Thiên Y Xuống Núi, Thiên Hạ Đại Loạn
Chương 86: Cái này
Phong Trần
22/03/2024
Bên cạnh, Vu Kiều Kiều cũng vội lên tiếng: “Vân Hiên, anh đang làm gì vậy? Mau rút lại lời vừa nói đi, đừng nói chuyện bất kính với ông cụ Bạch chứ.”
Vân Hiên không để ý đến cô ta, Bạch Dũng Tuyền cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý: “Được, nhưng nếu cậu không tìm ra, thì phải ngoan ngoãn đi chữa bệnh cho ông cụ Viên, giúp ông ấy điều dưỡng cơ thể cho tốt đến khi khỏi hản.”
Vân Hiên gật đầu đáp ứng: “Không thành vấn đề.”
Bạch Dũng Tuyền quay đầu dặn dò người phục vụ: “Đi lấy bã thuốc đã dùng xong trong bếp sau ra đây.”
“Cái này... ơ?” Người phục vụ hơi khó xử. “Này gì mà này? Bảo cậu lấy thì mau đi lấy cho tôi.”
Thấy ông cụ Bạch kiên quyết, người phục vụ cũng không nói gì, quay người về phòng thuốc, lấy ra tất cả dược liệu đã sắc hôm nay, đầy ắp một bao lớn đặt lên bàn phòng khách.
“Ông cụ, đây là tất cả bã thuốc sắc hôm nay, vì chưa xử lý nên cũng không biết trong này bã thuốc của Vân tiên sinh là cái nào, cái nào là của người khác.”
“Ơ, vậy làm sao mà tìm?”
Vu Kiều Kiều nhìn đống bã thuốc trước mắt, hơn chục bao chất đống lên nhau đến hai ba trăm cân, đổ ra trải rộng thành đống bã thuốc cao gần một mét.
Vì kỹ thuật sắc thuốc của Nhân Hòa Đường tốt, nên nhiều người mang đơn thuốc và dược liệu đến đây, quỹ thuốc không chỉ phải giúp cân thuốc, mà mỗi ngày còn phải sắc ra hàng trăm hàng ngàn thang thuốc.
Cộng thêm mỗi đơn thuốc có cách sắc khác nhau, nhiều vị thuốc đã vỡ vụn thành bột, nhiều vị đã dính vào nước thuốc, tất cả bã thuốc lẫn lộn thành một đống lớn, tỏa ra mùi lạ xộc vào mũi, hoàn toàn không nhìn ra nguyên dạng.
Một đống lớn thế này, tìm ra được dược liệu của mình đã khó lắm rồi, đừng nói là còn phải tìm ra thứ bị thiếu.
“Chàng trai, giờ cậu còn dám nói mình tìm ra được đơn thuốc nào là của mình không? Tôi thấy chi bằng cậu thừa nhận thua đi, tôi cũng không làm khó cậu đâu, ngoan ngoãn đi chữa khỏi bệnh cho ông cụ Viên, nếu sư phụ cậu không dạy tốt, thì để tôi dạy cậu vậy.”
Ông cụ Bạch nói lời này có ý tứ muốn dẫn dắt, để một mầm non tốt như Vân Hiên chìm sâu trong đám đông, ông ta hơi không nỡ.
Dù sao sự truyền thừa của giới Đông y ngày càng khó khăn, giới trẻ bây giờ học năm sáu năm ở học viện y là ra làm bác sĩ Tây y được rồi.
Còn muốn đào tạo ra một mầm non Đông y, không có ba năm mười năm nỗ lực là không được.
Ông cụ Bạch nói sẽ thay sư phụ Vân Hiên dạy dỗ anh cho tốt, chính là có ý muốn thu nhận anh làm đồ đệ.
Với địa vị của nhà họ Bạch ở Đông Hải, nếu thu nhận Vân Hiên làm đồ đệ, tuyệt đối là chuyện tốt giúp anh một bước lên trời, là mong ước mà bao đệ tử cầu mà không được.
Vu Kiều Kiều ở bên cạnh cũng vội lên tiếng khuyên: “Vân Hiên, hay là thôi đi, chúng ta lấy thêm một thang thuốc nữa sắc lại là được mà.”
“Không sao đâu.” Vân Hiên quay đầu hỏi: “Mỗi ngày sắc thuốc ở Nhân Hòa Đường chắc phải có ghi chép đơn thuốc chứ?”
Người phục vụ gật đầu: “Đúng vậy, tất nhiên là có ghi chép.”
“Vậy là được rồi!”
Nói xong, Vân Hiên tùy tiện nhặt một cây gậy nhỏ, bắt đầu cào xới đống bã thuốc.
Vân Hiên không để ý đến cô ta, Bạch Dũng Tuyền cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý: “Được, nhưng nếu cậu không tìm ra, thì phải ngoan ngoãn đi chữa bệnh cho ông cụ Viên, giúp ông ấy điều dưỡng cơ thể cho tốt đến khi khỏi hản.”
Vân Hiên gật đầu đáp ứng: “Không thành vấn đề.”
Bạch Dũng Tuyền quay đầu dặn dò người phục vụ: “Đi lấy bã thuốc đã dùng xong trong bếp sau ra đây.”
“Cái này... ơ?” Người phục vụ hơi khó xử. “Này gì mà này? Bảo cậu lấy thì mau đi lấy cho tôi.”
Thấy ông cụ Bạch kiên quyết, người phục vụ cũng không nói gì, quay người về phòng thuốc, lấy ra tất cả dược liệu đã sắc hôm nay, đầy ắp một bao lớn đặt lên bàn phòng khách.
“Ông cụ, đây là tất cả bã thuốc sắc hôm nay, vì chưa xử lý nên cũng không biết trong này bã thuốc của Vân tiên sinh là cái nào, cái nào là của người khác.”
“Ơ, vậy làm sao mà tìm?”
Vu Kiều Kiều nhìn đống bã thuốc trước mắt, hơn chục bao chất đống lên nhau đến hai ba trăm cân, đổ ra trải rộng thành đống bã thuốc cao gần một mét.
Vì kỹ thuật sắc thuốc của Nhân Hòa Đường tốt, nên nhiều người mang đơn thuốc và dược liệu đến đây, quỹ thuốc không chỉ phải giúp cân thuốc, mà mỗi ngày còn phải sắc ra hàng trăm hàng ngàn thang thuốc.
Cộng thêm mỗi đơn thuốc có cách sắc khác nhau, nhiều vị thuốc đã vỡ vụn thành bột, nhiều vị đã dính vào nước thuốc, tất cả bã thuốc lẫn lộn thành một đống lớn, tỏa ra mùi lạ xộc vào mũi, hoàn toàn không nhìn ra nguyên dạng.
Một đống lớn thế này, tìm ra được dược liệu của mình đã khó lắm rồi, đừng nói là còn phải tìm ra thứ bị thiếu.
“Chàng trai, giờ cậu còn dám nói mình tìm ra được đơn thuốc nào là của mình không? Tôi thấy chi bằng cậu thừa nhận thua đi, tôi cũng không làm khó cậu đâu, ngoan ngoãn đi chữa khỏi bệnh cho ông cụ Viên, nếu sư phụ cậu không dạy tốt, thì để tôi dạy cậu vậy.”
Ông cụ Bạch nói lời này có ý tứ muốn dẫn dắt, để một mầm non tốt như Vân Hiên chìm sâu trong đám đông, ông ta hơi không nỡ.
Dù sao sự truyền thừa của giới Đông y ngày càng khó khăn, giới trẻ bây giờ học năm sáu năm ở học viện y là ra làm bác sĩ Tây y được rồi.
Còn muốn đào tạo ra một mầm non Đông y, không có ba năm mười năm nỗ lực là không được.
Ông cụ Bạch nói sẽ thay sư phụ Vân Hiên dạy dỗ anh cho tốt, chính là có ý muốn thu nhận anh làm đồ đệ.
Với địa vị của nhà họ Bạch ở Đông Hải, nếu thu nhận Vân Hiên làm đồ đệ, tuyệt đối là chuyện tốt giúp anh một bước lên trời, là mong ước mà bao đệ tử cầu mà không được.
Vu Kiều Kiều ở bên cạnh cũng vội lên tiếng khuyên: “Vân Hiên, hay là thôi đi, chúng ta lấy thêm một thang thuốc nữa sắc lại là được mà.”
“Không sao đâu.” Vân Hiên quay đầu hỏi: “Mỗi ngày sắc thuốc ở Nhân Hòa Đường chắc phải có ghi chép đơn thuốc chứ?”
Người phục vụ gật đầu: “Đúng vậy, tất nhiên là có ghi chép.”
“Vậy là được rồi!”
Nói xong, Vân Hiên tùy tiện nhặt một cây gậy nhỏ, bắt đầu cào xới đống bã thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.