Chương 461
Đang cập nhập
30/08/2021
Sở dĩ Tần Minh nôn nóng đi tìm Niên Lão Lục như vậy là bởi vì anh đã nghe ra đó là giọng nói của Nhiếp Hải Đường. Hai người đã quen biết mấy năm, trước đ�
Hai trái tim được quấn chặt lại với nhau bởi sợi chỉ đỏ của ông tơ bà nguyệt, bên trên có ghi tên của hai người: “Tần Minh và Nhiếp Hải Đường, còn có thời gian, ngày 28 tháng 7.
Đó không phải là ngày mà Nhiếp Hải Đường rời khỏi thành phố Quảng sao?
Tần Minh đưa tay chạm vào những con chữ trên mặt bàn, một hàng nước mắt nóng hổi không kìm được chảy xuống. Anh không biết lúc đó cô đã rời khỏi thành phố Quảng với tâm trạng thế nào.
Thực ra trong tay Tần Minh cũng có số điện thoại của mấy người Nhiếp Kiến Dân, Nhiếp Chính Minh.
Nhưng cũng giống như số điện thoại của Nhiếp Hải Đường, số điện thoại của bọn họ đều không thể gọi được, không cách nào liên lạc được.
Quan trọng nhất vẫn là Thường Hồng Hi đã cấm anh dùng người của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ để đi tìm Nhiếp Hải Đường, thậm chí còn sắp xếp cho anh đi xem mắt với nhà họ Triệu.
Đây là chuyện mà Tần Minh rất bài xích nhưng không thể không thỏa hiệp. Vì thế lần xem mắt trước anh chỉ đơn thuần là muốn kéo dài thời gian.
Tần Minh cần thận quan sát chiếc bàn này, nhìn xem có để lại manh mối gì không. Nhưng đáng tiếc, không có gì hết, thứ duy nhất khiến Tần Minh thấy đau lòng chính là hai trái tim được vẽ trên bàn. “Thật sự không có gì sao?” Tần Minh nhíu chặt mày lại, vô cùng thất vọng.
Anh rời khỏi nhà của Nhiếp Hải Đường, quay lại biệt thự trang viên trên đỉnh núi.
Tần Minh rất ít khi đến đây, tuy rằng nơi này xa hoa sang trọng như một lâu đài cổ, nhưng cơ bản chỉ có Tổng Dĩnh làm việc ở đây cùng với mấy người giúp việc dọn dẹp vệ sinh.
Tần Minh hiếm khi đến nên Tống Dĩnh rất bất ngờ, cô ta lập tức dặn dò phòng bếp làm một ít đồ ăn ngon, đồng thời thay sang một bộ quần áo thường ngày rất đẹp. “Cậu chủ” Tống Dĩnh đứng ở cửa nghênh đón Tần Minh.
Tần Minh đáp lại một tiếng rồi đi thẳng vào trang viên của biệt thự, đồng thời hạ lệnh: “Tất cả mọi người lui ra hết đi, trong biệt thự chỉ có tôi và cô là được rồi."
Tổng Dĩnh sửng sốt, không ngờ Tần Minh lại đột nhiên đến rồi bỗng dưng ra lệnh như vậy.
Cô ta vẫn làm theo lời anh, đuổi hết bảo vệ và người giúp việc ra ngoài, đồng thời trong lòng cô ta cũng hơi nghi hoặc, chẳng lẽ Tần Minh muốn làm gì với mình sao?
Thân là thư ký vô cùng trung thành của Tần Minh, Tống Dĩnh nghĩ ngoài thân thể của mình ra, làm gì có thứ gì mà anh chưa có được?
Nghĩ vậy, hai má Tống Dĩnh lập tức đỏ bừng lên, chẳng lẽ cuối cùng cậu chủ cũng phát hiện ra sức quyến rũ của mình? Muốn ngủ với mình?
Nhưng Tống Dĩnh đã nhanh chóng bình tĩnh lại, cô ta cảm nhận được khí chất trên người Tần Minh đã thay đổi, đôi mắt anh có sức hút hơn, cũng biết cách che giấu cảm xúc hơn. Có lẽ đây là sự thay đổi khi một chàng trai dần trở thành một người đàn ông.
Tổng Dĩnh đột nhiên có một loại cảm giác nguy hiểm, giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn vô cùng chuẩn xác, cô ta theo sát phía sau Tần Minh.
Hai trái tim được quấn chặt lại với nhau bởi sợi chỉ đỏ của ông tơ bà nguyệt, bên trên có ghi tên của hai người: “Tần Minh và Nhiếp Hải Đường, còn có thời gian, ngày 28 tháng 7.
Đó không phải là ngày mà Nhiếp Hải Đường rời khỏi thành phố Quảng sao?
Tần Minh đưa tay chạm vào những con chữ trên mặt bàn, một hàng nước mắt nóng hổi không kìm được chảy xuống. Anh không biết lúc đó cô đã rời khỏi thành phố Quảng với tâm trạng thế nào.
Thực ra trong tay Tần Minh cũng có số điện thoại của mấy người Nhiếp Kiến Dân, Nhiếp Chính Minh.
Nhưng cũng giống như số điện thoại của Nhiếp Hải Đường, số điện thoại của bọn họ đều không thể gọi được, không cách nào liên lạc được.
Quan trọng nhất vẫn là Thường Hồng Hi đã cấm anh dùng người của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ để đi tìm Nhiếp Hải Đường, thậm chí còn sắp xếp cho anh đi xem mắt với nhà họ Triệu.
Đây là chuyện mà Tần Minh rất bài xích nhưng không thể không thỏa hiệp. Vì thế lần xem mắt trước anh chỉ đơn thuần là muốn kéo dài thời gian.
Tần Minh cần thận quan sát chiếc bàn này, nhìn xem có để lại manh mối gì không. Nhưng đáng tiếc, không có gì hết, thứ duy nhất khiến Tần Minh thấy đau lòng chính là hai trái tim được vẽ trên bàn. “Thật sự không có gì sao?” Tần Minh nhíu chặt mày lại, vô cùng thất vọng.
Anh rời khỏi nhà của Nhiếp Hải Đường, quay lại biệt thự trang viên trên đỉnh núi.
Tần Minh rất ít khi đến đây, tuy rằng nơi này xa hoa sang trọng như một lâu đài cổ, nhưng cơ bản chỉ có Tổng Dĩnh làm việc ở đây cùng với mấy người giúp việc dọn dẹp vệ sinh.
Tần Minh hiếm khi đến nên Tống Dĩnh rất bất ngờ, cô ta lập tức dặn dò phòng bếp làm một ít đồ ăn ngon, đồng thời thay sang một bộ quần áo thường ngày rất đẹp. “Cậu chủ” Tống Dĩnh đứng ở cửa nghênh đón Tần Minh.
Tần Minh đáp lại một tiếng rồi đi thẳng vào trang viên của biệt thự, đồng thời hạ lệnh: “Tất cả mọi người lui ra hết đi, trong biệt thự chỉ có tôi và cô là được rồi."
Tổng Dĩnh sửng sốt, không ngờ Tần Minh lại đột nhiên đến rồi bỗng dưng ra lệnh như vậy.
Cô ta vẫn làm theo lời anh, đuổi hết bảo vệ và người giúp việc ra ngoài, đồng thời trong lòng cô ta cũng hơi nghi hoặc, chẳng lẽ Tần Minh muốn làm gì với mình sao?
Thân là thư ký vô cùng trung thành của Tần Minh, Tống Dĩnh nghĩ ngoài thân thể của mình ra, làm gì có thứ gì mà anh chưa có được?
Nghĩ vậy, hai má Tống Dĩnh lập tức đỏ bừng lên, chẳng lẽ cuối cùng cậu chủ cũng phát hiện ra sức quyến rũ của mình? Muốn ngủ với mình?
Nhưng Tống Dĩnh đã nhanh chóng bình tĩnh lại, cô ta cảm nhận được khí chất trên người Tần Minh đã thay đổi, đôi mắt anh có sức hút hơn, cũng biết cách che giấu cảm xúc hơn. Có lẽ đây là sự thay đổi khi một chàng trai dần trở thành một người đàn ông.
Tổng Dĩnh đột nhiên có một loại cảm giác nguy hiểm, giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn vô cùng chuẩn xác, cô ta theo sát phía sau Tần Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.