Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 113

Nhất Thế Hoa Thường

09/07/2017

Chương 114: Căn cứ

Bạch Thời đã từng nghe một câu, rất nhiều sự việc ngẫu nhiên sẽ cho ra một kết quả tất nhiên, hoặc là trên đời này căn bản không có ngẫu nhiên, chỉ có tất nhiên. Thân ở cái thế giới này, cậu càng có khuynh hướng nghiêng về trường hợp thứ hai, nhất là khi cậu biết được thời điểm nào mình sẽ rơi xuống đâu.

Về sau Bạch Thời nghĩ, nếu như không nhìn thấy những vệt đỏ tía nơi chân trời, cậu cũng sẽ không đi mua một đống đồ lớn, nếu như cậu không dạy dỗ đám Đức Kiệt sớm, thằng oắt kia cũng sẽ không đột nhiên biến từ pháo hôi sang tiểu đệ, sau đó cố gắng nhét cơ giáp cấp thấp cho cậu, để sao băng vừa đập trúng đã vỡ tan, làm cho cậu rơi vào tình trạng này.

Nhưng nếu những cái “nếu như” này đều không xuất hiện, chỉ sợ kết quả cũng sẽ khác.

Sau khi khoang cứu thương rơi vào lỗ sâu thì bắt đầu xoay tròn bởi tác dụng của lực hút, sau đó bị quăng vào không gian khác và rơi thẳng xuống phía dưới theo tốc độ chóng mặt.

Khoang cứu thương được làm bằng chất liệu chống nóng, nhưng Bạch Thời vẫn có thể cảm thấy làn da nóng rát, thậm chí còn có thể cảm thấy vách kim loại xung quanh sắp bị hòa tan, nếu như không có Lục Việt mở vòng phòng hộ kịp thời, có lẽ cậu sẽ bị nướng chín mất rồi.

Lực ly tâm cực lớn và cảm giác mất trọng lượng cùng đổ dồn vào cơ thể cậu, Bạch Thời chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, hai lỗ tai ù ù. Lục Việt vẫn luôn quan sát cậu, thấy sắc mặt Bạch Thời trắng bệch, vội vàng tăng chức năng phòng vệ, giảm bớt ảnh hưởng từ bên ngoài tới Bạch Thời. Bạch Thời hơi đỡ một chút, trong hỗn loạn chỉ nghe thấy mấy tiếng nổ rầm rầm rầm, kèm theo là va chạm liên tục, chấn động tới nỗi toàn thân đau nhức, cậu không thể cố chịu được nữa, hôn mê bất tỉnh.

Mãi đến khi dừng lại hoàn toàn, Lục Việt chờ đợi một lát, phát hiện bên ngoài không có động tĩnh gì, bèn thu nhỏ vòng phòng hộ lại, trị liệu cho cậu.

Phải mất một lúc lâu sau Bạch Thời mới khôi phục ý thức, cậu cảm nhận một chút, phát hiện chỉ hơi đuối sức, những thứ khác có vẻ ổn, thử cử động cánh tay, từ từ đứng dậy.

Vòng phòng hộ của Lục Việt đã mở ra, thấy thế lại thu nhỏ thêm, như thể muốn nhào tới ôm cậu: “Chủ nhân, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, oa oa oa! Dụng cụ chế dưỡng khí trong khoang cứu thương sắp vỡ, nếu như cậu không tỉnh, tui sợ cậu sẽ ngủ mãi mãi mất, đến lúc đó tui phải làm sao bây giờ, thật may mắn đó, có biết không?”

“… Ồ.” Bạch Thời nói nó bình tĩnh chút, hỏi bên ngoài có phóng xạ hay không, đợi được câu trả lời không thì bảo nó thu vòng phòng hộ lại, sau đó xé túi khí từ từ leo ra từ bên trong, lập tức giật mình.

Nơi này không hoang vu cũng không phồn hoa, hoàn toàn không liên quan gì tới hình ảnh sẽ xuất hiện trong tưởng tượng, bởi vì chỗ này hoàn toàn không lộ thiên, mà là một gian phòng hợp kim, hơn nữa còn chẳng có cửa sổ, đèn trên đỉnh đầu sáng trưng, chiếu rọi cả căn phòng. Bạch Thời chú ý thấy trên mặt đất có một vết trượt rất dài, nhìn theo hướng này phát hiện phía trước có một cánh cửa lớn, có lẽ là khoang cứu thương bị quán tính tác dụng đã lao thẳng vào đây.

Vận khí kiểu gì thế này… Bạch Thời yên lặng suy nghĩ trong đầu, dò xét xung quanh một chút.

