Quyển 1 - Chương 265: Mặc Tiểu Bảo và Lãnh Tiểu Ngốc
Phượng Khinh
26/10/2015
Edit: Ca Tang
Beta: Sakura
Trong khách sạn, chưởng quỹ kiên cường chống đỡ đưa đoàn người Mặc Tu Nghiêu vào khách viện, vừa ra khỏi cửa liền đặt mông ngã ngồi xuống đất, hai chân nhũn ra không bò dậy nổi. Nếu là trước đây, có thể tiếp đãi cả nhà Định Vương thì tất nhiên vinh quang vô thượng cho quán trọ của hắn, nhưng mà hiện tại…Hiện tại vừa nghĩ tới quan hệ giữa Định Vương cùng với hoàng thất thì trong lòng nhịn không được phát run, cũng không biết đây là phúc hay họa mà.
Nhìn thị vệ thần sắc hờ hững canh giữ cửa viện, chưởng quỹ tuyệt đối không có gan đi mật báo. Trong lòng run lên, từ dưới đất bò dậy, vẻ mặt như đưa đám quay trở về.
Rốt cuộc đoàn người Mặc Tu Nghiêu xuất hiện ở cửa quán trọ bị nhiều người lui tới thấy được, không tới nửa ngày tin tức Định Vương hồi kinh trụ lại quán trọ sang trọng nhất trong kình thành truyền khắp Sở Kinh, đương nhiên cũng truyền tới các phủ đệ quyền quý và hoàng cung. Về phần có bao nhiêu người buồn vui bao nhiêu người bị dọa sợ thì người bên ngoài không thể biết được.
Trong lòng mọi người đều bàng hoàng cùng có tâm tư riêng, trong tiểu viện u nhã phía sau quán trọ, Lãnh Hạo Vũ mang vẻ mặt đau khổ hướng Mặc Tu Nghiêu tố khổ: “Vương gia, ngài muốn hồi kinh thì cũng không cần phải khoa trương như vậy mà. Cho dù khoa trương thì ngài cũng không cần trụ tại khách sạn. Chúng ta ra vào đều bất tiện.”
Hắn và Phượng Tam công khai là người Định Vương phủ nhưng tính chất không giống nhau. Mặc dù Lãnh nhị công tử hắn quan hệ với người trong nhà không hòa thuận nhưng hiện tại vẫn là Lãnh gia nhị công tử mà. Cũng chính bởi vì quan hệ với Phượng Tam nên mới có hai phần giao tình buôn bán với Định vương thôi, mặt khác, Lãnh nhị phu nhân và Định vương phi trước khi lập gia đình vốn là khuê trung mật hữu. Ngay cả như vậy thì cũng không có chuyện Định vương vừa hồi kinh đã tới nhà bọn họ chơi nha.
Vì vậy Lãnh nhị công tử đáng thương tuổi đã hơn ba mươi còn phải mang theo vợ con một lần nữa bỏ qua quân tử, vượt tường mà đến. Diệp Ly và Mộ Dung Đình ngồi một bên, nghe Lãnh Hạo Vũ oán trách cũng không khỏi nhìn nhau cười một tiếng. Mặc dù mấy năm không gặp nhưng tính tình cũng không thay đổi so với ban đầu, hai người ngồi một bên nhẹ giọng tán gẫu, vừa nhìn hai đứa bé đang chơi đùa bên cạnh.
Con trai Lãnh Hạo Vũ và Mộ Dung Đình nhỏ hơn Mặc Tiểu Bảo hai tuổi, tên là Lãnh Quân Hàm. Bé con mới ba tuổi giống hệt Lãnh Hạo Vũ, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng nhìn ra được bộ dáng có mấy phần tuấn mỹ. Nhưng mà so với Mặc Tiểu Bảo ranh mãnh cổ quái, Lãnh Quân Hàm càng giống như tiểu bao tử nhu thuận mềm mại. Lãnh Quân Hàm tiểu bao tử cùng Mặc Tiểu Bảo hết sức hợp ý, vừa gặp đã không sợ người lạ, ở sau lưng Mặc Tiểu Bảo chạy tới chạy lui, kêu ca ca lanh lợi không chịu được.
Nhưng mà loại hợp ý này hiển nhiên chỉ từ một phía, Mặc Tiểu Bảo sinh ra ánh mắt đã đặt trên đỉnh đầu, nhìn tiểu bao tử vừa gặp đã được mẫu thân ôm hết sức không vừa mắt. Đôi mắt to tròn dùng sức trừng, nhưng mà Lãnh Quân Hàm lại đem cái nhìn chằm chằm của hắn trở thành thân cận “Ca ca, cùng Quân Hàm chơi đùa đi mà.” Lãnh Quân Hàm từ nhỏ lớn lên một mình, bên người không có đồng bạn cùng nhau chơi đùa. Vì vậy nhìn thấy ca ca xinh đẹp dĩ nhiên là hết sức cao hứng.
Mặc Tiểu Bảo liếc mắt, ai muốn cùng tiểu ngu ngốc nhà ngươi chơi đùa? So với Từ Tri Duệ nhà cậu hai còn đần hơn. “Bản thế tử không thèm chơi đùa với nhóc con cái gì cũng không biết.”
“Mặc Tiểu Bảo!” Diệp Ly cảnh cáo nhìn bé một cái, Mặc Tiểu Bảo sợ nhất mẫu thân tức giận, chỉ đành ủy khuất vươn tay cho Lãnh Quân Hàm nắm, kiêu ngạo nói: “Được rồi, Bản thế tử miễn cường đồng ý chơi với ngươi.”
“Tiểu Bảo ca ca tốt nhất, chơi với Quân Hàm đi.” Lãnh Quân Hàm vui mừng dắt tay Mặc Tiểu Bảo. Một tiếng Tiểu Bảo ca ca lập tức khiến cho Mặc Tiểu Bảo tối mặt, đưa ra một tay nắm lấy quai hàm nhỏ của Lãnh Quân Hàm : “Bản thế tử tên Mặc Ngự Thần, miễn cưỡng đồng ý ngươi gọi ta là Ngự Thần ca ca.” Lãnh Quân Hàm mờ mịt, đứa bé ba tuổi còn chưa hiểu được tên nào dễ nghe tên nào không, rõ ràng là Tiểu Bảo ca ca mà, “Tiểu Bảo ca ca…”
Sao Lãnh Hạo Vũ có thể nhìn được Mặc Tiểu Bảo khi dễ con trai mình, nhích lông mày, cười nói: “Ơ, Tiểu Bảo thế tử, làm phiền cháu chiếu cố Quân Hàm nhà ta nhé.” Gương mặt trắng noãn của Mặc Tiểu Bảo chợt đỏ, run run chỉ vào Lãnh Hạo Vũ hồi lâu, giậm chân một cái buông bàn tay Lãnh Quân Hàm ra, rơi lệ chạy đi.
