Chương 478: Thiếu Niên Bạch Mã - Thanh Ca Công Tử
Chu Mộc Nam
18/06/2022
“Thanh Ca công tử, một trong Bắc Ly bát công tử, còn gọi là Nhã công tử. Nghe nói mỗi khi xuất hiện trước mặt mọi người, nếu không có nhã nhạ hòa tấu thì có cánh hoa rơi xuống tựa làn mưa, hôm nay được thấy, trên đời này lại thật sự có người... ra vẻ như đến vậy cơ à?” Tư Không Trường Phong đứng trên người Bạch Lưu Ly, quay đầu lại nhìn, không nhịn được cảm thán.
Bách Lý Đông Quân lại hơi lo lắng: “Để hắn ở lại một mình như vậy, không có vấn đề gì chứ?”
Lôi Mộng Sát cười nói: “Thanh Ca công tử Lạc Hiên tuy luôn thích tình cảnh hoa hoa cỏ cỏ như vậy, nhưng là người có bản lĩnh thật sự, những kẻ đó không giữ được hắn đâu.”
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Ra ngoài thành ba dặm, Hề Nhược tự.” Lôi Mộng Sát chắp tay trong ống tay áo: “Chúng ta cần bàn bạc một chút, chuyện của các ngươi.”
Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói: “Chuyện của chúng ta?”
Hai ngón tay phải của Tiếu Lịch xoay nhẹ, nâng từng mảng cánh hoa từ dưới đất lên, đầu ngón tay lại ngoắc một cái, nhìn vị công tử áo trắng thổi tiêu trúc đã xuất hiện trên mái hiên từ lúc nào chẳng hay, cười nói: “Ba vị trong Bách Lý bát công tử tới Sài Tang Thành này, đúng là khiến người ta cảm thấy... bất an.” Hai ngón tay của hắn búng ra, những cánh hoa đó tụ tập thành một mũi tên, bất ngờ bắn về phía Thanh Ca công tử. Thanh Ca công tử lại không hề cử động, vẫn rất ưu nhã thổi tiêu trúc, chỉ khi mũi tên hoa kia bắn tới gần người, một tiếng tiêu lại đột nhiên trở nên dồn dập, trường bào màu trắng phất nhẹ, mũi tên hoa kia lại rơi xuống như mưa.
“Cho dù là Bắc Ly bát công tử, chẳng lẽ lại định dùng sức ba người ngăn cản xu thế mới của vùng Tây Nam này à!” Tiếu Lịch đột nhiên gầm lên, chân khí bộc phát, chỉ chớp mắt đã lao tới, xuất quyền đánh về phía Thanh Ca công tử. Thanh Ca công tử khẽ điểm mũi chân, nhẹ nhàng lướt về phía sau, mái hiên phía dưới bị Tiếu Lịch đạp nát. Nhưng cây tiêu trúc trong tay Thanh Ca Công tử vẫn thổi điệu nhạc nhẹ nhàng du dương, hắn có vẻ hoàn toàn không để Tiếu Lịch trước mặt trong mắt, thân hình xoay tròn, tấm ám trắng lướt qua bên cạnh Tiếu Lịch. Tiếu Lịch sửng sốt, hét lớn: “Ngăn hắn lại!”
Trên con đường, Ngôn Thiên Tuế giơ đao bầu của mình lên, Châm bà bà phóng châm bạc của mình ra!
Thanh Ca công tử nhẹ nhàng đạp chân lên cây đao nặng ngàn cân kia, ép cho thân hình Ngôn Thiên Tuế trĩu xuống, rồi lại nhẹ nhàng lướt đi. Chiếc đai ngọc trên áo bào trắng của hắn gảy nhẹ, đánh rơi mấy trăm mũi châm bạc. Tiếng leng keng giòn giã vang lên không ngừng, như đang phối hợp với điệu nhạc của hắn. Thanh Ca công tử đứng cuối con đường, rốt cuộc cũng thổi xong điệu nhạc, hắn buông ống tiêu trúc trong tay mình xuống, đưa lưng về phía đám người Tiếu Lịch, thản nhiên hỏi: “Dùng sức ba người không đủ, vậy nếu là bảy người thì sao?”
Tiếu Lịch sửng sốt, sức của bảy người? Chẳng lẽ... hắn cả kinh hỏi: “Vì sao!”
Nhưng Thanh Ca công tử không định trả lời hắn, tung người nhảy lên, định đi khỏi.
“Bạch Mi, cần thông báo cho tiểu thư kịp thời.” Ngôn Thiên Tuế tiến tới nói.
Châm bà bà lắc đầu nói: “Cũng phải thông báo cho chúa công, còn bao lâu nữa thì chúa công mới tới?”
Tiếu Lịch than thở: “Dọc đường chúa công vẫn bị người ta bám theo, ta vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là ai có năng lực như vậy, bây giờ rốt cuộc cũng biết rồi. Toàn bộ Bắc Ly bát công tử đều ra tay, chỉ vì... vì Cố Kiếm Môn thôi sao?”
Hề Nhược tự.
Lôi Mộng Sát vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hai người trước mắt: “Tức là, ngươi chỉ lên cơn hấp nên ăn trộm một khế đất trong nhà, chạy vài trăm dặm tới mở quán rượu, bán rượu?”
Bách Lý Đông Quân lắc đầu đính chính: “Ta là ủ rượu. Nói vậy mới chính xác.”
Lôi Mộng Sát lại nói với Tư Không Trường Phong: “Còn ngươi thật sự là không cha không mẹ, lãng khách giang hồ, chẳng qua tình cờ tới Sài Tang Thành, vừa vặn nơi này có chỗ uống rượu không mất tiền, lại cho ăn không uống không nên mới ở lại?”
Tư Không Trường Phong gãi gãi đầu: “Ngươi nói vậy thật ra cũng chẳng sai, nhưng có thể dùng câu từ... uyển chuyển một chút không?”
Lôi Mộng Sát giơ tay vỗ trán; “Trời đất ơi, có phải đầu óc ta có vấn đề rồi không. Ta còn tưởng các ngươi là chi viện mà Thiên Khải Thành phái tới, là hai quân cờ của bọn họ, còn tưởng mấy ngày nay các ngươi đã nắm được vô số tình báo, kết quả các ngươi thật sự là... người qua đường? Thế thì sao ta phải lãng phí thời gian, lãng phí thân phận mà mình vất vả lắm mới ngụy trang được để chạy ra cứu các ngươi. Ta muốn phát điên, đừng cản ta, ta muốn phát điên.”
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong hai mặt nhìn nhau, hóa ra Chước Mặc công tử nhiều lời trong truyền thuyết lại là chỉ cái tính lảm nhảm của hắn... Bách Lý Đông Quân không nhịn được trấn an: “Lôi đại ca đừng bực bội như vậy, nếu nơi này có gì cần giúp đỡ... ta cũng có thể giúp...”
“Giúp cái gì, giúp cái gì, ngươi biết ông nội ngươi là ai không? Trấn Tây Hầu - Bách Lý Lạc Trần, Sát Thần - Bách Lý Lạc Trần! Một lời không hợp là chôn vùi cả vạn đại quân đối diện! Ta dám lôi cháu trai hắn đi làm chuyện nguy hiểm tới tính mạng? Ngươi đừng có hại ta, tuy Lôi gia bảo không cần tên đệ tử ta đây, nhưng ta không thể hại họ bị chém sạch cả nhà được.” Lôi Mộng Sát lắc đầu lia lịa.
“Ta thì sao?” Tư Không Trường Phong giậm thanh trường thương trong tay.
Lôi Mộng Sát nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên nói: “Ngươi sắp chết, đúng là lựa chọn tốt.”
Tư Không Trường Phong sửng sốt, tay cầm thương run nhẹ.
Lôi Mộng Sát tiếp tục ôm đầu nổi điên: “Đáng tiếc, thương pháp thật sự quá kém!”
Lôi Mộng Sát này trông tuổi tác đã gần ba mươi, võ công cũng coi như tài hoa tuyệt thế, nhưng cách nói năng với tác phong còn ấu trĩ hơn hai thiếu niên trước mặt. Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi nói xem... làm sao bây giờ?”
“Có người!” Tư Không Trường Phong cả kinh, ôm lấy trường thương, bước lên phía trước một bước.
Chỉ nghe một tiếng tiêu vang lên ở bên ngoài, Tư Không Trường Phong lại bước lên trước một bước, tiếng tiêu kia đã ở bên cạnh hắn.
Thân pháp thật nhanh chóng.
Lôi Mộng Sát lại chẳng hề hoang mang, lau chỗ nước mắt không tồn tại, nhẹ giọng nói: “Ngươi tới rồi.”
Tiếng tiêu ngưng bặt, vị công tử nho nhã mặc bộ đồ trắng đã đi vào trong gian nhà, xuyên qua Tư Không Trường Phong đang cầm thương như hổ rình mồi, trực tiếp đứng trước mặt Lôi Mộng Sát, đúng là Thanh Ca công tử vừa thay bọn họ ngăn cản Bạch Mi Tiếu Lịch.
“Đang ở rất xa cũng nghe thấy tiếng ngươi, ngươi chẳng buồn lo xem có bị người khác tìm ra hay không.” Thanh Ca công tử lắc đầu nói, có vẻ đã quen với cách hành xử của vị công tử lắm lời này.
Lôi Mộng Sát thở dài một tiếng: “Ta bại lộ bản thân, cứu hai kẻ... qua đường.”
“Tại hạ Bách Lý Đông Quân.” Bách Lý Đông Quân vội vàng chào hỏi.
“Ta tên Tư Không Trường Phong.” Tư Không Trường Phong cũng thu hồi trường thương nói.
“Hai cái tên rất hay.” Thanh Ca công tử gật đầu, ngay sau đó hỏi Bách Lý Đông Quân: “Ngươi họ Bách Lý?”
“Ông nội hắn là Bách Lý Lạc Trần.” Lôi Mộng Sát tức giận nói tiếp.
Ánh mắt Thanh Ca công tử sáng bừng lên: “Cháu trai duy nhất của phủ Trấn Tây Hầu?”
“Ngươi biết ta?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.
Thanh Ca công tử mỉm cười: “Ta có bạn bè là người Càn Đông Thành, tiểu hầu gia ngươi... là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong Càn Đông Thành mà.”
Bách Lý Đông Quân lại hơi lo lắng: “Để hắn ở lại một mình như vậy, không có vấn đề gì chứ?”
Lôi Mộng Sát cười nói: “Thanh Ca công tử Lạc Hiên tuy luôn thích tình cảnh hoa hoa cỏ cỏ như vậy, nhưng là người có bản lĩnh thật sự, những kẻ đó không giữ được hắn đâu.”
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Ra ngoài thành ba dặm, Hề Nhược tự.” Lôi Mộng Sát chắp tay trong ống tay áo: “Chúng ta cần bàn bạc một chút, chuyện của các ngươi.”
Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói: “Chuyện của chúng ta?”
Hai ngón tay phải của Tiếu Lịch xoay nhẹ, nâng từng mảng cánh hoa từ dưới đất lên, đầu ngón tay lại ngoắc một cái, nhìn vị công tử áo trắng thổi tiêu trúc đã xuất hiện trên mái hiên từ lúc nào chẳng hay, cười nói: “Ba vị trong Bách Lý bát công tử tới Sài Tang Thành này, đúng là khiến người ta cảm thấy... bất an.” Hai ngón tay của hắn búng ra, những cánh hoa đó tụ tập thành một mũi tên, bất ngờ bắn về phía Thanh Ca công tử. Thanh Ca công tử lại không hề cử động, vẫn rất ưu nhã thổi tiêu trúc, chỉ khi mũi tên hoa kia bắn tới gần người, một tiếng tiêu lại đột nhiên trở nên dồn dập, trường bào màu trắng phất nhẹ, mũi tên hoa kia lại rơi xuống như mưa.
“Cho dù là Bắc Ly bát công tử, chẳng lẽ lại định dùng sức ba người ngăn cản xu thế mới của vùng Tây Nam này à!” Tiếu Lịch đột nhiên gầm lên, chân khí bộc phát, chỉ chớp mắt đã lao tới, xuất quyền đánh về phía Thanh Ca công tử. Thanh Ca công tử khẽ điểm mũi chân, nhẹ nhàng lướt về phía sau, mái hiên phía dưới bị Tiếu Lịch đạp nát. Nhưng cây tiêu trúc trong tay Thanh Ca Công tử vẫn thổi điệu nhạc nhẹ nhàng du dương, hắn có vẻ hoàn toàn không để Tiếu Lịch trước mặt trong mắt, thân hình xoay tròn, tấm ám trắng lướt qua bên cạnh Tiếu Lịch. Tiếu Lịch sửng sốt, hét lớn: “Ngăn hắn lại!”
Trên con đường, Ngôn Thiên Tuế giơ đao bầu của mình lên, Châm bà bà phóng châm bạc của mình ra!
Thanh Ca công tử nhẹ nhàng đạp chân lên cây đao nặng ngàn cân kia, ép cho thân hình Ngôn Thiên Tuế trĩu xuống, rồi lại nhẹ nhàng lướt đi. Chiếc đai ngọc trên áo bào trắng của hắn gảy nhẹ, đánh rơi mấy trăm mũi châm bạc. Tiếng leng keng giòn giã vang lên không ngừng, như đang phối hợp với điệu nhạc của hắn. Thanh Ca công tử đứng cuối con đường, rốt cuộc cũng thổi xong điệu nhạc, hắn buông ống tiêu trúc trong tay mình xuống, đưa lưng về phía đám người Tiếu Lịch, thản nhiên hỏi: “Dùng sức ba người không đủ, vậy nếu là bảy người thì sao?”
Tiếu Lịch sửng sốt, sức của bảy người? Chẳng lẽ... hắn cả kinh hỏi: “Vì sao!”
Nhưng Thanh Ca công tử không định trả lời hắn, tung người nhảy lên, định đi khỏi.
“Bạch Mi, cần thông báo cho tiểu thư kịp thời.” Ngôn Thiên Tuế tiến tới nói.
Châm bà bà lắc đầu nói: “Cũng phải thông báo cho chúa công, còn bao lâu nữa thì chúa công mới tới?”
Tiếu Lịch than thở: “Dọc đường chúa công vẫn bị người ta bám theo, ta vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là ai có năng lực như vậy, bây giờ rốt cuộc cũng biết rồi. Toàn bộ Bắc Ly bát công tử đều ra tay, chỉ vì... vì Cố Kiếm Môn thôi sao?”
Hề Nhược tự.
Lôi Mộng Sát vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hai người trước mắt: “Tức là, ngươi chỉ lên cơn hấp nên ăn trộm một khế đất trong nhà, chạy vài trăm dặm tới mở quán rượu, bán rượu?”
Bách Lý Đông Quân lắc đầu đính chính: “Ta là ủ rượu. Nói vậy mới chính xác.”
Lôi Mộng Sát lại nói với Tư Không Trường Phong: “Còn ngươi thật sự là không cha không mẹ, lãng khách giang hồ, chẳng qua tình cờ tới Sài Tang Thành, vừa vặn nơi này có chỗ uống rượu không mất tiền, lại cho ăn không uống không nên mới ở lại?”
Tư Không Trường Phong gãi gãi đầu: “Ngươi nói vậy thật ra cũng chẳng sai, nhưng có thể dùng câu từ... uyển chuyển một chút không?”
Lôi Mộng Sát giơ tay vỗ trán; “Trời đất ơi, có phải đầu óc ta có vấn đề rồi không. Ta còn tưởng các ngươi là chi viện mà Thiên Khải Thành phái tới, là hai quân cờ của bọn họ, còn tưởng mấy ngày nay các ngươi đã nắm được vô số tình báo, kết quả các ngươi thật sự là... người qua đường? Thế thì sao ta phải lãng phí thời gian, lãng phí thân phận mà mình vất vả lắm mới ngụy trang được để chạy ra cứu các ngươi. Ta muốn phát điên, đừng cản ta, ta muốn phát điên.”
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong hai mặt nhìn nhau, hóa ra Chước Mặc công tử nhiều lời trong truyền thuyết lại là chỉ cái tính lảm nhảm của hắn... Bách Lý Đông Quân không nhịn được trấn an: “Lôi đại ca đừng bực bội như vậy, nếu nơi này có gì cần giúp đỡ... ta cũng có thể giúp...”
“Giúp cái gì, giúp cái gì, ngươi biết ông nội ngươi là ai không? Trấn Tây Hầu - Bách Lý Lạc Trần, Sát Thần - Bách Lý Lạc Trần! Một lời không hợp là chôn vùi cả vạn đại quân đối diện! Ta dám lôi cháu trai hắn đi làm chuyện nguy hiểm tới tính mạng? Ngươi đừng có hại ta, tuy Lôi gia bảo không cần tên đệ tử ta đây, nhưng ta không thể hại họ bị chém sạch cả nhà được.” Lôi Mộng Sát lắc đầu lia lịa.
“Ta thì sao?” Tư Không Trường Phong giậm thanh trường thương trong tay.
Lôi Mộng Sát nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên nói: “Ngươi sắp chết, đúng là lựa chọn tốt.”
Tư Không Trường Phong sửng sốt, tay cầm thương run nhẹ.
Lôi Mộng Sát tiếp tục ôm đầu nổi điên: “Đáng tiếc, thương pháp thật sự quá kém!”
Lôi Mộng Sát này trông tuổi tác đã gần ba mươi, võ công cũng coi như tài hoa tuyệt thế, nhưng cách nói năng với tác phong còn ấu trĩ hơn hai thiếu niên trước mặt. Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi nói xem... làm sao bây giờ?”
“Có người!” Tư Không Trường Phong cả kinh, ôm lấy trường thương, bước lên phía trước một bước.
Chỉ nghe một tiếng tiêu vang lên ở bên ngoài, Tư Không Trường Phong lại bước lên trước một bước, tiếng tiêu kia đã ở bên cạnh hắn.
Thân pháp thật nhanh chóng.
Lôi Mộng Sát lại chẳng hề hoang mang, lau chỗ nước mắt không tồn tại, nhẹ giọng nói: “Ngươi tới rồi.”
Tiếng tiêu ngưng bặt, vị công tử nho nhã mặc bộ đồ trắng đã đi vào trong gian nhà, xuyên qua Tư Không Trường Phong đang cầm thương như hổ rình mồi, trực tiếp đứng trước mặt Lôi Mộng Sát, đúng là Thanh Ca công tử vừa thay bọn họ ngăn cản Bạch Mi Tiếu Lịch.
“Đang ở rất xa cũng nghe thấy tiếng ngươi, ngươi chẳng buồn lo xem có bị người khác tìm ra hay không.” Thanh Ca công tử lắc đầu nói, có vẻ đã quen với cách hành xử của vị công tử lắm lời này.
Lôi Mộng Sát thở dài một tiếng: “Ta bại lộ bản thân, cứu hai kẻ... qua đường.”
“Tại hạ Bách Lý Đông Quân.” Bách Lý Đông Quân vội vàng chào hỏi.
“Ta tên Tư Không Trường Phong.” Tư Không Trường Phong cũng thu hồi trường thương nói.
“Hai cái tên rất hay.” Thanh Ca công tử gật đầu, ngay sau đó hỏi Bách Lý Đông Quân: “Ngươi họ Bách Lý?”
“Ông nội hắn là Bách Lý Lạc Trần.” Lôi Mộng Sát tức giận nói tiếp.
Ánh mắt Thanh Ca công tử sáng bừng lên: “Cháu trai duy nhất của phủ Trấn Tây Hầu?”
“Ngươi biết ta?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.
Thanh Ca công tử mỉm cười: “Ta có bạn bè là người Càn Đông Thành, tiểu hầu gia ngươi... là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong Càn Đông Thành mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.