Độ lớn của căn phòng này không khác phòng cậu ở câu lạc bộ là bao, nhưng rất trống trải, chỉ xếp đặt mấy bộ máy móc như máy huấn luyện, ngoài ra phía bên phải có hai cánh cửa, một cái ghi nhà vệ sinh, một cái không có dấu hiệu, chắc là phòng nghỉ hay nhà kho.

Cậu lại nhìn ra nơi khác, chợt phát hiện một chi tiết, khoang cứu thương rơi xuống từ trên cao, trải qua sự tăng tốc của trọng lực đã lao thẳng xuống dưới đất, đến cùng thì lực này phải lớn bao nhiêu chứ? Ngay cả chất liệu cao cấp làm khoang cứu thương cũng bị biến dạng nghiêm trọng, nhưng vách tường kim loại này lại chẳng hề hấn gì, có thể thấy vật liệu trâu tới cỡ nào.

Cho nên cậu đã tới một nơi? Ai là chủ nhân của nơi này? Bạch Thời liếc nhìn tường kim loại, quay người đi tới trước cửa quan sát một chút, thấy xung quanh không có nút hay bảng điện tử mở cửa, bèn dứt khoát dùng sức đẩy nó ra, kết quả cánh cửa không hề động đậy. Bạch Thời suy nghĩ, hỏi: “Ta bất tỉnh bao lâu?”

Lục Việt hóa thành quang não bay lượn bên cạnh cậu: “Không đến ba giờ thì phải.”

Thời gian không hề ngắn, gây ra động tĩnh lớn như vậy sao không có ai đến? Rốt cuộc thì đây là đâu? Bạch Thời có cảm giác rất quái dị, vừa định hỏi Lục Việt có thể mở cửa ra không, thì chợt nghe nó “A” một tiếng: “Hóa ra là Kế hoạch S…”

“Cái gì?” Bạch Thời nhìn qua, thấy nó trôi dạt tới bên trên cửa phòng, bèn nhìn theo, lập tức phát hiện nơi hai cánh cửa khép kín có khắc một chữ “S”, kiểu dáng rất đơn giản, cũng không có gì đặc biệt, nhưng nhìn phản ứng của Lục Việt thì hiển nhiên nó rất quen thuộc với nơi này, trong lòng cậu lóe lên một suy nghĩ, chỉ sợ đây là di tích, liền hỏi: “Mi biết đây là đâu không?”

Lục Việt chậm rãi đáp xuống, bay vòng vòng trước mặt cậu, lựa lời: “À việc này… Chủ nhân, cậu muốn nghe tin tốt hay tin xấu trước?”

Bạch Thời: “…”

Bạch Thời cảm giác mình đã xui xẻo đủ rồi, mặt liệt đáp: “Nói cái tốt trước đi.”

“Được rồi, chúc mừng cậu, tinh thần lực của cậu sẽ lên tới cấp S, hơn nữa còn rất lợi hại nha, bởi vì nơi này là trụ sở huấn luyện tinh thần lực.” Lục Việt cổ vũ, “Chủ nhân phải cố gắng lên, đợi sau khi cậu thành công có thể điều khiển tui tốt hơn rồi”

Đây chính là kỳ ngộ của nam chính à nha, đúng là không tệ. Bạch Thời gật gật đầu, không vui lắm, hỏi tiếp: “Tin xấu thì sao?”

“Tin xấu là… Chẳng biết cả đời này cậu có thể ra ngoài hay không.” Lục Việt chìa ra một cái râu kim loại vỗ vai cậu an ủi, “Phải bình tĩnh, tui sẽ ở bên cạnh cậu, nghe lời.”



Bạch Thời: “…”

Lật bàn, bà nó, nghe lời cái gì mà nghe lời, đừng dùng giọng điệu của ông để nói chuyện với ông có được không? Lại nói nếu như ông đây không ra được, phải chết dí ở chỗ này cả đời thì có mi bên cạnh cũng được cái lợi ích gì chứ? Túc trực bên linh cữu cho ông sao?!

Cậu ép buộc bản thân phải bình tĩnh: “Nói rõ ràng đi.”

“Được rồi, rất lâu trước kia có một quốc gia, nơi ấy có một nhà hoa học thiên tài nghiên cứu về tinh thần lực, là một tên biến thái…”

“Ngừng.” Bạch Thời cắt ngang, “Nói trọng điểm, thời kỳ văn minh có một nhà khoa học, sau đó thì sao? Chỗ này là địa bàn của gã?”

Lục Việt cũng không xoắn xuýt vì Bạch Thời có thể đoán ra thời kỳ đại khái, ừ một tiếng đáp: “Lão cảm thấy con người có thể bùng nổ khả năng vô hạn trong nghịch cảnh, mà đạo lý ấy cũng rất thích hợp với việc huấn luyện tinh thần lực, cho nên đã xây một trụ sở, chính là nơi mà chúng ta đang đứng. Lúc ấy, dự án này được xưng là Kế hoạch S, bởi vì người có thể rời khỏi nơi này, tinh thần lực đều lên tới cấp S.”

Nó dừng lại một chút: “Nhưng thật ra chỉ là trên lý luận thôi, bởi vì chưa từng có ai thành công, tui cũng không nói được, hai người vào khiêu chiến lúc trước cuối cùng đều chết.”

“…” Bạch Thời phải mất một lúc mới tiêu hóa được thông tin này, “Nghịch cảnh mà mi vừa nói có ý gì?”

“Ở trong không gian bị bịt kín, khi mà đồ ăn tiêu hao hết, nếu cậu không đi ra thì sẽ chết.” Lục Việt giải thích cho cậu, “Cánh cửa này chỉ được điều khiển bằng tinh thần lực, đến cấp bậc nhất định sẽ mở ra được.”

Bạch Thời nhắc nhở: “Chúng ta đâm vào mà.”

“Ừ, có hai cách tiến vào căn cứ, một là được nhà khoa học đồng ý rồi mở ra cho cậu, hai là tự cậu dùng ngoại lực mở ra, việc này cần sức mạnh rất lớn, lực sinh ra khi chúng ta đáp xuống quá thừa để mở, cho nên mới vào được. Tôi cảm thấy bên ngoài phải có dốc hoặc sơn động gì đó, sau khi chúng ta trượt xuống thì đập thẳng vào cửa.”

“Mi không thể tránh ra lúc rơi xuống sao?”

“Không phải tui không muốn đâu, chủ nhân.” Lục Việt lại nhẹ nhàng bay lượn, “Bình thường nơi này đều trong trạng thái đóng cửa, sau khi cửa mở sẽ tự khởi động, hơn nữa một lần chỉ có thể huấn luyện một người hoặc một nhóm người, trong quá trình không thể ngừng, nếu như có lực bên ngoài can thiệp, kể cả bản thân nhà khoa học ép mở ra, thì căn phòng sẽ tự nổ, bởi vì nhà khoa học nói không thể để cho người ta ôm tâm lý may mắn, muốn dồn họ đến đường cùng.”

Bạch Thời im lặng, quả nhiên là thừa biến thái.

Lục Việt giải thích cẩn thận: “Đến hôm nay cũng là mấy trăm năm trôi qua rồi, chẳng biết trang bị nổ đã hỏng chưa, có muốn thử chút không?”

“… Không được.” Bạch Thời đờ đẫn nói. Có thể nhìn ra từ chất liệu của gian phòng và trang thiết bị được bảo tồn hoàn hảo để kết luận rằng nơi này rất trâu, cậu không dám đánh bạc, dù sao cậu cũng mua cả một đống đồ dự trữ cơ mà, đủ để sống.

Bạch Thời suy ngẫm: “Hai người trước kia đều chết đói hả?”

“Ừ, người đầu tiên mang theo lượng đồ ăn cho hai tháng, chọn cấp bậc thấp nhất, kết quả không thành công, sau đó máy dò xét sự sống trong phòng xác nhận hắn đã tử vong, tự động chấm dứt huấn luyện, lúc đó nhà khoa học sẽ mở cửa mang thi thể ra. Người thứ hai mang theo lượng đồ ăn cho nửa năm, kết quả những thế, sau đó không ai dám thử, đây cũng là lý do nhà khoa học chịu để người khác vào bằng lực tác động bên ngoài, lão nói không phải ai cũng xứng có được tinh thần lực cấp S, nếu muốn tìm cái chết mà không có sự đồng ý của lão cũng được, lão không cản.”

Bạch Thời lại im lặng, yên tĩnh một giây một nhiên hỏi: “Đợi một chút, còn có phân chia cấp bậc nữa à?”

Lục Việt do dự một chút, biến thành người máy gia dụng, thân thiết kéo tay chủ nhân nhà mình ngồi dựa vào tường, kiên nhẫn giải thích: “Đây là một dãy phòng nối liền, hệ thống sẽ tự động điều chỉnh, tựa như chơi game vậy đó, càng về sau càng khó, bất kể cậu có đi vào phòng nào, cửa đầu tiên đều phải đối mặt với sơ cấp, cửa thứ hai sẽ tăng độ khó lên, suy ra, hai người kia đều vào gian phòng thứ nhất cho nên chỉ cần mở một cánh cửa là có thể ra ngoài được, cho nên nó là cấp bậc thấp nhất, tui nói thế cậu có hiểu không?”

