Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Chương 936: Cô ấy là liều thuốc giải độc tốt nhất
Ngoc
09/07/2021
Trên thực tế, đời trước của Viêm Phù là "Viêm Cổ Phù", quốc gia không chỉ có các loại thảo dược và dược trùng đầy đủ nhất trên thế giới, còn có không ít kim cương rực rỡ, đá quý và bạch kim. Trình độ y học, sinh vật học hay hóa học đều rất cao.
Ban đầu, "Cổ thuật" của họ rất phổ biến, nhưng Thánh Nữ cuối cùng của đất nước họ đã bỏ trốn và mang theo cả "cổ trát” từ nhiều năm về trước, nơi ở của cô ấy đến bây giờ vẫn chưa ai biết đến.
Sau này, để hòa nhập với các quốc gia khác, Viêm Cổ Phù cũng bắt đầu cẩm và hủy bỏ "Cổ thuật", sau đó đổi tên nước.
Nhưng nghe nói “cổ trát” kia, có thể khiến người chết sống lại, cho nên có rất nhiều người muốn có được “cổ trát”.
Khi còn bé, Tần Sơ Hạ đã nghe ông ngoại nói về chuyện này, nhưng cô ta chỉ nghĩ là chuyện cổ tích ngày xưa, vì vậy mới còn nghi ngờ.
"Nguyên nhân của vụ việc này dường như là một vụ tai nạn xe hơi. Tôi không biết chính xác. Dù sao, cô gái tên Mộc Miên đó, cô ấy đã dùng máu của mình để cứu tài xế được cho là đã chết trong vụ tai nạn xe hơi"
Lời nói của Viêm Ái Linh cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Sơ Hạ.
Tần Sơ Hạ mới nhớ ra cô ta đã từng nghe cái tên Mộc Miên này, tình cờ nghe thấy bố cô ta nhắc đến nên bắt đầu nghi ngờ: "Máu của cô ấy... thật sự có thể cứu người chết sống lại?"
"Tin đồn là vậy, vì thế tôi muốn mời cô ấy đi đến Viêm Phù, cứu mẫu hậu tôi” Viêm Ái Linh gật đầu lia lịa.
Tần Sơ Hạ không hiểu nói: "Vậy thì tại sao quốc vương không tự mình đi mời, mà lại để điện hạ tới đây?"
"Mẫu hậu tôi cho rằng dùng máu người để chữa bệnh là không đúng với quy luật tự nhiên, dù có chữa khỏi bệnh thì cả đời cũng không yên. Mẫu hậu tôi cho rằng nếu chấp nhận lấy máu người để chữa bệnh, mẫu hậu tôi sẽ tự nhiên già đi, linh hồn sẽ xuống địa ngục và mãi mãi không được siêu thoát. Vì vậy, mẫu hậu tôi không đồng ý.” Giọng Viêm Ái Linh có chút nghẹn ngào.
Tần Sơ Hạ cũng hiểu được suy nghĩ của Hoàng hậu, Viêm Hậu của Viêm Phù đã thời phụng việc không sát sinh, bà ấy có niềm tin tôn giáo của riêng mình, Hoàng hậu hiền lành và kính yêu quốc dân nên được mọi người yêu quý, là một Hoàng hậu rất tốt.
Nghe vậy, Tần Sơ Hạ không nỡ nói cho Viêm Ái Linh biết sự thật, mà nói: "Điện hạ, là con người ai cũng sẽ có sinh ra, già đi, bệnh tật và cuối cùng là chết. Có lẽ đây là số mệnh của Hoàng hậu"
"Định mệnh có thể nằm trong tay tôi. Chỉ cần tôi tìm thấy Mộc Miên, tôi có thể thay đổi số phận của mẫu hậu mình" Viêm Ái Linh chắc chắn nói.
Tần Sơ Hạ ngập ngừng hỏi: "Vậy tại sao cô lại đến thành phố Cung Huy? Cô có chắc là cô gái tên Mộc Miên ở thành phố Cung Huy không?"
Viêm Ái Linh sụt sịt và trả lời: "Một năm trước tôi có nghe tin đồn nói rằng cô gái tên Mộc Miên này thật sự tồn tại. Có người nói rằng Mộc Miên là “cổ trát" hoàn hảo nhất. Không chỉ riêng tôi mà rất người đều biết đến sự tồn tại của cô ấy, nhưng vì chỉ là tin đồn nên nhiều người đã đến đây xác nhận trước, tiếc là không có kết quả. Tôi nghĩ bố cô đột nhiên đến đây để thành lập văn phòng chi nhánh, có lẽ ông ấy cũng nên đến vì cô gái Mộc Miền này.”
“Cô nói cái gì?” Tần Sơ Hạ nhìn Viêm Ái Linh với vẻ không tin, đột nhiên trong đầu cô ta nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.
Tối hôm qua, lúc bố cô ta đi ra khỏi phòng Tổng Vân Thùy với một mũi tiêm, cô ta chắc chắn rằng bố cô ta đã làm gì đó với Tống Vân Thùy.
Viêm Ái Linh càng nhìn Tần Sơ Hạ càng tò mò: "Chuyện này cô không biết sao? Nhiều người muốn có cô gái đó, và bố cô cũng không ngoại lệ."
“Vậy thì cô đến đây tìm Mộc Miên như thế nào?" Sau đó Tân Sơ Hạ hỏi.
Viêm Ái Linh khẽ lắc đầu và trả lời không chắc chắn: "Tôi chỉ biết rằng cô gái tên Mộc Miên này là cháu gái của ông chủ biệt thự nhà họ Phó ở thành phố Cung Huy
Khi Tân Sơ Hạ nghe đến đây lập tức sững sờ. Mộc Miên trong miệng của Điện hạ thực sự là em gái của Phó Diệc Phàm!
Nhưng vấn đề là Mộc Miên đã chết, vì vậy Điện hạ chỉ là có thể đi một chuyến đi không có ích lợi gì.
Tần Sơ Hạ mím môi, phân vân một lúc mới nói với Viêm Ái Linh những gì cô ta biết: "Điện hạ, cô nên sớm trở về để chăm sóc mẫu hậu cô đi. Cô gái tên Mộc Miên đã chết rồi."
“Cái gì?” Đôi mắt của Viêm Ái Linh bất ngờ mở to với vẻ không thể tin được.
Ban đầu, "Cổ thuật" của họ rất phổ biến, nhưng Thánh Nữ cuối cùng của đất nước họ đã bỏ trốn và mang theo cả "cổ trát” từ nhiều năm về trước, nơi ở của cô ấy đến bây giờ vẫn chưa ai biết đến.
Sau này, để hòa nhập với các quốc gia khác, Viêm Cổ Phù cũng bắt đầu cẩm và hủy bỏ "Cổ thuật", sau đó đổi tên nước.
Nhưng nghe nói “cổ trát” kia, có thể khiến người chết sống lại, cho nên có rất nhiều người muốn có được “cổ trát”.
Khi còn bé, Tần Sơ Hạ đã nghe ông ngoại nói về chuyện này, nhưng cô ta chỉ nghĩ là chuyện cổ tích ngày xưa, vì vậy mới còn nghi ngờ.
"Nguyên nhân của vụ việc này dường như là một vụ tai nạn xe hơi. Tôi không biết chính xác. Dù sao, cô gái tên Mộc Miên đó, cô ấy đã dùng máu của mình để cứu tài xế được cho là đã chết trong vụ tai nạn xe hơi"
Lời nói của Viêm Ái Linh cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Sơ Hạ.
Tần Sơ Hạ mới nhớ ra cô ta đã từng nghe cái tên Mộc Miên này, tình cờ nghe thấy bố cô ta nhắc đến nên bắt đầu nghi ngờ: "Máu của cô ấy... thật sự có thể cứu người chết sống lại?"
"Tin đồn là vậy, vì thế tôi muốn mời cô ấy đi đến Viêm Phù, cứu mẫu hậu tôi” Viêm Ái Linh gật đầu lia lịa.
Tần Sơ Hạ không hiểu nói: "Vậy thì tại sao quốc vương không tự mình đi mời, mà lại để điện hạ tới đây?"
"Mẫu hậu tôi cho rằng dùng máu người để chữa bệnh là không đúng với quy luật tự nhiên, dù có chữa khỏi bệnh thì cả đời cũng không yên. Mẫu hậu tôi cho rằng nếu chấp nhận lấy máu người để chữa bệnh, mẫu hậu tôi sẽ tự nhiên già đi, linh hồn sẽ xuống địa ngục và mãi mãi không được siêu thoát. Vì vậy, mẫu hậu tôi không đồng ý.” Giọng Viêm Ái Linh có chút nghẹn ngào.
Tần Sơ Hạ cũng hiểu được suy nghĩ của Hoàng hậu, Viêm Hậu của Viêm Phù đã thời phụng việc không sát sinh, bà ấy có niềm tin tôn giáo của riêng mình, Hoàng hậu hiền lành và kính yêu quốc dân nên được mọi người yêu quý, là một Hoàng hậu rất tốt.
Nghe vậy, Tần Sơ Hạ không nỡ nói cho Viêm Ái Linh biết sự thật, mà nói: "Điện hạ, là con người ai cũng sẽ có sinh ra, già đi, bệnh tật và cuối cùng là chết. Có lẽ đây là số mệnh của Hoàng hậu"
"Định mệnh có thể nằm trong tay tôi. Chỉ cần tôi tìm thấy Mộc Miên, tôi có thể thay đổi số phận của mẫu hậu mình" Viêm Ái Linh chắc chắn nói.
Tần Sơ Hạ ngập ngừng hỏi: "Vậy tại sao cô lại đến thành phố Cung Huy? Cô có chắc là cô gái tên Mộc Miên ở thành phố Cung Huy không?"
Viêm Ái Linh sụt sịt và trả lời: "Một năm trước tôi có nghe tin đồn nói rằng cô gái tên Mộc Miên này thật sự tồn tại. Có người nói rằng Mộc Miên là “cổ trát" hoàn hảo nhất. Không chỉ riêng tôi mà rất người đều biết đến sự tồn tại của cô ấy, nhưng vì chỉ là tin đồn nên nhiều người đã đến đây xác nhận trước, tiếc là không có kết quả. Tôi nghĩ bố cô đột nhiên đến đây để thành lập văn phòng chi nhánh, có lẽ ông ấy cũng nên đến vì cô gái Mộc Miền này.”
“Cô nói cái gì?” Tần Sơ Hạ nhìn Viêm Ái Linh với vẻ không tin, đột nhiên trong đầu cô ta nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.
Tối hôm qua, lúc bố cô ta đi ra khỏi phòng Tổng Vân Thùy với một mũi tiêm, cô ta chắc chắn rằng bố cô ta đã làm gì đó với Tống Vân Thùy.
Viêm Ái Linh càng nhìn Tần Sơ Hạ càng tò mò: "Chuyện này cô không biết sao? Nhiều người muốn có cô gái đó, và bố cô cũng không ngoại lệ."
“Vậy thì cô đến đây tìm Mộc Miên như thế nào?" Sau đó Tân Sơ Hạ hỏi.
Viêm Ái Linh khẽ lắc đầu và trả lời không chắc chắn: "Tôi chỉ biết rằng cô gái tên Mộc Miên này là cháu gái của ông chủ biệt thự nhà họ Phó ở thành phố Cung Huy
Khi Tân Sơ Hạ nghe đến đây lập tức sững sờ. Mộc Miên trong miệng của Điện hạ thực sự là em gái của Phó Diệc Phàm!
Nhưng vấn đề là Mộc Miên đã chết, vì vậy Điện hạ chỉ là có thể đi một chuyến đi không có ích lợi gì.
Tần Sơ Hạ mím môi, phân vân một lúc mới nói với Viêm Ái Linh những gì cô ta biết: "Điện hạ, cô nên sớm trở về để chăm sóc mẫu hậu cô đi. Cô gái tên Mộc Miên đã chết rồi."
“Cái gì?” Đôi mắt của Viêm Ái Linh bất ngờ mở to với vẻ không thể tin được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.