Chương 296: Mộ Lương cô phong
Chu Mộc Nam
01/01/2021
Trong một khu vực phế tích, một người chậm rãi cưỡi ngựa đi về phía
trước. Trên bả vai hắn cõng một cây gậy, trên cây gậy treo ngược một
bình hồ lô, bình hồ lô lung lay không ngừng. Hắn đi tới đâu cũng khiến
người ta chú ý, không chỉ vì mái tóc của hắn bạc trắng, mà còn vì hắn
đeo một cái mặt nạ ác quỷ màu đỏ.
Cái mặt nạ kia điêu khắc hết sức sống động, trên đường hắn khiến cho đám trẻ con lỡ thấy sợ phát khóc.
“Quỷ mới hiềm oan quỹ cũ khóc, trời mưa dầm dề tí tách rơi.”
Giọng của người đeo mặt nạ quỷ khàn khàn, như cố tình ép giọng xuống.hắn nhìn cơn mưa liên miên trước mặt, vẫy nhẹ tay, hồ lô rượu xoay sang trước mặt hắn. Hắn ngửa đầu uống một ngụm rượu, sau khi thỏa mãn mới ợ một hơi: “Đúng là rượu ngon.”
“Năm trước nhà này ngay cửa đó.” Một giọng nói từ xa vọng lại.
“Hoa đào rọi ửng gương mặt ấy.” Giọng nói đó lại gần hơn một chút.
“Người xưa không biết tới nơi nao.” Giọng nói như vang lên bên tai.
“Hoa đào vẫn cười với gió xuân.” Một bóng người đứng trên bức tường đổ nát, người đó tay cầm trường thương, mái tóc dài phất phơ theo làn gió, nhìn về phía xa, giọng nói đầy cảm thán.
“Thương Tiên.” Người đeo mặt nạ quỷ hơi run rẩy, hồ lô rượu trên cây gậy bay ra, rơi vào tay Tư Không Trường Phong. Tư Không Trường Phong quơ quơ hồ lô rượu nói: “Rượu ngươi uống rồi lại đem ra đưa ta uống, đúng là xấu bụng. Rõ ràng bên hông ngươi còn một bình mới mà.”
“Bình này.” Người đeo mặt nạ quỷ vỗ nhẹ lên bình rượu bên hông, nhìn về phía xa: “Là tới biếu vị thành chủ tòa thành thê lương kia.”
“Thê Lương thành.” Tư Không Trường Phong ngửa đầu uống một ngụm rượu: “Lâu rồi không ai nhắc tới cái tên này.”
“Năm xưa khi Bắc Ly khai quốc, đáng lẽ ra nơi này là chốn phồn hoa nhất nhân gian. Năm xưa tơi này gần với các nước Tây Vực, tòa thành kia là tòa thành thuốc trấn thủ phía tây hoàng thành. Thế nhưng khí hậu thay đổi, các nước Tây Vực đi về phía nam, thành Tất La thay thế địa vị của tòa thành này. Cuối cùng nơi này dần dần hoang vu đổ nát, tòa thành đó cũng hóa thành thành không, bị người ta gọi đùa là Thê Lương thành. Thế nhưng sau này một vị Kiếm Tiên tới sống ở đó, thế nhân ngưỡng mộ mới trở thành Mộ Lương thành.” Người đeo mặt nạ quỷ sờ bình rượu bên hông. “Một mình làm một thành, khí phách này khiến người ta kính nể.”
“Nếu ngươi tới nơi này, chắc là để tìm người đó?” Tư Không Trường Phong nhíu mày.
“Đương nhiên không phải tới xem cơn mưa hiếm thấy trong sa mạc này rồi. Có một người muốn về nhà, thế nhưng vị kiếm tiên trong thành kia có thể sẽ tới cản hắn. Nhưng lại vừa vặn, ta là con Bạch Hổ phải bảo vệ hắn, dù sao cũng phải làm chút việc theo chức trách.” Người đeo mặt nạ quỷ cười nói: “Thương Tiên, chẳng phải ngươi là Chu Tước à?”
