Chương 34: Ông nội à!
Diệp Yêu
16/01/2024
“Hả? À.”
Trần Ngao thoáng sửng sốt, anh cười khố lắc đầu một cái, anh định giải thích nhưng rồi lại nín thinh, Tô Khuynh Thành hiếu lầm anh mất rồi.
Nhưng mà lần này anh không giải thích nhiều, anh chỉ nhìn về phía Tô Khuynh Thành một cái, giống như đang muốn xác nhận điều gì đó.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, ánh mắt của ông cụ Tô đứng bên cũng sáng lên, khóe miệng nở nụ cười, ông nói luôn, “Cậu Trân à, lần này cậu có ơn cứu mạng tôi, Tô Vân Thiên ôi tkhông phải là người vong ân phụ nghĩa, đây là chút lòng thành của tôi, mong cậu Trần không chê.”
“Chuyện này…” Trần Ngao thoáng sửng sốt, anh lắc đầu ngay lập tức, “Không cần đâu, ông cụ Tô à, chuyện này dễ như ăn cháo thôi mà, huống hồ tôi và cô Tô cũng xem như quen biết, không cần phải khách sáo vậy đâu.”
Nghe vậy, Tô Vân Thiên tỏ vẻ khó tin, nhiều lần xác nhận, “Nhưng mà trong này có 50 triệu, cậu không muốn thật sao?”
50 triệu!
Vừa mới nói xong, ngay cả con cháu Tô gia đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ hâm mộ, bọn họ chỉ là họ hàng chi thứ, mặc dù đều là người nhà họ Tô cả, nhưng mà tài nguyên thì có hạn, với họ, 50 triệu cũng là một số tiền rất lớn.
Thế mà thằng nhóc Trân Ngao này lại từ chối, không phải là bị ngốc hay sao?
“Không cần đâu.” Trân Ngao lắc đầu, từ khi anh không có một đồng nào trong người, anh vẫn từ chối mấy triệu mà bà Dương đưa cho, huống chi trước đó Tô Khuynh Thành còn đưa cho anh mười triệu tệ, anh không thể lòng tham không đáy như vậy được, “Chuyện này với tôi chỉ dề như ăn cháo, nếu mọi người muốn cám ơn, chẳng bằng cảm ơn ông Chu đi, nếu không nhờ ông Chu châm cứu giúp ngài kéo dài tính mạng, chỉ sợtôi cũng không có cơ hội để ra tay.”
Thấy thế, vẻ tán thưởng trong mắt Tô Vân Thiên lại càng thêm đậm, không chỉ có tài năng phi thường, không kiêu ngạo cũng không vội vã, sống rất khiêm tốn, thậm chí còn xem nhẹ tiền tài, có năng lực suy nghĩ hơn người, một thanh niên tuấn kiệt đến mức này thì chắc chắn tiền đồ sau này sẽ không đo lường được…
“Được rồi, nếu cậu đã không muốn thì ông cũng không miễn cưỡng hơn, chắc chắn tôi sẽ hậu tạ ông Chu, nhưng mà cũng không thế thiếu cậu, nếu chuyện này đồn ra, chẳng phải họ sẽ nói Tô Vân Thiên tôi là người vô tình vô nghĩa hay sao.” Tô Vân Thiên nói tiếp, “Cậu Trân à, nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ nói, Tô Vân Thiên tòi sẽ làm được hết.”
Vừa nghe thấy vậy, Trần Ngao cũng nhất thời
ngấn ra, đáy mắt anh chợt lóe lên tia sáng, “Thật sao ạ?”
“Đương nhiên, nhất ngôn cửu đỉnh!” Tô Vân Thiên híp mắt, ông thầm nghĩ, xem ra thằng nhóc này cũng không phải là không mong không muốn, ông cũng thấy tò mò, rốt cuộc thứ gì có thế hấp dẫn thằng nhóc từ chối 50 triệu được đây.
Nghe ông Tô khẳng định thêm lần nữa, đáy mắt Trần Ngao lóe lên vẻ vui mừng, anh ôm tay nói, “Cảm ơn ông Tô, chỉ có điều… Tôi sợ Tô đại tiểu thư sẽ không đồng ý thôi.”
Lời vừa thốt lên, tất cả mọi người đều đối sắc.
Bao ánh mắt phức tạp lướt về phía Trần Ngao, lúc này con cháu Tô gia mới hiểu ra, nói lui nói tới cả buổi, hóa ra mục tiêu của người này là Tô Khuynh Thành à!
