Chương 668: Uy hiếp.
Cửu Hanh
31/05/2016
- Thế cho nên, hắn muốn ta chuyển cáo tới ngươi một câu nói, tranh là tranh, không tranh cũng là tranh, cùng với yên lặng xem biến đổi, không bằng tiên phát chế nhân, sau khi nơi mai táng Cổ Phong hiện thế, nhất định phải lựa chọn, bằng không Hoàng Thành tất vong.
Nói chuyện xong, Táng Hoa nhìn cánh hoa trong giỏ trúc xanh, giống như cảm giác hái đủ rồi, đi tới, nói:
- Tiểu vương tử, ta biết hiện tại ngươi có rất nhiều nghi hoặc với Khổng Tước Minh Vương, người đó cũng biết vấn đề cá nhân ngươi lo lắng, nhưng việc Hoàng Thành không thể trễ nải, ngươi thân là con trai Hoàng tộc, thủ hộ Hoàng Thành là trách nhiệm của ngươi, không nên để cơ nghiệp tổ tiên các ngươi bị hủy trong một ngày. Còn về Tuyết Thiên Tầm, người ngàn vạn lần đừng hi vọng nàng, tâm trí nàng to lớn, cao hơn cả trời, Hoàng Thành diệt vong hay không, nàng căn bản sẽ không để ý.
…
Hậu viện trang viên, thân thể Trần Lạc để trần ngâm mình trong bích đàm, nước trong bích đàm lạnh lẽo thấu xương, vẫn hiện ra từng tia hàn vụ, bất quá Trần Lạc cảm thấy cực kỳ thoải mái, đặc biệt là khi các lỗ chân lông toàn thân mở ra, cảm giác mỗi tấc da thịt cả người tựa như tràn ngập sức sống, điều này không chỉ khiến hắn cảm thán, nữ nhân thực là biết hưởng thụ. Vừa hưởng thụ, Trần Lạc cũng suy nghĩ tới vấn đề linh tượng, thứ đồ chơi này có thể tự chủ trưởng thành trong Linh Hải mình, kéo dài như thế hậu quả khó lường được, nói không chừng dẫn đến một ngày linh tượng tiêu diệt bản thân mình cũng nên. Việc khẩn cấp trước mắt nhất định phải nhanh chóng tu luyện Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, lại luyện hóa Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý, nghĩ đến mới có thể khắc chế ma tính của linh tượng.
Ừm? Đang suy nghĩ, đột nhiên Trần Lạc cảm giác là lạ, đưa tay vung lên, bích thủy trong suốt lập tức đóng băng, nhìn lại xung quanh, quả nhiên bà nhi Táng Hoa này không biết từ lúc nào đã đứng ở hậu viện.
- Đại mỹ nữ, ta đang tắm đó, ngươi cứ đột nhiên xông vào như thế, cảm thấy thích hợp sao?
Tuy nói tâm tính Trần Lạc hào hiệp, cũng là một kẻ tùy tiện, nhưng dù là thế cũng còn chưa đạt đến độ trần truồng lõa thể bị nữ nhân nhìn lén mà mặt không biến sắc.
- Vừa nãy ngươi thi triển thủ đoạn gì?
Đôi mắt đẹp của Táng Hoa liên tục lấp lóe, lộ ra vẻ kinh ngạc, khó có thể tin nổi việc hắn đóng băng bích thủy.
- Đóng băng mà thôi, tùy tiện một đạo linh quyết liền có thể làm được.
- Bích đàm này là do hàn băng cửu thiên hóa thành, đừng nói một đạo linh quyết, dù cho ngươi thi triển đại thần thông cũng chưa chắc có thể đóng băng nó lại.
Táng Hoa đi tới bên cạnh bích đàm, nhìn chằm chằm vào bích thủy bị đóng băng, càng nhìn càng cảm thấy khó tin nổi, càng nhìn càng thấy khó tưởng tượng nổi. Nhìn thật lâu, khi nàng giương mắt nhìn về phía Trần Lạc, ánh mắt như đang nhìn một con quái vật.
Trần Lạc không thích bị người khác nhìn chằm chằm như thế, loại cảm giác này giống như mình không phải là người, đặc biệt là nữ nhân Táng Hoa này, đôi tròng mắt của nàng lộ ra trí tuệ vô song, phảng phất như có thể nhìn thấu vạn vật, khiến Trần Lạc cảm giác cả người không được thoải mái.
- Ba đại thành tựu nghịch thiên của ngươi tại lĩnh vực Vu pháp không có bị thẩm phán biến mất, như vậy thành tự tại lĩnh vực Trận pháp của ngươi… Không, lúc đó tuy ta không ở hiện trường, bất quá cũng biết rõ ràng, trạng thái Đại Vô Cực của ngươi xác thực biến mất rồi, tinh thần hải của ngươi cũng xác thực biến mất rồi… Nhưng ngươi có thể đóng băng Cửu Thiên bích đàm, ngươi đến tột cùng là vận dụng sức mạnh nào đây…
Lời của Táng Hoa khiến Trần Lạc hãi hùng khiếp vía, không biết vừa nãy mình vận dụng pháp tắc Biến trong pháp tắc tự nhiên có phải đã bị nàng nhìn ra hay không.
Táng Hoa nhìn bích đàm bị đóng băng, trầm ngâm, rù rì nói:
- Đại Vô Cực, Đại tinh thần, Đại tự nhiên… Đạo của tự nhiên vô vi, đại đạo Vô Cực, vô cực quy về tự nhiên ban dầu, tinh thần quy về khởi nguồn Vô Vi…
Nói rồi, Táng Hoa dương như nhìn thấy quỷ, hai mắt chằm chằm dán chặt vào Trần Lạc, sợ hãi nói:
- Trời ạ, ngươi dĩ nhiên… Ngươi…
Tay chỉ vào Trần Lạc, Táng Hoa chấn động không ngớt, muốn nói cái gì, muốn nói lại thôi, cứ nhìn Trần Lạc chằm chằm, thật lâu mới nói:
- Ông trời ơi, lá gan của ngươi thực sự không phải lớn bình thường, ngươi cũng coi trời bằng vung, quá không kiêng kỵ gì chứ? Ngay cả đại tự nhiên chi mẫu cũng dám…
Nữ nhân này quả thực là đáng sợ, chính mình chỉ tùy ý thi triển một đạo pháp tắc Biến, bị nàng nhận ra không nói, thậm chí ngay cả mình dùng biện pháp gì chặn đường lui của đại tự nhiên chi mẫu, cũng bị nàng đoán ra được, vì sao nàng có thể?
Trần Lạc kinh hãi không ngớt, không biết rằng, Táng Hoa so với hắn còn kinh ngạc, ngơ ngác hơn nữa. Trần Lạc cảm thấy nàng đáng sợ, còn Táng Hoa cảm thấy gia hỏa này càng đáng sợ hơn, hai năm trước gia hỏa này không biết dùng biện pháp gì, giấu trời qua biển, vượt qua thẩm phán, bảo vệ những thành tựu nghịch thiên không nói, nửa năm trước khi lấy Trận pháp nghịch thiên, dĩ nhiên lợi dụng thẩm phán để Vô Cực của hắn quy về đại tự nhiên ban đầu, tinh thần quy về khởi nguồn Vô Vi, thành tựu một loại không phải gốc rễ đại tự nhiên, nhưng hơn hẳn gốc rễ đại tự nhiên. Nói không khoa trương chút nào, hiện tại gia hỏa trước mắt này đã có thể xưng là một nửa đại tự nhiên chi mẫu, quả thực quá điên cuồng, hắn làm được bằng cách nào.
- Ngươi làm sao mà biết được?
Khi Trần Lạc hỏi ra điểm nghi hoặc trong lòng, Táng Hoa đồng thời cũng hỏi:
- Ngươi làm được bằng cách nào?
- Không phải ngươi cũng biết sao?
- Biết thì biết, làm được là làm được, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Xưa nay ai cũng biết tu hành có thể thành thần, nhưng có ai làm được đâu?
Táng Hoa nhìn hắn, kinh thán nói:
- Ngộ tính của ngươi thật quá đáng sợ, ngươi cũng quá điên cuồng, đến tột cùng là ngươi làm được bằng cách nào?
- Ngươi nói trước đi, ngươi đoán ra được bằng cách nào?
- Được rồi, ta có thể nói cho ngươi biết, sở dĩ ta biết được là vì trước đây rất lâu rồi, có một gia hỏa giống như ngươi, cũng thành tựu Đại Vô Cực, hắn đồng dạng cũng cho Đại Vô Cực quy về đại tự nhiên ban đầu, để đại tinh thần quy về khởi nguồn Vô Vi.
- Trước đây rất lâu? Bao lâu? Người kia là ai?
- Bao lâu thì ta không biết, là ai ta cũng không rõ ràng, ta chỉ thấy qua ghi chép này trong một cuốn điển tịch rất cổ xưa.
- Sau đó người kia thế nào rồi?
- Chết rồi, sau khi bị đại tự nhiên chi mẫu phát hiện, thẩm phán chín ngàn chín trăm chín mươi chín vạn lần, có thể cho đến hiện tại, linh hồn của hắn vẫn đang bị đại tự nhiên thẩm phán đây.
- Mẹ nhà nó!
Trần Lạc nghe vào, tâm can theo đó cũng run lên, hoài nghi nói:
- Ngươi dọa ta à?
- Có tin hay không tùy ngươi, việc này trong pháp tắc gọi là vượt chế, vượt chế là tội danh lớn nhất trong thiên địa, cũng giống như việc cướp ngôi trong thế tục, biết không? Hậu quả, tính chất nghiêm trọng tuyệt đối là ngươi không tưởng tượng nổi.
Nói chuyện xong, Táng Hoa nhìn cánh hoa trong giỏ trúc xanh, giống như cảm giác hái đủ rồi, đi tới, nói:
- Tiểu vương tử, ta biết hiện tại ngươi có rất nhiều nghi hoặc với Khổng Tước Minh Vương, người đó cũng biết vấn đề cá nhân ngươi lo lắng, nhưng việc Hoàng Thành không thể trễ nải, ngươi thân là con trai Hoàng tộc, thủ hộ Hoàng Thành là trách nhiệm của ngươi, không nên để cơ nghiệp tổ tiên các ngươi bị hủy trong một ngày. Còn về Tuyết Thiên Tầm, người ngàn vạn lần đừng hi vọng nàng, tâm trí nàng to lớn, cao hơn cả trời, Hoàng Thành diệt vong hay không, nàng căn bản sẽ không để ý.
…
Hậu viện trang viên, thân thể Trần Lạc để trần ngâm mình trong bích đàm, nước trong bích đàm lạnh lẽo thấu xương, vẫn hiện ra từng tia hàn vụ, bất quá Trần Lạc cảm thấy cực kỳ thoải mái, đặc biệt là khi các lỗ chân lông toàn thân mở ra, cảm giác mỗi tấc da thịt cả người tựa như tràn ngập sức sống, điều này không chỉ khiến hắn cảm thán, nữ nhân thực là biết hưởng thụ. Vừa hưởng thụ, Trần Lạc cũng suy nghĩ tới vấn đề linh tượng, thứ đồ chơi này có thể tự chủ trưởng thành trong Linh Hải mình, kéo dài như thế hậu quả khó lường được, nói không chừng dẫn đến một ngày linh tượng tiêu diệt bản thân mình cũng nên. Việc khẩn cấp trước mắt nhất định phải nhanh chóng tu luyện Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, lại luyện hóa Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý, nghĩ đến mới có thể khắc chế ma tính của linh tượng.
Ừm? Đang suy nghĩ, đột nhiên Trần Lạc cảm giác là lạ, đưa tay vung lên, bích thủy trong suốt lập tức đóng băng, nhìn lại xung quanh, quả nhiên bà nhi Táng Hoa này không biết từ lúc nào đã đứng ở hậu viện.
- Đại mỹ nữ, ta đang tắm đó, ngươi cứ đột nhiên xông vào như thế, cảm thấy thích hợp sao?
Tuy nói tâm tính Trần Lạc hào hiệp, cũng là một kẻ tùy tiện, nhưng dù là thế cũng còn chưa đạt đến độ trần truồng lõa thể bị nữ nhân nhìn lén mà mặt không biến sắc.
- Vừa nãy ngươi thi triển thủ đoạn gì?
Đôi mắt đẹp của Táng Hoa liên tục lấp lóe, lộ ra vẻ kinh ngạc, khó có thể tin nổi việc hắn đóng băng bích thủy.
- Đóng băng mà thôi, tùy tiện một đạo linh quyết liền có thể làm được.
- Bích đàm này là do hàn băng cửu thiên hóa thành, đừng nói một đạo linh quyết, dù cho ngươi thi triển đại thần thông cũng chưa chắc có thể đóng băng nó lại.
Táng Hoa đi tới bên cạnh bích đàm, nhìn chằm chằm vào bích thủy bị đóng băng, càng nhìn càng cảm thấy khó tin nổi, càng nhìn càng thấy khó tưởng tượng nổi. Nhìn thật lâu, khi nàng giương mắt nhìn về phía Trần Lạc, ánh mắt như đang nhìn một con quái vật.
Trần Lạc không thích bị người khác nhìn chằm chằm như thế, loại cảm giác này giống như mình không phải là người, đặc biệt là nữ nhân Táng Hoa này, đôi tròng mắt của nàng lộ ra trí tuệ vô song, phảng phất như có thể nhìn thấu vạn vật, khiến Trần Lạc cảm giác cả người không được thoải mái.
- Ba đại thành tựu nghịch thiên của ngươi tại lĩnh vực Vu pháp không có bị thẩm phán biến mất, như vậy thành tự tại lĩnh vực Trận pháp của ngươi… Không, lúc đó tuy ta không ở hiện trường, bất quá cũng biết rõ ràng, trạng thái Đại Vô Cực của ngươi xác thực biến mất rồi, tinh thần hải của ngươi cũng xác thực biến mất rồi… Nhưng ngươi có thể đóng băng Cửu Thiên bích đàm, ngươi đến tột cùng là vận dụng sức mạnh nào đây…
Lời của Táng Hoa khiến Trần Lạc hãi hùng khiếp vía, không biết vừa nãy mình vận dụng pháp tắc Biến trong pháp tắc tự nhiên có phải đã bị nàng nhìn ra hay không.
Táng Hoa nhìn bích đàm bị đóng băng, trầm ngâm, rù rì nói:
- Đại Vô Cực, Đại tinh thần, Đại tự nhiên… Đạo của tự nhiên vô vi, đại đạo Vô Cực, vô cực quy về tự nhiên ban dầu, tinh thần quy về khởi nguồn Vô Vi…
Nói rồi, Táng Hoa dương như nhìn thấy quỷ, hai mắt chằm chằm dán chặt vào Trần Lạc, sợ hãi nói:
- Trời ạ, ngươi dĩ nhiên… Ngươi…
Tay chỉ vào Trần Lạc, Táng Hoa chấn động không ngớt, muốn nói cái gì, muốn nói lại thôi, cứ nhìn Trần Lạc chằm chằm, thật lâu mới nói:
- Ông trời ơi, lá gan của ngươi thực sự không phải lớn bình thường, ngươi cũng coi trời bằng vung, quá không kiêng kỵ gì chứ? Ngay cả đại tự nhiên chi mẫu cũng dám…
Nữ nhân này quả thực là đáng sợ, chính mình chỉ tùy ý thi triển một đạo pháp tắc Biến, bị nàng nhận ra không nói, thậm chí ngay cả mình dùng biện pháp gì chặn đường lui của đại tự nhiên chi mẫu, cũng bị nàng đoán ra được, vì sao nàng có thể?
Trần Lạc kinh hãi không ngớt, không biết rằng, Táng Hoa so với hắn còn kinh ngạc, ngơ ngác hơn nữa. Trần Lạc cảm thấy nàng đáng sợ, còn Táng Hoa cảm thấy gia hỏa này càng đáng sợ hơn, hai năm trước gia hỏa này không biết dùng biện pháp gì, giấu trời qua biển, vượt qua thẩm phán, bảo vệ những thành tựu nghịch thiên không nói, nửa năm trước khi lấy Trận pháp nghịch thiên, dĩ nhiên lợi dụng thẩm phán để Vô Cực của hắn quy về đại tự nhiên ban đầu, tinh thần quy về khởi nguồn Vô Vi, thành tựu một loại không phải gốc rễ đại tự nhiên, nhưng hơn hẳn gốc rễ đại tự nhiên. Nói không khoa trương chút nào, hiện tại gia hỏa trước mắt này đã có thể xưng là một nửa đại tự nhiên chi mẫu, quả thực quá điên cuồng, hắn làm được bằng cách nào.
- Ngươi làm sao mà biết được?
Khi Trần Lạc hỏi ra điểm nghi hoặc trong lòng, Táng Hoa đồng thời cũng hỏi:
- Ngươi làm được bằng cách nào?
- Không phải ngươi cũng biết sao?
- Biết thì biết, làm được là làm được, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Xưa nay ai cũng biết tu hành có thể thành thần, nhưng có ai làm được đâu?
Táng Hoa nhìn hắn, kinh thán nói:
- Ngộ tính của ngươi thật quá đáng sợ, ngươi cũng quá điên cuồng, đến tột cùng là ngươi làm được bằng cách nào?
- Ngươi nói trước đi, ngươi đoán ra được bằng cách nào?
- Được rồi, ta có thể nói cho ngươi biết, sở dĩ ta biết được là vì trước đây rất lâu rồi, có một gia hỏa giống như ngươi, cũng thành tựu Đại Vô Cực, hắn đồng dạng cũng cho Đại Vô Cực quy về đại tự nhiên ban đầu, để đại tinh thần quy về khởi nguồn Vô Vi.
- Trước đây rất lâu? Bao lâu? Người kia là ai?
- Bao lâu thì ta không biết, là ai ta cũng không rõ ràng, ta chỉ thấy qua ghi chép này trong một cuốn điển tịch rất cổ xưa.
- Sau đó người kia thế nào rồi?
- Chết rồi, sau khi bị đại tự nhiên chi mẫu phát hiện, thẩm phán chín ngàn chín trăm chín mươi chín vạn lần, có thể cho đến hiện tại, linh hồn của hắn vẫn đang bị đại tự nhiên thẩm phán đây.
- Mẹ nhà nó!
Trần Lạc nghe vào, tâm can theo đó cũng run lên, hoài nghi nói:
- Ngươi dọa ta à?
- Có tin hay không tùy ngươi, việc này trong pháp tắc gọi là vượt chế, vượt chế là tội danh lớn nhất trong thiên địa, cũng giống như việc cướp ngôi trong thế tục, biết không? Hậu quả, tính chất nghiêm trọng tuyệt đối là ngươi không tưởng tượng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.