Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Chương 83: Ta nhổ vào! Ngu ngốc! (1)
Tầm Hương Sư
20/02/2014
Vẻ mặt của Tần Tiêu trầm tĩnh như nước, nhìn qua Ngô Tiên Nhi:
- Ngươi và Hỏa Phượng có quan hệ thế nào?
- Ngươi...
Toàn thân Ngô Tiên Nhi run lên, nàng giống như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt, toàn thân ngẩn ngơ,, trong miệng thì thào nói ra:
- Ngươi nhìn rõ ràng sao?
Khóe miệng của Tần Tiêu nhếch lên, cười lạnh:
- May mắn ánh mắt của ta thật tốt, bằng không thì thật đúng là... Khục!
Vừa nói ra lời này Tần Tiêu có chút hối hận. Bởi vì hắn cảm giác được hơi xấu xa, lúc nãy hắn nhìn thấy Ngô Tiên Nhi hơi cúi người thì thấy tiêu chí Phượng Hoàng trên người nàng. Mà tiêu chí kia lại nằm giữa ngực của nàng.
Nói ra điểm cụ thể thì chính là giữa khe hai vú của nàng, hơn nữa còn là điểm sâu nhất.
Ngô Tiên Nhi giơ tay lên nhanh chóng tát qua mặt Tần Tiêu cái thứ hai.
Lúc này đây Tần Tiêu nhanh chóng thức thời không có tránh né, hắn muốn chịu cái tát này, ngay cả lỗ tai của hắn cũng ông ông lên.
Sau nửa ngày hai người đều không nói gì. Tần Tiêu chỉ nghe nàng hít thở.
Sắc mặt của Ngô Tiên Nhi chuyển biến một trăm tám mươi độ, lúc trước nàng là hờn dỗi ngây thơ, lúc này là biến thành lạnh lùng và lãnh tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng biến đổi, lúc trước là đơn thuần trong trắng, mà lúc này thậm chí có căm hận.
Trong nháy mắt Ngô Tiên Nhi đã cải biến hoàn toàn.
- Buông ra.
Âm thanh của Ngô Tiên Nhi lạnh như băng, không mang theo chút khí tức ấm áp nào.
Tần Tiêu không tự giác buông tay ra, thân thể vẫn đứng ở trước mặt của nàng tùy thời đề phòng nàng đào tẩu.
Ngô Tiên Nhi không coi ai ra gì chậm rãi xoay người lại, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống ghế.
Tần Tiêu nhịn không được thò tay sờ sờ gò má bỏng rát, trong nội tâm thì kêu khổ: mỗi bên một tát thật là đối xứng! Ta tạo nghiệt gì chứ, hết lần này tới lần khác lại gặp khắc tinh thế này!
Sau nửa ngày hai người không nói gì.
Tràng diện yên tĩnh tới đáng sợ, hào khí cũng bắt đầu áp lực.
- Tần Tiêu, ngươi biết không.
Ngô Tiên Nhi đưa lưng về phía Tần Tiêu, giống như lẩm bẩm nói ra.
- Ta thật muốn một đao giết chết ngươi!
Đột nhiên Ngô Tiên Nhi đánh vỡ trầm mặc này, ngược lại làm cho Tần Tiêu có chút kinh ngạc một phen. Nhưng mà trong một lát trong nội tâm của Tần Tiêu lại mừng thầm: ngươi mở miệng nói chuyện thì quá tốt! Chỉ sợ ngươi giả chết một chữ cũng không nói ra.
Tần Tiêu chậm rãi tới gần Ngô Tiên Nhi, trong nội tâm tính toán, làm thế nào mới từ trong miệng của nàng hỏi ra một ít manh mối hữu dụng.
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Đột nhiên Ngô Tiên Nhi quay đầu lại, ném ra một câu này và ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn qua Tần Tiêu.
- Được, ta đứng lại. Nhưng nên hỏi thì ta vẫn phải hỏi.
Trong nội tâm Tần Tiêu nén giận: đây tính toán là cái gì chứ! Ta chính là Khâm Sai đại thần đang thẩm án nha, ngược lại còn xem như kẻ tù tội. Được, đại cục làm trọng, ta trước hết sẽ cho ngươi tùy ý một chút, sau khi từ chỗ của ngươi biết được chân tướng thì chậm rãi trừng trị tiểu thư xảo trá ngoan cố như ngươi!
Ngô Tiên Nhi chậm rãi đứng dậy, xoay người nhìn qua Tần Tiêu, trên mặt lộ ra thần sắc xem thường:
- Tần Tiêu, ngươi cho rằng có giá đỡ lớn, còn nhỏ mà đã làm quan lớn thì bổn cô nương sẽ thực sự vừa ý tên ngu ngốc như ngươi sao? Gương đông bên kia kìa, ngươi không ngại soi gương một chút đi, nhìn tính tình của ngươi kìa! Ở trước mặt của nữ nhi không có chút một chút khí phách, chỉ biết buồn bực trong lòng phát tao, chỉ riêng điểm này bổn tiểu thư đã muốn ói rồi.
- Tiếp tục.
Tần Tiêu hung hăng nuốt một hơi, trên mặt bất động thanh sắc, trong nội tâm thì kêu to: ta nhịn!
- Hừ! Ngươi đừng bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi kia. Bổn tiểu thư... Bổn tiểu thư! Hừ!
Ngô Tiên Nhi nhìn qua Tần Tiêu muốn phát tức giận nhưng lại không được, sau đó lại mượn đề tài nói chuyện của mình mắng hắn, không nghĩ tới Tần Tiêu căn bản không quan tâm lời nàng nói, âm thầm bực mình, nhất thời không nghĩ ra cái gì.
Vẻ mặt Tần Tiêu lạnh nhạt nhìn qua Ngô Tiên Nhi, trên mặt còn mang theo biểu lộ như cười mà không phải cười nhìn qua nàng.
Ngô Tiên Nhi cảm giác thật sự có chút không được tự nhiên, một cổ áp lực vô hình ập vào người của nàng, chân tay luống cuống một hồi, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, trong miệng thì không có lời nói ra.
- Mắng xong chưa?
Tần Tiêu nói ra mấy chữ này, khóe miệng của hắn nở nụ cười khinh thường.
- Vậy thì tới bổn quan đặt câu hỏi.
- Hừ!
Ngô Tiên Nhi oán hận nhìn qua Tần Tiêu, lại ngồi xuống đưa lưng về phía hắn.
Tần Tiêu xử lý mạch suy nghĩ, trong nội tâm thầm nghĩ: loại người này mặt ngoài thì giả bộ lớn tiếng dọa người, kỳ thật trong nội tâm đang hốt hoảng. Nếu như có thể một lần hành động công phá phòng tuyến tư tưởng của nàng thì có thể làm cho nàng như đê vỡ ngàn dặm. Tốt, ta nói về vấn đề mẫn cảm nhất! Vì vậy thanh hắng giọng nói ra:
- Ngươi thật sự là còn gái của Thứ Sử Ngô Hưng Quốc?
- Ngươi!
Đột nhiên Ngô Tiên Nhi nghiêng người nhìn qua, tức giận nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu, quát:
- Ngươi quả thực là nói hươu nói vượn không suy nghĩ. Toàn bộ dân chúng Ngạc Châu này có người nào không biết Thứ Sử Ngô đại nhân có con gái tuổi vừa mới mười bảy tuổi, ngày thường xinh đẹp như thế nào! Ta thật sự hoài nghi cái gọi là Khâm Sai đại nhân của ngươi đấy, trong hồ lô không biết bán thuốc gì! Nói ra lời này thối không ngửi được!
Trong nội tâm Tần Tiêu hừ lạnh nói: phản ứng lớn như vậy, vậy chứng minh ta đã đoán đúng! Toàn bộ dân chúng Ngạc Châu đều biết rõ con gái xinh đẹp của Ngô đại nhân, ngay cả ta cũng sớm nghe nói. Nhưng mà cô gái này không lấy chồng ngày bình thường đều trốn trong khuê phòng không ra ngoài gặp người, chính thức biết rõ chân diện mục của ngươi thì có mấy người chứ? Nô bộc gia đinh trong phủ không cần nói, nô tài nhà mình biết thì như thế nào, giống như chỉ con la nói là con ngựa, dặn dò chuyện gì thì quả quyết không dám nói lộ ra, bằng không đó là một con đường chết. Hơn nữa Ngô Tiên Nhi ngươi còn không dám công khai đi ra gặp người, cho dù đi ra ngoài cũng ngồi trong xe ngựa có người hầu hạ, ngay cả dạo chơi ngoài thành cũng là nơi ít người tới. Hừ! Còn dám nói xạo, xem ra ta phải vạch mặt nạ của ngươi mới được!
Tần Tiêu tiếp tục mặt không biểu tình nhìn qua Ngô Tiên Nhi, nói tiếp:
- Vậy thì tốt, ta hỏi ngươi. Tại sao ngươi lại biết làm bánh ngọt Tùng Ngọc Bách Hợp Tô, nếu như ta đoán không sai thì đây là điểm tâm chỉ có ở các tửu lâu sang trọng bản địa của Lạc Dương biết làm, hoặc là đầu bếp danh môn đại gia tộc mới có thể làm; còn nữa, ngươi lại có thể biết rõ Tây Hà kiếm khí của Công Tôn Đại Nương, việc này cũng cực kỳ quý hiếm đấy.
- Ngươi là một cô nương chưa có phu quân, chắc chắn không có cơ hội đi tới Trường An tìm Công Tôn Đại Nương bái sư học nghệ a? Đừng nói ngươi là từ đồ đệ của nàng học được kỹ thuật này, Tần Tiêu may mắn từng tại Đại Minh cung mắt thấy Công Tôn Đại Nương múa kiếm, đã từng nghe nói hiện tại Công Tôn Đại Nương chỉ cho phép đệ tử chân truyền của mình truyền kỹ nghệ, cũng không cho phép đồ nhi lén thu đồ đệ.
- Ngươi và Hỏa Phượng có quan hệ thế nào?
- Ngươi...
Toàn thân Ngô Tiên Nhi run lên, nàng giống như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt, toàn thân ngẩn ngơ,, trong miệng thì thào nói ra:
- Ngươi nhìn rõ ràng sao?
Khóe miệng của Tần Tiêu nhếch lên, cười lạnh:
- May mắn ánh mắt của ta thật tốt, bằng không thì thật đúng là... Khục!
Vừa nói ra lời này Tần Tiêu có chút hối hận. Bởi vì hắn cảm giác được hơi xấu xa, lúc nãy hắn nhìn thấy Ngô Tiên Nhi hơi cúi người thì thấy tiêu chí Phượng Hoàng trên người nàng. Mà tiêu chí kia lại nằm giữa ngực của nàng.
Nói ra điểm cụ thể thì chính là giữa khe hai vú của nàng, hơn nữa còn là điểm sâu nhất.
Ngô Tiên Nhi giơ tay lên nhanh chóng tát qua mặt Tần Tiêu cái thứ hai.
Lúc này đây Tần Tiêu nhanh chóng thức thời không có tránh né, hắn muốn chịu cái tát này, ngay cả lỗ tai của hắn cũng ông ông lên.
Sau nửa ngày hai người đều không nói gì. Tần Tiêu chỉ nghe nàng hít thở.
Sắc mặt của Ngô Tiên Nhi chuyển biến một trăm tám mươi độ, lúc trước nàng là hờn dỗi ngây thơ, lúc này là biến thành lạnh lùng và lãnh tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng biến đổi, lúc trước là đơn thuần trong trắng, mà lúc này thậm chí có căm hận.
Trong nháy mắt Ngô Tiên Nhi đã cải biến hoàn toàn.
- Buông ra.
Âm thanh của Ngô Tiên Nhi lạnh như băng, không mang theo chút khí tức ấm áp nào.
Tần Tiêu không tự giác buông tay ra, thân thể vẫn đứng ở trước mặt của nàng tùy thời đề phòng nàng đào tẩu.
Ngô Tiên Nhi không coi ai ra gì chậm rãi xoay người lại, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống ghế.
Tần Tiêu nhịn không được thò tay sờ sờ gò má bỏng rát, trong nội tâm thì kêu khổ: mỗi bên một tát thật là đối xứng! Ta tạo nghiệt gì chứ, hết lần này tới lần khác lại gặp khắc tinh thế này!
Sau nửa ngày hai người không nói gì.
Tràng diện yên tĩnh tới đáng sợ, hào khí cũng bắt đầu áp lực.
- Tần Tiêu, ngươi biết không.
Ngô Tiên Nhi đưa lưng về phía Tần Tiêu, giống như lẩm bẩm nói ra.
- Ta thật muốn một đao giết chết ngươi!
Đột nhiên Ngô Tiên Nhi đánh vỡ trầm mặc này, ngược lại làm cho Tần Tiêu có chút kinh ngạc một phen. Nhưng mà trong một lát trong nội tâm của Tần Tiêu lại mừng thầm: ngươi mở miệng nói chuyện thì quá tốt! Chỉ sợ ngươi giả chết một chữ cũng không nói ra.
Tần Tiêu chậm rãi tới gần Ngô Tiên Nhi, trong nội tâm tính toán, làm thế nào mới từ trong miệng của nàng hỏi ra một ít manh mối hữu dụng.
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Đột nhiên Ngô Tiên Nhi quay đầu lại, ném ra một câu này và ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn qua Tần Tiêu.
- Được, ta đứng lại. Nhưng nên hỏi thì ta vẫn phải hỏi.
Trong nội tâm Tần Tiêu nén giận: đây tính toán là cái gì chứ! Ta chính là Khâm Sai đại thần đang thẩm án nha, ngược lại còn xem như kẻ tù tội. Được, đại cục làm trọng, ta trước hết sẽ cho ngươi tùy ý một chút, sau khi từ chỗ của ngươi biết được chân tướng thì chậm rãi trừng trị tiểu thư xảo trá ngoan cố như ngươi!
Ngô Tiên Nhi chậm rãi đứng dậy, xoay người nhìn qua Tần Tiêu, trên mặt lộ ra thần sắc xem thường:
- Tần Tiêu, ngươi cho rằng có giá đỡ lớn, còn nhỏ mà đã làm quan lớn thì bổn cô nương sẽ thực sự vừa ý tên ngu ngốc như ngươi sao? Gương đông bên kia kìa, ngươi không ngại soi gương một chút đi, nhìn tính tình của ngươi kìa! Ở trước mặt của nữ nhi không có chút một chút khí phách, chỉ biết buồn bực trong lòng phát tao, chỉ riêng điểm này bổn tiểu thư đã muốn ói rồi.
- Tiếp tục.
Tần Tiêu hung hăng nuốt một hơi, trên mặt bất động thanh sắc, trong nội tâm thì kêu to: ta nhịn!
- Hừ! Ngươi đừng bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi kia. Bổn tiểu thư... Bổn tiểu thư! Hừ!
Ngô Tiên Nhi nhìn qua Tần Tiêu muốn phát tức giận nhưng lại không được, sau đó lại mượn đề tài nói chuyện của mình mắng hắn, không nghĩ tới Tần Tiêu căn bản không quan tâm lời nàng nói, âm thầm bực mình, nhất thời không nghĩ ra cái gì.
Vẻ mặt Tần Tiêu lạnh nhạt nhìn qua Ngô Tiên Nhi, trên mặt còn mang theo biểu lộ như cười mà không phải cười nhìn qua nàng.
Ngô Tiên Nhi cảm giác thật sự có chút không được tự nhiên, một cổ áp lực vô hình ập vào người của nàng, chân tay luống cuống một hồi, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, trong miệng thì không có lời nói ra.
- Mắng xong chưa?
Tần Tiêu nói ra mấy chữ này, khóe miệng của hắn nở nụ cười khinh thường.
- Vậy thì tới bổn quan đặt câu hỏi.
- Hừ!
Ngô Tiên Nhi oán hận nhìn qua Tần Tiêu, lại ngồi xuống đưa lưng về phía hắn.
Tần Tiêu xử lý mạch suy nghĩ, trong nội tâm thầm nghĩ: loại người này mặt ngoài thì giả bộ lớn tiếng dọa người, kỳ thật trong nội tâm đang hốt hoảng. Nếu như có thể một lần hành động công phá phòng tuyến tư tưởng của nàng thì có thể làm cho nàng như đê vỡ ngàn dặm. Tốt, ta nói về vấn đề mẫn cảm nhất! Vì vậy thanh hắng giọng nói ra:
- Ngươi thật sự là còn gái của Thứ Sử Ngô Hưng Quốc?
- Ngươi!
Đột nhiên Ngô Tiên Nhi nghiêng người nhìn qua, tức giận nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu, quát:
- Ngươi quả thực là nói hươu nói vượn không suy nghĩ. Toàn bộ dân chúng Ngạc Châu này có người nào không biết Thứ Sử Ngô đại nhân có con gái tuổi vừa mới mười bảy tuổi, ngày thường xinh đẹp như thế nào! Ta thật sự hoài nghi cái gọi là Khâm Sai đại nhân của ngươi đấy, trong hồ lô không biết bán thuốc gì! Nói ra lời này thối không ngửi được!
Trong nội tâm Tần Tiêu hừ lạnh nói: phản ứng lớn như vậy, vậy chứng minh ta đã đoán đúng! Toàn bộ dân chúng Ngạc Châu đều biết rõ con gái xinh đẹp của Ngô đại nhân, ngay cả ta cũng sớm nghe nói. Nhưng mà cô gái này không lấy chồng ngày bình thường đều trốn trong khuê phòng không ra ngoài gặp người, chính thức biết rõ chân diện mục của ngươi thì có mấy người chứ? Nô bộc gia đinh trong phủ không cần nói, nô tài nhà mình biết thì như thế nào, giống như chỉ con la nói là con ngựa, dặn dò chuyện gì thì quả quyết không dám nói lộ ra, bằng không đó là một con đường chết. Hơn nữa Ngô Tiên Nhi ngươi còn không dám công khai đi ra gặp người, cho dù đi ra ngoài cũng ngồi trong xe ngựa có người hầu hạ, ngay cả dạo chơi ngoài thành cũng là nơi ít người tới. Hừ! Còn dám nói xạo, xem ra ta phải vạch mặt nạ của ngươi mới được!
Tần Tiêu tiếp tục mặt không biểu tình nhìn qua Ngô Tiên Nhi, nói tiếp:
- Vậy thì tốt, ta hỏi ngươi. Tại sao ngươi lại biết làm bánh ngọt Tùng Ngọc Bách Hợp Tô, nếu như ta đoán không sai thì đây là điểm tâm chỉ có ở các tửu lâu sang trọng bản địa của Lạc Dương biết làm, hoặc là đầu bếp danh môn đại gia tộc mới có thể làm; còn nữa, ngươi lại có thể biết rõ Tây Hà kiếm khí của Công Tôn Đại Nương, việc này cũng cực kỳ quý hiếm đấy.
- Ngươi là một cô nương chưa có phu quân, chắc chắn không có cơ hội đi tới Trường An tìm Công Tôn Đại Nương bái sư học nghệ a? Đừng nói ngươi là từ đồ đệ của nàng học được kỹ thuật này, Tần Tiêu may mắn từng tại Đại Minh cung mắt thấy Công Tôn Đại Nương múa kiếm, đã từng nghe nói hiện tại Công Tôn Đại Nương chỉ cho phép đệ tử chân truyền của mình truyền kỹ nghệ, cũng không cho phép đồ nhi lén thu đồ đệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.