Quyển 1 - Chương 218: Diêm Vương các chủ
Phượng Khinh
23/07/2015
Bệnh thư sinh bị một kích bất thình lình đánh bay đến ghế đối diện, liền phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ. Nhưng người ở đây đều hiểu, một chưởng này của Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối đã lưu tình, nếu không, lấy công lực một chưởng có thể phế đi hơn phân nửa võ công, gần như cắt nát tâm mạch của Bệnh thư sinh vào năm đó, thì một chưởng này của Mặc Tu Nghiêu bổ xuống, tuyệt đối Bệnh thư sinh sẽ không còn thở nữa. Mặc Tu Nghiêu bước vào khách sảnh, đầy người mang theo xơ xác tiêu điều, ánh mắt nhìn chằm chằm Bệnh thư sinh như muốn kết hàn băng.
Mặc Tu Nghiêu tỏa ra sát ý đầy người với Bệnh thư sinh, Bệnh thư sinh cũng không có nửa phần cảm kích vì Mặc Tu Nghiêu đã hạ thủ lưu tình, cố gắng ngồi dậy, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu như muốn nứt ra, oán độc trong ánh mắt kia giống như hận không thể xé nát người trước mắt vậy. Mặc dù Diệp Ly không thể hiểu nổi, nhưng lại không thể không thừa nhận, trên đời này lại có một loại người như vậy, cho dù ngươi chỉ đắc tội với hắn một chút trong lúc lơ đãng, nhưng hắn lại có thể hận ngươi đến muốn tiêu diệt cả nhà ngươi. Mà hiển nhiên, Bệnh thư sinh chính là loại người như vậy. Nghĩ đến đây, Diệp Ly cũng không nhịn được mà hơi chau mày, phương thuốc đầy đủ của hoa Bích Lạc thì chỉ có Bệnh thư sinh mới biết được, nếu hắn ta thật sự tình nguyện đồng quy vu tận cũng muốn Mặc Tu Nghiêu chết, thì chuyện này thật sự không dễ giải quyết.
Mặc Tu Nghiêu ngồi xuống bên cạnh Diệp Ly, nhìn thấy bộ dáng nhíu mày trầm tư của Diệp Ly, thì đưa tay nâng mặt của nàng lên, một bàn tay vuốt nhẹ lên đôi mày lá liễu, nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng.” Biết Mặc Tu Nghiêu không muốn mình lo lắng, nên Diệp Ly khẽ mỉm cười gật đầu. Hai người ở bên này ấm áp, hòa thuận, kiêm điệp tình thâm, lại đâm thật sâu vào mắt Bệnh thư sinh, hắn cười lạnh một tiếng, cười nói: “Mặc Tu Nghiêu, thân thể của ngươi không còn chống đỡ được mấy tháng nữa đi? Ha ha. . . Bản công tử thấy, ngươi vẫn nên để cho nữ nhân của ngươi lo lắng nhiều hơn một chút thì tốt hơn. . . Khụ khụ. . . Đợi đến khi ngươi chết, cuộc sống cô nhi quả mẫu của bọn họ không tốt qua. . . . . .”
“Tam đệ, câm miệng!” Vào lúc trước khi Mặc Tu Nghiêu tức giận, thì một giọng nói truyền vào từ ngoài cửa, theo sau là một bóng người cao ngất bước nhanh vào, long hành hổ bộ (dáng đi như rồng như hổ), khí thế phi phàm. Chính là Đại các chủ Diêm Vương các mà Diệp Ly đã từng gặp ở Nam Cương lúc trước, một trong Tứ đại cao thủ thiên hạ – Lăng Thiết Hàn.
Mặc dù Bệnh thư sinh kiệt ngạo bất tuân (cương quyết bướng bỉnh), nhưng vẫn cực kỳ tôn kính nghĩa huynh này. Bị quát lớn “câm miệng”, nếu là người khác, thì chỉ sợ đã bị ném một nắm độc rồi, nhưng bởi vì người đến là Lăng Thiết Hàn, nên mặc dù thần sắc của Bệnh thư sinh vẫn còn âm trầm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt lời đã đến bên miệng xuống. Đầu tiên, Lăng Thiết Hàn gật đầu với Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, rồi mới đi đến bên cạnh Bệnh thư sinh, kéo cổ tay của hắn ta, bắt mạch, phát hiện bị thương cũng không nặng mới thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói với Mặc Tu Nghiêu: “Đa tạ Định Vương đã hạ thủ lưu tình.”
Diệp Ly ngồi bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, cẩn thận quan sát Diêm Vương các chủ danh dương thiên hạ này. Lần trước ở Nam Cương, thời gian quá gấp, nên hai người cũng chỉ gặp mặt nói với nhau hai câu mà thôi, căn bản chưa kịp quan sát đối phương.
Năm nay Lăng Thiết Hàn cũng chỉ mới khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu, vì nội công cao, nên nhìn như trẻ hơn tuổi, chỉ là khí độ trầm ổn, cử chỉ phóng khoáng toát ra trong lúc lơ đãng của hắn ta lại khiến cho người ta biết, quả thật, hắn ta đã một người trung niên thành thục. Đến bây giờ, trong Tứ đại cao thủ thiên hạ hiện nay, có thể nói, Diệp Ly đều đã gặp hết. Trấn Nam Vương lớn tuổi nhất thì tất nhiên không nói, theo Diệp Ly thấy, thì Trấn Nam Vương càng giống một chính khách và tướng quân hơn, mà không phải một cao thủ tuyệt đại. Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân tâm cảnh như vậy, nên thật ra, mấy năm nay, võ công và tu vi của Trấn Nam Vương vẫn luôn trì trệ không tiến. Cho nên rõ ràng lão ta lớn tuổi hơn đám người đồng lứa với Mặc Tu Nghiêu, nhưng lại nổi danh cùng với bọn họ.
Về phần một vị cao thủ khác là Mộc Kình Thương, hình như cũng cùng tuổi với Lăng Thiết Hàn, nhưng bản thân Mộc Kình Thương lại bị huấn luyện càng giống như một cỗ máy giết người hơn, trầm mặc, trốn trong bóng tối không ai thấy, mỗi năm tiêu hao tính mạng của mình. Cho nên, cho dù có thể tuổi của Mộc Kình Thương không lớn hơn Lăng Thiết Hàn, nhưng lại có vẻ đặc biệt mệt mỏi và không có sức sống. Nếu hai người đứng chung một chỗ, gần như rất khó khiến cho người ta tin tưởng rằng, lúc đầu bọn họ đều có chí hướng cùng tiến lên ngạo thị giang hồ. Mà tất nhiên, trong tứ đại cao thủ, thì Diệp Ly quen thuộc nhất là Mặc Tu Nghiêu, cho tới bây giờ, Diệp Ly vẫn không nắm chắc được, rốt cuộc võ công của Mặc Tu Nghiêu cao bao nhiêu, nhưng danh tiếng kỳ tài ngút trời, thì tuyệt đối không chạy khỏi được. Huynh trưởng Mặc Tu Văn của Mặc Tu Nghiêu, người cũng như tên, chính là một nho tướng (vị tướng có phong độ của văn nhân), mặc dù Mặc Lưu Danh năm đó là văn võ kiêm tu, nhưng cũng chỉ ở trình độ cao thủ thông thường mà thôi, ngài ấy có thể đánh cho Trấn Nam Vương đến không có chút công lực hoàn thủ nào, đều dựa vào bày mưu nghĩ kế, mà không phải chém giết mặt đối mặt. Thậm chí, Diệp Ly còn hoài nghi, có phải võ công của Trấn Nam Vương cao như vậy, là chuẩn bị để ám sát Mặc Lưu Danh không? Nhưng Mặc Tu Nghiêu lại ngoại lệ, hắn đoạt được danh hiệu một trong Tứ đại cao thủ thiên hạ khi mới mười bốn tuổi. Mặc dù xếp cuối cùng, nhưng mọi người trên khắp thiên hạ đều biết, hắn chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, so với Trấn Nam Vương đã bước vào thời kỳ đỉnh cao, Lăng Thiết Hàn và Mộc Kình Thương sắp bước vào thời kỳ cường thịnh, thì ngay cả vừa mới bắt đầu, Mặc Tu Nghiêu cũng không được tính. Kỳ tài ngút trời như thế, nghe nói Lăng Thiết Hàn đã từng biểu thị trước mặt mọi người, nhiều nhất chưa đầy bảy năm, thì Mặc Tu Nghiêu sẽ đánh khắp thiên hạ không có địch thủ. Đáng tiếc, thế sự khó liệu, nhân sinh của Mặc Tu Nghiêu sau năm mười tám tuổi lại bắt đầu nghiêng ngã một cách quỷ dị rồi yên lặng xuống.
