Chương 309: Thiên Kim thai
Chu Mộc Nam
27/03/2021
Diệp Nhược Y lấy từ trong lòng ra một cuộn sách,
trải lên trên bàn, trên đó viết chi chít đầy những cái tên: “Đây là tên
khách mời.”
“Khách mời?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.
“Đúng vậy. Chúng ta cần mở tiệc. Những người này hoặc là vương công quý tộc trong Thiên Khải thành, hoặc là quan chức quyền quý trong triều, còn có lại là tướng quân trong quân đội và các đại gia buôn bán trong Thiên Khải thành. Quý tộc đại biểu cho hoàng tộc họ Tiêu, quan tước quyền quý là thế lực thế gia ở Thiên Khải, sau lưng các tướng quân là quân đội Bắc Ly, còn những nhà giàu này là người nắm mạch máu kinh tế của toàn bộ Thiên Khải thành. Trong số những người này có kẻ chúng ta phải lôi kéo, cũng có người chúng ta cần uy hiếp!” Diệp Nhược Y nói.
“Bạch Vương Tiêu Sùng, Xích Vương Tiêu Vũ.” Tư Không Thiên Lạc nhỏ giọng đọc tên trên đó. “Tiêu Sắt, là huynh đệ của ngươi à?”
“Đúng.” Tiêu Sắt cười lạnh giơ tay vạch qua cái tên trên đó: “Đám người chặn ta dọc đường về Thiên Khải thành quá nửa là do hai vị huynh đệ này phái tới.”
“Cho nên đại sư huynh...” Lôi Vô Kiệt trợn trừng hai mắt nhìn tên hai người bọn họ: “Là do bọn họ?”
Tiêu Sắt vung tay, thu cuộn sách lại: “Ta không nhận ra rất nhiều cái tên trên đó. Cô ở Thiên Khải thành nhiều năm, ta tin vào phán đoán của cô. Bảo Từ quản gia làm thiệp mời, đưa tới phủ của từng người đi.”
“Dùng thân phận gì?” Diệp Nhược Y hỏi. “Lục hoàng tử hay là Vĩnh An Vương?”
“Tiêu Sắt.” Tiêu Sắt gõ nhẹ lên bàn: “Dùng cái tên này.”
“Được.” Diệp Nhược Y gật đầu, tiếp tục nói: “Còn về địa điểm, Điêu Lâu Tiểu Trúc hay Thiên Hạ Hiên đều là lựa chọn tốt. Chúng ta mời rất nhiều người, cũng có thể mời vào trong phủ nhưng xưa nay ngươi không thích những người phàm tục bước vào phủ của ngươi, cho nên ta không tính vào.”
“Cái này ta đã có tính toán.” Tiêu Sắt lắc đầu. “Không cần Điêu Lâu Tiểu Trúc, cũng chẳng tới Thiên Hạ Hiên. Đó đều là nơi trần tục, làm sao xứng với tiệc rượu của Tiêu Sắt ta. Chúng ta tới, Thiên Kim Thai!”
“Thiên Kim Thai?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc: “Sòng bạc đệ nhất Thiên Khải?”
“Không?” Tiêu Sắt mỉm cười: “Sòng bạc đệ nhất thiên hạ.”
Diệp Nhược Y kinh ngạc: “Mở tiệc trong sòng bạc?”
Tiêu Sắt phất ống tay áo: “Cũng đã đến lúc ra ngoài một chút, gặp một số bạn cũ.”
Thiên Kim Thai, đứng đầu trong bốn sòng bạc lớn ở Thiên Khải. Nó tên Thiên Kim Thai là vì chính giữa nó là một đài cao chế từ ngàn vàng. Trên thì quý tộc dòng họ Tiêu, dưới thì thương gia giàu có, có thể bước vào Thiên Kim Thai tuyệt đối không phải người bình thường. Cho nên ở đây không có ai không giàu có quyền quý, cho dù là ai đã thua tiền ở đây là chỉ có ngoan ngoãn chấp nhận, bởi vì ông chủ sau lưng Thiên Kim Thai có thân phận hết sức thần bí. Con trai trưởng của thượng thư bộ hộ từng thua tiền gây náo loạn tại Thiên Kim Thai, sau đó biến mất vô hình. Ngày hôm sau một chiếc xe ngựa chạy tới trước cửa phủ thượng thư, chưa mất mạng nhưng vĩnh viễn mất đi cánh tay phải.
Tiêu Sắt đi ra khỏi Tuyết Lạc sơn trang, chạy tới Thiên Kim Thai, tin tức này lập tức truyền khắp Thiên Khải.
Một hoàng tử có hy vọng tranh đoạt hoàng vị trở lại Thiên Khải, ngoại trừ nhà mình ra, nơi đầu tiên hắn tới lại là sòng bạc?
Có điều Tiêu Sắt từng là khách quen của Thiên Kim Thai. Thân là một hoàng tử, hắn cũng rất thích đánh cược, hơn nữa còn đánh cược rất giỏi. Hắn từng đánh cược một trận với thái tử Nam Quyết Ngao Ngọc, thắng được một tòa thành tại Nam Quyết, trở thành một giai thoại được lưu truyền tại Thiên Khải.
Tiêu Sắt dẫn đám người Lôi Vô Kiệt nhanh chóng đi tới Thiên Kim Thai, bây giờ mới là buổi trưa nhưng trong sòng bạc đã ồn ào huyên náo đầy những tiếng người. Trong đó có không ít người mặc quần áo hoa lệ ngồi tại chỗ, sắc mặt nghiêm túc nhìn tiền đặt cược trên bàn. Những cô gái vóc ăn mặc nhẹ nhàng vóc dáng thướt tha ngồi bên bàn cược, đôi tay ngọc ngà nhỏ nhắn lung lay hộp xúc xắc. Trong số những người đang ở đây, có người nước khác con ngươi màu làm khoác áo lông cừu. Nếu không phải đây rõ ràng là Thiên Khải, Lôi Vô Kiệt còn lầm tưởng đây là trong Mỹ Nhân trang ở Tam Cố thành. Chỉ có điều Thiên Kim Thai lớn hơn nhiều, rất rất nhiều.
Lớn hơn Thiên Hạ Hiên, cũng lớn hơn Điêu Lâu Tiểu Trúc. Chữa được hết những người trong danh sách của Diệp Nhược Y, lại chứa được khí phách của những người đó.
Bên trên tòa Thiên Kim Thai thực sự nổi tiếng thiên hạ đó là mười thị vệ cầm đao sắc mặt lạnh lùng. Khác với không khí huyên náo trong sòng bạc, hơn mười người đó lạnh như một tảng băng, chỉ có ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn trường, tay đặt lên chuôi đao như lúc nào cũng có thể rút ra.
Đám người Tiêu Sắt đi vào trong sòng bạc, có người hầu của sòng bạc thấy quần áo của hắn bất phàm, vội vàng tiến tới định chào đón nhưng bị một người giơ tay ngăn cản. Người hầu ngẩng đầu lên thấy người ngăn mình lại, vội vàng cúi đầu nói: “Cửu gia, có gì căn dặn?’
Người kia vóc dáng anh tuấn nhưng quần áo lại có vẻ rất tùy tiện, như chỉ mặc một cái áo ngủ lôi thôi lếch thếch đi vào Thiên Kim Thai. Hắn cười lạnh một cái, để lộ một cái răng vàng chói: “Ngươi là ai kia chứ, có tư cách gì mà tiếp đón vị khách như vậy?”
“Cửu gia, tiểu nhân tới đây đã hơn hai năm. Nhưng vị đại gia này trông không quen mặt, chắc là khách mới.” Người hầu không hiểu.
“Ngu ngốc, đi tìm thủ lĩnh của các ngươi, nói có khách tới. Nhanh chóng thu xếp, đuổi mấy đứa líu la líu lo xung quanh hắn đi, đừng làm bẩn mắt khách quý.” Người đàn ông được gọi là Cửu gia không nhịn được nói.
Người hầu suy nghĩ một chút, tuy tính tình vị Cửu gia này hơi kỳ quái nhưng tạm coi là nhân vật có tiếng ở Thiên Khải, đặc biệt là quan hệ giữa hắn và Thiên Kim Thai rất tốt, hắn sẽ không nói linh tinh, vội vàng đáp lời rồi lui xuống.
Cửu gia khoanh vạt áo, hắng giọng một cái, cất bước tiến tới cao giọng nói: “Lục hoàng tử, ngài đã về rồi!”
Tiêu Sắt nghe giọng nói đó bèn nghiêng đầu cười: “Ta đang đoán sẽ gặp phải ai trong các ngươi đầu tiên, không ngờ lại là ngươi. Cửu gia.”
Cửu gia vội vàng xua tay: “Không dám không dám. Gia cái gì chứ, là do các huynh đệ nâng đỡ thôi, Lục hoàng tử đừng trêu chọc ta. Các vị này là... Ô, đây chẳng phải thiên kim của phủ tướng quân à?”
Diệp Nhược Y nói: “Ngươi biết ta?”
Cửu gia chớp mắt: “Không biết ai chứ sao lại không biết ngài. Ba hạng đầu trong Mỹ Nhân Bảng ở kinh thành,, có một vị trí của tiểu thư.”
“Mỹ Nhân Bảng? Ai xếp hạng?” Tư Không Thiên Lạc tò mò hỏi.
“Đương nhiên là tại hạ xếp.” Cửu gia mỉm cười nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt lại lập tức trợn tròn: “Đây đây đây... ngày mai cũng sẽ có vị trí cho cô nương.”
Tiêu Sắt có vẻ rất quen thuộc với Cửu gia, trực tiếp giới thiệu: “Đây là Cửu Cửu Đạo, bởi vì chín chín tám mươi mốt con đường lớn ở Thiên Khải đều có thế lực của hắn, cho nên mọi người còn gọi hắn là Cửu gia. Các vị này là bằng hữu của ta. Đệ tử của nhị thành chủ Tuyết Nguyệt thành Lý Hàn Y, Lôi Vô Kiệt; và con gái của tam thành chủ Tư Không Trường Phong, Tư Không Thiên Lạc.”
Cửu Cửu Đạo vội vàng cúi người: “Lợi hại lợi hại.”
“Đừng giả bộ, mấy ngày nay ngươi chẳng mò rõ lai lịch bọn họ rồi à?” Tiêu Sắt nhìn Cửu Cửu Đạo cố ra vẻ, cười lạnh một cái.
“Cửu gia, bên trên phải tiểu nhân tới, mời khách quý đi lên.” Người hầu vừa rồi đột nhiên xuất hiện, nhỏ giọng nói sau lưng Cửu Cửu Đạo.
“Khách mời?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.
“Đúng vậy. Chúng ta cần mở tiệc. Những người này hoặc là vương công quý tộc trong Thiên Khải thành, hoặc là quan chức quyền quý trong triều, còn có lại là tướng quân trong quân đội và các đại gia buôn bán trong Thiên Khải thành. Quý tộc đại biểu cho hoàng tộc họ Tiêu, quan tước quyền quý là thế lực thế gia ở Thiên Khải, sau lưng các tướng quân là quân đội Bắc Ly, còn những nhà giàu này là người nắm mạch máu kinh tế của toàn bộ Thiên Khải thành. Trong số những người này có kẻ chúng ta phải lôi kéo, cũng có người chúng ta cần uy hiếp!” Diệp Nhược Y nói.
“Bạch Vương Tiêu Sùng, Xích Vương Tiêu Vũ.” Tư Không Thiên Lạc nhỏ giọng đọc tên trên đó. “Tiêu Sắt, là huynh đệ của ngươi à?”
“Đúng.” Tiêu Sắt cười lạnh giơ tay vạch qua cái tên trên đó: “Đám người chặn ta dọc đường về Thiên Khải thành quá nửa là do hai vị huynh đệ này phái tới.”
“Cho nên đại sư huynh...” Lôi Vô Kiệt trợn trừng hai mắt nhìn tên hai người bọn họ: “Là do bọn họ?”
Tiêu Sắt vung tay, thu cuộn sách lại: “Ta không nhận ra rất nhiều cái tên trên đó. Cô ở Thiên Khải thành nhiều năm, ta tin vào phán đoán của cô. Bảo Từ quản gia làm thiệp mời, đưa tới phủ của từng người đi.”
“Dùng thân phận gì?” Diệp Nhược Y hỏi. “Lục hoàng tử hay là Vĩnh An Vương?”
“Tiêu Sắt.” Tiêu Sắt gõ nhẹ lên bàn: “Dùng cái tên này.”
“Được.” Diệp Nhược Y gật đầu, tiếp tục nói: “Còn về địa điểm, Điêu Lâu Tiểu Trúc hay Thiên Hạ Hiên đều là lựa chọn tốt. Chúng ta mời rất nhiều người, cũng có thể mời vào trong phủ nhưng xưa nay ngươi không thích những người phàm tục bước vào phủ của ngươi, cho nên ta không tính vào.”
“Cái này ta đã có tính toán.” Tiêu Sắt lắc đầu. “Không cần Điêu Lâu Tiểu Trúc, cũng chẳng tới Thiên Hạ Hiên. Đó đều là nơi trần tục, làm sao xứng với tiệc rượu của Tiêu Sắt ta. Chúng ta tới, Thiên Kim Thai!”
“Thiên Kim Thai?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc: “Sòng bạc đệ nhất Thiên Khải?”
“Không?” Tiêu Sắt mỉm cười: “Sòng bạc đệ nhất thiên hạ.”
Diệp Nhược Y kinh ngạc: “Mở tiệc trong sòng bạc?”
Tiêu Sắt phất ống tay áo: “Cũng đã đến lúc ra ngoài một chút, gặp một số bạn cũ.”
Thiên Kim Thai, đứng đầu trong bốn sòng bạc lớn ở Thiên Khải. Nó tên Thiên Kim Thai là vì chính giữa nó là một đài cao chế từ ngàn vàng. Trên thì quý tộc dòng họ Tiêu, dưới thì thương gia giàu có, có thể bước vào Thiên Kim Thai tuyệt đối không phải người bình thường. Cho nên ở đây không có ai không giàu có quyền quý, cho dù là ai đã thua tiền ở đây là chỉ có ngoan ngoãn chấp nhận, bởi vì ông chủ sau lưng Thiên Kim Thai có thân phận hết sức thần bí. Con trai trưởng của thượng thư bộ hộ từng thua tiền gây náo loạn tại Thiên Kim Thai, sau đó biến mất vô hình. Ngày hôm sau một chiếc xe ngựa chạy tới trước cửa phủ thượng thư, chưa mất mạng nhưng vĩnh viễn mất đi cánh tay phải.
Tiêu Sắt đi ra khỏi Tuyết Lạc sơn trang, chạy tới Thiên Kim Thai, tin tức này lập tức truyền khắp Thiên Khải.
Một hoàng tử có hy vọng tranh đoạt hoàng vị trở lại Thiên Khải, ngoại trừ nhà mình ra, nơi đầu tiên hắn tới lại là sòng bạc?
Có điều Tiêu Sắt từng là khách quen của Thiên Kim Thai. Thân là một hoàng tử, hắn cũng rất thích đánh cược, hơn nữa còn đánh cược rất giỏi. Hắn từng đánh cược một trận với thái tử Nam Quyết Ngao Ngọc, thắng được một tòa thành tại Nam Quyết, trở thành một giai thoại được lưu truyền tại Thiên Khải.
Tiêu Sắt dẫn đám người Lôi Vô Kiệt nhanh chóng đi tới Thiên Kim Thai, bây giờ mới là buổi trưa nhưng trong sòng bạc đã ồn ào huyên náo đầy những tiếng người. Trong đó có không ít người mặc quần áo hoa lệ ngồi tại chỗ, sắc mặt nghiêm túc nhìn tiền đặt cược trên bàn. Những cô gái vóc ăn mặc nhẹ nhàng vóc dáng thướt tha ngồi bên bàn cược, đôi tay ngọc ngà nhỏ nhắn lung lay hộp xúc xắc. Trong số những người đang ở đây, có người nước khác con ngươi màu làm khoác áo lông cừu. Nếu không phải đây rõ ràng là Thiên Khải, Lôi Vô Kiệt còn lầm tưởng đây là trong Mỹ Nhân trang ở Tam Cố thành. Chỉ có điều Thiên Kim Thai lớn hơn nhiều, rất rất nhiều.
Lớn hơn Thiên Hạ Hiên, cũng lớn hơn Điêu Lâu Tiểu Trúc. Chữa được hết những người trong danh sách của Diệp Nhược Y, lại chứa được khí phách của những người đó.
Bên trên tòa Thiên Kim Thai thực sự nổi tiếng thiên hạ đó là mười thị vệ cầm đao sắc mặt lạnh lùng. Khác với không khí huyên náo trong sòng bạc, hơn mười người đó lạnh như một tảng băng, chỉ có ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn trường, tay đặt lên chuôi đao như lúc nào cũng có thể rút ra.
Đám người Tiêu Sắt đi vào trong sòng bạc, có người hầu của sòng bạc thấy quần áo của hắn bất phàm, vội vàng tiến tới định chào đón nhưng bị một người giơ tay ngăn cản. Người hầu ngẩng đầu lên thấy người ngăn mình lại, vội vàng cúi đầu nói: “Cửu gia, có gì căn dặn?’
Người kia vóc dáng anh tuấn nhưng quần áo lại có vẻ rất tùy tiện, như chỉ mặc một cái áo ngủ lôi thôi lếch thếch đi vào Thiên Kim Thai. Hắn cười lạnh một cái, để lộ một cái răng vàng chói: “Ngươi là ai kia chứ, có tư cách gì mà tiếp đón vị khách như vậy?”
“Cửu gia, tiểu nhân tới đây đã hơn hai năm. Nhưng vị đại gia này trông không quen mặt, chắc là khách mới.” Người hầu không hiểu.
“Ngu ngốc, đi tìm thủ lĩnh của các ngươi, nói có khách tới. Nhanh chóng thu xếp, đuổi mấy đứa líu la líu lo xung quanh hắn đi, đừng làm bẩn mắt khách quý.” Người đàn ông được gọi là Cửu gia không nhịn được nói.
Người hầu suy nghĩ một chút, tuy tính tình vị Cửu gia này hơi kỳ quái nhưng tạm coi là nhân vật có tiếng ở Thiên Khải, đặc biệt là quan hệ giữa hắn và Thiên Kim Thai rất tốt, hắn sẽ không nói linh tinh, vội vàng đáp lời rồi lui xuống.
Cửu gia khoanh vạt áo, hắng giọng một cái, cất bước tiến tới cao giọng nói: “Lục hoàng tử, ngài đã về rồi!”
Tiêu Sắt nghe giọng nói đó bèn nghiêng đầu cười: “Ta đang đoán sẽ gặp phải ai trong các ngươi đầu tiên, không ngờ lại là ngươi. Cửu gia.”
Cửu gia vội vàng xua tay: “Không dám không dám. Gia cái gì chứ, là do các huynh đệ nâng đỡ thôi, Lục hoàng tử đừng trêu chọc ta. Các vị này là... Ô, đây chẳng phải thiên kim của phủ tướng quân à?”
Diệp Nhược Y nói: “Ngươi biết ta?”
Cửu gia chớp mắt: “Không biết ai chứ sao lại không biết ngài. Ba hạng đầu trong Mỹ Nhân Bảng ở kinh thành,, có một vị trí của tiểu thư.”
“Mỹ Nhân Bảng? Ai xếp hạng?” Tư Không Thiên Lạc tò mò hỏi.
“Đương nhiên là tại hạ xếp.” Cửu gia mỉm cười nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt lại lập tức trợn tròn: “Đây đây đây... ngày mai cũng sẽ có vị trí cho cô nương.”
Tiêu Sắt có vẻ rất quen thuộc với Cửu gia, trực tiếp giới thiệu: “Đây là Cửu Cửu Đạo, bởi vì chín chín tám mươi mốt con đường lớn ở Thiên Khải đều có thế lực của hắn, cho nên mọi người còn gọi hắn là Cửu gia. Các vị này là bằng hữu của ta. Đệ tử của nhị thành chủ Tuyết Nguyệt thành Lý Hàn Y, Lôi Vô Kiệt; và con gái của tam thành chủ Tư Không Trường Phong, Tư Không Thiên Lạc.”
Cửu Cửu Đạo vội vàng cúi người: “Lợi hại lợi hại.”
“Đừng giả bộ, mấy ngày nay ngươi chẳng mò rõ lai lịch bọn họ rồi à?” Tiêu Sắt nhìn Cửu Cửu Đạo cố ra vẻ, cười lạnh một cái.
“Cửu gia, bên trên phải tiểu nhân tới, mời khách quý đi lên.” Người hầu vừa rồi đột nhiên xuất hiện, nhỏ giọng nói sau lưng Cửu Cửu Đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.