Chương 30: Bàn bạc lúc trước?
Diệp Yêu
16/01/2024
Đúng lúc này, Smith đứng một bên không nhịn nối nữa lên tiếng.
Nghe vậy, Tô Tử Phong cũng giật mình, lập tức phản ứng lại, vỗ trán nói: “Đúng vậy, chất kích thích, chắc chắn là tác dụng của chất kích thích ngài Smith vừa tiêm vào, suýt nữa thì bị anh lừa rồi.”
“Hóa ra là vậy, tôi nói rồi mà, làm gì có chuyện gì li kì như thê’.”
“Đúng đó, âm sát gì cơ chứ, chỉ dùng một cái gương cũng đòi tụ âm sát, tưởng mình là thần tiên thật chắc.”
“Tên nhãi này chỉ là tên lừa đảo mà thôi, số may được hưởng ké ngài Smith.”
Tô Tử Phong vừa lên tiếng, không ít người đã phụ họa, cảm thấy cậu ta nói rất có lý. Còn về âm sát hay gì gì đó, đều là thủ đoạn đế lừa người mà thôi, có điên mới tin vào phong thủy.
“Ha ha, anh còn định lừa tôi chắc, anh tưởng Tô Tử Phong tôi ngu ư?” Tô Tử Phong khinh thường nhổ nước bọt, lộ ra vẻ khinh thường Trần Ngao.
“Đúng là cậu ngu thật, bị người ta lừa mà còn không biết.”
Trần Ngao mỉm cười, lắc đầu, nói xong liền đi thẳng đến chỗ Smith, nói đùa: “Bọ hung, giả vờ
lâu thế nên tưởng mình là tiến sĩy học thật à?”
Nói xong, Trân Ngao vén tóc của đối phương trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đế lộ cái đầu đinh đen bóng.
“Má, anh muốn chết à!”
“Smith” bị kéo tóc xuống thì thẹn quá thành giận, mắng ra tiếng. Vừa mắng xong, anh ta cứng người lại, nhìn những ánh mắt khiếp sợ xung quanh thì xanh mặt.
“Ha ha, ngài Smith đây nói tiếng địa phương chuấn phết nhỉ.” Trần Ngao lên tiếng trêu chọc.
Những người khác cũng nhận ra đây không phải là tiến sĩy học Mễ Quốc gì cả, rõ ràng anh ta là người Hoa Hạ!
Trong lúc nhất thời, xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán, rất nhiều người đều nhìn Tô Tử Phong như nhìn kẻ ngốc.
“Mất bao nhiêu thời gian, tìm thằng tây ba lô tới, tỏi còn tưởng là tiến sĩy học Mễ Quốc thật.”
“Hừ, tôi nói rồi mà, tiến sĩy học đâu có mời dễ thế được…”
Chỉ một chốc, Tô Tử Phong đã trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.
Sắc mặt Tô Khuynh Thành tối sầm lại, cô chỉ vào người đàn ông kia hét lớn: “Dám lừa nhà họ Tô tôi, anh muốn chết ư!”
Lời này vừa nói ra, “Smith” vổn kiêu ngạo trước đây sợ đến mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất: “Hiếu nhầm, hiểu nhầm thôi cô Tô, xin hãy nghe tôi giải thích. Cậu Tô, thế này đâu có giống những gì chúng ta bàn bạc lúc trước…”
Bàn bạc lúc trước?
Rất nhiều người thay đổi vẻ mặt, nhìn về phía Tô Tử Phong.
“Tên khốn này, đến cả thiếu gia đây cũng dám lười, tôi phải giết anh!” Tô Tử Phong bực bội lao lên, nắm tay nện vào mặt đối phương, máu tương lập tức bắn ra, răng cũng rời mất vài cái.
Tô Tử Phong nối khùng lên như dã thú, cưỡi lên người “Smith” đấm đá liên tục, đánh đến nổi “Smith” mặt mũi bầm dập, chết ngất đi.
Tất cả những việc này diền ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, đến lúc nhìn ra thì “Smith” đã chảy máu đầy mặt, nằm chết ngất.
LÀm xong hết tất cả, Tô Tử Phong mới đứng dậy, nói với ông Tô: “ông ơi, không ngờ tên khốn này lại giả mạo làm tiến sĩy học Mễ Quốc đến lừa cháu, suýt nữa cháu đã hại ông mất rồi. May là vạch trần được, lát nữa cháu sẽ xử lý tên khốn này.”
Nói xong, cậu ta kéo “Smith” đã mất ý thức ra
ngoài. Lúc rời đi, cậu ta còn nhìn về phía Trân Ngao đầy oán hận…
Nhưng còn chưa bước ra khỏi cửa, giọng nói của Trần Ngao đã yếu ớt vang lên: “À đúng rồi, bao giờ live ăn phân nhớ báo tôi biết nhé, tôi vào tặng tên lửa cho cậu…”
Nghe vậy, Tô Tử Phong loạng choạng suýt ngã, quay người hung hăng lườm Trần Ngao rồi vôi vànq rời đi.
Nghe vậy, Tô Tử Phong cũng giật mình, lập tức phản ứng lại, vỗ trán nói: “Đúng vậy, chất kích thích, chắc chắn là tác dụng của chất kích thích ngài Smith vừa tiêm vào, suýt nữa thì bị anh lừa rồi.”
“Hóa ra là vậy, tôi nói rồi mà, làm gì có chuyện gì li kì như thê’.”
“Đúng đó, âm sát gì cơ chứ, chỉ dùng một cái gương cũng đòi tụ âm sát, tưởng mình là thần tiên thật chắc.”
“Tên nhãi này chỉ là tên lừa đảo mà thôi, số may được hưởng ké ngài Smith.”
Tô Tử Phong vừa lên tiếng, không ít người đã phụ họa, cảm thấy cậu ta nói rất có lý. Còn về âm sát hay gì gì đó, đều là thủ đoạn đế lừa người mà thôi, có điên mới tin vào phong thủy.
“Ha ha, anh còn định lừa tôi chắc, anh tưởng Tô Tử Phong tôi ngu ư?” Tô Tử Phong khinh thường nhổ nước bọt, lộ ra vẻ khinh thường Trần Ngao.
“Đúng là cậu ngu thật, bị người ta lừa mà còn không biết.”
Trần Ngao mỉm cười, lắc đầu, nói xong liền đi thẳng đến chỗ Smith, nói đùa: “Bọ hung, giả vờ
lâu thế nên tưởng mình là tiến sĩy học thật à?”
Nói xong, Trân Ngao vén tóc của đối phương trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đế lộ cái đầu đinh đen bóng.
“Má, anh muốn chết à!”
“Smith” bị kéo tóc xuống thì thẹn quá thành giận, mắng ra tiếng. Vừa mắng xong, anh ta cứng người lại, nhìn những ánh mắt khiếp sợ xung quanh thì xanh mặt.
“Ha ha, ngài Smith đây nói tiếng địa phương chuấn phết nhỉ.” Trần Ngao lên tiếng trêu chọc.
Những người khác cũng nhận ra đây không phải là tiến sĩy học Mễ Quốc gì cả, rõ ràng anh ta là người Hoa Hạ!
Trong lúc nhất thời, xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán, rất nhiều người đều nhìn Tô Tử Phong như nhìn kẻ ngốc.
“Mất bao nhiêu thời gian, tìm thằng tây ba lô tới, tỏi còn tưởng là tiến sĩy học Mễ Quốc thật.”
“Hừ, tôi nói rồi mà, tiến sĩy học đâu có mời dễ thế được…”
Chỉ một chốc, Tô Tử Phong đã trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.
Sắc mặt Tô Khuynh Thành tối sầm lại, cô chỉ vào người đàn ông kia hét lớn: “Dám lừa nhà họ Tô tôi, anh muốn chết ư!”
Lời này vừa nói ra, “Smith” vổn kiêu ngạo trước đây sợ đến mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất: “Hiếu nhầm, hiểu nhầm thôi cô Tô, xin hãy nghe tôi giải thích. Cậu Tô, thế này đâu có giống những gì chúng ta bàn bạc lúc trước…”
Bàn bạc lúc trước?
Rất nhiều người thay đổi vẻ mặt, nhìn về phía Tô Tử Phong.
“Tên khốn này, đến cả thiếu gia đây cũng dám lười, tôi phải giết anh!” Tô Tử Phong bực bội lao lên, nắm tay nện vào mặt đối phương, máu tương lập tức bắn ra, răng cũng rời mất vài cái.
Tô Tử Phong nối khùng lên như dã thú, cưỡi lên người “Smith” đấm đá liên tục, đánh đến nổi “Smith” mặt mũi bầm dập, chết ngất đi.
Tất cả những việc này diền ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, đến lúc nhìn ra thì “Smith” đã chảy máu đầy mặt, nằm chết ngất.
LÀm xong hết tất cả, Tô Tử Phong mới đứng dậy, nói với ông Tô: “ông ơi, không ngờ tên khốn này lại giả mạo làm tiến sĩy học Mễ Quốc đến lừa cháu, suýt nữa cháu đã hại ông mất rồi. May là vạch trần được, lát nữa cháu sẽ xử lý tên khốn này.”
Nói xong, cậu ta kéo “Smith” đã mất ý thức ra
ngoài. Lúc rời đi, cậu ta còn nhìn về phía Trân Ngao đầy oán hận…
Nhưng còn chưa bước ra khỏi cửa, giọng nói của Trần Ngao đã yếu ớt vang lên: “À đúng rồi, bao giờ live ăn phân nhớ báo tôi biết nhé, tôi vào tặng tên lửa cho cậu…”
Nghe vậy, Tô Tử Phong loạng choạng suýt ngã, quay người hung hăng lườm Trần Ngao rồi vôi vànq rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.