Lấy từng người trong Tứ đại cao thủ thiên hạ ra so sánh, thì Diệp Ly cảm thấy Lăng Thiết Hàn mới càng giống cao thủ tuyệt thế chân chính trên ý nghĩa cùng với trong suy nghĩ của mọi người hơn. Trầm ổn, dũng cảm, làm việc có độ, biểu hiện của hắn ta giống một minh chủ võ lâm chính phái trong giang hồ hơn, mà không phải đầu lĩnh sát thủ của Diêm Vương các giết người như ma.
“Thân thể Tam đệ không tốt, không biết có thể kêu người tìm đại phu xem một chút trước không?” Lăng Thiết Hàn nhìn thoáng qua nghĩa đệ vẫn mang vẻ mặt âm u kiệt ngạo, nhưng e ngại mình ở đây, nên không thể mở miệng nói chuyện, cảm thấy, nếu vẫn để đệ ấy ở đây, thì chắc cũng không dễ nói chuyện, nên mở miệng hỏi Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu cúi đầu hỏi thăm Diệp Ly, người là A Ly mời tới, tất nhiên để nàng định đoạt. Diệp Ly mỉm cười nói: “Dĩ nhiên có thể. Trong Định Vương phủ có hai vị thần y, nếu Lăng các chủ không ngại thì có thể kêu người đưa Tam các chủ qua cũng được.” Lăng Thiết Hàn tạ ơn, rồi đi ra ngoài hô một tiếng “Người đâu!”, lập tức có hai nam tử thanh niên đi đến chờ ra lệnh. Lăng Thiết Hàn nói: “Mang Tam các chủ đi gặp đại phu, nếu để cho người chạy mất, thì chính các ngươi nhìn mà làm!” Thần sắc của hai nam tử thanh niên nghiêm túc, tất nhiên hiểu ý của Các chủ. Hình phạt của Diêm Vương các cũng không phải bày biện để nhìn.
Hai người vừa muốn tiến lên mời Bệnh thư sinh rời đi, thì ánh mắt Bệnh thư sinh chợt lóe, lạnh lùng nói: “Cút!”
“Tam đệ.” Lăng Thiết Hàn trầm mặt xuống, không vui nhìn gương mặt đã tái xám còn hơi tái nhợt của Bệnh thư sinh. Bệnh thư sinh cũng biết nghĩa huynh đã thật sự nổi giận, nhưng hắn mới vừa bị Mặc Tu Nghiêu đánh một chưởng đã bị thương không nhẹ, lại bị Lăng Thiết Hàn áp chế không cho nói như vậy, lửa giận và thất bại đầy tràn trong lòng không cách nào phát tiết. Vốn trời sinh tính tình của hắn đã kỳ quái, lại bị sự áp chế này của Lăng Thiết Hàn, nên ngay cả Đại ca hết sức kính trọng từ nhỏ đến lớn cũng không quan tâm để ý nữa, cười lạnh một tiếng, quát Lăng Thiết Hàn: “Sống chết của đệ không cần huynh phải quan tâm! Không phải huynh ghét đệ gây chuyện thị phi sao? Chẳng phải chết sẽ tốt hơn sao?” Nghe vậy, sắc mặt Lăng Thiết Hàn trầm xuống, còn chưa kịp phản ứng, thì một bóng đen bay thật nhanh từ bên ngoài vào, người còn chưa đứng vững, thì đã nghe thấy “Ba!” một tiếng, một bạt tai vừa nặng vừa mạnh quăng đến trên mặt Bệnh thư sinh, Bệnh thư sinh đang hung hăng càn quấy nhìn chằm chằm Lăng Thiết Hàn, thì lập tức, khuôn mặt bị đánh nghiêng sang một bên.
“Càn rỡ! Còn không nhận lỗi với Đại ca!” Giọng nói réo rắt nhưng lại có vẻ hơi lạnh như băng, một thân áo đen ôm lấy thân hình thon dài tinh tế, càng tôn lên dáng vẻ thướt tha mềm mại. Cũng là một cô gái hơn hai mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, nhưng mặt lại như băng sương. Diệp Ly khẽ nhíu mày, trong lòng đã đoán được thân phận của cô gái——Nhị các chủ Diêm Vương các, năm xưa được người giang hồ xưng là Ngọc La Sát – Lãnh Lưu Nguyệt. Năm xưa Lãnh Lưu Nguyệt lấy khinh công và ám khí để độc bá giang hồ, nên có thể một người một ngựa xông vào trong Vương phủ, xem ra, khinh công thật sự rất tốt. Phất phất tay cho thị vệ đuổi theo Lãnh Lưu Nguyệt tới lui ra.
Bị quăng một bạt tai trước mặt mọi người, lập tức thần sắc trên mặt Bệnh thư sinh hiện lên đủ loại sắc thái. Hối hận đang chợt lóe lên trên mặt cũng lập tức biến mất, cắn chặt răng không nhìn Lãnh Lưu Nguyệt, dĩ nhiên cũng sẽ không nói lời xin lỗi với Lăng Thiết Hàn. Lăng Thiết Hàn cũng không để ý điều này, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm khi Lãnh Lưu Nguyệt đến, nói: “Lưu Nguyệt, muội mang Tam đệ đi gặp đại phu, đừng để đệ ấy chạy loạn.” Lãnh Lưu Nguyệt gật đầu, nghiêng đầu nói với Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly: “Nhất thời tình thế cấp bách, xin hai vị tha lỗi.” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Khinh công của Nhị các chủ trác tuyệt, Bản phi bội phục. Nhưng sau này, nếu Các chủ lại đến, thì vẫn nên đi cửa chính tốt hơn, không phải lần nào mũi tên của Định Vương phủ cũng không rời cung.” Lãnh Lưu Nguyệt sửng sốt, nhìn Diệp Ly nói cười vui vẻ một chút, gật đầu một cái, nói: “Đa tạ đã nhắc nhở.” Sau đó mới xoay người nói với Bệnh thư sinh: “Đi theo tỷ.”
Tính cách của Bệnh thư sinh cổ quái, nhưng cũng rất có tình cảm với hai vị nghĩa huynh, nghĩa tỷ. Lúc trước, nhất thời ngang ngạnh lên, tức giận với Lăng Thiết Hàn, lúc này bị đánh một cái tát, cũng từ từ bình tĩnh lại. Nhìn lướt qua Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đang xem kịch vui ở một bên, im lặng đi với Lãnh Lưu Nguyệt. Mặc dù trên mặt Diệp Ly không có gì, nhưng thật ra trong lòng bị Bệnh thư sinh làm cho tức giận không nhẹ. Nếu không phải bởi vì phía sau Bệnh thư sinh có một Diêm Vương các và Lăng Thiết Hàn, thì Diệp Ly thật sự đã muốn dùng hình với hắn ta rồi. Lúc này thấy hắn ta bị đánh đến ngoan ngoãn như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái không dứt. Âm thầm ủng hộ cho một cái tát kia của Lãnh Lưu Nguyệt: Đáng đánh!
Ít đi một Bệnh thư sinh phá hư không khí, lập tức, không khí trong khách sảnh tốt lên rất nhiều. Lăng Thiết Hàn hơi áy náy chắp tay nói với Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu: “Tam đệ không hiểu chuyện, có nhiều mạo phạm, mong hai vị tha lỗi.”
