Chương 28: Cô Lại Vô Cùng Tự Tại
Tầm Bát
06/07/2021
Bà Tư nằm ở trên giường liên tục rên rỉ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, phía dưới đã đỏ sẫm.
Mộc Cẩm Nhu chỉ học sách y, chỉ từng qua loa chữa bệnh nhẹ bình thường, nào có chân chính thấy cảnh máu tanh này, nhưng bây giờ lão phu nhân một lòng trông cậy vào cô ta, cô ta lại không thể lâm trận lùi bước.
Mộc Cẩm Nhu không thể làm gì khác hơn là cứng rắn kiên trì, trong đầu không ngừng nhớ lại những kiến thức từng đọc trên quyển sách kia, muốn chọn một vài cách không chuẩn bị trước có thể sử dụng tạm thời, nhưng càng muốn tìm vài cái có tác dụng, càng không nghĩ tới, nhất thời gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
"Ui da." Bà Tư vô cùng đau đớn, gương mặt toát ra mồ hôi lạnh, bà ta vẫn nhắm mắt lại thấy được có người tới, đột nhiên không biết sức lực ở đâu ra nắm được tay của người, vội vàng và suy yếu năn nỉ: "Cứu con tôi, cứu con của tôi."
Tay Mộc Cẩm Nhu bị bà ta nắm chặt làm đau, không thể làm gì khác hơn là an ủi: "Dì Tư, con là Cẩm Nhu, dì đừng sợ, để con xem cho dì một chút. Bây giờ dì không thoải mái chỗ nào?"
Dì Tư đã suy yếu thở không ra hơi, miễn cưỡng nặn ra mấy chữ: "Đau bụng."
Mộc Cẩm Nhu nâng một cái tay lên đè bụng dì Tư, kết quả rước lấy dì Tư kêu to: "Đau, đau ."
Một tiếng này dọa lão phu nhân cách đó không xa sợ đến nắm chặt chuỗi Phật, trên trán đổ mồ hôi lạnh, nha đầu bên cạnh vội vàng lấy khăn tay lau.
Mộc Cẩm Nhu cũng giật mình, tay lần mò xuống phía dưới bà Tư, vừa ướt vừa nóng, lòng bàn tay dính đầy máu tươi, trong đó còn mang theo cục máu màu đen.
Mộc Cẩm Nhu chỉ cảm thấy trong lồng ngực lấp kín, có thứ gì đó vọt tới cổ họng, thiếu chút nữa đã nôn ra.
"Sao rồi, sao rồi?" Bởi vì có một tầng mành vải cản trở tầm mắt, lão phu nhân càng gấp gáp.
"Dì Tư chảy rất nhiều máu, lấy trước chút nước nóng tới rửa sạch." Mộc Cẩm Nhu nhịn xuống cảm giác ghê tởm đó, cố gắng không nhìn máu tươi phía dưới bà Tư.
Không lâu sau, có mấy nha đầu bưng nước nóng đi vào, lại một lát sau, cuối cùng cũng có đại phu tới, lão phu nhân trông trời trông đất, vội vàng mời người vào trong.
~
Cuối cùng chân Mộc Vãn cũng hết tê, rời khỏi phòng khách còn thuận tiện lấy một miếng bánh hoa quế đi, kết quả mới vừa nhét vào trong miệng đã đụng vào một vách tường bền chắc.
Tất cả bánh hoa quế trong miệng từ cổ họng chạy thẳng xuống bụng, khiến cô nghẹn thiếu chút nữa không lên được một hơi, mặt phấn trắng nghẹn đến đỏ bừng.
Cô giận trừng người ngăn ở trước mặt, mới vừa muốn phát tác, nhưng nhìn thấy đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia lại cứng rắn nuốt xuống.
Lăng Thận Hành? Sao anh ta ở đây?
"Cô lại thật ung dung tự tại." Tầm mắt Lăng Thận Hành dời từ bánh hoa quế cô cầm trong tay về phía miệng còn dính cặn của cô, miệng anh đào nhỏ kiều diễm, không thoa bất kỳ bột nước nào lại thắng mỹ phẩm tốt nhất trên cõi đời này.
Mộc Vãn cười lúng túng, vội vàng nhét cả bánh hoa quế vào trong miệng, nuốt cả miếng xuống, nói bằng giọng ô ô: "Tôi...sẽ...không đi làm loạn thêm."
"Tình huống dì Tư không tốt lắm." Lăng Thận Hành đứng đối diện cô, ngọc thụ lâm phong, áo sam màu đen càng chói mắt.
Mộc Vãn không biết tại sao anh phải nói những chuyện này với cô, nghĩ không ra suy nghĩ của anh cũng chỉ có thể nói chút lời hợp hoàn cảnh: "Người hiền tự được trời giúp, dì Tư sẽ ổn."
Anh không nói gì, ánh mắt chỉ trầm trầm nhìn cô, cô cũng thản nhiên nhìn thẳng anh.
Cuối cùng anh lại khẽ hừ một tiếng, nhếch khóe miệng với độ cong khó có thể phát hiện, dáng vẻ kia giống như cười khẽ.
Mộc Vãn không cảm thấy có gì mà phải cười, chỉ cảm thấy có chút nghẹn.
"Thiếu tướng." Ngoài cửa truyền tới giọng Lý Hòa Bắc: "Lão phu nhân mời anh qua."
Mộc Cẩm Nhu chỉ học sách y, chỉ từng qua loa chữa bệnh nhẹ bình thường, nào có chân chính thấy cảnh máu tanh này, nhưng bây giờ lão phu nhân một lòng trông cậy vào cô ta, cô ta lại không thể lâm trận lùi bước.
Mộc Cẩm Nhu không thể làm gì khác hơn là cứng rắn kiên trì, trong đầu không ngừng nhớ lại những kiến thức từng đọc trên quyển sách kia, muốn chọn một vài cách không chuẩn bị trước có thể sử dụng tạm thời, nhưng càng muốn tìm vài cái có tác dụng, càng không nghĩ tới, nhất thời gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
"Ui da." Bà Tư vô cùng đau đớn, gương mặt toát ra mồ hôi lạnh, bà ta vẫn nhắm mắt lại thấy được có người tới, đột nhiên không biết sức lực ở đâu ra nắm được tay của người, vội vàng và suy yếu năn nỉ: "Cứu con tôi, cứu con của tôi."
Tay Mộc Cẩm Nhu bị bà ta nắm chặt làm đau, không thể làm gì khác hơn là an ủi: "Dì Tư, con là Cẩm Nhu, dì đừng sợ, để con xem cho dì một chút. Bây giờ dì không thoải mái chỗ nào?"
Dì Tư đã suy yếu thở không ra hơi, miễn cưỡng nặn ra mấy chữ: "Đau bụng."
Mộc Cẩm Nhu nâng một cái tay lên đè bụng dì Tư, kết quả rước lấy dì Tư kêu to: "Đau, đau ."
Một tiếng này dọa lão phu nhân cách đó không xa sợ đến nắm chặt chuỗi Phật, trên trán đổ mồ hôi lạnh, nha đầu bên cạnh vội vàng lấy khăn tay lau.
Mộc Cẩm Nhu cũng giật mình, tay lần mò xuống phía dưới bà Tư, vừa ướt vừa nóng, lòng bàn tay dính đầy máu tươi, trong đó còn mang theo cục máu màu đen.
Mộc Cẩm Nhu chỉ cảm thấy trong lồng ngực lấp kín, có thứ gì đó vọt tới cổ họng, thiếu chút nữa đã nôn ra.
"Sao rồi, sao rồi?" Bởi vì có một tầng mành vải cản trở tầm mắt, lão phu nhân càng gấp gáp.
"Dì Tư chảy rất nhiều máu, lấy trước chút nước nóng tới rửa sạch." Mộc Cẩm Nhu nhịn xuống cảm giác ghê tởm đó, cố gắng không nhìn máu tươi phía dưới bà Tư.
Không lâu sau, có mấy nha đầu bưng nước nóng đi vào, lại một lát sau, cuối cùng cũng có đại phu tới, lão phu nhân trông trời trông đất, vội vàng mời người vào trong.
~
Cuối cùng chân Mộc Vãn cũng hết tê, rời khỏi phòng khách còn thuận tiện lấy một miếng bánh hoa quế đi, kết quả mới vừa nhét vào trong miệng đã đụng vào một vách tường bền chắc.
Tất cả bánh hoa quế trong miệng từ cổ họng chạy thẳng xuống bụng, khiến cô nghẹn thiếu chút nữa không lên được một hơi, mặt phấn trắng nghẹn đến đỏ bừng.
Cô giận trừng người ngăn ở trước mặt, mới vừa muốn phát tác, nhưng nhìn thấy đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia lại cứng rắn nuốt xuống.
Lăng Thận Hành? Sao anh ta ở đây?
"Cô lại thật ung dung tự tại." Tầm mắt Lăng Thận Hành dời từ bánh hoa quế cô cầm trong tay về phía miệng còn dính cặn của cô, miệng anh đào nhỏ kiều diễm, không thoa bất kỳ bột nước nào lại thắng mỹ phẩm tốt nhất trên cõi đời này.
Mộc Vãn cười lúng túng, vội vàng nhét cả bánh hoa quế vào trong miệng, nuốt cả miếng xuống, nói bằng giọng ô ô: "Tôi...sẽ...không đi làm loạn thêm."
"Tình huống dì Tư không tốt lắm." Lăng Thận Hành đứng đối diện cô, ngọc thụ lâm phong, áo sam màu đen càng chói mắt.
Mộc Vãn không biết tại sao anh phải nói những chuyện này với cô, nghĩ không ra suy nghĩ của anh cũng chỉ có thể nói chút lời hợp hoàn cảnh: "Người hiền tự được trời giúp, dì Tư sẽ ổn."
Anh không nói gì, ánh mắt chỉ trầm trầm nhìn cô, cô cũng thản nhiên nhìn thẳng anh.
Cuối cùng anh lại khẽ hừ một tiếng, nhếch khóe miệng với độ cong khó có thể phát hiện, dáng vẻ kia giống như cười khẽ.
Mộc Vãn không cảm thấy có gì mà phải cười, chỉ cảm thấy có chút nghẹn.
"Thiếu tướng." Ngoài cửa truyền tới giọng Lý Hòa Bắc: "Lão phu nhân mời anh qua."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.