Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 88: Hỏa Phượng chi mê
Tầm Hương Sư
22/02/2014
Tần Tiêu gật đầu "Ân" một tiếng, nói ra:
- Việc này ngày sau có thời gian chúng ta chậm rãi nói sau, nói cho ngươi hay. Ngươi trước nói cho ta biết một chút ngươi được cứu ra thế nào, những người kia vì sao mang ngươi đi tới Giang Nam, sau đó đưa vào phủ Thứ Sử?
Đột nhiên thần sắc của Lý Tiên Huệ trở nên khẩn trương hơn, hơi cau mày nói ra:
- Kỳ thật ta cũng là gần đây mới biết được thân phận chân chính của người cứu mình. Bọn họ chính là người của tổ chức ‘ Hỏa Phượng ’. Năm đó ta ở Phòng Châu mới quen sư phụ thì biết được dấu vết quỷ dị, đến bây giờ hồi tưởng lại mới hiểu được hắn cố ý tiếp cận ta, về sau còn phái nữ nhân bảo vệ ta là ‘ sư tỷ ’, nàng cũng đi vào Trường An, từ nay về sau ta và sư phụ đoạn tuyệt quan hệ. Trước đó vài ngày đi ám sát ngươi chính là một sư tỷ của ta, Mặc Y. Thời điểm cứu ta ra khỏi Trường An thì Mặc Y và em gái Tử Địch của nàng chính là hai tỷ muội sinh đôi. Sau khi đi vào Giang Nam thì ta mới biết hai sư tỷ là người của Hỏa Phượng, đồng thời các nàng nói cho ta biết sư phụ ta mấy năm trước chết vì bệnh cấp tính.
Tần Tiêu nhíu mày thành một đoàn, nói:
- Chuyện này còn phức tạp hơn tưởng tượng, nàng từ từ nói. Cái tổ chức Hỏa Phượng này có hắc thủ phía sau màn chính là ngươi cùng Tịch Nhi nói,‘ Phượng tỷ ’ đúng không? Nàng là nhân vật nào?
Nói đến "Phượng tỷ ", thần sắc Lý Tiên Huệ càng trở nên khẩn trương hơn.
- Kỳ thật, ta trước sau hai lần chỉ là gặp Phượng tỷ hai lần. Lần thứ nhất chính là thời điểm vừa đi tới Giang Nam, ta bị người che mắt nhét vào xe ngựa đi vào một sơn động xa xôi nhìn thấy nàng; lần thứ hai chính là trước đó không lâu nàng tự mình đến phủ Thứ Sử tìm được ta, nói muốn ta nghĩ biện pháp mê hoặc, câu dẫn ngươi, đồng thời còn cho Ngô Thứ Sử lôi kéo lung lay ngươi, kéo ngươi là thủ hạ của Hỏa Phượng!
Nói đến đây, Lý Tiên Huệ có ý cười lên, tránh né ánh mắt của Tần Tiêu.
Tần Tiêu hơi xấu hổ cười rộ lên, trong nội tâm thầm nghĩ: nói như vậy Lý Tiên Huệ có một ít hành vi trước kia đều là cố ý giả bộ sao? Trách không được cảm giác khoa trương mất tự nhiên như vậy... Ai nha, lại mất mặt! Tự tác đa tình! Còn cho rằng mình mị lực vô hạn, mỹ nữ đều yêu thương nhớ nhung...
Lúc này Tần Tiêu bỗng nhiên nhớ tới mình ở trên sườn núi thôn Phu Hưng thì bên cạnh thi thể Hổ Vạn Cầu có tơ lụa giống như trong sơn động tìm được ở Thiên Thánh Sơn, nhìn lại tơ lụa trên người của Lý Tiên Huệ thì đột nhiên tỉnh ngộ, vì vậy nói ra:
- Nếu như ta đoán đúng thì Phượng tỷ này có lẽ cũng ưa thích tơ lụa giống như trên người của nàng a.
Lý Tiên Huệ kinh ngạc nói:
- Đúng rồi, hiện tại quần áo trên người của ta đều là Phượng tỷ cố ý an bài, nói là dễ dàng câu dẫn nam nhân. Chính cô ta cũng ưa thích cách ăn mặc như vậy. Làm sao ngươi biết?
Tần Tiêu lấy ra hai tấm tơ lụa bị rách, đưa cho Ngô Tiên Nhi xem:
- Trong đó có một mảnh là ở trong sơn động trên Thiên Thánh Sơn tìm được, hẳn là Phượng tỷ không cẩn thận bị thạch bích cạo xuống; một mảnh khác là ở bên cạnh thi thể của Hổ Vạn Cầu tìm được. Hổ Vạn Cầu võ công không kém, muốn giết hắn cũng không dễ dàng. Nhưng nếu như chủ tử muốn giết hắn, ta đoán chừng dùng tính cách khờ khạo của hắn thì dưới tình huống đó hắn không hề phản kháng mà chết.
Lý Tiên Huệ nhíu mày:
- Ngươi nói là nàng tự tay giết Hổ Vạn Cầu? Không thể nào! Hổ Vạn Cầu trước sau đều thần phục Từ gia hơn hai mươi năm rồi...
Tần Tiêu lúc này tỉnh thần lại, cả kinh kêu lên:
- Ngươi nói là Phượng tỷ này là hậu nhân của Từ Kính Nghiệp?
Lý Tiên Huệ ngưng trọng gật gật đầu:
- Đúng vậy, nàng chính là con gái của Từ Kính Nghiệp, tên là Từ Tiểu Nguyệt, nhủ danh Phượng Nhi, hiện tại nàng sửa tên thành Đại Nghịch Bất Đạo, gọi Từ Vô Chiếu. Năm đó Từ Kính Nghiệp phản loạn thất bại thì sư phụ ta cùng bọn người Hổ Vạn Cầu chính là bốn đại thị vệ, đem Từ Tiểu Nguyệt năm đó bí mật mang theo rời khỏi quân đội, rời khỏi nơi khởi sự Dương Châu. Việc này ta trước đó không lâu nghe Mặc Y nói qua, chuyện sau đó ta cũng không phải là quá rõ ràng. Lại nói tiếp thật sự đúng là sư phụ ta hại Hổ Vạn Cầu. Hắn trước kia không có quan hệ gì với Từ Kính Nghiệp cả, nhưng bởi vì sư phụ của ta giới thiệu nên đầu nhập vào Từ Kính Nghiệp. Ta từng nghe nói Hổ Vạn Cầu một lòng nghĩ cách khôi phục thiên hạ Lý Đường, hận Võ thị tận xương, vì vậy đánh nhau ‘ giúp đỡ Lý Đường ’ khăng khăng một mực thuần phục cờ hiệu Từ Kính Nghiệp. Không nghĩ tới cuối cùng hắn lại chết trong tay của Từ Kính Nghiệp.
Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng nghĩ ra: Từ Vô Chiếu... Từ khẩu âm Giang Nam thì hài âm là thành ‘ Trừ Võ Chiếu’( chiếu, Võ Tắc Thiên gọi mình là thế, ‘ chiếu ’), xem ra chí hướng của Phượng tỷ này cũng giống như phụ thân là Từ Kính Nghiệp, lại muốn mưu loạn làm phản? Lý Tiên Huệ vừa nói những lời này tổng hợp cùng lời trước khi Lạc Tân Vương chết, sự kiện tàn sát thôn trang trong Quỷ Khốc sơn cốc cũng là vì sự tồn tại của tổ chức Hỏa Phượng, tất cả đều giải thích quá rõ ràng! Chuyện này bắt đầu từ Từ Kính Nghiệp tới con gái Từ Tiểu Nguyệt sau này!
Tần Tiêu cảm giác nôn nóng trong lòng, không tự giác đứng dậy, hắn chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng.
Lý Tiên Huệ lẳng lặng nhìn thẳng vào Tần Tiêu, trong ánh mắt có mê ly lưu chuyển, thần sắc biến hóa ngàn vạn.
Sắc trời đã hơi tối, Lý Tiên Huệ nhen nhóm một ngọn nén, ánh đèn như quả trừng gà màu vàng đem bóng dáng của Tần Tiêu khắc lên tường, lung la lung lay phá thành mảnh nhỏ.
Tần Tiêu suy nghĩ tốt một hồi mới mới mở miệng nói với Lý Tiên Huệ:
- Tiên Nhi, ngươi có nghĩ tới người của Hỏa Phượng tại sao cứu ngươi không?
Lý Tiên Huệ nhăn cau mày:
- Nếu ta là Phượng tỷ, nếu như trong tay của ta có hoàng thân làm con tin trong tay hoặc làm tấm kiên chắn có lẽ sẽ lý tưởng hơn a!
Tần Tiêu lắc đầu:
- Chỉ sợ còn không phải như vậy. Vừa rồi chính ngươi cũng nói ngươi còn không phải quận chúa, ngay cả tư cách bình dân cũng không có.
- Tuy ta còn chưa gặp qua Phượng tỷ này, nhưng không thể không thừa nhận nàng thật là rất cao minh, tính toán khắp nơi rất tinh vi. Ta đoán chừng năm đó chính là nàng phái sư phụ ngươi đi Phòng Châu tiếp cận phụ vương của ngươi, nhưng làm cho nàng thất vọng là chỉ tiếp cận với ngươi. Mặc dù như thế nàng cũng không có buông tha mà lợi dụng thân phận của ngươi, thuận tiện cho cô ta làm việc. Thẳng đến khi ngươi quay về Lạc Dương nàng cũng không quên phái Mặc Y cùng Tử Địch đi theo cùng.
- Bởi như vậy nàng ở trong Lạc Dương cùng trong triều âm thầm chôn dấu tai mắt, thuận tiện tìm hiểu tin tức và hoạt động bí mật của cô ta. Ta thậm chí còn hoài nghi nàng trong triều có rất nhiều chỗ dựa. Cũng có thể nói là trời ban cơ hội tốt, ngươi đã mạo phạm Vũ Hoàng bị xử tử, vì vậy Hỏa Phượng liền thuận lý thành chương cứu ngươi ra ngoài, đưa đến Giang Nam đưa đến dưới tay của Từ Tiểu Nguyệt, ngươi biến thành con cờ và lệnh phù của nàng ta.
Lý Tiên Huệ kinh nghi nhìn qua Tần Tiêu, lông mi thật dài run run.
- Việc này ngày sau có thời gian chúng ta chậm rãi nói sau, nói cho ngươi hay. Ngươi trước nói cho ta biết một chút ngươi được cứu ra thế nào, những người kia vì sao mang ngươi đi tới Giang Nam, sau đó đưa vào phủ Thứ Sử?
Đột nhiên thần sắc của Lý Tiên Huệ trở nên khẩn trương hơn, hơi cau mày nói ra:
- Kỳ thật ta cũng là gần đây mới biết được thân phận chân chính của người cứu mình. Bọn họ chính là người của tổ chức ‘ Hỏa Phượng ’. Năm đó ta ở Phòng Châu mới quen sư phụ thì biết được dấu vết quỷ dị, đến bây giờ hồi tưởng lại mới hiểu được hắn cố ý tiếp cận ta, về sau còn phái nữ nhân bảo vệ ta là ‘ sư tỷ ’, nàng cũng đi vào Trường An, từ nay về sau ta và sư phụ đoạn tuyệt quan hệ. Trước đó vài ngày đi ám sát ngươi chính là một sư tỷ của ta, Mặc Y. Thời điểm cứu ta ra khỏi Trường An thì Mặc Y và em gái Tử Địch của nàng chính là hai tỷ muội sinh đôi. Sau khi đi vào Giang Nam thì ta mới biết hai sư tỷ là người của Hỏa Phượng, đồng thời các nàng nói cho ta biết sư phụ ta mấy năm trước chết vì bệnh cấp tính.
Tần Tiêu nhíu mày thành một đoàn, nói:
- Chuyện này còn phức tạp hơn tưởng tượng, nàng từ từ nói. Cái tổ chức Hỏa Phượng này có hắc thủ phía sau màn chính là ngươi cùng Tịch Nhi nói,‘ Phượng tỷ ’ đúng không? Nàng là nhân vật nào?
Nói đến "Phượng tỷ ", thần sắc Lý Tiên Huệ càng trở nên khẩn trương hơn.
