Chương 812: “Chẳng có gì ghê gớm?"
Đang cập nhập
27/10/2021
Tần Minh nghe những người bên cạnh lái nhải mà cạn lời. Anh uống hết
nước chanh rồi nói: “Mười triệu? Có phải anh định giá sai người phụ nữ
bên cạnh tôi rồi không?”
Một tay Tần Minh cầm tay Mộc Tiêu Kiều, một tay ôm eo cô ta, cố ý ghé vào tai cô tạ ngửi một cái.
Tức khắc lỗ tại Mộc Tiêu Kiều đỏ lên, anh đột nhiên làm thế trước mặt nhiều người làm cô ta ngượng ngùng.
Cô ta e thẹn trừng Tần Minh, như đang hỏi anh làm gì vậy?
Tần Minh nói: “Mười triệu không đủ, thêm cái mạng này của tôi nữa chắc là đủ đấy. “Hả?” Mộc Tiêu Kiều nghe thấy câu nói che chở mình của Tần Minh, trái tim cô ta đập loạn mãnh liệt, cô ta vừa thẹn thùng vừa vui vé. “Ơ!” Tất cả mọi người trong quán bar nhìn Tần Minh, không ngờ còn trẻ mà lại khoác lác làm màu thế à?
Thế chẳng phải có nghĩa là muốn cướp Mộc Tiêu Kiều đi thì phải bước qua xác anh sao?
“Ha ha ha”
Diệp Thiếu Sơn bật cười to, cười hơn một phút rồi bỗng im bặt, sau đó hắn ta nhìn Tần Minh với ánh mắt gian ác, nói:
“Mày nghĩ mày là ai? Nhân vật chính trong phim à? Thằng ngu như mày, ha ha ha ha, cho rằng nói vài câu thoại tán gái điển hình là có thể thay đổi được tất cả à?”
“Xem ra có người còn không biết cậu Diệp này là ai. Thôi, sự kiên nhẫn của tao đã đủ rồi, tao quyết định.
Diệp Thiếu Sơn chỉ Tần Minh, nói: “Tao muốn mày quỳ xuống cầu xin tao, cầu tao ngủ với người yêu của mày. Ra tay.
Hắn ta vừa dứt lời, vài người đàn ông vạm vỡ bên cạnh siết nắm đấm xông lên, ý định tách hai người ra.
Tần Minh cạn lời, lắc đầu nói: “Mấy người đúng là ăn no rửng mỡ, không có chỗ phát tiết.”
Đàn em của Diệp Thiếu Sơn gần như chen nhau xông lên, thế nhưng họ chưa đến gần Tần Minh thì bỗng có một người đàn ông cường tráng lao ra từ đám đông cho mỗi người một cú đá, đá bay toàn bộ đám tay chân này. Chẳng phải là Dương Hiểu Huyền đó sao?
Thực lực của Dương Hiểu Huyền dư sức đối phó với những nhân vật cỏn con này, sau một hồi đánh đấm, toàn bộ người của Diệp Thiếu Sơn nằm trong vũng máu.
Quán bar im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia quá lợi hại, có thể hạ gục năm, sáu người đàn ông vạm vỡ mà không có chút áp lực nào cả.
Diếp Thiếu Sơn lại càng ngạc nhiên đến sững người, những người này đều là côn đồ hắn ta nuôi, bình thường chẳng biết gì nhưng đánh nhau là giỏi nhất, vậy mà lại bị đánh bại dễ dàng như thế.
Tần Minh trào phúng: “Anh chỉ có chút năng lực này thôi sao? Hay là không mang đủ người? Bây giờ vẫn còn chút thời gian, anh có thể gọi thêm người tới đây. Dựa vào đe dọa và đám tay chân của mình để đối phó với người nhỏ yếu, anh cũng chỉ đến thế mà thôi. Có bản lĩnh gì đâu?”
Mọi người trong quán bar bị Tần Minh làm cho khiếp sợ không thôi, đúng là không có bản lĩnh thì sẽ không làm chuyện ngoài khả năng.
Thì ra chàng trai thoạt nhìn ăn mặc toàn hàng vỉa hè này mới là người ẩn giấu sâu nhất.
Diệp Thiếu Sơn nhìn Tần Minh bình tĩnh như thế thì vô cùng tức giận, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói:
“Thằng ranh, quen một người biết đánh nhau thì đắc ý lắm à? Tao nói cho mày nghe, tao biết người yêu của mày, hình như cô ta làm nhà thiết kế thời trang đúng không? Công tác ở tòa nhà Bác Nhã trên đường Đông Phương đúng không? Vừa rồi tao còn cảm thấy quen quen, giờ nhớ lại đúng là cô ta.
Tần Minh hỏi ngược lại: “Thế thì sao?”
Diệp Thiếu Sơn cười to đầy gian trá: “Ha ha ha, chẳng thế nào cả, tòa nhà Bác Nhã là một trong những sản nghiệp của tao. Bọn mày có thể không tin chứ tao chỉ cần một cú điện thoại là công ty của người yêu mày sẽ biến mất khỏi nơi đó, không phải là chuyển đi đâu, ha ha ha.”
Không phải chuyển đi, vậy tức là phá hoại?
Mộc Tiêu Kiều nghe vậy thì căng thẳng, rất nhiều kế hoạch và thiết kế của công ty đều ở đó, bị người ta phá hoại như thế sao được?
Tần Minh lập tức mở điện thoại lên điều tra, ngay sau đó anh cau mày, nói: “Tập đoàn Diệp Thị à... Thì ra anh là cậu ấm của nhà họ Diệp. “Ha ha ha, nếu mày đã biết thân phận của thiếu gia.” Diệp Thiếu Sơn nói với giọng đắc ý: “Vậy thì lập tức...
Tần Minh nói một cách bình tĩnh: “Cũng chẳng có gì ghê gớm. A Huyền, đánh anh ta để anh ta nằm viện một năm. Ngoài ra cầm luôn mười triệu anh ta vừa lấy ra với chiếc xe thể thao bên ngoài đi, coi như thường cho anh”
Nói xong, Tần Minh ôm Mộc Tiêu Kiều đi luôn.
Giọng điệu của anh vô cùng bình tĩnh, thế nhưng ý trong mỗi một chữ, một một câu đều hết sức đương nhiên, có thể nói là đẹp trai ngây ngất.
“Chẳng có gì ghê gớm?"
Diệp Thiếu Sơn hả hốc mồm, hắn ta nhìn Tần Minh đang muốn rời đi thì tiến lên ngay lập tức. Hắn ta bị khinh thường, bị làm lơ ư?
Hắn ta không thể chịu đựng được, đường đường là cậu chủ của nhà họ Diệp thế mà lại bị một thằng ranh ất ơ nào đó coi khinh? Việc này truyền ra ngoài thì hắn ta nhục nhã đến mức nào đây?
Nhưng hắn ta vừa mới đi được vài bước thì bỗng nhiên bị kéo lại, Dương Hiểu Huyền nở nụ cười tàn nhẫn nói với hắn ta: “Đừng trách tôi, tôi sẽ cố gắng khiến anh không đau đớn.
Chưa đến ba mươi giây, tất cả mọi người trong quán bar đều tháo chạy, mà bên trong quán bar lại vang lên tiếng kêu đau đớn thảm thiết của cậu Diệp.
Tiếng kêu ấy chấn động lòng người đầy bi thảm ấy khiến người nghe cũng phải đau lòng.
Mộc Tiêu Kiều quay đầu nhìn quán bar, nói: “Xin lỗi anh, Tần Minh, em gây rắc rối cho anh rồi. Em cũng không ngờ sẽ gặp phải loại người khốn nạn đó”
Tần Minh nói: “Không sao, ai bảo em xinh đẹp cơ chứ, anh có trách nhiệm bảo vệ em. Hơn nữa anh có thể xử lý được, tin anh.
Mộc Tiêu Kiều cảm thấy trong lòng ấm áp, cô ta mỉm cười, không suy nghĩ nhiều, cũng không tìm hiểu bí mật của Tần Minh, cô ta chủ động khoác tay anh áp vào bầu ngực căng tròn của mình và nói:
“Ừm. Tối nay em phải tham gia một bữa tiệc, đi một mình thì sẽ khiến đàn ông chú ý như vừa rồi, anh đi với em nhé?”
Tần Minh sửng sốt, hỏi: “Em đừng nói với anh là bữa tiệc nhận người thân của nhà họ Tôn nhé?”
Mộc Tiêu Kiều kinh ngạc: “A, đúng vậy, sao anh biết?”
Một tay Tần Minh cầm tay Mộc Tiêu Kiều, một tay ôm eo cô ta, cố ý ghé vào tai cô tạ ngửi một cái.
Tức khắc lỗ tại Mộc Tiêu Kiều đỏ lên, anh đột nhiên làm thế trước mặt nhiều người làm cô ta ngượng ngùng.
Cô ta e thẹn trừng Tần Minh, như đang hỏi anh làm gì vậy?
Tần Minh nói: “Mười triệu không đủ, thêm cái mạng này của tôi nữa chắc là đủ đấy. “Hả?” Mộc Tiêu Kiều nghe thấy câu nói che chở mình của Tần Minh, trái tim cô ta đập loạn mãnh liệt, cô ta vừa thẹn thùng vừa vui vé. “Ơ!” Tất cả mọi người trong quán bar nhìn Tần Minh, không ngờ còn trẻ mà lại khoác lác làm màu thế à?
Thế chẳng phải có nghĩa là muốn cướp Mộc Tiêu Kiều đi thì phải bước qua xác anh sao?
“Ha ha ha”
Diệp Thiếu Sơn bật cười to, cười hơn một phút rồi bỗng im bặt, sau đó hắn ta nhìn Tần Minh với ánh mắt gian ác, nói:
“Mày nghĩ mày là ai? Nhân vật chính trong phim à? Thằng ngu như mày, ha ha ha ha, cho rằng nói vài câu thoại tán gái điển hình là có thể thay đổi được tất cả à?”
“Xem ra có người còn không biết cậu Diệp này là ai. Thôi, sự kiên nhẫn của tao đã đủ rồi, tao quyết định.
Diệp Thiếu Sơn chỉ Tần Minh, nói: “Tao muốn mày quỳ xuống cầu xin tao, cầu tao ngủ với người yêu của mày. Ra tay.
Hắn ta vừa dứt lời, vài người đàn ông vạm vỡ bên cạnh siết nắm đấm xông lên, ý định tách hai người ra.
Tần Minh cạn lời, lắc đầu nói: “Mấy người đúng là ăn no rửng mỡ, không có chỗ phát tiết.”
Đàn em của Diệp Thiếu Sơn gần như chen nhau xông lên, thế nhưng họ chưa đến gần Tần Minh thì bỗng có một người đàn ông cường tráng lao ra từ đám đông cho mỗi người một cú đá, đá bay toàn bộ đám tay chân này. Chẳng phải là Dương Hiểu Huyền đó sao?
Thực lực của Dương Hiểu Huyền dư sức đối phó với những nhân vật cỏn con này, sau một hồi đánh đấm, toàn bộ người của Diệp Thiếu Sơn nằm trong vũng máu.
Quán bar im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia quá lợi hại, có thể hạ gục năm, sáu người đàn ông vạm vỡ mà không có chút áp lực nào cả.
Diếp Thiếu Sơn lại càng ngạc nhiên đến sững người, những người này đều là côn đồ hắn ta nuôi, bình thường chẳng biết gì nhưng đánh nhau là giỏi nhất, vậy mà lại bị đánh bại dễ dàng như thế.
Tần Minh trào phúng: “Anh chỉ có chút năng lực này thôi sao? Hay là không mang đủ người? Bây giờ vẫn còn chút thời gian, anh có thể gọi thêm người tới đây. Dựa vào đe dọa và đám tay chân của mình để đối phó với người nhỏ yếu, anh cũng chỉ đến thế mà thôi. Có bản lĩnh gì đâu?”
Mọi người trong quán bar bị Tần Minh làm cho khiếp sợ không thôi, đúng là không có bản lĩnh thì sẽ không làm chuyện ngoài khả năng.
Thì ra chàng trai thoạt nhìn ăn mặc toàn hàng vỉa hè này mới là người ẩn giấu sâu nhất.
Diệp Thiếu Sơn nhìn Tần Minh bình tĩnh như thế thì vô cùng tức giận, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói:
“Thằng ranh, quen một người biết đánh nhau thì đắc ý lắm à? Tao nói cho mày nghe, tao biết người yêu của mày, hình như cô ta làm nhà thiết kế thời trang đúng không? Công tác ở tòa nhà Bác Nhã trên đường Đông Phương đúng không? Vừa rồi tao còn cảm thấy quen quen, giờ nhớ lại đúng là cô ta.
Tần Minh hỏi ngược lại: “Thế thì sao?”
Diệp Thiếu Sơn cười to đầy gian trá: “Ha ha ha, chẳng thế nào cả, tòa nhà Bác Nhã là một trong những sản nghiệp của tao. Bọn mày có thể không tin chứ tao chỉ cần một cú điện thoại là công ty của người yêu mày sẽ biến mất khỏi nơi đó, không phải là chuyển đi đâu, ha ha ha.”
Không phải chuyển đi, vậy tức là phá hoại?
Mộc Tiêu Kiều nghe vậy thì căng thẳng, rất nhiều kế hoạch và thiết kế của công ty đều ở đó, bị người ta phá hoại như thế sao được?
Tần Minh lập tức mở điện thoại lên điều tra, ngay sau đó anh cau mày, nói: “Tập đoàn Diệp Thị à... Thì ra anh là cậu ấm của nhà họ Diệp. “Ha ha ha, nếu mày đã biết thân phận của thiếu gia.” Diệp Thiếu Sơn nói với giọng đắc ý: “Vậy thì lập tức...
Tần Minh nói một cách bình tĩnh: “Cũng chẳng có gì ghê gớm. A Huyền, đánh anh ta để anh ta nằm viện một năm. Ngoài ra cầm luôn mười triệu anh ta vừa lấy ra với chiếc xe thể thao bên ngoài đi, coi như thường cho anh”
Nói xong, Tần Minh ôm Mộc Tiêu Kiều đi luôn.
Giọng điệu của anh vô cùng bình tĩnh, thế nhưng ý trong mỗi một chữ, một một câu đều hết sức đương nhiên, có thể nói là đẹp trai ngây ngất.
“Chẳng có gì ghê gớm?"
Diệp Thiếu Sơn hả hốc mồm, hắn ta nhìn Tần Minh đang muốn rời đi thì tiến lên ngay lập tức. Hắn ta bị khinh thường, bị làm lơ ư?
Hắn ta không thể chịu đựng được, đường đường là cậu chủ của nhà họ Diệp thế mà lại bị một thằng ranh ất ơ nào đó coi khinh? Việc này truyền ra ngoài thì hắn ta nhục nhã đến mức nào đây?
Nhưng hắn ta vừa mới đi được vài bước thì bỗng nhiên bị kéo lại, Dương Hiểu Huyền nở nụ cười tàn nhẫn nói với hắn ta: “Đừng trách tôi, tôi sẽ cố gắng khiến anh không đau đớn.
Chưa đến ba mươi giây, tất cả mọi người trong quán bar đều tháo chạy, mà bên trong quán bar lại vang lên tiếng kêu đau đớn thảm thiết của cậu Diệp.
Tiếng kêu ấy chấn động lòng người đầy bi thảm ấy khiến người nghe cũng phải đau lòng.
Mộc Tiêu Kiều quay đầu nhìn quán bar, nói: “Xin lỗi anh, Tần Minh, em gây rắc rối cho anh rồi. Em cũng không ngờ sẽ gặp phải loại người khốn nạn đó”
Tần Minh nói: “Không sao, ai bảo em xinh đẹp cơ chứ, anh có trách nhiệm bảo vệ em. Hơn nữa anh có thể xử lý được, tin anh.
Mộc Tiêu Kiều cảm thấy trong lòng ấm áp, cô ta mỉm cười, không suy nghĩ nhiều, cũng không tìm hiểu bí mật của Tần Minh, cô ta chủ động khoác tay anh áp vào bầu ngực căng tròn của mình và nói:
“Ừm. Tối nay em phải tham gia một bữa tiệc, đi một mình thì sẽ khiến đàn ông chú ý như vừa rồi, anh đi với em nhé?”
Tần Minh sửng sốt, hỏi: “Em đừng nói với anh là bữa tiệc nhận người thân của nhà họ Tôn nhé?”
Mộc Tiêu Kiều kinh ngạc: “A, đúng vậy, sao anh biết?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.