Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Chương 539: Năng lực của anh càng lớn
Ngoc
03/06/2021
Lạc Minh Ánh lau đi nước mắt ở đuôi mắt rồi cúi đầu và đi ra ngoài.
Sau khi chú Lựu đi vào thì vừa thay ra giường và bọc chăn cho Phó Quân Tiêu vừa không kiềm được mà nhiều lời: “Cậu cả, cô Lạc thật lòng với cậu, cậu việc gì phải khổ như thế?"
Phó Quân Tiêu không nói gì, lẳng lặng ngồi trên ghế xếp, tiếp tục hút thuốc. Sau khi chú Lưu thay xong ra giường và bọc chăn thì đột nhiên anh nhận được một cuộc điện thoại: “Cùng chuẩn bị sẵn sàng” Đối phương chỉ nói có một câu đó.
Phó Quân Tiêu dập tắt điếu xì gà đang kẹp trong tay vào cái gạt tàn thuốc ở bên cạnh rồi lạnh lùng nói: “Được, tối nay tôi sẽ đến đúng giờ, hành động theo kế hoạch”.
Chú Lưu thấy Phó Quân Tiêu đứng dậy thay quần áo thì đã thấy lạ rồi, nhưng ông ấy vẫn thở dài một hơi nặng nề rồi dặn dò: "Cậu cả, nhất định phải cẩn thận"
"Ừm" Phó Quân Tiêu đáp lại.
Có thể nói nửa năm nay anh luôn đem mạng của mình ra đùa giỡn.
Đển cả ông cụ Phó cũng không quản được anh.
Chú Lưu thương xót cho ông cụ và càng thương xót cho cậu cả hơn, ông ấy nói: "Cậu cả, tập đoàn Phó Thị không thể không có người thừa kế. Nếu như cậu không muốn cưới người phụ nữ khác thì nật ra có thể làm thụ tinh trong ống nghiệm rồi tìm một người phụ nữ mang thai hộ là được. Ông cụ Phó cũng có ý này, cậu xem.”
“Nhà họ Phó cũng không phải chỉ có một mình tôi là con trai, chẳng phải còn có em trai Quần Bác đó sao? Chú hãy nói với ông nội nếu như tôi thật sự không còn nữa thì hãy giao tập đoàn Phó Thị lại cho Quân Bác thừa kế” Phó Quân Tiêu vừa cài nút áo trên ngực vừa trả lời với vẻ rất nhẹ nhàng.
Chú Lưu phản đối, nói: “Tập đoàn Phó Thị có được ngày hôm nay là nhờ vào công lao của cậu cả. Là cậu đã mở rộng địa bàn của tập đoàn Phó Thị, nhưng đến cuối cùng lại giao lại cho cậu hai, vậy chẳng phải là..” Hời cho cậu hai quá rồi.
Chú Lưu đã không nói ra mấy chữ phía sau đó. Tại sao tất cả mọi chuyện tốt đều về tay cậu hai?
Phó Quân Tiêu thì lại tỏ ra không quan tâm, nhưng đến lúc anh bình tĩnh lại thì anh đã nói với giọng hơi buồn rầu: “Có lẽ số của Quân Bác tốt hơn tôi”
Một tháng sau...
Một chiếc xe vận chuyển thùng kín màu trắng dừng lại trước cổng Cục An Ninh. Khi phát hiện ra chiếc xe có lại lịch không rõ ràng như thế xuất hiện thì lập tức có hai đội vũ trang xông ra, bao vây xung quanh cổng Cục An Ninh, giương súng nhắm về phía chiếc xe đó.
Tài xế giơ hai tay lên, nhảy xuống khỏi ghế lái xe, ấp úng nói: “Tôi, tôi được cậu Để của Ngũ Đế Môn nhờ vả, đến đây để tặng món quà lớn cho cục trưởng của các anh”
Vừa nghe thấy “quà lớn” thì tất cả lập tức giữ tư thể phòng bị.
Sau khi các loại vũ khí quét kiểm tra thùng xe phía sau chiếc xe vận chuyển này và xác định an toàn thì mới tiến hành mở cửa thùng xe ra.
Lúc Hạ Kiến Quốc nhận được tin báo từ cấp dưới thì liền tỏ ra kinh ngạc.
Trong thùng xe có tổng cộng bốn người, gồm cậu Bát, cán bộ cấp cao của tập đoàn Những Người Mạo Hiểm cùng với ba sát thủ khác là cậu Tam, cậu Ngũ và cậu Lục.
Tay chân của bọn họ đều bị còng khóa chặt, vì họ bị chích thuốc ngủ nên lúc các cấp dưới của ông ta áp giải họ vào tù thì họ vẫn còn chưa tỉnh lại.
Được đưa đến cùng với bọn họ còn có một máy tính bảng.
Hình như người ta đã cài chương trình virus bên trong chiếc máy tính đó, chỉ cần có người cầm máy tính bảng đó lên thì nó sẽ tự động phát video về những chuyện phi pháp mà mấy người họ từng làm.
Đoạn video được quay lén nhưng rõ ràng là bọn họ đã bị người ta gài.
Hạ Kiến Quốc xem xong nội dung bên trong máy tính bảng thì lập tức hạ lệnh cho người điều tra dòng tiền của tập đoàn Phó Thi.
Kết quả, sau khi tài chính của tập đoàn Phó Thị bị điều tra một lượt thì cho kết quả cho thấy mọi thứ đều bình thường.
Đứa con nuôi không có điểm yếu này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành sự uy hiếp lớn nhất của ông ta.
Mới yên ổn được nửa năm thì Nhiên Hoàng Minh lại bị Hạ Kiến Quốc gọi đến cục để hỏi chuyện.
Trọng tâm của cuộc trao đổi vẫn liên quan đến ĐồngKỳ Anh.
“Lão đại, cục trưởng Hạ, chú Hạ!” Nhiên Hoàng Minh dùng hết những cách xưng hô có thể dùng, anh nói: “Ông buông ta cho tôi được không? Ông đã nghi ngờ tôi có liên lạc với Quân Tiêu nửa năm nay rồi, ông giám sát tôi về mọi mặt mà tôi cũng đầu thấy ông có được kết quả gì”.
- -------------------
Sau khi chú Lựu đi vào thì vừa thay ra giường và bọc chăn cho Phó Quân Tiêu vừa không kiềm được mà nhiều lời: “Cậu cả, cô Lạc thật lòng với cậu, cậu việc gì phải khổ như thế?"
Phó Quân Tiêu không nói gì, lẳng lặng ngồi trên ghế xếp, tiếp tục hút thuốc. Sau khi chú Lưu thay xong ra giường và bọc chăn thì đột nhiên anh nhận được một cuộc điện thoại: “Cùng chuẩn bị sẵn sàng” Đối phương chỉ nói có một câu đó.
Phó Quân Tiêu dập tắt điếu xì gà đang kẹp trong tay vào cái gạt tàn thuốc ở bên cạnh rồi lạnh lùng nói: “Được, tối nay tôi sẽ đến đúng giờ, hành động theo kế hoạch”.
Chú Lưu thấy Phó Quân Tiêu đứng dậy thay quần áo thì đã thấy lạ rồi, nhưng ông ấy vẫn thở dài một hơi nặng nề rồi dặn dò: "Cậu cả, nhất định phải cẩn thận"
"Ừm" Phó Quân Tiêu đáp lại.
Có thể nói nửa năm nay anh luôn đem mạng của mình ra đùa giỡn.
Đển cả ông cụ Phó cũng không quản được anh.
Chú Lưu thương xót cho ông cụ và càng thương xót cho cậu cả hơn, ông ấy nói: "Cậu cả, tập đoàn Phó Thị không thể không có người thừa kế. Nếu như cậu không muốn cưới người phụ nữ khác thì nật ra có thể làm thụ tinh trong ống nghiệm rồi tìm một người phụ nữ mang thai hộ là được. Ông cụ Phó cũng có ý này, cậu xem.”
“Nhà họ Phó cũng không phải chỉ có một mình tôi là con trai, chẳng phải còn có em trai Quần Bác đó sao? Chú hãy nói với ông nội nếu như tôi thật sự không còn nữa thì hãy giao tập đoàn Phó Thị lại cho Quân Bác thừa kế” Phó Quân Tiêu vừa cài nút áo trên ngực vừa trả lời với vẻ rất nhẹ nhàng.
Chú Lưu phản đối, nói: “Tập đoàn Phó Thị có được ngày hôm nay là nhờ vào công lao của cậu cả. Là cậu đã mở rộng địa bàn của tập đoàn Phó Thị, nhưng đến cuối cùng lại giao lại cho cậu hai, vậy chẳng phải là..” Hời cho cậu hai quá rồi.
Chú Lưu đã không nói ra mấy chữ phía sau đó. Tại sao tất cả mọi chuyện tốt đều về tay cậu hai?
Phó Quân Tiêu thì lại tỏ ra không quan tâm, nhưng đến lúc anh bình tĩnh lại thì anh đã nói với giọng hơi buồn rầu: “Có lẽ số của Quân Bác tốt hơn tôi”
Một tháng sau...
Một chiếc xe vận chuyển thùng kín màu trắng dừng lại trước cổng Cục An Ninh. Khi phát hiện ra chiếc xe có lại lịch không rõ ràng như thế xuất hiện thì lập tức có hai đội vũ trang xông ra, bao vây xung quanh cổng Cục An Ninh, giương súng nhắm về phía chiếc xe đó.
Tài xế giơ hai tay lên, nhảy xuống khỏi ghế lái xe, ấp úng nói: “Tôi, tôi được cậu Để của Ngũ Đế Môn nhờ vả, đến đây để tặng món quà lớn cho cục trưởng của các anh”
Vừa nghe thấy “quà lớn” thì tất cả lập tức giữ tư thể phòng bị.
Sau khi các loại vũ khí quét kiểm tra thùng xe phía sau chiếc xe vận chuyển này và xác định an toàn thì mới tiến hành mở cửa thùng xe ra.
Lúc Hạ Kiến Quốc nhận được tin báo từ cấp dưới thì liền tỏ ra kinh ngạc.
Trong thùng xe có tổng cộng bốn người, gồm cậu Bát, cán bộ cấp cao của tập đoàn Những Người Mạo Hiểm cùng với ba sát thủ khác là cậu Tam, cậu Ngũ và cậu Lục.
Tay chân của bọn họ đều bị còng khóa chặt, vì họ bị chích thuốc ngủ nên lúc các cấp dưới của ông ta áp giải họ vào tù thì họ vẫn còn chưa tỉnh lại.
Được đưa đến cùng với bọn họ còn có một máy tính bảng.
Hình như người ta đã cài chương trình virus bên trong chiếc máy tính đó, chỉ cần có người cầm máy tính bảng đó lên thì nó sẽ tự động phát video về những chuyện phi pháp mà mấy người họ từng làm.
Đoạn video được quay lén nhưng rõ ràng là bọn họ đã bị người ta gài.
Hạ Kiến Quốc xem xong nội dung bên trong máy tính bảng thì lập tức hạ lệnh cho người điều tra dòng tiền của tập đoàn Phó Thi.
Kết quả, sau khi tài chính của tập đoàn Phó Thị bị điều tra một lượt thì cho kết quả cho thấy mọi thứ đều bình thường.
Đứa con nuôi không có điểm yếu này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành sự uy hiếp lớn nhất của ông ta.
Mới yên ổn được nửa năm thì Nhiên Hoàng Minh lại bị Hạ Kiến Quốc gọi đến cục để hỏi chuyện.
Trọng tâm của cuộc trao đổi vẫn liên quan đến ĐồngKỳ Anh.
“Lão đại, cục trưởng Hạ, chú Hạ!” Nhiên Hoàng Minh dùng hết những cách xưng hô có thể dùng, anh nói: “Ông buông ta cho tôi được không? Ông đã nghi ngờ tôi có liên lạc với Quân Tiêu nửa năm nay rồi, ông giám sát tôi về mọi mặt mà tôi cũng đầu thấy ông có được kết quả gì”.
- -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.