, là Ngụy đại tổng quản quản lý mọi sự vụ trong Trung Ương học phủ.
Ngụy đại tổng quản xuất hiện, chân mày nhíu chặt, phất tay thi triển ra luồng sáng trắng như không khí bao bọc Trần Lạc lại. Không biết Ngụy đại tổng quản dùng thủ đoạn gì mà uy lực Sư Hống Khiếu của Trần Lạc bị ngăn chặn trong không khí ánh sáng trắng.
Tiếng hú biến mất, Sư Hống Khiếu ngừng bặt.
Mọi thứ trở về yên tĩnh.
Mọi người mới rồi vất vả chống đỡ cuối cùng thở phào té xuống đất, thở hồng hộc, không còn sức đứng lên. Mọi người nhìn thanh niên áo lam như mặt trời trong không trung, kinh khủng, hoảng sợ. Nhớ lại hình ảnh vừa rồi, ai cũng kinh hoàng, quá khủng bố.
Mọi người mới nhận ra Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích là trò cười. Lý Đoan, Lý Mặc, Diệp Hồng, Phong Bưu cũng là tên hệ. Cả đám kêu Tưởng Bình, Đường Cao đến, thậm chí sau này mọi người bao vây tiễu trừ Trần Lạc đều là trò cười, đặc biệt là ba người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích.
Trần Lạc áo lam một tiếng Sư Hống Khiếu chấn ba, bốn ngàn người mất hết sức chiến đấu, nếu Ngụy đại tổng quản không xuất hiện rất có thể tất cả đều bị nghiền nát. Nhưng ba ngươi đặt lôi đài trước cửa nhà người ta khiêu chiến, không phải trò cười thì là cái gì? Bây giờ các ngươi còn sống thì nên thắp nhang đi!
Các lão sư biểu tình rung động ngẩng đầu nhìn Trần Lạc bị không khí bao bọc giữa hư không. Ánh sáng quanh người Trần Lạc nhấp nháy càng nhanh, khí thể hình tròn run rẩy, điên cuồng trướng to.
- Hơi thở linh nguyên hùng hồn, bá đạo thế này chẳng lẽ là ... Chẳng lẽ là vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên trong truyền thuyết?
- Đúng vậy! Chắc chắn là nó! Chỉ có vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên mới cường đại đến vậy!
Hai, ba mươi lão sư mặt đỏ rực, kích động lầm bầm.
Cái gì?
Các lão sư mới nói gì?
Trần Lạc ngưng tụ vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên trong truyền thuyết?
Giọng các lão sư lọt vào tai mọi người, cả đám ngơ ngác. Ai chưa từng nghe tiếng Đại Nhật linh nguyên? Đây là linh nguyên cường đại nhất, bá đạo nhất, uy vũ nhất, hùng hồn nhất trong truyền thuyết, là số một.
Vân Phàm mềm nhũn ngồi dưới đất, kinh hoàng nhìn Trần Lạc, rối loạn tinh thần. Vân Phàm không thể tưởng tượng nổi bề ngoài một người yếu đuối vậy mà ngưng tụ vô thượng thuần dương Đại Nhật linh nguyên trong truyền thuyết?
Vân Phàm chợt nhớ ban đầu gặp Trần Lạc, thấy bộ dáng hắn gầy yếu, mảnh mai thì rất tội nghiệp. Giờ nghĩ lại Vân Phàm muốn tìm miếng đậu hủ đập đầu chết cho rồi. Hắn ngưng tụ Đại Nhật linh nguyên mà ta còn thấy tọi cho hắn? Vậy ai tội nghiệp ta?
Vân Phàm nhìn Trần Lạc một mình đấu với ba trăm người, đấu linh quyết cùng ba ngàn người. Vân Phàm cho ràng Trần Lạc là con sói khoác da dê, giờ mới biết mình đã sai, sai lầm rất lớn. Tên này không phải sói đội lốt cừu mà là hồng hoang quái thú lốt dê!
Phía xa, Lạc Anh ngồi bệch dưới đất, biểu tình chết lặng.
Lạc Anh nhỏ giọng nói:
- Trần phú ông . . . Trần phú ông . . . Ngươi không uổng là Trần phú ông. Trên thế giới này này không linh nguyên nào càng giàu mới nổi hơn là Đại Nhật linh nguyên.
Cách không xa, tuy Lãnh Cốc đứng nhưng mới rồi gã chống đỡ tiếng rống của Trần Lạc làm miệng mũi chảy máu. May mắn khi Ngụy đại tổng quản xuất hiện thi triển thủ đoạn mạnh mẽ bao phủ Trần Lạc, nếu không thì Lãnh Cốc không chống được bao lâu. Lãnh Cốc hoảng sợ vì tiếng rống khủng bố của Trần Lạc, giờ nghe các lão sư bàn bạc, gã như bị sét đánh ngồi bệch xuống đất. Đầu óc Lãnh Cốc trống rỗng không suy nghĩ được gì, thật lâu sau mới phản ứng lại, nhưng không thở nổi.
Trước đó Lãnh Cốc nhiều lầnp hỏng đoán Trần Lạc ngưng tụ ra linh nguyên gì. Lãnh Cốc suy nghĩ hết các linh nguyên nổi tiếng nhưng không nghĩ ra Trần Lạc ngưng tụ vô thượng linh nguyên, lại còn là Đại Nhật linh nguyên được gọi là biến thái nhất trong vô thượng linh nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.