Chương 896: “Nhiều việc thật đấy."
Đang cập nhập
28/10/2021
Tần Minh giật mình, không ngờ Triệu Tụng Lễ lại không đi theo kế hoạch
mà hùa theo lời của anh, sai anh đi khiến anh không phản bác được.
Tần Minh bỗng hiểu ra, thế này là bảo anh tránh cuộc thi đấu ba ngày sau, không để anh giúp Trương Toàn Chân đây mà.
Tần Minh thuận thế nói: “Con có hôm nay là đều nhờ thầy giúp đỡ, bây giờ thầy xảy ra chuyện mà con mặc kệ không quan tâm, vậy thì con là tiểu nhân ăn cháo đá bát.
Triệu Tụng Lễ tức giận nói: “Nhưng Trương chân nhân giết bà nội con” “Đó là người thân sao? Cũng đâu phải ruột thịt gì!” Tần Minh biết bà nội ruột của Triệu Chính Ngôn đang ở Thượng Hải hưởng phúc, đó là người phụ nữ Triệu Trinh đã ngoại tình. “Bản thân ba cũng không vào được cửa nhà họ Triệu, còn muốn con có tình cảm gì với nhà họ Triệu?" Tần Minh vẫn lấy thái độ của Triệu Chính Ngôn để gào lên: “Con chỉ nói một lần, ba ngày sau con đi Thượng Hải từ hôn, không ai cản được con tham gia thi đấu đâu”
Triệu Tụng Lễ thở dài, phất tay, lập tức có hai người đàn ông cao to đi vào.
Ông ta nói: “Con trai, đừng trách ba nhẫn tâm, con ngoan ngoãn vài ngày đi. Hai người cẩn thận chút, đừng làm cậu chủ bị thương.”
Tần Minh nhìn hai người đàn ông, buồn cười nói: “Lý Tinh Hồng còn không phải đối thủ của con, bọn họ có thể sao?”
Hai người đàn ông cao to cười nói: “Ha ha ha, Lý Tinh Hồng? Tên đó không học võ, sao có thể so với chúng tôi được? Chúng tôi là học trò của nhà họ Lý, luyện võ cả đời, cái khác thì không biết chứ đánh nhau thì rành nhất đấy” “Cậu Triệu nổi loạn quá, đánh một trận là ngoan ngoãn ngay. Nhưng chúng tôi đề nghị cậu Triệu vẫn nên nghe lời để da thịt đỡ phải chịu khổ.”
Tần Minh chỉ hai người, nói: “Đây là cao thủ của nhà họ Lý sắp xếp cho ba à, xem điệu bộ thì quả thực ghê gớm hơn vệ sĩ bình thường, nhưng muốn bắt con không dễ đâu? “Cậu Triệu, đừng chém gió nữa, đi với chúng tôi đi.” Hai người của nhà họ Lý tóm lấy Tần Minh.
Tần Minh lập tức lùi lại ba bước, nhưng người sau cũng xông tới, đột ngột đưa tay tóm lấy cổ áo Tần Minh, tốc độ đột phá này đúng là ngoạn mục, nhanh nhẹn như thỏ đang chạy trốn.
Người thứ hai ở phía trước bổ nhào tới ôm lấy eo Tần Minh, không có anh cơ hội để phản kháng, có thể nói là vô cùng chuyên nghiệp.
Triệu Tụng Lễ thấy thế cũng thở phào một hơi, tốt nhất là bắt được con trai mà thằng bé không bị thương gì.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ đó là, động tác của hai vệ sĩ nhà họ Lý đột nhiên yếu đi rồi cứng đờ, Tần Minh dễ dàng thoát ra được. “Chuyện gì thế này?” Triệu Tụng Lễ kinh ngạc đứng lên.
Tần Minh vỗ hai người, hai người lập tức ngủ say, hoàn toàn không quan tâm gì đến Tần Minh nữa.
Tần Minh liếc nhìn Lâm Vũ Nhu ở cửa, hiểu ý cười, anh không đến một mình mà.
Thực ra trước khi vào Tần Minh đã thấy hai người đàn ông dáng vẻ hiên ngang, cả người đầy khí thế, rõ ràng khác hẳn với những vệ sĩ ở bên cạnh Triệu Tụng Lễ trước đây.
Nhất là sau khi anh bắt đầu luyện Hô Hấp Pháp của nhà họ Mộc thì anh dần nhạy cảm hơn với hơi thở của mỗi người, dù đó là thở mạnh hay thở nhẹ.
Cho nên anh ám chỉ để Lâm Vũ Nhu giải quyết hai người bọn họ.
Lâm Vũ Nhu am hiểu về nuôi và hạ trùng độc, đã âm thầm hạ một loại trùng gây buồn ngủ vào mũi hai bọn họ. Bọn họ ra tay với Tần Minh thì trùng gây buồn ngủ sẽ chịu sự kiểm soát của Lâm Vũ Nhu, tiết ra một loại dịch gây buồn ngủ, khiến hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. “Là cô?” Triệu Tụng Lễ nhận ra Lâm Vũ Nhu, lúc trước chẳng phải nhà họ Lâm ở Tương Tây bảo Triệu Chính Ngôn với Lâm Vũ Nhu xảy ra quan hệ nên yêu cầu Triệu Chính Ngôn chịu trách nhiệm sao? Nhưng lúc đó Triệu Chính Ngôn có bằng chứng ngoại phạm, chứng minh Triệu Chính Ngôn vô tội.
Cho nên nhà họ Lâm với nhà họ Triệu ầm ĩ, bây giờ sao lại đi chung với nhau?
Tần Minh nói: “Ba nói với nhà họ Lý, con nhất định sẽ tham gia thi đấu. Nhà họ Lý chơi xấu như vậy, con đánh một trận chắc là sẽ ngoan ngoãn hơn một chút nhỉ.
Tần Minh cười, bỏ lại câu này rồi rời đi.
Vừa đi chưa được bao lâu thì Tần Minh nhận được điện thoại của Tống Dĩnh, bảo là Thường Hồng Hi đến Bắc Kinh rồi.
Tần Minh biết Thường Hồng Hi chẳng sống bao lâu nữa, ông ấy định chết ở quê hương của mình.
“Nhiều việc thật đấy."
Tần Minh cảm khái một câu, thầm nói: “Nhưng chuyện của thầy cũng xem như đã giải quyết rồi. Thi đấu xong mình không đóng giả Triệu Chính Ngôn nữa, dàn dựng một vụ tai nạn giả để Triệu Chính Ngôn khôi phục thân phận vậy, mình cũng tập trung phụng dưỡng ba nuôi những ngày cuối đời.”
Lúc này, lối đi cho hành khách quá cảnh ở sân bay Bắc Kinh.
Thường Hồng Hi đang trên đường đến viện điều dưỡng Trung Nam Hải, ngắm nhìn phong cảnh Bắc Kinh, trầm giọng nói: “Nhanh thôi, mọi chuyện đều sẽ có kết quả, để xem ai có thể cười đến cuối cùng.
Viện điều dưỡng Trung Nam Hải, Tần Minh gặp Thường Hồng Hi đã nhiều tháng không gặp.
Tần Minh bỗng hiểu ra, thế này là bảo anh tránh cuộc thi đấu ba ngày sau, không để anh giúp Trương Toàn Chân đây mà.
Tần Minh thuận thế nói: “Con có hôm nay là đều nhờ thầy giúp đỡ, bây giờ thầy xảy ra chuyện mà con mặc kệ không quan tâm, vậy thì con là tiểu nhân ăn cháo đá bát.
Triệu Tụng Lễ tức giận nói: “Nhưng Trương chân nhân giết bà nội con” “Đó là người thân sao? Cũng đâu phải ruột thịt gì!” Tần Minh biết bà nội ruột của Triệu Chính Ngôn đang ở Thượng Hải hưởng phúc, đó là người phụ nữ Triệu Trinh đã ngoại tình. “Bản thân ba cũng không vào được cửa nhà họ Triệu, còn muốn con có tình cảm gì với nhà họ Triệu?" Tần Minh vẫn lấy thái độ của Triệu Chính Ngôn để gào lên: “Con chỉ nói một lần, ba ngày sau con đi Thượng Hải từ hôn, không ai cản được con tham gia thi đấu đâu”
Triệu Tụng Lễ thở dài, phất tay, lập tức có hai người đàn ông cao to đi vào.
Ông ta nói: “Con trai, đừng trách ba nhẫn tâm, con ngoan ngoãn vài ngày đi. Hai người cẩn thận chút, đừng làm cậu chủ bị thương.”
Tần Minh nhìn hai người đàn ông, buồn cười nói: “Lý Tinh Hồng còn không phải đối thủ của con, bọn họ có thể sao?”
Hai người đàn ông cao to cười nói: “Ha ha ha, Lý Tinh Hồng? Tên đó không học võ, sao có thể so với chúng tôi được? Chúng tôi là học trò của nhà họ Lý, luyện võ cả đời, cái khác thì không biết chứ đánh nhau thì rành nhất đấy” “Cậu Triệu nổi loạn quá, đánh một trận là ngoan ngoãn ngay. Nhưng chúng tôi đề nghị cậu Triệu vẫn nên nghe lời để da thịt đỡ phải chịu khổ.”
Tần Minh chỉ hai người, nói: “Đây là cao thủ của nhà họ Lý sắp xếp cho ba à, xem điệu bộ thì quả thực ghê gớm hơn vệ sĩ bình thường, nhưng muốn bắt con không dễ đâu? “Cậu Triệu, đừng chém gió nữa, đi với chúng tôi đi.” Hai người của nhà họ Lý tóm lấy Tần Minh.
Tần Minh lập tức lùi lại ba bước, nhưng người sau cũng xông tới, đột ngột đưa tay tóm lấy cổ áo Tần Minh, tốc độ đột phá này đúng là ngoạn mục, nhanh nhẹn như thỏ đang chạy trốn.
Người thứ hai ở phía trước bổ nhào tới ôm lấy eo Tần Minh, không có anh cơ hội để phản kháng, có thể nói là vô cùng chuyên nghiệp.
Triệu Tụng Lễ thấy thế cũng thở phào một hơi, tốt nhất là bắt được con trai mà thằng bé không bị thương gì.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ đó là, động tác của hai vệ sĩ nhà họ Lý đột nhiên yếu đi rồi cứng đờ, Tần Minh dễ dàng thoát ra được. “Chuyện gì thế này?” Triệu Tụng Lễ kinh ngạc đứng lên.
Tần Minh vỗ hai người, hai người lập tức ngủ say, hoàn toàn không quan tâm gì đến Tần Minh nữa.
Tần Minh liếc nhìn Lâm Vũ Nhu ở cửa, hiểu ý cười, anh không đến một mình mà.
Thực ra trước khi vào Tần Minh đã thấy hai người đàn ông dáng vẻ hiên ngang, cả người đầy khí thế, rõ ràng khác hẳn với những vệ sĩ ở bên cạnh Triệu Tụng Lễ trước đây.
Nhất là sau khi anh bắt đầu luyện Hô Hấp Pháp của nhà họ Mộc thì anh dần nhạy cảm hơn với hơi thở của mỗi người, dù đó là thở mạnh hay thở nhẹ.
Cho nên anh ám chỉ để Lâm Vũ Nhu giải quyết hai người bọn họ.
Lâm Vũ Nhu am hiểu về nuôi và hạ trùng độc, đã âm thầm hạ một loại trùng gây buồn ngủ vào mũi hai bọn họ. Bọn họ ra tay với Tần Minh thì trùng gây buồn ngủ sẽ chịu sự kiểm soát của Lâm Vũ Nhu, tiết ra một loại dịch gây buồn ngủ, khiến hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. “Là cô?” Triệu Tụng Lễ nhận ra Lâm Vũ Nhu, lúc trước chẳng phải nhà họ Lâm ở Tương Tây bảo Triệu Chính Ngôn với Lâm Vũ Nhu xảy ra quan hệ nên yêu cầu Triệu Chính Ngôn chịu trách nhiệm sao? Nhưng lúc đó Triệu Chính Ngôn có bằng chứng ngoại phạm, chứng minh Triệu Chính Ngôn vô tội.
Cho nên nhà họ Lâm với nhà họ Triệu ầm ĩ, bây giờ sao lại đi chung với nhau?
Tần Minh nói: “Ba nói với nhà họ Lý, con nhất định sẽ tham gia thi đấu. Nhà họ Lý chơi xấu như vậy, con đánh một trận chắc là sẽ ngoan ngoãn hơn một chút nhỉ.
Tần Minh cười, bỏ lại câu này rồi rời đi.
Vừa đi chưa được bao lâu thì Tần Minh nhận được điện thoại của Tống Dĩnh, bảo là Thường Hồng Hi đến Bắc Kinh rồi.
Tần Minh biết Thường Hồng Hi chẳng sống bao lâu nữa, ông ấy định chết ở quê hương của mình.
“Nhiều việc thật đấy."
Tần Minh cảm khái một câu, thầm nói: “Nhưng chuyện của thầy cũng xem như đã giải quyết rồi. Thi đấu xong mình không đóng giả Triệu Chính Ngôn nữa, dàn dựng một vụ tai nạn giả để Triệu Chính Ngôn khôi phục thân phận vậy, mình cũng tập trung phụng dưỡng ba nuôi những ngày cuối đời.”
Lúc này, lối đi cho hành khách quá cảnh ở sân bay Bắc Kinh.
Thường Hồng Hi đang trên đường đến viện điều dưỡng Trung Nam Hải, ngắm nhìn phong cảnh Bắc Kinh, trầm giọng nói: “Nhanh thôi, mọi chuyện đều sẽ có kết quả, để xem ai có thể cười đến cuối cùng.
Viện điều dưỡng Trung Nam Hải, Tần Minh gặp Thường Hồng Hi đã nhiều tháng không gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.