Không ít cô gái ở Tô gia đều tỏ vẻ thất vọng, bọn họ đều có mấy phần nhan sắc, nhưng so với Tô Khuynh Thành thì còn thua rất nhiều, huống chi Tô Khuynh Thành lại còn là Đại tiểu thư Tô gia.
“Trằn Ngao à, anh, anh đừng có được voi đòi tiên!” Cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn mình, mặt của Tô Khuynh Thành đỏ lựng, cô giận dữ và xấu hố trừng mắt nhìn Trần Ngao.
Không ngờ tên xấu xa này lại có ý đồ không an phận với mình thật!
Trong lòng Tô Khuynh Thành vừa thẹn lại vừa giận, lúc trước tên này nguy biện nói mình hiểu lầm ròi, bây giờ rốt cục cũng lộ cả nguyên hình, quả nhiên là đồ gian xảo.
Nhưng không biết tại sao, cô lại không thấy ghét Trần Ngao, thậm chí còn có chút mong đợi những lời mà anh ta sắp nói…
“Hóa ra thằng nhóc này đang muốn..Khóe miệng của ông cụ Tô cũng cong lên, ông nheo lại mắt, ra vẻ như nhìn thấu, “Cậu Trần à, cậu cứ nói đi, ông cụ sẽ làm chủ cho cậu!”
“Ông nội à!”
Nghe thấy Tô Vân Thiên nói vậy, Tô Khuynh Thành cũng đỏ mặt như nhỏ ra thành máu, chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui xuống, sao ông nội có thế đồng ý như thế được, cô và Trần Ngao không có nền tảng tình cảm mà.
Nghĩ tới đây, cô vừa thẹn thùng tức giận nhìn Trần Ngao một cao, hàm răng khẽ cắn môi, đôi môi mọng đỏ ướt át, quyến rũ mê người.
“Đã vậy thì Trần Ngao tôi xin cám ơn trước nhé.” Trần Ngao mừng rỡ vội cung kính cúi đầu, “Tôi muốn ngọc bội ở trên cổ Đại tiểu thư..
Giọng nói hơi thấp xuống, nhất thời vẻ mặt
của moi nqười đều cứnq lai.
Trần Ngao thoáng sửng sốt, anh cười khố lắc đầu một cái, anh định giải thích nhưng rồi lại nín thinh, Tô Khuynh Thành hiếu lầm anh mất rồi.
Nhưng mà lần này anh không giải thích nhiều, anh chỉ nhìn về phía Tô Khuynh Thành một cái, giống như đang muốn xác nhận điều gì đó.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, ánh mắt của ông cụ Tô đứng bên cũng sáng lên, khóe miệng nở nụ cười, ông nói luôn, “Cậu Trân à, lần này cậu có ơn cứu mạng tôi, Tô Vân Thiên ôi tkhông phải là người vong ân phụ nghĩa, đây là chút lòng thành của tôi, mong cậu Trần không chê.”
“Chuyện này…” Trần Ngao thoáng sửng sốt, anh lắc đầu ngay lập tức, “Không cần đâu, ông cụ Tô à, chuyện này dễ như ăn cháo thôi mà, huống hồ tôi và cô Tô cũng xem như quen biết, không cần phải khách sáo vậy đâu.”
Nghe vậy, Tô Vân Thiên tỏ vẻ khó tin, nhiều lần xác nhận, “Nhưng mà trong này có 50 triệu, cậu không muốn thật sao?”
50 triệu!
Vừa mới nói xong, ngay cả con cháu Tô gia đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ hâm mộ, bọn họ chỉ là họ hàng chi thứ, mặc dù đều là người nhà họ Tô cả, nhưng mà tài nguyên thì có hạn, với họ, 50 triệu cũng là một số tiền rất lớn.
Thế mà thằng nhóc Trân Ngao này lại từ chối, không phải là bị ngốc hay sao?
“Không cần đâu.” Trân Ngao lắc đầu, từ khi anh không có một đồng nào trong người, anh vẫn từ chối mấy triệu mà bà Dương đưa cho, huống chi trước đó Tô Khuynh Thành còn đưa cho anh mười triệu tệ, anh không thể lòng tham không đáy như vậy được, “Chuyện này với tôi chỉ dề như ăn cháo, nếu mọi người muốn cám ơn, chẳng bằng cảm ơn ông Chu đi, nếu không nhờ ông Chu châm cứu giúp ngài kéo dài tính mạng, chỉ sợtôi cũng không có cơ hội để ra tay.”
Thấy thế, vẻ tán thưởng trong mắt Tô Vân Thiên lại càng thêm đậm, không chỉ có tài năng phi thường, không kiêu ngạo cũng không vội vã, sống rất khiêm tốn, thậm chí còn xem nhẹ tiền tài, có năng lực suy nghĩ hơn người, một thanh niên tuấn kiệt đến mức này thì chắc chắn tiền đồ sau này sẽ không đo lường được…
“Được rồi, nếu cậu đã không muốn thì ông cũng không miễn cưỡng hơn, chắc chắn tôi sẽ hậu tạ ông Chu, nhưng mà cũng không thế thiếu cậu, nếu chuyện này đồn ra, chẳng phải họ sẽ nói Tô Vân Thiên tôi là người vô tình vô nghĩa hay sao.” Tô Vân Thiên nói tiếp, “Cậu Trân à, nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ nói, Tô Vân Thiên tòi sẽ làm được hết.”
Vừa nghe thấy vậy, Trần Ngao cũng nhất thời
ngấn ra, đáy mắt anh chợt lóe lên tia sáng, “Thật sao ạ?”
“Đương nhiên, nhất ngôn cửu đỉnh!” Tô Vân Thiên híp mắt, ông thầm nghĩ, xem ra thằng nhóc này cũng không phải là không mong không muốn, ông cũng thấy tò mò, rốt cuộc thứ gì có thế hấp dẫn thằng nhóc từ chối 50 triệu được đây.
Nghe ông Tô khẳng định thêm lần nữa, đáy mắt Trần Ngao lóe lên vẻ vui mừng, anh ôm tay nói, “Cảm ơn ông Tô, chỉ có điều… Tôi sợ Tô đại tiểu thư sẽ không đồng ý thôi.”
Lời vừa thốt lên, tất cả mọi người đều đối sắc.
Bao ánh mắt phức tạp lướt về phía Trần Ngao, lúc này con cháu Tô gia mới hiểu ra, nói lui nói tới cả buổi, hóa ra mục tiêu của người này là Tô Khuynh Thành à!
Không ít cô gái ở Tô gia đều tỏ vẻ thất vọng, bọn họ đều có mấy phần nhan sắc, nhưng so với Tô Khuynh Thành thì còn thua rất nhiều, huống chi Tô Khuynh Thành lại còn là Đại tiểu thư Tô gia.
“Trằn Ngao à, anh, anh đừng có được voi đòi tiên!” Cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn mình, mặt của Tô Khuynh Thành đỏ lựng, cô giận dữ và xấu hố trừng mắt nhìn Trần Ngao.
Không ngờ tên xấu xa này lại có ý đồ không an phận với mình thật!
Trong lòng Tô Khuynh Thành vừa thẹn lại vừa giận, lúc trước tên này nguy biện nói mình hiểu lầm ròi, bây giờ rốt cục cũng lộ cả nguyên hình, quả nhiên là đồ gian xảo.
Nhưng không biết tại sao, cô lại không thấy ghét Trần Ngao, thậm chí còn có chút mong đợi những lời mà anh ta sắp nói…
“Hóa ra thằng nhóc này đang muốn..Khóe miệng của ông cụ Tô cũng cong lên, ông nheo lại mắt, ra vẻ như nhìn thấu, “Cậu Trần à, cậu cứ nói đi, ông cụ sẽ làm chủ cho cậu!”
“Ông nội à!”
Nghe thấy Tô Vân Thiên nói vậy, Tô Khuynh Thành cũng đỏ mặt như nhỏ ra thành máu, chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui xuống, sao ông nội có thế đồng ý như thế được, cô và Trần Ngao không có nền tảng tình cảm mà.
Nghĩ tới đây, cô vừa thẹn thùng tức giận nhìn Trần Ngao một cao, hàm răng khẽ cắn môi, đôi môi mọng đỏ ướt át, quyến rũ mê người.
“Đã vậy thì Trần Ngao tôi xin cám ơn trước nhé.” Trần Ngao mừng rỡ vội cung kính cúi đầu, “Tôi muốn ngọc bội ở trên cổ Đại tiểu thư..
Giọng nói hơi thấp xuống, nhất thời vẻ mặt
của moi nqười đều cứnq lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.