Thịnh Thế Đích Phi

Quyển 1 - Chương 240: Tới Vương thành

Phượng Khinh

11/10/2015

Edit: Midori

Beta: Sakura

Nhìn thấy Diệp Ly đi tới, Phượng Chi Dao cũng không tránh né nữa mà từ dưới mái hiên đi ra. Những năm này Diệp Ly ít nhiều cũng đã nhìn ra người trong lòng Phượng Chi Dao rốt cuộc là người nào, nhìn bộ dáng Phượng Chi Dao xưa nay tiêu sái không kềm chế được, cũng chỉ có thể ở trong lòng thán một tiếng thiên ý trêu người. Ở Diệp Ly xem ra, mặc dù Phượng Chi Dao nhỏ hơn Hoa hoàng hậu mấy tuổi, nhưng so với Mặc Cảnh Kỳ thì Phượng Chi Dao tuyệt đối càng giống một người chồng tốt. Chỉ tiếc hai người vô duyên cũng không phận. Phượng Chi Dao nghe nói cảnh ngộ của Hoa hoàng hậu, lúc này trong lòng không thể bình tĩnh .

“Vương Phi, chúng ta có nên đi tới bên phía Vương gia xem một chút?” Phượng Chi Dao đi đến đây bình tĩnh hỏi.

Diệp Ly suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu. Mặc dù nàng cũng không lo lắng Mặc Tu Nghiêu có bị thương và vân vân, nhưng Thư Mạn Lâm từ Thánh Địa Nam Cương điều mấy trăm cao thủ, cộng thêm trong tay nàng cầm mấy ngàn thủ vệ vương thành, không thấy được kết quả chung quy cũng khiến người có chút lo lắng .

Lúc này Mặc Tu Nghiêu và Từ Thanh Trần đang ngồi ở một tửu lâu cao nhất trong thành Nam Chiếu nhàn nhã phẩm rượu. Tửu lâu này có mười hai tầng, ngồi ở trên mái nhà trên cao nhìn xuống cơ hồ có thể nhìn xuống bất kì địa phương nào của vương thành trừ Vương Cung ra.

Lúc này ngồi ở trên lầu ba cũng không chỉ có Mặc Tu Nghiêu và Từ Thanh Trần, còn có Mặc Cảnh Lê, Lôi Đằng Phong cùng với Liễu Thừa tướng và Liễu quý phi cũng biến mất ở trên quảng trường trước vương cung. Tất cả mọi người vừa thản nhiên phẩm rượu vừa chú ý các nơi tranh đấu trong thành. Trên quảng trường tiếng huyên náo quá mức kinh người, mọi người đắm chìm ở ca múa rượu ngon không có phát hiện trong vương thành lúc này đã là tình cảnh tinh phong huyết vũ.

Chủ nhà đánh nhau đánh cho khí thế ngất trời, khách nhân lại ngồi vừa uống rượu vây xem. Nghe dường như rất không thú vị, nhưng đây là biện pháp có thể giải quyết hầu hết vấn đề lúc này rồi. Người của mấy phe đều cùng với nhân vật chính trong trận đấu này có quan hệ thiên ti vạn lũ, đương nhiên cũng không hi vọng đối phương trộn đều đi vào. Cho nên chỉ đành phải mọi người cùng nhau uống rượu xem cuộc vui, thuận tiện cũng kiềm chế đối phương. Mặc Tu Nghiêu tựa vào bên cửa sổ, mạn bất kinh tâm vuốt vuốt chén rượu trong tay, ngay cả nhìn cũng lười đi ra ngoài liếc mắt nhìn, giống như vương quyền Nam Chiếu cuối cùng vào tay người nào cũng sẽ không có chút quan hệ nào tới hắn vậy. Lâm Hàn đi tới đi tới bên cạnh Mặc Tu Nghiêu nói nhỏ mấy câu, vốn còn một bộ mạn bất kinh tâm thì ánh mắt Mặc Tu Nghiêu chợt lóe lập tức tinh thần tỉnh táo, “Vương Phi không có chuyện gì rồi?” Lâm Hàn gật đầu nói: “Dạ, Vương Phi đã tốt lên rất nhiều. Nói là Vương gia vẫn không có trở về, lập tức sang đây nhìn xem.”