Lãnh Quân Hàm bị bỏ lại ủy khuất vô cùng: “Tiểu Bảo ca ca…”
“Không được gọi ta là Tiểu Bảo!.” Xa xa truyền đến tiếng Mặc Tiểu Bảo rống giận, đáng tiếc Lãnh Quân Hàm đang vội vàng đuổi theo Tiểu Bảo ca ca không nghe thấy,” Tiểu Bảo ca ca, chờ ta một chút…”
Nhìn Lãnh Quân Hàm nện bước chân ngắn đuổi theo Mặc Tiểu Bảo, Mộ Dung Đình vội vàng gọi bà vú đuổi theo, có chút lo lắng hỏi: “Tiểu thế tử không sao chứ?” Diệp Ly hiểu rõ tính tình con trai mình, lại cười nói: “Kệ nó đi, tức giận một hồi là lại tốt thôi.”
Lãnh Hạo Vũ vung chiết phiến, biết rõ còn hỏi: “Tiểu thế tử sao vậy? Ta kêu một tiếng Tiểu Bảo thế tử nhưng phản ứng cũng không cần lớn như vậy đi?” Ở Ly thành bị kêu như vậy cũng thành quen rồi mà.
Diệp Ly cười nói: “Không sao. Đại khái là người trong khắp thiên hạ đều biết nhũ danh hắn là Mặc Tiểu Bảo cho nên tìm một chỗ ẩn núp mà thương tâm đi.” Nghe vậy. Mộ Dung Đình rốt cuộc nhìn không được cất tiếng cười to. Nàng thật không hiểu được Định Vương và A Ly thoạt nhìn đều rất nghiêm chỉnh sao có thể lấy một cái tên khôi hài như vậy cho con trai, còn truyền bá cho mọi người đều biết. Nếu là đứa bé nhà dân chúng bình thường thì không nói, nhưng mà Mặc Tiểu Bảo lại là Thế tử Định Vương phủ đó. Diệp Ly cũng thật bất đắc dĩ, ai bảo số mệnh Mặc Tiểu Bảo không tốt, gặp phải một người cha vô lương tâm mà?
“Chiến sự giữa Đại Sở và Bắc Nhung, Vương gia thấy thế nào?” Lãnh Hạo Vũ nhìn Mặc Tu Nghiêu nghiêm mặt hỏi. Mặc Tu Nghiêu rũ mắt, nhàn nhạt nói: “ Đây là chuyện của Đại Sở và Bắc Nhung, Bản vương thấy thế nào thì có quan hệ gì?”
Lãnh Hạo Vũ do dự một chút hỏi: “Ý của Vương gia là Định Vương phủ sẽ không nhúng tay vào chuyện này?”
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nói: “Hoàng gia sẽ không cho chúng ta cơ hội nhúng tay vào chuyện này. Nếu như ngươi không yên lòng cha ngươi thì nên sớm có tính toán. Định Vương phủ không phải không thể giúp. Nhưng chúng ta nhúng tay vào thì chỉ là hại ông ấy mà thôi.”
Lãnh Hạo Vũ cười khổ, nhàn nhạt nói: “ Ta thì có thể tính toán gì? Cho tới bây giờ ông ta cũng chưa từng đặt đứa con trai không nên thân này vào trong mắt. Ta tối đa cũng chỉ có thể bảo vệ tính mạng ông ta.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “Trở về sẽ để Tần Phong điều hai người cho ngươi. Chỉ sợ sau này Sở kinh không còn an toàn, đợi sau khi chuyện bên này kết thúc, các ngươi hãy trở về Ly thành đi.” Đáp án Lãnh Hạo Vũ đưa ra khiến cho Mặc Tu Nghiêu rất hài lòng, làm cấp trên hắn dĩ nhiên không thích một thuộc hạ lòng dạ ác độc, không niệm tình thân, dù Lãnh Hoài không coi trọng Lãnh Hạo Vũ nhưng vẫn là cha ruột hắn ta. Nhưng hắn cũng không hi vọng Lãnh Hạo Vũ vì Lãnh Hoài mà làm hỏng chuyện của hắn.
Lãnh Hạo Vũ trên mặt vui mừng, “Đa tạ Vương gia.” Để cho Tần Phong đưa người đến thì chắc chắn là tinh anh trong tinh anh của Kỳ Lân. Có Kỳ Lân âm thầm bảo vệ phụ thân, coi như trong tương lai phụ thân chiến bại thì Lãnh Hạo Vũ cũng nắm chắc có thể mang phụ thân sống sót trở về. Mặc Tu Nghiêu khoát khoát tay không việc gì, cau mày hỏi: “Hiện nay Mặc Cảnh Kỳ thế nào? Mặc Cảnh Lê lại không vội vã lên ngôi, đây vốn không phải tác phong của hắn ta.”
Nhắc tới Mặc Cảnh Kỳ, Lãnh Hạo Vũ không có chút thiện cảm nào, ngay cả thương hại cũng không muốn, “Mặc Cảnh Kỳ tạm thời còn chưa chết, đại khái là Mặc Cảnh Lê muốn hành hạ hắn. Nhưng mà trong tay Mặc Cảnh Kỳ cũng nắm được nhược điểm của Mặc Cảnh Lê, cho nên chỉ có thể lùi một bước, để con trai Liễu Quý phi làm Hoàng Thái tử.”
Mặc Tu Nghiêu khiêu mi, Lãnh Hạo Vũ cười nói: “Vốn ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà mấy ngày trước nhận được tin tức, ngày thứ nhất Mặc Cảnh Lê lên làm Nhiếp chính vương liền nâng một cước với con trai duy nhất.” Những người ngồi đây đều là người thông minh, Lãnh Hạo Vũ chỉ thoáng nhắc tới nhưng tất nhiên cũng hiểu được mấu chốt trong đó, “Đứa bé trong Lê Vương phủ không phải là của Mặc Cảnh Lê, con trai Mặc Cảnh Lê bị giấu đi?”
Mặc Tu Nghiêu chậm rãi nói, suy tư trong chốc lát, tiếp tục nói: “ Mặc Cảnh Lê không phải là người vì một đứa bé mà buông tha cho ngôi vị hoàng đế, duy nhất có thể chính là..đó là đứa con trai duy nhất của hắn. Lại nói, nhiều năm như vậy nhưng trừ Diệp Oánh ra thì trong phủ Mặc Cảnh Lê đúng là không có thêm đứa con nào khác.” Mặc Cảnh Lê không giống Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu chỉ có một thê tử là Diệp Ly nhưng mà trong phủ Mặc Cảnh Lê vương phi, trắc phi , thiếp thân cùng thông phòng không thiếu. Qua nhiều năm như vậy mà chỉ có một đứa bé, ngay cả người mang thai cũng không có, điều này có chút kỳ quái. Nói như vậy Mặc Cảnh Kỳ trong đó đã động tay động chân.
Mộ Dung Đình có chút im lặng nói: “ Hai huynh đệ này thật sự quái gở.”
