Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Chương 928: Là bạn gái của anh
Ngoc
09/07/2021
Sau khi nghe được lời này, Tân Sơ Hạ lại một lần nữa ngước mắt lên, không hẹn mà gặp giao nhau với cặp mắt đen tinh nhuệ của người đàn ông.
Đáng lẽ khi gặp được một người đàn ông đẹp trai anh tuấn lại có phong độ thân sĩ như thế, trong lòng cô ta hẳn là phải rung động mới đúng, nhưng mà hiện tại điều mà cô ta nghĩ đến càng nhiều chính là bản thân mình đã cưỡi lên lưng hổ thì khó mà xuống.
Nếu như cô ta cự tuyệt người đàn ông này thì sẽ bị vệ binh của ‘Viêm Phù mang đi ép hỏi tung tích của điện hạ. Nếu như cô ta không cự tuyệt, vậy chẳng phải đêm nay cô ta sẽ phải qua đêm ở trong nhà của người đàn ông này?
Tân Sơ Hạ xoắn xuýt trong chốc lát thì kiên trì gật nhẹ đầu, rất dịu dàng nói một tiếng: “Cảm ơn”
Hai người nói với nhau vài câu đều dùng ngôn ngữ của Viêm Phù để giao lưu.
Lúc này, cửa lớn “két” một tiếng mở ra, chỉ nghe được một ông lão đã có tuổi ở ngoài cổng hét lên: “Nhanh đi nói cho ông cụ, cậu chủ trở Về rồi!”
Tân Sơ Hạ nghe xong lời này thì trên mặt lập tức tràn đầy hiếu kỳ, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông này.
Cậu chủ?
Người đàn ông này không phải là người Viêm Phù! Thế nhưng lại biết ngôn ngữ của Viêm Phù?
“Cẩn thận bậc thang” Người đàn ông đưa tay ra, ấm áp nhắc nhở cô ta.
Tân Sơ Hạ quyết định không để ý đến anh, trước tiên vào nhà cùng người đàn ông này rồi sau đó lại tìm cơ hội trốn đi sau.
Thời điểm bước vào cửa lớn, Tân Sơ Hạ còn quay đầu nhìn thoáng qua, những vệ binh của Viêm Phù kia vẫn còn đang đứng ở đó, thật là làm cho cô ta hao tâm tổn trí.
Sau khi tiến vào cửa, Tân Sơ Hạ không im lặng không lên tiếng nhìn người đàn ông bên cạnh, cô ta không dám nhìn lung tung, trong lòng có hơi thấp thỏm lo âu.
Không biết đã đi được bao lâu, Tân Sơ Hạ đi theo người đàn ông đến một gian phòng lớn, cứ thế đi một đường, đến khi đi qua ngưỡng cửa nạm đá, cô ta còn cẩn thận từng li từng tí nhấc váy lên.
Người đàn ông thấy thế thì vươn tay bảo vệ ở trước người cô ta, giống như là đang đề phòng cô ta sẽ té ngã.
Nhưng mà ngay trong lúc cô ta vô tình ngẩng đầu lên thì lại bất thình lình dừng lại.
Mẹ kế của cô là Tống Thiên Thanh cùng với chị kế là Tống Vân Thùy vậy mà cũng ngồi ở bên trong đại sảnh này.
“Ông cố, cháu đã trở về” Người đàn ông bên cạnh rất ga lăng mà che chở cô ta đi vào trong nhà, sợ cô ta giảm phải váy dài bị trượt chân, vừa đi vừa lên tiếng chào hỏi với ông lão đã hói đầu, lông mày còn hơi nhiễm sương đang ngồi ở ghế chủ vị.
Người đàn ông dừng lại một chút, sau đó cũng chào hỏi quý phụ đang ngồi bên cạnh một tiếng: “Bà nội, cháu đã về”
“Diệc Phàm, người bên cạnh cháu đây là?” Phó Hoäng Khôn tò mò hỏi.
Không chỉ riêng Phó Hoằng Khôn tò mò mà gần như tất cả mọi người trong phòng khách, lúc nhìn thấy Tân Sơ Hạ thì trên mặt cũng tràn ngập tò mò.
Phó Diệc Phàm theo bản năng ngoái đầu lại nhìn Tân Sơ Hạ một cái, vừa định nói “cô ấy chỉ là bạn của cháu” thì ánh mắt anh lại vô tình rơi vào trên người Tống Vân Thùy.