Mặc Tu Nghiêu nhìn lướt qua dưới lầu, có chút tiếc nuối nói: “Bản vương cũng nghĩ nhanh lên một chút trở về, chỉ tiếc nhìn nơi này xem ra không nhanh được. Đi mời Vương Phi cũng tới đây ngồi một chút đi.” Mọi người lúc này mới hiểu rõ, thì ra Định Vương vẫn buồn bã như vậy bởi vì Định Vương Phi không có ở đây. Ý nghĩ như vậy vừa ra, mọi người đang ngồi thần sắc khác nhau, có phẫn hận có trầm tư cũng có đố kỵ .

Không tới một khắc đồng hồ, Diệp Ly liền xuất hiện ở cửa thang lầu, nhìn cả lầu ba cũng không có những khách quen khác, chỉ có vài sứ giả quốc gia có chút kinh ngạc nhíu mày. Mặc Tu Nghiêu vừa thấy được Diệp Ly lập tức đứng dậy đi ra phía trước, “A Ly, nàng đã khỏe chưa?” Diệp Ly gật đầu nói: “Mọi chuyện đều tốt, đại ca cũng ở nơi đây?” Từ Thanh Trần gật đầu, chỉ chỉ ngoài cửa sổ nói: “Ly nhi tới đây cùng nhau nhìn một cái.” Thật ra thì tòa tửu lâu này cho dù cao tới đâu dù sao hiện tại đang là buổi tối, thật muốn nhìn cũng nhìn không ra cái gì . Tất cả mọi người chờ ở chỗ này bất động cũng chỉ chờ một kết quả cuối cùng và phòng ngừa đối phương nhúng tay thôi.

Diệp Ly tùy ý đi ra ngoài nhìn thoáng qua liền mất đi hứng thú, “Đại ca, đây là chuyện gì xảy ra?”

Từ Thanh Trần cười nhạt nói: ” Thánh nữ Nam Cương đột nhiên làm khó dễ phái người công kích tới mấy thủ lĩnh Bộ Lạc tham gia hôn lễ, công chúa An Khê muốn tìm nàng đòi giải thích, sau đó liền đã đánh nhau.” Chuyện tự nhiên không phải đơn giản như Từ Thanh Trần nói, Thư Mạn Lâm sai người ta công kích mấy thủ lĩnh Bộ Lạc đồng thời cũng là người ủng hộ công chúa An Khê, trong đó có người nhà chồng và ông ngoại của công chúa An Khê. Hơn nữa còn đang thời điểm công chúa An Khê nhận được tin tức tự mình đi trước trợ giúp nhưng bị ngăn chặn ở trên đường. Công chúa An Khê xưa nay rất được dân tâm, hiển nhiên thủ hạ cũng có nhóm lớn chiến sĩ trung thành, cho nên hai bên nhân mã được không nhường nhau động thủ.

“Định Vương Phi, ngươi cho rằng công chúa An Khê và Thánh nữ Nam Cương ai thắng ai thua?” Đối diện Mặc Cảnh Lê đột nhiên mở miệng hỏi.

Mọi người lập tức đưa ánh mắt bắn về phía Diệp Ly, Diệp Ly bình tĩnh nhìn Mặc Cảnh Lê một cái, lại thấy hắn trực tiếp nhìn mình chằm chằm trong mắt mơ hồ có chút vẻ khiêu khích. Diệp Ly chỉ cảm thấy buồn cười, bình thản nói: “Ai thắng ai thua há lại do Bản phi định đoạt? Nhưng có một câu nói rất hay. . . người được dân tâm có được thiên hạ. Ai đúng ai sai, cũng là chuyện của vương thất Nam Chiếu cùng với dân chúng Nam Chiếu, không có quan hệ gì tới chúng ta những ngoại nhân như vậy.”