Mặc dù mọi người không lên tiếng nhưng cũng vô cùng đồng ý quan điểm của nàng. Có thể không quái gở sao? Mặc dù là huynh đệ ruột thịt nhưng lại minh tranh ám đấu nhiều năm như vậy, Mặc Cảnh Kỳ bị Mặc Cảnh Lê hạ thủ nằm trên giường không có cơ hồi xoay người, Mặc Cảnh Lê lại bị Mặc Cảnh Kỳ làm cho thiếu chút thì đoạn tử tuyệt tôn, tính ra thì ai cũng không chiếm được tiện nghi.
Nhắc tới hai huynh đệ Mặc Cảnh Kỳ, Lãnh Hạo Vũ có chút bận tâm nói: “Hiện tại Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê khẳng định đã biết Vương gia hồi kinh, Vương gia và Vương phi có muốn đổi nơi ở không, trong quán trọ dù sao cũng không hẳn an toàn.” Mặc Tu Nghiêu khoát khoát tay lạnh nhạt nói: “ Không sao, hiện tại bọn họ không ai dám liều lĩnh động thủ.”
Đang nói, Trác Tĩnh ngoài cửa đi vào bẩm báo nói: “Vương gia, Vương phi, Lê vương ở bên ngoài cầu kiến.” Mặc Tu Nghiêu khiêu mi, nhàn nhạt nói: “ Quả nhiên đã tới.”
Mặc Tiểu Bảo thở hổn hển lao ra khỏi tiểu viện, chạy ra bên ngoài. Đây là một sân nhỏ thông nhau, bên ngoài đều có người coi chừng. Mặc dù Mặc Tiểu Bảo thỉnh thoảng nghịch ngợm gây sự nhưng vẫn rất đúng mực, dĩ nhiên bé biết đây là Sở Kinh chứ không phải Ly thành có thể ngang ngược. Cho nên mặc dù tức giận thì bé cũng sẽ không chạy ra bên ngoài, chỉ đứng dưới cây đại thụ trong ngoại viện yên lặng thương tâm. Nhũ danh bị truyền bá mọi người đều biết khiến cho bé cảm thấy rất mất mặt, Tiểu Bảo trầm tư nửa ngày, rốt cuộc quyết định: bé cũng muốn truyền bá nhũ danh phụ vương bé! Về phần nhũ danh phụ vương bé là gì? Mặc Tiểu Bảo còn chưa có nghĩ đến.
“Tiểu Bảo ca ca…” giọng nói của Lãnh Quân Hàm từ xa truyền đến, hiển nhiên là người bạn nhỏ Lãnh Quân Hàm vẫn bám riết không tha tìm kiếm người bạn mới của bé. Đứng giữa đám thuộc hạ, Mặc Tiểu Bảo nghe tiếng Tiểu Bảo ca ca mềm nhũn kia đã cảm thấy da đầu tê dại, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy vẻ mặt bọn thị vệ canh giữ ở cửa muốn cười mà không cười, Mặc Tiểu Bảo chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nhảy không ngừng. Cắn răng, hướng về phía Lãnh Quân Hàm lảo đảo từ bên trong vọt ra tìm kiếm mình khắp nơi. Mặc Tiểu Bảo rốt cuộc đứng lên, lạnh lùng nói: “Lãnh tiểu ngốc, đệ tới đây.”
Lãnh Quân Hàm vừa quay đầu lại liền thấy Tiểu Bảo ca ca xinh đẹp đứng dưới tàng cây hướng chính mình ngoắc ngoắc, lập tức lộ ra nụ cười sán lạn hướng Mặc Tiểu Bảo chạy vội tới. Mặc Tiểu Bảo hung hăng nắm hai má Lãnh Quân Hàm nhìn chòng chọc hắn nói: “Ta tên là Mặc Ngự Thần, nghe rõ không hả? Mặc – Ngự – Thần! Gọi ta là Ngự Thần ca ca!” Mặc dù không cách nào hiểu được cách nghĩ của Mặc Tiểu Bảo nhưng Lãnh Quân Hàm vẫn phát hiện Tiểu Bảo ca ca thực sự mất hứng: “Ta…ta không gọi là Lãnh Tiểu Ngốc….”
Mặc Tiểu Bảo liếc mắt, “ Ta cũng không gọi là Mặc Tiểu Bảo.”
“…” Nhưng mà dì Vương phi rõ ràng gọi ca là Tiểu Bảo mà. Mặc Tiểu Bảo hung hăng trợn mắt nhìn Lãnh Quân Hàm một cái, “Ngự Thần ca ca! Có nghe thấy không? Không gọi thì không mang theo đệ đi chơi.”
“Ngự Thần ca ca…” Lãnh Quân Hàm nhỏ giọng kêu lên. Mặc Tiểu Bảo hài lòng gật đầu, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lãnh Quân Hàm, làm ra vẻ nói: “Đây mới là bé ngoan, trẻ nhỏ dễ dạy.” Lãnh Quân Hàm vuốt đầu nhỏ ha hả cười khúc khích, Tiểu Bảo ca ca chịu dẫn bé đi chơi rồi sao?
“Ngươi là con trai Mặc Tu Nghiêu?” Giọng nói có chút lãnh đạm từ nơi không xa truyền tới. Mặc Tiểu Bảo theo tiếng nói nhìn lại, một nam tử trung niên mặc áo bào đen thêu kim mãng đứng bên ngoài nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt lãnh đạm có chút kỳ quái khiến cho Mặc Tiểu Bảo không thoải mái, vì vậy Mặc Tiểu Bảo bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, hất hàm ngạo nghễ nói: “ Chính là Bản Thế tử, ngươi là ai?” Không phải chỉ là một Vương gia thôi sao? Mặc triều phục chói sáng đi khắp nơi như vậy là sợ người khác không biết thân phận của hắn sao. Phụ vương của bé mới là vị Vương gia lợi hại nhất.
Mặc Cảnh Lê nào biết bạn nhỏ Mặc Tiểu Bảo chỉ mới nhìn một chút đã có thể suy đoán nhiều như vậy, ánh mắt có chút phức tạp nhìn đứa bé tuấn mĩ mặc cẩm y màu đen trước mặt. Đứa nhỏ này dung mạo so với Mặc Tu Nghiêu hồi bé còn tinh xảo hơn một chút, ngạo khí giữa hai hàng lông mày càng sâu hơn Mặc Tu Nghiêu khi còn bé, hiển nhiên là thiên chi kiêu tử được cha mẹ sủng ái. Nghĩ đến đây lại nhớ tới con trai mình không biết đang ở nơi nào, thần sắc Mặc Cảnh Lê càng thêm âm trầm.
Mặc Tiểu Bảo không vui trợn mắt nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Lê, Bản thế tử hỏi cư nhiên không trả lời, thật là không lễ phép. Vừa nghiêng đầu, Mặc Tiểu Bảo xoay người đi “Lãnh Tiểu Ngốc, đi.”
“Tiểu…Ngự Thần ca ca, ta không phải là Lãnh Tiểu Ngốc.” Lãnh Quân Hàm đuổi theo phía sau cường điệu nói. Mặc Tiểu Bảo rất là bao dung gật đầu nói: “Ta nhớ được, Lãnh Tiểu Ngốc.”
Nhìn hai đứa bé tay trong tay rời đi, sắc mặt Mặc Cảnh Lê tối tăm đứng đó, cũng không biết suy nghĩ gì. Trác Tĩnh đi ra nói: “Lê Vương, Vương gia vương phi cho mời.” Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân đi vào.
Mặc Tu Nghiêu đang ở trong sân đánh cờ cùng với Diệp Ly, Lãnh Hạo Vũ và Mộ Dung Đình tất nhiên đã tránh đi. Thấy Mặc Cảnh Lê đi vào, Mặc Tu Nghiêu cũng không có ý định đứng dậy đón khách, ghé mắt liếc hắn một cái nhàn nhạt nói: “Có chuyện?”
Trên mặt Mặc Cảnh Lê thoáng qua vẻ tức giận, ở trước mặt Mặc Tu Nghiêu hình như hắn vĩnh viễn không thể đứng nhất. Mặc Tu Nghiêu đã từng là Nhị công tử Định Vương phủ, hắn đường đường là hoàng tử nhưng không được cưng chiều bằng hắn ta, không được đắc ý bằng hắn ta, không được phách lối bằng hắn ta. Đợi đến khi trưởng thành, hắn được phong làm Lê Vương còn hắn ta không có chiến công nào nữa, mà hiện nay, hắn đã trở thành Nhiếp chính vương Đại Sở, nhưng ở trước mặt Mặc Tu Nghiêu hình như cũng không coi là gì. Điều này sao có thể khiến cho Mặc Cảnh Lê tâm bình khí hòa?
“Ngươi thật to gan?! Lại còn dám trở lại!” Mặc Cảnh Lê lạnh giọng nói. Mặc Tu Nghiêu tiện tay bỏ con cờ xuống, dựa vào ghế cười nhạt nói: “Bản vương trở lại, ngươi dám làm gì?”
Mặc Cảnh Lê cắn răng, hắn dám làm gì? Hắn không dám làm gì cả!.
Hôm nay biên giới bị xâm phạm, Bắc Nhung, Tây Lăng như hổ rình mồi, coi như Mặc Tu Nghiêu một thân một mình trở lại thì hắn cũng không dám làm gì hắn ta. Một khi Mặc Tu Nghiêu xảy ra chuyện, Mặc gia quân tất nhiên sẽ dốc toàn lực báo thù cho hắn ta, đến lúc đó Bắc Nhung, Tây Lăng cùng nhau quấy nhiễu, Đại Sở đối mặt với toàn địch không bao lâu sẽ bị nuốt gọn không còn một mống.
Hừ một tiếng, thấy Mặc Tu Nghiêu hoàn toàn không có ý định mời mình ngồi, Mặc Cảnh Lê tự mình đi qua một bên ngồi xuống chiếc ghế trống. Ánh mắt nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu nói: “Lúc này ngươi trở lại rốt cuộc có âm mưu gì?”
Mặc Tu Nghiêu cười giễu sự cảnh giác của hắn: “Âm mưu? Đây không phải là sở trường của ngươi và Mặc Cảnh Kỳ sao? Như thế nào? Dược hạ trên người Mặc Cảnh Kỳ có đủ dùng không, nơi này Bản vương còn có một chút.” Ánh mắt Mặc Cảnh Lê co rút, “Bản vương không biết ngươi đang nói cái gì.” Mặc Tu Nghiêu thiêu mi nói: “Không biết sao? Thời điểm ngươi ở trong thánh địa Nam Cương cùng với lão thái bà kia mua dược, vừa đúng lúc Bản vương và A Ly đứng bên cạnh nhìn, cho nên liền thuận tiện cầm một chút trở về cho Trầm tiên sinh nghiên cứu. Ngươi nói xem…Hơn nửa năm nay Trầm tiên sinh có thể nghiên cứu ra giải dược hay không?”
Mặc Cảnh Lê nhìn Diệp Ly bên cạnh bình tĩnh uống trà, đột nhiên cảm thấy không còn mặt mũi nào. Nhưng mà ý tứ trong lời nói của Mặc Tu Nghiêu khiến hắn càng thêm bất an, “Ngươi có giải dược?”
Mặc Tu Nghiêu có chút kinh ngạc nhướng mày, “Bản vương có nói như vậy sao?”
“Mặc Tu Nghiêu! Ngươi….” Mặc Cảnh Lê tức giận muốn ném chén trà trong tay vào mặt Mặc Tu Nghiêu. Mấy năm nay, địa vị quyền thế của hắn dần dần tăng cao, rất ít khi nổi nóng như vậy. Nhưng mà Mặc Tu Nghiêu chỉ tùy tiện nói mấy câu có thể khiến hắn tìm lại cảm giác nổi giận lôi đình như lúc còn trẻ, “Mặc Tu Nghiêu, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhã uống trà, lạnh nhạt nói: “Bình tĩnh. Đã là Nhiếp chính vương thì nên có bộ dáng của Nhiếp chính vương. Đừng có mà bôi đen cái danh hiệu Nhiếp chính vương này.” Năm đó phụ vương hắn cũng là Nhiếp chính vương mà.
Nhìn Mặc Cảnh Lê đang cố nén giận, Mặc Tu Nghiêu nói: “ Bản vương không muốn thế nào cả. Chẳng qua là nghe nói Mặc Cảnh Kỳ sắp chết nên đặc biệt tính trở lại nói với hắn vài lời mà thôi.”
“Ý của ngươi là Mặc Cảnh Kỳ một ngày không chết thì ngươi liền một ngày không đi?” Mặc Cảnh Lê cắn răng nó, hiện tại Sở kinh đang loạn thành một đoàn, bây giờ không cần một Định Vương trở lại phá rối. Nếu như Mặc Cảnh Kỳ hơn nửa năm nữa không chết thì chẳng phải là hắn sẽ ở lại Sở Kinh hơn nửa năm sao?
“Cậu và đại ca của A Ly đều là kỳ tài trị quốc, Tây Bắc cũng chỉ là một tấc vuông, tất nhiên sẽ không làm khó được bọn họ, Lê Vương không cẩn thay Bản vương quan tâm.” Mặc Tu Nghiêu nói.
Ta quan tâm xxx ngươi! Mặc Cảnh Lê rốt cuộc không nhịn được ở đáy lòng nói tục. Tây Bắc thế nào liên quan rắm gì đến hắn, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng đuổi Mặc Tu Nghiêu ra khỏi Sở Kinh.
Mặc Tu Nghiêu tựa vào trong ghế, một tay chống trán nhìn hắn nói: “ Không cần nghĩ cách để Bản vương nhanh chóng rời đi. Bản vương cũng không thích đến đến đi đi. Ở đủ rồi thì Bản vương tự nhiên sẽ đi. Nhưng mà ngươi yên tâm, Bản vương tuyệt đối không nhúng tay vào tranh đấu giữa ngươi và Mặc Cảnh Kỳ còn có Liễu gia.
Mặc Cảnh Lê cười lạnh, “Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời của ngươi?”