“Đều là chuyện đã qua rồi, hồi còn trẻ nói Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ gì còn thấy oai phong lẫm liệt. Nhưng bây giờ năm tháng trôi qua, nghe thế chỉ cảm thấy... xấu hổ.” Tư Không Trường Phong tung người nhảy một cái, từ trên bức tường hạ xuống. Một con tuấn mã màu đỏ thẫm từ trong góc nhảy ra, đón lấy hắn: “Qua tuổi đó rồi, chẳng qua ta tới giúp... con rể tương lai của ta.”
“Thương Tiên muốn làm quốc trượng?” Giọng nói của người đeo mặt nạ quỷ biến đổi kỳ ảo, không nghe ra hư thực.
“Thô tục quá.” Tư Không Trường Phong cười mắng một cái: “Ngươi đã chờ được ta, vậy đi thôi.”
Người đeo mặt nạ quỷ nói: “Thương Tiên cho là ta vẫn luôn ở đây không đi tiếp là vì đợi ngươi?”
“Không thì chỉ mình ngươi mà muốn cản Lạc Thanh Dương à?” Tư Không Trường Phong khinh thường hừ lạnh một cái, vung tay ném hồ lô rượu về tay của người đeo mặt nạ quỷ. Tiếp đó hắn thúc bụng ngựa rảo bước về phía Mộ Lương thành.
“Bị coi thường rồi.” Người đeo mặt nạ quỷ thở dài, cũng thúc chân vào bụng ngựa đi theo.
“Lần này Thương Tiên tiền bối vào nhóm thứ ba trên Quan Tuyệt bảng, nhưng vẫn kém một bậc so với Lạc Thanh Dương. Thương Tiên có tin mình ngăn được hắn không?” Người đeo mặt nạ quỷ âm u nói.
“Sư huynh của ta Bách Lý Đông Quân cũng trong nhóm thứ hai, ngươi có tin trong Tuyết Nguyệt thành ngày nào ta cũng đánh hắn không?” Tư Không Trường Phong nhướn mày nói: “Chiếm vị trí đại thành chủ nhưng ngày ngày chỉ biết cất rượu với uống rượu. Hạng như vậy ta gặp lần nào là đánh lần đáy.”
“Thương Tiên thật uy phong.” Người đeo mặt nạ quỷ cười nói.
Rốt cuộc, hình dáng Mộ Lương thành càng ngày càng rõ ràng.
Cửa thành rộng lớn, trên cửa thành hùng vĩ đó treo một cái bảng lớn, mặt trên tấm bảng đã loang lổ không nhìn rõ chữ viết. Thế nhưng trên bảng có một vết kiếm, xuyên qua tấm bảng.
“Một kiếm qua mười năm, kiếm khí vẫn còn, thật thâm sâu.” Người đeo mặt nạ quỷ cảm thán: “Chẳng trách hắn luôn được coi là người đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Tiên.”
“Ở đây đi.” Tư Không Trường Phong dừng lại.
Còn cách cửa thành Mộ Lương tới mấy trăm bước, nhưng Tư Không Trường Phong đã ghìm cương dừng ngựa lại, người đeo mặt nạ quỷ cũng không phản đối, cùng dừng lại.
Sau thời gian khoảng một nén nhang, Tư Không Trường Phong vẫn cầm trường thương, lưng ưỡn thẳng tắp. Người đeo mặt nạ quỷ lúc lắc bầu rượu trống không, ngửa đầu uống nốt vài giọt cuối cùng rồi liếm môi một câu, giơ tay chạm vào bầu rượu còn đầy bên hông, có vẻ định đổi ý.
“Đến rồi.” Tư Không Trường Phong đột nhiên ngẩng đầu.
Ánh mắt dưới tấm mặt nạ quỷ đột nhiên phát sáng.
Có một kiếm từ phía tây tới.
Không, chỉ có một cái vỏ kiếm!
Vỏ kiếm rất dài, dài gần gấp đôi kiếm bình thường. Thế nhưng trong thế gian chỉ có một thanh kiếm đặt trong vỏ kiếm này.
Kiếm tên Cửu Ca, kiếm chưa rời vỏ nhưng đã đánh bại tất cả kiếm khách trong thiên hạ. Tuy chưa được liệt trong Thập Đại Danh Kiếm nhưng danh tiếng lại chẳng hề kém cạnh.