Công chúa An Khê những năm gần đây vẫn trị quốc có cách có nhiều ân huệ dân chúng, nói vậy cũng không phải là Thư Mạn Lâm cái danh tiếng chúa cứu thế không biết từ đâu tới kia có thể dễ dàng dao động . Chỉ cần tối nay công chúa An Khê có thể hơn một chút, sau này địa vị công chúa An Khê ở Nam Chiếu càng khó có thể dao động hơn nữa. Diệp Ly nhìn thoáng qua Mặc Tu Nghiêu và Từ Thanh Trần, Từ Thanh Trần cười nhạt trên mặt không có chút nào vẻ lo lắng, trong lòng Diệp Ly không khỏi cũng trầm tĩnh xuống.

Người được dân tâm được thiên hạ. . . Mọi người đang ngồi ở đây trong lòng đều suy ngầm điều này.

“Ly nhi nói lời này thật sâu sắc.” Từ Thanh Trần mỉm cười khen. Diệp Ly có chút xấu hổ, lời nói của nàng chỉ là câu tục ngữ mà kiếp trước người người đều biết thôi. Mặc Tu Nghiêu cười đắc ý nói: “A Ly nói luôn có đạo lý .”

Từ Thanh Trần khinh thường ở trước mắt người nam nhân trẻ con đang đắc ý này tranh chấp, huống chi hắn nói rất đúng Ly nhi nói thật hay, chỉ làm như không thấy vẻ mặt dương dương tự đắc của hắn. Đang ngồi ai cũng không phải là thiếu niên vô tri không biết thế sự, đối với những lời này của Diệp Ly nhận thức cũng là khác nhau .

Hết lần này tới lần khác lại có một người bất mãn, lạnh lùng nói: “Theo ý của Diệp tiểu thư, người nào được dân tâm người đó được thiên hạ, đây chẳng phải là nói hoàng thất Đại Sở đã sớm nên thoái vị cho Định Quốc vương phủ rồi?” So với dân tâm, mặc dù hoàng thất Đại Sở là chính thống của Đại Sở, chính là vỗ ngựa cũng cản không nổi Định Quốc Vương phủ.



Mọi người tại chỗ thần sắc đều có chút quỷ dị nhìn về Liễu quý phi, trong mắt giễu cợt và khinh thị. Rõ ràng là một câu không có ý nghĩa kì lạ, hết lần này tới lần khác có thể bị nữ nhân này xuyên tạc thành cái bộ dáng này, nên nói Liễu quý phi quả nhiên cùng với Mặc Cảnh Kỳ là hai vợ chồng sao?

Thật ra thì Liễu quý phi vừa thốt ra lời kia cũng biết không đúng, nàng cũng không định nói điều gì. Chỉ thấy câu nói tùy ý của Diệp Ly lại nhận được công tử Thanh Trần khen ngợi, còn có ánh mắt kinh ngạc hâm mộ của mọi người đang ngồi đây, lại nhìn đến Mặc Tu Nghiêu kéo Diệp Ly với vẻ mặt đắc ý phảng phất còn cao hứng hơn mình được khen ngợi, trong lòng liền không nhịn được từng đợt co rút đau đớn, lời nói cay nghiệt ngay cả đầu óc đều không suy nghĩ liền nói ra ngoài.

Diệp Ly tự nhiên nhìn Liễu quý phi, thản nhiên nói: “Liễu quý phi nói lời này, tự nhận xưa nay dân tâm không hướng hoàng thất đại sở sao? Nếu Quý phi tự mình biết, nên tuân thủ nghiêm ngặt nội quy, khuyên can quân vương chuyên cần tu nội đức, mà không phải ở chỗ này tùy ý phỏng đoán, hồ ngôn loạn ngữ. Ly thành Tây Bắc ta không có liên quan gì tới Đại Sở, cho dù Liễu quý phi tự giác Sở Hoàng vô năng không xứng với làm Quân, muốn nhường ngôi đế vị cũng không có quan hệ gì tới Vương gia chúng ta.”

Dứt lời, ánh mắt bình thản từ trên mặt Mặc Cảnh Lê đối diện liếc qua. Quả nhiên thấy sắc mặt Mặc Cảnh Lê khẽ biến. Mặc Cảnh Lê luôn luôn lạnh lùng trên mặt khó được hở ra mấy phân nụ cười, nhìn qua nhưng có chút làm cho người ta cảm thấy khó chịu, “Thì ra là ở trong lòng Liễu quý phi cảm thấy hoàng huynh không xứng với làm Đế ? Bản vương hiện tại mới biết được, quý phi như thế, thật sự là mở rộng tầm mắt.”