Mặc Tu Nghiêu buông tay, “Trừ tin ta thì ngươi còn có thể thế nào?”
Beta: Sakura
Trong khách sạn, chưởng quỹ kiên cường chống đỡ đưa đoàn người Mặc Tu Nghiêu vào khách viện, vừa ra khỏi cửa liền đặt mông ngã ngồi xuống đất, hai chân nhũn ra không bò dậy nổi. Nếu là trước đây, có thể tiếp đãi cả nhà Định Vương thì tất nhiên vinh quang vô thượng cho quán trọ của hắn, nhưng mà hiện tại…Hiện tại vừa nghĩ tới quan hệ giữa Định Vương cùng với hoàng thất thì trong lòng nhịn không được phát run, cũng không biết đây là phúc hay họa mà.
Nhìn thị vệ thần sắc hờ hững canh giữ cửa viện, chưởng quỹ tuyệt đối không có gan đi mật báo. Trong lòng run lên, từ dưới đất bò dậy, vẻ mặt như đưa đám quay trở về.
Rốt cuộc đoàn người Mặc Tu Nghiêu xuất hiện ở cửa quán trọ bị nhiều người lui tới thấy được, không tới nửa ngày tin tức Định Vương hồi kinh trụ lại quán trọ sang trọng nhất trong kình thành truyền khắp Sở Kinh, đương nhiên cũng truyền tới các phủ đệ quyền quý và hoàng cung. Về phần có bao nhiêu người buồn vui bao nhiêu người bị dọa sợ thì người bên ngoài không thể biết được.
Trong lòng mọi người đều bàng hoàng cùng có tâm tư riêng, trong tiểu viện u nhã phía sau quán trọ, Lãnh Hạo Vũ mang vẻ mặt đau khổ hướng Mặc Tu Nghiêu tố khổ: “Vương gia, ngài muốn hồi kinh thì cũng không cần phải khoa trương như vậy mà. Cho dù khoa trương thì ngài cũng không cần trụ tại khách sạn. Chúng ta ra vào đều bất tiện.”
Hắn và Phượng Tam công khai là người Định Vương phủ nhưng tính chất không giống nhau. Mặc dù Lãnh nhị công tử hắn quan hệ với người trong nhà không hòa thuận nhưng hiện tại vẫn là Lãnh gia nhị công tử mà. Cũng chính bởi vì quan hệ với Phượng Tam nên mới có hai phần giao tình buôn bán với Định vương thôi, mặt khác, Lãnh nhị phu nhân và Định vương phi trước khi lập gia đình vốn là khuê trung mật hữu. Ngay cả như vậy thì cũng không có chuyện Định vương vừa hồi kinh đã tới nhà bọn họ chơi nha.
Vì vậy Lãnh nhị công tử đáng thương tuổi đã hơn ba mươi còn phải mang theo vợ con một lần nữa bỏ qua quân tử, vượt tường mà đến. Diệp Ly và Mộ Dung Đình ngồi một bên, nghe Lãnh Hạo Vũ oán trách cũng không khỏi nhìn nhau cười một tiếng. Mặc dù mấy năm không gặp nhưng tính tình cũng không thay đổi so với ban đầu, hai người ngồi một bên nhẹ giọng tán gẫu, vừa nhìn hai đứa bé đang chơi đùa bên cạnh.
Con trai Lãnh Hạo Vũ và Mộ Dung Đình nhỏ hơn Mặc Tiểu Bảo hai tuổi, tên là Lãnh Quân Hàm. Bé con mới ba tuổi giống hệt Lãnh Hạo Vũ, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng nhìn ra được bộ dáng có mấy phần tuấn mỹ. Nhưng mà so với Mặc Tiểu Bảo ranh mãnh cổ quái, Lãnh Quân Hàm càng giống như tiểu bao tử nhu thuận mềm mại. Lãnh Quân Hàm tiểu bao tử cùng Mặc Tiểu Bảo hết sức hợp ý, vừa gặp đã không sợ người lạ, ở sau lưng Mặc Tiểu Bảo chạy tới chạy lui, kêu ca ca lanh lợi không chịu được.
Nhưng mà loại hợp ý này hiển nhiên chỉ từ một phía, Mặc Tiểu Bảo sinh ra ánh mắt đã đặt trên đỉnh đầu, nhìn tiểu bao tử vừa gặp đã được mẫu thân ôm hết sức không vừa mắt. Đôi mắt to tròn dùng sức trừng, nhưng mà Lãnh Quân Hàm lại đem cái nhìn chằm chằm của hắn trở thành thân cận “Ca ca, cùng Quân Hàm chơi đùa đi mà.” Lãnh Quân Hàm từ nhỏ lớn lên một mình, bên người không có đồng bạn cùng nhau chơi đùa. Vì vậy nhìn thấy ca ca xinh đẹp dĩ nhiên là hết sức cao hứng.
Mặc Tiểu Bảo liếc mắt, ai muốn cùng tiểu ngu ngốc nhà ngươi chơi đùa? So với Từ Tri Duệ nhà cậu hai còn đần hơn. “Bản thế tử không thèm chơi đùa với nhóc con cái gì cũng không biết.”
“Mặc Tiểu Bảo!” Diệp Ly cảnh cáo nhìn bé một cái, Mặc Tiểu Bảo sợ nhất mẫu thân tức giận, chỉ đành ủy khuất vươn tay cho Lãnh Quân Hàm nắm, kiêu ngạo nói: “Được rồi, Bản thế tử miễn cường đồng ý chơi với ngươi.”
“Tiểu Bảo ca ca tốt nhất, chơi với Quân Hàm đi.” Lãnh Quân Hàm vui mừng dắt tay Mặc Tiểu Bảo. Một tiếng Tiểu Bảo ca ca lập tức khiến cho Mặc Tiểu Bảo tối mặt, đưa ra một tay nắm lấy quai hàm nhỏ của Lãnh Quân Hàm : “Bản thế tử tên Mặc Ngự Thần, miễn cưỡng đồng ý ngươi gọi ta là Ngự Thần ca ca.” Lãnh Quân Hàm mờ mịt, đứa bé ba tuổi còn chưa hiểu được tên nào dễ nghe tên nào không, rõ ràng là Tiểu Bảo ca ca mà, “Tiểu Bảo ca ca…”
Sao Lãnh Hạo Vũ có thể nhìn được Mặc Tiểu Bảo khi dễ con trai mình, nhích lông mày, cười nói: “Ơ, Tiểu Bảo thế tử, làm phiền cháu chiếu cố Quân Hàm nhà ta nhé.” Gương mặt trắng noãn của Mặc Tiểu Bảo chợt đỏ, run run chỉ vào Lãnh Hạo Vũ hồi lâu, giậm chân một cái buông bàn tay Lãnh Quân Hàm ra, rơi lệ chạy đi.
Lãnh Quân Hàm bị bỏ lại ủy khuất vô cùng: “Tiểu Bảo ca ca…”
“Không được gọi ta là Tiểu Bảo!.” Xa xa truyền đến tiếng Mặc Tiểu Bảo rống giận, đáng tiếc Lãnh Quân Hàm đang vội vàng đuổi theo Tiểu Bảo ca ca không nghe thấy,” Tiểu Bảo ca ca, chờ ta một chút…”
Nhìn Lãnh Quân Hàm nện bước chân ngắn đuổi theo Mặc Tiểu Bảo, Mộ Dung Đình vội vàng gọi bà vú đuổi theo, có chút lo lắng hỏi: “Tiểu thế tử không sao chứ?” Diệp Ly hiểu rõ tính tình con trai mình, lại cười nói: “Kệ nó đi, tức giận một hồi là lại tốt thôi.”
Lãnh Hạo Vũ vung chiết phiến, biết rõ còn hỏi: “Tiểu thế tử sao vậy? Ta kêu một tiếng Tiểu Bảo thế tử nhưng phản ứng cũng không cần lớn như vậy đi?” Ở Ly thành bị kêu như vậy cũng thành quen rồi mà.
Diệp Ly cười nói: “Không sao. Đại khái là người trong khắp thiên hạ đều biết nhũ danh hắn là Mặc Tiểu Bảo cho nên tìm một chỗ ẩn núp mà thương tâm đi.” Nghe vậy. Mộ Dung Đình rốt cuộc nhìn không được cất tiếng cười to. Nàng thật không hiểu được Định Vương và A Ly thoạt nhìn đều rất nghiêm chỉnh sao có thể lấy một cái tên khôi hài như vậy cho con trai, còn truyền bá cho mọi người đều biết. Nếu là đứa bé nhà dân chúng bình thường thì không nói, nhưng mà Mặc Tiểu Bảo lại là Thế tử Định Vương phủ đó. Diệp Ly cũng thật bất đắc dĩ, ai bảo số mệnh Mặc Tiểu Bảo không tốt, gặp phải một người cha vô lương tâm mà?
“Chiến sự giữa Đại Sở và Bắc Nhung, Vương gia thấy thế nào?” Lãnh Hạo Vũ nhìn Mặc Tu Nghiêu nghiêm mặt hỏi. Mặc Tu Nghiêu rũ mắt, nhàn nhạt nói: “ Đây là chuyện của Đại Sở và Bắc Nhung, Bản vương thấy thế nào thì có quan hệ gì?”
Lãnh Hạo Vũ do dự một chút hỏi: “Ý của Vương gia là Định Vương phủ sẽ không nhúng tay vào chuyện này?”
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nói: “Hoàng gia sẽ không cho chúng ta cơ hội nhúng tay vào chuyện này. Nếu như ngươi không yên lòng cha ngươi thì nên sớm có tính toán. Định Vương phủ không phải không thể giúp. Nhưng chúng ta nhúng tay vào thì chỉ là hại ông ấy mà thôi.”
Lãnh Hạo Vũ cười khổ, nhàn nhạt nói: “ Ta thì có thể tính toán gì? Cho tới bây giờ ông ta cũng chưa từng đặt đứa con trai không nên thân này vào trong mắt. Ta tối đa cũng chỉ có thể bảo vệ tính mạng ông ta.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “Trở về sẽ để Tần Phong điều hai người cho ngươi. Chỉ sợ sau này Sở kinh không còn an toàn, đợi sau khi chuyện bên này kết thúc, các ngươi hãy trở về Ly thành đi.” Đáp án Lãnh Hạo Vũ đưa ra khiến cho Mặc Tu Nghiêu rất hài lòng, làm cấp trên hắn dĩ nhiên không thích một thuộc hạ lòng dạ ác độc, không niệm tình thân, dù Lãnh Hoài không coi trọng Lãnh Hạo Vũ nhưng vẫn là cha ruột hắn ta. Nhưng hắn cũng không hi vọng Lãnh Hạo Vũ vì Lãnh Hoài mà làm hỏng chuyện của hắn.
Lãnh Hạo Vũ trên mặt vui mừng, “Đa tạ Vương gia.” Để cho Tần Phong đưa người đến thì chắc chắn là tinh anh trong tinh anh của Kỳ Lân. Có Kỳ Lân âm thầm bảo vệ phụ thân, coi như trong tương lai phụ thân chiến bại thì Lãnh Hạo Vũ cũng nắm chắc có thể mang phụ thân sống sót trở về. Mặc Tu Nghiêu khoát khoát tay không việc gì, cau mày hỏi: “Hiện nay Mặc Cảnh Kỳ thế nào? Mặc Cảnh Lê lại không vội vã lên ngôi, đây vốn không phải tác phong của hắn ta.”
Nhắc tới Mặc Cảnh Kỳ, Lãnh Hạo Vũ không có chút thiện cảm nào, ngay cả thương hại cũng không muốn, “Mặc Cảnh Kỳ tạm thời còn chưa chết, đại khái là Mặc Cảnh Lê muốn hành hạ hắn. Nhưng mà trong tay Mặc Cảnh Kỳ cũng nắm được nhược điểm của Mặc Cảnh Lê, cho nên chỉ có thể lùi một bước, để con trai Liễu Quý phi làm Hoàng Thái tử.”
Mặc Tu Nghiêu khiêu mi, Lãnh Hạo Vũ cười nói: “Vốn ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà mấy ngày trước nhận được tin tức, ngày thứ nhất Mặc Cảnh Lê lên làm Nhiếp chính vương liền nâng một cước với con trai duy nhất.” Những người ngồi đây đều là người thông minh, Lãnh Hạo Vũ chỉ thoáng nhắc tới nhưng tất nhiên cũng hiểu được mấu chốt trong đó, “Đứa bé trong Lê Vương phủ không phải là của Mặc Cảnh Lê, con trai Mặc Cảnh Lê bị giấu đi?”
Mặc Tu Nghiêu chậm rãi nói, suy tư trong chốc lát, tiếp tục nói: “ Mặc Cảnh Lê không phải là người vì một đứa bé mà buông tha cho ngôi vị hoàng đế, duy nhất có thể chính là..đó là đứa con trai duy nhất của hắn. Lại nói, nhiều năm như vậy nhưng trừ Diệp Oánh ra thì trong phủ Mặc Cảnh Lê đúng là không có thêm đứa con nào khác.” Mặc Cảnh Lê không giống Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu chỉ có một thê tử là Diệp Ly nhưng mà trong phủ Mặc Cảnh Lê vương phi, trắc phi , thiếp thân cùng thông phòng không thiếu. Qua nhiều năm như vậy mà chỉ có một đứa bé, ngay cả người mang thai cũng không có, điều này có chút kỳ quái. Nói như vậy Mặc Cảnh Kỳ trong đó đã động tay động chân.
Mộ Dung Đình có chút im lặng nói: “ Hai huynh đệ này thật sự quái gở.”
Mặc dù mọi người không lên tiếng nhưng cũng vô cùng đồng ý quan điểm của nàng. Có thể không quái gở sao? Mặc dù là huynh đệ ruột thịt nhưng lại minh tranh ám đấu nhiều năm như vậy, Mặc Cảnh Kỳ bị Mặc Cảnh Lê hạ thủ nằm trên giường không có cơ hồi xoay người, Mặc Cảnh Lê lại bị Mặc Cảnh Kỳ làm cho thiếu chút thì đoạn tử tuyệt tôn, tính ra thì ai cũng không chiếm được tiện nghi.
Nhắc tới hai huynh đệ Mặc Cảnh Kỳ, Lãnh Hạo Vũ có chút bận tâm nói: “Hiện tại Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê khẳng định đã biết Vương gia hồi kinh, Vương gia và Vương phi có muốn đổi nơi ở không, trong quán trọ dù sao cũng không hẳn an toàn.” Mặc Tu Nghiêu khoát khoát tay lạnh nhạt nói: “ Không sao, hiện tại bọn họ không ai dám liều lĩnh động thủ.”
Đang nói, Trác Tĩnh ngoài cửa đi vào bẩm báo nói: “Vương gia, Vương phi, Lê vương ở bên ngoài cầu kiến.” Mặc Tu Nghiêu khiêu mi, nhàn nhạt nói: “ Quả nhiên đã tới.”
Mặc Tiểu Bảo thở hổn hển lao ra khỏi tiểu viện, chạy ra bên ngoài. Đây là một sân nhỏ thông nhau, bên ngoài đều có người coi chừng. Mặc dù Mặc Tiểu Bảo thỉnh thoảng nghịch ngợm gây sự nhưng vẫn rất đúng mực, dĩ nhiên bé biết đây là Sở Kinh chứ không phải Ly thành có thể ngang ngược. Cho nên mặc dù tức giận thì bé cũng sẽ không chạy ra bên ngoài, chỉ đứng dưới cây đại thụ trong ngoại viện yên lặng thương tâm. Nhũ danh bị truyền bá mọi người đều biết khiến cho bé cảm thấy rất mất mặt, Tiểu Bảo trầm tư nửa ngày, rốt cuộc quyết định: bé cũng muốn truyền bá nhũ danh phụ vương bé! Về phần nhũ danh phụ vương bé là gì? Mặc Tiểu Bảo còn chưa có nghĩ đến.
“Tiểu Bảo ca ca…” giọng nói của Lãnh Quân Hàm từ xa truyền đến, hiển nhiên là người bạn nhỏ Lãnh Quân Hàm vẫn bám riết không tha tìm kiếm người bạn mới của bé. Đứng giữa đám thuộc hạ, Mặc Tiểu Bảo nghe tiếng Tiểu Bảo ca ca mềm nhũn kia đã cảm thấy da đầu tê dại, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy vẻ mặt bọn thị vệ canh giữ ở cửa muốn cười mà không cười, Mặc Tiểu Bảo chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nhảy không ngừng. Cắn răng, hướng về phía Lãnh Quân Hàm lảo đảo từ bên trong vọt ra tìm kiếm mình khắp nơi. Mặc Tiểu Bảo rốt cuộc đứng lên, lạnh lùng nói: “Lãnh tiểu ngốc, đệ tới đây.”
Lãnh Quân Hàm vừa quay đầu lại liền thấy Tiểu Bảo ca ca xinh đẹp đứng dưới tàng cây hướng chính mình ngoắc ngoắc, lập tức lộ ra nụ cười sán lạn hướng Mặc Tiểu Bảo chạy vội tới. Mặc Tiểu Bảo hung hăng nắm hai má Lãnh Quân Hàm nhìn chòng chọc hắn nói: “Ta tên là Mặc Ngự Thần, nghe rõ không hả? Mặc – Ngự – Thần! Gọi ta là Ngự Thần ca ca!” Mặc dù không cách nào hiểu được cách nghĩ của Mặc Tiểu Bảo nhưng Lãnh Quân Hàm vẫn phát hiện Tiểu Bảo ca ca thực sự mất hứng: “Ta…ta không gọi là Lãnh Tiểu Ngốc….”
Mặc Tiểu Bảo liếc mắt, “ Ta cũng không gọi là Mặc Tiểu Bảo.”
“…” Nhưng mà dì Vương phi rõ ràng gọi ca là Tiểu Bảo mà. Mặc Tiểu Bảo hung hăng trợn mắt nhìn Lãnh Quân Hàm một cái, “Ngự Thần ca ca! Có nghe thấy không? Không gọi thì không mang theo đệ đi chơi.”
“Ngự Thần ca ca…” Lãnh Quân Hàm nhỏ giọng kêu lên. Mặc Tiểu Bảo hài lòng gật đầu, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lãnh Quân Hàm, làm ra vẻ nói: “Đây mới là bé ngoan, trẻ nhỏ dễ dạy.” Lãnh Quân Hàm vuốt đầu nhỏ ha hả cười khúc khích, Tiểu Bảo ca ca chịu dẫn bé đi chơi rồi sao?
“Ngươi là con trai Mặc Tu Nghiêu?” Giọng nói có chút lãnh đạm từ nơi không xa truyền tới. Mặc Tiểu Bảo theo tiếng nói nhìn lại, một nam tử trung niên mặc áo bào đen thêu kim mãng đứng bên ngoài nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt lãnh đạm có chút kỳ quái khiến cho Mặc Tiểu Bảo không thoải mái, vì vậy Mặc Tiểu Bảo bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, hất hàm ngạo nghễ nói: “ Chính là Bản Thế tử, ngươi là ai?” Không phải chỉ là một Vương gia thôi sao? Mặc triều phục chói sáng đi khắp nơi như vậy là sợ người khác không biết thân phận của hắn sao. Phụ vương của bé mới là vị Vương gia lợi hại nhất.
Mặc Cảnh Lê nào biết bạn nhỏ Mặc Tiểu Bảo chỉ mới nhìn một chút đã có thể suy đoán nhiều như vậy, ánh mắt có chút phức tạp nhìn đứa bé tuấn mĩ mặc cẩm y màu đen trước mặt. Đứa nhỏ này dung mạo so với Mặc Tu Nghiêu hồi bé còn tinh xảo hơn một chút, ngạo khí giữa hai hàng lông mày càng sâu hơn Mặc Tu Nghiêu khi còn bé, hiển nhiên là thiên chi kiêu tử được cha mẹ sủng ái. Nghĩ đến đây lại nhớ tới con trai mình không biết đang ở nơi nào, thần sắc Mặc Cảnh Lê càng thêm âm trầm.
Mặc Tiểu Bảo không vui trợn mắt nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Lê, Bản thế tử hỏi cư nhiên không trả lời, thật là không lễ phép. Vừa nghiêng đầu, Mặc Tiểu Bảo xoay người đi “Lãnh Tiểu Ngốc, đi.”
“Tiểu…Ngự Thần ca ca, ta không phải là Lãnh Tiểu Ngốc.” Lãnh Quân Hàm đuổi theo phía sau cường điệu nói. Mặc Tiểu Bảo rất là bao dung gật đầu nói: “Ta nhớ được, Lãnh Tiểu Ngốc.”
Nhìn hai đứa bé tay trong tay rời đi, sắc mặt Mặc Cảnh Lê tối tăm đứng đó, cũng không biết suy nghĩ gì. Trác Tĩnh đi ra nói: “Lê Vương, Vương gia vương phi cho mời.” Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân đi vào.
Mặc Tu Nghiêu đang ở trong sân đánh cờ cùng với Diệp Ly, Lãnh Hạo Vũ và Mộ Dung Đình tất nhiên đã tránh đi. Thấy Mặc Cảnh Lê đi vào, Mặc Tu Nghiêu cũng không có ý định đứng dậy đón khách, ghé mắt liếc hắn một cái nhàn nhạt nói: “Có chuyện?”
Trên mặt Mặc Cảnh Lê thoáng qua vẻ tức giận, ở trước mặt Mặc Tu Nghiêu hình như hắn vĩnh viễn không thể đứng nhất. Mặc Tu Nghiêu đã từng là Nhị công tử Định Vương phủ, hắn đường đường là hoàng tử nhưng không được cưng chiều bằng hắn ta, không được đắc ý bằng hắn ta, không được phách lối bằng hắn ta. Đợi đến khi trưởng thành, hắn được phong làm Lê Vương còn hắn ta không có chiến công nào nữa, mà hiện nay, hắn đã trở thành Nhiếp chính vương Đại Sở, nhưng ở trước mặt Mặc Tu Nghiêu hình như cũng không coi là gì. Điều này sao có thể khiến cho Mặc Cảnh Lê tâm bình khí hòa?
“Ngươi thật to gan?! Lại còn dám trở lại!” Mặc Cảnh Lê lạnh giọng nói. Mặc Tu Nghiêu tiện tay bỏ con cờ xuống, dựa vào ghế cười nhạt nói: “Bản vương trở lại, ngươi dám làm gì?”
Mặc Cảnh Lê cắn răng, hắn dám làm gì? Hắn không dám làm gì cả!.
Hôm nay biên giới bị xâm phạm, Bắc Nhung, Tây Lăng như hổ rình mồi, coi như Mặc Tu Nghiêu một thân một mình trở lại thì hắn cũng không dám làm gì hắn ta. Một khi Mặc Tu Nghiêu xảy ra chuyện, Mặc gia quân tất nhiên sẽ dốc toàn lực báo thù cho hắn ta, đến lúc đó Bắc Nhung, Tây Lăng cùng nhau quấy nhiễu, Đại Sở đối mặt với toàn địch không bao lâu sẽ bị nuốt gọn không còn một mống.
Hừ một tiếng, thấy Mặc Tu Nghiêu hoàn toàn không có ý định mời mình ngồi, Mặc Cảnh Lê tự mình đi qua một bên ngồi xuống chiếc ghế trống. Ánh mắt nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu nói: “Lúc này ngươi trở lại rốt cuộc có âm mưu gì?”
Mặc Tu Nghiêu cười giễu sự cảnh giác của hắn: “Âm mưu? Đây không phải là sở trường của ngươi và Mặc Cảnh Kỳ sao? Như thế nào? Dược hạ trên người Mặc Cảnh Kỳ có đủ dùng không, nơi này Bản vương còn có một chút.” Ánh mắt Mặc Cảnh Lê co rút, “Bản vương không biết ngươi đang nói cái gì.” Mặc Tu Nghiêu thiêu mi nói: “Không biết sao? Thời điểm ngươi ở trong thánh địa Nam Cương cùng với lão thái bà kia mua dược, vừa đúng lúc Bản vương và A Ly đứng bên cạnh nhìn, cho nên liền thuận tiện cầm một chút trở về cho Trầm tiên sinh nghiên cứu. Ngươi nói xem…Hơn nửa năm nay Trầm tiên sinh có thể nghiên cứu ra giải dược hay không?”
Mặc Cảnh Lê nhìn Diệp Ly bên cạnh bình tĩnh uống trà, đột nhiên cảm thấy không còn mặt mũi nào. Nhưng mà ý tứ trong lời nói của Mặc Tu Nghiêu khiến hắn càng thêm bất an, “Ngươi có giải dược?”
Mặc Tu Nghiêu có chút kinh ngạc nhướng mày, “Bản vương có nói như vậy sao?”
“Mặc Tu Nghiêu! Ngươi….” Mặc Cảnh Lê tức giận muốn ném chén trà trong tay vào mặt Mặc Tu Nghiêu. Mấy năm nay, địa vị quyền thế của hắn dần dần tăng cao, rất ít khi nổi nóng như vậy. Nhưng mà Mặc Tu Nghiêu chỉ tùy tiện nói mấy câu có thể khiến hắn tìm lại cảm giác nổi giận lôi đình như lúc còn trẻ, “Mặc Tu Nghiêu, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhã uống trà, lạnh nhạt nói: “Bình tĩnh. Đã là Nhiếp chính vương thì nên có bộ dáng của Nhiếp chính vương. Đừng có mà bôi đen cái danh hiệu Nhiếp chính vương này.” Năm đó phụ vương hắn cũng là Nhiếp chính vương mà.
Nhìn Mặc Cảnh Lê đang cố nén giận, Mặc Tu Nghiêu nói: “ Bản vương không muốn thế nào cả. Chẳng qua là nghe nói Mặc Cảnh Kỳ sắp chết nên đặc biệt tính trở lại nói với hắn vài lời mà thôi.”
“Ý của ngươi là Mặc Cảnh Kỳ một ngày không chết thì ngươi liền một ngày không đi?” Mặc Cảnh Lê cắn răng nó, hiện tại Sở kinh đang loạn thành một đoàn, bây giờ không cần một Định Vương trở lại phá rối. Nếu như Mặc Cảnh Kỳ hơn nửa năm nữa không chết thì chẳng phải là hắn sẽ ở lại Sở Kinh hơn nửa năm sao?
“Cậu và đại ca của A Ly đều là kỳ tài trị quốc, Tây Bắc cũng chỉ là một tấc vuông, tất nhiên sẽ không làm khó được bọn họ, Lê Vương không cẩn thay Bản vương quan tâm.” Mặc Tu Nghiêu nói.
Ta quan tâm xxx ngươi! Mặc Cảnh Lê rốt cuộc không nhịn được ở đáy lòng nói tục. Tây Bắc thế nào liên quan rắm gì đến hắn, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng đuổi Mặc Tu Nghiêu ra khỏi Sở Kinh.
Mặc Tu Nghiêu tựa vào trong ghế, một tay chống trán nhìn hắn nói: “ Không cần nghĩ cách để Bản vương nhanh chóng rời đi. Bản vương cũng không thích đến đến đi đi. Ở đủ rồi thì Bản vương tự nhiên sẽ đi. Nhưng mà ngươi yên tâm, Bản vương tuyệt đối không nhúng tay vào tranh đấu giữa ngươi và Mặc Cảnh Kỳ còn có Liễu gia.
Mặc Cảnh Lê cười lạnh, “Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời của ngươi?”
Mặc Tu Nghiêu buông tay, “Trừ tin ta thì ngươi còn có thể thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.