Chương 455
Đang cập nhập
27/08/2021
Hai ngày liên tục, bên ngoài thổ trại Lâm Thị, hơn bốn mươi người bụng đói sôi ùng ục, trong lúc đó họ lại cử hai nhóm người đi theo đường núi trở lại thành phố Đại Dung xin giúp đỡ
Một nhóm người bị thương trở về, còn một nhóm khác nghe nói là bị lạc đường, cứ nghe thấy tiếng người kêu cứu trong rừng suốt mà không thấy được ai, cũng không biết họ thành công về đến thành phố Đại Dung hay đã mất tích?
Mạng sống của những người này hoàn toàn bị Tần Minh nằm giữ trong tay, ngày nào anh cũng sai Tất Nguyên đi ra ngoài biểu diễn ăn một bữa thịnh soạn làm cho đám ông chủ giàu có kía thèm đến mức chỉ muốn chặt đầu Tần Minh xuống làm đồ nhắm
Thế nhưng họ đánh không lại những binh sĩ kia.
Hơn nữa Tần Minh đang ép họ phải chết
Hơn ba mươi doanh nhân giàu có đến đòi nợ cũng coi như được trải nghiệm cảm giác của Lâm Viễn Vọng bị họ dồn vào đường cùng quả thật là không chịu nổi.
Cuối cùng ở buổi sáng nhịn đói ngày thứ ba, ông chủ Triệu dùng mười triệu mua một chiếc bánh dày Tần Minh ăn dở đã dao động!
Ông ta lấy hợp đồng của mình ra muốn ký lại hợp đồng chuyển nhượng với Tần Minh, chỉ cần lấy lại tiền hàng bồi thường là đủ rồi, còn khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù chuyển lại hết cho anh để anh tự đòi nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm nhắm mắt làm ngơ trước sự sống chết của họ, họ vừa đói vừa mệt, ba lần cử người đi dò đường đều không có kết quả gì, nếu còn tiếp tục trì hoãn thì họ chỉ còn nước ăn vỏ cây chờ chết thôi.
Vậy còn chẳng bằng lấy về phí tổn, giữ lại một mạng và mau chóng rời khỏi nơi quái quỷ này, họ cũng chỉ là sếp lớn của xí nghiệp quen ăn sung mặc sướng, không bằng trở về từ từ tìm cô em người mẫu sung sướng một phen.
Có người đầu tiên thì cũng có người thứ hai.
Sau khi sếp Triệu ký lại hợp đồng, Tần Minh còn thưởng cho ông ta một cái đùi gà. Những người khác nhìn sếp Triệu ngồi một bên gặm đùi gà thơm nức đều hết sức dạo động, họ không nhịn được, hoàn toàn sụp đổ, từng người một đi lên muốn được ký hợp đồng khác với Tần Minh, hơn nữa yêu cầu anh bảo đảm đưa họ rời đi.
Dĩ nhiên là Tần Minh đồng ý, sao anh lại không đồng ý được cơ chứ?
Hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn, từng người ký tên và in dấu vân tay, sau đó vội vàng ăn một miếng cơm nóng.
Không bao lâu sau, Tần Minh nắm giữ toàn bộ món nợ hơn mười tỷ của nhà họ Lâm, đây có thể nói là hành vi hết sức vô lại.
Ký kết xong, Tần Minh thu về hợp đồng cũ sau đó sai người đưa thuyền đến cho những người này rồi mang họ rời đi.
Đồng thời họ cũng khai Tần Uy Viễn ra, người dẫn đường lúc trước chính là Tần Uy Viễn đến ở rể nhà họ Lâm đó, anh ta cực kỳ quen thuộc đường thủy của thổ trại Lâm Thị, bởi vì trúng độc nhiều ngày không được cứu chữa nên bây giờ đã ở trong tình trạng nguy kịch.
Họ cũng không biết mục đích Tần Uy Viễn đến thổ trại Lâm Thị là gì, tất cả bọn họ đều là bị xúi giục đến đòi tiền, bởi vì lo Lâm Viễn Vọng xảy ra chuyện thì không đòi lại được vốn, công ty của mình sẽ lỗ.