Giây tiếp theo, lời nói đã đến miệng lại biến thành: “Ông cố, bà nội, cô ấy là bạn gái của cháu”
“Cái gì?”
Phó Hoäng Khôn cùng con dâu của mình là bà Phó đồng thời hai mặt nhìn nhau.
Ngay cả Tống Vân Thùy cùng Tống Thiên Thanh cũng đồng thời xấu hổ không thôi.
Người ta đều đã có bạn gái rồi, lại còn mời hai mẹ con bọn họ tới đây là có ý tứ gì?
Tống Vân Thùy lúng túng nhếch đôi môi đỏ, bàn tay đặt trên đầu gối lại theo bản năng nắm chặt thành nắm đấm.
Năm đó chuyện Phó Diệc Phàm lấy em gái của anh ra làm lớp ngụy trang để uyển chuyển cự tuyệt cô ta, đến tận gần đây cô ta mới biết được chuyện Nhiên Mộc Miên là em gái ruột của anh từ trong miệng của ông cụ Phó.
Hiện tại anh lại tùy tiện tìm một người phụ nữ từ đâu về để làm cô khó xử.
Cô ta chẳng qua là cự tuyệt anh ta vào lần xem mắt đầu tiên mà thôi, bây giờ anh ta lại nhất định phải đối xử với cô ta như vậy hay sao?
Tống Vân Thùy thật sự không nghĩ tới, Phó Diệc Phàm vậy mà lại là một người đàn ông bụng dạ hẹp hòi như thế.
Tân Sơ Hạ cũng khó có thể tin mà nhìn Phó Diệc Phàm, cô ta nghiêm túc hoài nghỉ rằng, người đàn ông này có phải cho rằng cô ta không hiểu tiếng địa phương cho nên mới cố ý nói như vậy hay không?
Hóa ra anh mời cô ta đến không phải là để lánh nạn mà là để cho cô ta “lắc lư” trước mặt phụ huynh sao!
Lúc đầu Tống Thiên Thanh gọi điện thoại nói với cô ta rằng muốn đưa cô cùng đi tham gia tiệc tối, chẳng lẽ là muốn đưa cô tới đây đi xem mắt cùng chị kế?
Xong rồi!
Nếu để cho ông bố nhà cô biết được chuyện cô ta quấy nhiễu hôn sự của chị kế, đến lúc quay về chỉ sợ lại sẽ là sự đánh đập tàn nhẫn.
Trong lòng Tân Sơ Hạ xoản xuýt không thôi, đến cùng cô ta có nên bóc trần người đàn ông này hay không.
“Bà Phó, nếu như cháu trai của bà đã có bạn gái, như vậy chúng tôi cũng không cần phải ở lại chỗ này nữa” Tống Thiên Thanh có hơi căm tức từ trên ghế đứng dậy, nhưng giọng nói vẫn rất khách sáo.
Hôm nay nhà họ Phó mời mẹ con hai người tới là cố ý để trao đổi vấn đề về hôn sự của hai đứa trẻ.
Bà Phó bị chiêu này của Phó Diệc Phàm làm cho trở tay không kịp, ội vàng đứng dậy theo, rất áy náy mà nói với Tống Thiên Thanh: “Bà Tống, thật sự rất xin lỗi, là bố chồng nhà chúng tôi rất vừa ý Vân Thùy nhà bà. Người làm phụ huynh như chúng tôi lại không chú ý tới việc Diệc Phàm phải chăng đã có bạn gái hay chưa”
“Chỉ có thể nói là hai nhà chúng ta có duyên mà không có phận.
Hôm nay chúng tôi cũng không ở lại cùng nhau ăn cơm nữa” Tống Thiên Thanh lạnh nhạt nói, trong lòng kỳ thực đang rỉ máu.
Dù sao nhà họ Phó nhà lớn nghiệp lớn, con gái bà ta có thể được ông cụ Phó coi trọng, là bọn họ trèo cao lên nhà họ Phó.
Chỉ có điều không nghĩ tới lại sẽ là kết quả như vậy!
Tống Vân Thùy ưu nhã đứng dậy, tự nhiên hào phóng khom người với Phó Hoằng Khôn cùng bà Phó, biểu thị tạm biệt.
Lúc cô đứng lên, ánh mắt theo bản năng mà nhìn sang Phó Diệc Phàm một cái, sau đó lại nhìn về phía cô gái áo tím kia, trong lòng nhất thời cảm thấy không biết là tư vị gì.
Đáng lẽ khi gặp được một người đàn ông đẹp trai anh tuấn lại có phong độ thân sĩ như thế, trong lòng cô ta hẳn là phải rung động mới đúng, nhưng mà hiện tại điều mà cô ta nghĩ đến càng nhiều chính là bản thân mình đã cưỡi lên lưng hổ thì khó mà xuống.
Nếu như cô ta cự tuyệt người đàn ông này thì sẽ bị vệ binh của ‘Viêm Phù mang đi ép hỏi tung tích của điện hạ. Nếu như cô ta không cự tuyệt, vậy chẳng phải đêm nay cô ta sẽ phải qua đêm ở trong nhà của người đàn ông này?
Tân Sơ Hạ xoắn xuýt trong chốc lát thì kiên trì gật nhẹ đầu, rất dịu dàng nói một tiếng: “Cảm ơn”
Hai người nói với nhau vài câu đều dùng ngôn ngữ của Viêm Phù để giao lưu.
Lúc này, cửa lớn “két” một tiếng mở ra, chỉ nghe được một ông lão đã có tuổi ở ngoài cổng hét lên: “Nhanh đi nói cho ông cụ, cậu chủ trở Về rồi!”
Tân Sơ Hạ nghe xong lời này thì trên mặt lập tức tràn đầy hiếu kỳ, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông này.
Cậu chủ?
Người đàn ông này không phải là người Viêm Phù! Thế nhưng lại biết ngôn ngữ của Viêm Phù?
“Cẩn thận bậc thang” Người đàn ông đưa tay ra, ấm áp nhắc nhở cô ta.
Tân Sơ Hạ quyết định không để ý đến anh, trước tiên vào nhà cùng người đàn ông này rồi sau đó lại tìm cơ hội trốn đi sau.
Thời điểm bước vào cửa lớn, Tân Sơ Hạ còn quay đầu nhìn thoáng qua, những vệ binh của Viêm Phù kia vẫn còn đang đứng ở đó, thật là làm cho cô ta hao tâm tổn trí.
Sau khi tiến vào cửa, Tân Sơ Hạ không im lặng không lên tiếng nhìn người đàn ông bên cạnh, cô ta không dám nhìn lung tung, trong lòng có hơi thấp thỏm lo âu.
Không biết đã đi được bao lâu, Tân Sơ Hạ đi theo người đàn ông đến một gian phòng lớn, cứ thế đi một đường, đến khi đi qua ngưỡng cửa nạm đá, cô ta còn cẩn thận từng li từng tí nhấc váy lên.
Người đàn ông thấy thế thì vươn tay bảo vệ ở trước người cô ta, giống như là đang đề phòng cô ta sẽ té ngã.
Nhưng mà ngay trong lúc cô ta vô tình ngẩng đầu lên thì lại bất thình lình dừng lại.
Mẹ kế của cô là Tống Thiên Thanh cùng với chị kế là Tống Vân Thùy vậy mà cũng ngồi ở bên trong đại sảnh này.
“Ông cố, cháu đã trở về” Người đàn ông bên cạnh rất ga lăng mà che chở cô ta đi vào trong nhà, sợ cô ta giảm phải váy dài bị trượt chân, vừa đi vừa lên tiếng chào hỏi với ông lão đã hói đầu, lông mày còn hơi nhiễm sương đang ngồi ở ghế chủ vị.
Người đàn ông dừng lại một chút, sau đó cũng chào hỏi quý phụ đang ngồi bên cạnh một tiếng: “Bà nội, cháu đã về”
“Diệc Phàm, người bên cạnh cháu đây là?” Phó Hoäng Khôn tò mò hỏi.
Không chỉ riêng Phó Hoằng Khôn tò mò mà gần như tất cả mọi người trong phòng khách, lúc nhìn thấy Tân Sơ Hạ thì trên mặt cũng tràn ngập tò mò.
Phó Diệc Phàm theo bản năng ngoái đầu lại nhìn Tân Sơ Hạ một cái, vừa định nói “cô ấy chỉ là bạn của cháu” thì ánh mắt anh lại vô tình rơi vào trên người Tống Vân Thùy.
Giây tiếp theo, lời nói đã đến miệng lại biến thành: “Ông cố, bà nội, cô ấy là bạn gái của cháu”
“Cái gì?”
Phó Hoäng Khôn cùng con dâu của mình là bà Phó đồng thời hai mặt nhìn nhau.
Ngay cả Tống Vân Thùy cùng Tống Thiên Thanh cũng đồng thời xấu hổ không thôi.
Người ta đều đã có bạn gái rồi, lại còn mời hai mẹ con bọn họ tới đây là có ý tứ gì?
Tống Vân Thùy lúng túng nhếch đôi môi đỏ, bàn tay đặt trên đầu gối lại theo bản năng nắm chặt thành nắm đấm.
Năm đó chuyện Phó Diệc Phàm lấy em gái của anh ra làm lớp ngụy trang để uyển chuyển cự tuyệt cô ta, đến tận gần đây cô ta mới biết được chuyện Nhiên Mộc Miên là em gái ruột của anh từ trong miệng của ông cụ Phó.
Hiện tại anh lại tùy tiện tìm một người phụ nữ từ đâu về để làm cô khó xử.
Cô ta chẳng qua là cự tuyệt anh ta vào lần xem mắt đầu tiên mà thôi, bây giờ anh ta lại nhất định phải đối xử với cô ta như vậy hay sao?
Tống Vân Thùy thật sự không nghĩ tới, Phó Diệc Phàm vậy mà lại là một người đàn ông bụng dạ hẹp hòi như thế.
Tân Sơ Hạ cũng khó có thể tin mà nhìn Phó Diệc Phàm, cô ta nghiêm túc hoài nghỉ rằng, người đàn ông này có phải cho rằng cô ta không hiểu tiếng địa phương cho nên mới cố ý nói như vậy hay không?
Hóa ra anh mời cô ta đến không phải là để lánh nạn mà là để cho cô ta “lắc lư” trước mặt phụ huynh sao!
Lúc đầu Tống Thiên Thanh gọi điện thoại nói với cô ta rằng muốn đưa cô cùng đi tham gia tiệc tối, chẳng lẽ là muốn đưa cô tới đây đi xem mắt cùng chị kế?
Xong rồi!
Nếu để cho ông bố nhà cô biết được chuyện cô ta quấy nhiễu hôn sự của chị kế, đến lúc quay về chỉ sợ lại sẽ là sự đánh đập tàn nhẫn.
Trong lòng Tân Sơ Hạ xoản xuýt không thôi, đến cùng cô ta có nên bóc trần người đàn ông này hay không.
“Bà Phó, nếu như cháu trai của bà đã có bạn gái, như vậy chúng tôi cũng không cần phải ở lại chỗ này nữa” Tống Thiên Thanh có hơi căm tức từ trên ghế đứng dậy, nhưng giọng nói vẫn rất khách sáo.
Hôm nay nhà họ Phó mời mẹ con hai người tới là cố ý để trao đổi vấn đề về hôn sự của hai đứa trẻ.
Bà Phó bị chiêu này của Phó Diệc Phàm làm cho trở tay không kịp, ội vàng đứng dậy theo, rất áy náy mà nói với Tống Thiên Thanh: “Bà Tống, thật sự rất xin lỗi, là bố chồng nhà chúng tôi rất vừa ý Vân Thùy nhà bà. Người làm phụ huynh như chúng tôi lại không chú ý tới việc Diệc Phàm phải chăng đã có bạn gái hay chưa”
“Chỉ có thể nói là hai nhà chúng ta có duyên mà không có phận.
Hôm nay chúng tôi cũng không ở lại cùng nhau ăn cơm nữa” Tống Thiên Thanh lạnh nhạt nói, trong lòng kỳ thực đang rỉ máu.
Dù sao nhà họ Phó nhà lớn nghiệp lớn, con gái bà ta có thể được ông cụ Phó coi trọng, là bọn họ trèo cao lên nhà họ Phó.
Chỉ có điều không nghĩ tới lại sẽ là kết quả như vậy!
Tống Vân Thùy ưu nhã đứng dậy, tự nhiên hào phóng khom người với Phó Hoằng Khôn cùng bà Phó, biểu thị tạm biệt.
Lúc cô đứng lên, ánh mắt theo bản năng mà nhìn sang Phó Diệc Phàm một cái, sau đó lại nhìn về phía cô gái áo tím kia, trong lòng nhất thời cảm thấy không biết là tư vị gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.