Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Chương 538: Chỗ cô ta rất sạch sẽ
Ngoc
03/06/2021
Cho nên Phó Quân Tiêu dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người trên giường này tám mươi chín mươi phần trăm là Lạc Minh Ánh.
Hôm nay cô ta đến đưa tài liệu cho anh nhưng anh không ngờ rằng đến giờ cô ta vẫn chưa rời đi.
"Đứng lên, mặc quần áo vào rồi cút đi cho tôi!" Phó Quân Tiêu lạnh lùng quát, sau đó lấy điện thoại cố định trên tủ ở đầu giường gọi quản gia Lưu: "Chú Lưu, phiền chú đến đây một chuyện, thay lại chăn đệm và ga trải giường cho tôi."
Anh để lại Biệt Uyển Quốc Lâm ở thành phố Cung Huy cho cậu Thập Lãnh Dật Phong và Lý Nhã Uyên ở, khoảng thời gian này anh sẽ sống ở Mỹ, cần quản gia xử lý cuộc sống thường ngày, vì vậy anh đã đưa chú Lưu đến ở cùng.
Vì không muốn người Cục An Ninh nghi ngờ, chủ Lưu đã cố tình đưa đơn xin thôi việc cho ông cụ Phó, xin nghỉ vì tuổi già để về quê, rồi thay đổi danh tính cùng Phó Quân Tiêu ra nước ngoài đến chỗ này.
Lạc Minh Ánh nghe vậy lập tức xuống giường ôm lấy chăn bông, đỏ mặt, mắt rưng rưng, cắn răng nghiến lợi nói: "Chỗ em ở rất sạch sẽ! Anh không cần phải chị em bẩn!"
Phó Quân Tiêu theo bản năng liếc Lạc Minh Ánh một cái, cầm hộp thuốc lá lên, ngồi xuống ghế nằm bên cửa sổ.
Anh rút ra một điếu thuốc, châm lửa, sau đó hít một hơi, ung dung thong thả nói: "Cô không bẩn, là tôi mắc chứng nghiện sạch sẽ, không chịu được trên giường có mùi người phụ nữ khác."
"Kỳ Anh cũng đã chết được nửa năm rồi! Rốt cuộc phải bao lâu nữa anh mới có thể quên được cô ấy? Em đã hứa với cô ấy, phải chăm sóc anh thật tốt. Nhưng anh lại đang tự hành hạ chính mình!" Lạc Minh Ánh nước mắt rơi lã chã.
Sau tai nạn của Đồng Kỳ Anh, cô ta đã nói dối anh.
Rõ ràng là cô ta đã bán đứng Đồng Kỳ Anh, thừa nhận Đồng Kỳ Anh mới là người phụ nữ của Phó Quân Tiêu anh, điều này đã cứu Lạc Minh Ánh, khiển Đồng Kỳ Anh một mình đi vào chỗ chết.
Trong lòng Lạc Minh Anh biết rõ Phó Quận Tiêu chắc chắn đã tin lời nói dối của cô ta.
Chỉ là rốt cuộc Phó Quân Tiêu tin lời Lạc Minh Anh hay tin Đồng Kỳ Anh là một người phụ nữ ngốc nghếch vì cứu Lạc Minh Ánh mà hy sinh bản thân mình.
Rốt cuộc là cái nào, Lạc Minh Ánh không đoán ra, cũng không đoán được suy nghĩ của Phó Quân Tiêu.
Trước kia, cô ta chưa từng thấy Phó Quận Tiêu hút thuốc bao giờ, nhưng sau khi Đồng Kỳ Anh chết, anh liền bắt đầu hút thuốc lá, trong nửa năm này điếu thuốc chưa bao giờ rời tay anh.
Phó Quân Tiêu ngậm điếu thuốc lá, hung hăng hít một hơi, lại kẹp ở đầu ngón tay, nhả khói ra: "Cô biết bây giờ mỗi lần nhìn thấy cô trong lòng tôi nghĩ gì không?"
Lạc Minh Ánh nhất thời thụ sủng nhược kinh ngước mắt nhìn về phía Phó Quân Tiêu, cô ta cho rằng anh sẽ nói ra lời gì đó êm tai.
Kết quả... "Tôi đang nghĩ, nếu người chết đó là cô, là Lạc Minh Ánh cô thì tốt biết bao!"
Giọng Phó Quân Tiêu trong trẻo lạnh lùng, như định đóng cột, thậm chí còn cay nghiệt vô tình.
Kỳ Anh của anh sao lại ngốc như vậy chứ?
"Em đã nghĩ đến việc chết thay Đồng Kỳ Anh, nhưng cô ấy một mực phủ nhận mối quan hệ giữa anh và em, một mực nói cô ấy mới là người phụ nữ của anh. Quan trọng hơn, người đàn ông đeo kính che mặt đã tin cô ấy" Lạc Minh Ánh khóc lóc kể lể, giơ tay lên ôm mặt, khóc rống lên: "Em cũng muốn người chết đó là em, không phải Kỳ Anh. Như vậy anh sẽ không phải đau lòng khổ sở. Anh trai, em có thể chết vì anh, đương nhiên cũng sẵn lòng tác thành cho anh và Kỳ Anh. Nhưng Kỳ Anh nói, hy vọng em có thể chăm sóc anh thật tốt suốt quãng đời còn lại. Anh trai, lòng em cũng rất đau, thực sự rất đau.."
Nhưng tiếng khóc c lóc kể lể của cô ta làm Phó Quân Tiêu cảm thấy phiền lòng. "Cô im miệng cho tôi, đừng khóc nữa!" Phó Quân Tiêu quát một tiếng, thành công làm Lạc Minh Ánh ngừng thút thít. Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Lạc Minh Ánh thầm nghĩ có lẽ là chú Lưu tới, vì vậy liền lấy quần áo trên tủ ở đầu giường trốn trong chăn mặc vào. Sau đó cô ta bước xuống giường đi mở cửa cho chủ Lưu.
Chú Lưu ôm ga trải giường mới đến, lúc thấy Lạc Minh Ánh vẻ mặt đay kinh ngạc.
- -------------------
Hôm nay cô ta đến đưa tài liệu cho anh nhưng anh không ngờ rằng đến giờ cô ta vẫn chưa rời đi.
"Đứng lên, mặc quần áo vào rồi cút đi cho tôi!" Phó Quân Tiêu lạnh lùng quát, sau đó lấy điện thoại cố định trên tủ ở đầu giường gọi quản gia Lưu: "Chú Lưu, phiền chú đến đây một chuyện, thay lại chăn đệm và ga trải giường cho tôi."
Anh để lại Biệt Uyển Quốc Lâm ở thành phố Cung Huy cho cậu Thập Lãnh Dật Phong và Lý Nhã Uyên ở, khoảng thời gian này anh sẽ sống ở Mỹ, cần quản gia xử lý cuộc sống thường ngày, vì vậy anh đã đưa chú Lưu đến ở cùng.
Vì không muốn người Cục An Ninh nghi ngờ, chủ Lưu đã cố tình đưa đơn xin thôi việc cho ông cụ Phó, xin nghỉ vì tuổi già để về quê, rồi thay đổi danh tính cùng Phó Quân Tiêu ra nước ngoài đến chỗ này.
Lạc Minh Ánh nghe vậy lập tức xuống giường ôm lấy chăn bông, đỏ mặt, mắt rưng rưng, cắn răng nghiến lợi nói: "Chỗ em ở rất sạch sẽ! Anh không cần phải chị em bẩn!"
Phó Quân Tiêu theo bản năng liếc Lạc Minh Ánh một cái, cầm hộp thuốc lá lên, ngồi xuống ghế nằm bên cửa sổ.
Anh rút ra một điếu thuốc, châm lửa, sau đó hít một hơi, ung dung thong thả nói: "Cô không bẩn, là tôi mắc chứng nghiện sạch sẽ, không chịu được trên giường có mùi người phụ nữ khác."
"Kỳ Anh cũng đã chết được nửa năm rồi! Rốt cuộc phải bao lâu nữa anh mới có thể quên được cô ấy? Em đã hứa với cô ấy, phải chăm sóc anh thật tốt. Nhưng anh lại đang tự hành hạ chính mình!" Lạc Minh Ánh nước mắt rơi lã chã.
Sau tai nạn của Đồng Kỳ Anh, cô ta đã nói dối anh.
Rõ ràng là cô ta đã bán đứng Đồng Kỳ Anh, thừa nhận Đồng Kỳ Anh mới là người phụ nữ của Phó Quân Tiêu anh, điều này đã cứu Lạc Minh Ánh, khiển Đồng Kỳ Anh một mình đi vào chỗ chết.
Trong lòng Lạc Minh Anh biết rõ Phó Quận Tiêu chắc chắn đã tin lời nói dối của cô ta.
Chỉ là rốt cuộc Phó Quân Tiêu tin lời Lạc Minh Anh hay tin Đồng Kỳ Anh là một người phụ nữ ngốc nghếch vì cứu Lạc Minh Ánh mà hy sinh bản thân mình.
Rốt cuộc là cái nào, Lạc Minh Ánh không đoán ra, cũng không đoán được suy nghĩ của Phó Quân Tiêu.
Trước kia, cô ta chưa từng thấy Phó Quận Tiêu hút thuốc bao giờ, nhưng sau khi Đồng Kỳ Anh chết, anh liền bắt đầu hút thuốc lá, trong nửa năm này điếu thuốc chưa bao giờ rời tay anh.
Phó Quân Tiêu ngậm điếu thuốc lá, hung hăng hít một hơi, lại kẹp ở đầu ngón tay, nhả khói ra: "Cô biết bây giờ mỗi lần nhìn thấy cô trong lòng tôi nghĩ gì không?"
Lạc Minh Ánh nhất thời thụ sủng nhược kinh ngước mắt nhìn về phía Phó Quân Tiêu, cô ta cho rằng anh sẽ nói ra lời gì đó êm tai.
Kết quả... "Tôi đang nghĩ, nếu người chết đó là cô, là Lạc Minh Ánh cô thì tốt biết bao!"
Giọng Phó Quân Tiêu trong trẻo lạnh lùng, như định đóng cột, thậm chí còn cay nghiệt vô tình.
Kỳ Anh của anh sao lại ngốc như vậy chứ?
"Em đã nghĩ đến việc chết thay Đồng Kỳ Anh, nhưng cô ấy một mực phủ nhận mối quan hệ giữa anh và em, một mực nói cô ấy mới là người phụ nữ của anh. Quan trọng hơn, người đàn ông đeo kính che mặt đã tin cô ấy" Lạc Minh Ánh khóc lóc kể lể, giơ tay lên ôm mặt, khóc rống lên: "Em cũng muốn người chết đó là em, không phải Kỳ Anh. Như vậy anh sẽ không phải đau lòng khổ sở. Anh trai, em có thể chết vì anh, đương nhiên cũng sẵn lòng tác thành cho anh và Kỳ Anh. Nhưng Kỳ Anh nói, hy vọng em có thể chăm sóc anh thật tốt suốt quãng đời còn lại. Anh trai, lòng em cũng rất đau, thực sự rất đau.."
Nhưng tiếng khóc c lóc kể lể của cô ta làm Phó Quân Tiêu cảm thấy phiền lòng. "Cô im miệng cho tôi, đừng khóc nữa!" Phó Quân Tiêu quát một tiếng, thành công làm Lạc Minh Ánh ngừng thút thít. Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Lạc Minh Ánh thầm nghĩ có lẽ là chú Lưu tới, vì vậy liền lấy quần áo trên tủ ở đầu giường trốn trong chăn mặc vào. Sau đó cô ta bước xuống giường đi mở cửa cho chủ Lưu.
Chú Lưu ôm ga trải giường mới đến, lúc thấy Lạc Minh Ánh vẻ mặt đay kinh ngạc.
- -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.