Thiếu Nữ Và Chàng Trúc Mã Mộng Mơ
Chương 13
Minh Hà Phiên Tuyết
28/12/2022
“Cậu cũng vui vẻ.”
Giáo viên trong trường tăng ca chấm thi, thống kê thành tích, thành tích thi cuối kỳ qua mấy ngày đã có.
Dư Dữ tăng vọt lên 15 bậc, đứng thứ 46.
Ý nghĩa chính là, cậu có thể ở năm cuối cấp ba được làm bạn cùng lớp với Chúc Tâm Khê rồi.
Lần này Chúc Tâm Khê tiến bộ không nhỏ, từ đứng thứ 10 tăng vọt lên vị trí thứ ba, thứ nhất vẫn là Giản Sở Duyệt vạn năm không đổi, thứ hai là Lý Tri Lạc, thứ ba chính là Chúc Tâm Khê cô!
Lúc giúp Dư Dữ học bù, cô cũng củng cố lại nền móng một lần.
Đây là ở hiền gặp lành, Chúc Tâm Khê thầm nghĩ.
Chúc Tâm Khê lôi điện thoại ra nhắn tin cho Dư Dữ: Chúc mừng.jpg.
Chữ đỏ viết lớn nhấp nhánh ánh sáng.
Dư Dữ: Cùng vui.
Dư Dữ: Có thể tới nhà tớ chút không? Có đồ này muốn đưa cho cậu.
Chúc Tâm Khê: Gì thế? Chẳng muốn động, bắn airdrop cho tớ.
Dư Dữ: Đồ ăn.
Chúc Tâm Khê: Tớ cử Đoàn Đoàn qua lấy.
Lý nữ sĩ và lão Chúc đang đi làm, Chúc Từ đi thực tập rồi, trong nhà chỉ có một người một chó.
Dư Dữ nhìn thoáng một bàn đầy đồ ăn, nói tên món: bánh chocolate, bánh trứng chảy ngàn lớp, bánh matcha, bánh quy chocolate chip, sườn xào chua ngọt, bò kho…
Chúc Tâm Khê: Qua đây.
Sao lại có mặn có ngọt, có mặn có chay?
Tên nhóc này không thích hợp, tên nhóc này có chuyện.
Chúc Tâm Khê từ trên giường bò lên lầu trên, ấn chuông cửa, bên trong truyền đến một loạt âm thanh hỗn loạn.
Cô cảnh giác mức cao nhất.
“Cạch cạch.” Cửa mở ra.
Trong nhà kéo rèm cửa, không mở đèn, cực yên tĩnh.
Rèm cửa như có gió thổi, phình ra.
Chúc Tâm Khê nhìn thoáng trên tay Dư Dữ đang cầm đồ gì đó, trong ánh sáng lập loè, cô giơ tay nhấc đồ vật kia xuống, nhất thời Dư Dữ tuột tay, cô lặp tức giơ tay tiếp lấy: “Tước vũ khí!”
Dư Dữ: “…”
Sau đó, có người mở đèn, căn phòng đột nhiên sáng ngời, sau rèm cửa chui ra rất nhiều người.
Dư Dữ mời bạn thân chung của hai người tới.
Nhóm người trong phòng đồng thời bật pháo hoa trong tay: “Sinh nhật vui vẻ!”
Chúc Tâm Khê ngẩn người, cười khúc khích: “Cảm ơn mọi người~”
Sau đó nói với Dư Dữ đang bật pháo hoa: “Cậu cũng vui vẻ!”
Trương Châm Nghi kéo cô vào phòng: “Em Khê cậu không biết đâu, tối qua Dư Dữ đã lập một nhóm, dặn đi dặn lại chúng tớ không được nhắc cậu hôm nay là ngày gì, đợi tạo cho cậu một bất ngờ.”
“Ăn thôi ăn thôi! Để tớ nếm thử tay nghề của anh Cá.”
Nhóm bọn họ sáng sớm đã bị Dư Dữ gọi qua giúp đỡ, bây giờ đã đói đến mức bụng dán vào lưng rồi.
Chúc Tâm Khê: “Mời ngồi mời ngồi, mọi người vất vả rồi.”
Trên bàn thức ăn phong phú, có cá có thịt có tôm, đều là những món Chúc Tâm Khê thích.
Nhóm người trẻ tuổi ăn cơm trước giờ không biết khách sáo là gì, bàn cơm như bãi chiến trường, bạn cùng bàn như kẻ địch.
Động tác của mọi người rất nhanh, đầu tiên là vơ vét vào trong bát, cướp đã rồi ăn.
Khả năng bếp núc của Dư Dữ thật không còn gì để chê, sườn xào chua ngọt chua chua ngọt ngọt vừa miệng, bò kho tan mềm trong miệng, cá hấp chỉ cần cá hấp rồi chao qua dầu cực kỳ mĩ vị tươi ngon…
Bàn cơm rất nhanh đã bị ăn sạch sẽ, mọi người lại giúp đỡ bê ra từng đ ĩa bánh ngọt.
Trương Châm Nghi chỉ bán bánh trứng tart: “Cái này tớ làm.”
Dư Dữ bưng bánh ngọt chocolate từ trong tủ lạnh ra, c ắm vào ngọn nến số hình số 17.
Mọi người bắt đầu hát: “Chúc mừng sinh nhật…”
Chúc Tâm Khê cắt ngang: “Dừng!”
“Hát cái này.”
Chúc Tâm Khê tự hát lên: “Nói tạm biệt với tất cả phiền não!” (*)
(*) Bài 生日祝福歌 Bài ca chúc mừng sinh nhật
….
“Tiếp theo mọi người có lịch trình gì chưa?” Chúc Tâm Khê hỏi, “Không có sắp xếp gì thì tớ mời mọi người ăn cơm tối? Đi chơi?”
Lâm Dịch vừa định mở miệng: “Không…”
Trương Châm Nghi chen nói trước: “Có! Mọi người nói muốn về nhà học!”
Giản Sở Duyệt hiểu ý, phối hợp gật gật đầu.
Lâm Dịch và mấy nam sinh sau đó hiểu ra, đều nói mình phải về, không đợi Chúc Tâm Khê níu giữ, bật người chuồn mất.
Trương Châm Nghi ở thang máy quở trách Lâm Dịch: “Sao không có mắt nhìn thế! Thời gian sau đó đương nhiên để cho hai người họ ở cùng nhau!”
Lâm Dịch: “Vâng vâng vâng, ngài nói đúng.”
Náo nhiệt qua đi, trong phòng thừa lại hai người bọn họ.
Bát đũa xoong nồi cho vào máy rửa bát, máy hút bụi không hút được sạch những vụn giấy màu rơi đầy đất, hai người chỉ có thể dùng tay thu dọn tàn cục.
Dư Dữ cầm cái chổi duy nhất trong nhà cậu, Chúc Tâm Khê chỉ đành cầm một cái bàn chải, ngồi trên mặt đất quét: “Đây là kết quả bất ngờ làm sau lưng tớ?”
Dư Dữ lấy bàn chải trong tay cô: “Để tớ dọn, đi mở quà đi.”
“Thực hả?” Cô đột nhiên ra vẻ dễ thương.
Dư Dữ: “Đặc quyền của thọ tinh.”
Dư Dữ đặt quà mà bọn họ mang đến ngay ngắn bên cạnh sô pha, còn đặt một cái thùng rác, tiện cho cô bóc vỏ.
Chúc Tâm Khê từ trong đó lôi ra một cái hộp lớn bọc màu xanh lam, cô đoán là Dư Dữ tặng.
Chúc Tâm Khê tìm thấy nơi dán băng dính trên hộp, đóng gói cũng tiêu phí tâm ý của người khác, mỗi lần cô đều không nhịn được tiếc nuối, thích bóc giấy ra một cách hoàn mỹ, tìm một chỗ cất đi, sau này không biết chừng dùng đến.
Trong hộp là một chiếc đèn hình địa cầu, chữ trên chụp đèn rất rõ nét, thể hiện từng nơi trên thế giới.
“Ố?” Chúc Tâm Khê phát hiện trong đèn còn có một thứ nhỏ nhỏ, cô đặt đèn xuống, lấy thứ đồ nhỏ đó ra.
Là một người tuyết nhỏ dùng đất sét tạo thành, thô sơ tới mức ngay cả tay và mũi cũng không có, chỉ dùng mực nước đen vẽ mắt, mực nước đỏ tô môi.
Chúc Tâm Khê đặt người tuyết vào trong lòng bàn tay, hồi ức quay về trận rét đậm hồi nhỏ.
Phương Nam rất ít khi đổ tuyết, nhưng không thể thiếu cái rét cắt da cắt thịt.
Chúc Tâm Khê đã không nhớ rõ là chuyện xảy ra lúc mấy tuổi, có lẽ mới vào tiểu học, hoặc là trước khi vào tiểu học. Năm đó cực kỳ lạnh, đỉnh núi, ngọn cây, trên xe, lan can hiếm khi phủ trắng.
Cô và Dư Dữ, hai đứa trẻ không có kiến thức hét lên: “Waa! Tuyết rơi rồi!”
Một chút tuyết ít ỏi.
Hai người thu thập khắp nơi, vơ vét hết các cửa kính xe ô tô, kinh động đến mức người ta báo cảnh sát, mới nặn được một người tuyết cỡ tầm bàn tay.
Bàn tay của học sinh tiểu học.
Hai người cầm đi khoe khoang khắp nơi, chú Dư tìm được hai cái bút máy, vẽ cho người tuyết một đôi mắt và cái miệng đỏ.
Đáng tiếc người tuyết tan nhanh, người tuyết thân ái của hai người rất nhanh đã biến mất.
“Cậu nặn?” Chúc Tâm Khê cầm người tuyết bằng đất sét hỏi.
“Ừm” Dư Dữ nói, “Thực ra muốn tặng cậu một cái ô mới, nhưng tặng ô ngụ ý không tốt.”
(*) Ô trong tiếng Trung là 伞/sǎn/, đồng âm với từ 散/sǎn/ nghĩa là phân tán, ly tán.
“Cậu qua đây một chút.” Chúc Tâm Khê nói.
Dư Dữ cầm chổi đi tới trước mặt cô.
Chúc Tâm Khê vẫy vẫy tay, biểu thị cậu cúi xuống.
Dư Dữ không hiểu cúi người, tưởng là cô muốn nói thầm gì đó với mình.
Chúc Tâm Khê nghiêng người ra trước một chút, hơi nhón chân, nhanh chóng thơm lên má cậu một cái.
Xảy ra quá nhanh, Dư Dữ không kịp phản ứng.
Chúc Tâm Khê: “Đừng hiểu nhầm, cậu vẫn chưa chuyển chính thức đâu.”
Chúc Tâm Khê thơm xong bỏ chạy, một đống quà quên ở nhà Dư Dữ, chỉ mang theo người tuyết đi.
Giáo viên trong trường tăng ca chấm thi, thống kê thành tích, thành tích thi cuối kỳ qua mấy ngày đã có.
Dư Dữ tăng vọt lên 15 bậc, đứng thứ 46.
Ý nghĩa chính là, cậu có thể ở năm cuối cấp ba được làm bạn cùng lớp với Chúc Tâm Khê rồi.
Lần này Chúc Tâm Khê tiến bộ không nhỏ, từ đứng thứ 10 tăng vọt lên vị trí thứ ba, thứ nhất vẫn là Giản Sở Duyệt vạn năm không đổi, thứ hai là Lý Tri Lạc, thứ ba chính là Chúc Tâm Khê cô!
Lúc giúp Dư Dữ học bù, cô cũng củng cố lại nền móng một lần.
Đây là ở hiền gặp lành, Chúc Tâm Khê thầm nghĩ.
Chúc Tâm Khê lôi điện thoại ra nhắn tin cho Dư Dữ: Chúc mừng.jpg.
Chữ đỏ viết lớn nhấp nhánh ánh sáng.
Dư Dữ: Cùng vui.
Dư Dữ: Có thể tới nhà tớ chút không? Có đồ này muốn đưa cho cậu.
Chúc Tâm Khê: Gì thế? Chẳng muốn động, bắn airdrop cho tớ.
Dư Dữ: Đồ ăn.
Chúc Tâm Khê: Tớ cử Đoàn Đoàn qua lấy.
Lý nữ sĩ và lão Chúc đang đi làm, Chúc Từ đi thực tập rồi, trong nhà chỉ có một người một chó.
Dư Dữ nhìn thoáng một bàn đầy đồ ăn, nói tên món: bánh chocolate, bánh trứng chảy ngàn lớp, bánh matcha, bánh quy chocolate chip, sườn xào chua ngọt, bò kho…
Chúc Tâm Khê: Qua đây.
Sao lại có mặn có ngọt, có mặn có chay?
Tên nhóc này không thích hợp, tên nhóc này có chuyện.
Chúc Tâm Khê từ trên giường bò lên lầu trên, ấn chuông cửa, bên trong truyền đến một loạt âm thanh hỗn loạn.
Cô cảnh giác mức cao nhất.
“Cạch cạch.” Cửa mở ra.
Trong nhà kéo rèm cửa, không mở đèn, cực yên tĩnh.
Rèm cửa như có gió thổi, phình ra.
Chúc Tâm Khê nhìn thoáng trên tay Dư Dữ đang cầm đồ gì đó, trong ánh sáng lập loè, cô giơ tay nhấc đồ vật kia xuống, nhất thời Dư Dữ tuột tay, cô lặp tức giơ tay tiếp lấy: “Tước vũ khí!”
Dư Dữ: “…”
Sau đó, có người mở đèn, căn phòng đột nhiên sáng ngời, sau rèm cửa chui ra rất nhiều người.
Dư Dữ mời bạn thân chung của hai người tới.
Nhóm người trong phòng đồng thời bật pháo hoa trong tay: “Sinh nhật vui vẻ!”
Chúc Tâm Khê ngẩn người, cười khúc khích: “Cảm ơn mọi người~”
Sau đó nói với Dư Dữ đang bật pháo hoa: “Cậu cũng vui vẻ!”
Trương Châm Nghi kéo cô vào phòng: “Em Khê cậu không biết đâu, tối qua Dư Dữ đã lập một nhóm, dặn đi dặn lại chúng tớ không được nhắc cậu hôm nay là ngày gì, đợi tạo cho cậu một bất ngờ.”
“Ăn thôi ăn thôi! Để tớ nếm thử tay nghề của anh Cá.”
Nhóm bọn họ sáng sớm đã bị Dư Dữ gọi qua giúp đỡ, bây giờ đã đói đến mức bụng dán vào lưng rồi.
Chúc Tâm Khê: “Mời ngồi mời ngồi, mọi người vất vả rồi.”
Trên bàn thức ăn phong phú, có cá có thịt có tôm, đều là những món Chúc Tâm Khê thích.
Nhóm người trẻ tuổi ăn cơm trước giờ không biết khách sáo là gì, bàn cơm như bãi chiến trường, bạn cùng bàn như kẻ địch.
Động tác của mọi người rất nhanh, đầu tiên là vơ vét vào trong bát, cướp đã rồi ăn.
Khả năng bếp núc của Dư Dữ thật không còn gì để chê, sườn xào chua ngọt chua chua ngọt ngọt vừa miệng, bò kho tan mềm trong miệng, cá hấp chỉ cần cá hấp rồi chao qua dầu cực kỳ mĩ vị tươi ngon…
Bàn cơm rất nhanh đã bị ăn sạch sẽ, mọi người lại giúp đỡ bê ra từng đ ĩa bánh ngọt.
Trương Châm Nghi chỉ bán bánh trứng tart: “Cái này tớ làm.”
Dư Dữ bưng bánh ngọt chocolate từ trong tủ lạnh ra, c ắm vào ngọn nến số hình số 17.
Mọi người bắt đầu hát: “Chúc mừng sinh nhật…”
Chúc Tâm Khê cắt ngang: “Dừng!”
“Hát cái này.”
Chúc Tâm Khê tự hát lên: “Nói tạm biệt với tất cả phiền não!” (*)
(*) Bài 生日祝福歌 Bài ca chúc mừng sinh nhật
….
“Tiếp theo mọi người có lịch trình gì chưa?” Chúc Tâm Khê hỏi, “Không có sắp xếp gì thì tớ mời mọi người ăn cơm tối? Đi chơi?”
Lâm Dịch vừa định mở miệng: “Không…”
Trương Châm Nghi chen nói trước: “Có! Mọi người nói muốn về nhà học!”
Giản Sở Duyệt hiểu ý, phối hợp gật gật đầu.
Lâm Dịch và mấy nam sinh sau đó hiểu ra, đều nói mình phải về, không đợi Chúc Tâm Khê níu giữ, bật người chuồn mất.
Trương Châm Nghi ở thang máy quở trách Lâm Dịch: “Sao không có mắt nhìn thế! Thời gian sau đó đương nhiên để cho hai người họ ở cùng nhau!”
Lâm Dịch: “Vâng vâng vâng, ngài nói đúng.”
Náo nhiệt qua đi, trong phòng thừa lại hai người bọn họ.
Bát đũa xoong nồi cho vào máy rửa bát, máy hút bụi không hút được sạch những vụn giấy màu rơi đầy đất, hai người chỉ có thể dùng tay thu dọn tàn cục.
Dư Dữ cầm cái chổi duy nhất trong nhà cậu, Chúc Tâm Khê chỉ đành cầm một cái bàn chải, ngồi trên mặt đất quét: “Đây là kết quả bất ngờ làm sau lưng tớ?”
Dư Dữ lấy bàn chải trong tay cô: “Để tớ dọn, đi mở quà đi.”
“Thực hả?” Cô đột nhiên ra vẻ dễ thương.
Dư Dữ: “Đặc quyền của thọ tinh.”
Dư Dữ đặt quà mà bọn họ mang đến ngay ngắn bên cạnh sô pha, còn đặt một cái thùng rác, tiện cho cô bóc vỏ.
Chúc Tâm Khê từ trong đó lôi ra một cái hộp lớn bọc màu xanh lam, cô đoán là Dư Dữ tặng.
Chúc Tâm Khê tìm thấy nơi dán băng dính trên hộp, đóng gói cũng tiêu phí tâm ý của người khác, mỗi lần cô đều không nhịn được tiếc nuối, thích bóc giấy ra một cách hoàn mỹ, tìm một chỗ cất đi, sau này không biết chừng dùng đến.
Trong hộp là một chiếc đèn hình địa cầu, chữ trên chụp đèn rất rõ nét, thể hiện từng nơi trên thế giới.
“Ố?” Chúc Tâm Khê phát hiện trong đèn còn có một thứ nhỏ nhỏ, cô đặt đèn xuống, lấy thứ đồ nhỏ đó ra.
Là một người tuyết nhỏ dùng đất sét tạo thành, thô sơ tới mức ngay cả tay và mũi cũng không có, chỉ dùng mực nước đen vẽ mắt, mực nước đỏ tô môi.
Chúc Tâm Khê đặt người tuyết vào trong lòng bàn tay, hồi ức quay về trận rét đậm hồi nhỏ.
Phương Nam rất ít khi đổ tuyết, nhưng không thể thiếu cái rét cắt da cắt thịt.
Chúc Tâm Khê đã không nhớ rõ là chuyện xảy ra lúc mấy tuổi, có lẽ mới vào tiểu học, hoặc là trước khi vào tiểu học. Năm đó cực kỳ lạnh, đỉnh núi, ngọn cây, trên xe, lan can hiếm khi phủ trắng.
Cô và Dư Dữ, hai đứa trẻ không có kiến thức hét lên: “Waa! Tuyết rơi rồi!”
Một chút tuyết ít ỏi.
Hai người thu thập khắp nơi, vơ vét hết các cửa kính xe ô tô, kinh động đến mức người ta báo cảnh sát, mới nặn được một người tuyết cỡ tầm bàn tay.
Bàn tay của học sinh tiểu học.
Hai người cầm đi khoe khoang khắp nơi, chú Dư tìm được hai cái bút máy, vẽ cho người tuyết một đôi mắt và cái miệng đỏ.
Đáng tiếc người tuyết tan nhanh, người tuyết thân ái của hai người rất nhanh đã biến mất.
“Cậu nặn?” Chúc Tâm Khê cầm người tuyết bằng đất sét hỏi.
“Ừm” Dư Dữ nói, “Thực ra muốn tặng cậu một cái ô mới, nhưng tặng ô ngụ ý không tốt.”
(*) Ô trong tiếng Trung là 伞/sǎn/, đồng âm với từ 散/sǎn/ nghĩa là phân tán, ly tán.
“Cậu qua đây một chút.” Chúc Tâm Khê nói.
Dư Dữ cầm chổi đi tới trước mặt cô.
Chúc Tâm Khê vẫy vẫy tay, biểu thị cậu cúi xuống.
Dư Dữ không hiểu cúi người, tưởng là cô muốn nói thầm gì đó với mình.
Chúc Tâm Khê nghiêng người ra trước một chút, hơi nhón chân, nhanh chóng thơm lên má cậu một cái.
Xảy ra quá nhanh, Dư Dữ không kịp phản ứng.
Chúc Tâm Khê: “Đừng hiểu nhầm, cậu vẫn chưa chuyển chính thức đâu.”
Chúc Tâm Khê thơm xong bỏ chạy, một đống quà quên ở nhà Dư Dữ, chỉ mang theo người tuyết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.