Bạch Thời gật đầu, đại ý là càng nhiều cửa phải mở, càng khó đi ra ngoài.

Giọng Lục Việt càng thân thiết hơn, thậm chí có thể phát hiện một chút cẩn thận từng li từng tí, cọ cọ vào người Bạch Thời, tay thì nắm chặt tay cậu: “Cậu xem đi chủ nhân, chúng ta đã lao thẳng vào căn phòng trong cùng rồi.”

Bạch Thời: “…”

Bà nó, tin tức này có cần vô lý đến như vậy không?

“Hơn nữa chủ nhân à, chúng ta tốt nhất nên cầu nguyện đây là một hành tinh không người, bởi vì nhỡ có người đi ngang qua đây phát hiện muốn khai phá rồi kích cho bom nổ… Cậu hiểu đấy.”

Bạch Thời: “…”



“Chủ nhân?”

“Mi để cho ta yên lặng một lát.”

“Ừa.”

Vì vậy Bạch Thời yên lặng rúc trong góc tường vài phút, nhanh chóng chấp nhận số mệnh, bắt đầu quan sát gian phòng tỉ mỉ.

Hẳn là nơi này đã bị bịt kín, trong góc tường có cài máy chế tạo dưỡng khí, máy giặt, máy quét rác, máy xử lý rác, vân vân… Rất đầy đủ. Xét theo lời Lục Việt thì cậu không biết sẽ bị nhốt trong nơi này bao nhiêu, nhà khoa học cũng không muốn họ làm địa bàn của mình bẩn thỉu hỗn loạn, cho nên rất chú trọng vấn đề vệ sinh, nhất là phương diện cung cấp nước.

Bạch Thời ừ một tiếng, cúi đầu kiểm tra đồ đạc của mình, thức ăn và nước uống của cậu rất dồi dào, hơn nữa cậu còn rất sáng suốt khi mua một đống đồ dùng hàng ngày, trước mắt thì ngoại trừ tín hiệu bị chặn không thể liên lạc với bên ngoài, những thứ khác đều ổn. Bạch Thời dần dần bình tĩnh, bắt đầu tiến vào huấn luyện.

Tinh thần lực của cậu đã gần đến cấp S, muốn qua cửa thứ nhất không khó khăn, chẳng mấy chốc đã thành công, bước qua gian phòng khác. Bố cục ở nơi này đều giống nhau, cậu liếc qua rồi lại đi huấn luyện, dự định sớm ngày rời đi.

Căn cứ không biểu hiện rõ ngày hay đêm, thời gian của cậu bắt đầu trở nên mơ hồ, nhưng cũng may là có Lục Việt ở đây, có thể nhắc nhở cậu lúc nào nên ngủ, lúc nào nên dậy, ngẫu nhiên còn cắt tóc và móng tay dài cho cậu, hơn nữa vì dỗ dành Tri Nguyên thú, lúc trước nhị hóa có tải rất nhiều phim hoạt hình, mặc dù nội dung rất ngây thơ, nhưng tối thiểu nhất thì có thể giết thời gian khi mệt mỏi.

Huấn luyện tinh thần lực vừa gian nan vừa buồn tẻ, mỗi lần tăng độ khó đều hao phí khoảng thời gian và tinh thần lực rất lớn, thời gian cứ không ngừng lặp đi lặp lại như vậy rồi trôi qua, đến cuối cùng, ngay cả Bạch Thời cũng không rõ mình đã ở nơi quỷ quái này bao lâu.

Có đôi khi cậu cảm thấy không dài, nhưng có đôi khi nhìn thấy máy truyền tin hao sạch năng lượng đã tắt ngóm và mái tóc đã dài cần phải cắt kia, lại cảm thấy thật lâu. Đồ ăn không ngừng tiêu hao, sắp thấy đáy, nước đã sớm uống sạch, vì vậy cậu và Lục Việt bắt đầu thảo luận liệu nước trong dụng cụ thu thập nước mưa có thể uống hay không.

Lục Việt nói bên trong đã có thiết bị lọc và tinh lọc, không sao đâu, Bạch thời thì cảm giác trong đó có cả nước tồn đọng hơn trăm năm, không muốn uống, nhưng đợi tới khi nước đã hết, cậu không còn bận tâm nhiều như thế nữa, bắt đầu uống thứ mà cậu gọi là “nước độc”.

