Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Chương 1017: Đừng hòng có được Phó Diệc Phàm
Ngoc
13/07/2021
Nhưng khi Tần Sơ Hạ vừa mới dứt lời thì Tống Vân Thùy đã đưa tay lên tát cho cô một bạt tai, một tiếng “bốc” vang lên, bàn tay Tống Văn Thùy đánh lên má trái của Tần Sơ Hạ.
Vì Tống Vân Thùy ra tay rất nhanh nên da mặt vốn dĩ trắng trẻo của Tần Sơ Hạ đã lập tức nổi lên năm dấu tay đỏ ửng.
Ngay sau đó, bầu không khí xung quanh liền trở nên im lặng.
Tất cả mọi người đều nín thở.
“Tần Sơ Hạ, cô dám làm mà không dám nhận thì cũng thôi đi, không ngờ lại còn cắn ngược lại mẹ tôi một miếng. Tôi sẽ không cho phép cô ức hiếp mẹ tôi đâu” Tống Vân Thùy lạnh lùng nói.
Tần Sơ Hạ ôm mặt, liếc nhìn Tống Vân Thùy, sau đó trừng mắt nhìn sang Tống Thiên Thanh đang đứng bên cạnh Tống Vân Thùy.
Tổng Thiên Thanh chột dạ, né tránh ánh mắt đáng sợ của cô.
Rốt cuộc sự thật là như thế nào thì cũng chỉ có hai người họ mới biết được.
Nhưng bây giờ, bất kể là Tần Vũ Bảo hay là Tống Vân Thùy hay là quản gia và những người làm trong ngôi nhà đó cũng đều cho rằng là Tân Sơ Hạ cô ép người quá đáng, muốn ép Tống Thiên Thanh và bố của cô ly hôn.
Hứ...
Thật nực cười.
“Tống Vân Thùy, tôi sẽ nhớ kĩ cái bạt tai này của cô! Cô và mẹ của cô muốn tiếp tục ở lại trong nhà họ Tần và còn muốn có được Phó Diệc Phàm, được gả vào nhà họ Phó, đúng vậy không?" Tần Sơ Hạ không kiềm được, cười lạnh lùng và nói tiếp: “Được thôi! Các người muốn sống cả đời ở nhà họ Tần, vậy thì cứ ở đây cả đời đi, chỉ có điều tôi sẽ không để cô có được Phó Diệc Phàm đầu”
Tần Sơ Hạ lạnh lùng nói dứt câu thì đẩy Tống Vân Thùy và Tống Thiên Thanh ra, đi chen vào giữa hai người họ và đi thẳng xuống dưới lầu.
Tổng Thiên Thanh liền cảm thấy vừa tức vừa lo lắng, bà ta nói: “Con xem đi, mẹ đã nói rồi, không thể thả cô ta ra mà”
“Mẹ, bỏ đi. Con đã không để tâm đến chuyện đó nữa, chỉ cần mẹ và chú Tân có thể hạnh phúc là được” Tổng Vân Thùy liếc nhìn Tống Thiên Thanh rồi hạ giọng an ủi bà ta.
Tống Thiên Thanh không kiềm được, chỉ vào bóng lưng đã biến mất ở ngã rẽ cầu thang của Tần Sơ Hạ rồi trách móc: “Cái cô Tần Sơ Hạ này chính là Tống Khả Như thứ hai (em gái cũng cha khác mẹ với Tống Vân Thùy) mà! Vân Thùy, con hãy mau nghĩ cách đi, đừng để Tần Sơ Hạ đạt được mục đích”
“Mẹ, con mệt rồi!” Tống Vân Thùy nói sang chuyện khác rồi nói tiếp: “Con đi nghỉ ngơi một lát, khi nào ăn cơm thì gọi con nhé!”
“Vân Thùy!” Tống Thiên Thanh giận lên tận óc.
Tổng Vân Thùy không muốn để ý đến Tổng Thiên Thanh nữa mà đi thẳng xuống lầu.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Tần.
Sau khi Tần Sơ Hạ ra khỏi cổng thì Phó Diệc Phàm đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô một lúc rất lâu.
Ngoài vết dấu tay đã nhạt màu trên da mặt ra thì mắt cô cũng hơi đỏ lên, đôi mi cong dài cũng hơi ươn ướt.
“Cô...”
“Anh..”
Phó Diệc Phàm và Tần Sơ Hạ gần như thốt lên cùng một lúc.
Tần Sơ Hạ thấy Phó Diệc Phàm không nói gì nữa thì quyết định nói trước: “Bây giờ tôi đã tự do, anh có thể đưa tôi đi tìm điện hạ rồi”.
“Được.” Phó Diệc Phàm không hỏi thêm nhiều mà đi qua, chủ động giúp Tần Sơ Hạ mở cửa хе.
Thật ra lúc nãy khi anh nhìn thấy dấu tay tên mặt cô thì đại khái cũng đoán ra được chắc là có một người phụ nữ nào đó đã đánh cô.
Người có thể ra tay đánh cô trong nhà họ Tần nếu không phải là Tống Vân Thùy thì chỉ còn lại mẹ của Tống Vân Thùy mà thôi.
Dù gì thì đó cũng là chuyện riêng của nhà cô, anh không tiện hỏi nên đã không hỏi nhiều.
Minh Tư Thành thấy Phó Diệc Phàm mở cửa xe của anh ra thì liền với tiến tới ngăn lại và nói: “Xe của em chỉ chở Mộc Miên, anh để người phụ nữ đó ngồi xe của anh đi.”
“Anh sẽ không cùng hai người đến thành phố Thuận Canh nên em đưa cô ta đến gặp Viêm Ái Linh là được rồi.” Phó Diệc Phàm lạnh lùng trả lời.
Tần Sơ Hạ thấy có vẻ như hai người họ đều không muốn chở cô thì cô quyết định mặt dày, chủ động đi đến bên cạnh xe của Phó Diệc Phàm, kéo cửa xe bên ghế phụ của anh ấy ra và nói: “Phó Diệc Phàm, nếu anh không đưa tôi đi thì tôi sẽ không đi nữa”
Vì Tống Vân Thùy ra tay rất nhanh nên da mặt vốn dĩ trắng trẻo của Tần Sơ Hạ đã lập tức nổi lên năm dấu tay đỏ ửng.
Ngay sau đó, bầu không khí xung quanh liền trở nên im lặng.
Tất cả mọi người đều nín thở.
“Tần Sơ Hạ, cô dám làm mà không dám nhận thì cũng thôi đi, không ngờ lại còn cắn ngược lại mẹ tôi một miếng. Tôi sẽ không cho phép cô ức hiếp mẹ tôi đâu” Tống Vân Thùy lạnh lùng nói.
Tần Sơ Hạ ôm mặt, liếc nhìn Tống Vân Thùy, sau đó trừng mắt nhìn sang Tống Thiên Thanh đang đứng bên cạnh Tống Vân Thùy.
Tổng Thiên Thanh chột dạ, né tránh ánh mắt đáng sợ của cô.
Rốt cuộc sự thật là như thế nào thì cũng chỉ có hai người họ mới biết được.
Nhưng bây giờ, bất kể là Tần Vũ Bảo hay là Tống Vân Thùy hay là quản gia và những người làm trong ngôi nhà đó cũng đều cho rằng là Tân Sơ Hạ cô ép người quá đáng, muốn ép Tống Thiên Thanh và bố của cô ly hôn.
Hứ...
Thật nực cười.
“Tống Vân Thùy, tôi sẽ nhớ kĩ cái bạt tai này của cô! Cô và mẹ của cô muốn tiếp tục ở lại trong nhà họ Tần và còn muốn có được Phó Diệc Phàm, được gả vào nhà họ Phó, đúng vậy không?" Tần Sơ Hạ không kiềm được, cười lạnh lùng và nói tiếp: “Được thôi! Các người muốn sống cả đời ở nhà họ Tần, vậy thì cứ ở đây cả đời đi, chỉ có điều tôi sẽ không để cô có được Phó Diệc Phàm đầu”
Tần Sơ Hạ lạnh lùng nói dứt câu thì đẩy Tống Vân Thùy và Tống Thiên Thanh ra, đi chen vào giữa hai người họ và đi thẳng xuống dưới lầu.
Tổng Thiên Thanh liền cảm thấy vừa tức vừa lo lắng, bà ta nói: “Con xem đi, mẹ đã nói rồi, không thể thả cô ta ra mà”
“Mẹ, bỏ đi. Con đã không để tâm đến chuyện đó nữa, chỉ cần mẹ và chú Tân có thể hạnh phúc là được” Tổng Vân Thùy liếc nhìn Tống Thiên Thanh rồi hạ giọng an ủi bà ta.
Tống Thiên Thanh không kiềm được, chỉ vào bóng lưng đã biến mất ở ngã rẽ cầu thang của Tần Sơ Hạ rồi trách móc: “Cái cô Tần Sơ Hạ này chính là Tống Khả Như thứ hai (em gái cũng cha khác mẹ với Tống Vân Thùy) mà! Vân Thùy, con hãy mau nghĩ cách đi, đừng để Tần Sơ Hạ đạt được mục đích”
“Mẹ, con mệt rồi!” Tống Vân Thùy nói sang chuyện khác rồi nói tiếp: “Con đi nghỉ ngơi một lát, khi nào ăn cơm thì gọi con nhé!”
“Vân Thùy!” Tống Thiên Thanh giận lên tận óc.
Tổng Vân Thùy không muốn để ý đến Tổng Thiên Thanh nữa mà đi thẳng xuống lầu.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Tần.
Sau khi Tần Sơ Hạ ra khỏi cổng thì Phó Diệc Phàm đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô một lúc rất lâu.
Ngoài vết dấu tay đã nhạt màu trên da mặt ra thì mắt cô cũng hơi đỏ lên, đôi mi cong dài cũng hơi ươn ướt.
“Cô...”
“Anh..”
Phó Diệc Phàm và Tần Sơ Hạ gần như thốt lên cùng một lúc.
Tần Sơ Hạ thấy Phó Diệc Phàm không nói gì nữa thì quyết định nói trước: “Bây giờ tôi đã tự do, anh có thể đưa tôi đi tìm điện hạ rồi”.
“Được.” Phó Diệc Phàm không hỏi thêm nhiều mà đi qua, chủ động giúp Tần Sơ Hạ mở cửa хе.
Thật ra lúc nãy khi anh nhìn thấy dấu tay tên mặt cô thì đại khái cũng đoán ra được chắc là có một người phụ nữ nào đó đã đánh cô.
Người có thể ra tay đánh cô trong nhà họ Tần nếu không phải là Tống Vân Thùy thì chỉ còn lại mẹ của Tống Vân Thùy mà thôi.
Dù gì thì đó cũng là chuyện riêng của nhà cô, anh không tiện hỏi nên đã không hỏi nhiều.
Minh Tư Thành thấy Phó Diệc Phàm mở cửa xe của anh ra thì liền với tiến tới ngăn lại và nói: “Xe của em chỉ chở Mộc Miên, anh để người phụ nữ đó ngồi xe của anh đi.”
“Anh sẽ không cùng hai người đến thành phố Thuận Canh nên em đưa cô ta đến gặp Viêm Ái Linh là được rồi.” Phó Diệc Phàm lạnh lùng trả lời.
Tần Sơ Hạ thấy có vẻ như hai người họ đều không muốn chở cô thì cô quyết định mặt dày, chủ động đi đến bên cạnh xe của Phó Diệc Phàm, kéo cửa xe bên ghế phụ của anh ấy ra và nói: “Phó Diệc Phàm, nếu anh không đưa tôi đi thì tôi sẽ không đi nữa”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.