Quyển 1 - Chương 287: Đại điển đăng cơ
Phượng Khinh
09/11/2015
Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
“Con tới đây làm gì?” Bị đau đớn hành hạ không có cách nào ngủ được, Liễu Quý phi vừa ngẩng đầu lên liền thấy Trân Ninh mang theo sắc mặt tái nhợt đang đứng ở cửa nhìn mình, thì tức giận nói.
Công chúa Trân Ninh đi tới, lặng yên đặt chai thuốc ở bên giường. Liễu Quý phi liếc con bé một cái, nói một cách thản nhiên: “Thoa thuốc cho mẫu phi.”
Công chúa Trân Ninh cắn cắn góc môi, muốn nói điều gì, nhưng nhìn bộ dáng đầy vết máu nằm sắp trên giường của Liễu Quý phi, thì vẫn tiến lên xử lý vết thương trước. Vết thương của Liễu Quý phi rất nặng, không chỉ vết thương chảy máu đầm đìa do bị gậy đánh, mà còn có vết thương do bị roi đánh ở Định Vương phủ. Vốn lúc ở Định Vương phủ, mặc dù có đau đớn nhưng vẫn còn có thể chịu được, có điều, sau khi trở về lại càng ngày càng đau như đau đến tận xương tủy. Điều này khiến cho Liễu Quý phi thống khổ vạn phần, chính bản thân cũng hơi biết một chút võ nghệ, nên trong lòng Liễu Quý phi đã đoán ra, rất có thể là thị vệ hành hình của Định Vương phủ lén hạ ám thủ với mình. Nghĩ đến đây, hận ý trong lòng dành cho Diệp Ly và Định Vương phủ cũng càng trở nên nồng đậm.
Công chúa Trân Ninh cẩn thận xé lớp quần áo đã rách nát trên người mẫu phi ra. Nàng là công chúa, bản thân cũng không biết làm những chuyện này, nên tất nhiên khó tránh khỏi sẽ làm Liễu Quý phi đau. May mà Liễu Quý phi cũng biết, bây giờ, ngoại trừ Trân Ninh ra, căn bản mình không tìm được người hỗ trợ khác, nên chỉ đành phải cắn răng chịu đựng.
Cắt bỏ quần áo đã nhuộm đầy vết máu đỏ sậm, máu thịt liền hiện ra trước mắt, gần như khiến cho công chúa Trân Ninh muốn nôn, cánh tay chỉ đành phải vừa run rẩy, vừa vội vàng rửa sạch vết thương, thoa thuốc lên, rồi băng bó lại; sau đó mới bắt đầu xử lý những vết thương bị roi đánh thoạt nhìn không quá nặng kia. Xử lý xong những thứ này, trên khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ đã đầy mồ hôi.
Thuốc do công chúa Trân Ninh lấy tới là thuốc chữa thương tốt nhất, nên sau khi thoa thuốc, mặc dù vẫn còn đau đớn, nhưng Liễu Quý phi đã dần dần cảm thấy có thể chịu đựng được, nằm sắp trên giường buồn ngủ nhắm mắt lại, “Con về đi. Tối mai lại mang một vài bộ quần áo sạch sẽ tới đây.”
Công chúa Trân Ninh cắn cắn góc môi, nhỏ giọng nói: “Mẫu phi, Trân Ninh… Ngày mai không thể tới nữa.”
“Có ý gì?” Liễu Quý phi mở mắt ra, lạnh giọng hỏi.
Công chúa Trân Ninh nói: “Lúc nãy, khi trở về, Trân Ninh gặp Khiếu nhi. Mẫu phi… Mẫu phi, một mình người phải cẩn thận. Hoàng tổ mẫu muốn giết người.”
Liễu Quý phi nhìn con gái chằm chằm, hỏi với giọng điệu đầy bình tĩnh: “Ai nói cho con?” Công chúa Trân Ninh lắc đầu nói: “Lúc nãy con nghe thấy thái giám đi ngang qua Ngự hoa viên nói. Nói… Mẫu phi đắc tội với Định Vương, Thái hậu, Thái hậu muốn giết người.”
Liễu Quý phi híp mắt, cắn răng, giọng nói đầy căm hận: “Quả nhiên là hắn ta! Đệ đệ con nói như thế nào?”
Công chúa Trân Ninh lắc đầu không chịu nói. Liễu Quý phi còn chỗ nào không rõ? Mặc dù trong lòng hiện lên một tia buồn rầu vì con trai vô tình, nhưng rất nhanh, liền bị nàng vứt ra sau đầu, cười như có như không, nói với công chúa Trân Ninh: “Bây giờ, mẫu phi gặp nạn, chị em các con sợ mẫu phi làm liên lụy đến các con, cho nên cũng muốn cách xa, đúng không?”
Công chúa Trân Ninh nhìn nét mặt mẫu phi rõ ràng đang tươi cười như hoa nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy lạnh như băng trước mặt đầy buồn bã. Có lẽ, bọn họ muốn cách xa là bởi vì như vậy, nhưng trong đó, càng nhiều hơn là, bởi vì chính mẹ ruột của mình vô tình, còn có, mẫu phi làm những chuyện kia, sao người làm con cái như bọn họ có thể tiếp nhận một cách thản nhiên được?
Rất nhanh, Liễu Quý phi liền thu lại nụ cười, nhìn công chúa Trân Ninh, khẽ thở dài một tiếng, nói lời thấm thía: “Mẫu phi hiểu vì sao các con làm như vậy, từ nhỏ đến lớn, mẫu phi cũng chưa từng thương yêu các con. Chính các con tự sống cho thật tốt đi.”
“Mẫu phi……” Công chúa Trân Ninh nhìn mẫu phi đầy khổ sở.
Liễu Quý phi giơ tay lên kéo con bé đến trước mặt, thấp giọng nói: “Mẫu phi chỉ cầu con, hai ngày nữa, mang cho mẫu phi hai bộ quần áo sạch sẽ tới đây. Cả đời mẫu phi kiêu ngạo, xem như sắp chết, thì cũng muốn chết một cách sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không để cho những tiện nhân kia chế giễu!”
“Mẫu phi……” Công chúa Trân Ninh vừa nức nở vừa nói, “Mẫu phi yên tâm, tối mai… Tối mai Trân Ninh sẽ mang quần áo tới đây.”
Trong mắt Liễu Quý phi hiện lên một tia ssangs hài lòng, dịu dàng nói: “Không cần phải vội vàng. Con đi ra ngoài hai buổi tối liên tiếp, nói không chừng sẽ bị người phát hiện, còn mấy ngày nữa Tân hoàng đăng cơ?”
“Còn ba ngày. Ba ngày sau, Thập đệ sẽ đăng cơ.” Công chúa Trân Ninh đáp.
Liễu Quý phi gật đầu nói: “Ừ, con nhân lúc đó tới đây đi. Về phần ông ngoại con và đệ đệ con… Cũng không cần nói cho bọn họ biết, tránh cho bọn họ không vui.” Công chúa Trân Ninh gật đầu, nói: “Con hiểu, mẫu phi, người yên tâm đi. Con về đây.”
“Đi đi.” Nhìn công chúa Trân Ninh đi từng bước biến mất ở ngoài cửa, trong đôi mắt đang đầy sự dịu dàng của Liễu Quý phi dần dần trở nên lạnh như băng, nụ cười nơi khóe môi cũng càng trở nên lãnh khốc quỷ dị. Muốn ta chết… Không có dễ như vậy đâu!
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt, trong ba ngày này, tất cả mọi người đều bận rộn chuẩn bị Đại điển đăng cơ của Tân hoàng, nên tất nhiên, tạm thời cũng không ai có tâm tư để ý tới một nữ nhân đã bị giáng xuống làm Quý nhân đang nhốt trong lãnh cung.
Ngày đại điển, trong hoàng thành Đại Sở ngập tràn vui sướng, ngay cả bi thương khi Tiên hoàng vừa mới băng hà cũng đều bị hòa tan không còn một chút. Đương nhiên, hành động tổ chức ăn mừng trong thời gian để tang như thế liền dẫn tới sự bất mãn của rất nhiều văn nhân nhã sĩ, nhưng vốn Tân hoàng đăng cơ là ngày lễ quan trọng của đất nước, huống chi, Tân hoàng vẫn còn quá nhỏ, tất cả đều có Nhiếp Chính Vương chủ trì. Hôm nay, trong ngoài Đại Sở đều lâm vào cảnh khó khăn, vốn cần một chuyện vui để xua tan đi, cho nên, rất nhiều người cũng chấp nhận.
Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly là Định Vương và Vương phi, lại là người chỉ huy Mặc gia quân, nên tất nhiên cũng phải đến dự Đại điển đăng cơ. Chỉ là, hai người lại không phải lấy thân phận thần tử hoặc chủ nhân đến dự, mà là lấy thân phận khách nhân tới dự như những sứ giả khác tới chúc mừng. Đương nhiên, chuyện này khiến cho rất nhiều lão thần của Đại Sở thất vọng không dứt, nhưng ngược lại cũng khiến cho càng nhiều người yên tâm.
Cho dù thực lực của Đại Sở không còn lớn bằng trước kia, nhưng cũng vẫn là nước lớn một phương. Các quốc gia chỉ cần phái sứ giả đến chúc mừng kịp lúc mà thôi. Mặc dù những người như Trấn Nam Vương, công chúa An Khê, Bắc Nhung Hoàng cũng không tự mình đến, nhưng cũng vẫn phái sứ giả có thân phận cao đến đây nên cũng không tính thất lễ.
Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu sóng vai ngồi ở vị trí đầu tiên được đặc biệt chuẩn bị cho sứ giả các nước, đều mặc một thân quần áo màu trắng thêu hoa văn chìm màu bạc, chỉ ngồi ở chỗ đó một cách tùy ý, thì cũng đủ để khiến cho tất cả ánh mắt của mọi người ở đây đều tập trung lên người bọn họ. Huống chi, ngồi trước mỗi người còn có một đứa bé đáng yêu xinh xắn. Mặc dù không ai biết đứa bé mặc áo trắng, xinh xắn, phấn điêu ngọc mài như được điêu khắc bằng ngọc trong lòng của Diệp Ly là ai, nhưng đứa bé mặc áo đen cũng có dung mạo tuấn mỹ, còn nhỏ mà cũng đã có thể nhìn ra khí thế kiêu ngạo mấy phần trong lòng Mặc Tu Nghiêu thì đa số mọi người đều biết. Thế tử Định Vương phủ, người thừa kế duy nhất hiện nay của Mặc Tu Nghiêu, Thiếu chủ nhân của Mặc gia quân —— Mặc Ngự Thần. Một đứa bé mà ngay cả cái tên cũng đã khí phách phi phàm như thế, thì chắc chắn vừa ra đời đã được định là tâm điểm của người trong thiên hạ .
“Đại trưởng công chúa.” Gần tới giờ đại điển chính thức bắt đầu, Đại trưởng công chúa được các cung nữ đỡ tới. Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu liền đứng dậy đón. Đại trưởng công chúa khoát tay một cái, nói: “Thôi, nếu đã tới là khách thì không cần đa lễ.” Trong đôi mắt tràn đầy nếp nhăn chớp động lên ánh sáng cơ trí của bà lão hiện lên sự tiếc nuối và bất đắc dĩ nồng đậm, còn có sự bi ai như có như không.
“Tiểu Ngự Thần, còn nhớ bà không?” Đại trưởng công chúa nhìn Mặc Tiểu Bảo đang được Mặc Tu Nghiêu ôm trong lòng đầy từ ái, cười hỏi.
Mặc Tiểu Bảo nháy nháy mắt, gật đầu nói: “Cháu chào Hoàng cô nãi nãi.”
“Ai…” Đại trưởng công chúa vui mừng đáp, “Tiểu Ngự Thần còn nhớ rõ Hoàng cô nãi nãi a? Vậy sao không đến thăm Hoàng cô nãi nãi, là ghét bỏ Hoàng cô nãi nãi già rồi phải không?” Mặc Tiểu Bảo nhìn Đại trưởng công chúa một chút, nghiêm mặt, nói: “Ngự Thần phải đi học, phải học võ, không thể đi ra ngoài chơi. Hoàng cô nãi nãi đến nhà chúng cháu chơi đi, như vậy, thì Ngự Thần mới rảnh rỗi chơi với Hoàng cô nãi nãi được.”
“Tiểu nhân tinh.” Đại trưởng công chúa cười mắng, nhìn Mặc Tiểu Bảo đầy tiếc nuối, chỉ tiếc hoàng gia không có đứa bé thông tuệ như vậy.
“Hoàng cô nãi nãi, đây là bạn mới của cháu, bà cứ gọi hắn Tiểu ngốc là được.” Mặc Tiểu Bảo giới thiệu như ông cụ non, còn rất có ánh mắt bỏ bớt họ của Lãnh Quân Hàm đi. Đại trưởng công chúa híp mắt nhìn kỹ một chút, cười nói: “Vừa nhìn đã biết đứa bé này cũng rất ngoan ngoãn.” Diệp Ly mỉm cười nói: “Tiểu Bảo cũng không còn nhỏ nữa, cháu và Vương gia mới nghĩ tới tìm bạn cho nó chơi thôi.”
Đại trưởng công chúa cũng không hỏi thân phận của Lãnh Quân Hàm, cười híp mắt, gật đầu nói: “Có người chơi cùng là tốt, trẻ con ở một mình cô đơn không tốt. Cô nghĩ, chờ sau khi Thập hoàng tử đăng cơ, thì cũng sẽ chọn mấy đứa bé cùng tuổi trong giới quyền quý làm thư đồng cho Hoàng thượng.”
Diệp Ly mỉm cười không nói, Đại trưởng công chúa nghĩ thì tất nhiên rất tốt. Nếu Thập hoàng tử có bản lãnh, thì trong tương lai, những đứa bé này cũng sẽ trở thành tâm phúc của bé, nhưng chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy. Chỉ là, nếu bọn họ đã lấy thân phận khách nhân để tham dự, thì đương nhiên, có rất nhiều chuyện không thể hỏi tới. Đại trưởng công chúa cũng chỉ thuận miệng nói một chút thôi, năm xưa, bà cũng từng tham dự chính sự, cũng không phải cô gái nuôi trong thâm cung không biết thế sự, nên tất nhiên hiểu cách làm việc và khó xử hiện nay.
“Tu Nghiêu, cô nghe nói cháu cố ý bảo vệ vị ở cung Chương Đức kia, đúng không?” Đại trưởng công chúa hỏi Mặc Tu Nghiêu.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Hoàng cô nghe tin đồn từ đâu vậy ạ? Những chuyện này có quan hệ gì với Định Vương phủ chúng cháu, nếu Tu Nghiêu đã nói không nhúng tay vào, thì tất nhiên sẽ nói được làm được.”
Đại trưởng công chúa đã nhìn đứa cháu này từ nhỏ đến lớn, nên tất nhiên không bị lừa dễ dàng như vậy, nhìn hắn ta chằm chằm, nói: “Cháu nói thật đi, giữ bà ta lại có ích lợi gì? Cô không tin cháu có thiện cảm gì với bà ta.” Mặc Tu Nghiêu ngoan ngoãn cười một tiếng, cũng không giấu diếm, nói thật thản nhiên: “Dù Hoàng cô có quan hệ thế nào với Tân hoàng, thì cũng là ở ngoài cung, ngoài tầm tay. Tân hoàng cần người che chở… Nếu không……”
“Bà ta? Được không?” Đại trưởng công chúa cau mày nói.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Chỉ cần cho bà ta biết, chỉ có Tân hoàng tốt, thì bà ta mới có thể tốt, nên tất nhiên có thể. Mặc dù trên phương diện chính sự, vị trong cung Chương Đức kia chỉ có năng lực bình thường, nhưng đến cùng cũng đã ở trong thâm cung cả đời, những chuyện trong hậu cung, chỉ sợ bà ta còn thành thạo hơn Hoàng cô nhiều. Trước kia, bà ta có thể che chở hai huynh đệ kia lớn lên bình an, rồi ngồi lên ngôi vị Thái hậu trong hoàn cảnh như vậy, thì sao Hoàng cô lại biết, lần này bà ta không làm được?”
Dường như cũng bị cháu trai thuyết phục, Đại trưởng công chúa gật đầu, “Cho dù là như thế… Nhưng vì sao Tu Nghiêu lại quan tâm đến Tân hoàng như vậy?”
Mặc Tu Nghiêu cao giọng cười cười, “Cháu chỉ là chướng mắt Mặc Cảnh Lê mà thôi. Trải qua khoảng thời gian này, tình mẹ con của bọn họ cũng không còn lại bao nhiêu, chỉ cần Hoàng cô cho bà ta một lá bùa hộ mệnh khiến bà ta hài lòng, chỉ cần bà ta còn sống, thì vĩnh viễn, Mặc Cảnh Lê đều là Lê Vương.”
Nghe vậy, Đại trưởng công chúa như có điều suy nghĩ. Quan hệ giữa Thái hậu và Lê Vương căng thẳng, thì đương nhiên, bà cũng biết, nhưng Thái hậu có thể kiềm chế Lê Vương được hay không, thì bà cũng không nắm chắc được.
Mấy tiếng trống vang lên dồn dập, giờ lành của Đại điển đăng cơ đã đến. Vốn mọi người còn đang cúi đầu bàn luận xôn xao về chuyện riêng của mình, liền vội vàng ngồi thẳng người nhìn chăm chú về phía cuối thảm đỏ thêu hoa văn hình rồng xen kẽ cực lớn.
Một đứa bé mới sáu, bảy tuổi đang bước chậm đến trong vòng vây lớn của một nhóm người. Thái hậu mặc một thân triều phục hoa lệ ung dung đi bên cạnh Mặc Túc Vân, một tay nắm tay đứa bé đang sợ hãi rõ ràng kia, bắt đầy từ giờ khắc này, bà sẽ không còn là Hoàng thái hậu nữa, mà đã là Thái hoàng thái hậu.
Thấy trước mắt có nhiều người lớn đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm như vậy, Mặc Túc Vân muốn rút lui theo thói quen, nhưng một cánh tay lại bị Thái hậu nắm chặt không thể động đậy. Thái hậu cúi đầu nhìn cháu trai, thấp giọng nói: “Đừng sợ, Hoàng tổ mẫu ở bên cạnh cháu.”
Đứa bé nho nhỏ mặc long bào màu vàng sáng, nhìn qua lại điềm đạm đáng yêu như một cậu bé đáng thương bị bỏ rơi, chỉ là cũng xem như tiến bộ rằng, bé cũng không khóc lên trong trường hợp này. Ánh mắt Thái hậu lóe lên, nhàn nhạt nhắc nhở: “Còn nhớ rõ Đại trưởng công chúa dạy cháu như thế nào không?”
“Nhớ ạ….” Mặc Túc Vân nhỏ giọng nói, nhìn Hoàng tổ mẫu trước mắt hơi sợ hãi, hình như đang nhớ lại vị Đại trưởng công chúa hòa ái gần gũi vô cùng kia, để cho bé có thêm mấy phần dũng khí, bé ngoan ngoãn gật đầu. Thái hậu nói: “Biết là tốt rồi, đi thôi. Đại trưởng công chúa đang ở phía dưới nhìn cháu đó.”
Mặc Túc Vân gật đầu, tùy ý Thái hậu dắt lên long ỷ cao cao tại thượng kia. Mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy rất sợ, nhưng bé cũng không muốn chạy trốn như lúc nãy nữa. Lúc đi ngang qua bàn của Đại trưởng công chúa, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, ánh mắt Mặc Túc Vân sáng lên nhìn Đại trưởng công chúa muốn nói chuyện. Nhưng Đại trưởng công chúa lại nở một nụ cười đầy từ ái, rồi lắc đầu với bé. Bé trai cắn cắn góc môi hơi buồn buồn, bước theo Thái hậu về phía trước.
“Thập hoàng tử thay đổi khá lớn, công sức dạy dỗ của Hoàng cô trong mấy ngày nay cũng không uổng phí.” Diệp Ly thấp giọng thở dài, nói.
Đại trưởng công chúa lắc lắc đầu nói: “Nó còn kém xa lắm.” Nếu so với lúc vừa mới nhìn thấy vào mấy ngày trước, thì quả thật đã tốt hơn một chút, nhưng nếu muốn trở thành vua của một nước, thì đứa bé này còn phải đi một đoạn đường xa vô cùng. Dọc đường, nó cần phải có minh sư dạy bảo, giúp đỡ, ai cũng không thể là một thế hệ minh quân trời sinh được. Chỉ có điều, không biết… Những người đó có thể cho nó cơ hội này không?
Mặc Túc Vân được Thái hậu dắt tay bước lên bậc thang trên cao, tất cả quan viên bộ Lễ và Khâm Thiên Giám liền tiến hành các loại nghi thức rườm rà. Cho dù đứng ở xa xa, thì Diệp Ly cũng có thể nhìn thấy thân thể nho nhỏ của đứa bé kia đang căng thẳng, mệt mỏi lảo đảo muốn ngã, chỉ là bé cũng không khóc lên hay nói gì, mà ngược lại, vẫn im lặng chịu đựng.
Diệp Ly nhìn thoáng qua bốn phía, thấy hơi nghi ngờ, nên liền hỏi: “Sao Lý thị lại không đến?” Về tình về lý, Lý thị là mẹ ruột của Tân hoàng, sau khi Tân hoàng đăng cơ thì chính là Hoàng thái hậu danh chính ngôn thuận, trong trường hợp này thì không thể nào nàng ta lại không tới.
Đại trưởng công chúa lắc đầu nói: “Vì để cho đứa bé kia nghe lời, Nhiếp Chính Vương đã sai người ta giam Lý thị lại.” Nói đến đây, đôi lông mày tuyết trắng của Đại trưởng công chúa cũng nhăn lại theo, trong đôi mắt nhìn Mặc Cảnh Lê đang ngồi ở hàng đầu tiên phía xa tràn đầy sự không đồng ý.
Tân hoàng đăng cơ, lại giam lỏng mẹ ruột của Tân hoàng, Thái hậu của một nước, cho dù là Nhiếp Chính Vương, cho dù để Đại điển đăng cơ thuận lợi, thì thật sự cũng không tránh khỏi hơi quá đáng.
Cuối cùng, nghi thức kéo dài gần một canh giờ cũng kết thúc, Tân hoàng đã mệt mỏi không chịu nỗi được dẫn đi nghỉ ngơi. Kế tiếp chính là tiệc rượu, Tân hoàng vẫn còn bé, nên tất nhiên, những chuyện này sẽ do Nhiếp Chính Vương Mặc Cảnh Lê chủ trì. Nhìn Mặc Cảnh Lê bận rộn nâng chén mời rượu triều thần và tân khách đến chúc mừng đầy khí thế, tất cả mọi người đều có thể cảm giác được rõ ràng, ít nhất, hiện tại, tạm thời, cả thiên hạ Đại Sở rộng lớn này đều thuộc về Lê Vương.
Tiệc rượu kéo dài cũng không phải thứ mà Diệp Ly thích, hơn nữa, hai đứa bé còn chưa đầy sáu tuổi cũng không ngồi yên được. Ngồi không đầy một lát, Mặc Tiểu Bảo liền ồn ào muốn đi ra ngoài chơi, nên Diệp Ly liền nói một tiếng với Mặc Tu Nghiêu, rồi dẫn hai đứa bé đi đến Ngự hoa viên.
Đang trong tháng ba, nên trong Ngự hoa viên chính là lúc cỏ mọc xanh mát, chim hót véo von, muôn hoa đua thắm khoe hồng, từng làn hương hoa xông vào mũi, vô số bươm bướm đang bay múa trong những bụi hoa, khiến cho Lãnh Quân Hàm mở to đôi mắt to tròn nhìn không chớp mắt. Nhìn Lãnh Quân Hàm như bị cảnh bươm bướm bay múa trong bụi hoa trước mắt mê hoặc, Mặc Tiểu Bảo “Hừ” khẽ đầy khinh thường. Lãnh Tiểu ngốc thật sự không có kiến thức. Những loại hoa đo đỏ xanh xanh này, còn có bươm bướm bay loạn khắp nơi kia có gì mà đẹp. Cảnh sắc Tây Bắc của bọn họ mới tuyệt vời, cả thư viện Ly Sơn tràn đầy trúc xanh của ông cố và biệt viện xây ngoài Ly thành của Hàn thúc thúc nữa, còn xinh đẹp hơn Ngự hoa viên trong hoàng cung này gấp trăm lần.
Dặn dò thị vệ tùy thân đi theo, Diệp Ly để hai đứa bé chạy chơi khắp nơi trong Ngự hoa viên, còn mình thì ngồi trong lương đình trong Ngự hoa viên trộm chút thời gian thanh nhàn. Nhìn cảnh trí quen thuộc trước mắt liền nhớ lại tình cảnh tiến cung lần đầu tiên khi mình mới được chỉ hôn cho Mặc Tu Nghiêu vào năm đó, còn có rất nhiều chuyện khi thỉnh thoảng vào cung trong lúc bọn họ mới cưới. Lúc đó, người của Định Vương phủ vẫn còn bị quản chế khắp nơi, nhưng bây giờ cũng đã có thể tự do tự tại, không cần cố kỵ bất kỳ kẻ nào hay chuyện gì nữa. Mà vị Đế vương đầy kiêu ngạo, đắc ý năm đó cũng đã buông tay nhân gian tràn đầy chí lớn mà hóa thành bụi đất.
Người trong Ngự hoa viên dần dần nhiều lên, phần lớn đều các phu nhân và thiên kim khuê các. Tiệc rượu thì đương nhiên luôn náo nhiệt thú vị, nhưng đến cùng cũng không phải là nam nhân, nên ngồi lâu cũng hơi buồn chán, vì vậy, rất nhiều người liền kết bạn tốp năm tốp ba đi đến Ngự hoa viên để tản bộ.
Lương đình mà Diệp Ly ngồi cũng không tính là kín đáo gì, nên tất nhiên có không ít người đều nhìn thấy nàng. Nhưng bởi vì thân phận đặc biệt của Định Vương phủ, nên người có can đảm bước đến nói chuyện cũng không nhiều. Diệp Ly cũng không để ý, vốn nàng cũng không quen biết nhiều người ở Sở kinh, thay vì hàn huyên, thì còn không bằng nàng ngồi im lặng một mình để được thoải mái.
“Vương phi……”
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là người cũng xem như quen biết. Chính là phu nhân Ngự sử, mẹ ruột của Tần Tranh, Diệp Ly cười một tiếng, nói: “Tần phu nhân, mời ngồi.”
Tần phu nhân hơi câu nệ tạ ơn, mặc dù lúc Định Vương và Vương phi mới hồi kinh thì đã mang thư của Tần Tranh đến cho bọn họ, nhưng đến cùng thì, những lời viết trong thư cũng không làm cho người ta yên tâm bằng chính tai nghe được. Song, thân phận của hai nhà bọn họ cũng không thể tự đến cửa thăm viếng mà không cố kỵ chỗ nào, lúc này thấy Diệp Ly trong Ngự hoa viên, thì đương nhiên, Tần phu nhân nghĩ đi đến hỏi thăm một ít tin tức về con gái.
Diệp Ly cũng hiểu tâm tư của bà ấy, nên mỉm cười nói: “Phu nhân cứ yên tâm, bây giờ, Tranh nhi và Nhị ca sống rất hạnh phúc. Con trai của bọn họ cũng đã bắt đầu học vỡ lòng rồi, là một đứa bé thông minh. Cho dù phu nhân không tin cháu, thì cũng nên tin tưởng gia phong của Từ gia, tất nhiên sẽ không để cho Tranh nhi chịu uất ức gì.” Sao có thể chịu uất ức được chứ? Bây giờ, từ trên xuống dưới của Từ gia đều đối xử với Tần Tranh tốt vô cùng. Từ đại phu nhân lại càng hận không được nhận Tần Tranh làm con gái ruột của mình mà yêu thương. Không có biện pháp, trong năm vị công tử của Từ gia, thì đã có bốn vị không chịu thành thân. Khiến cho Từ đại phu nhân và Nhị phu nhân cùng hận rằng, tại sao năm xưa không định ra thêm mấy nhà thông gia khi con còn nhỏ đây? Tần Tranh, thân là con dâu duy nhất của Từ gia, lại là người con dâu đã sinh cho Từ gia cháu cố trai duy nhất hiện nay, sao không khiến cho mọi người nâng niu trong lòng bàn tay mà thương yêu chứ?
Tần phu nhân cười hơi xấu hổ, nói: “Vương phi nói đùa, sao ta lại không tin Vương phi chứ? Chỉ là……” Diệp Ly mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay của bà ấy an ủi: “Cháu hiểu, đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, nào có cha mẹ không lo lắng con gái chứ? Phu nhân cứ yên tâm, Từ gia, còn có Nhị ca, nhất định sẽ đối xử với Tranh nhi thật tốt. Nếu không, không nói phu nhân và Tần ngự sử, ngay cả cháu cũng sẽ không đồng ý.” Mặc dù tính cách của Từ Thanh Trạch hơi lãnh đạm, nhưng cũng thật sự là một người chồng tốt. Nhiều năm qua, ngay cả cãi nhau với Tần Tranh cũng chưa từng có, hòa thuận đến nỗi cũng khiến cho Diệp Ly không nhịn được mà sinh lòng hâm mộ. Thỉnh thoảng, nàng còn phải tức giận khẩu chiến với Mặc Tu Nghiêu mấy câu đó!
Tần phu nhân vui mừng, cười nói: “Có thể có được một người bạn thân như Vương phi, chính là vận khí của Tranh nhi.”
“Phu nhân chê cười rồi, có một người bạn thân như Tranh nhi cũng là vận khí của cháu.”
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, mấy vị phu nhân đang ngắm cảnh ở xung thấy thế cũng đi tới. Tần phu nhân và Diệp Ly cùng nhất trí tự nhiên chuyển đề tài, tán gẫu với các quý phụ này. Đi theo bên cạnh các quý phụ còn có các tiểu thư thiên kim như hoa như ngọc. Nhìn những thiếu nữ phương hoa đang vừa xấu hổ vừa mang theo e sợ này, Diệp Ly khẽ giật mình, rồi không khỏi thầm bật cười.
Thì ra các quý phụ này đều có dụng ý khác. Đến đây nói chuyện là giả, muốn đẩy mạnh tiêu thụ cô nương trong nhà mình mới là thật. Nhắc tới cũng đúng, mặc dù hiện nay, rõ ràng chính là Lê Vương cầm quyền, nhưng lực ảnh hưởng của Định Vương phủ cũng không bị bỏ qua dễ dàng như vậy. Nếu có cô nương nhà ai được Định Vương coi trọng, có thể leo lên Định Vương phủ, có thêm một ngọn núi dựa trong tương lai thì tất nhiên là tốt; còn nếu không trèo lên được thì cũng chỉ tổn thất một đứa con gái mà thôi, những gia đình quyền quý như bọn họ thì tất nhiên không thiếu một hai thứ nữ, thậm chí là đích nữ.
Mà các cô nương này, có thể nói là đã nghe sự tích của Định Vương phủ từ nhỏ đến lớn, vốn đã sinh lòng ngưỡng mộ với lịch đại Định Vương. Huống chi, Mặc Tu Nghiêu toàn tâm toàn ý với Diệp Ly nhiều năm như vậy lại càng trở thành câu chuyện truyền kỳ được mọi người ca tụng. Nếu có thể được lọt mắt xanh của một nam tử như vậy, thì tất nhiên là giấc mộng đẹp nhất trong lòng mỗi thiếu nữ.
Có thể nói, Diệp Ly rất ít khi gặp phải tình huống như vậy, mấy năm nay, cô gái lấy lòng Mặc Tu Nghiêu như vậy cũng không phải không có, nhưng đa số đều bị chính Mặc Tu Nghiêu đuổi đi. Mà người duy nhất khiến cho đích thân nàng phải đuổi đi lại chính là Liễu Quý phi. Nhưng những thiếu nữ trước mắt này cũng không phải đeo báo dai dẳng không biết xấu hổ như Liễu Quý phi, nên tất nhiên, Diệp Ly cũng không thể lấy những lời nói ác độc, nặng nề đã đối phó với Liễu Quý phi ra để đối phó với những thiếu nữ và các quý phụ này.
Đang vừa bất đắc dĩ vừa oán giận Mặc Tu Nghiêu trêu hoa ghẹo nguyệt trong lòng, thì ở đằng xa liền truyền đến một tiếng kêu sợ hãi đau đớn. Trong lòng Diệp Ly cả kinh, liền đứng bật dậy, đây chính là phương hướng mà Mặc Tiểu Bảo và Lãnh Quân Hàm chạy đi lúc nãy. Bỏ lại một câu xin lỗi không tiếp được, Diệp Ly liền trực tiếp dùng khinh công bay ra khỏi lương đình, phóng nhanh đến nơi phát ra âm thanh.
Vốn các quý phụ đang chen chúc thành một đoàn trong lương đình, liền bị biến cố bất thình lình này khiến cho sợ hết hồn, khi phục hồi tinh thần lại, thì cũng chỉ thấy thân ảnh màu trắng uyển chuyển đang bay nhanh đi mất như bươm bướm của Diệp Ly.
“Như… Như vậy là sao?”
“Có lẽ bên kia đã xảy ra chuyện gì đó.” Có người thấp giọng nói.
“Chúng ta cũng đi qua xem sao.” Có người mở miệng đề nghị. Rất nhanh, tất cả mọi người đều quay bước ra khỏi lương đình, đi đến nói phát ra tiếng thét chói tai kia. Trong nháy mắt, vốn lương đình còn ồn ào huyên náo, liền trở nên yên lặng. Tần phu nhân đi cuối cùng nhìn đám người đang đuổi theo thân ảnh của Định Vương phi kia, lắc đầu, rồi cũng mỉm cười đi theo.
