Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Chương 867: Theo đuổi cô gái mình yêu “Tin gì vậy?” Minh Tư Thành lạnh nhạt hỏi
Ngoc
04/07/2021
Dường như không nghe ra sắc thái gì thông qua giọng điệu của anh.
Bùi Hạ Sênh cũng không có ý định quanh co lòng vòng với anh, đi thẳng vào vấn đề, nói: “Hôm nay Janna tới tìm thủ lĩnh của tôi, muốn thuê tay thợ săn của chúng tôi đi bắt Lang Khiếu Nhật”
“Janna muốn bắt Lang Khiếu Nhật để làm gì?” Minh Tư Thành kinh ngạc từ trên ghế sô pha ngồi dậy.
Bùi Hạ Sênh tiếp tục nói: “Hình như cô ta muốn Lang Khiếu Nhật làm vệ sĩ riêng của mình, nhưng mà, tôi thấy vệ sĩ bên cạnh cô ta cũng không thua kém gì Lang Khiếu Nhật. Cho nên, tôi cũng không biết ý định thực sự của cô ta là gì.”
“Janna muốn động tới Mộc Miên.” Minh Tư Thành hơi cau mày.
Bùi Hạ Sênh nhún vai, chợt nhớ ra cái gì đó, rồi nói: “Chuyện Nhiên Mộc Miên xảy ra tai nạn, dùng máu cứu người tài xế kia, đã lan rộng trong giới chúng tôi.” “Cô nói cái gì?” Ngay tức khắc Minh Tư Thành cảm thấy có chút khó tin, nhìn Bùi Hạ Sênh.
Bùi Hạ Sênh kiên nhẫn giải thích: “Căn cứ vào độ nghiêm trọng của hiện trường vụ tai nạn, người tài xế lái xe riêng kia, chắc chắn phải chết. Bởi vì, đầu của ông ta đã bị chấn thương nặng. Dù ông ta không chết, thì cũng sẽ trở thành người thực vật hoặc bị liệt toàn thân. Nhưng mà, người tài xế kia lại không gặp phải vấn đề nghiêm trọng, sau khi bác sĩ tiến thành phẫu thuật cho ông ta, trong khoảng thời gian không đầy nửa tháng, tài xế đã bình phục và được xuất viện. Vào thời điểm tài xế nhập viện, ông ta được rút máu để làm phân tích báo cáo, nhưng kết quả là bản báo cáo kia đã không cánh mà bay. Rõ ràng là có người không muốn cho người khác phát hiện ra điều bất thường”
“Người tài xế nhanh chóng khỏe lại là vì Nhiên Mộc Miên đã truyền máu cho anh ta?” Minh Tư Thành cái hiểu cái không.
Bùi Hạ Sênh khẽ gật đầu: “Dù sao chúng ta cũng không phải là người trong cuộc, không biết tình huống xảy ra lúc ấy như thế nào. Vụ tai nạn xe cộ kia rất nghiêm trọng, Nhiên Mộc Miên lại bình an vô sự. Chỉ có tài xế và Lang Khiếu Nhật bị thương. Chúng tôi suy đoán rằng Nhiên Mộc Miên dùng máu cứu người, cũng không phải là hoàn toàn không có căn cứ.”
Sau khi Bùi Hạ Sênh nói xong, lại lắc đầu cảm khái: “Ai da, Nhiên Mộc Miên thật là một cô gái ngốc nghếch. Nhiều người muốn bảo vệ cô ta, che giấu cô ta như vậy. Ngược lại cô ta thì hay rồi, tự vạch trần bản thân. Vốn dĩ những người đó chỉ là phỏng đoán về tác dụng của máu cô ta thôi. Bây giờ thì hay rồi, có ví dụ thực nghiệm sống sờ sờ ra đó. E là những ngày tháng sau này của Nhiên Mộc Miên sẽ không dễ chịu cho lắm đâu.”
“…” Minh Tư Thành không khỏi cau mày. “À! Đúng rồi! Nhiên Mộc Miên gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi chủ động theo đuổi anh, nói cái gì mà so với Janna kia thì tôi tốt hơn nhiều, thậm chí còn rất ủng hộ tôi ở bên cạnh anh.” Bùi Hạ Sênh đột nhiên lạc đề trêu ghẹo nói.
Minh Tư Thành bất ngờ đá bay chiếc gối trên ghế số pha một cách giận giữ Bùi Hạ Sênh giật nảy mình, tròn xoe mắt nhìn Minh Tư Thành: “Tôi nói này, bỗng nhiên anh kích động như vậy làm cái gì? Tôi chỉ nói y nguyên những gì Nhiên Mộc Miên nói cho anh nghe thôi mà.” “Muốn đánh người! Không muốn chọc giận tôi, thì cô mau biến khỏi mắt tôi ngay.” Minh Tư Thành tức giận nói. Vẻ mặt Bùi Hạ Sênh bất ngờ nhìn Minh Tư Thành, không khỏi than thở nói: “Vừa rồi vẫn còn rất tốt, bây giờ thì giống như ăn phải thuốc súng vậy!
Bởi vì bị Minh Tư Thành nổi giận, Bùi Hạ Sênh dứt khoát đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi về phía phòng bếp, định đi tìm thứ gì đó để ăn.
Cho đến khi cô ta bưng một bát mì gói từ trong phòng bếp đi ra, chỉ thấy Minh Tư Thành cong gối nằm ngửa trên ghế sô pha, dùng cánh tay che mắt, dường như đã ngủ thiếp đi, nhưng có vẻ như anh đang khổ não vì chuyện gì đó. Bùi Hạ Sênh biết rõ mình không đánh không lại tên nhóc này, cho nên lại bưng bát mì gói về phòng bếp để ăn.
Ba ngày sau….
Minh Tư Thành lái một chiếc xe thương vụ đến sân bay, tại lối ra VIP, anh đón Benson chồng chất vết thương đang nằm trên cáng cứu thương.
Nhìn thấy Benson bị gãy chân trái, Minh Tư Thành đấm thẳng lên chiếc xe sang trọng của mình, chiếc xe bị lõm một vùng. Trong đôi mắt lạnh lẽo của anh hiện lên tớ máu. “Này, anh bạn, đừng như vậy. Ít ra, tôi vẫn còn giữ được cái mạng này.” Benson nằm trên cáng cứu thương, giơ tay ra hiệu, trêu ghẹo Minh Tư Thành nói.
Minh Tư Thành biết, Benson đang an ủi anh.
Bốn tên vệ sĩ, cẩn thận từng li từng tí khiêng Benson lên xe thương vụ. Minh Tư Thành ném chìa khóa xe cho một tên vệ sĩ trong đó rồi ra lệnh: “Cậu lái xe đi.” “Vâng.” Vệ sĩ nhanh nhẹn bắt lấy chìa khóa, xoay người chạy về phía ghế lái.
Minh Tư Thành lên xe, ngồi bên cạnh Benson: “Đến đây rồi, sau này tôi sẽ che chở cho anh.” “Đã nói là gặp đại nạn thì cứ để mặc cho trời định rồi mà, anh thật sự không cần phải mạo hiểm cứu tôi, như vậy rất dễ để lộ bản thân.” Giọng Benson có chút u ám.
Minh Tư Thành vỗ vỗ vào vai Benson: “Đúng vậy, cũng không biết năm đó là ai đã phá lệ trước.” “Có vẻ như chúng ta đều là những người đàn ông không giữ được chứ tín.” Benson hơi nhún vai, ngừng lại một lát, lại kiên cường cười nói: “Anh bạn, anh đã theo đuổi được cô gái mà anh thích rồi chứ?”
Minh Tư Thành bất lực giang tay, trong ánh mắt hiện lên vẻ ảm đạm: “Cô ấy là có người mà cô ấy thích rồi.” “Cô ấy là kết hôn rồi?” Benson tự hỏi.
Minh Tư Thành khẽ lắc đầu: “Chẳng qua là bên cạnh cô ấy đã có một người con trai khác thích hợp hơn tôi mà thôi.”
Bùi Hạ Sênh cũng không có ý định quanh co lòng vòng với anh, đi thẳng vào vấn đề, nói: “Hôm nay Janna tới tìm thủ lĩnh của tôi, muốn thuê tay thợ săn của chúng tôi đi bắt Lang Khiếu Nhật”
“Janna muốn bắt Lang Khiếu Nhật để làm gì?” Minh Tư Thành kinh ngạc từ trên ghế sô pha ngồi dậy.
Bùi Hạ Sênh tiếp tục nói: “Hình như cô ta muốn Lang Khiếu Nhật làm vệ sĩ riêng của mình, nhưng mà, tôi thấy vệ sĩ bên cạnh cô ta cũng không thua kém gì Lang Khiếu Nhật. Cho nên, tôi cũng không biết ý định thực sự của cô ta là gì.”
“Janna muốn động tới Mộc Miên.” Minh Tư Thành hơi cau mày.
Bùi Hạ Sênh nhún vai, chợt nhớ ra cái gì đó, rồi nói: “Chuyện Nhiên Mộc Miên xảy ra tai nạn, dùng máu cứu người tài xế kia, đã lan rộng trong giới chúng tôi.” “Cô nói cái gì?” Ngay tức khắc Minh Tư Thành cảm thấy có chút khó tin, nhìn Bùi Hạ Sênh.
Bùi Hạ Sênh kiên nhẫn giải thích: “Căn cứ vào độ nghiêm trọng của hiện trường vụ tai nạn, người tài xế lái xe riêng kia, chắc chắn phải chết. Bởi vì, đầu của ông ta đã bị chấn thương nặng. Dù ông ta không chết, thì cũng sẽ trở thành người thực vật hoặc bị liệt toàn thân. Nhưng mà, người tài xế kia lại không gặp phải vấn đề nghiêm trọng, sau khi bác sĩ tiến thành phẫu thuật cho ông ta, trong khoảng thời gian không đầy nửa tháng, tài xế đã bình phục và được xuất viện. Vào thời điểm tài xế nhập viện, ông ta được rút máu để làm phân tích báo cáo, nhưng kết quả là bản báo cáo kia đã không cánh mà bay. Rõ ràng là có người không muốn cho người khác phát hiện ra điều bất thường”
“Người tài xế nhanh chóng khỏe lại là vì Nhiên Mộc Miên đã truyền máu cho anh ta?” Minh Tư Thành cái hiểu cái không.
Bùi Hạ Sênh khẽ gật đầu: “Dù sao chúng ta cũng không phải là người trong cuộc, không biết tình huống xảy ra lúc ấy như thế nào. Vụ tai nạn xe cộ kia rất nghiêm trọng, Nhiên Mộc Miên lại bình an vô sự. Chỉ có tài xế và Lang Khiếu Nhật bị thương. Chúng tôi suy đoán rằng Nhiên Mộc Miên dùng máu cứu người, cũng không phải là hoàn toàn không có căn cứ.”
Sau khi Bùi Hạ Sênh nói xong, lại lắc đầu cảm khái: “Ai da, Nhiên Mộc Miên thật là một cô gái ngốc nghếch. Nhiều người muốn bảo vệ cô ta, che giấu cô ta như vậy. Ngược lại cô ta thì hay rồi, tự vạch trần bản thân. Vốn dĩ những người đó chỉ là phỏng đoán về tác dụng của máu cô ta thôi. Bây giờ thì hay rồi, có ví dụ thực nghiệm sống sờ sờ ra đó. E là những ngày tháng sau này của Nhiên Mộc Miên sẽ không dễ chịu cho lắm đâu.”
“…” Minh Tư Thành không khỏi cau mày. “À! Đúng rồi! Nhiên Mộc Miên gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi chủ động theo đuổi anh, nói cái gì mà so với Janna kia thì tôi tốt hơn nhiều, thậm chí còn rất ủng hộ tôi ở bên cạnh anh.” Bùi Hạ Sênh đột nhiên lạc đề trêu ghẹo nói.
Minh Tư Thành bất ngờ đá bay chiếc gối trên ghế số pha một cách giận giữ Bùi Hạ Sênh giật nảy mình, tròn xoe mắt nhìn Minh Tư Thành: “Tôi nói này, bỗng nhiên anh kích động như vậy làm cái gì? Tôi chỉ nói y nguyên những gì Nhiên Mộc Miên nói cho anh nghe thôi mà.” “Muốn đánh người! Không muốn chọc giận tôi, thì cô mau biến khỏi mắt tôi ngay.” Minh Tư Thành tức giận nói. Vẻ mặt Bùi Hạ Sênh bất ngờ nhìn Minh Tư Thành, không khỏi than thở nói: “Vừa rồi vẫn còn rất tốt, bây giờ thì giống như ăn phải thuốc súng vậy!
Bởi vì bị Minh Tư Thành nổi giận, Bùi Hạ Sênh dứt khoát đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi về phía phòng bếp, định đi tìm thứ gì đó để ăn.
Cho đến khi cô ta bưng một bát mì gói từ trong phòng bếp đi ra, chỉ thấy Minh Tư Thành cong gối nằm ngửa trên ghế sô pha, dùng cánh tay che mắt, dường như đã ngủ thiếp đi, nhưng có vẻ như anh đang khổ não vì chuyện gì đó. Bùi Hạ Sênh biết rõ mình không đánh không lại tên nhóc này, cho nên lại bưng bát mì gói về phòng bếp để ăn.
Ba ngày sau….
Minh Tư Thành lái một chiếc xe thương vụ đến sân bay, tại lối ra VIP, anh đón Benson chồng chất vết thương đang nằm trên cáng cứu thương.
Nhìn thấy Benson bị gãy chân trái, Minh Tư Thành đấm thẳng lên chiếc xe sang trọng của mình, chiếc xe bị lõm một vùng. Trong đôi mắt lạnh lẽo của anh hiện lên tớ máu. “Này, anh bạn, đừng như vậy. Ít ra, tôi vẫn còn giữ được cái mạng này.” Benson nằm trên cáng cứu thương, giơ tay ra hiệu, trêu ghẹo Minh Tư Thành nói.
Minh Tư Thành biết, Benson đang an ủi anh.
Bốn tên vệ sĩ, cẩn thận từng li từng tí khiêng Benson lên xe thương vụ. Minh Tư Thành ném chìa khóa xe cho một tên vệ sĩ trong đó rồi ra lệnh: “Cậu lái xe đi.” “Vâng.” Vệ sĩ nhanh nhẹn bắt lấy chìa khóa, xoay người chạy về phía ghế lái.
Minh Tư Thành lên xe, ngồi bên cạnh Benson: “Đến đây rồi, sau này tôi sẽ che chở cho anh.” “Đã nói là gặp đại nạn thì cứ để mặc cho trời định rồi mà, anh thật sự không cần phải mạo hiểm cứu tôi, như vậy rất dễ để lộ bản thân.” Giọng Benson có chút u ám.
Minh Tư Thành vỗ vỗ vào vai Benson: “Đúng vậy, cũng không biết năm đó là ai đã phá lệ trước.” “Có vẻ như chúng ta đều là những người đàn ông không giữ được chứ tín.” Benson hơi nhún vai, ngừng lại một lát, lại kiên cường cười nói: “Anh bạn, anh đã theo đuổi được cô gái mà anh thích rồi chứ?”
Minh Tư Thành bất lực giang tay, trong ánh mắt hiện lên vẻ ảm đạm: “Cô ấy là có người mà cô ấy thích rồi.” “Cô ấy là kết hôn rồi?” Benson tự hỏi.
Minh Tư Thành khẽ lắc đầu: “Chẳng qua là bên cạnh cô ấy đã có một người con trai khác thích hợp hơn tôi mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.