Cũng bởi Tần Uy Viễn bị rắn cắn, những người này không biết trở về kiểu gì bèn chờ hai ngày.
Tần Minh sai người đưa anh ta vào thổ trại trị liệu trước, còn xem nhà họ Lâm xử lý cậu con rể phản bội này như thế nào, anh không quan tâm.
Chẳng qua sau khi Tần Minh xử lý xong những việc này, anh còn dặn dò: “Để tránh hậu họa, đi báo cho Tiểu Dĩnh để cô ấy tìm những người này, làm công ty xí nghiệp của họ phá sản đi.”
Tất Nguyên nói, “Cậu chủ, nếu làm đến bước này thì chi bằng để đội ám sát của chúng ta tiễn họ đi gặp Diêm vương, cam đoan tất cả đều là ngoài ý muốn.
Tần Minh lắc đầu, nói: “Vậy thì tôi quá đáng nghi. Trước tiên phải người theo dõi họ, ai có ý định trả thù thì mới ra tay”
Làm xong chuyện ở đây.
Tần Minh cầm một xấp hợp đồng lừa đảo rất dày đi tìm Lâm Viễn Vọng, nói: “Ông chủ Lâm, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, tôi cũng đã quấy rầy hai ngày, chốc nữa tôi sẽ đi. Tần Uy Viễn tôi bắt giúp ông rồi, còn tiền vi phạm hợp đồng tôi cũng không cần ông trả, nhưng về sau có thể sẽ ứng tiền hàng mua trùng độc quý của nhà họ Lâm các ông.
Lâm Viễn Vọng nhìn Tần Minh cướp toàn bộ hợp đồng về tay, trong lòng vô cùng bội phục. Tần Minh đúng là một người lợi hại, bỗng dung kiếm được hơn mười tỷ mà nhà họ Lâm lại còn chẳng làm gì được, về sau còn phải giao hàng dần dần cho anh.
Ông ta tò mò Tần Minh không lo sau này bị trả thù ư?
Nhưng làm sao Lâm Viễn Vọng biết được, đúng là Tần Minh không sợ bị trả thù.
Tần Minh từ biệt nhà họ Lâm, cầm một ít đặc sản quê nhà, sau đó cả đoàn người lấy ba chiếc thuyền đi theo người dẫn đường rời khỏi thổ trại.
Tần Minh cố ý làm lơ Trương Toàn Chân.
Hành động khác thường của anh làm Mộc Tiêu Kiều cũng phải tò mò, cô ta hỏi: “Chẳng phải anh muốn mời chào Trương chân nhân à? Sao bây giờ lại đi luôn?”
Tần Minh cố ý lớn tiếng nói: “Nếu ông ta muốn làm việc cho tôi thì tôi cần gì phải dùng nhiều thủ đoạn như vậy? Hầy, nể mặt ông ta nên tôi mới tha cho đám người kia đấy, nếu không tôi cứ để họ chết đói là xong, tôi ghét nhất kẻ xấu mà. Hành vi bênh vực cái ác của ông ta cũng khiến tôi chán ghét, về sau tôi không muốn gặp lại cái lão Trương Toàn Chân vô dụng ấy nữa. “Ha ha.” A Long bật cười, bởi vì anh ta nhìn ra được Tần Minh đang nói ngược ý mình.
Mộc Tiêu Kiều nói: “Thấy rồi, vệ sĩ của anh còn không tin anh kia.
Mọi người lên thuyền chuẩn bị rời đi, Tần Minh cố ý nói với Mộc Tiêu Kiều: “Bây giờ cô bắt đầu đếm ngược từ năm đến một, đếm xong thì ông ta đến”
Mộc Tiêu Kiều nửa tin nửa ngờ, bắt đầu đếm ngược: "Năm, bốn, ba, hai... “Một” còn chưa kịp nói ra, đằng sau đã vang lên giọng Trương Toàn Chân chạy vội tới: “Tiểu Tần, cô Mộc, xin chờ đã, đưa tôi đi một đoạn đường với
Nghe được giọng nói ấy, Mộc Tiêu Kiều che miệng cười: “Đúng thật kìa."
Tần Minh cười ha ha, nói: “Mau, mau, mau, chèo thuyền nhanh lên, mặc kệ ông ta.