Beta: Sakura
“Con tới đây làm gì?” Bị đau đớn hành hạ không có cách nào ngủ được, Liễu Quý phi vừa ngẩng đầu lên liền thấy Trân Ninh mang theo sắc mặt tái nhợt đang đứng ở cửa nhìn mình, thì tức giận nói.
Công chúa Trân Ninh đi tới, lặng yên đặt chai thuốc ở bên giường. Liễu Quý phi liếc con bé một cái, nói một cách thản nhiên: “Thoa thuốc cho mẫu phi.”
Công chúa Trân Ninh cắn cắn góc môi, muốn nói điều gì, nhưng nhìn bộ dáng đầy vết máu nằm sắp trên giường của Liễu Quý phi, thì vẫn tiến lên xử lý vết thương trước. Vết thương của Liễu Quý phi rất nặng, không chỉ vết thương chảy máu đầm đìa do bị gậy đánh, mà còn có vết thương do bị roi đánh ở Định Vương phủ. Vốn lúc ở Định Vương phủ, mặc dù có đau đớn nhưng vẫn còn có thể chịu được, có điều, sau khi trở về lại càng ngày càng đau như đau đến tận xương tủy. Điều này khiến cho Liễu Quý phi thống khổ vạn phần, chính bản thân cũng hơi biết một chút võ nghệ, nên trong lòng Liễu Quý phi đã đoán ra, rất có thể là thị vệ hành hình của Định Vương phủ lén hạ ám thủ với mình. Nghĩ đến đây, hận ý trong lòng dành cho Diệp Ly và Định Vương phủ cũng càng trở nên nồng đậm.
Công chúa Trân Ninh cẩn thận xé lớp quần áo đã rách nát trên người mẫu phi ra. Nàng là công chúa, bản thân cũng không biết làm những chuyện này, nên tất nhiên khó tránh khỏi sẽ làm Liễu Quý phi đau. May mà Liễu Quý phi cũng biết, bây giờ, ngoại trừ Trân Ninh ra, căn bản mình không tìm được người hỗ trợ khác, nên chỉ đành phải cắn răng chịu đựng.
Cắt bỏ quần áo đã nhuộm đầy vết máu đỏ sậm, máu thịt liền hiện ra trước mắt, gần như khiến cho công chúa Trân Ninh muốn nôn, cánh tay chỉ đành phải vừa run rẩy, vừa vội vàng rửa sạch vết thương, thoa thuốc lên, rồi băng bó lại; sau đó mới bắt đầu xử lý những vết thương bị roi đánh thoạt nhìn không quá nặng kia. Xử lý xong những thứ này, trên khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ đã đầy mồ hôi.
Thuốc do công chúa Trân Ninh lấy tới là thuốc chữa thương tốt nhất, nên sau khi thoa thuốc, mặc dù vẫn còn đau đớn, nhưng Liễu Quý phi đã dần dần cảm thấy có thể chịu đựng được, nằm sắp trên giường buồn ngủ nhắm mắt lại, “Con về đi. Tối mai lại mang một vài bộ quần áo sạch sẽ tới đây.”
Công chúa Trân Ninh cắn cắn góc môi, nhỏ giọng nói: “Mẫu phi, Trân Ninh… Ngày mai không thể tới nữa.”
“Có ý gì?” Liễu Quý phi mở mắt ra, lạnh giọng hỏi.
Công chúa Trân Ninh nói: “Lúc nãy, khi trở về, Trân Ninh gặp Khiếu nhi. Mẫu phi… Mẫu phi, một mình người phải cẩn thận. Hoàng tổ mẫu muốn giết người.”
Liễu Quý phi nhìn con gái chằm chằm, hỏi với giọng điệu đầy bình tĩnh: “Ai nói cho con?” Công chúa Trân Ninh lắc đầu nói: “Lúc nãy con nghe thấy thái giám đi ngang qua Ngự hoa viên nói. Nói… Mẫu phi đắc tội với Định Vương, Thái hậu, Thái hậu muốn giết người.”
Liễu Quý phi híp mắt, cắn răng, giọng nói đầy căm hận: “Quả nhiên là hắn ta! Đệ đệ con nói như thế nào?”
Công chúa Trân Ninh lắc đầu không chịu nói. Liễu Quý phi còn chỗ nào không rõ? Mặc dù trong lòng hiện lên một tia buồn rầu vì con trai vô tình, nhưng rất nhanh, liền bị nàng vứt ra sau đầu, cười như có như không, nói với công chúa Trân Ninh: “Bây giờ, mẫu phi gặp nạn, chị em các con sợ mẫu phi làm liên lụy đến các con, cho nên cũng muốn cách xa, đúng không?”
Công chúa Trân Ninh nhìn nét mặt mẫu phi rõ ràng đang tươi cười như hoa nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy lạnh như băng trước mặt đầy buồn bã. Có lẽ, bọn họ muốn cách xa là bởi vì như vậy, nhưng trong đó, càng nhiều hơn là, bởi vì chính mẹ ruột của mình vô tình, còn có, mẫu phi làm những chuyện kia, sao người làm con cái như bọn họ có thể tiếp nhận một cách thản nhiên được?
Rất nhanh, Liễu Quý phi liền thu lại nụ cười, nhìn công chúa Trân Ninh, khẽ thở dài một tiếng, nói lời thấm thía: “Mẫu phi hiểu vì sao các con làm như vậy, từ nhỏ đến lớn, mẫu phi cũng chưa từng thương yêu các con. Chính các con tự sống cho thật tốt đi.”
“Mẫu phi……” Công chúa Trân Ninh nhìn mẫu phi đầy khổ sở.
Liễu Quý phi giơ tay lên kéo con bé đến trước mặt, thấp giọng nói: “Mẫu phi chỉ cầu con, hai ngày nữa, mang cho mẫu phi hai bộ quần áo sạch sẽ tới đây. Cả đời mẫu phi kiêu ngạo, xem như sắp chết, thì cũng muốn chết một cách sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không để cho những tiện nhân kia chế giễu!”
“Mẫu phi……” Công chúa Trân Ninh vừa nức nở vừa nói, “Mẫu phi yên tâm, tối mai… Tối mai Trân Ninh sẽ mang quần áo tới đây.”
Trong mắt Liễu Quý phi hiện lên một tia ssangs hài lòng, dịu dàng nói: “Không cần phải vội vàng. Con đi ra ngoài hai buổi tối liên tiếp, nói không chừng sẽ bị người phát hiện, còn mấy ngày nữa Tân hoàng đăng cơ?”
“Còn ba ngày. Ba ngày sau, Thập đệ sẽ đăng cơ.” Công chúa Trân Ninh đáp.
Liễu Quý phi gật đầu nói: “Ừ, con nhân lúc đó tới đây đi. Về phần ông ngoại con và đệ đệ con… Cũng không cần nói cho bọn họ biết, tránh cho bọn họ không vui.” Công chúa Trân Ninh gật đầu, nói: “Con hiểu, mẫu phi, người yên tâm đi. Con về đây.”
“Đi đi.” Nhìn công chúa Trân Ninh đi từng bước biến mất ở ngoài cửa, trong đôi mắt đang đầy sự dịu dàng của Liễu Quý phi dần dần trở nên lạnh như băng, nụ cười nơi khóe môi cũng càng trở nên lãnh khốc quỷ dị. Muốn ta chết… Không có dễ như vậy đâu!
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt, trong ba ngày này, tất cả mọi người đều bận rộn chuẩn bị Đại điển đăng cơ của Tân hoàng, nên tất nhiên, tạm thời cũng không ai có tâm tư để ý tới một nữ nhân đã bị giáng xuống làm Quý nhân đang nhốt trong lãnh cung.
Ngày đại điển, trong hoàng thành Đại Sở ngập tràn vui sướng, ngay cả bi thương khi Tiên hoàng vừa mới băng hà cũng đều bị hòa tan không còn một chút. Đương nhiên, hành động tổ chức ăn mừng trong thời gian để tang như thế liền dẫn tới sự bất mãn của rất nhiều văn nhân nhã sĩ, nhưng vốn Tân hoàng đăng cơ là ngày lễ quan trọng của đất nước, huống chi, Tân hoàng vẫn còn quá nhỏ, tất cả đều có Nhiếp Chính Vương chủ trì. Hôm nay, trong ngoài Đại Sở đều lâm vào cảnh khó khăn, vốn cần một chuyện vui để xua tan đi, cho nên, rất nhiều người cũng chấp nhận.
Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly là Định Vương và Vương phi, lại là người chỉ huy Mặc gia quân, nên tất nhiên cũng phải đến dự Đại điển đăng cơ. Chỉ là, hai người lại không phải lấy thân phận thần tử hoặc chủ nhân đến dự, mà là lấy thân phận khách nhân tới dự như những sứ giả khác tới chúc mừng. Đương nhiên, chuyện này khiến cho rất nhiều lão thần của Đại Sở thất vọng không dứt, nhưng ngược lại cũng khiến cho càng nhiều người yên tâm.
Cho dù thực lực của Đại Sở không còn lớn bằng trước kia, nhưng cũng vẫn là nước lớn một phương. Các quốc gia chỉ cần phái sứ giả đến chúc mừng kịp lúc mà thôi. Mặc dù những người như Trấn Nam Vương, công chúa An Khê, Bắc Nhung Hoàng cũng không tự mình đến, nhưng cũng vẫn phái sứ giả có thân phận cao đến đây nên cũng không tính thất lễ.
Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu sóng vai ngồi ở vị trí đầu tiên được đặc biệt chuẩn bị cho sứ giả các nước, đều mặc một thân quần áo màu trắng thêu hoa văn chìm màu bạc, chỉ ngồi ở chỗ đó một cách tùy ý, thì cũng đủ để khiến cho tất cả ánh mắt của mọi người ở đây đều tập trung lên người bọn họ. Huống chi, ngồi trước mỗi người còn có một đứa bé đáng yêu xinh xắn. Mặc dù không ai biết đứa bé mặc áo trắng, xinh xắn, phấn điêu ngọc mài như được điêu khắc bằng ngọc trong lòng của Diệp Ly là ai, nhưng đứa bé mặc áo đen cũng có dung mạo tuấn mỹ, còn nhỏ mà cũng đã có thể nhìn ra khí thế kiêu ngạo mấy phần trong lòng Mặc Tu Nghiêu thì đa số mọi người đều biết. Thế tử Định Vương phủ, người thừa kế duy nhất hiện nay của Mặc Tu Nghiêu, Thiếu chủ nhân của Mặc gia quân —— Mặc Ngự Thần. Một đứa bé mà ngay cả cái tên cũng đã khí phách phi phàm như thế, thì chắc chắn vừa ra đời đã được định là tâm điểm của người trong thiên hạ .
“Đại trưởng công chúa.” Gần tới giờ đại điển chính thức bắt đầu, Đại trưởng công chúa được các cung nữ đỡ tới. Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu liền đứng dậy đón. Đại trưởng công chúa khoát tay một cái, nói: “Thôi, nếu đã tới là khách thì không cần đa lễ.” Trong đôi mắt tràn đầy nếp nhăn chớp động lên ánh sáng cơ trí của bà lão hiện lên sự tiếc nuối và bất đắc dĩ nồng đậm, còn có sự bi ai như có như không.
“Tiểu Ngự Thần, còn nhớ bà không?” Đại trưởng công chúa nhìn Mặc Tiểu Bảo đang được Mặc Tu Nghiêu ôm trong lòng đầy từ ái, cười hỏi.
Mặc Tiểu Bảo nháy nháy mắt, gật đầu nói: “Cháu chào Hoàng cô nãi nãi.”
“Ai…” Đại trưởng công chúa vui mừng đáp, “Tiểu Ngự Thần còn nhớ rõ Hoàng cô nãi nãi a? Vậy sao không đến thăm Hoàng cô nãi nãi, là ghét bỏ Hoàng cô nãi nãi già rồi phải không?” Mặc Tiểu Bảo nhìn Đại trưởng công chúa một chút, nghiêm mặt, nói: “Ngự Thần phải đi học, phải học võ, không thể đi ra ngoài chơi. Hoàng cô nãi nãi đến nhà chúng cháu chơi đi, như vậy, thì Ngự Thần mới rảnh rỗi chơi với Hoàng cô nãi nãi được.”
“Tiểu nhân tinh.” Đại trưởng công chúa cười mắng, nhìn Mặc Tiểu Bảo đầy tiếc nuối, chỉ tiếc hoàng gia không có đứa bé thông tuệ như vậy.
“Hoàng cô nãi nãi, đây là bạn mới của cháu, bà cứ gọi hắn Tiểu ngốc là được.” Mặc Tiểu Bảo giới thiệu như ông cụ non, còn rất có ánh mắt bỏ bớt họ của Lãnh Quân Hàm đi. Đại trưởng công chúa híp mắt nhìn kỹ một chút, cười nói: “Vừa nhìn đã biết đứa bé này cũng rất ngoan ngoãn.” Diệp Ly mỉm cười nói: “Tiểu Bảo cũng không còn nhỏ nữa, cháu và Vương gia mới nghĩ tới tìm bạn cho nó chơi thôi.”
Đại trưởng công chúa cũng không hỏi thân phận của Lãnh Quân Hàm, cười híp mắt, gật đầu nói: “Có người chơi cùng là tốt, trẻ con ở một mình cô đơn không tốt. Cô nghĩ, chờ sau khi Thập hoàng tử đăng cơ, thì cũng sẽ chọn mấy đứa bé cùng tuổi trong giới quyền quý làm thư đồng cho Hoàng thượng.”
Diệp Ly mỉm cười không nói, Đại trưởng công chúa nghĩ thì tất nhiên rất tốt. Nếu Thập hoàng tử có bản lãnh, thì trong tương lai, những đứa bé này cũng sẽ trở thành tâm phúc của bé, nhưng chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy. Chỉ là, nếu bọn họ đã lấy thân phận khách nhân để tham dự, thì đương nhiên, có rất nhiều chuyện không thể hỏi tới. Đại trưởng công chúa cũng chỉ thuận miệng nói một chút thôi, năm xưa, bà cũng từng tham dự chính sự, cũng không phải cô gái nuôi trong thâm cung không biết thế sự, nên tất nhiên hiểu cách làm việc và khó xử hiện nay.
“Tu Nghiêu, cô nghe nói cháu cố ý bảo vệ vị ở cung Chương Đức kia, đúng không?” Đại trưởng công chúa hỏi Mặc Tu Nghiêu.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Hoàng cô nghe tin đồn từ đâu vậy ạ? Những chuyện này có quan hệ gì với Định Vương phủ chúng cháu, nếu Tu Nghiêu đã nói không nhúng tay vào, thì tất nhiên sẽ nói được làm được.”
Đại trưởng công chúa đã nhìn đứa cháu này từ nhỏ đến lớn, nên tất nhiên không bị lừa dễ dàng như vậy, nhìn hắn ta chằm chằm, nói: “Cháu nói thật đi, giữ bà ta lại có ích lợi gì? Cô không tin cháu có thiện cảm gì với bà ta.” Mặc Tu Nghiêu ngoan ngoãn cười một tiếng, cũng không giấu diếm, nói thật thản nhiên: “Dù Hoàng cô có quan hệ thế nào với Tân hoàng, thì cũng là ở ngoài cung, ngoài tầm tay. Tân hoàng cần người che chở… Nếu không……”
“Bà ta? Được không?” Đại trưởng công chúa cau mày nói.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Chỉ cần cho bà ta biết, chỉ có Tân hoàng tốt, thì bà ta mới có thể tốt, nên tất nhiên có thể. Mặc dù trên phương diện chính sự, vị trong cung Chương Đức kia chỉ có năng lực bình thường, nhưng đến cùng cũng đã ở trong thâm cung cả đời, những chuyện trong hậu cung, chỉ sợ bà ta còn thành thạo hơn Hoàng cô nhiều. Trước kia, bà ta có thể che chở hai huynh đệ kia lớn lên bình an, rồi ngồi lên ngôi vị Thái hậu trong hoàn cảnh như vậy, thì sao Hoàng cô lại biết, lần này bà ta không làm được?”
Dường như cũng bị cháu trai thuyết phục, Đại trưởng công chúa gật đầu, “Cho dù là như thế… Nhưng vì sao Tu Nghiêu lại quan tâm đến Tân hoàng như vậy?”
Mặc Tu Nghiêu cao giọng cười cười, “Cháu chỉ là chướng mắt Mặc Cảnh Lê mà thôi. Trải qua khoảng thời gian này, tình mẹ con của bọn họ cũng không còn lại bao nhiêu, chỉ cần Hoàng cô cho bà ta một lá bùa hộ mệnh khiến bà ta hài lòng, chỉ cần bà ta còn sống, thì vĩnh viễn, Mặc Cảnh Lê đều là Lê Vương.”
Nghe vậy, Đại trưởng công chúa như có điều suy nghĩ. Quan hệ giữa Thái hậu và Lê Vương căng thẳng, thì đương nhiên, bà cũng biết, nhưng Thái hậu có thể kiềm chế Lê Vương được hay không, thì bà cũng không nắm chắc được.
Mấy tiếng trống vang lên dồn dập, giờ lành của Đại điển đăng cơ đã đến. Vốn mọi người còn đang cúi đầu bàn luận xôn xao về chuyện riêng của mình, liền vội vàng ngồi thẳng người nhìn chăm chú về phía cuối thảm đỏ thêu hoa văn hình rồng xen kẽ cực lớn.
Một đứa bé mới sáu, bảy tuổi đang bước chậm đến trong vòng vây lớn của một nhóm người. Thái hậu mặc một thân triều phục hoa lệ ung dung đi bên cạnh Mặc Túc Vân, một tay nắm tay đứa bé đang sợ hãi rõ ràng kia, bắt đầy từ giờ khắc này, bà sẽ không còn là Hoàng thái hậu nữa, mà đã là Thái hoàng thái hậu.
Thấy trước mắt có nhiều người lớn đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm như vậy, Mặc Túc Vân muốn rút lui theo thói quen, nhưng một cánh tay lại bị Thái hậu nắm chặt không thể động đậy. Thái hậu cúi đầu nhìn cháu trai, thấp giọng nói: “Đừng sợ, Hoàng tổ mẫu ở bên cạnh cháu.”
Đứa bé nho nhỏ mặc long bào màu vàng sáng, nhìn qua lại điềm đạm đáng yêu như một cậu bé đáng thương bị bỏ rơi, chỉ là cũng xem như tiến bộ rằng, bé cũng không khóc lên trong trường hợp này. Ánh mắt Thái hậu lóe lên, nhàn nhạt nhắc nhở: “Còn nhớ rõ Đại trưởng công chúa dạy cháu như thế nào không?”
“Nhớ ạ….” Mặc Túc Vân nhỏ giọng nói, nhìn Hoàng tổ mẫu trước mắt hơi sợ hãi, hình như đang nhớ lại vị Đại trưởng công chúa hòa ái gần gũi vô cùng kia, để cho bé có thêm mấy phần dũng khí, bé ngoan ngoãn gật đầu. Thái hậu nói: “Biết là tốt rồi, đi thôi. Đại trưởng công chúa đang ở phía dưới nhìn cháu đó.”
Mặc Túc Vân gật đầu, tùy ý Thái hậu dắt lên long ỷ cao cao tại thượng kia. Mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy rất sợ, nhưng bé cũng không muốn chạy trốn như lúc nãy nữa. Lúc đi ngang qua bàn của Đại trưởng công chúa, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, ánh mắt Mặc Túc Vân sáng lên nhìn Đại trưởng công chúa muốn nói chuyện. Nhưng Đại trưởng công chúa lại nở một nụ cười đầy từ ái, rồi lắc đầu với bé. Bé trai cắn cắn góc môi hơi buồn buồn, bước theo Thái hậu về phía trước.
“Thập hoàng tử thay đổi khá lớn, công sức dạy dỗ của Hoàng cô trong mấy ngày nay cũng không uổng phí.” Diệp Ly thấp giọng thở dài, nói.
Đại trưởng công chúa lắc lắc đầu nói: “Nó còn kém xa lắm.” Nếu so với lúc vừa mới nhìn thấy vào mấy ngày trước, thì quả thật đã tốt hơn một chút, nhưng nếu muốn trở thành vua của một nước, thì đứa bé này còn phải đi một đoạn đường xa vô cùng. Dọc đường, nó cần phải có minh sư dạy bảo, giúp đỡ, ai cũng không thể là một thế hệ minh quân trời sinh được. Chỉ có điều, không biết… Những người đó có thể cho nó cơ hội này không?
Mặc Túc Vân được Thái hậu dắt tay bước lên bậc thang trên cao, tất cả quan viên bộ Lễ và Khâm Thiên Giám liền tiến hành các loại nghi thức rườm rà. Cho dù đứng ở xa xa, thì Diệp Ly cũng có thể nhìn thấy thân thể nho nhỏ của đứa bé kia đang căng thẳng, mệt mỏi lảo đảo muốn ngã, chỉ là bé cũng không khóc lên hay nói gì, mà ngược lại, vẫn im lặng chịu đựng.
Diệp Ly nhìn thoáng qua bốn phía, thấy hơi nghi ngờ, nên liền hỏi: “Sao Lý thị lại không đến?” Về tình về lý, Lý thị là mẹ ruột của Tân hoàng, sau khi Tân hoàng đăng cơ thì chính là Hoàng thái hậu danh chính ngôn thuận, trong trường hợp này thì không thể nào nàng ta lại không tới.
Đại trưởng công chúa lắc đầu nói: “Vì để cho đứa bé kia nghe lời, Nhiếp Chính Vương đã sai người ta giam Lý thị lại.” Nói đến đây, đôi lông mày tuyết trắng của Đại trưởng công chúa cũng nhăn lại theo, trong đôi mắt nhìn Mặc Cảnh Lê đang ngồi ở hàng đầu tiên phía xa tràn đầy sự không đồng ý.
Tân hoàng đăng cơ, lại giam lỏng mẹ ruột của Tân hoàng, Thái hậu của một nước, cho dù là Nhiếp Chính Vương, cho dù để Đại điển đăng cơ thuận lợi, thì thật sự cũng không tránh khỏi hơi quá đáng.
Cuối cùng, nghi thức kéo dài gần một canh giờ cũng kết thúc, Tân hoàng đã mệt mỏi không chịu nỗi được dẫn đi nghỉ ngơi. Kế tiếp chính là tiệc rượu, Tân hoàng vẫn còn bé, nên tất nhiên, những chuyện này sẽ do Nhiếp Chính Vương Mặc Cảnh Lê chủ trì. Nhìn Mặc Cảnh Lê bận rộn nâng chén mời rượu triều thần và tân khách đến chúc mừng đầy khí thế, tất cả mọi người đều có thể cảm giác được rõ ràng, ít nhất, hiện tại, tạm thời, cả thiên hạ Đại Sở rộng lớn này đều thuộc về Lê Vương.
Tiệc rượu kéo dài cũng không phải thứ mà Diệp Ly thích, hơn nữa, hai đứa bé còn chưa đầy sáu tuổi cũng không ngồi yên được. Ngồi không đầy một lát, Mặc Tiểu Bảo liền ồn ào muốn đi ra ngoài chơi, nên Diệp Ly liền nói một tiếng với Mặc Tu Nghiêu, rồi dẫn hai đứa bé đi đến Ngự hoa viên.
Đang trong tháng ba, nên trong Ngự hoa viên chính là lúc cỏ mọc xanh mát, chim hót véo von, muôn hoa đua thắm khoe hồng, từng làn hương hoa xông vào mũi, vô số bươm bướm đang bay múa trong những bụi hoa, khiến cho Lãnh Quân Hàm mở to đôi mắt to tròn nhìn không chớp mắt. Nhìn Lãnh Quân Hàm như bị cảnh bươm bướm bay múa trong bụi hoa trước mắt mê hoặc, Mặc Tiểu Bảo “Hừ” khẽ đầy khinh thường. Lãnh Tiểu ngốc thật sự không có kiến thức. Những loại hoa đo đỏ xanh xanh này, còn có bươm bướm bay loạn khắp nơi kia có gì mà đẹp. Cảnh sắc Tây Bắc của bọn họ mới tuyệt vời, cả thư viện Ly Sơn tràn đầy trúc xanh của ông cố và biệt viện xây ngoài Ly thành của Hàn thúc thúc nữa, còn xinh đẹp hơn Ngự hoa viên trong hoàng cung này gấp trăm lần.
Dặn dò thị vệ tùy thân đi theo, Diệp Ly để hai đứa bé chạy chơi khắp nơi trong Ngự hoa viên, còn mình thì ngồi trong lương đình trong Ngự hoa viên trộm chút thời gian thanh nhàn. Nhìn cảnh trí quen thuộc trước mắt liền nhớ lại tình cảnh tiến cung lần đầu tiên khi mình mới được chỉ hôn cho Mặc Tu Nghiêu vào năm đó, còn có rất nhiều chuyện khi thỉnh thoảng vào cung trong lúc bọn họ mới cưới. Lúc đó, người của Định Vương phủ vẫn còn bị quản chế khắp nơi, nhưng bây giờ cũng đã có thể tự do tự tại, không cần cố kỵ bất kỳ kẻ nào hay chuyện gì nữa. Mà vị Đế vương đầy kiêu ngạo, đắc ý năm đó cũng đã buông tay nhân gian tràn đầy chí lớn mà hóa thành bụi đất.
Người trong Ngự hoa viên dần dần nhiều lên, phần lớn đều các phu nhân và thiên kim khuê các. Tiệc rượu thì đương nhiên luôn náo nhiệt thú vị, nhưng đến cùng cũng không phải là nam nhân, nên ngồi lâu cũng hơi buồn chán, vì vậy, rất nhiều người liền kết bạn tốp năm tốp ba đi đến Ngự hoa viên để tản bộ.
Lương đình mà Diệp Ly ngồi cũng không tính là kín đáo gì, nên tất nhiên có không ít người đều nhìn thấy nàng. Nhưng bởi vì thân phận đặc biệt của Định Vương phủ, nên người có can đảm bước đến nói chuyện cũng không nhiều. Diệp Ly cũng không để ý, vốn nàng cũng không quen biết nhiều người ở Sở kinh, thay vì hàn huyên, thì còn không bằng nàng ngồi im lặng một mình để được thoải mái.
“Vương phi……”
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là người cũng xem như quen biết. Chính là phu nhân Ngự sử, mẹ ruột của Tần Tranh, Diệp Ly cười một tiếng, nói: “Tần phu nhân, mời ngồi.”
Tần phu nhân hơi câu nệ tạ ơn, mặc dù lúc Định Vương và Vương phi mới hồi kinh thì đã mang thư của Tần Tranh đến cho bọn họ, nhưng đến cùng thì, những lời viết trong thư cũng không làm cho người ta yên tâm bằng chính tai nghe được. Song, thân phận của hai nhà bọn họ cũng không thể tự đến cửa thăm viếng mà không cố kỵ chỗ nào, lúc này thấy Diệp Ly trong Ngự hoa viên, thì đương nhiên, Tần phu nhân nghĩ đi đến hỏi thăm một ít tin tức về con gái.
Diệp Ly cũng hiểu tâm tư của bà ấy, nên mỉm cười nói: “Phu nhân cứ yên tâm, bây giờ, Tranh nhi và Nhị ca sống rất hạnh phúc. Con trai của bọn họ cũng đã bắt đầu học vỡ lòng rồi, là một đứa bé thông minh. Cho dù phu nhân không tin cháu, thì cũng nên tin tưởng gia phong của Từ gia, tất nhiên sẽ không để cho Tranh nhi chịu uất ức gì.” Sao có thể chịu uất ức được chứ? Bây giờ, từ trên xuống dưới của Từ gia đều đối xử với Tần Tranh tốt vô cùng. Từ đại phu nhân lại càng hận không được nhận Tần Tranh làm con gái ruột của mình mà yêu thương. Không có biện pháp, trong năm vị công tử của Từ gia, thì đã có bốn vị không chịu thành thân. Khiến cho Từ đại phu nhân và Nhị phu nhân cùng hận rằng, tại sao năm xưa không định ra thêm mấy nhà thông gia khi con còn nhỏ đây? Tần Tranh, thân là con dâu duy nhất của Từ gia, lại là người con dâu đã sinh cho Từ gia cháu cố trai duy nhất hiện nay, sao không khiến cho mọi người nâng niu trong lòng bàn tay mà thương yêu chứ?
Tần phu nhân cười hơi xấu hổ, nói: “Vương phi nói đùa, sao ta lại không tin Vương phi chứ? Chỉ là……” Diệp Ly mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay của bà ấy an ủi: “Cháu hiểu, đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, nào có cha mẹ không lo lắng con gái chứ? Phu nhân cứ yên tâm, Từ gia, còn có Nhị ca, nhất định sẽ đối xử với Tranh nhi thật tốt. Nếu không, không nói phu nhân và Tần ngự sử, ngay cả cháu cũng sẽ không đồng ý.” Mặc dù tính cách của Từ Thanh Trạch hơi lãnh đạm, nhưng cũng thật sự là một người chồng tốt. Nhiều năm qua, ngay cả cãi nhau với Tần Tranh cũng chưa từng có, hòa thuận đến nỗi cũng khiến cho Diệp Ly không nhịn được mà sinh lòng hâm mộ. Thỉnh thoảng, nàng còn phải tức giận khẩu chiến với Mặc Tu Nghiêu mấy câu đó!
Tần phu nhân vui mừng, cười nói: “Có thể có được một người bạn thân như Vương phi, chính là vận khí của Tranh nhi.”
“Phu nhân chê cười rồi, có một người bạn thân như Tranh nhi cũng là vận khí của cháu.”
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, mấy vị phu nhân đang ngắm cảnh ở xung thấy thế cũng đi tới. Tần phu nhân và Diệp Ly cùng nhất trí tự nhiên chuyển đề tài, tán gẫu với các quý phụ này. Đi theo bên cạnh các quý phụ còn có các tiểu thư thiên kim như hoa như ngọc. Nhìn những thiếu nữ phương hoa đang vừa xấu hổ vừa mang theo e sợ này, Diệp Ly khẽ giật mình, rồi không khỏi thầm bật cười.
Thì ra các quý phụ này đều có dụng ý khác. Đến đây nói chuyện là giả, muốn đẩy mạnh tiêu thụ cô nương trong nhà mình mới là thật. Nhắc tới cũng đúng, mặc dù hiện nay, rõ ràng chính là Lê Vương cầm quyền, nhưng lực ảnh hưởng của Định Vương phủ cũng không bị bỏ qua dễ dàng như vậy. Nếu có cô nương nhà ai được Định Vương coi trọng, có thể leo lên Định Vương phủ, có thêm một ngọn núi dựa trong tương lai thì tất nhiên là tốt; còn nếu không trèo lên được thì cũng chỉ tổn thất một đứa con gái mà thôi, những gia đình quyền quý như bọn họ thì tất nhiên không thiếu một hai thứ nữ, thậm chí là đích nữ.
Mà các cô nương này, có thể nói là đã nghe sự tích của Định Vương phủ từ nhỏ đến lớn, vốn đã sinh lòng ngưỡng mộ với lịch đại Định Vương. Huống chi, Mặc Tu Nghiêu toàn tâm toàn ý với Diệp Ly nhiều năm như vậy lại càng trở thành câu chuyện truyền kỳ được mọi người ca tụng. Nếu có thể được lọt mắt xanh của một nam tử như vậy, thì tất nhiên là giấc mộng đẹp nhất trong lòng mỗi thiếu nữ.
Có thể nói, Diệp Ly rất ít khi gặp phải tình huống như vậy, mấy năm nay, cô gái lấy lòng Mặc Tu Nghiêu như vậy cũng không phải không có, nhưng đa số đều bị chính Mặc Tu Nghiêu đuổi đi. Mà người duy nhất khiến cho đích thân nàng phải đuổi đi lại chính là Liễu Quý phi. Nhưng những thiếu nữ trước mắt này cũng không phải đeo báo dai dẳng không biết xấu hổ như Liễu Quý phi, nên tất nhiên, Diệp Ly cũng không thể lấy những lời nói ác độc, nặng nề đã đối phó với Liễu Quý phi ra để đối phó với những thiếu nữ và các quý phụ này.
Đang vừa bất đắc dĩ vừa oán giận Mặc Tu Nghiêu trêu hoa ghẹo nguyệt trong lòng, thì ở đằng xa liền truyền đến một tiếng kêu sợ hãi đau đớn. Trong lòng Diệp Ly cả kinh, liền đứng bật dậy, đây chính là phương hướng mà Mặc Tiểu Bảo và Lãnh Quân Hàm chạy đi lúc nãy. Bỏ lại một câu xin lỗi không tiếp được, Diệp Ly liền trực tiếp dùng khinh công bay ra khỏi lương đình, phóng nhanh đến nơi phát ra âm thanh.
Vốn các quý phụ đang chen chúc thành một đoàn trong lương đình, liền bị biến cố bất thình lình này khiến cho sợ hết hồn, khi phục hồi tinh thần lại, thì cũng chỉ thấy thân ảnh màu trắng uyển chuyển đang bay nhanh đi mất như bươm bướm của Diệp Ly.
“Như… Như vậy là sao?”
“Có lẽ bên kia đã xảy ra chuyện gì đó.” Có người thấp giọng nói.
“Chúng ta cũng đi qua xem sao.” Có người mở miệng đề nghị. Rất nhanh, tất cả mọi người đều quay bước ra khỏi lương đình, đi đến nói phát ra tiếng thét chói tai kia. Trong nháy mắt, vốn lương đình còn ồn ào huyên náo, liền trở nên yên lặng. Tần phu nhân đi cuối cùng nhìn đám người đang đuổi theo thân ảnh của Định Vương phi kia, lắc đầu, rồi cũng mỉm cười đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.