Thời gian trôi qua như thường lệ, đợi tới khi Bạch Thời xem hết cả bộ 《 Cuộc phiêu lưu của bé khủng long》,《Người máy nhỏ anh hùng》,《Đại chiến người máy và quái thú》,《Tiểu tinh tinh đáng yêu》đến lần thứ ba, cuối cùng cậu cũng thành công rời khỏi căn cứ.

Bên ngoài là một khu rừng mưa, Lục Việt phát hiện phóng xạ rất nghiêm trọng, vội vàng mở vòng phòng hộ, lúc này mới phấn khởi gào thét: “Ngao ngao ngao! Chủ thân thành công rồi! Người đầu tiên đó nha!!!”

Nói nhảm, ông đây có thiên phú được không! Tinh thần lực của Bạch Thời đã lên tới cấp S từ lâu, nhưng bởi vì mở cánh cửa cuối cùng này làm cậu tiêu hao tinh thần lực quá nghiêm trọng, cơ thể hơi mệt, không muốn trả lời, trực tiếp kết nối tinh thần với Lục Việt, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Lục Việt nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng vây quanh cậu biến hóa, trong chớp mắt đã biến thành một người máy khổng lồ. Bạch Thời ngồi trên ghế điều khiển cúi đầu nhìn, chỉ thấy quanh căn cứ bị dây leo bò kín, hiển nhiên đã lâu lắm rồi. Lục Việt cũng nhìn thấy tình huống, phân tích: “Nơi này bị nhiễm phóng xạ nghiêm trọng, không hợp cho con người ở, đúng là hành tinh không người.”

Bạch Thời gật gật đầu, im lặng một lát, hỏi: “Bây giờ là năm bao nhiêu?”

Trước kia cậu sợ hãi mình sẽ gục ngã, không dám hỏi một câu, bởi vì chỉ cần không hỏi, thời gian sẽ trở nên mơ hồ, làm cho cậu cảm thấy hình như cũng chẳng lâu lắm, nhưng hiện tại đã thoát khỏi khốn cảnh, cậu nên biết tình hình thực thế.

Lục Việt đáp: “Năm 3100 theo lịch vũ trụ. Chủ nhân, từ khi cậu rơi vào lỗ sâu tới giờ đã là hai năm rồi.”

Bạch Thời ừ, điều khiển nó lập tức bay lên trên không, mục đích hàng đầu lúc này là phải biết rõ đây là đâu, đến cùng thì có còn trong phạm vi đế quốc hay không, nếu không thì phải làm sao để trở về, vân vân… Cho nên cần phải tìm một hành tinh có người ở.

Nhưng khi cậu tiến vào vũ trụ, lại phát hiện phía trước khá là náo nhiệt, ba chiến hạm tư nhân loại nhỏ đang vây quanh một phi thuyền chở hàng, hình như là muốn ép đối phương giao hàng ra, cho nên… Cậu đang gặp phải một vụ cướp hả?

“Chủ nhân, đối phương đang gửi tín hiệu cầu cứu qua bên này, nhưng sau đó bị cắt đứt.” Lục Việt nói, “Tui cảm thấy hình như họ gặp phiền toái.”

“Để ta xem đã.” Bạch Thời dứt khoát bay thẳng về phía đó. Cậu đang muốn tìm người sống, mà đúng dịp là trước mắt có rất nhiều người, cớ gì không tận dụng, dù sao cũng chỉ có mấy chiến hạm nhỏ thôi mà, giải quyết rất dễ.

Đối phương lập tức nhìn thấy cậu, vội vàng giương pháo đồng, nã đạn ầm ầm. Đương nhiên Bạch Thời không đời nào để bọn họ bắn trúng, chỉ thay đổi mấy lộ tuyến một cách nhẹ nhàng là có thể tránh thoát, tiếp tục tiến lên, hai bên nhanh chóng giao chiến.

Giờ phút này, ở điểm chuyển tiếp của tinh hệ cách đó không xa đang có một phi thuyền cỡ trung từ từ tiến tới, huy hiệu chói mắt của học viện quân sự Hoàng Gia in ngay trên thân phi thuyền, tuyên bố cho tất cả mọi người quyền sở hữu của phi thuyền này. Đây là kỳ thực tập của năm nhất, họ đang xuất phát tới đích.

Học sinh phụ trách quan sát ở khoang điều kiển nhanh chóng phát hiện ánh lửa ở phía xa xa, lập tức đứng dậy tìm người có thể đưa ra quyết định: “Tống học trưởng, phía trước có tình huống.” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook