Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
Chương 48: Thiếu soái nỗi cơn ghen
Minh Dược
03/01/2019
Cố Khinh Chu cầm lấy thanh vàng thỏi mà Tư Hành Bái đưa cho, gộp chung hai lượng kia của Cố Khuê Chương, tổng cộng ba lượng.
Nếu đem toàn bộ đổi thành hiện kim, phía trước còn có một lượng mà Tư Đốc Quân cho, vậy chẳng phải Cố Khinh Chu hiện đang có hơn ba ngàn đồng tiền mặt sao.
Ở Nhạc Thành, một ngàn đồng liền có thể mua một căn nhà nhỏ đơn sơ, Cố Khinh Chu liền có thể mang vú nuôi ở dưới quê lên sống trong nội thành.
Còn dư lại hơn hai ngàn đồng, nếu là giá hàng không tăng biến, thế cục ổn định, nhiêu đó cũng đủ cho Cố Khinh Chu cùng vú nuôi Lý mẫu cần mẫn tiết kiệm sống cũng được bảy tám năm.
Bảy tám năm sau, cô khẳng định sẽ đoạt lại được toàn bộ gia sản của ông ngoại.
Cố Khinh Chu trong lòng cũng thấy yên tâm.
Như vậy với số tài sản kia, Cố Khinh Chu ở trong thành này hoàn toàn có thể đứng vững gót chân, có lỡ Cố gia đuổi cô, cô cũng có thể không lo lắng gì nữa.
Duy nhất chỉ có một điều làm cho Cố Khinh Chu không nắm chắc được, chính là Tư Hành Bái.
Cùng ngày, cô liền đem ba lượng vàng thỏi toàn bộ đổi ra tiền, tất cả đều giao cho Mộ Tam Nương.
Mộ Tam Nương cùng Hà Mộng Đức đều là người ăn ngay nói thẳng, chẳng sợ nghèo, tài sản của đồ đệ Mộ Tông Hà, bọn họ tuyệt sẽ không dám bỏ túi riêng.
Nhận được tiền, Mộ Tam Nương trong lòng nóng lên: Đây là món tài sản lớn, Khinh Chu cư nhiên đưa cho mình bảo quản, con bé là đang tin nhiệm mình!
Mộ Tam Nương vì vậy càng tận tâm tận lực, ở dưới giường đào một cái hố, đem số tiền này tất cả bỏ trong một cái bình, cẩn thận giấu đi, nửa phần cũng không dám động đến.
Dàn xếp xong tài sản của mình, Cố Khinh Chu mệt mỏi quay về Cố Công quán.
Vừa tính đi trời liền đổ mưa, Cố Khinh Chu lần này không có kêu xe kéo, sợ lại ngủ quên ở trên xe, nên là trực tiếp ngồi tàu điện.
Trạm tàu điện cách ở Cố Công quán hai con phố, Cố Khinh Chu xuống xe, bung dù hướng về phía nhà.
Mưa phùn rơi miên mang, tựa như nỗi sầu vương vấn, ngang dọc đan xen, màn mưa giông cuối mùa thu trong rừng sương mù, che lấp chốn phồn hoa, làm tầm mắt trở nên mông lung huyền ảo.
Cố Khinh Chu tuy rằng có ô che màu lục đậm, nhưng mưa phùn vẫn là làm ướt vạt áo cô, đường viền bạch hồ mao thấm bọt nước, trong suốt ướt át, nhưng cô không để tâm.
Cô là đang nghĩ đến Tư Hành Bái.
Nhớ tới hắn, trong lòng không khỏi nặng trĩu, dường như bước vào nhà giam của hắn, tránh không được thoát không thông.
Hoàng hôn hạ dần, trên đường, người người qua lại vội vàng, vạt áo lay động, phảng phất ánh đèn đường chậm rãi sáng lên, đem bóng dáng Cố Khinh Chu kéo nghiêng về một hướng, đơn bạc.
Khi cô trở về Cố Công quán, trời đã hoàn toàn tối, nửa người ướt át, nửa người tiều tụy.
Cô không muốn ăn cơm.
Nhưng cũng biết giữ lễ ngồi vào bàn ăn một chút, Cố Khinh Chu liền lên lầu tắm rửa, sau đó nằm ở trong chăn đọc sách.
Một lúc sau, có người gõ cửa.
“Mời vào.” Cố Khinh Chu thanh âm nho nhỏ, không có chút sức lực gì. Người đẩy cửa vào chính là Cố Thiệu.
Cố Thiệu trong tay bưng điểm tâm phòng bếp mới vừa làm, còn có một ly sữa bò nóng hầm hập.
“...... Anh thấy em cơm chiều ăn không được no.” Cố Thiệu cần một cái khay hồng bưng vào, đôi tay mảnh khảnh trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
Trong nhà này, trừ bỏ chủ tớ Tam di thái, thì chỉ có Cố Thiệu là có thiện ý đối đãi Cố Khinh Chu.
Bất luận là thiện ý gì đối Cố Khinh Chu, đều là một loại an ủi.
“Cám ơn anh hai.” Cố Khinh Chu nói.
Cố Thiệu liền đem khay đặt ở trên bàn, lấy bánh kem đưa cho Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu dùng muỗng nhỏ chậm rãi xắn một miếng.
“Khinh Chu, em trở về không lâu, trong nhà rất nhiều chuyện em không hiểu, thì cũng đừng nghĩ nhiều.” Cố Thiệu ôn nhu văn nhã, “Mỗ mụ cùng các em, đối với em cũng không có ác ý gì đâu.”
Bọn họ là tràn đầy ác ý.
Cố Thiệu có lẻ không hiểu. Dù có hiểu, anh ấy cũng vẫn là muốn trấn an Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu nghe anh nói, gật gật đầu.
“....... Ngày mai nếu không có việc gì, anh muốn dẫn em đi Hội trường khiêu vũ được không? Coi như giải sầu, anh thấy em mấy ngày nay tâm tình đều không tốt.” Cố Thiệu thấp giọng nói.
Anh nói tới đây, thần sắc lại có vài phần thẹn thùng cùng hoảng loạn, giống như một thiếu niên mời chính người ở trong lòng vậy, anh thấp thỏm chờ đợi được đáp lại.
Cố Khinh Chu trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cố Thiệu là huynh trưởng của cô, anh vậy mà trên người lại không mang theo bóng dáng của Tần Tranh Tranh, cũng không mang theo tính cách của Cố Khuê Chương, ở trong cái nhà này, Cố Thiệu giống một đóa bạch ngọc lan trơ trọi đứng một mình.
Hắn ưu nhã, thuần khiết, đối Cố Khinh Chu là thực tâm. Loại thực tâm này làm cho trái tim non nớt của Cố Khinh Chu trở nên tươi đẹp hơn.
Tư Hành Bái mang đến khói mù, giờ đã trở thành hư không.
“Được.” Cố Khinh Chu không đành lòng từ chối ý tốt của một chàng trai, cô cười nói.
Nhạc Thành có rất nhiều Hội trường khiêu vũ, mỗi nhà hàng lớn đều có sẵn phòng khiêu vũ riêng, khiêu vũ hiện đang là bộ môn thời thượng nhất hiện tại mà các vị Danh viện phu nhân đều theo đuổi.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Cố Thiệu chuẩn bị ra ngoài, anh thay đổi trang phục thuần trắng, áo sơmi tây trang màu cà phê, cùng áo choàng sọc, trong túi áo choàng còn có một đồng hồ quả quýt trị giá hơn trăm đồng, trên cổ áo thắt cà vạt đen.
Trong tay anh đang cầm là một cây “Tư nhưng”, hay còn gọi là văn minh côn, một cây gậy chống đi đường của các quý ông sĩ quan người Pháp, làm anh trông càng thêm anh tuấn.
Thời điểm anh vừa bước xuống lầu, Cố Tương trông thấy anh, không khỏi kinh hô: “Cố gia Tiểu Khắc Lặc, anh cũng biết ăn diện quá chứ!”
Khắc Lặc, là một từ ngữ xưng hô lai với ngoại ngữ, chỉ các tiểu thiếu gia.
“Con muốn đi đâu hở?” Tần Tranh Tranh nhíu mày hỏi, “Con không phải là ở bên ngoài giao lưu làm quen bạn gái rồi chứ?” Bạn gái........
Cố Thiệu khuôn mặt đỏ hồng.
Anh trời sinh có nước da trắng nõn, bờ má ửng hồng như vầy, càng hiện rõ ràng hơn, Tần Tranh Tranh hơi kinh ngạc: “Con thật đúng là đã có bạn gái? Là ai, thiên kim tiểu thư nhà nào?”
Sau đó lại nói, “Mẹ cũng nói cho ngươi biết, nếu dòng dõi kém thì chỉ có thể làm di thái, con đừng cùng con gái nhà người ta dây dưa sâu đậm -- mà bạn gái tên là gì?”
Anh hơi bối rối khi bị ép cung hỏi thăm thân phận bạn gái dồn dập.
Nhưng Cố Thiệu cũng nhanh chóng hoàn hồn: “Không phải bạn gái đâu, là bạn học của con hẹn đi phòng khiêu vũ, hôm nay anh ta tổ chức sinh nhật, tất cả mọi người đều trang phục lộng lẫy đi dự.”
Tần Tranh Tranh nhẹ nhàng thở ra.
Cố Tương cũng cảm thấy không thú vị.
Cố Thiệu còn tưởng anh sẽ cùng Cố Khinh Chu đi ra ngoài, nhưng do giữa đường bị mẫu thân anh cùng tỷ tỷ chặn lại tra khảo một trận, anh liền tâm hoảng ý loạn, nên đành đi trước.
Lúc sau tới phòng khiêu vũ, anh liền gọi điện thoại cho Cố Khinh Chu, bảo cô ngồi xe kéo đến phòng khiêu vũ.
Cố Khinh Chu khó hiểu, nhưng vẫn đi.
“Con đi đến Tư Công quán, tối nay con sẽ về.” Cố Khinh Chu vẫn dùng lại cái cớ này.
Nơi bọn họ đến là một nhà hàng Anh quốc có cả phòng khiêu vũ, tên là Phật Nhạc Môn, trước cửa có gắn nhiều chùm đèn đủ màu càng tôn lên sự cao quý, sang trọng của nơi đây.
Người hầu đứng trước cửa còn là một người Ấn da màu.
Cố Thiệu ở trước cửa chờ cô.
Anh đầu tóc chỉnh tề, thắt cà vạt, mặc đồ tây trang, cúc áo khảm hắc diệu thạch lưu chuyển tỏa ra khí chất ôn hòa, giống như anh.
“Anh hai, anh hôm nay thật đẹp trai quá.” Cố Khinh Chu cảm thán.
Cố Thiệu gương mặt vẫn luôn hồng giờ đã hồng tới bên tai, sau một lúc, anh mỉm cười, vươn tay, chạm vào tay của Cố Khinh Chu đặt ở khuỷu tay anh.
“Cám ơn em.” Cố Thiệu thấp giọng nói, trong lòng thực ngọt, ngọt đến phát xỉu lun.
Tư Hành Bái hôm nay cùng Bộ trưởng Hậu cần Quân Chính phủ bàn luận chiến sự quan trọng xong, vừa khéo cũng tới Phật Nhạc Môn để khiêu vũ.
Hắn ở nhã gian lầu thứ hai, đó cùng là cái thói quen muốn ở trên cao quan sát mọi thứ của Tư Hành Bái, vì vậy mà thấy ở dưới sảnh, một giai lệ có cái lúm đồng tiền.
Là tiểu nữ nhân của hắn-- Cố Khinh Chu.
Cô diện một bộ sườn xám ngắn tay màu xám bạc có thêu chỉ bạc hoa hồng, khoác lên mình một chiếc áo choàng long trắng mượt, găng tay trong suốt tinh tế boa lấy bàn tay búp sen kéo dần lên khuỷa tay, khiến làn da trắng nõn như ẩn như hiện, xinh đẹp đến lạ thường.
Giống như tiểu yêu tinh câu hồn.
Mà người hiện tại ngồi đối diện cô là một tên tiểu bạch kiểm nhã nhặn, ôn nhu.
Tư Hành Bái mặt lập tức liền lạnh.
Giỏi lắm tiểu bảo bối, mấy hôm trước mới giáo huấn cô, cô không được nói chuyện cùng nam nhân khác, đảo mắt một cái đã thông đồng cái gã tiểu bạch tương này, hoàn toàn không đem lời hắn nói để ở trong lòng.
Cô sợ hắn, còn chưa sợ đủ đâu!
Tư Hành Bái môi mỏng khẽ nhếch, hiện ra khí lạnh thấu xương.
Nếu đem toàn bộ đổi thành hiện kim, phía trước còn có một lượng mà Tư Đốc Quân cho, vậy chẳng phải Cố Khinh Chu hiện đang có hơn ba ngàn đồng tiền mặt sao.
Ở Nhạc Thành, một ngàn đồng liền có thể mua một căn nhà nhỏ đơn sơ, Cố Khinh Chu liền có thể mang vú nuôi ở dưới quê lên sống trong nội thành.
Còn dư lại hơn hai ngàn đồng, nếu là giá hàng không tăng biến, thế cục ổn định, nhiêu đó cũng đủ cho Cố Khinh Chu cùng vú nuôi Lý mẫu cần mẫn tiết kiệm sống cũng được bảy tám năm.
Bảy tám năm sau, cô khẳng định sẽ đoạt lại được toàn bộ gia sản của ông ngoại.
Cố Khinh Chu trong lòng cũng thấy yên tâm.
Như vậy với số tài sản kia, Cố Khinh Chu ở trong thành này hoàn toàn có thể đứng vững gót chân, có lỡ Cố gia đuổi cô, cô cũng có thể không lo lắng gì nữa.
Duy nhất chỉ có một điều làm cho Cố Khinh Chu không nắm chắc được, chính là Tư Hành Bái.
Cùng ngày, cô liền đem ba lượng vàng thỏi toàn bộ đổi ra tiền, tất cả đều giao cho Mộ Tam Nương.
Mộ Tam Nương cùng Hà Mộng Đức đều là người ăn ngay nói thẳng, chẳng sợ nghèo, tài sản của đồ đệ Mộ Tông Hà, bọn họ tuyệt sẽ không dám bỏ túi riêng.
Nhận được tiền, Mộ Tam Nương trong lòng nóng lên: Đây là món tài sản lớn, Khinh Chu cư nhiên đưa cho mình bảo quản, con bé là đang tin nhiệm mình!
Mộ Tam Nương vì vậy càng tận tâm tận lực, ở dưới giường đào một cái hố, đem số tiền này tất cả bỏ trong một cái bình, cẩn thận giấu đi, nửa phần cũng không dám động đến.
Dàn xếp xong tài sản của mình, Cố Khinh Chu mệt mỏi quay về Cố Công quán.
Vừa tính đi trời liền đổ mưa, Cố Khinh Chu lần này không có kêu xe kéo, sợ lại ngủ quên ở trên xe, nên là trực tiếp ngồi tàu điện.
Trạm tàu điện cách ở Cố Công quán hai con phố, Cố Khinh Chu xuống xe, bung dù hướng về phía nhà.
Mưa phùn rơi miên mang, tựa như nỗi sầu vương vấn, ngang dọc đan xen, màn mưa giông cuối mùa thu trong rừng sương mù, che lấp chốn phồn hoa, làm tầm mắt trở nên mông lung huyền ảo.
Cố Khinh Chu tuy rằng có ô che màu lục đậm, nhưng mưa phùn vẫn là làm ướt vạt áo cô, đường viền bạch hồ mao thấm bọt nước, trong suốt ướt át, nhưng cô không để tâm.
Cô là đang nghĩ đến Tư Hành Bái.
Nhớ tới hắn, trong lòng không khỏi nặng trĩu, dường như bước vào nhà giam của hắn, tránh không được thoát không thông.
Hoàng hôn hạ dần, trên đường, người người qua lại vội vàng, vạt áo lay động, phảng phất ánh đèn đường chậm rãi sáng lên, đem bóng dáng Cố Khinh Chu kéo nghiêng về một hướng, đơn bạc.
Khi cô trở về Cố Công quán, trời đã hoàn toàn tối, nửa người ướt át, nửa người tiều tụy.
Cô không muốn ăn cơm.
Nhưng cũng biết giữ lễ ngồi vào bàn ăn một chút, Cố Khinh Chu liền lên lầu tắm rửa, sau đó nằm ở trong chăn đọc sách.
Một lúc sau, có người gõ cửa.
“Mời vào.” Cố Khinh Chu thanh âm nho nhỏ, không có chút sức lực gì. Người đẩy cửa vào chính là Cố Thiệu.
Cố Thiệu trong tay bưng điểm tâm phòng bếp mới vừa làm, còn có một ly sữa bò nóng hầm hập.
“...... Anh thấy em cơm chiều ăn không được no.” Cố Thiệu cần một cái khay hồng bưng vào, đôi tay mảnh khảnh trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
Trong nhà này, trừ bỏ chủ tớ Tam di thái, thì chỉ có Cố Thiệu là có thiện ý đối đãi Cố Khinh Chu.
Bất luận là thiện ý gì đối Cố Khinh Chu, đều là một loại an ủi.
“Cám ơn anh hai.” Cố Khinh Chu nói.
Cố Thiệu liền đem khay đặt ở trên bàn, lấy bánh kem đưa cho Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu dùng muỗng nhỏ chậm rãi xắn một miếng.
“Khinh Chu, em trở về không lâu, trong nhà rất nhiều chuyện em không hiểu, thì cũng đừng nghĩ nhiều.” Cố Thiệu ôn nhu văn nhã, “Mỗ mụ cùng các em, đối với em cũng không có ác ý gì đâu.”
Bọn họ là tràn đầy ác ý.
Cố Thiệu có lẻ không hiểu. Dù có hiểu, anh ấy cũng vẫn là muốn trấn an Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu nghe anh nói, gật gật đầu.
“....... Ngày mai nếu không có việc gì, anh muốn dẫn em đi Hội trường khiêu vũ được không? Coi như giải sầu, anh thấy em mấy ngày nay tâm tình đều không tốt.” Cố Thiệu thấp giọng nói.
Anh nói tới đây, thần sắc lại có vài phần thẹn thùng cùng hoảng loạn, giống như một thiếu niên mời chính người ở trong lòng vậy, anh thấp thỏm chờ đợi được đáp lại.
Cố Khinh Chu trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cố Thiệu là huynh trưởng của cô, anh vậy mà trên người lại không mang theo bóng dáng của Tần Tranh Tranh, cũng không mang theo tính cách của Cố Khuê Chương, ở trong cái nhà này, Cố Thiệu giống một đóa bạch ngọc lan trơ trọi đứng một mình.
Hắn ưu nhã, thuần khiết, đối Cố Khinh Chu là thực tâm. Loại thực tâm này làm cho trái tim non nớt của Cố Khinh Chu trở nên tươi đẹp hơn.
Tư Hành Bái mang đến khói mù, giờ đã trở thành hư không.
“Được.” Cố Khinh Chu không đành lòng từ chối ý tốt của một chàng trai, cô cười nói.
Nhạc Thành có rất nhiều Hội trường khiêu vũ, mỗi nhà hàng lớn đều có sẵn phòng khiêu vũ riêng, khiêu vũ hiện đang là bộ môn thời thượng nhất hiện tại mà các vị Danh viện phu nhân đều theo đuổi.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Cố Thiệu chuẩn bị ra ngoài, anh thay đổi trang phục thuần trắng, áo sơmi tây trang màu cà phê, cùng áo choàng sọc, trong túi áo choàng còn có một đồng hồ quả quýt trị giá hơn trăm đồng, trên cổ áo thắt cà vạt đen.
Trong tay anh đang cầm là một cây “Tư nhưng”, hay còn gọi là văn minh côn, một cây gậy chống đi đường của các quý ông sĩ quan người Pháp, làm anh trông càng thêm anh tuấn.
Thời điểm anh vừa bước xuống lầu, Cố Tương trông thấy anh, không khỏi kinh hô: “Cố gia Tiểu Khắc Lặc, anh cũng biết ăn diện quá chứ!”
Khắc Lặc, là một từ ngữ xưng hô lai với ngoại ngữ, chỉ các tiểu thiếu gia.
“Con muốn đi đâu hở?” Tần Tranh Tranh nhíu mày hỏi, “Con không phải là ở bên ngoài giao lưu làm quen bạn gái rồi chứ?” Bạn gái........
Cố Thiệu khuôn mặt đỏ hồng.
Anh trời sinh có nước da trắng nõn, bờ má ửng hồng như vầy, càng hiện rõ ràng hơn, Tần Tranh Tranh hơi kinh ngạc: “Con thật đúng là đã có bạn gái? Là ai, thiên kim tiểu thư nhà nào?”
Sau đó lại nói, “Mẹ cũng nói cho ngươi biết, nếu dòng dõi kém thì chỉ có thể làm di thái, con đừng cùng con gái nhà người ta dây dưa sâu đậm -- mà bạn gái tên là gì?”
Anh hơi bối rối khi bị ép cung hỏi thăm thân phận bạn gái dồn dập.
Nhưng Cố Thiệu cũng nhanh chóng hoàn hồn: “Không phải bạn gái đâu, là bạn học của con hẹn đi phòng khiêu vũ, hôm nay anh ta tổ chức sinh nhật, tất cả mọi người đều trang phục lộng lẫy đi dự.”
Tần Tranh Tranh nhẹ nhàng thở ra.
Cố Tương cũng cảm thấy không thú vị.
Cố Thiệu còn tưởng anh sẽ cùng Cố Khinh Chu đi ra ngoài, nhưng do giữa đường bị mẫu thân anh cùng tỷ tỷ chặn lại tra khảo một trận, anh liền tâm hoảng ý loạn, nên đành đi trước.
Lúc sau tới phòng khiêu vũ, anh liền gọi điện thoại cho Cố Khinh Chu, bảo cô ngồi xe kéo đến phòng khiêu vũ.
Cố Khinh Chu khó hiểu, nhưng vẫn đi.
“Con đi đến Tư Công quán, tối nay con sẽ về.” Cố Khinh Chu vẫn dùng lại cái cớ này.
Nơi bọn họ đến là một nhà hàng Anh quốc có cả phòng khiêu vũ, tên là Phật Nhạc Môn, trước cửa có gắn nhiều chùm đèn đủ màu càng tôn lên sự cao quý, sang trọng của nơi đây.
Người hầu đứng trước cửa còn là một người Ấn da màu.
Cố Thiệu ở trước cửa chờ cô.
Anh đầu tóc chỉnh tề, thắt cà vạt, mặc đồ tây trang, cúc áo khảm hắc diệu thạch lưu chuyển tỏa ra khí chất ôn hòa, giống như anh.
“Anh hai, anh hôm nay thật đẹp trai quá.” Cố Khinh Chu cảm thán.
Cố Thiệu gương mặt vẫn luôn hồng giờ đã hồng tới bên tai, sau một lúc, anh mỉm cười, vươn tay, chạm vào tay của Cố Khinh Chu đặt ở khuỷu tay anh.
“Cám ơn em.” Cố Thiệu thấp giọng nói, trong lòng thực ngọt, ngọt đến phát xỉu lun.
Tư Hành Bái hôm nay cùng Bộ trưởng Hậu cần Quân Chính phủ bàn luận chiến sự quan trọng xong, vừa khéo cũng tới Phật Nhạc Môn để khiêu vũ.
Hắn ở nhã gian lầu thứ hai, đó cùng là cái thói quen muốn ở trên cao quan sát mọi thứ của Tư Hành Bái, vì vậy mà thấy ở dưới sảnh, một giai lệ có cái lúm đồng tiền.
Là tiểu nữ nhân của hắn-- Cố Khinh Chu.
Cô diện một bộ sườn xám ngắn tay màu xám bạc có thêu chỉ bạc hoa hồng, khoác lên mình một chiếc áo choàng long trắng mượt, găng tay trong suốt tinh tế boa lấy bàn tay búp sen kéo dần lên khuỷa tay, khiến làn da trắng nõn như ẩn như hiện, xinh đẹp đến lạ thường.
Giống như tiểu yêu tinh câu hồn.
Mà người hiện tại ngồi đối diện cô là một tên tiểu bạch kiểm nhã nhặn, ôn nhu.
Tư Hành Bái mặt lập tức liền lạnh.
Giỏi lắm tiểu bảo bối, mấy hôm trước mới giáo huấn cô, cô không được nói chuyện cùng nam nhân khác, đảo mắt một cái đã thông đồng cái gã tiểu bạch tương này, hoàn toàn không đem lời hắn nói để ở trong lòng.
Cô sợ hắn, còn chưa sợ đủ đâu!
Tư Hành Bái môi mỏng khẽ nhếch, hiện ra khí lạnh thấu xương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.