“Các chủ không cần để ý, chúng ta giữ lệnh đệ lại, thật sự cũng không phải hoàn toàn vì nể mặt của Lăng các chủ.” Diệp Ly mỉm cười nói. Tất nhiên, Lăng Thiết Hàn cũng hiểu được ý của Diệp Ly, dĩ nhiên, mặt mũi của Diêm Vương các thì phải cho, nhưng đường đường là Định Vương phủ thì cũng tuyệt đối không thể nào e ngại Diêm Vương các. Mà quan trọng nhất chỉ là một phần của phương thuốc cổ truyền đầy đủ của hoa Bích Lạc mà Bệnh thư sinh đang nắm trong tay kia. Lăng Thiết Hàn hơi bất đắc dĩ cười khổ nói: “Thực không dám giấu diếm, lần này tại hạ đến Tây Bắc cũng vì chuyện này.” Bệnh thư sinh có thể nhận được tin tức Định Vương phủ lấy được hoa Bích Lạc, thì dĩ nhiên, Lăng Thiết Hàn cũng có thể nhận được. Nhưng Lăng Thiết Hàn khác với Bệnh thư sinh, hắn không hận Mặc Tu Nghiêu, không thù không hận, cũng không quan hệ đến ích lợi với Mặc Tu Nghiêu, sống chết của Mặc Tu Nghiêu không có bất kỳ ảnh hưởng gì với hắn. Nếu Mặc Tu Nghiêu thật sự tráng niên mất sớm, thì nói không chừng còn muốn than một tiếng, trời cao đố kỵ anh tài. Đã ở trong tình huống hai bên đều cần hoa Bích Lạc để cứu mạng như vậy, Định Vương phủ có dược liệu, mà Diêm Vương các có phương thuốc cổ truyền, vậy tại sao không cùng lui một bước để được kết quả vẹn toàn? So với tính mạng và thân thể khỏe mạnh của nghĩa đệ nhà mình, thì ở trong mắt của Lăng Thiết Hàn điểm thù hận không giải thích được này của nghĩa đệ càng không đáng nhắc tới.
Diệp Ly nhướng mày hỏi: “Lăng các chủ cũng có phương thuốc đó sao?” Lăng Thiết Hàn thẳng thắn lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Chuyện này thì Định Vương phi cứ yên tâm, nhất định tại hạ sẽ giao phương thuốc ra, dù sao, chuyện này không chỉ quan hệ đến an nguy của Định Vương, mà cũng quan hệ đến tính mạng của Tam đệ ta.” Những chuyện khác không nói, nếu Định Vương thật sự chết đi, cho dù Tam đệ chưa bệnh chết, thì chỉ sợ Định Vương phủ cũng sẽ không bỏ qua cho đệ ấy. Diệp Ly cười nhìn hắn, hoài nghi hỏi: “Hoa Bích Lạc chỉ có một đóa, chẳng lẽ Lăng các chủ không nghĩ tới, nếu không đủ thuốc thì phải làm sao đây?”
Lăng Thiết cười lạnh nói: “Tại hạ không hiểu y độc, nhưng nếu Tam đệ tính dùng một nửa hoa Bích Lạc để chế dược, một nửa dùng để luyện độc, thì chắc chắn sẽ không đủ. Hơn nữa. . . Tại hạ cũng không phải nhất định muốn hoa Bích Lạc, chỉ hy vọng thân thể của Tam đệ có thể khá hơn một chút mà thôi. Từ nhỏ đệ ấy đã chịu khổ nhiều hơn người khác, cho nên tính tình mới cổ quái hơn người bên ngoài một chút, kể từ sau khi bị thương thì lại càng trở nên quái gở, cũng là người làm huynh trưởng như tại hạ không biết cách dạy dỗ, mong hai vị bao dung.” Vấn đề của Bệnh thư sinh cũng không phải trúng độc như Mặc Tu Nghiêu, thân thể của đệ ấy vì bị trọng thương mà tạo thành. Mặc dù hoa Bích Lạc là phương pháp giải quyết tốt nhất, nhưng chưa hẳn là phương pháp giải cứu duy nhất. Với năng lực của Định Vương phủ, thì trong thiên hạ, dược liệu gì mà không tìm được, danh y gì mà không mời được? Lăng Thiết Hàn cũng đã từng muốn tự đến Định Vương phủ mời Trầm Dương ra tay chữa trị cho Bệnh thư sinh nhiều lần, nhưng lại bị Bệnh thư sinh kịch liệt phản đối, thậm chí không tiếc bỏ nhà trốn đi, cho nên mới thành ra như vậy.
Tất nhiên Diệp Ly cũng hiểu ý của Lăng Thiết Hàn, không thể không có nhiều thêm một phần hảo cảm với đầu lĩnh sát thủ số một trên giang hồ này. Mặc kệ Lăng Thiết Hàn và Diêm Vương các đã làm gì, thì ít nhất, Lăng Thiết Hàn cũng đối xử thật tốt với đệ đệ Bệnh thư sinh không có chút quan hệ huyết thống nào này. Lấy tính cách như vậy của Bệnh thư sinh, tuyệt đối không phải người làm cho người khác yêu thích, Lăng Thiết Hàn còn có thể tỉ mỉ suy nghĩ như vậy, thật sự không dễ. Còn có tính cách và thủ đoạn độc ác kia của Bệnh thư sinh, nếu không phải có Lăng Thiết Hàn áp chế, thì chỉ sợ, mấy năm nay cũng đã gây ra không ít tai họa trên giang hồ. Mặc dù thế lực Diêm Vương các rất lớn, nhưng trong chốn giang hồ đầm rồng hang hổ, không biết chừng khi nào Bệnh thư sinh lại chọc tới nhân vật không nên chọc vào.
“Lăng các chủ thật sự là huynh trưởng tốt. Đã như vậy, Các chủ không ngại thì ở lại Ly thành một thời gian ngắn với Nhị các chủ và Tam các chủ đi. Về phần chuyện phương thuốc cổ truyền, thì cũng không cần gấp gáp. Cũng không phải Bản phi không tin Các chủ, mà thật sự chuyện này quan hệ trọng đại, vẫn nên để Tam các chủ lấy ra một cách cam tâm tình nguyện thì tốt hơn.” Diệp Ly gật đầu, mở miệng nói với Lăng Thiết Hàn.
Lăng Thiết Hàn trầm tư một lát, gật đầu đồng ý với đề nghị của Diệp Ly. Hắn cũng hiểu, tại sao Diệp Ly lại có sự băn khoăn này, thật sự tính tình của Tam đệ nhà mình cực đoan quá mức. Cho dù có hắn ra mặt, thì không chừng với tính tình kỳ quái, cố chấp không thay đổi như trâu này của nghĩa đệ, sẽ liều mạng có chết cũng phải đồng quy vu tận với Định Vương. Đến lúc đó, đi theo sẽ không chỉ mỗi tính mạng của Định Vương và Tam đệ, chỉ sợ còn có tính mạng của tất cả mọi người trong Định Vương phủ và Diêm Vương các. Tình huống của Mặc Tu Nghiêu thì Lăng Thiết Hàn cũng biết một ít, thấy lúc này mà Diệp Ly còn có thể không kiêu không nóng nảy như thế, cũng không thể không kính trọng thêm vài phần, “Như vậy liền quấy rầy Vương phi.”
Nói xong chuyện của Bệnh thư sinh và Lăng Thiết Hàn đi hay ở, Diệp Ly liền đứng dậy, để lại không gian riêng cho Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn nói chuyện, đứng dậy đi đến viện của Trầm Dương. Mặc dù vừa rồi, vị Nhị các chủ Diêm Vương các kia cũng chỉ kinh hồng thoáng hiện (xuất hiện chớp nhoáng), nhưng đột nhiên Diệp Ly lại nổi lên một tia tò mò và hứng thú với cô gái lạnh như băng sương này.
Trong khách sảnh chỉ còn lại Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn, trong chốc lát lại trở nên yên lặng. Hai nam nhân cùng có khí thế bất phàm, hơn nữa, trên người Mặc Tu Nghiêu lại ẩn chứa tôn quý và khí phách trời sinh của xuất thân trong nhà Vương hầu, mà Lăng Thiết Hàn lại càng nhiều thêm mấy phần phóng khoáng và tiêu sái của người trong giang hồ. Bàn về dung mạo, thì Lăng Thiết Hàn hơi thua Mặc Tu Nghiêu hai phần, nhưng hiển nhiên, tính cách chững chạc, phóng khoáng, lại không thiếu tiêu sái, rộng lượng của Lăng Thiết Hàn cũng dễ khiến cho người khác đến gần hơn Mặc Tu Nghiêu.
An tĩnh uống trà một lát, Lăng Thiết Hàn mới giơ chén trà lên kính và cười nói với Mặc Tu Nghiêu: “Đã sớm nghe nói Định Vương phi chính là kỳ nữ tử số một số hai hiện nay, vốn ở Nam Cương cũng đã gặp mặt một lần, hôm nay vừa thấy mới biết danh bất hư truyền. Vương gia cưới được một người vợ tốt như thế, thật là phúc phận tốt.”
Mặc Tu Nghiêu không chút khách khí, gật đầu nói: “Tất nhiên A Ly là người vợ tốt. Đừng nói lần này Lăng các chủ đến đây thật sự chỉ vì Bệnh thư sinh đi? Nếu như vậy, thì có lẽ không cần. Trước đây, ta và ngươi đã có giao ước, chỉ cần hắn ta không chọc giận ta, thì ta sẽ không động đến hắn ta.” Lăng Thiết Hàn mỉm cười nhìn hắn, hoài nghi hỏi: “Vậy sao mới vừa rồi ta lại cảm thấy Vương gia muốn đưa đệ ấy vào chỗ chết đây?” Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, nói: “Hắn ta muốn làm A Ly bị thương! Ta sẽ giữ lại cho hắn ta một mạng.” Còn về cách giữ lại như thế nào, thì chính hắn định đoạt, chỉ chừa lại một hơi, cũng xem như giữ lại một mạng.
“Ta và ngươi đều biết, căn bản đệ ấy không thể làm cho Định Vương phi bị thương.” Không nói thân thủ của chính Định Vương phi, thị vệ đứng phía sau Định Vương phi cũng không phải dễ chọc vào. Dựa vào thân thủ không có độc dược, thì chẳng khác nào nửa phế nhân của Tam đệ nhà mình, muốn làm Định Vương phi bị thương, thì căn bản là suy nghĩ kỳ lạ. Nhưng mà, Lăng Thiết Hàn cũng không tính dây dưa vấn đề này với Mặc Tu Nghiêu, người ta ra mặt vì ái thê, hơn nữa, Diêm Vương các đuối lý, hắn cũng không thể ngăn. Nếu không, chọc cho Mặc Tu Nghiêu xù lông lên, thì chỉ khiến Tam đệ càng tệ hơn. Thở dài, không nghĩ đến đệ đệ khiến người ta nhức đầu kia nữa, Lăng Thiết Hàn nói: “Không phải ngươi hỏi ta tới Ly thành làm gì sao? Mới có một vụ làm ăn tìm tới Diêm Vương các.”
Mặc Tu Nghiêu cau mày, “Có liên quan đến Định Vương phủ sao?”
Lăng Thiết Hàn gật đầu nói: “Đúng vậy, mặc dù Diêm Vương các đã nói không nhận các vụ làm ăn có liên quan đến Định Vương phủ từ lâu, nhưng lần này đối phương cũng không phải muốn ám sát người của Định Vương phủ, hơn nữa, đưa ra giá tiền cũng khiến người ta động tâm cực kỳ.” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn ta. Diêm Vương các là nơi mua bán chuyện giết người, không giết người, thì còn tìm bọn họ làm gì? Nếu là chuyện khác, thì tất nhiên còn có nơi có thể làm tốt hơn bọn họ. Lăng Thiết cười lạnh nói: “Ta đã nhận.”
Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nhìn hắn ta, Lăng Thiết Hàn chỉ đành phải bất đắc dĩ than thở, nghiêm mặt nói: “Không phải mấy ngày trước, ngươi đã đánh với Lôi Chấn Đình một trận sao? Đối phương hy vọng, ta có thể đánh với ngươi một trận nữa. Chắc là, nếu không phải không tìm được Mộc Kình Thương, thì có thể đối phương còn tìm Mộc Kình Thương đánh với ngươi một trận.”
“Lý do?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.
Lăng Thiết Hàn lắc đầu, cau mày nói: “Mấy ngày nay, chính ta cũng đã suy nghĩ mấy lần, ngươi đánh với Lôi Chấn Đình, chắc chắn người nào cũng không ra toàn lực, nên mới đều toàn thân trở lui. Nếu ta và ngươi thật sự động thủ, thì chắc chắn là cục diện lưỡng bại câu thương. Nhưng mà. . . cũng đã hơn mười năm, lại có thể tỷ thí với Định Vương lần nữa, Bản tọa vẫn rất mong đợi.” Hơn mười năm trước, Lăng Thiết Hàn cũng chỉ là một thanh niên mới hơn hai mươi, thật sự là lúc khí huyết dâng cao. Mặc dù Trấn Nam Vương có danh tiếng bên ngoài, nhưng đến cùng vẫn lớn tuổi hơn bọn hắn nhiều lắm, trong thiên hạ có thể đánh đồng với hắn cũng chỉ có mỗi Mộc Kình Thương. Ai biết, lúc ấy, Mặc Tu Nghiêu gần mười bốn tuổi, một thân áo trắng, một con ngựa, một kiếm ngang trời giết ra, năm ấy luận kiếm giữ các cao thủ thiên hạ không biết làm kinh diễm bao nhiêu người. Mặc dù Lăng Thiết Hàn không thua, nhưng phải dựa vào một chiêu chênh lệch để thắng hiểm một thiếu niên mười bốn tuổi, kết cục gần như đánh ngang tay, cũng không phải tuyệt diệu như vậy với Lăng Thiết Hàn vào lúc đó. Lúc ấy, Lăng Thiết Hàn và Mặc Tu Nghiêu đã giao hẹn, năm năm sau sẽ quyết định thắng thua, sau đó liền bế quan trong Diêm Vương các, ai biết, năm năm sau xuất quan, tin tức đầu tiên nhận được lại là Tam đệ nhà mình không biết sống chết đi gây chuyện với Mặc Tu Nghiêu, đồng thời cũng biết chuyện Mặc Tu Nghiêu bị trọng thương tàn phế. Lúc ấy tâm tình của Lăng Thiết Hàn càng phức tạp hơn sau khi tỷ võ với Mặc Tu Nghiêu vào lúc trước. Cảm giác kia giống như cảm giác, ngươi vất vả khổ luyện năm năm, rốt cuộc mình đã có thể giết chết địch nhân của mình, kết quả lại có người nói cho ngươi biết, hôm qua địch nhân của ngươi đã tự tử chết rồi vậy.
“Ngươi thật sự muốn đánh?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.
Lăng Thiết cười lạnh nói: “Tại sao không đánh chứ? Hay thân thể của ngươi còn chưa khỏe hoàn toàn? Vậy thì chờ sau khi hoa Bích Lạc luyện thành, lại đánh cũng không muộn. Vừa lúc Bản tọa cũng đã quên định ra ngày tỷ võ với đối phương.” Sở dĩ hắn nhận, chỉ bởi vì hắn muốn so chiêu với Mặc Tu Nghiêu, cho nên tất nhiên, thời gian và địa điểm sẽ do hắn và Mặc Tu Nghiêu quyết định.
Đã nhiều năm như vậy, cái gọi là Tứ đại cao thủ thiên hạ đều tự làm theo ý mình, hầu như không có cơ hội gặp mặt, điều này đã làm cho Lăng Thiết Hàn cảm thấy buồn bực từ lâu. Hắn cần tỷ thí với cao thủ ngang cấp để tăng vũ kỹ của mình lên. Mà trong đó, không thể nghi ngờ, Mặc Tu Nghiêu là một đối thủ tốt nhất. Về phần Trấn Nam Vương, sau khi nghe nói trận tỷ võ của Mặc Tu Nghiêu với Trấn Nam Vương lúc trước, Lăng Thiết Hàn đã mất hứng thú với võ công của lão ta. Hiển nhiên võ công của Trấn Nam Vương vẫn còn dừng lại ở trình độ vào mười năm trước, nếu đánh toàn lực, thì Lăng Thiết Hàn có cảm giác, ít nhất, mình có thể nắm chắc tám phần thắng.
Mặc Tu Nghiêu tỏa ra sát ý đầy người với Bệnh thư sinh, Bệnh thư sinh cũng không có nửa phần cảm kích vì Mặc Tu Nghiêu đã hạ thủ lưu tình, cố gắng ngồi dậy, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu như muốn nứt ra, oán độc trong ánh mắt kia giống như hận không thể xé nát người trước mắt vậy. Mặc dù Diệp Ly không thể hiểu nổi, nhưng lại không thể không thừa nhận, trên đời này lại có một loại người như vậy, cho dù ngươi chỉ đắc tội với hắn một chút trong lúc lơ đãng, nhưng hắn lại có thể hận ngươi đến muốn tiêu diệt cả nhà ngươi. Mà hiển nhiên, Bệnh thư sinh chính là loại người như vậy. Nghĩ đến đây, Diệp Ly cũng không nhịn được mà hơi chau mày, phương thuốc đầy đủ của hoa Bích Lạc thì chỉ có Bệnh thư sinh mới biết được, nếu hắn ta thật sự tình nguyện đồng quy vu tận cũng muốn Mặc Tu Nghiêu chết, thì chuyện này thật sự không dễ giải quyết.
Mặc Tu Nghiêu ngồi xuống bên cạnh Diệp Ly, nhìn thấy bộ dáng nhíu mày trầm tư của Diệp Ly, thì đưa tay nâng mặt của nàng lên, một bàn tay vuốt nhẹ lên đôi mày lá liễu, nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng.” Biết Mặc Tu Nghiêu không muốn mình lo lắng, nên Diệp Ly khẽ mỉm cười gật đầu. Hai người ở bên này ấm áp, hòa thuận, kiêm điệp tình thâm, lại đâm thật sâu vào mắt Bệnh thư sinh, hắn cười lạnh một tiếng, cười nói: “Mặc Tu Nghiêu, thân thể của ngươi không còn chống đỡ được mấy tháng nữa đi? Ha ha. . . Bản công tử thấy, ngươi vẫn nên để cho nữ nhân của ngươi lo lắng nhiều hơn một chút thì tốt hơn. . . Khụ khụ. . . Đợi đến khi ngươi chết, cuộc sống cô nhi quả mẫu của bọn họ không tốt qua. . . . . .”
“Tam đệ, câm miệng!” Vào lúc trước khi Mặc Tu Nghiêu tức giận, thì một giọng nói truyền vào từ ngoài cửa, theo sau là một bóng người cao ngất bước nhanh vào, long hành hổ bộ (dáng đi như rồng như hổ), khí thế phi phàm. Chính là Đại các chủ Diêm Vương các mà Diệp Ly đã từng gặp ở Nam Cương lúc trước, một trong Tứ đại cao thủ thiên hạ – Lăng Thiết Hàn.
Mặc dù Bệnh thư sinh kiệt ngạo bất tuân (cương quyết bướng bỉnh), nhưng vẫn cực kỳ tôn kính nghĩa huynh này. Bị quát lớn “câm miệng”, nếu là người khác, thì chỉ sợ đã bị ném một nắm độc rồi, nhưng bởi vì người đến là Lăng Thiết Hàn, nên mặc dù thần sắc của Bệnh thư sinh vẫn còn âm trầm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt lời đã đến bên miệng xuống. Đầu tiên, Lăng Thiết Hàn gật đầu với Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, rồi mới đi đến bên cạnh Bệnh thư sinh, kéo cổ tay của hắn ta, bắt mạch, phát hiện bị thương cũng không nặng mới thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói với Mặc Tu Nghiêu: “Đa tạ Định Vương đã hạ thủ lưu tình.”
Diệp Ly ngồi bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, cẩn thận quan sát Diêm Vương các chủ danh dương thiên hạ này. Lần trước ở Nam Cương, thời gian quá gấp, nên hai người cũng chỉ gặp mặt nói với nhau hai câu mà thôi, căn bản chưa kịp quan sát đối phương.
Năm nay Lăng Thiết Hàn cũng chỉ mới khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu, vì nội công cao, nên nhìn như trẻ hơn tuổi, chỉ là khí độ trầm ổn, cử chỉ phóng khoáng toát ra trong lúc lơ đãng của hắn ta lại khiến cho người ta biết, quả thật, hắn ta đã một người trung niên thành thục. Đến bây giờ, trong Tứ đại cao thủ thiên hạ hiện nay, có thể nói, Diệp Ly đều đã gặp hết. Trấn Nam Vương lớn tuổi nhất thì tất nhiên không nói, theo Diệp Ly thấy, thì Trấn Nam Vương càng giống một chính khách và tướng quân hơn, mà không phải một cao thủ tuyệt đại. Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân tâm cảnh như vậy, nên thật ra, mấy năm nay, võ công và tu vi của Trấn Nam Vương vẫn luôn trì trệ không tiến. Cho nên rõ ràng lão ta lớn tuổi hơn đám người đồng lứa với Mặc Tu Nghiêu, nhưng lại nổi danh cùng với bọn họ.
Về phần một vị cao thủ khác là Mộc Kình Thương, hình như cũng cùng tuổi với Lăng Thiết Hàn, nhưng bản thân Mộc Kình Thương lại bị huấn luyện càng giống như một cỗ máy giết người hơn, trầm mặc, trốn trong bóng tối không ai thấy, mỗi năm tiêu hao tính mạng của mình. Cho nên, cho dù có thể tuổi của Mộc Kình Thương không lớn hơn Lăng Thiết Hàn, nhưng lại có vẻ đặc biệt mệt mỏi và không có sức sống. Nếu hai người đứng chung một chỗ, gần như rất khó khiến cho người ta tin tưởng rằng, lúc đầu bọn họ đều có chí hướng cùng tiến lên ngạo thị giang hồ. Mà tất nhiên, trong tứ đại cao thủ, thì Diệp Ly quen thuộc nhất là Mặc Tu Nghiêu, cho tới bây giờ, Diệp Ly vẫn không nắm chắc được, rốt cuộc võ công của Mặc Tu Nghiêu cao bao nhiêu, nhưng danh tiếng kỳ tài ngút trời, thì tuyệt đối không chạy khỏi được. Huynh trưởng Mặc Tu Văn của Mặc Tu Nghiêu, người cũng như tên, chính là một nho tướng (vị tướng có phong độ của văn nhân), mặc dù Mặc Lưu Danh năm đó là văn võ kiêm tu, nhưng cũng chỉ ở trình độ cao thủ thông thường mà thôi, ngài ấy có thể đánh cho Trấn Nam Vương đến không có chút công lực hoàn thủ nào, đều dựa vào bày mưu nghĩ kế, mà không phải chém giết mặt đối mặt. Thậm chí, Diệp Ly còn hoài nghi, có phải võ công của Trấn Nam Vương cao như vậy, là chuẩn bị để ám sát Mặc Lưu Danh không? Nhưng Mặc Tu Nghiêu lại ngoại lệ, hắn đoạt được danh hiệu một trong Tứ đại cao thủ thiên hạ khi mới mười bốn tuổi. Mặc dù xếp cuối cùng, nhưng mọi người trên khắp thiên hạ đều biết, hắn chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, so với Trấn Nam Vương đã bước vào thời kỳ đỉnh cao, Lăng Thiết Hàn và Mộc Kình Thương sắp bước vào thời kỳ cường thịnh, thì ngay cả vừa mới bắt đầu, Mặc Tu Nghiêu cũng không được tính. Kỳ tài ngút trời như thế, nghe nói Lăng Thiết Hàn đã từng biểu thị trước mặt mọi người, nhiều nhất chưa đầy bảy năm, thì Mặc Tu Nghiêu sẽ đánh khắp thiên hạ không có địch thủ. Đáng tiếc, thế sự khó liệu, nhân sinh của Mặc Tu Nghiêu sau năm mười tám tuổi lại bắt đầu nghiêng ngã một cách quỷ dị rồi yên lặng xuống.
Lấy từng người trong Tứ đại cao thủ thiên hạ ra so sánh, thì Diệp Ly cảm thấy Lăng Thiết Hàn mới càng giống cao thủ tuyệt thế chân chính trên ý nghĩa cùng với trong suy nghĩ của mọi người hơn. Trầm ổn, dũng cảm, làm việc có độ, biểu hiện của hắn ta giống một minh chủ võ lâm chính phái trong giang hồ hơn, mà không phải đầu lĩnh sát thủ của Diêm Vương các giết người như ma.
“Thân thể Tam đệ không tốt, không biết có thể kêu người tìm đại phu xem một chút trước không?” Lăng Thiết Hàn nhìn thoáng qua nghĩa đệ vẫn mang vẻ mặt âm u kiệt ngạo, nhưng e ngại mình ở đây, nên không thể mở miệng nói chuyện, cảm thấy, nếu vẫn để đệ ấy ở đây, thì chắc cũng không dễ nói chuyện, nên mở miệng hỏi Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu cúi đầu hỏi thăm Diệp Ly, người là A Ly mời tới, tất nhiên để nàng định đoạt. Diệp Ly mỉm cười nói: “Dĩ nhiên có thể. Trong Định Vương phủ có hai vị thần y, nếu Lăng các chủ không ngại thì có thể kêu người đưa Tam các chủ qua cũng được.” Lăng Thiết Hàn tạ ơn, rồi đi ra ngoài hô một tiếng “Người đâu!”, lập tức có hai nam tử thanh niên đi đến chờ ra lệnh. Lăng Thiết Hàn nói: “Mang Tam các chủ đi gặp đại phu, nếu để cho người chạy mất, thì chính các ngươi nhìn mà làm!” Thần sắc của hai nam tử thanh niên nghiêm túc, tất nhiên hiểu ý của Các chủ. Hình phạt của Diêm Vương các cũng không phải bày biện để nhìn.
Hai người vừa muốn tiến lên mời Bệnh thư sinh rời đi, thì ánh mắt Bệnh thư sinh chợt lóe, lạnh lùng nói: “Cút!”
“Tam đệ.” Lăng Thiết Hàn trầm mặt xuống, không vui nhìn gương mặt đã tái xám còn hơi tái nhợt của Bệnh thư sinh. Bệnh thư sinh cũng biết nghĩa huynh đã thật sự nổi giận, nhưng hắn mới vừa bị Mặc Tu Nghiêu đánh một chưởng đã bị thương không nhẹ, lại bị Lăng Thiết Hàn áp chế không cho nói như vậy, lửa giận và thất bại đầy tràn trong lòng không cách nào phát tiết. Vốn trời sinh tính tình của hắn đã kỳ quái, lại bị sự áp chế này của Lăng Thiết Hàn, nên ngay cả Đại ca hết sức kính trọng từ nhỏ đến lớn cũng không quan tâm để ý nữa, cười lạnh một tiếng, quát Lăng Thiết Hàn: “Sống chết của đệ không cần huynh phải quan tâm! Không phải huynh ghét đệ gây chuyện thị phi sao? Chẳng phải chết sẽ tốt hơn sao?” Nghe vậy, sắc mặt Lăng Thiết Hàn trầm xuống, còn chưa kịp phản ứng, thì một bóng đen bay thật nhanh từ bên ngoài vào, người còn chưa đứng vững, thì đã nghe thấy “Ba!” một tiếng, một bạt tai vừa nặng vừa mạnh quăng đến trên mặt Bệnh thư sinh, Bệnh thư sinh đang hung hăng càn quấy nhìn chằm chằm Lăng Thiết Hàn, thì lập tức, khuôn mặt bị đánh nghiêng sang một bên.
“Càn rỡ! Còn không nhận lỗi với Đại ca!” Giọng nói réo rắt nhưng lại có vẻ hơi lạnh như băng, một thân áo đen ôm lấy thân hình thon dài tinh tế, càng tôn lên dáng vẻ thướt tha mềm mại. Cũng là một cô gái hơn hai mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, nhưng mặt lại như băng sương. Diệp Ly khẽ nhíu mày, trong lòng đã đoán được thân phận của cô gái——Nhị các chủ Diêm Vương các, năm xưa được người giang hồ xưng là Ngọc La Sát – Lãnh Lưu Nguyệt. Năm xưa Lãnh Lưu Nguyệt lấy khinh công và ám khí để độc bá giang hồ, nên có thể một người một ngựa xông vào trong Vương phủ, xem ra, khinh công thật sự rất tốt. Phất phất tay cho thị vệ đuổi theo Lãnh Lưu Nguyệt tới lui ra.
Bị quăng một bạt tai trước mặt mọi người, lập tức thần sắc trên mặt Bệnh thư sinh hiện lên đủ loại sắc thái. Hối hận đang chợt lóe lên trên mặt cũng lập tức biến mất, cắn chặt răng không nhìn Lãnh Lưu Nguyệt, dĩ nhiên cũng sẽ không nói lời xin lỗi với Lăng Thiết Hàn. Lăng Thiết Hàn cũng không để ý điều này, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm khi Lãnh Lưu Nguyệt đến, nói: “Lưu Nguyệt, muội mang Tam đệ đi gặp đại phu, đừng để đệ ấy chạy loạn.” Lãnh Lưu Nguyệt gật đầu, nghiêng đầu nói với Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly: “Nhất thời tình thế cấp bách, xin hai vị tha lỗi.” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Khinh công của Nhị các chủ trác tuyệt, Bản phi bội phục. Nhưng sau này, nếu Các chủ lại đến, thì vẫn nên đi cửa chính tốt hơn, không phải lần nào mũi tên của Định Vương phủ cũng không rời cung.” Lãnh Lưu Nguyệt sửng sốt, nhìn Diệp Ly nói cười vui vẻ một chút, gật đầu một cái, nói: “Đa tạ đã nhắc nhở.” Sau đó mới xoay người nói với Bệnh thư sinh: “Đi theo tỷ.”
Tính cách của Bệnh thư sinh cổ quái, nhưng cũng rất có tình cảm với hai vị nghĩa huynh, nghĩa tỷ. Lúc trước, nhất thời ngang ngạnh lên, tức giận với Lăng Thiết Hàn, lúc này bị đánh một cái tát, cũng từ từ bình tĩnh lại. Nhìn lướt qua Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đang xem kịch vui ở một bên, im lặng đi với Lãnh Lưu Nguyệt. Mặc dù trên mặt Diệp Ly không có gì, nhưng thật ra trong lòng bị Bệnh thư sinh làm cho tức giận không nhẹ. Nếu không phải bởi vì phía sau Bệnh thư sinh có một Diêm Vương các và Lăng Thiết Hàn, thì Diệp Ly thật sự đã muốn dùng hình với hắn ta rồi. Lúc này thấy hắn ta bị đánh đến ngoan ngoãn như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái không dứt. Âm thầm ủng hộ cho một cái tát kia của Lãnh Lưu Nguyệt: Đáng đánh!
Ít đi một Bệnh thư sinh phá hư không khí, lập tức, không khí trong khách sảnh tốt lên rất nhiều. Lăng Thiết Hàn hơi áy náy chắp tay nói với Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu: “Tam đệ không hiểu chuyện, có nhiều mạo phạm, mong hai vị tha lỗi.”
“Các chủ không cần để ý, chúng ta giữ lệnh đệ lại, thật sự cũng không phải hoàn toàn vì nể mặt của Lăng các chủ.” Diệp Ly mỉm cười nói. Tất nhiên, Lăng Thiết Hàn cũng hiểu được ý của Diệp Ly, dĩ nhiên, mặt mũi của Diêm Vương các thì phải cho, nhưng đường đường là Định Vương phủ thì cũng tuyệt đối không thể nào e ngại Diêm Vương các. Mà quan trọng nhất chỉ là một phần của phương thuốc cổ truyền đầy đủ của hoa Bích Lạc mà Bệnh thư sinh đang nắm trong tay kia. Lăng Thiết Hàn hơi bất đắc dĩ cười khổ nói: “Thực không dám giấu diếm, lần này tại hạ đến Tây Bắc cũng vì chuyện này.” Bệnh thư sinh có thể nhận được tin tức Định Vương phủ lấy được hoa Bích Lạc, thì dĩ nhiên, Lăng Thiết Hàn cũng có thể nhận được. Nhưng Lăng Thiết Hàn khác với Bệnh thư sinh, hắn không hận Mặc Tu Nghiêu, không thù không hận, cũng không quan hệ đến ích lợi với Mặc Tu Nghiêu, sống chết của Mặc Tu Nghiêu không có bất kỳ ảnh hưởng gì với hắn. Nếu Mặc Tu Nghiêu thật sự tráng niên mất sớm, thì nói không chừng còn muốn than một tiếng, trời cao đố kỵ anh tài. Đã ở trong tình huống hai bên đều cần hoa Bích Lạc để cứu mạng như vậy, Định Vương phủ có dược liệu, mà Diêm Vương các có phương thuốc cổ truyền, vậy tại sao không cùng lui một bước để được kết quả vẹn toàn? So với tính mạng và thân thể khỏe mạnh của nghĩa đệ nhà mình, thì ở trong mắt của Lăng Thiết Hàn điểm thù hận không giải thích được này của nghĩa đệ càng không đáng nhắc tới.
Diệp Ly nhướng mày hỏi: “Lăng các chủ cũng có phương thuốc đó sao?” Lăng Thiết Hàn thẳng thắn lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Chuyện này thì Định Vương phi cứ yên tâm, nhất định tại hạ sẽ giao phương thuốc ra, dù sao, chuyện này không chỉ quan hệ đến an nguy của Định Vương, mà cũng quan hệ đến tính mạng của Tam đệ ta.” Những chuyện khác không nói, nếu Định Vương thật sự chết đi, cho dù Tam đệ chưa bệnh chết, thì chỉ sợ Định Vương phủ cũng sẽ không bỏ qua cho đệ ấy. Diệp Ly cười nhìn hắn, hoài nghi hỏi: “Hoa Bích Lạc chỉ có một đóa, chẳng lẽ Lăng các chủ không nghĩ tới, nếu không đủ thuốc thì phải làm sao đây?”
Lăng Thiết cười lạnh nói: “Tại hạ không hiểu y độc, nhưng nếu Tam đệ tính dùng một nửa hoa Bích Lạc để chế dược, một nửa dùng để luyện độc, thì chắc chắn sẽ không đủ. Hơn nữa. . . Tại hạ cũng không phải nhất định muốn hoa Bích Lạc, chỉ hy vọng thân thể của Tam đệ có thể khá hơn một chút mà thôi. Từ nhỏ đệ ấy đã chịu khổ nhiều hơn người khác, cho nên tính tình mới cổ quái hơn người bên ngoài một chút, kể từ sau khi bị thương thì lại càng trở nên quái gở, cũng là người làm huynh trưởng như tại hạ không biết cách dạy dỗ, mong hai vị bao dung.” Vấn đề của Bệnh thư sinh cũng không phải trúng độc như Mặc Tu Nghiêu, thân thể của đệ ấy vì bị trọng thương mà tạo thành. Mặc dù hoa Bích Lạc là phương pháp giải quyết tốt nhất, nhưng chưa hẳn là phương pháp giải cứu duy nhất. Với năng lực của Định Vương phủ, thì trong thiên hạ, dược liệu gì mà không tìm được, danh y gì mà không mời được? Lăng Thiết Hàn cũng đã từng muốn tự đến Định Vương phủ mời Trầm Dương ra tay chữa trị cho Bệnh thư sinh nhiều lần, nhưng lại bị Bệnh thư sinh kịch liệt phản đối, thậm chí không tiếc bỏ nhà trốn đi, cho nên mới thành ra như vậy.
Tất nhiên Diệp Ly cũng hiểu ý của Lăng Thiết Hàn, không thể không có nhiều thêm một phần hảo cảm với đầu lĩnh sát thủ số một trên giang hồ này. Mặc kệ Lăng Thiết Hàn và Diêm Vương các đã làm gì, thì ít nhất, Lăng Thiết Hàn cũng đối xử thật tốt với đệ đệ Bệnh thư sinh không có chút quan hệ huyết thống nào này. Lấy tính cách như vậy của Bệnh thư sinh, tuyệt đối không phải người làm cho người khác yêu thích, Lăng Thiết Hàn còn có thể tỉ mỉ suy nghĩ như vậy, thật sự không dễ. Còn có tính cách và thủ đoạn độc ác kia của Bệnh thư sinh, nếu không phải có Lăng Thiết Hàn áp chế, thì chỉ sợ, mấy năm nay cũng đã gây ra không ít tai họa trên giang hồ. Mặc dù thế lực Diêm Vương các rất lớn, nhưng trong chốn giang hồ đầm rồng hang hổ, không biết chừng khi nào Bệnh thư sinh lại chọc tới nhân vật không nên chọc vào.
“Lăng các chủ thật sự là huynh trưởng tốt. Đã như vậy, Các chủ không ngại thì ở lại Ly thành một thời gian ngắn với Nhị các chủ và Tam các chủ đi. Về phần chuyện phương thuốc cổ truyền, thì cũng không cần gấp gáp. Cũng không phải Bản phi không tin Các chủ, mà thật sự chuyện này quan hệ trọng đại, vẫn nên để Tam các chủ lấy ra một cách cam tâm tình nguyện thì tốt hơn.” Diệp Ly gật đầu, mở miệng nói với Lăng Thiết Hàn.
Lăng Thiết Hàn trầm tư một lát, gật đầu đồng ý với đề nghị của Diệp Ly. Hắn cũng hiểu, tại sao Diệp Ly lại có sự băn khoăn này, thật sự tính tình của Tam đệ nhà mình cực đoan quá mức. Cho dù có hắn ra mặt, thì không chừng với tính tình kỳ quái, cố chấp không thay đổi như trâu này của nghĩa đệ, sẽ liều mạng có chết cũng phải đồng quy vu tận với Định Vương. Đến lúc đó, đi theo sẽ không chỉ mỗi tính mạng của Định Vương và Tam đệ, chỉ sợ còn có tính mạng của tất cả mọi người trong Định Vương phủ và Diêm Vương các. Tình huống của Mặc Tu Nghiêu thì Lăng Thiết Hàn cũng biết một ít, thấy lúc này mà Diệp Ly còn có thể không kiêu không nóng nảy như thế, cũng không thể không kính trọng thêm vài phần, “Như vậy liền quấy rầy Vương phi.”
Nói xong chuyện của Bệnh thư sinh và Lăng Thiết Hàn đi hay ở, Diệp Ly liền đứng dậy, để lại không gian riêng cho Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn nói chuyện, đứng dậy đi đến viện của Trầm Dương. Mặc dù vừa rồi, vị Nhị các chủ Diêm Vương các kia cũng chỉ kinh hồng thoáng hiện (xuất hiện chớp nhoáng), nhưng đột nhiên Diệp Ly lại nổi lên một tia tò mò và hứng thú với cô gái lạnh như băng sương này.
Trong khách sảnh chỉ còn lại Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn, trong chốc lát lại trở nên yên lặng. Hai nam nhân cùng có khí thế bất phàm, hơn nữa, trên người Mặc Tu Nghiêu lại ẩn chứa tôn quý và khí phách trời sinh của xuất thân trong nhà Vương hầu, mà Lăng Thiết Hàn lại càng nhiều thêm mấy phần phóng khoáng và tiêu sái của người trong giang hồ. Bàn về dung mạo, thì Lăng Thiết Hàn hơi thua Mặc Tu Nghiêu hai phần, nhưng hiển nhiên, tính cách chững chạc, phóng khoáng, lại không thiếu tiêu sái, rộng lượng của Lăng Thiết Hàn cũng dễ khiến cho người khác đến gần hơn Mặc Tu Nghiêu.
An tĩnh uống trà một lát, Lăng Thiết Hàn mới giơ chén trà lên kính và cười nói với Mặc Tu Nghiêu: “Đã sớm nghe nói Định Vương phi chính là kỳ nữ tử số một số hai hiện nay, vốn ở Nam Cương cũng đã gặp mặt một lần, hôm nay vừa thấy mới biết danh bất hư truyền. Vương gia cưới được một người vợ tốt như thế, thật là phúc phận tốt.”
Mặc Tu Nghiêu không chút khách khí, gật đầu nói: “Tất nhiên A Ly là người vợ tốt. Đừng nói lần này Lăng các chủ đến đây thật sự chỉ vì Bệnh thư sinh đi? Nếu như vậy, thì có lẽ không cần. Trước đây, ta và ngươi đã có giao ước, chỉ cần hắn ta không chọc giận ta, thì ta sẽ không động đến hắn ta.” Lăng Thiết Hàn mỉm cười nhìn hắn, hoài nghi hỏi: “Vậy sao mới vừa rồi ta lại cảm thấy Vương gia muốn đưa đệ ấy vào chỗ chết đây?” Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, nói: “Hắn ta muốn làm A Ly bị thương! Ta sẽ giữ lại cho hắn ta một mạng.” Còn về cách giữ lại như thế nào, thì chính hắn định đoạt, chỉ chừa lại một hơi, cũng xem như giữ lại một mạng.
“Ta và ngươi đều biết, căn bản đệ ấy không thể làm cho Định Vương phi bị thương.” Không nói thân thủ của chính Định Vương phi, thị vệ đứng phía sau Định Vương phi cũng không phải dễ chọc vào. Dựa vào thân thủ không có độc dược, thì chẳng khác nào nửa phế nhân của Tam đệ nhà mình, muốn làm Định Vương phi bị thương, thì căn bản là suy nghĩ kỳ lạ. Nhưng mà, Lăng Thiết Hàn cũng không tính dây dưa vấn đề này với Mặc Tu Nghiêu, người ta ra mặt vì ái thê, hơn nữa, Diêm Vương các đuối lý, hắn cũng không thể ngăn. Nếu không, chọc cho Mặc Tu Nghiêu xù lông lên, thì chỉ khiến Tam đệ càng tệ hơn. Thở dài, không nghĩ đến đệ đệ khiến người ta nhức đầu kia nữa, Lăng Thiết Hàn nói: “Không phải ngươi hỏi ta tới Ly thành làm gì sao? Mới có một vụ làm ăn tìm tới Diêm Vương các.”
Mặc Tu Nghiêu cau mày, “Có liên quan đến Định Vương phủ sao?”
Lăng Thiết Hàn gật đầu nói: “Đúng vậy, mặc dù Diêm Vương các đã nói không nhận các vụ làm ăn có liên quan đến Định Vương phủ từ lâu, nhưng lần này đối phương cũng không phải muốn ám sát người của Định Vương phủ, hơn nữa, đưa ra giá tiền cũng khiến người ta động tâm cực kỳ.” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn ta. Diêm Vương các là nơi mua bán chuyện giết người, không giết người, thì còn tìm bọn họ làm gì? Nếu là chuyện khác, thì tất nhiên còn có nơi có thể làm tốt hơn bọn họ. Lăng Thiết cười lạnh nói: “Ta đã nhận.”
Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nhìn hắn ta, Lăng Thiết Hàn chỉ đành phải bất đắc dĩ than thở, nghiêm mặt nói: “Không phải mấy ngày trước, ngươi đã đánh với Lôi Chấn Đình một trận sao? Đối phương hy vọng, ta có thể đánh với ngươi một trận nữa. Chắc là, nếu không phải không tìm được Mộc Kình Thương, thì có thể đối phương còn tìm Mộc Kình Thương đánh với ngươi một trận.”
“Lý do?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.
Lăng Thiết Hàn lắc đầu, cau mày nói: “Mấy ngày nay, chính ta cũng đã suy nghĩ mấy lần, ngươi đánh với Lôi Chấn Đình, chắc chắn người nào cũng không ra toàn lực, nên mới đều toàn thân trở lui. Nếu ta và ngươi thật sự động thủ, thì chắc chắn là cục diện lưỡng bại câu thương. Nhưng mà. . . cũng đã hơn mười năm, lại có thể tỷ thí với Định Vương lần nữa, Bản tọa vẫn rất mong đợi.” Hơn mười năm trước, Lăng Thiết Hàn cũng chỉ là một thanh niên mới hơn hai mươi, thật sự là lúc khí huyết dâng cao. Mặc dù Trấn Nam Vương có danh tiếng bên ngoài, nhưng đến cùng vẫn lớn tuổi hơn bọn hắn nhiều lắm, trong thiên hạ có thể đánh đồng với hắn cũng chỉ có mỗi Mộc Kình Thương. Ai biết, lúc ấy, Mặc Tu Nghiêu gần mười bốn tuổi, một thân áo trắng, một con ngựa, một kiếm ngang trời giết ra, năm ấy luận kiếm giữ các cao thủ thiên hạ không biết làm kinh diễm bao nhiêu người. Mặc dù Lăng Thiết Hàn không thua, nhưng phải dựa vào một chiêu chênh lệch để thắng hiểm một thiếu niên mười bốn tuổi, kết cục gần như đánh ngang tay, cũng không phải tuyệt diệu như vậy với Lăng Thiết Hàn vào lúc đó. Lúc ấy, Lăng Thiết Hàn và Mặc Tu Nghiêu đã giao hẹn, năm năm sau sẽ quyết định thắng thua, sau đó liền bế quan trong Diêm Vương các, ai biết, năm năm sau xuất quan, tin tức đầu tiên nhận được lại là Tam đệ nhà mình không biết sống chết đi gây chuyện với Mặc Tu Nghiêu, đồng thời cũng biết chuyện Mặc Tu Nghiêu bị trọng thương tàn phế. Lúc ấy tâm tình của Lăng Thiết Hàn càng phức tạp hơn sau khi tỷ võ với Mặc Tu Nghiêu vào lúc trước. Cảm giác kia giống như cảm giác, ngươi vất vả khổ luyện năm năm, rốt cuộc mình đã có thể giết chết địch nhân của mình, kết quả lại có người nói cho ngươi biết, hôm qua địch nhân của ngươi đã tự tử chết rồi vậy.
“Ngươi thật sự muốn đánh?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.
Lăng Thiết cười lạnh nói: “Tại sao không đánh chứ? Hay thân thể của ngươi còn chưa khỏe hoàn toàn? Vậy thì chờ sau khi hoa Bích Lạc luyện thành, lại đánh cũng không muộn. Vừa lúc Bản tọa cũng đã quên định ra ngày tỷ võ với đối phương.” Sở dĩ hắn nhận, chỉ bởi vì hắn muốn so chiêu với Mặc Tu Nghiêu, cho nên tất nhiên, thời gian và địa điểm sẽ do hắn và Mặc Tu Nghiêu quyết định.
Đã nhiều năm như vậy, cái gọi là Tứ đại cao thủ thiên hạ đều tự làm theo ý mình, hầu như không có cơ hội gặp mặt, điều này đã làm cho Lăng Thiết Hàn cảm thấy buồn bực từ lâu. Hắn cần tỷ thí với cao thủ ngang cấp để tăng vũ kỹ của mình lên. Mà trong đó, không thể nghi ngờ, Mặc Tu Nghiêu là một đối thủ tốt nhất. Về phần Trấn Nam Vương, sau khi nghe nói trận tỷ võ của Mặc Tu Nghiêu với Trấn Nam Vương lúc trước, Lăng Thiết Hàn đã mất hứng thú với võ công của lão ta. Hiển nhiên võ công của Trấn Nam Vương vẫn còn dừng lại ở trình độ vào mười năm trước, nếu đánh toàn lực, thì Lăng Thiết Hàn có cảm giác, ít nhất, mình có thể nắm chắc tám phần thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.