“Ngươi nói linh tinh gì đó?” Liễu quý phi căm tức nhìn Mặc Cảnh Lê, mấy năm này ngay cả mặt mũi Mặc Cảnh Kỳ thì Mặc Cảnh Lê cũng tùy tâm trạng mà cho, làm sao sẽ e ngại Liễu quý phi. Cười lạnh nói: “Chẳng lẽ lời nói mới rồi không phải là Liễu quý phi nói sao?”

“Nương nương!” Liễu Thừa tướng cũng có chút không vui nhìn nữ nhi, mặc dù có chút tâm tư tự mình biết là được, lời nói Liễu quý phi quá mức rồi, hiện tại cũng không phải thời điểm bọn họ có thể đắc tội Định Vương. Mà hiển nhiên, có đắc tội Định Vương hay không điểm mấu chốt đang ở trên người Định Vương Phi, đắc tội Định Vương Phi chỉ sợ còn thảm hơn đắc tội Định Vương. Hết lần này tới lần khác nữ nhi này thấy không rõ tình thế hồ ngôn loạn ngữ khiêu chiến điểm mấu chốt Định Vương Phi, “Nương nương chỉ là một lúc lỡ lời, kính xin Lê Vương thận trọng.”

Mặc Cảnh Lê khinh thường hừ nhẹ một tiếng. Nhất thời lỡ lời? Hắn cũng không phải là lần đầu tiên biết Liễu quý phi người đàn bà kia, trong mắt luôn luôn không có người giống như thế nhân đều chỉ xứng để nàng coi là hạt bụi dưới chân. Mặc Cảnh Lê không hề hoài nghi nàng ta nghĩ rằng hoàng đế ca ca kia không xứng làm hoàng đế.

Bên kia Mặc Cảnh Lê và Liễu quý phi đấu võ mồm, bên này Mặc Tu Nghiêu lại ân cần rót trà cho Diệp Ly, lôi kéo Diệp Ly không hề cố kỵ nói lời ngon tiếng ngọt, gần như nhanh chóng làm mù mắt tất cả những người không có người yêu ở đây.

Lôi Đằng Phong như có điều suy nghĩ nhìn hai người, cười nói: ” Tình cảm của Định Vương và Định Vương Phi thật là tốt, rất khiến cho Tiểu Vương hâm mộ.” Cho dù các ngươi tình cảm tốt cũng không cần ở trước mặt mọi người biểu hiện đi?

Mặc Tu Nghiêu đồng ý gật đầu nói: “Có câu nói lấy vợ phải lấy hiền, thân là nam nhân lấy một thê tử tốt đúng là chuyện rất quan trọng. Vận khí tốt, nói ví dụ như Bản vương cưới được A Ly. Vận khí không tốt . . . . . . .”

Lời còn dư lại của Mặc Tu Nghiêu cũng không có nói tiếp, nhưng là người ở chỗ này tuy nhiên cũng hiểu ý tứ của hắn, chỉ là cái người vận khí không tốt thì trong lòng có lựa chọn người. Không hẹn mà cùng nhìn hướng Diệp Ly, cũng không khỏi ở trong lòng thừa nhận Mặc Tu Nghiêu đích xác là vận khí tốt.

Định Vương Phi không chỉ dung mạo thanh lệ khí độ thiên thành, lại càng có thành tựu về văn hoá giáo dục quốc võ có thể an bang. Hiện nay làm người ta kiêng kị nhất ở Tây Bắc là Kỳ Lân, do chính Định Vương Phi một tay dạy dỗ ra tới, người con thứ năm của Từ gia ở phương Bắc dẫn dắt dân chúng khai khẩn đất hoang trồng đồng ruộng, khiến phương Bắc vốn là hoang vu thống trị mưa thuận gió hòa bách tính an cư lạc nghiệp, nghe nói cũng là đề nghị của Định Vương Phi. Cho dù không có những thứ này, chỉ nói một việc Định Vương Phi có hai cậu là Từ Hồng Vũ, Từ Hồng Ngạn, cùng năm biểu ca kia, nếu để cho người biết Từ gia xem trọng Diệp Ly như vậy, chỉ sợ nam nhân khắp thiên hạ đều muốn tranh nhau muốn cưới được giai nhân về rồi.

Mà kể từ khi Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly thành hôn, Mặc Tu Nghiêu vốn còn ẩn cư Định Vương Phủ hai chân tàn tật, dung mạo hủy một nửa, trăm bệnh quấn thân, chỉ có mấy năm thời gian đã cắt cứ Tây Bắc, thân thể khỏe mạnh ngay cả nhi tử đã có rồi, đây là vận khí bực nào. Trong chuyện này Mặc Tu Nghiêu cùng lắm chỉ bỏ ra một đầu tóc trắng thôi. Quan trọng hơn là, kể từ khi đầu tóc trắng bệch kia, hình như Mặc Tu Nghiêu càng thêm phong tao chói mắt rồi!

Diệp Ly cũng bị Mặc Tu Nghiêu mặt dầy nói có chút đỏ mặt, trên mặt bình tĩnh như nước nhưng bí mật vươn ra ngón tay ngọc ở ngang hông người khác bấm mạnh một cái không chút lưu tình. Mặc Tu Nghiêu lập tức suy sụp xuống, “Nương tử. . . . . .”

Thấy hai người càng náo càng không chịu nổi, Từ Thanh Trần ho nhẹ một tiếng nhắc nhở hai người bây giờ còn có người ngoài ở đây chú ý hình tượng.

Diệp Ly cũng lười nữa để ý tới Mặc Tu Nghiêu đùa giỡn, nhìn về phía nơi nào đó binh lính vẫn qua lại không ngừng hỏi: “Thư Mạn Lâm điều động thủ vệ thủ thành Nam Chiếu?” Từ Thanh Trần nhàn nhạt gật đầu, cười nói: “Ly nhi không cần phải lo lắng, công chúa An Khê cũng không phải là cô gái yếu đuối để cho người khi dễ, lần này mấy bộ lạc tới tham gia hôn lễ, nhà Phổ A còn có nhà ông ngoại của công chúa An Khê đều mang theo không ít người .”

“Nơi đó. . . Mặc Tu Nghiêu, ngươi không coi trọng chữ tín!” Ngồi ở cửa sổ, Mặc Cảnh Lê ngó chừng nơi nào đó hồi lâu, đột nhiên quay đầu lại hướng về phía Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng nói. Mặc Tu Nghiêu lười biếng tựa đầu vào trên vai Diệp Ly, liếc Mặc Cảnh Lê đang không hiểu gì rồi nói: “Có ý gì?”

Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi dám nói những người đó không phải là người Tây Bắc ngươi? Không phải là Kỳ Lân?” Nghe lời của hắn, những người khác cũng lập tức đứng dậy đi tới cửa sổ cẩn thận nhìn lại. Quả nhiên thấy một đội người ở trong loạn quân thế như chẻ tre, đến mức đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Cho dù ở trong bóng tối cũng có thể rõ ràng nhìn đến tốc độ kinh người bọn họ đẩy về phía trước. Cho dù người của địch nhân nhiều gấp mấy lần bọn họ, nhưng cũng không thể ngăn cản bước chân của bọn hắn. Mọi người nhất tề nhìn hướng Mặc Tu Nghiêu, trừ Tây Bắc trừ Kỳ Lân không có ai có chiến lực như vậy.

“Ôi, bị phát hiện rồi sao. A Ly, nên làm cái gì bây giờ?” Mặc Tu Nghiêu cũng không từ chối, nháy nháy mắt vô tội nhìn hướng Diệp Ly.



Diệp Ly không nhịn được cười một tiếng, bây giờ là trong đêm đen, cho dù trong tay Thư Mạn Lâm có mấy ngàn người. Nếu như Kỳ Lân muốn không bị phát hiện là tuyệt đối sẽ không lộ ra tung tích . Đây rõ ràng Mặc Tu Nghiêu cố ý làm, đây là ý tứ . . . cho công chúa An Khê chỗ dựa rồi?