Trương Toàn Chân thấy ba con thuyền của Tần Minh không để ý gì mà cứ tiếp tục di chuyển, dần dần đi khỏi bến sống, lập tức bước nhanh hơn. Ông ta đứng ở bến tàu rồi nhảy bật lên, ngay sau đó rơi xuống trên thuyền của Tần Minh cách đó khoảng ba mét.
Hơn nữa khi mũi chân của ông ta đáp xuống trong cơ thể rất nhẹ nhàng, không hề tạo thêm sức ép cho con thuyền.
Trương Toàn Chân biểu diễn khả năng võ thuật như thế quả thật vô cùng lợi hại, khiến đám người Tất Nguyên đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Tần Minh giả bộ ngạc nhiên, nói: “Ở? Trương chân nhân? Sao ông lại đến đây?”
Trương Toàn Chân mỉm cười chỉ vào Tần
Minh và nói: “Tiểu Tần, cận khỏi cần phải nói với tôi mấy lời vô dụng này, đừng nói là cậu không đợi tôi đấy nhé?"
Tần Minh vui vẻ: "Không phải, không phải thật mà. Này, quay đầu lại, để Trương chân nhân quay về.
Trương Toàn Chân vội nói: “Không cần, không cần, chúng ta cùng đi đi, tôi xong việc ở đây rồi, cũng phải đi về thôi. Sao nào? Không muốn tiến tôi một đoạn à?”
Tần Minh cười to: “Ồ, Trương chân nhân muốn đi nhờ thuyền đấy à, ông phải nói sớm chứ, ông nói trước thì tôi còn không đợi ông hay sao?”
Tần Minh nhìn Trương Toàn Chân và nở nụ cười kỳ quái, Trương Toàn Chân bị vài câu nói của anh làm cho chẳng giận nổi nữa, ông ta đành phải nói thật: “Được rồi, tên nhóc nhà cậu càng ngày càng thông minh, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao. Tôi còn tưởng cậu sẽ đến tìm tôi, trái lại cậu lại ép tôi đến tìm cậu”
Mộc Tiêu Kiều nói: “Thông thường xí nghiệp sốt ruột tuyển nhân viên thì nhân viên chiếm quyền chủ động, còn nếu nhân viên sốt ruột tìm việc làm thì đổi lại là xí nghiệp nắm quyền chủ động. Ý của Trương chân nhân là muốn chủ động xin hợp tác sao? Nếu Trương chân nhân có thể thì xin ông nhất định phải trở thành cố vấn cho công ty của Tần Minh, anh ấy còn trẻ, tuy được sếp tổng tán thưởng, được cất nhắc lên làm phó giám đốc, thế nhưng bây giờ có xí nghiệp lớn nào không có vài phó giám đốc đầu? Nếu như Trương chân nhân có thể giúp anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ ít phải đi đường vòng hơn, cũng đỡ bị người ta hãm hại.
Trương Toàn Chân cười nhạo: “Với bản lĩnh thế kia, sao cậu ta sẽ bị người khác hãm hại được cơ chứ?”
Ông ta ngồi xuống, vuốt râu trầm ngâm rồi nói: “Được, tôi cũng không vòng vo nữa. Tần Minh, cậu muốn tôi giúp cậu, tôi cũng cảm thấy cậu là nhân tài có thể bồi dưỡng, cậu có bằng lòng bái tôi làm thầy không? Tôi định nhận cậu làm học trò”
Tần Minh sững sờ, anh chẳng thể nào ngờ được rằng đã đến nước này, anh đã bắt bài Trương Toàn Chân, đoán được tất cả đường đi nước bước, cuối cùng vẫn bị đối phương lật ngược tình thế.
Ông ta không muốn làm đàn em của Tần Minh mà phải làm thầy của anh.
Quan hệ về thân phận này có chênh lệch rất lớn.
Trương Toàn Chân lấy lùi làm tiến, trái lại nắm giữ quyền chủ động.
Một khi Tần Minh từ chối, vậy thì những cố gắng và mưu tính lúc trước đều hóa thành công cốc, bởi vì chính anh vứt bỏ cơ hội.
Nhưng nếu đồng ý, sau này Tần Minh không có được nhiều quyền chủ động trong mối quan hệ của hai người.
Mọi người nhìn Tần Minh, anh sẽ đồng ý hay từ chối đây?
Một nhóm người bị thương trở về, còn một nhóm khác nghe nói là bị lạc đường, cứ nghe thấy tiếng người kêu cứu trong rừng suốt mà không thấy được ai, cũng không biết họ thành công về đến thành phố Đại Dung hay đã mất tích?
Mạng sống của những người này hoàn toàn bị Tần Minh nằm giữ trong tay, ngày nào anh cũng sai Tất Nguyên đi ra ngoài biểu diễn ăn một bữa thịnh soạn làm cho đám ông chủ giàu có kía thèm đến mức chỉ muốn chặt đầu Tần Minh xuống làm đồ nhắm
Thế nhưng họ đánh không lại những binh sĩ kia.
Hơn nữa Tần Minh đang ép họ phải chết
Hơn ba mươi doanh nhân giàu có đến đòi nợ cũng coi như được trải nghiệm cảm giác của Lâm Viễn Vọng bị họ dồn vào đường cùng quả thật là không chịu nổi.
Cuối cùng ở buổi sáng nhịn đói ngày thứ ba, ông chủ Triệu dùng mười triệu mua một chiếc bánh dày Tần Minh ăn dở đã dao động!
Ông ta lấy hợp đồng của mình ra muốn ký lại hợp đồng chuyển nhượng với Tần Minh, chỉ cần lấy lại tiền hàng bồi thường là đủ rồi, còn khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù chuyển lại hết cho anh để anh tự đòi nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm nhắm mắt làm ngơ trước sự sống chết của họ, họ vừa đói vừa mệt, ba lần cử người đi dò đường đều không có kết quả gì, nếu còn tiếp tục trì hoãn thì họ chỉ còn nước ăn vỏ cây chờ chết thôi.
Vậy còn chẳng bằng lấy về phí tổn, giữ lại một mạng và mau chóng rời khỏi nơi quái quỷ này, họ cũng chỉ là sếp lớn của xí nghiệp quen ăn sung mặc sướng, không bằng trở về từ từ tìm cô em người mẫu sung sướng một phen.
Có người đầu tiên thì cũng có người thứ hai.
Sau khi sếp Triệu ký lại hợp đồng, Tần Minh còn thưởng cho ông ta một cái đùi gà. Những người khác nhìn sếp Triệu ngồi một bên gặm đùi gà thơm nức đều hết sức dạo động, họ không nhịn được, hoàn toàn sụp đổ, từng người một đi lên muốn được ký hợp đồng khác với Tần Minh, hơn nữa yêu cầu anh bảo đảm đưa họ rời đi.
Dĩ nhiên là Tần Minh đồng ý, sao anh lại không đồng ý được cơ chứ?
Hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn, từng người ký tên và in dấu vân tay, sau đó vội vàng ăn một miếng cơm nóng.
Không bao lâu sau, Tần Minh nắm giữ toàn bộ món nợ hơn mười tỷ của nhà họ Lâm, đây có thể nói là hành vi hết sức vô lại.
Ký kết xong, Tần Minh thu về hợp đồng cũ sau đó sai người đưa thuyền đến cho những người này rồi mang họ rời đi.
Đồng thời họ cũng khai Tần Uy Viễn ra, người dẫn đường lúc trước chính là Tần Uy Viễn đến ở rể nhà họ Lâm đó, anh ta cực kỳ quen thuộc đường thủy của thổ trại Lâm Thị, bởi vì trúng độc nhiều ngày không được cứu chữa nên bây giờ đã ở trong tình trạng nguy kịch.
Họ cũng không biết mục đích Tần Uy Viễn đến thổ trại Lâm Thị là gì, tất cả bọn họ đều là bị xúi giục đến đòi tiền, bởi vì lo Lâm Viễn Vọng xảy ra chuyện thì không đòi lại được vốn, công ty của mình sẽ lỗ.
Cũng bởi Tần Uy Viễn bị rắn cắn, những người này không biết trở về kiểu gì bèn chờ hai ngày.
Tần Minh sai người đưa anh ta vào thổ trại trị liệu trước, còn xem nhà họ Lâm xử lý cậu con rể phản bội này như thế nào, anh không quan tâm.
Chẳng qua sau khi Tần Minh xử lý xong những việc này, anh còn dặn dò: “Để tránh hậu họa, đi báo cho Tiểu Dĩnh để cô ấy tìm những người này, làm công ty xí nghiệp của họ phá sản đi.”
Tất Nguyên nói, “Cậu chủ, nếu làm đến bước này thì chi bằng để đội ám sát của chúng ta tiễn họ đi gặp Diêm vương, cam đoan tất cả đều là ngoài ý muốn.
Tần Minh lắc đầu, nói: “Vậy thì tôi quá đáng nghi. Trước tiên phải người theo dõi họ, ai có ý định trả thù thì mới ra tay”
Làm xong chuyện ở đây.
Tần Minh cầm một xấp hợp đồng lừa đảo rất dày đi tìm Lâm Viễn Vọng, nói: “Ông chủ Lâm, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, tôi cũng đã quấy rầy hai ngày, chốc nữa tôi sẽ đi. Tần Uy Viễn tôi bắt giúp ông rồi, còn tiền vi phạm hợp đồng tôi cũng không cần ông trả, nhưng về sau có thể sẽ ứng tiền hàng mua trùng độc quý của nhà họ Lâm các ông.
Lâm Viễn Vọng nhìn Tần Minh cướp toàn bộ hợp đồng về tay, trong lòng vô cùng bội phục. Tần Minh đúng là một người lợi hại, bỗng dung kiếm được hơn mười tỷ mà nhà họ Lâm lại còn chẳng làm gì được, về sau còn phải giao hàng dần dần cho anh.
Ông ta tò mò Tần Minh không lo sau này bị trả thù ư?
Nhưng làm sao Lâm Viễn Vọng biết được, đúng là Tần Minh không sợ bị trả thù.
Tần Minh từ biệt nhà họ Lâm, cầm một ít đặc sản quê nhà, sau đó cả đoàn người lấy ba chiếc thuyền đi theo người dẫn đường rời khỏi thổ trại.
Tần Minh cố ý làm lơ Trương Toàn Chân.
Hành động khác thường của anh làm Mộc Tiêu Kiều cũng phải tò mò, cô ta hỏi: “Chẳng phải anh muốn mời chào Trương chân nhân à? Sao bây giờ lại đi luôn?”
Tần Minh cố ý lớn tiếng nói: “Nếu ông ta muốn làm việc cho tôi thì tôi cần gì phải dùng nhiều thủ đoạn như vậy? Hầy, nể mặt ông ta nên tôi mới tha cho đám người kia đấy, nếu không tôi cứ để họ chết đói là xong, tôi ghét nhất kẻ xấu mà. Hành vi bênh vực cái ác của ông ta cũng khiến tôi chán ghét, về sau tôi không muốn gặp lại cái lão Trương Toàn Chân vô dụng ấy nữa. “Ha ha.” A Long bật cười, bởi vì anh ta nhìn ra được Tần Minh đang nói ngược ý mình.
Mộc Tiêu Kiều nói: “Thấy rồi, vệ sĩ của anh còn không tin anh kia.
Mọi người lên thuyền chuẩn bị rời đi, Tần Minh cố ý nói với Mộc Tiêu Kiều: “Bây giờ cô bắt đầu đếm ngược từ năm đến một, đếm xong thì ông ta đến”
Mộc Tiêu Kiều nửa tin nửa ngờ, bắt đầu đếm ngược: "Năm, bốn, ba, hai... “Một” còn chưa kịp nói ra, đằng sau đã vang lên giọng Trương Toàn Chân chạy vội tới: “Tiểu Tần, cô Mộc, xin chờ đã, đưa tôi đi một đoạn đường với
Nghe được giọng nói ấy, Mộc Tiêu Kiều che miệng cười: “Đúng thật kìa."
Tần Minh cười ha ha, nói: “Mau, mau, mau, chèo thuyền nhanh lên, mặc kệ ông ta.
Trương Toàn Chân thấy ba con thuyền của Tần Minh không để ý gì mà cứ tiếp tục di chuyển, dần dần đi khỏi bến sống, lập tức bước nhanh hơn. Ông ta đứng ở bến tàu rồi nhảy bật lên, ngay sau đó rơi xuống trên thuyền của Tần Minh cách đó khoảng ba mét.
Hơn nữa khi mũi chân của ông ta đáp xuống trong cơ thể rất nhẹ nhàng, không hề tạo thêm sức ép cho con thuyền.
Trương Toàn Chân biểu diễn khả năng võ thuật như thế quả thật vô cùng lợi hại, khiến đám người Tất Nguyên đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Tần Minh giả bộ ngạc nhiên, nói: “Ở? Trương chân nhân? Sao ông lại đến đây?”
Trương Toàn Chân mỉm cười chỉ vào Tần
Minh và nói: “Tiểu Tần, cận khỏi cần phải nói với tôi mấy lời vô dụng này, đừng nói là cậu không đợi tôi đấy nhé?"
Tần Minh vui vẻ: "Không phải, không phải thật mà. Này, quay đầu lại, để Trương chân nhân quay về.
Trương Toàn Chân vội nói: “Không cần, không cần, chúng ta cùng đi đi, tôi xong việc ở đây rồi, cũng phải đi về thôi. Sao nào? Không muốn tiến tôi một đoạn à?”
Tần Minh cười to: “Ồ, Trương chân nhân muốn đi nhờ thuyền đấy à, ông phải nói sớm chứ, ông nói trước thì tôi còn không đợi ông hay sao?”
Tần Minh nhìn Trương Toàn Chân và nở nụ cười kỳ quái, Trương Toàn Chân bị vài câu nói của anh làm cho chẳng giận nổi nữa, ông ta đành phải nói thật: “Được rồi, tên nhóc nhà cậu càng ngày càng thông minh, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao. Tôi còn tưởng cậu sẽ đến tìm tôi, trái lại cậu lại ép tôi đến tìm cậu”
Mộc Tiêu Kiều nói: “Thông thường xí nghiệp sốt ruột tuyển nhân viên thì nhân viên chiếm quyền chủ động, còn nếu nhân viên sốt ruột tìm việc làm thì đổi lại là xí nghiệp nắm quyền chủ động. Ý của Trương chân nhân là muốn chủ động xin hợp tác sao? Nếu Trương chân nhân có thể thì xin ông nhất định phải trở thành cố vấn cho công ty của Tần Minh, anh ấy còn trẻ, tuy được sếp tổng tán thưởng, được cất nhắc lên làm phó giám đốc, thế nhưng bây giờ có xí nghiệp lớn nào không có vài phó giám đốc đầu? Nếu như Trương chân nhân có thể giúp anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ ít phải đi đường vòng hơn, cũng đỡ bị người ta hãm hại.
Trương Toàn Chân cười nhạo: “Với bản lĩnh thế kia, sao cậu ta sẽ bị người khác hãm hại được cơ chứ?”
Ông ta ngồi xuống, vuốt râu trầm ngâm rồi nói: “Được, tôi cũng không vòng vo nữa. Tần Minh, cậu muốn tôi giúp cậu, tôi cũng cảm thấy cậu là nhân tài có thể bồi dưỡng, cậu có bằng lòng bái tôi làm thầy không? Tôi định nhận cậu làm học trò”
Tần Minh sững sờ, anh chẳng thể nào ngờ được rằng đã đến nước này, anh đã bắt bài Trương Toàn Chân, đoán được tất cả đường đi nước bước, cuối cùng vẫn bị đối phương lật ngược tình thế.
Ông ta không muốn làm đàn em của Tần Minh mà phải làm thầy của anh.
Quan hệ về thân phận này có chênh lệch rất lớn.
Trương Toàn Chân lấy lùi làm tiến, trái lại nắm giữ quyền chủ động.
Một khi Tần Minh từ chối, vậy thì những cố gắng và mưu tính lúc trước đều hóa thành công cốc, bởi vì chính anh vứt bỏ cơ hội.
Nhưng nếu đồng ý, sau này Tần Minh không có được nhiều quyền chủ động trong mối quan hệ của hai người.
Mọi người nhìn Tần Minh, anh sẽ đồng ý hay từ chối đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.