Chương 43: Xuất cung
Hỏa Ly
29/01/2018
Nàng nhiều lần lưỡng lự, rốt cục vẫn mở miệng.
"Minh Nguyệt biết không, ta xác thực có chuyện phiền lòng, vì vậy cũng lười chú ý đến chuyện ngoài thân."
Nhìn thấy tiểu hắc đứng ở trên vai y, trong mắt nàng lộ ra tiếu ý nhàn nhạc, tiểu hắc thân cận với y như vậy, xem ra nền tảng thiên âm đã vững chắc, có thể làm cho toàn thân phát ra một cỗ khí tức an nhiên tự tại, khiến cho ngay cả linh thú cảnh giác như vậy cũng chủ động thân cận.
Thấy nàng nói về chuyện đó mặt lại lộ vẻ ưu sầu, Kỳ Minh Nguyệt có chút kinh ngạc vô cùng, không chờ y hỏi thăm, Tương Dao đã chỉnh lại sắc mặt, hỏi về Liên Tâm Cổ.
Biết rằng không có gì giấu được tin tức của nàng, liền đem sự tình nói ra, lúc nói đến Liên Tâm Cổ, ra hiệu Oánh Nhiên trả lời, Oánh Nhiên vốn am hiểu y độc thuật, xưa nay lại nhu thuận thông minh, lúc này nói vài ba câu, đã đem đặc tính Liên Tâm Cổ nói ra hết..
Biết được âm luật thích hợp có thể khống chế cổ độc, nàng đang có ý cùng hoàng hậu nương nương, người hiểu rõ thiên âm thuật thương thảo nói chuyện một hồi, sớm vì điện hạ giải đi Liên Tâm, liền nói ra cách nhìn của mình.
Nghe xong lời của Oánh Nhiên, Tương Dao tinh thần tĩnh lặng suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
"Minh Nguyệt, ngươi cũng biết lúc trước ta vốn có chuyện muốn nhờ?"
Kỳ Minh Nguyệt gật đầu, y tự nhiên nhận ra ý tứ mà nàng muốn nói đến, nhưng thấy nàng hỏi về chuyện cổ độc, mới truy vấn tiếp.
"Dao có chuyện gì, cứ nói ra."
Tương Dao thở dài.
"Ta vốn không muốn phiền ngươi, cũng biết bệ hạ sẽ không để ngươi ly khai, bất quá hiện tại, việc này ngươi không thể không làm "
Nghe lời của nàng, chẳng lẽ muốn hắn rời cung? Kỳ Minh Nguyệt với ánh mắt dò hỏi, nghe nàng tiếp tục nói:
"Việc này với việc giải cổ độc cho ngươi cũng là có ích, nói không chừng lại có thể triệt để hóa giải Liên Tâm."
Lời này vừa ra, Hồng Tụ và Oánh Nhiên đều lộ ra vẻ mặt vui sướng, vội vã truy hỏi.
Tương Dao vẫy Tiểu Hắc lại, chỉ vào nó nói:
"Tiểu hắc lai lịch bất phàm, nó vốn là linh thú trong núi, vốn được một tiền bối thuần dưỡng, Dao cầm của ta cũng là vị tiền bối này tặng cho, y tập luyện Thiên Âm đã rất nhiều năm, thiên chất bất phàm, tuy không đạt đến tư chất thiên nhân của Minh Nguyệt, nhưng cũng có thể đem Thiên Âm phát huy hơn phân nửa hiệu quả. Nhưng gần đây nhận đuợc tin tức, vị tiền bối này do tập luyện Thiên Âm mà tẩu hỏa nhập ma, vô phương khống chế Thiên Âm lực, người lẫn thú vật gần y đều bị tiếng đàn gây thương tích, y lại vô phương tự khống chế, bị chính tiếng đàn của mình làm cho khiếp sợ, đã được ba ngày."
Liên tiếp ba ngày đánh đàn không ngừng, sử dụng thiên âm, sợ rằng cầm cự không được bao nhiêu thời gian. Nhưng nàng thân ở trong cung không thể rời khỏi, mỗi ngày tình báo qua lại giang hồ không ngừng, đều cần nàng ra quyết định chỉnh lý, lại báo lên cho bệ hạ, vì thế chỉ có giống như Minh Nguyệt luyện qua Thiên Âm mới có thể thay nàng đi vào. Nhưng cũng không chỉ là vì thế.
"Nếu chỉ vì một nguyên nhân này, ta cũng không cần ngươi đi trước, nhưng Liên Tâm Cổ trong thân Minh Nguyệt, muốn giải trừ đi, chỉ cần dựa vào Thiên Âm pháp, vị tiền bối đó công lực cao thâm, chỉ cần cứu được y, khi đó có thể lấy tiếng đàn khống chế hoàn toàn Cổ độc, kế tiếp yên tâm mà lấy nó ra."
Lời này vừa ra, trong lòng Minh Nguyệt khẽ động, nếu có thể giải trừ triệt để Liên Tâm Cổ, thì có thể xem như là đã giải được họa lớn trong lòng.
"Không biết Minh Nguyệt có nguyện đi chăng?"
Y gật đầu, nhưng như thế, thì phải rời cung, chỉ sợ phụ hoàng lại tức giận.
Rời khỏi Nhiễm Hinh Các, sắc trời cũng không còn sớm, trên đường trở về Huyễn Thiên Điện, gặp vài tên cung nhân, vốn là không hề lưu ý, nhưng phát hiện ra những người đó vừa gặp y, thần sắc lại trở nên cổ quái, sau khi tránh né hướng y hành lễ, lại vội vàng rời đi.
Trong lòng thấy lạ, nhìn qua Hồng Tụ và Oánh Nhiên, phát hiện trong mắt họ đầy giận dữ, tựa hồ đã hiểu ra nguyên nhân trong đó. Thầm nghĩ chẳng lẽ vài ngày trước mê man, có phát sinh vài chuyện mà y không biết?
"Các ngươi có biết vì sao bọn họ như thế?" Y nghiêm mặt hướng Hồng Tụ và Oánh Nhiên hỏi.
Đầu tiên Hồng Tụ cúi đầu, chốc lát sau lại tức giận bất bình mà ngẩng đầu lên.
“Điện hạ, không biết là ai, nói An quý phi chết trong ngục là do điện hạ hại mà chết, lại nói điện hạ là dị tinh, sẽ mang tai họa lớn đến, thật là giận mà, đều là lưu truyền sau lưng, không một kẻ dám nói trước mặt, lại không thể bắt từng kẻ mà hỏi tội, bệ hạ lại không có phản ứng gì, thật khiến người..."
Lời chưa nói hết, tay áo bị Oánh Nhiên kéo lại, lập tức kinh sợ mà ngậm miệng lại, nhớ đến bệ hạ từng căn dặn, đừng để những chuyện này làm phiền điện hạ.
Nhìn thần sắc của hai người, Kỳ Minh Nguyệt đã biết, nhất định là phụ hoàng không cho nói, xem ra việc dị tinh bị phát hiện sớm hơn y dự liệu, đã bị người truyền ra ngoài, sự sợ hãi dồn nén trong lòng họ dĩ nhiên bùng phát, An Nhược Lam vừa chết, bất kể là biết hay không biết nội tình, sự việc này thật sự cũng khiến cho thân phận của y phủ lên một bóng đen, từ hoàng tử được sủng ái nhất mà trở thành dị tinh họa quốc.
Xem ra, nên ra ngoài tránh ngọn gió tai tiếng này mới được, hoặc bảo phụ hoàng cứ hạ chỉ đem y giáng khỏi cung?
Lắc đầu, nếu như phụ hoàng biết cách nghĩ trong lòng của y, e rằng lại một phen giận dữ và nghiêm trị.
Về đến Huyễn Thiên Điện, Kỳ Hủ Thiên đã chờ y dùng bữa, hai người cùng ngồi xuống, Kỳ Minh Nguyệt nhìn vào đồ ăn trên bàn, cũng không ăn, ngập ngừng một hồi, đối Kỳ Hủ Thiên nói:
" Phụ hoàng, Minh Nguyệt cần xuất cung một lần."
Nếu sớm muộn đều phải nói, không bằng sớm nói, phụ hoàng tuy bá đạo, nhưng không phải người không biết lí lẽ.
Kỳ Hủ Thiên nhíu mày, vẫn chưa hiện ra vẻ giận dữ, trầm ngâm nhìn chằm chằm vào Kỳ Minh Nguyệt, buông xuống bát đũa trong tay.
"Vì sao?"
Tuy không thấy hắn nổi giận, nhưng từ trong miệng hắn đã nghe ra ý tứ không hài lòng, Kỳ Minh Nguyệt vội vàng đem sự việc mà Tương Dao nói kể lại cho hắn. Kỳ Hủ Thiên sau khi nghe, thần sắc dần trở lại bình thường, cuối cùng thở dài.
"Xem ra phụ hoàng không ưng thuận cũng không được rồi, vì Cổ độc trên thân Minh nhi, lần này không thể không đi."
Kỳ Minh Nguyệt tuy biết hắn sẽ ưng thuận, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm.
"Nơi mà nàng từng nói cách hoàng cung Diệp Diệu thành không xa, đi lẫn về chì cần hai ngày, nếu không có điều gì bất trắc, thì ba ngày sau Minh Nguyệt có thể hồi cung."
"Vậy ngày mai thì khởi hành, phụ hoàng sẽ phân phó Lưu Dịch chuẩn bị ổn thỏa."
Quả thực nên sớm không nên trễ, chỉ là phụ hoàng dễ chịu đáp ứng như vậy, thậm chí vì hắn mà an bài toàn bộ, khiến y có chút bất ngờ.
Tỉ mỉ quan sát sắc mặt của hắn, lại không hề khác thường, không giống bộ dạng tức giận, cũng không có chút nào không nỡ, trong lòng Kỳ Minh Nguyệt lại có chút buồn bực.
Bưng bát lên, nén lại cảm giác trong lòng, y thần sắc như tường mà dùng bữa, lại quên đi hỏi về lời đồn đãi liên quan đến dị tinh.
Ngày thứ hai, Kỳ Minh Nguyệt trước đến Nhiễm Hinh Các chào từ biệt cùng Tương Dao, nghe nói Kỳ Hủ Thiên để y ra khỏi cung nhanh đến thế, Tương Dao cũng có chút bất ngờ, nói cho y nghe tục danh và nơi ở của vị tiền bối đó, lại nhắc tới từng chi tiết nhỏ nhặt, đúng là không thể tốt hơn.
Trong cung không ai biết sự rời đi của nhị hoàng tử, Kỳ Minh Nguyệt âm thầm mà xuất hành. Theo Lưu tổng quản đến bên mã xa, Kỳ Minh Nguyệt mang theo Hồng Tụ và Oánh Nhiên đứng yên lại.
"Lưu tổng quản, phụ hoàng đúng là còn ở trên điện nghị sự?" Nhịn không được vẫn là phải hỏi.
Lưu Dịch lắc đầu.
" Bệ hạ gần đây bận rộn việc nước, hậu cung lại xảy ra chuyện, quá nhiều việc cần bệ hạ tổn hao tinh thần, vì thế long thể ôm bệnh, chưa hề tảo triều."
"Phụ hoàng bệnh rồi? "
Kỳ Minh Nguyệt không thể tin được, phụ hoàng hôm qua vẫn còn tốt lắm, sao lại bệnh? Đang vội muốn truy vấn, lại cảm thấy phía sau có người ôm lấy thắt lưng của y, vừa muốn nghiêng người phản kích, lại nhận ra hơi thở quen thuộc đó.
"Lưu tổng quản..."
Y thở dài, đối với loại người như Lưu Dịch, dối không chớp mắt, vẻ mặt còn nghiêm túc như thế, thập phần vô năng nói lên lời. Người ôm bệnh trong thân rõ ràng ở trong mã xa, Lưu Dịch lại đem cái tuyên bố đối ngoại đó ra trêu chọc y.
Lưu Dịch thoáng khom người, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng, dẫn Hồng Tụ và Oánh Nhiên đi đến một chiếc mã xa khác, nhưng lúc ly khai trong mắt lại mang theo tiếu ý.
Nắm lấy cánh tay của phụ hoàng đang ôm bên hông y, Kỳ Minh Nguyệt xoay người lại, nhìn thấy người đang đứng phía sau, chính là Kỳ Hủ Thiên.
" Phụ hoàng hôm qua đúng là có ý gạt Minh Nguyệt? "
Kỳ Hủ Thiên đắc ý khẽ cười.
"Nếu không như vậy, sao có thể thấy được biểu tình của Minh nhi vì phụ hoàng lo lắng không nỡ, phụ hoàng cũng thật là thụ sủng nhược kinh(*) đây, thì ra Minh nhi cũng có biểu tình không nỡ như thế này, cũng biết khẩn trương cho phụ hoàng."
(*) được yêu mà lo sợ
Đem y ôm trong lòng, Kỳ Hủ Thiên ngồi vào trong mã xa.
Bên trong thập phần rộng rãi, bố trí đặc biệt thư thái, khiến người khác nhìn rồi chỉ muốn nằm xuống, đầy đủ mọi thứ bánh ngọt trái cây, còn trải lên tấm đệm mềm mại và thảm mỏng.
"Minh Nguyệt có lúc nào không khẩn trương cho phụ hoàng đâu? Phụ hoàng chớ oan uổng ta."
Chỉ là y ngày thường không tùy ý biểu hiện ra mà thôi, không giống phụ hoàng, thấy y có chút thân cận với người khác, liền muốn nổi giận.
"Vậy phụ hoàng đi đến chỗ phi tần khác, vì sao không thấy Minh nhi nổi giận?"
Kỳ Hủ Thiên ôm chặt lấy y, vẻ mặt chất vấn, tựa hồ đối với y thập phần bất mãn.
Kỳ Minh Nguyệt cười nhẹ.
"Phụ hoàng chưa hề chạm vào các nàng, cớ sao Minh Nguyệt phải nổi giận?"
Thân là đế vương, nếu ngày ngày quyến luyến hậu cung là phóng túng, nhưng lâu không đi hậu cung, cũng sẽ chiêu gọi miệng lưỡi người khác, vì không để thế nhân hiểu lầm phụ hoàng có bệnh kín, thường xuyên đi hậu cung qua lại, cũng là cần phải thôi.
Trông thấy sự khôi hài trong mắt y, Kỳ Hủ Thiên nào có thể không biết trong lòng y nghĩ gì, hàm chứa nghiêm trị cắn lên vành tai của y một cái, mới thản nhiên hỏi.
"Nếu phụ hoàng ngày nào đó không cách nào nhẫn nại, chạm vào những phi tần đó, Minh nhi sẽ như thế nào?"
Kỳ Minh Nguyệt thu lại đôi mắt, đến lúc ngẩng đầu lên, trong đó đã là một mảng lạnh lùng hờ hững.
"Nếu có ngày đó, Minh Nguyệt liền giết đi người mà phụ hoàng chạm qua, sau đó rời khỏi hoàng cung, không bao giờ quay lại."
Đã là người bạn đời, nếu không cách nào toàn tâm toàn ý đối hắn, thà rằng không cần.
Lúc nói những lời này, thần sắc y bình tĩnh, nhưng sự xa cách trong đôi ngươi đã khiến Kỳ Hủ Thiên không cách nào chịu đựng được, đem y đặt dưới thân, áp lên đôi môi đang nhấp lại, tỉ mỉ, tay ôm lấy bên hông y lại chặt thêm một chút, sau đó ở bên tai y thì thầm.
"Phụ hoàng sẽ không để cho Minh nhi có cơ hội ly khai, đời này, ngươi mãi mãi là của ta."
Ngoài Minh nhi, không người nào có thể khiến hắn có cảm giác động tâm như thế này. Kỳ Hủ Thiên áp xuống thân của y, ở bên cổ mạnh mẽ hôn, trong lời nói mang đậm ý nhắc nhở.
"Không được phép nói ra lời muốn ly khai phụ hoàng, ngoài Minh nhi, phụ hoàng sẽ không chạm vào bất kì người nào, Minh nhi cũng phải nhớ, mỗi một tấc trên thân ngươi đều thuộc về phụ hoàng."
Tay hắn dọc theo bên hông của Kỳ Minh Nguyệt chậm rãi trượt xuống, nghe thấy một tiếng rên nhẹ của thiếu niên, bên môi giương lên tiếu ý, đương lúc muốn hành động, liền nghe thấy Lưu Dịch từ ngoài xe thấp giọng hỏi một câu.
"Bệ hạ, việc trong cung..."
"Giao cho ngươi đi làm, lúc trẫm quay về, nhất định làm thỏa đáng."
Kỳ Hủ Thiên thoáng dừng một chút, trong mắt đảo qua một vầng thần sắc bí hiểm, tiếng nói vừa dứt, mã xa liền bắt đầu khởi hành.
Trong xe, thấy ánh mắt nghi vấn của thiếu niên, Kỳ Hủ Thiên cười tà một cái, không chờ Kỳ Minh Nguyệt hỏi, đầu ngón tay thâm nhập vào đáy khố của y, theo đó một tiếng thở trầm gấp, tay ở dưới hạ thân thiếu niên trêu đùa bị ấn giữ lại.
"Phụ hoàng... rốt cuộc có chuyện gì?"
Kỳ Minh Nguyệt kiềm lại khoái cảm của hạ thân, ấn giữ tay hắn hỏi.
"Chính là vì lời đồn dị tinh đó, phụ hoàng đã sai người đi tra ra là người nào gây nên."
Kỳ Hủ Thiên trả lời xong, động tác trên tay lại không ngừng, đầu ngón tay câu dẫn hạ thân ngây ngô của thiếu niên, chậm rãi xoa đùa lên đó.
Kỳ Minh Nguyệt thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mà buông tay đang ngăn cản, mặc cho phụ hoàng ở dưới thân y nhen nhóm dục hỏa, không khắc chế được khoái cảm hướng y kéo tới, y cố gắng kiềm chế tiếng ngâm khẽ trong họng, tiếp tục hỏi:
"Lẽ nào... lời đồn... có người cố ý truyền ra ngoài?"
Bạn đang �
Theo động tác của Kỳ Hủ Thiên, y đột nhiên kinh hãi thở gấp một tiếng.
"Phụ hoàng... đừng... để Minh Nguyệt nói hết... a!"
Một tiếng kinh hô, chỉ thấy Kỳ Hủ Thiên đã cởi xuống ti khố của y, hướng y lộ ra một nụ cười xảo quyệt.
"Lần trước Minh nhi vất vả rồi, có qua có lại, phụ hoàng cũng nên hảo hảo báo đáp mới phải..."
Nói xong, lại cúi đầu đem hạ thân non nớt của y ngậm vào miệng.
"Minh Nguyệt biết không, ta xác thực có chuyện phiền lòng, vì vậy cũng lười chú ý đến chuyện ngoài thân."
Nhìn thấy tiểu hắc đứng ở trên vai y, trong mắt nàng lộ ra tiếu ý nhàn nhạc, tiểu hắc thân cận với y như vậy, xem ra nền tảng thiên âm đã vững chắc, có thể làm cho toàn thân phát ra một cỗ khí tức an nhiên tự tại, khiến cho ngay cả linh thú cảnh giác như vậy cũng chủ động thân cận.
Thấy nàng nói về chuyện đó mặt lại lộ vẻ ưu sầu, Kỳ Minh Nguyệt có chút kinh ngạc vô cùng, không chờ y hỏi thăm, Tương Dao đã chỉnh lại sắc mặt, hỏi về Liên Tâm Cổ.
Biết rằng không có gì giấu được tin tức của nàng, liền đem sự tình nói ra, lúc nói đến Liên Tâm Cổ, ra hiệu Oánh Nhiên trả lời, Oánh Nhiên vốn am hiểu y độc thuật, xưa nay lại nhu thuận thông minh, lúc này nói vài ba câu, đã đem đặc tính Liên Tâm Cổ nói ra hết..
Biết được âm luật thích hợp có thể khống chế cổ độc, nàng đang có ý cùng hoàng hậu nương nương, người hiểu rõ thiên âm thuật thương thảo nói chuyện một hồi, sớm vì điện hạ giải đi Liên Tâm, liền nói ra cách nhìn của mình.
Nghe xong lời của Oánh Nhiên, Tương Dao tinh thần tĩnh lặng suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
"Minh Nguyệt, ngươi cũng biết lúc trước ta vốn có chuyện muốn nhờ?"
Kỳ Minh Nguyệt gật đầu, y tự nhiên nhận ra ý tứ mà nàng muốn nói đến, nhưng thấy nàng hỏi về chuyện cổ độc, mới truy vấn tiếp.
"Dao có chuyện gì, cứ nói ra."
Tương Dao thở dài.
"Ta vốn không muốn phiền ngươi, cũng biết bệ hạ sẽ không để ngươi ly khai, bất quá hiện tại, việc này ngươi không thể không làm "
Nghe lời của nàng, chẳng lẽ muốn hắn rời cung? Kỳ Minh Nguyệt với ánh mắt dò hỏi, nghe nàng tiếp tục nói:
"Việc này với việc giải cổ độc cho ngươi cũng là có ích, nói không chừng lại có thể triệt để hóa giải Liên Tâm."
Lời này vừa ra, Hồng Tụ và Oánh Nhiên đều lộ ra vẻ mặt vui sướng, vội vã truy hỏi.
Tương Dao vẫy Tiểu Hắc lại, chỉ vào nó nói:
"Tiểu hắc lai lịch bất phàm, nó vốn là linh thú trong núi, vốn được một tiền bối thuần dưỡng, Dao cầm của ta cũng là vị tiền bối này tặng cho, y tập luyện Thiên Âm đã rất nhiều năm, thiên chất bất phàm, tuy không đạt đến tư chất thiên nhân của Minh Nguyệt, nhưng cũng có thể đem Thiên Âm phát huy hơn phân nửa hiệu quả. Nhưng gần đây nhận đuợc tin tức, vị tiền bối này do tập luyện Thiên Âm mà tẩu hỏa nhập ma, vô phương khống chế Thiên Âm lực, người lẫn thú vật gần y đều bị tiếng đàn gây thương tích, y lại vô phương tự khống chế, bị chính tiếng đàn của mình làm cho khiếp sợ, đã được ba ngày."
Liên tiếp ba ngày đánh đàn không ngừng, sử dụng thiên âm, sợ rằng cầm cự không được bao nhiêu thời gian. Nhưng nàng thân ở trong cung không thể rời khỏi, mỗi ngày tình báo qua lại giang hồ không ngừng, đều cần nàng ra quyết định chỉnh lý, lại báo lên cho bệ hạ, vì thế chỉ có giống như Minh Nguyệt luyện qua Thiên Âm mới có thể thay nàng đi vào. Nhưng cũng không chỉ là vì thế.
"Nếu chỉ vì một nguyên nhân này, ta cũng không cần ngươi đi trước, nhưng Liên Tâm Cổ trong thân Minh Nguyệt, muốn giải trừ đi, chỉ cần dựa vào Thiên Âm pháp, vị tiền bối đó công lực cao thâm, chỉ cần cứu được y, khi đó có thể lấy tiếng đàn khống chế hoàn toàn Cổ độc, kế tiếp yên tâm mà lấy nó ra."
Lời này vừa ra, trong lòng Minh Nguyệt khẽ động, nếu có thể giải trừ triệt để Liên Tâm Cổ, thì có thể xem như là đã giải được họa lớn trong lòng.
"Không biết Minh Nguyệt có nguyện đi chăng?"
Y gật đầu, nhưng như thế, thì phải rời cung, chỉ sợ phụ hoàng lại tức giận.
Rời khỏi Nhiễm Hinh Các, sắc trời cũng không còn sớm, trên đường trở về Huyễn Thiên Điện, gặp vài tên cung nhân, vốn là không hề lưu ý, nhưng phát hiện ra những người đó vừa gặp y, thần sắc lại trở nên cổ quái, sau khi tránh né hướng y hành lễ, lại vội vàng rời đi.
Trong lòng thấy lạ, nhìn qua Hồng Tụ và Oánh Nhiên, phát hiện trong mắt họ đầy giận dữ, tựa hồ đã hiểu ra nguyên nhân trong đó. Thầm nghĩ chẳng lẽ vài ngày trước mê man, có phát sinh vài chuyện mà y không biết?
"Các ngươi có biết vì sao bọn họ như thế?" Y nghiêm mặt hướng Hồng Tụ và Oánh Nhiên hỏi.
Đầu tiên Hồng Tụ cúi đầu, chốc lát sau lại tức giận bất bình mà ngẩng đầu lên.
“Điện hạ, không biết là ai, nói An quý phi chết trong ngục là do điện hạ hại mà chết, lại nói điện hạ là dị tinh, sẽ mang tai họa lớn đến, thật là giận mà, đều là lưu truyền sau lưng, không một kẻ dám nói trước mặt, lại không thể bắt từng kẻ mà hỏi tội, bệ hạ lại không có phản ứng gì, thật khiến người..."
Lời chưa nói hết, tay áo bị Oánh Nhiên kéo lại, lập tức kinh sợ mà ngậm miệng lại, nhớ đến bệ hạ từng căn dặn, đừng để những chuyện này làm phiền điện hạ.
Nhìn thần sắc của hai người, Kỳ Minh Nguyệt đã biết, nhất định là phụ hoàng không cho nói, xem ra việc dị tinh bị phát hiện sớm hơn y dự liệu, đã bị người truyền ra ngoài, sự sợ hãi dồn nén trong lòng họ dĩ nhiên bùng phát, An Nhược Lam vừa chết, bất kể là biết hay không biết nội tình, sự việc này thật sự cũng khiến cho thân phận của y phủ lên một bóng đen, từ hoàng tử được sủng ái nhất mà trở thành dị tinh họa quốc.
Xem ra, nên ra ngoài tránh ngọn gió tai tiếng này mới được, hoặc bảo phụ hoàng cứ hạ chỉ đem y giáng khỏi cung?
Lắc đầu, nếu như phụ hoàng biết cách nghĩ trong lòng của y, e rằng lại một phen giận dữ và nghiêm trị.
Về đến Huyễn Thiên Điện, Kỳ Hủ Thiên đã chờ y dùng bữa, hai người cùng ngồi xuống, Kỳ Minh Nguyệt nhìn vào đồ ăn trên bàn, cũng không ăn, ngập ngừng một hồi, đối Kỳ Hủ Thiên nói:
" Phụ hoàng, Minh Nguyệt cần xuất cung một lần."
Nếu sớm muộn đều phải nói, không bằng sớm nói, phụ hoàng tuy bá đạo, nhưng không phải người không biết lí lẽ.
Kỳ Hủ Thiên nhíu mày, vẫn chưa hiện ra vẻ giận dữ, trầm ngâm nhìn chằm chằm vào Kỳ Minh Nguyệt, buông xuống bát đũa trong tay.
"Vì sao?"
Tuy không thấy hắn nổi giận, nhưng từ trong miệng hắn đã nghe ra ý tứ không hài lòng, Kỳ Minh Nguyệt vội vàng đem sự việc mà Tương Dao nói kể lại cho hắn. Kỳ Hủ Thiên sau khi nghe, thần sắc dần trở lại bình thường, cuối cùng thở dài.
"Xem ra phụ hoàng không ưng thuận cũng không được rồi, vì Cổ độc trên thân Minh nhi, lần này không thể không đi."
Kỳ Minh Nguyệt tuy biết hắn sẽ ưng thuận, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm.
"Nơi mà nàng từng nói cách hoàng cung Diệp Diệu thành không xa, đi lẫn về chì cần hai ngày, nếu không có điều gì bất trắc, thì ba ngày sau Minh Nguyệt có thể hồi cung."
"Vậy ngày mai thì khởi hành, phụ hoàng sẽ phân phó Lưu Dịch chuẩn bị ổn thỏa."
Quả thực nên sớm không nên trễ, chỉ là phụ hoàng dễ chịu đáp ứng như vậy, thậm chí vì hắn mà an bài toàn bộ, khiến y có chút bất ngờ.
Tỉ mỉ quan sát sắc mặt của hắn, lại không hề khác thường, không giống bộ dạng tức giận, cũng không có chút nào không nỡ, trong lòng Kỳ Minh Nguyệt lại có chút buồn bực.
Bưng bát lên, nén lại cảm giác trong lòng, y thần sắc như tường mà dùng bữa, lại quên đi hỏi về lời đồn đãi liên quan đến dị tinh.
Ngày thứ hai, Kỳ Minh Nguyệt trước đến Nhiễm Hinh Các chào từ biệt cùng Tương Dao, nghe nói Kỳ Hủ Thiên để y ra khỏi cung nhanh đến thế, Tương Dao cũng có chút bất ngờ, nói cho y nghe tục danh và nơi ở của vị tiền bối đó, lại nhắc tới từng chi tiết nhỏ nhặt, đúng là không thể tốt hơn.
Trong cung không ai biết sự rời đi của nhị hoàng tử, Kỳ Minh Nguyệt âm thầm mà xuất hành. Theo Lưu tổng quản đến bên mã xa, Kỳ Minh Nguyệt mang theo Hồng Tụ và Oánh Nhiên đứng yên lại.
"Lưu tổng quản, phụ hoàng đúng là còn ở trên điện nghị sự?" Nhịn không được vẫn là phải hỏi.
Lưu Dịch lắc đầu.
" Bệ hạ gần đây bận rộn việc nước, hậu cung lại xảy ra chuyện, quá nhiều việc cần bệ hạ tổn hao tinh thần, vì thế long thể ôm bệnh, chưa hề tảo triều."
"Phụ hoàng bệnh rồi? "
Kỳ Minh Nguyệt không thể tin được, phụ hoàng hôm qua vẫn còn tốt lắm, sao lại bệnh? Đang vội muốn truy vấn, lại cảm thấy phía sau có người ôm lấy thắt lưng của y, vừa muốn nghiêng người phản kích, lại nhận ra hơi thở quen thuộc đó.
"Lưu tổng quản..."
Y thở dài, đối với loại người như Lưu Dịch, dối không chớp mắt, vẻ mặt còn nghiêm túc như thế, thập phần vô năng nói lên lời. Người ôm bệnh trong thân rõ ràng ở trong mã xa, Lưu Dịch lại đem cái tuyên bố đối ngoại đó ra trêu chọc y.
Lưu Dịch thoáng khom người, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng, dẫn Hồng Tụ và Oánh Nhiên đi đến một chiếc mã xa khác, nhưng lúc ly khai trong mắt lại mang theo tiếu ý.
Nắm lấy cánh tay của phụ hoàng đang ôm bên hông y, Kỳ Minh Nguyệt xoay người lại, nhìn thấy người đang đứng phía sau, chính là Kỳ Hủ Thiên.
" Phụ hoàng hôm qua đúng là có ý gạt Minh Nguyệt? "
Kỳ Hủ Thiên đắc ý khẽ cười.
"Nếu không như vậy, sao có thể thấy được biểu tình của Minh nhi vì phụ hoàng lo lắng không nỡ, phụ hoàng cũng thật là thụ sủng nhược kinh(*) đây, thì ra Minh nhi cũng có biểu tình không nỡ như thế này, cũng biết khẩn trương cho phụ hoàng."
(*) được yêu mà lo sợ
Đem y ôm trong lòng, Kỳ Hủ Thiên ngồi vào trong mã xa.
Bên trong thập phần rộng rãi, bố trí đặc biệt thư thái, khiến người khác nhìn rồi chỉ muốn nằm xuống, đầy đủ mọi thứ bánh ngọt trái cây, còn trải lên tấm đệm mềm mại và thảm mỏng.
"Minh Nguyệt có lúc nào không khẩn trương cho phụ hoàng đâu? Phụ hoàng chớ oan uổng ta."
Chỉ là y ngày thường không tùy ý biểu hiện ra mà thôi, không giống phụ hoàng, thấy y có chút thân cận với người khác, liền muốn nổi giận.
"Vậy phụ hoàng đi đến chỗ phi tần khác, vì sao không thấy Minh nhi nổi giận?"
Kỳ Hủ Thiên ôm chặt lấy y, vẻ mặt chất vấn, tựa hồ đối với y thập phần bất mãn.
Kỳ Minh Nguyệt cười nhẹ.
"Phụ hoàng chưa hề chạm vào các nàng, cớ sao Minh Nguyệt phải nổi giận?"
Thân là đế vương, nếu ngày ngày quyến luyến hậu cung là phóng túng, nhưng lâu không đi hậu cung, cũng sẽ chiêu gọi miệng lưỡi người khác, vì không để thế nhân hiểu lầm phụ hoàng có bệnh kín, thường xuyên đi hậu cung qua lại, cũng là cần phải thôi.
Trông thấy sự khôi hài trong mắt y, Kỳ Hủ Thiên nào có thể không biết trong lòng y nghĩ gì, hàm chứa nghiêm trị cắn lên vành tai của y một cái, mới thản nhiên hỏi.
"Nếu phụ hoàng ngày nào đó không cách nào nhẫn nại, chạm vào những phi tần đó, Minh nhi sẽ như thế nào?"
Kỳ Minh Nguyệt thu lại đôi mắt, đến lúc ngẩng đầu lên, trong đó đã là một mảng lạnh lùng hờ hững.
"Nếu có ngày đó, Minh Nguyệt liền giết đi người mà phụ hoàng chạm qua, sau đó rời khỏi hoàng cung, không bao giờ quay lại."
Đã là người bạn đời, nếu không cách nào toàn tâm toàn ý đối hắn, thà rằng không cần.
Lúc nói những lời này, thần sắc y bình tĩnh, nhưng sự xa cách trong đôi ngươi đã khiến Kỳ Hủ Thiên không cách nào chịu đựng được, đem y đặt dưới thân, áp lên đôi môi đang nhấp lại, tỉ mỉ, tay ôm lấy bên hông y lại chặt thêm một chút, sau đó ở bên tai y thì thầm.
"Phụ hoàng sẽ không để cho Minh nhi có cơ hội ly khai, đời này, ngươi mãi mãi là của ta."
Ngoài Minh nhi, không người nào có thể khiến hắn có cảm giác động tâm như thế này. Kỳ Hủ Thiên áp xuống thân của y, ở bên cổ mạnh mẽ hôn, trong lời nói mang đậm ý nhắc nhở.
"Không được phép nói ra lời muốn ly khai phụ hoàng, ngoài Minh nhi, phụ hoàng sẽ không chạm vào bất kì người nào, Minh nhi cũng phải nhớ, mỗi một tấc trên thân ngươi đều thuộc về phụ hoàng."
Tay hắn dọc theo bên hông của Kỳ Minh Nguyệt chậm rãi trượt xuống, nghe thấy một tiếng rên nhẹ của thiếu niên, bên môi giương lên tiếu ý, đương lúc muốn hành động, liền nghe thấy Lưu Dịch từ ngoài xe thấp giọng hỏi một câu.
"Bệ hạ, việc trong cung..."
"Giao cho ngươi đi làm, lúc trẫm quay về, nhất định làm thỏa đáng."
Kỳ Hủ Thiên thoáng dừng một chút, trong mắt đảo qua một vầng thần sắc bí hiểm, tiếng nói vừa dứt, mã xa liền bắt đầu khởi hành.
Trong xe, thấy ánh mắt nghi vấn của thiếu niên, Kỳ Hủ Thiên cười tà một cái, không chờ Kỳ Minh Nguyệt hỏi, đầu ngón tay thâm nhập vào đáy khố của y, theo đó một tiếng thở trầm gấp, tay ở dưới hạ thân thiếu niên trêu đùa bị ấn giữ lại.
"Phụ hoàng... rốt cuộc có chuyện gì?"
Kỳ Minh Nguyệt kiềm lại khoái cảm của hạ thân, ấn giữ tay hắn hỏi.
"Chính là vì lời đồn dị tinh đó, phụ hoàng đã sai người đi tra ra là người nào gây nên."
Kỳ Hủ Thiên trả lời xong, động tác trên tay lại không ngừng, đầu ngón tay câu dẫn hạ thân ngây ngô của thiếu niên, chậm rãi xoa đùa lên đó.
Kỳ Minh Nguyệt thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mà buông tay đang ngăn cản, mặc cho phụ hoàng ở dưới thân y nhen nhóm dục hỏa, không khắc chế được khoái cảm hướng y kéo tới, y cố gắng kiềm chế tiếng ngâm khẽ trong họng, tiếp tục hỏi:
"Lẽ nào... lời đồn... có người cố ý truyền ra ngoài?"
Bạn đang �
Theo động tác của Kỳ Hủ Thiên, y đột nhiên kinh hãi thở gấp một tiếng.
"Phụ hoàng... đừng... để Minh Nguyệt nói hết... a!"
Một tiếng kinh hô, chỉ thấy Kỳ Hủ Thiên đã cởi xuống ti khố của y, hướng y lộ ra một nụ cười xảo quyệt.
"Lần trước Minh nhi vất vả rồi, có qua có lại, phụ hoàng cũng nên hảo hảo báo đáp mới phải..."
Nói xong, lại cúi đầu đem hạ thân non nớt của y ngậm vào miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.