Thiên Vương Đặc Biệt Thuộc Về Người Yêu Độc Nhất Vô Nhị Bảo Bối
Chương 2: Sau khi tỉnh táo (2)
Bích Ngọc Tiêu
10/01/2015
Một cánh tay thon dài, từ phía sau cô, đột nhiên vươn qua.
Có một tí nhiệt khí, theo cánh tay thon dài kia truyền tới thân thể cô, mang theo xúc cảm tê dại chạy quanh cơ thể.
Cô cả người chấn động, theo bản năng quay đầu lại, cô ngay lập tức bị quyến rũ cặp mắt mê hoặc. Đôi mắt của anh chỉ mới mở từ một giấc ngủ sâu, lông mi dày và dài, mí mắt rơi trong vòng tròn hình ảnh không sâu. Con ngươi tối đen giống như một hồ nước mênh mông lấp lánh. Trên chọn chân mày, một chút cao ngạo thờ ơ, vẻ thân thiện nhưng không thể đến gần.
Mũi cao mà thẳng tắp, như là một pho tượng xinh đẹp của một kiệt tác nghệ thuật, kiêu ngạo đứng ở phía trước của thế giới. Khoé môi hồng nhuận, môi cong xinh đẹp mịn màng.
Ngón tay dài từ cổ trở xuống phía dưới, tuỳ ý phơi bày thân hình cường hãn cùng tao nhã, giống như dây cung số một, đã sẵn sàng cất cánh.
Anh cứ như vậy tuỳ tuỳ tiện tiện nửa nằm, chỉ là một cái ánh mắt lười biếng, như thể có một lực hấp dẫn chết người, giống như độc dược.
Bình thường nhìn người phụ nữ này nghiêm trang bộ dáng đồng phục OL, thật không có nghĩ đến, thì ra là cái dạng này!
Cảm giác được tầm mắt của hắn, cô lập tức kéo góc chăn, gương mặt trắng nõn liền lập tức ửng hồng.
Vũ Trạch Hiểu thấy phản ứng của cô, khoé môi mỏng mềm mại hồng nhuận, gợi lên một chút tà mị.
Ai đều không có nói chuyện, trong không khí còn tràn ngập hương vị kia mị hoặc mê người. Lúc sau, Vũ Trạch Hiểu mở miệng, âm thanh giống như tơ lụa thượng đẳng bị xé rách, ở bên trong khàn khàn, giống như mang theo khôn cùng tà ác: “ Đêm qua, chúng ta.... ....”
“Đêm qua là ngoài ý muốn!” Giản An Trữ bỗng nhiên ý thức được cái gì, dành trước mở miệng, nói năng lộn xộn: “ Tôi...... tôi uống nhiều quá....... Hi vọng anh có thể quên. Coi như là, coi như là —— một lần ngoài ý muốn được rồi! ”
Vũ Trạch Hiểu khẽ nhếch khoé môi, mặt mày tựa hồ có điểm bất ngờ. Dù sao muốn cùng anh ở chung một chỗ phụ nữ thật sự nhiều lắm. Tưởng rằng Giản An Trữ đây là trò lừa bịp lạt mềm buộc chặt, lại hoàn toàn thật không ngờ, cô sẽ nói câu kia!
Cảm nhân được ánh mắt kinh ngạc phóng lại đây, Giản An Trữ trong lòng có điểm luống cuống. Vội vội vàng vàng đem quần áo lên mặc, thẳng đến cánh cửa “oành” một tiếng khép lại. Người đàn ông tựa hồ mới khiếp sợ bên trong hồi phục lại tinh thần.
Cúi đầu, ga giường một mảnh trắng noãn, không có sau khi nở hoa đầu tiên của hoa hồng. Nhớ tới nàng vừa mới kia thuần thục vứt bỏ giọng trong veo, Vũ Trạch Hiểu sắc mặt bỗng dưng biến thành đen —— chả lẽ, đêm qua, là phụ nữ này tính kế hắn? Cô đã sớm thân không còn thanh - bạch sao?
Có một tí nhiệt khí, theo cánh tay thon dài kia truyền tới thân thể cô, mang theo xúc cảm tê dại chạy quanh cơ thể.
Cô cả người chấn động, theo bản năng quay đầu lại, cô ngay lập tức bị quyến rũ cặp mắt mê hoặc. Đôi mắt của anh chỉ mới mở từ một giấc ngủ sâu, lông mi dày và dài, mí mắt rơi trong vòng tròn hình ảnh không sâu. Con ngươi tối đen giống như một hồ nước mênh mông lấp lánh. Trên chọn chân mày, một chút cao ngạo thờ ơ, vẻ thân thiện nhưng không thể đến gần.
Mũi cao mà thẳng tắp, như là một pho tượng xinh đẹp của một kiệt tác nghệ thuật, kiêu ngạo đứng ở phía trước của thế giới. Khoé môi hồng nhuận, môi cong xinh đẹp mịn màng.
Ngón tay dài từ cổ trở xuống phía dưới, tuỳ ý phơi bày thân hình cường hãn cùng tao nhã, giống như dây cung số một, đã sẵn sàng cất cánh.
Anh cứ như vậy tuỳ tuỳ tiện tiện nửa nằm, chỉ là một cái ánh mắt lười biếng, như thể có một lực hấp dẫn chết người, giống như độc dược.
Bình thường nhìn người phụ nữ này nghiêm trang bộ dáng đồng phục OL, thật không có nghĩ đến, thì ra là cái dạng này!
Cảm giác được tầm mắt của hắn, cô lập tức kéo góc chăn, gương mặt trắng nõn liền lập tức ửng hồng.
Vũ Trạch Hiểu thấy phản ứng của cô, khoé môi mỏng mềm mại hồng nhuận, gợi lên một chút tà mị.
Ai đều không có nói chuyện, trong không khí còn tràn ngập hương vị kia mị hoặc mê người. Lúc sau, Vũ Trạch Hiểu mở miệng, âm thanh giống như tơ lụa thượng đẳng bị xé rách, ở bên trong khàn khàn, giống như mang theo khôn cùng tà ác: “ Đêm qua, chúng ta.... ....”
“Đêm qua là ngoài ý muốn!” Giản An Trữ bỗng nhiên ý thức được cái gì, dành trước mở miệng, nói năng lộn xộn: “ Tôi...... tôi uống nhiều quá....... Hi vọng anh có thể quên. Coi như là, coi như là —— một lần ngoài ý muốn được rồi! ”
Vũ Trạch Hiểu khẽ nhếch khoé môi, mặt mày tựa hồ có điểm bất ngờ. Dù sao muốn cùng anh ở chung một chỗ phụ nữ thật sự nhiều lắm. Tưởng rằng Giản An Trữ đây là trò lừa bịp lạt mềm buộc chặt, lại hoàn toàn thật không ngờ, cô sẽ nói câu kia!
Cảm nhân được ánh mắt kinh ngạc phóng lại đây, Giản An Trữ trong lòng có điểm luống cuống. Vội vội vàng vàng đem quần áo lên mặc, thẳng đến cánh cửa “oành” một tiếng khép lại. Người đàn ông tựa hồ mới khiếp sợ bên trong hồi phục lại tinh thần.
Cúi đầu, ga giường một mảnh trắng noãn, không có sau khi nở hoa đầu tiên của hoa hồng. Nhớ tới nàng vừa mới kia thuần thục vứt bỏ giọng trong veo, Vũ Trạch Hiểu sắc mặt bỗng dưng biến thành đen —— chả lẽ, đêm qua, là phụ nữ này tính kế hắn? Cô đã sớm thân không còn thanh - bạch sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.