- Kỳ thật, ta trước sau hai lần chỉ là gặp Phượng tỷ hai lần. Lần thứ nhất chính là thời điểm vừa đi tới Giang Nam, ta bị người che mắt nhét vào xe ngựa đi vào một sơn động xa xôi nhìn thấy nàng; lần thứ hai chính là trước đó không lâu nàng tự mình đến phủ Thứ Sử tìm được ta, nói muốn ta nghĩ biện pháp mê hoặc, câu dẫn ngươi, đồng thời còn cho Ngô Thứ Sử lôi kéo lung lay ngươi, kéo ngươi là thủ hạ của Hỏa Phượng!
Nói đến đây, Lý Tiên Huệ có ý cười lên, tránh né ánh mắt của Tần Tiêu.
Tần Tiêu hơi xấu hổ cười rộ lên, trong nội tâm thầm nghĩ: nói như vậy Lý Tiên Huệ có một ít hành vi trước kia đều là cố ý giả bộ sao? Trách không được cảm giác khoa trương mất tự nhiên như vậy... Ai nha, lại mất mặt! Tự tác đa tình! Còn cho rằng mình mị lực vô hạn, mỹ nữ đều yêu thương nhớ nhung...
Lúc này Tần Tiêu bỗng nhiên nhớ tới mình ở trên sườn núi thôn Phu Hưng thì bên cạnh thi thể Hổ Vạn Cầu có tơ lụa giống như trong sơn động tìm được ở Thiên Thánh Sơn, nhìn lại tơ lụa trên người của Lý Tiên Huệ thì đột nhiên tỉnh ngộ, vì vậy nói ra:
- Nếu như ta đoán đúng thì Phượng tỷ này có lẽ cũng ưa thích tơ lụa giống như trên người của nàng a.
Lý Tiên Huệ kinh ngạc nói:
- Đúng rồi, hiện tại quần áo trên người của ta đều là Phượng tỷ cố ý an bài, nói là dễ dàng câu dẫn nam nhân. Chính cô ta cũng ưa thích cách ăn mặc như vậy. Làm sao ngươi biết?
Tần Tiêu lấy ra hai tấm tơ lụa bị rách, đưa cho Ngô Tiên Nhi xem:
- Trong đó có một mảnh là ở trong sơn động trên Thiên Thánh Sơn tìm được, hẳn là Phượng tỷ không cẩn thận bị thạch bích cạo xuống; một mảnh khác là ở bên cạnh thi thể của Hổ Vạn Cầu tìm được. Hổ Vạn Cầu võ công không kém, muốn giết hắn cũng không dễ dàng. Nhưng nếu như chủ tử muốn giết hắn, ta đoán chừng dùng tính cách khờ khạo của hắn thì dưới tình huống đó hắn không hề phản kháng mà chết.
Lý Tiên Huệ nhíu mày:
- Ngươi nói là nàng tự tay giết Hổ Vạn Cầu? Không thể nào! Hổ Vạn Cầu trước sau đều thần phục Từ gia hơn hai mươi năm rồi...
Tần Tiêu lúc này tỉnh thần lại, cả kinh kêu lên:
- Ngươi nói là Phượng tỷ này là hậu nhân của Từ Kính Nghiệp?
Lý Tiên Huệ ngưng trọng gật gật đầu:
- Đúng vậy, nàng chính là con gái của Từ Kính Nghiệp, tên là Từ Tiểu Nguyệt, nhủ danh Phượng Nhi, hiện tại nàng sửa tên thành Đại Nghịch Bất Đạo, gọi Từ Vô Chiếu. Năm đó Từ Kính Nghiệp phản loạn thất bại thì sư phụ ta cùng bọn người Hổ Vạn Cầu chính là bốn đại thị vệ, đem Từ Tiểu Nguyệt năm đó bí mật mang theo rời khỏi quân đội, rời khỏi nơi khởi sự Dương Châu. Việc này ta trước đó không lâu nghe Mặc Y nói qua, chuyện sau đó ta cũng không phải là quá rõ ràng. Lại nói tiếp thật sự đúng là sư phụ ta hại Hổ Vạn Cầu. Hắn trước kia không có quan hệ gì với Từ Kính Nghiệp cả, nhưng bởi vì sư phụ của ta giới thiệu nên đầu nhập vào Từ Kính Nghiệp. Ta từng nghe nói Hổ Vạn Cầu một lòng nghĩ cách khôi phục thiên hạ Lý Đường, hận Võ thị tận xương, vì vậy đánh nhau ‘ giúp đỡ Lý Đường ’ khăng khăng một mực thuần phục cờ hiệu Từ Kính Nghiệp. Không nghĩ tới cuối cùng hắn lại chết trong tay của Từ Kính Nghiệp.
Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng nghĩ ra: Từ Vô Chiếu... Từ khẩu âm Giang Nam thì hài âm là thành ‘ Trừ Võ Chiếu’( chiếu, Võ Tắc Thiên gọi mình là thế, ‘ chiếu ’), xem ra chí hướng của Phượng tỷ này cũng giống như phụ thân là Từ Kính Nghiệp, lại muốn mưu loạn làm phản? Lý Tiên Huệ vừa nói những lời này tổng hợp cùng lời trước khi Lạc Tân Vương chết, sự kiện tàn sát thôn trang trong Quỷ Khốc sơn cốc cũng là vì sự tồn tại của tổ chức Hỏa Phượng, tất cả đều giải thích quá rõ ràng! Chuyện này bắt đầu từ Từ Kính Nghiệp tới con gái Từ Tiểu Nguyệt sau này!
Tần Tiêu cảm giác nôn nóng trong lòng, không tự giác đứng dậy, hắn chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng.
Lý Tiên Huệ lẳng lặng nhìn thẳng vào Tần Tiêu, trong ánh mắt có mê ly lưu chuyển, thần sắc biến hóa ngàn vạn.
Sắc trời đã hơi tối, Lý Tiên Huệ nhen nhóm một ngọn nén, ánh đèn như quả trừng gà màu vàng đem bóng dáng của Tần Tiêu khắc lên tường, lung la lung lay phá thành mảnh nhỏ.
Tần Tiêu suy nghĩ tốt một hồi mới mới mở miệng nói với Lý Tiên Huệ:
- Tiên Nhi, ngươi có nghĩ tới người của Hỏa Phượng tại sao cứu ngươi không?
Lý Tiên Huệ nhăn cau mày:
- Nếu ta là Phượng tỷ, nếu như trong tay của ta có hoàng thân làm con tin trong tay hoặc làm tấm kiên chắn có lẽ sẽ lý tưởng hơn a!
Tần Tiêu lắc đầu:
- Chỉ sợ còn không phải như vậy. Vừa rồi chính ngươi cũng nói ngươi còn không phải quận chúa, ngay cả tư cách bình dân cũng không có.
- Tuy ta còn chưa gặp qua Phượng tỷ này, nhưng không thể không thừa nhận nàng thật là rất cao minh, tính toán khắp nơi rất tinh vi. Ta đoán chừng năm đó chính là nàng phái sư phụ ngươi đi Phòng Châu tiếp cận phụ vương của ngươi, nhưng làm cho nàng thất vọng là chỉ tiếp cận với ngươi. Mặc dù như thế nàng cũng không có buông tha mà lợi dụng thân phận của ngươi, thuận tiện cho cô ta làm việc. Thẳng đến khi ngươi quay về Lạc Dương nàng cũng không quên phái Mặc Y cùng Tử Địch đi theo cùng.
- Bởi như vậy nàng ở trong Lạc Dương cùng trong triều âm thầm chôn dấu tai mắt, thuận tiện tìm hiểu tin tức và hoạt động bí mật của cô ta. Ta thậm chí còn hoài nghi nàng trong triều có rất nhiều chỗ dựa. Cũng có thể nói là trời ban cơ hội tốt, ngươi đã mạo phạm Vũ Hoàng bị xử tử, vì vậy Hỏa Phượng liền thuận lý thành chương cứu ngươi ra ngoài, đưa đến Giang Nam đưa đến dưới tay của Từ Tiểu Nguyệt, ngươi biến thành con cờ và lệnh phù của nàng ta.
Lý Tiên Huệ kinh nghi nhìn qua Tần Tiêu, lông mi thật dài run run.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.