Mặc Cảnh Lê cả giận nói: “Mặc Tu Nghiêu, mọi người nói xong ai cũng không thể nhúng tay chuyện Nam Cương, ngươi làm như vậy rõ ràng chính là bội ước!”

Mặc Tu Nghiêu khinh miệt bĩu môi, Bản vương bội ước thì ngươi muốn như thế nào? Cắn ta? Rõ ràng đọc được hàm nghĩa biểu lộ trên mặt của Mặc Tu Nghiêu, da thịt trên mặt Mặc Cảnh Lê không khỏi co quắp. Lôi Đằng Phong cũng còn có chút lý trí, hắn không có ý định nhúng tay chuyện Nam Cương. Nam Chiếu và Tây Lăng có đường biên giới khá dài, bao nhiêu năm rồi ma sát không ngừng, vốn không thể làm bằng hữu. Trấn Nam Vương đã sớm có mấy dự định, nếu như trong thời gian ngắn vẫn không thể đánh Đại Sở mà nói…, vậy thì phải từ Nam Chiếu bắt đầu trước. Cho nên, Nam Chiếu ở trong tay ai đối với hắn mà nói cũng không ý nghĩa gì.

“Định Vương, nếu chúng ta ước hẹn lúc trước, ngài tùy tiện xuất thủ vốn nên cho chúng ta một giải thích hợp lí?” Lôi Đằng Phong hữu lễ nói.

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Giải thích? Cũng không có cái gì, đương nhiên là bởi vì Bản vương đáp ứng các ngươi ở sau, đáp ứng công chúa An Khê trước. Hơn nữa, Bản vương cũng không có nhúng tay chuyện của Nam Cương, có điều công chúa An Khê nói hoài nghi có người thừa dịp hôn lễ tới quấy rối, hỏi Bản vương mượn mấy thị vệ bảo vệ an nguy vợ chồng mới cưới cùng với tân khách tới tham gia hôn lễ thôi. Công chúa An Khê và công tử Thanh Trần là bạn tốt chi giao, cũng rất có giao tình với ái phi của Bản vương, chút chuyện nhỏ này Bản vương cũng không thể không đồng ý đi? Khác Bản vương cũng không phải là cho không người, công chúa An Khê hỏi Bản vương mượn mỗi hộ vệ là năm ngàn lượng bạc trắng, nếu bị thương hoặc chết trận, mỗi người còn bồi thường năm trăm lượng tiền thuốc thang hoặc là một vạn lượng tiền an ủi chăm sóc. Mua bán công bằng lại có lợi như thế, cho dù không có giao tình thì Bản vương cũng làm.”

Mọi người nghe vậy yên lặng ở trong lòng hộc máu.

Diệp Ly như có điều suy nghĩ, không nghĩ tới Mặc Tu Nghiêu đã tự lĩnh ngộ tinh túy của lính đánh thuê. Nói trở lại, nếu như Kỳ Lân trở thành lính đánh thuê. . . Không chỉ có có thể kiếm được không ít tiền tài, quan trọng hơn là có thể thiệt giả gia tăng phần lớn cơ hội thực chiến. Dù sao mấy năm này Tây Bắc thật sự quá mức bình tĩnh, huấn luyện nhiều hơn nữa cũng không bằng hiệu quả một lần thực chiến mang đến. Dĩ nhiên đây cũng chỉ là Diệp Ly một mình suy nghĩ lung tung, sao nàng có thể đem Kỳ Lân tỉ mỉ huấn luyện ra biến thành lính đánh thuê .

“A Ly đang suy nghĩ gì?” Mặc Tu Nghiêu thấy Diệp Ly cúi đầu trầm tư cũng biết nàng nhất định là trong lòng lại tính toán cái gì, thấp giọng hỏi. Diệp Ly lắc đầu nói: “Trở về rồi nói.”

