Chương 11: Tìm Lại Túi Gấm
Dạ Bán Tiêu Thanh
14/10/2021
Phó Cảnh nói qua loa lấy lệ một câu, không nói chuyện với Phó Hằng, chỉ hỏi Cố Sanh, “Có đi hay không?”
“Đi.” Cố Sanh một chút cũng không do dự.
Phó Hằng đứng ở nơi đó, cảm thấy chính mình giống như một tên ngốc, trong lòng cảm thấy thật sự không thoải mái.
Cố Sanh vốn là không để ý đến anh ta,bỗng nhiên nhớ tới bùa bình an của mình, liền nhìn anh ta, hỏi: “đồ lúc trước tôi đưa cho anh đâu?"
Phó Hằng còn sững sờ ở nơi đó, vừa mới nhìn Cố Sanh hướng chỗ anh ta đi tới, anh ta cảm thấy bây giờ với lúc trước không giống nhau lại không có cảm giác chán ghét.
Phó Hằng tự hỏi mình một lát, nói: “Cái gì?”
“Túi gấm.”
Cô nhắc tới túi gấm, Phó Hằng liền nghĩ tới lúc đó, bất quá cái túi gấm kia anh ta là trả không được, bởi vì lúc ấy anh ta cảm thấy thứ đó đều là gạt người, cũng không nghĩ Cố Sanh sẽ lấy lại, sợ cô dây dưa không rõ, cho nên tùy tiện đem cho người ta.
“Cô muốn túi gấm, tôi mua lại cho cô là được"
Mua lại một cái? Có ý gì?
“Cái tôi muốn là cái túi gấm của tôi, không cần tôi nhắc lại lần thứ hai” Khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh hiện lên vẻ không còn kiên nhẫn
Phó Hằng vốn dĩ không cảm mình vứt cái túi gấm kia là sai, kết quả hiện tại nhìn dáng vẻ này của Cố Sanh, làm cho anh ta có điểm chột dạ.
Phó Hằng ho nhẹ một tiếng, “Túi gấm, lúc ấy có cô gái kia muôn, liền đưa cho cô ta.”
Nghe vậy, Cố Sanh biểu tình dần dần có chút cứng đờ.
Nguyên chủ vì cứu cha của anh ta, đem bùa bình an đều đưa cho anh ta, dẫn tới chính mình không có túi gấm phù hộ, bị xe đâm chết. Mà Phó Hằng, cư nhiên liền dễ dàng như vậy đem sinh mạng nguyên chủ vứt đi
Phó Hằng thấy được biểu tình của cô biến hóa, hỏi: “Như thế nào? Cái kia túi gấm rất quan trọng?”
Cố Sanh không cho anh ta sắc mặt tốt, vốn đang có thể xem như không thù không oán, nhưng hiện tại là thật sự ở trong lòng khinh bỉ anh ta, vì thế cười lạnh một tiếng, “Có quan trọng hay không, anh không rõ ràng sao?”
Đúng là lúc trước Phó Hằng thời điểm lần đầu tiên gặp được Cố Sanh, là ở bờ sông,cô không cẩn thận ngã xuống sông, Phó Hằng đem cô cứu lên, mà cô chuyện thứ nhất không phải quan tâm chính mình, mà là đi nhìn xem túi gấm bị thế nào.
So với tính mạng còn quan trọng hơn thử hỏi nó có quan trọng hay không sao?
Người khác không biết thì không nói,nhưng chuyện này chính Phó đại thiếu tận mắt nhìn thấy trong lòng anh ta không rõ ràng sao?
Bất quá là đối người mình không để bụng, cho nên đồ vật của cô, mặc kệ có quan trọng hay không, cũng đều không để bụng thôi.
Cô một câu cũng không muốn nói chuyện với anh ta, chính mình bấm ngón tay tính một quẻ, bỗng nhiên quay đầu hướng cửa đi ra.
Phó Cảnh ở phía sau đuổi theo kêu: “Từ từ, Cố đại sư, cô là muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi"
Cố Sanh tính ra được khi tới lấy túi gấm sẽ có chút nguy hiểm, muốn mau mau đến đó, vì thế không có từ chối Phó Cảnh.
Phó Cảnh lái xe, ở Cố Sanh nói địa điểm, lập tức vào xe chạy nhanh ra, hai người không lâu đều chạy mất dạng
Mà giờ này khắc này, trên lầu đang nổ ra một hồi tranh chấp kịch liệt.
Nơi này là một ngôi nhà cũ, lúc Cố Sanh lên lầu, thậm chí có thể nhìn đến trên hai bên vách tường vôi đều bị tróc ra
Bất quá cô không có nhiều thời gian chú ý nó, hai người đi vài bước liền lên lầu, đứng ở bên ngoài, Phó Cảnh chuẩn bị duỗi tay đi gõ cửa, lại bị Cố Sanh ngăn cản.
Phó Cảnh kỳ quái nhìn cô, Cố Sanh lùi lại thủ thế, lui về phía sau hai bước, bỗng nhiên vươn chân đá một cái, cánh cửa gỗ kẽo kẹt vài tiếng, Cố Sanh hơi hơi nhíu mày, lại lần nữa nhấc chân, liền nghe nói một tiếng tiếng mắng, “ đứa nào muốn tìm đường chết đi đá cửa nhà tao? Muốn chết có phải hay không?"
“ Ông mới muốn chết.”
Cố Sanh yên lặng mà nói một câu, trong lòng thầm thấy mất mặt vì không thể đá văng cánh cửa đó bằng một cú, vì thế lần này dùng mười phần sức lực.
Liền nghe “oanh” một tiếng, cửa gỗ bị đá văng, một người đàn ông lảo đảo lui về phía sau
Cửa vừa mở ra, Phó Cảnh liền ngửi thấy một mùi nhàn nhạt là mùi máu tươi, “Đây là?”
Cố Sanh không để ý đến anh ta, trực tiếp đi vào, phía trước cánh cửabị đá ra còn có một người đàn ông chuẩn bị bò dậy Cố Sanh vươn một chân, dẫm lên ngực ông ta.
Người đàn ông mặt nghẹn đỏ bừng, rõ ràng chính là một con nhóc nhỏ bé từ nơi nào tới đây phá rối
Ông ta mở miệng, liền bắt đầu hùng hùng hổ hổ, “Từ đâu ra cái thứ lưu manh, lại không cút đi đừng để tao mắt được mày!”
Cố Sanh xem cũng không nghe ông ta nói, chỉ là hướng về phía trong phòng nhìn lướt qua, sau đó nói vọng ra bên ngoài “Trước tiên đừng tiến vào.”
Chỉ là thấy trong phòng có một người phụ nữ, đang ở trên giường lấy chăn che mình lại, giờ phút này đang ở một bên nức nở một bên mặc quần áo.
Cố Sanh liếc mắt một cái liền nhận ra, người này đúng là mỹ nhân lần trước mặc sườn xám lam nhạt tên Lam Tâm
Chờ cô ta mặc quần áo xong, lập tức từ trên giường đứng lên, đi đến bên cạnh Cố Sanh nhìn người trên mặt đất hung hăng đá mấy đá, cô ta còn cố ý mang giày cao gót đá xuống dưới hạ bộ, Phó Cảnh đứng ở ngoài cửa đều nghe được người đàn ông kêu la đau đớn.
Cố Sanh buông chân ra, ông ta liền che hạ bộ lăn lộn trên đất
Cố Sanh kêu Phó Cảnh đi vào, đem cửa đóng lại. Lam Tâm giờ phút này đã bình tĩnh lại, cô ta nhìn Cố Sanh nói cảm ơn, có chút do dự nói: “Hai ta có phải hay không quen biết hay gặp qua nhau?”
Kỳ thật cô ta đối với Cố Sanh ấn tượng vẫn là rất sâu, một là mới thấy không qua mấy ngày, hai là Cố Sanh diện mạo quá mức đặc sắc, một cô gái tinh xảo xinh đẹp. Đến nỗi cô ta không dám trực tiếp nhận quen, chỉ là bởi vì cô bây giờ cùng ngày đó tương phản thật sự quá lớn.
Ngày đó vẫn là một cô gái nhỏ mảnh mai, hôm nay gặp mặt, như thế nào liền cảm thấy đầy bạo lực
Cố Sanh gật gật đầu, “ Lúc trước ở trà lâu, tôi đi tìm Phó Hằng,anh ta ôm cô.”
Lam tâm: “……”
Quá mức xấu hổ.
Bất quá Cố Sanh cân bản không có cảm thấy xấu hổ, trừ bỏ đối với cô nghi ngờ về chỗ của túi gấm những mặt khác, việc khác người khác thế nào, cô cũng không để ý lắm
Cho nên hiện tại, cô cũng chỉ cảm thấy chính mình ở đây nói chuyện bình thường mà thôi
Lam tâm xấu hổ cười cười, cho rằng cô còn ở để ý, vội vàng giải thích nói: “Không có không có, ngày đó Phó đại thiếu là cố ý làm cho cô xem, kỳ thật cùng tôi cũng không nói gì.”
“ Ừ.” Cố Sanh nhàn nhạt nói một tiếng, tỏ vẻ đã biết, ngay sau đó đi thẳng đến vấn đề chính, vươn tay ra chỗ cô ta, “Anh ta ngày đó để lại cho cô túi gấm đâu?”
Lam tâm thế mới biết cô là tới tìm cái kia, cái túi gấm kia cô ta lúc trước nhìn thật lâu, cảm thấy thật sự không đáng giá, rất nhiều lần đều tính toán ném đi, nhưng là ngẫm lại là người khác cho Phó Hằng, Phó Hằng lại cho chính mình, liền không dám ném.
Kết quả hôm nay liền thật sự có người tới lấy lại
Cô ta chịu đựng đau đớn trên người, mở một cái ngăn tủ, ngồi xổm xuống tìm tìm, cuối cùng lấy ra một cái túi gấm màu trắng đi tới, đưa cho Cố Sanh, “Là cái này đúng không? Lúc ấy tôi đoán nó rất quan trọng, cho nên vẫn luôn giữ lại.”
Cố Sanh mở ra, quả nhiên thấy bên trong kia một lá bùa bình an quen thuộc, cùng lúc đó, trong lòng cô bực bội mấy ngày nay đều tiêu tan đi hết
Cố Sanh biết, đó là nguyên chủ sau khi chết nhìn thấy Phó Hằng như vậy đạp hư chính bùa bình an mình tặng, rồi sinh ra oán niệm, hiện tại bùa bình an đã về tới, cổ oán niệm tự nhiên cũng tiêu tán không còn.
Cố Sanh cẩn thận đem bùa bình an cùng túi gấm cất vào trong người, cảm thấy người này còn không tính quá xấu, lại nhìn trên người đàn ông trên mặt đất, hỏi: “ Cô giúp tôi tránh khỏi một ít phiền toái tôi cũng giúp lại cô một lần người này, cô tính toán xử lý như thế nào?”
Lam Tâm nhìn người trên mặt đất vừa mới bị Cố Sanh đánh liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, “Đây là chồng trước của tôi, nửa năm trước chúng tôi đã ly hôn, chính là ông ta còn thường thường trộm chạy về tới, có đôi khi hỏi tôi đòi tiền còn đánh tôi nếu không phải đã trả tiền thuê phòng một năm, tôi đã sớm dọn ra đi.”
Phó Cảnh có chút kinh ngạc, “ Cô ở quán bar còn thiếu tiền?”
Lam Tâm bất đắc dĩ cười cười, “ Tôi biết các người sẽ không tin tưởng, nhưng không người dưới tầng chót tầng sinh hoạt, các người sẽ không hiểu.”
Phó Cảnh xác thật không tin, nhưng Cố Sanh lại nhìn cô ta một cái, nói: “Không cần lo lắng, mẹ cô 42 tuổi đổi vận, sẽ không có việc gì.”
Lam Tâm hơi hơi mở to mắt, thập phần kinh ngạc.
Cố Sanh lại lấy ra một lá bùa cho cô ta, "Cái tên này là mạng trong số kiếp của cô nhưng số kiếp của cô và mẹ cô số phận cùng nhau thay đổi, tôi đưa cô một lá bùa bình an, chịu đựng mấy ngày liền không có việc gì.”
Lam Tâm không biết nên nói cái gì, mà Cố Sanh hiển nhiên cũng không chuẩn bị cùng cô ta nhiều lời, chỉ là xem người phụ nữ này này hiếu tâm tốt, lại không có gì ý xấu, tùy tiện giúp một tay mà thôi.
Cũng coi như là cũng là công cô ta bảo quản túi gấm này nếu cô ta không nhận từ chỗ Phó Hằng, không chừng túi gấm đã bị Phó Hằng ném đến chỗ nào quỷ quái không chừng
Lúc Phó Cảnh(?) rời đi, còn đem tên kia cũng thuận đường xách đi ra ngoài.
(Trong convert viết là Phó Hằng mà lúc này Anh ta đang ở nhà không đi đến đây nên mình nghĩ tác giả nhầm lẫn gì đó nên mình đổi lại,có gì mọi người góp ý sửa lại nếu mình sai nha)
Hai người ngồi xe trở về Phó gia, lúc đi vào gặp được Phó Hằng, anh thoạt nhìn muốn nói cái gì,nhưng muốn nói lại thôi.
Cố Sanh trực tiếp lướt qua anh ta đi lên lầu, phó lão gia tử đã phân phó người an bài tốt phòng khách cho cô ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Sanh ngồi xe cùng Phó Cảnh, đi ra sân bay sau đó lên máy bay, đi thẳng tới biên cương.
“Đi.” Cố Sanh một chút cũng không do dự.
Phó Hằng đứng ở nơi đó, cảm thấy chính mình giống như một tên ngốc, trong lòng cảm thấy thật sự không thoải mái.
Cố Sanh vốn là không để ý đến anh ta,bỗng nhiên nhớ tới bùa bình an của mình, liền nhìn anh ta, hỏi: “đồ lúc trước tôi đưa cho anh đâu?"
Phó Hằng còn sững sờ ở nơi đó, vừa mới nhìn Cố Sanh hướng chỗ anh ta đi tới, anh ta cảm thấy bây giờ với lúc trước không giống nhau lại không có cảm giác chán ghét.
Phó Hằng tự hỏi mình một lát, nói: “Cái gì?”
“Túi gấm.”
Cô nhắc tới túi gấm, Phó Hằng liền nghĩ tới lúc đó, bất quá cái túi gấm kia anh ta là trả không được, bởi vì lúc ấy anh ta cảm thấy thứ đó đều là gạt người, cũng không nghĩ Cố Sanh sẽ lấy lại, sợ cô dây dưa không rõ, cho nên tùy tiện đem cho người ta.
“Cô muốn túi gấm, tôi mua lại cho cô là được"
Mua lại một cái? Có ý gì?
“Cái tôi muốn là cái túi gấm của tôi, không cần tôi nhắc lại lần thứ hai” Khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh hiện lên vẻ không còn kiên nhẫn
Phó Hằng vốn dĩ không cảm mình vứt cái túi gấm kia là sai, kết quả hiện tại nhìn dáng vẻ này của Cố Sanh, làm cho anh ta có điểm chột dạ.
Phó Hằng ho nhẹ một tiếng, “Túi gấm, lúc ấy có cô gái kia muôn, liền đưa cho cô ta.”
Nghe vậy, Cố Sanh biểu tình dần dần có chút cứng đờ.
Nguyên chủ vì cứu cha của anh ta, đem bùa bình an đều đưa cho anh ta, dẫn tới chính mình không có túi gấm phù hộ, bị xe đâm chết. Mà Phó Hằng, cư nhiên liền dễ dàng như vậy đem sinh mạng nguyên chủ vứt đi
Phó Hằng thấy được biểu tình của cô biến hóa, hỏi: “Như thế nào? Cái kia túi gấm rất quan trọng?”
Cố Sanh không cho anh ta sắc mặt tốt, vốn đang có thể xem như không thù không oán, nhưng hiện tại là thật sự ở trong lòng khinh bỉ anh ta, vì thế cười lạnh một tiếng, “Có quan trọng hay không, anh không rõ ràng sao?”
Đúng là lúc trước Phó Hằng thời điểm lần đầu tiên gặp được Cố Sanh, là ở bờ sông,cô không cẩn thận ngã xuống sông, Phó Hằng đem cô cứu lên, mà cô chuyện thứ nhất không phải quan tâm chính mình, mà là đi nhìn xem túi gấm bị thế nào.
So với tính mạng còn quan trọng hơn thử hỏi nó có quan trọng hay không sao?
Người khác không biết thì không nói,nhưng chuyện này chính Phó đại thiếu tận mắt nhìn thấy trong lòng anh ta không rõ ràng sao?
Bất quá là đối người mình không để bụng, cho nên đồ vật của cô, mặc kệ có quan trọng hay không, cũng đều không để bụng thôi.
Cô một câu cũng không muốn nói chuyện với anh ta, chính mình bấm ngón tay tính một quẻ, bỗng nhiên quay đầu hướng cửa đi ra.
Phó Cảnh ở phía sau đuổi theo kêu: “Từ từ, Cố đại sư, cô là muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi"
Cố Sanh tính ra được khi tới lấy túi gấm sẽ có chút nguy hiểm, muốn mau mau đến đó, vì thế không có từ chối Phó Cảnh.
Phó Cảnh lái xe, ở Cố Sanh nói địa điểm, lập tức vào xe chạy nhanh ra, hai người không lâu đều chạy mất dạng
Mà giờ này khắc này, trên lầu đang nổ ra một hồi tranh chấp kịch liệt.
Nơi này là một ngôi nhà cũ, lúc Cố Sanh lên lầu, thậm chí có thể nhìn đến trên hai bên vách tường vôi đều bị tróc ra
Bất quá cô không có nhiều thời gian chú ý nó, hai người đi vài bước liền lên lầu, đứng ở bên ngoài, Phó Cảnh chuẩn bị duỗi tay đi gõ cửa, lại bị Cố Sanh ngăn cản.
Phó Cảnh kỳ quái nhìn cô, Cố Sanh lùi lại thủ thế, lui về phía sau hai bước, bỗng nhiên vươn chân đá một cái, cánh cửa gỗ kẽo kẹt vài tiếng, Cố Sanh hơi hơi nhíu mày, lại lần nữa nhấc chân, liền nghe nói một tiếng tiếng mắng, “ đứa nào muốn tìm đường chết đi đá cửa nhà tao? Muốn chết có phải hay không?"
“ Ông mới muốn chết.”
Cố Sanh yên lặng mà nói một câu, trong lòng thầm thấy mất mặt vì không thể đá văng cánh cửa đó bằng một cú, vì thế lần này dùng mười phần sức lực.
Liền nghe “oanh” một tiếng, cửa gỗ bị đá văng, một người đàn ông lảo đảo lui về phía sau
Cửa vừa mở ra, Phó Cảnh liền ngửi thấy một mùi nhàn nhạt là mùi máu tươi, “Đây là?”
Cố Sanh không để ý đến anh ta, trực tiếp đi vào, phía trước cánh cửabị đá ra còn có một người đàn ông chuẩn bị bò dậy Cố Sanh vươn một chân, dẫm lên ngực ông ta.
Người đàn ông mặt nghẹn đỏ bừng, rõ ràng chính là một con nhóc nhỏ bé từ nơi nào tới đây phá rối
Ông ta mở miệng, liền bắt đầu hùng hùng hổ hổ, “Từ đâu ra cái thứ lưu manh, lại không cút đi đừng để tao mắt được mày!”
Cố Sanh xem cũng không nghe ông ta nói, chỉ là hướng về phía trong phòng nhìn lướt qua, sau đó nói vọng ra bên ngoài “Trước tiên đừng tiến vào.”
Chỉ là thấy trong phòng có một người phụ nữ, đang ở trên giường lấy chăn che mình lại, giờ phút này đang ở một bên nức nở một bên mặc quần áo.
Cố Sanh liếc mắt một cái liền nhận ra, người này đúng là mỹ nhân lần trước mặc sườn xám lam nhạt tên Lam Tâm
Chờ cô ta mặc quần áo xong, lập tức từ trên giường đứng lên, đi đến bên cạnh Cố Sanh nhìn người trên mặt đất hung hăng đá mấy đá, cô ta còn cố ý mang giày cao gót đá xuống dưới hạ bộ, Phó Cảnh đứng ở ngoài cửa đều nghe được người đàn ông kêu la đau đớn.
Cố Sanh buông chân ra, ông ta liền che hạ bộ lăn lộn trên đất
Cố Sanh kêu Phó Cảnh đi vào, đem cửa đóng lại. Lam Tâm giờ phút này đã bình tĩnh lại, cô ta nhìn Cố Sanh nói cảm ơn, có chút do dự nói: “Hai ta có phải hay không quen biết hay gặp qua nhau?”
Kỳ thật cô ta đối với Cố Sanh ấn tượng vẫn là rất sâu, một là mới thấy không qua mấy ngày, hai là Cố Sanh diện mạo quá mức đặc sắc, một cô gái tinh xảo xinh đẹp. Đến nỗi cô ta không dám trực tiếp nhận quen, chỉ là bởi vì cô bây giờ cùng ngày đó tương phản thật sự quá lớn.
Ngày đó vẫn là một cô gái nhỏ mảnh mai, hôm nay gặp mặt, như thế nào liền cảm thấy đầy bạo lực
Cố Sanh gật gật đầu, “ Lúc trước ở trà lâu, tôi đi tìm Phó Hằng,anh ta ôm cô.”
Lam tâm: “……”
Quá mức xấu hổ.
Bất quá Cố Sanh cân bản không có cảm thấy xấu hổ, trừ bỏ đối với cô nghi ngờ về chỗ của túi gấm những mặt khác, việc khác người khác thế nào, cô cũng không để ý lắm
Cho nên hiện tại, cô cũng chỉ cảm thấy chính mình ở đây nói chuyện bình thường mà thôi
Lam tâm xấu hổ cười cười, cho rằng cô còn ở để ý, vội vàng giải thích nói: “Không có không có, ngày đó Phó đại thiếu là cố ý làm cho cô xem, kỳ thật cùng tôi cũng không nói gì.”
“ Ừ.” Cố Sanh nhàn nhạt nói một tiếng, tỏ vẻ đã biết, ngay sau đó đi thẳng đến vấn đề chính, vươn tay ra chỗ cô ta, “Anh ta ngày đó để lại cho cô túi gấm đâu?”
Lam tâm thế mới biết cô là tới tìm cái kia, cái túi gấm kia cô ta lúc trước nhìn thật lâu, cảm thấy thật sự không đáng giá, rất nhiều lần đều tính toán ném đi, nhưng là ngẫm lại là người khác cho Phó Hằng, Phó Hằng lại cho chính mình, liền không dám ném.
Kết quả hôm nay liền thật sự có người tới lấy lại
Cô ta chịu đựng đau đớn trên người, mở một cái ngăn tủ, ngồi xổm xuống tìm tìm, cuối cùng lấy ra một cái túi gấm màu trắng đi tới, đưa cho Cố Sanh, “Là cái này đúng không? Lúc ấy tôi đoán nó rất quan trọng, cho nên vẫn luôn giữ lại.”
Cố Sanh mở ra, quả nhiên thấy bên trong kia một lá bùa bình an quen thuộc, cùng lúc đó, trong lòng cô bực bội mấy ngày nay đều tiêu tan đi hết
Cố Sanh biết, đó là nguyên chủ sau khi chết nhìn thấy Phó Hằng như vậy đạp hư chính bùa bình an mình tặng, rồi sinh ra oán niệm, hiện tại bùa bình an đã về tới, cổ oán niệm tự nhiên cũng tiêu tán không còn.
Cố Sanh cẩn thận đem bùa bình an cùng túi gấm cất vào trong người, cảm thấy người này còn không tính quá xấu, lại nhìn trên người đàn ông trên mặt đất, hỏi: “ Cô giúp tôi tránh khỏi một ít phiền toái tôi cũng giúp lại cô một lần người này, cô tính toán xử lý như thế nào?”
Lam Tâm nhìn người trên mặt đất vừa mới bị Cố Sanh đánh liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, “Đây là chồng trước của tôi, nửa năm trước chúng tôi đã ly hôn, chính là ông ta còn thường thường trộm chạy về tới, có đôi khi hỏi tôi đòi tiền còn đánh tôi nếu không phải đã trả tiền thuê phòng một năm, tôi đã sớm dọn ra đi.”
Phó Cảnh có chút kinh ngạc, “ Cô ở quán bar còn thiếu tiền?”
Lam Tâm bất đắc dĩ cười cười, “ Tôi biết các người sẽ không tin tưởng, nhưng không người dưới tầng chót tầng sinh hoạt, các người sẽ không hiểu.”
Phó Cảnh xác thật không tin, nhưng Cố Sanh lại nhìn cô ta một cái, nói: “Không cần lo lắng, mẹ cô 42 tuổi đổi vận, sẽ không có việc gì.”
Lam Tâm hơi hơi mở to mắt, thập phần kinh ngạc.
Cố Sanh lại lấy ra một lá bùa cho cô ta, "Cái tên này là mạng trong số kiếp của cô nhưng số kiếp của cô và mẹ cô số phận cùng nhau thay đổi, tôi đưa cô một lá bùa bình an, chịu đựng mấy ngày liền không có việc gì.”
Lam Tâm không biết nên nói cái gì, mà Cố Sanh hiển nhiên cũng không chuẩn bị cùng cô ta nhiều lời, chỉ là xem người phụ nữ này này hiếu tâm tốt, lại không có gì ý xấu, tùy tiện giúp một tay mà thôi.
Cũng coi như là cũng là công cô ta bảo quản túi gấm này nếu cô ta không nhận từ chỗ Phó Hằng, không chừng túi gấm đã bị Phó Hằng ném đến chỗ nào quỷ quái không chừng
Lúc Phó Cảnh(?) rời đi, còn đem tên kia cũng thuận đường xách đi ra ngoài.
(Trong convert viết là Phó Hằng mà lúc này Anh ta đang ở nhà không đi đến đây nên mình nghĩ tác giả nhầm lẫn gì đó nên mình đổi lại,có gì mọi người góp ý sửa lại nếu mình sai nha)
Hai người ngồi xe trở về Phó gia, lúc đi vào gặp được Phó Hằng, anh thoạt nhìn muốn nói cái gì,nhưng muốn nói lại thôi.
Cố Sanh trực tiếp lướt qua anh ta đi lên lầu, phó lão gia tử đã phân phó người an bài tốt phòng khách cho cô ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Sanh ngồi xe cùng Phó Cảnh, đi ra sân bay sau đó lên máy bay, đi thẳng tới biên cương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.