Còn giờ phút này, kiếm đã rời vỏ!
Vỏ kiếm nhanh chóng bay về phía Tư Không Trường Phong, cuốn theo bụi bặm đầy đất. Sắc mặt Tư Không Trường Phong không hề thay đổi, mãi tới khi vỏ kiếm đến trước mặt mới đột nhiên vung trường thương.
Trường thương va chạm với vỏ kiếm.
Một cái khe dài vài chục trượng đột nhiên xuất hiện!
Cuồng phong đầy mặt đất, người đeo mặt nạ quỷ vung nhẹ trường côn, đánh tan gió lớn trước mặt.
Trường thương của Tư Không Trường Phong hất lên, vỏ kiếm bay thẳng về.
Vỏ đã hiện, kiếm còn chưa hiện!
Tư Không Trường Phong đột nhiên quay đầu ngựa, hạ trường thương xuống: “Đi thôi.”
“Không hổ là tỷ thí của cao thủ trên Quan Tuyệt bảng, thật thi vị.” Người đeo mặt nạ quỷ cảm thán.
“Hắn không có ý ra khỏi thành.”
“Làm sao ngươi biết?”
“Kiếm ý trên vỏ kiếm nói với ta.”
“Có thi vị.” Người đeo mặt nạ quỷ quay đầu. “Nhưng ta còn chưa tặng lê.”
“Ngươi có thể học theo Lạc Thanh Dương, phi kiếm xa mười dặm.” Tư Không Trường Phong không quay đầu lại nói.
“Để thử xem.” Người đeo mặt nạ quỷ vung trường côn một cái, đánh hồ lô rượu bên hông bay lên. Hắn xuất một chiêu thật nặng vào bầu rượu, khiến nó bay thẳng về phía cửa thành xa xa.
Một bóng người màu xám đột nhiên xuất hiện trên tường thành, giơ tay nhận lấy hồ lô rượu.
“Đã tặng lễ, đi.” Người đeo mặt nạ quỷ thúc ngựa chạy như điên, nhưng phương hướng lại khác hẳn với Tư Không Trường Phong.
Đúng lúc này Tư Không Trường Phong quay đầu sang, nhìn bóng lưng hắn như đang suy tư, nhỏ giọng nói: “Bạch Hổ...”
Cái mặt nạ kia điêu khắc hết sức sống động, trên đường hắn khiến cho đám trẻ con lỡ thấy sợ phát khóc.
“Quỷ mới hiềm oan quỹ cũ khóc, trời mưa dầm dề tí tách rơi.”
Giọng của người đeo mặt nạ quỷ khàn khàn, như cố tình ép giọng xuống.hắn nhìn cơn mưa liên miên trước mặt, vẫy nhẹ tay, hồ lô rượu xoay sang trước mặt hắn. Hắn ngửa đầu uống một ngụm rượu, sau khi thỏa mãn mới ợ một hơi: “Đúng là rượu ngon.”
“Năm trước nhà này ngay cửa đó.” Một giọng nói từ xa vọng lại.
“Hoa đào rọi ửng gương mặt ấy.” Giọng nói đó lại gần hơn một chút.
“Người xưa không biết tới nơi nao.” Giọng nói như vang lên bên tai.
“Hoa đào vẫn cười với gió xuân.” Một bóng người đứng trên bức tường đổ nát, người đó tay cầm trường thương, mái tóc dài phất phơ theo làn gió, nhìn về phía xa, giọng nói đầy cảm thán.
“Thương Tiên.” Người đeo mặt nạ quỷ hơi run rẩy, hồ lô rượu trên cây gậy bay ra, rơi vào tay Tư Không Trường Phong. Tư Không Trường Phong quơ quơ hồ lô rượu nói: “Rượu ngươi uống rồi lại đem ra đưa ta uống, đúng là xấu bụng. Rõ ràng bên hông ngươi còn một bình mới mà.”
“Bình này.” Người đeo mặt nạ quỷ vỗ nhẹ lên bình rượu bên hông, nhìn về phía xa: “Là tới biếu vị thành chủ tòa thành thê lương kia.”
“Thê Lương thành.” Tư Không Trường Phong ngửa đầu uống một ngụm rượu: “Lâu rồi không ai nhắc tới cái tên này.”
“Năm xưa khi Bắc Ly khai quốc, đáng lẽ ra nơi này là chốn phồn hoa nhất nhân gian. Năm xưa tơi này gần với các nước Tây Vực, tòa thành kia là tòa thành thuốc trấn thủ phía tây hoàng thành. Thế nhưng khí hậu thay đổi, các nước Tây Vực đi về phía nam, thành Tất La thay thế địa vị của tòa thành này. Cuối cùng nơi này dần dần hoang vu đổ nát, tòa thành đó cũng hóa thành thành không, bị người ta gọi đùa là Thê Lương thành. Thế nhưng sau này một vị Kiếm Tiên tới sống ở đó, thế nhân ngưỡng mộ mới trở thành Mộ Lương thành.” Người đeo mặt nạ quỷ sờ bình rượu bên hông. “Một mình làm một thành, khí phách này khiến người ta kính nể.”
“Nếu ngươi tới nơi này, chắc là để tìm người đó?” Tư Không Trường Phong nhíu mày.
“Đương nhiên không phải tới xem cơn mưa hiếm thấy trong sa mạc này rồi. Có một người muốn về nhà, thế nhưng vị kiếm tiên trong thành kia có thể sẽ tới cản hắn. Nhưng lại vừa vặn, ta là con Bạch Hổ phải bảo vệ hắn, dù sao cũng phải làm chút việc theo chức trách.” Người đeo mặt nạ quỷ cười nói: “Thương Tiên, chẳng phải ngươi là Chu Tước à?”
“Đều là chuyện đã qua rồi, hồi còn trẻ nói Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ gì còn thấy oai phong lẫm liệt. Nhưng bây giờ năm tháng trôi qua, nghe thế chỉ cảm thấy... xấu hổ.” Tư Không Trường Phong tung người nhảy một cái, từ trên bức tường hạ xuống. Một con tuấn mã màu đỏ thẫm từ trong góc nhảy ra, đón lấy hắn: “Qua tuổi đó rồi, chẳng qua ta tới giúp... con rể tương lai của ta.”
“Thương Tiên muốn làm quốc trượng?” Giọng nói của người đeo mặt nạ quỷ biến đổi kỳ ảo, không nghe ra hư thực.
“Thô tục quá.” Tư Không Trường Phong cười mắng một cái: “Ngươi đã chờ được ta, vậy đi thôi.”
Người đeo mặt nạ quỷ nói: “Thương Tiên cho là ta vẫn luôn ở đây không đi tiếp là vì đợi ngươi?”
“Không thì chỉ mình ngươi mà muốn cản Lạc Thanh Dương à?” Tư Không Trường Phong khinh thường hừ lạnh một cái, vung tay ném hồ lô rượu về tay của người đeo mặt nạ quỷ. Tiếp đó hắn thúc bụng ngựa rảo bước về phía Mộ Lương thành.
“Bị coi thường rồi.” Người đeo mặt nạ quỷ thở dài, cũng thúc chân vào bụng ngựa đi theo.
“Lần này Thương Tiên tiền bối vào nhóm thứ ba trên Quan Tuyệt bảng, nhưng vẫn kém một bậc so với Lạc Thanh Dương. Thương Tiên có tin mình ngăn được hắn không?” Người đeo mặt nạ quỷ âm u nói.
“Sư huynh của ta Bách Lý Đông Quân cũng trong nhóm thứ hai, ngươi có tin trong Tuyết Nguyệt thành ngày nào ta cũng đánh hắn không?” Tư Không Trường Phong nhướn mày nói: “Chiếm vị trí đại thành chủ nhưng ngày ngày chỉ biết cất rượu với uống rượu. Hạng như vậy ta gặp lần nào là đánh lần đáy.”
“Thương Tiên thật uy phong.” Người đeo mặt nạ quỷ cười nói.
Rốt cuộc, hình dáng Mộ Lương thành càng ngày càng rõ ràng.
Cửa thành rộng lớn, trên cửa thành hùng vĩ đó treo một cái bảng lớn, mặt trên tấm bảng đã loang lổ không nhìn rõ chữ viết. Thế nhưng trên bảng có một vết kiếm, xuyên qua tấm bảng.
“Một kiếm qua mười năm, kiếm khí vẫn còn, thật thâm sâu.” Người đeo mặt nạ quỷ cảm thán: “Chẳng trách hắn luôn được coi là người đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Tiên.”
“Ở đây đi.” Tư Không Trường Phong dừng lại.
Còn cách cửa thành Mộ Lương tới mấy trăm bước, nhưng Tư Không Trường Phong đã ghìm cương dừng ngựa lại, người đeo mặt nạ quỷ cũng không phản đối, cùng dừng lại.
Sau thời gian khoảng một nén nhang, Tư Không Trường Phong vẫn cầm trường thương, lưng ưỡn thẳng tắp. Người đeo mặt nạ quỷ lúc lắc bầu rượu trống không, ngửa đầu uống nốt vài giọt cuối cùng rồi liếm môi một câu, giơ tay chạm vào bầu rượu còn đầy bên hông, có vẻ định đổi ý.
“Đến rồi.” Tư Không Trường Phong đột nhiên ngẩng đầu.
Ánh mắt dưới tấm mặt nạ quỷ đột nhiên phát sáng.
Có một kiếm từ phía tây tới.
Không, chỉ có một cái vỏ kiếm!
Vỏ kiếm rất dài, dài gần gấp đôi kiếm bình thường. Thế nhưng trong thế gian chỉ có một thanh kiếm đặt trong vỏ kiếm này.
Kiếm tên Cửu Ca, kiếm chưa rời vỏ nhưng đã đánh bại tất cả kiếm khách trong thiên hạ. Tuy chưa được liệt trong Thập Đại Danh Kiếm nhưng danh tiếng lại chẳng hề kém cạnh.
Còn giờ phút này, kiếm đã rời vỏ!
Vỏ kiếm nhanh chóng bay về phía Tư Không Trường Phong, cuốn theo bụi bặm đầy đất. Sắc mặt Tư Không Trường Phong không hề thay đổi, mãi tới khi vỏ kiếm đến trước mặt mới đột nhiên vung trường thương.
Trường thương va chạm với vỏ kiếm.
Một cái khe dài vài chục trượng đột nhiên xuất hiện!
Cuồng phong đầy mặt đất, người đeo mặt nạ quỷ vung nhẹ trường côn, đánh tan gió lớn trước mặt.
Trường thương của Tư Không Trường Phong hất lên, vỏ kiếm bay thẳng về.
Vỏ đã hiện, kiếm còn chưa hiện!
Tư Không Trường Phong đột nhiên quay đầu ngựa, hạ trường thương xuống: “Đi thôi.”
“Không hổ là tỷ thí của cao thủ trên Quan Tuyệt bảng, thật thi vị.” Người đeo mặt nạ quỷ cảm thán.
“Hắn không có ý ra khỏi thành.”
“Làm sao ngươi biết?”
“Kiếm ý trên vỏ kiếm nói với ta.”
“Có thi vị.” Người đeo mặt nạ quỷ quay đầu. “Nhưng ta còn chưa tặng lê.”
“Ngươi có thể học theo Lạc Thanh Dương, phi kiếm xa mười dặm.” Tư Không Trường Phong không quay đầu lại nói.
“Để thử xem.” Người đeo mặt nạ quỷ vung trường côn một cái, đánh hồ lô rượu bên hông bay lên. Hắn xuất một chiêu thật nặng vào bầu rượu, khiến nó bay thẳng về phía cửa thành xa xa.
Một bóng người màu xám đột nhiên xuất hiện trên tường thành, giơ tay nhận lấy hồ lô rượu.
“Đã tặng lễ, đi.” Người đeo mặt nạ quỷ thúc ngựa chạy như điên, nhưng phương hướng lại khác hẳn với Tư Không Trường Phong.
Đúng lúc này Tư Không Trường Phong quay đầu sang, nhìn bóng lưng hắn như đang suy tư, nhỏ giọng nói: “Bạch Hổ...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.