Mặc Tu Nghiêu cũng biết nơi này không phải là chỗ nói chuyện, nhìn lướt qua mọi người vô tình hay cố ý luôn quang minh chánh đại nhìn về phía mình, đứng dậy ôm Diệp Ly ở bên cửa sổ nhìn cuộc chiến . Diệp Ly trải qua huấn luyện đặc biệt, Mặc Tu Nghiêu công lực thâm hậu, năng lực nhìn ban đêm của hai người này mạnh hơn người ở chỗ này rất nhiều. Nhìn biểu hiện của nhóm Kỳ Lân phía xa Diệp Ly hài lòng gật đầu, năm năm nay đạt đến không có uổng phí luyện tập, cả đội viên Kỳ Lân đều trên căn bản cùng với gần như thành thục lão luyện. Hoàn toàn có thể một mình thi hành các loại nhiệm vụ.

Mặc Tu Nghiêu chỉ hướng nơi xa nói: “Người của Thư Mạn Lâm bắt đầu công kích phủ Công Chúa rồi.”

Diệp Ly cau mày nói: “Lúc này, có lẽ công chúa An Khê không ở phủ Công Chúa ?”

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Dĩ nhiên không có ở đây. Lúc này ở lại phủ Công Chúa chờ chết sao?” Chỉ sợ công chúa An Khê cũng không ngờ tới phụ vương nàng lại sẽ đưa lệnh bài điều động thủ vệ vương thành cho Thư Mạn Lâm. Đối mặt bảy tám ngàn tướng sĩ, còn có mấy trăm cao thủ, cho dù có Kỳ Lân của Mặc Tu Nghiêu trợ giúp tham chiến cũng chỉ có thể tránh đi mũi nhọn căn bản không thể nào cứng đối cứng. Dù sao Mặc Tu Nghiêu cũng không có mang bao nhiêu người tới Nam Cương, cũng tuyệt đối không thể vì công chúa An Khê mà vận dụng toàn bộ lực lượng của Định Vương Phủ ở Nam Cương.

“A Ly có muốn đoán xem công chúa An Khê hiện tại ở đâu không?” Mặc Tu Nghiêu tâm tình vui vẻ hỏi.

Mọi người, trừ Từ Thanh Trần đều vểnh tai nghe bên này tán gẫu. Diệp Ly cau mày, ngó chừng tình hình ngoài lâu nhìn hồi lâu mới chậm rãi nói: “Bắt giặc phải bắt vua trước.” công chúa An Khê lúc này không có ở phủ Công Chúa,đương nhiên cũng không thể ở trong thành cùng người hỗn chiến. Như vậy cũng chỉ có đi tìm Thư Mạn Lâm rồi, chỉ có lấy được lệnh bài trong tay Thư Mạn Lâm mới có thể ngăn lại trận chém giết này trong vương thành. Thị vệ Vương thành Nam Chiếu khác với những bộ lạc khác chỉ nghe tộc trưởng, nhận lệnh bài không nhận người, lúc này không có lệnh bài chính là Nam Chiếu Vương tới cũng chưa chắc có tác dụng.

“Thư Mạn Lâm tại nơi nào?”

Mặc Tu Nghiêu cười híp mắt nhìn Diệp Ly nói: “Đương nhiên ở vương cung Nam Chiếu, người đàn bà kia muốn làm Nam Chiếu Vương đến điên rồi, lúc này không có ở vương vung còn có thể ở đâu?”

Diệp Ly khẽ cau mày, Nam Chiếu Vương cũng còn đang trong vương cung, mặc dù có người ở lại giải quyết hậu quả không cẩn thận chưa chắc có thể nhanh như vậy tìm được Nam Chiếu Vương, nhưng nếu để cho Thư Mạn Lâm trước một bước tìm được Nam Chiếu Vương đối với công chúa An Khê mà nói cũng không phải là chuyện gì tốt.

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “A Ly yên tâm là được. Nếu Nam Chiếu Vương thức thời một chút thì tốt, nếu còn muốn dựa vào Thư Mạn Lâm, chỉ sợ. . . Chính lão hỏng bét rồi. Đừng quên bên cạnh Thư Mạn Lâm. . . . . .”

Diệp Ly hiểu rõ, bên cạnh Thư Mạn Lâm còn có Đàm Kế Chi, hắn cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Nếu là Thư Mạn Lâm thắng, Đàm Kế Chi tuyệt đối không thể có thể làm cho Nam Chiếu Vương sống . Nếu Nam Chiếu Vương đã chết, vị trí của Thư Mạn Lâm cũng ngồi không yên

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Đích Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook