Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 53: Ta sẽ đến đón em

Minh Dược

03/01/2019

Từ lần đầu tiên gặp mặt, Cố Khinh Chu liền biết người con gái xinh đẹp tuyệt diễm Tư Quỳnh Chi không thích mình.

Điều này cũng có thể lý giải, vì Tư phu nhân không thích Cố Khinh Chu. Tư Quỳnh Chi mặc kệ là ai chỉ cần mẹ mình không thích thì sẽ xem người đó kẻ địch, đối Cố Khinh Chu vì vậy mà không có ấn tượng tốt.

Ấn tượng đầu tiên đã không tốt, thì mọi sự sau này sẽ rất khó thay đổi.

Tư Quỳnh Chi nói muốn dẫn Cố Khinh Chu đi gặp “Nhan thẩm”, chắc chắn là có cất giấu âm mưu quỷ kế.

Cố Khinh Chu không biết ai là “Nhan thẩm”, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ rằng Tư Quỳnh Chi đang bày mưu hại mình.

Lấy tịnh chế động, là kế sách Cố Khinh Chu am hiểu nhất.

Cô hơi hơi rũ mắt, hàng lông mi thon dài buông xuống, mài tóc dài đen bóng như tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, làm nổi lên gương mặt tinh xảo của cô, càng làm khuôn mặt cô thêm thanh thuần không tì vết.

Cố Khinh Chu hỏi ai là Nhan thẩm, lão thái thái cười giải thích cho Cố Khinh Chu: “Tổng Tham Mưu của Đốc quân phủ họ là Nhan, thái thái của ông ấy thân thể không tốt lắm, mấy năm nay thường sinh bệnh, lúc trước lúc bà ấy còn khỏe mạnh thường hay cùng ta đánh bài.”

Hóa ra, Nhan gia cũng là quan lớn của Quân Chính phủ.

“Lão thái thái, người đừng thương tâm quá.” Tư Quỳnh Chi an ủi bà, “Trước người khỏi bệnh được chẳng phải cũng nhờ có chị dâu đây sao, chi bằng giờ cũng dẫn chị ấy đến xem bệnh cho Nhan thẩm đi, có được không ạ?”

Tư lão thái đôi mắt chợt tỏa sáng: “Vẫn là Quỳnh Chi thông minh, chủ ý này khá lắm.”

Cố Khinh Chu liền hiểu, thì ra ý định của Tư Quỳnh Chi là như vậy.

Tư phu nhân hiểu ý, khẽ cười.

Chỉ có Tư Đốc Quân không hiểu thâm ý, cười nói: “Đi xem cũng tốt, hằng ngày lão Nhan cứ khen con dâu của ông rất giỏi, bây giờ cũng phải để ông ta thấy con dâu nhà chúng ta!”

Tư Đốc Quân thật sự thích Cố Khinh Chu, là cô con dâu ông đặc biệt vừa lòng.

Tư Hành Bái biểu tình vô dị, lẳng lặng nghe.

Tư Mộ môi nhấp thật nhanh, mơ hồ muốn nói chuyện. Mấy chữ con dâu này, làm Tư Mộ cảm thấy chát chúa, một khắc cũng không ưa nổi.

Vì thế, bọn họ ước định, mười tám tháng giêng sẽ dẫn Cố Khinh Chu đến thăm Nhan thái thái.

Đây cũng là chủ trương mà Tư lão thái gắng sức thực hiện.

Lão thái thái tin tưởng y thuật của Cố Khinh Chu, bà cũng thực thích cùng cô chơi mạt chược với Nhan thái thái. Cố Khinh Chu nếu có thể chữa khỏi cho Nhan thái thái, đó chính là một công đại đức, có thể tích phúc.

Buổi chiều, ô tô của Tư gia đưa Cố Khinh Chu về nhà, Tư Hành Bái không có cơ hội một mình nói chuyền cùng cô.

Nhưng buổi sáng hôm sau, Tư Hành Bái đang làm việc tại biệt quán của hắn, bỗng một lát lại bảo Chu tẩu gọi điện thoại Cố Khinh Chu, dặn phải nói là Tư Công quán gọi đến.

Điện thoại tới được chuyền sang tay của Cố Khinh Chu, thì người nghe lại được đổi thành Tư Hành Bái.

“Chuẩn bị ra cửa đi, ta sẽ đến đón em.” Tư Hành Bái mệnh lệnh nói.

Mỗi khi gặp Tư Hành Bái đều là một phen kinh tâm động phách.

Mỗi lần hắn chạm vào người hay hôn lên môi đều làm Cố Khinh Chu không rét mà run.



Cô thật sự sợ hắn.

Cố Khinh Chu cự tuyệt: “Tôi không khỏe, ngày khác lại đi thăm lão thái thái.”

“Ngoan đi.” Tư Hành Bái ở đầu dây bên kia cười, “Em không ra, có phải muốn ta đêm hôm khuya khoắt trèo tường xông thẳng vào trong hương khuê của em không vậy?”

Cố Khinh Chu giật mình một cái.

Tư Hành Bái nói được làm được.

Trong cái nhà này, đâu đâu cũng có tai mắt. Nếu có người nhìn thấy Tư Hành Bái nửa đêm bò vào trong khuê phòng của cô, thanh danh của Cố Khinh Chu ở Nhạc Thành toàn bộ sẽ bị đạp đổ.

Cô còn chưa thành công, một ngày còn chưa đoạt lại gia sản của ngoại tổ thì ngày đó không thể tùy ý để Tư Hành Bái hủy hoại thanh danh của mình được.

Nửa giờ sau, một chiếc Oss mới tinh ngừng ngay trước cửa Cố Công quán.

Người lái xe chính là hắn, lần này hắn không mang theo phó quan cùng tài xế.

Cố Khinh Chu tính ngồi vào ghế sau, Tư Hành Bái kêu cô: “Ngồi ở đây.”

Cô không dám ở trước cửa Cố Công quán mà day dưa, sợ lỡ có người trong nhà nhìn thấy thì rất phiền phức, ngay lập tức ngồi vào ghế điều khiển phụ bên cạnh hắn.

Một tay Tư Hành Bái cầm vô lăng lái xe, một tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Ăn mặc ít như vậy mà chạy ra ngoài này, không lạnh sao?”

“Đừng hư tình giả ý.” Cố Khinh Chu rút về tay, “Nếu anh thật quan tâm tôi thì sẽ không bức tôi ra đây.”

Tư Hành Bái cười nhẹ, tươi cười ôn thuần lại lộ ra bá đạo.

“Khinh Chu của ta thích trốn tìm, so với mèo con còn tự phụ nhiều hơn, nếu không bức bách em, em sẽ không bao giờ chịu nhào vào trong lòng ngực ta mà trốn.” Tư Hành Bái nói.

Cố Khinh Chu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói lời nào.

Chính cô không biết, Tư Hành Bái có thể thấy được, bộ dáng hơi hơi nhấp môi của cô, như có điểm ủy khuất.

Trước đó không lâu mới bị ám sát, Tư Hành Bái lại dám hiên ngang một mình ra ngoài, không mang theo bất luận phó quan hay bảo vệ, Cố Khinh Chu cảm thấy hắn thật quá mức với tự phụ.

Có lẽ hắn quá tự tin rằng sẽ không ai có thể đả thương hắn.

Trầm mặc một lát, ô tô Tư Hành Bái ra khỏi thành, càng chạy càng nhanh.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Cố Khinh Chu hỏi. Mắt nhìn chiếc xe lao ra khỏi thành, bốn phía đường nhựa cũng biến thành đường sỏi đá, hai bên là hàng cây liễu rủ xuống.

Đầu xuân cành liễu xanh tươi, cành giãn ra đón gió, lay động thướt tha đầy ý nhị.

“Mang em đi xả giận, giáo huấn một chút những kẻ không biết trời cao đất dày.” Tư Hành Bái nói.

Cố Khinh Chu phía sau lưng lập tức cứng đờ.

Có phải hắn đã bắt được thích khách rồi phải không?

Lại muốn tra tấn nữa hả?

Nhớ tới lần trước xem hắn tra tấn, thật giống như cơn ác mộng cứ quanh quẩn trong đầu Cố Khinh Chu.



“Tra tấn nữa hả?” Cố Khinh Chu trong thanh âm mang theo vài phần run rẩy, “Tôi không đi, tôi phải về thành!”

Dứt lời, Cố Khinh Chu liền cởi bỏ đai an toàn, hốt hoảng đến độ muốn nhảy xuống xe liền.

Tư Hành Bái bỗng nhiên giẫm phanh lại, Cố Khinh Chu thiếu chút nữa đụng vào tấm kính chắn bằng pha lê trước mặt.

Hắn cúi người, giúp cô mở dây đai an toàn, trên người mang theo hương xì gà mát lạnh, quanh quẩn ở trên mặt cô.

Hắn ôm cô tới ngồi trên đùi mình.

“Lá gan như vậy mà lại nhỏ?” Tư Hành Bái nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô, dùng ngón tay đầy vết chai mỏng vuốt ve khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô.

Lá gan của Cố Khinh Chu chưa bao giờ nhỏ.

Cái gọi là lớn mật, đơn giản là không e ngại trước bất luận âm mưu gì; cho dù là đằng trước tối đen như mực, cô cũng dám men theo đường bờ ruộng mà đi. Khi đó, Cố Khinh Chu sẽ cho rằng bản thân mình thực dũng cảm, vượt qua mọi người.

Nhưng cho đến khi tận mắt nhìn Tư Hành Bái lột da người sống.

Bắt đầu từ hôm đó, Cố Khinh Chu mười sáu tuổi lần đầu tiên biết được cái gì gọi là khủng bố!

Đúng lá gan của cô lớn, nhưng nhát gan là bản tính trời sinh.

“Khinh Chu, thôn quê của em có tập trung binh lính nhiều như ở đây không?” Giọng Tư Hành Bái trở nên ôn nhu, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn cô, nghiêm túc hỏi.

Cố Khinh Chu ngẩn ra, lắc đầu: “Không có.”

“Đúng vậy, không có.” Tư Hành Bái lẩm bẩm, “Bởi vì quân phiệt hỗn chiến đa phần là ở phương bắc, thế cục phía nam ổn định. Bình thường bá tánh chỉ nghe nói chiến tranh ở phương bắc, dân chạy nạn sẽ chạy về miền nam, nhưng có mấy người hiểu được, chiến tranh là gì?”

Cố Khinh Chu ngậm miệng.

Cái mà Tư Hành Bái đang nói chính là tình hình thực tế.

“Khinh Chu, thế cục phía nam lại có thể ổn định được mấy năm? Hiện tại tất cả mọi người đều có cơm no áo ấm, chẳng sợ có mâu thuẫn gì lớn, chỉ cần dùng tiền điều đình mọi chuyện đều giải quyết được.

Nhưng chiến tranh tựa như tảng đá lăn từ trên núi xuống, không ai có thể đủ khả năng ngăn cản được. Sinh ở loạn thế, em sao có thể tránh được việc giết chóc? Một người chết không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là không có chỗ cho em dung thân, em có hiểu không, Khinh Chu?

Ta mang kiến thức giết người dạy cho em, đúng nó là những kiến thức xấu xí tàn nhẫn. Em cũng có lẽ sẽ hận ta, nhưng là em nên hiểu được rằng, đây là hiện thực, chính là thế đạo hiện tại, nó sớm hay muộn cũng sẽ xuất hiện bên cạnh em, em muốn tránh cũng không tránh được!” Tư Hành Bái nói.

Cố Khinh Chu lại sửng sốt.

“Khinh Chu, ta tham gia quân ngũ, chưa bao giờ dám nghĩ đến con đường tiền đồ cho riêng mình. Dự định một tương lai tốt đẹp, ở nơi này cưới vợ sinh con, lỡ như một ngày nào đó không may súng cướp cò, mệnh này không giữ được, phải bỏ lại cô nhi quả phụ trên thế gian, ấy chẳng phải là cảnh tượng thập phần thê lương hay sao?!

Em xem Quân Chính phủ hiển hách như thế, Tư gia càng cao quý ngất trời, nhưng như vậy thì đã làm sao. Đốc Quân phủ trước giờ còn chưa biết đã thay đổi bao nhiêu đời chủ nhân? Các vị đốc quân tiền nhiệm, thi cốt bọn họ có khi đã phiêu tán thành bụi từ lâu.

Người ta nói ta không có tiền đồ, nhưng qua hôm nay ta liền tính cho ngày mai, ta thích súng ống đạn dược, ta nhất định đoạt được; ta thích địa bàn, ta nhất định đánh chiếm được; ta thích nữ nhân, ta nhất định phải có người đó trong vòng tay ta.

Khinh Chu, ta không chỉ có muốn đem em ôm vào trong lòng ta, ta còn muốn chăm sóc em, dạy em giết người, dạy em kiên cường. Lỡ một ngày ta chết, em chân chính sống trên đời sẽ không sợ bất kì ai, ở thời loạn thế này tiếp tục sống tốt, chỉ có vậy mới không uổng công ta dạy em!” Tư Hành Bái nói.

Hắn thong thả dứt lời, nhẹ nhàng hôn lên môi Cố Khinh Chu.

Nội tâm của Cố Khinh Chu như bị chấn động, cô quên mất mình phải trốn, tùy ý để Tư Hành Bái hôn sâu mình, môi với răng trằn trọc triền miên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook