Thịnh Thế Đích Phi

Quyển 1 - Chương 319: Trở lại Sở kinh

Phượng Khinh

06/12/2015

Edit: Ca Tang

Beta: Sakura

Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly mang theo một đám người trở về Ly thành, bởi vì đang mang thai cho nên dọc đường đi cũng là từ từ mà đi, cũng không bởi vì Mặc gia quân coi giữ Tây Bắc khai chiến với đại quân Tây Lăng, Bắc Nhung mà cảm thấy gấp gáp.

Mà lúc này, ngàn dặm xa xa Mặc Cảnh Lê đang giằng co cùng Trấn Nam vương cũng nhận được tin tức truyền đến từ Ly thành. Trong cung điện được tu sửa lại từ Lê vương phủ, Mặc Cảnh Lê vừa nhìn sổ con mới trình lên sắc mặt liền biến thành màu đen. Mặc dù hôm nay Sở cung trên nguyên bản là Lê vương phủ xây rộng hơn, nhưng mà vì ngay từ lúc Mặc Cảnh Lê và Mặc Cảnh Kỳ náo lật trời đã bắt đầu cải kiến, cho nên nhiều năm như vậy thành quả cũng không nhỏ. Triều đình Đại Sở vội vã rời đến phía Nam sông Vân Lan, cho nên cũng không phát sinh nội loạn gì, lấy Mặc Cảnh Lê cầm đầu tiểu triều đình của Đại Sở cứ như vậy mà duy trì. Nhưng mà, hiện tại triều đình không còn như trước, miễn cưỡng cũng chỉ coi là Nam Sở.

Trên đại điện, ngồi trên long ỷ là tiểu hoàng đế sáu bảy tuổi nhát gan không hiểu chuyện, bên cạnh còn có một người mặc y phục gần giống long bào ngồi trên ghế vàng lộng lẫy hôm nay quyền khuynh một phương Nhiếp chính vương Mặc Cảnh Lê. Thấy sắc mặt Mặc Cảnh Lê không tốt, đám thần tử phía dưới cũng không dám nói lời nào. Hôm nay tất cả đều ở Giang nam, tức là hoàn toàn đứng trên địa bàn của Mặc Cảnh Lê, người ăn nhờ ở đậu luôn thấp hơn kẻ khác ba phần. Huống hồ, văn thần võ tướng chân chính có cốt khí dù cho chết cũng không muốn rời Sở Kinh đều ở lại nơi đó, mà hôm nay mấy người còn dư lại này có ai can đảm cùng Lê Vương tranh giành?

Hiện nay Thái Hoàng thái hậu mặc dù còn mấy phần quyền lợi, nhưng kể từ sau khi rời đô cũng dần dần bị vây ở thế yếu, lá gan của Hoàng thái hậu cũng không lớn hơn tiểu hoàng đế sáu bảy tuổi bao nhiêu. Trong lòng mọi người mơ hồ hiểu rõ, chỉ sợ không bao lâu nữa, tiểu hoàng đế sẽ nhường ngôi, Đại Sở sẽ có tân Đế mới.

Mặc Cảnh Lê từ trên cao nhìn xuống, nhìn lướt qua mọi người phía dưới cười lạnh một tiếng nói:” Các ngươi muốn biết trong này nói gì sao?”

Mọi người không khỏi ngẩn ra, âm thầm trao đổi ánh mắt. Lời này quả là có chút kỳ quái.

Mặc Cảnh lê cũng không thèm để ý, giơ tay gảy nhẹ sổ con trong tay một cái nói: “Sau khi Mặc Tu Nghiêu chiếm được Tây lăng hoàng thành đã đổi tên nó thành thành An Bình. Hôm nay hẳn là Mặc Tu Nghiêu đã rời Tây Lăng về Tây Bắc rồi.”

Nghe vậy, thần sắc các vị đại thần đều khác nhau, rối rít trao đổi ánh mắt cùng đồng liêu thân thiết của mình. Mặc Cảnh Lê có chút không nhịn được nói: “ Có lời gì cứ việc nói thẳng!.”

Hồi lâu, một đại thần mới đứng dậy, khom người bẩm báo: “Vương gia, hiện nay Định Vương trở về Tây Bắc, có phải hay không biểu thị…. Mặc gia quân có thể sẽ xuất binh cứu viện Sở kinh, nếu là như vậy….” Mặc Cảnh Lê khinh thường cười xuy một tiếng, cười mà như không cười nhìn hắn nói: “Nếu như vậy thì thế nào? Chẳng lẽ các ngươi còn trông cậy có thể trở lại Sở kinh sao? Trước không nói….Lôi Chấn Đình đang chặn ở bờ bên kia, rồi nếu thu hồi được Sở kinh rồi thì thế nào? Bắc Nhung, Bắc Cảnh, Tây Lăng trước sau trái phải đều là địch, Sở kinh có khác gì một tòa cô thành không? Huống hồ…các ngươi cho rằng Mặc Tu Nghiêu cứu viện Sở kinh là Sở kinh của Hoàng gia hay là Sở kinh của Định Vương phủ?”

“Chuyện này….Vương gia nhận thức đúng đắn, vi thần kém xa.” Sắc mặt đại thần này biến hóa, ấm ức lui về trong đội ngũ.

Mặc Cảnh Lê nhàn nhạt nhìn mọi người nói: “Các ngươi cũng không cần quá thất vọng, cho dù Mặc Tu Nghiêu cố ý tăng viện Sở kinh thì chỉ sợ cũng không kịp nữa rồi. Hiện nay ngoài Hồng Nhạn quan còn có vài chục vạn kỵ binh Bắc Nhung và hai mươi vạn đại quân Tây Lăng chiếm đóng nữa mà.”

“Vương gia, vậy Trấn Nam Vương….”

Mặc Cảnh Lê khinh thường nói: “Binh mã Tây Lăng không giỏi thủy chiến, sông Vân Lan chính là điểm yếu của bọn họ. Mang tướng sĩ dọc bờ sông thu về cho Bản vương, cuối cùng cũng có một ngày Bản vương cho Lôi Chấn Đình một trận khó coi.”

Lập tức mọi người đều hiểu ra, Lê Vương định an phận trong một góc Giang Nam, nhìn sông Vân Lan hiểm trở tạo nên một Giang Nam đất lành, trong thời gian ngắn căn bản không có ý định đưa binh lên Bắc chiếm lại giang sơn. Trong lòng không khỏi thất vọng, sau đó là mờ mịt, bọn họ không muốn chiến sự ở Sở kinh cho nên mới đi theo Lê vương hầu thánh giá rời đô xuống Giang Nam, trong thâm tâm vẫn tự an ủi nói mình còn mưu đồ phía sau, nhưng hiện tại….có lẽ cả đời này cũng như vậy sao?

Thấy không có chuyện gì cần thương nghị, Mặc Cảnh Lê phất tay cho đám quần thần lui. Chỉ chốc lát sau, trên đại điện ngoại trừ nội thị hầu hạ ra thì chỉ còn lại tiểu hoàng đế Mặc Túc Vân. Mặc Túc Vân vốn rất sợ hãi vị hoàng thúc luôn dùng ánh mắt đáng sợ nhìn mình chằm chằm này, thấy chung quanh không còn người nào, chỉ có thể rụt thân mình gầy nhỏ vào sâu trong long ỷ.

Ánh mắt Mặc Cảnh Lê trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm long bào của đứa trẻ càng thêm u ám. Nếu như con hắn vẫn còn sống thì cũng lớn tầm đứa bé này vậy, nhưng mà không biết Mặc Cảnh Kỳ giấu con hắn đi nơi nào, còn hắn thì vẫn phải cúi đầu trước mặt con trai Mặc Cảnh Kỳ! Nhìn đứa nhỏ nhát gan kia càng thấy không vừa mắt. Mặc Cảnh Lê một tay túm lấy Mặc Túc Vân trên long ỷ, kéo hắn đi về phía hậu cung, cũng không quản đứa bé mới bảy tuổi sao có thể theo kịp bước chân của người trưởng thành, dọc đường đi lảo đảo nghiêng ngả, gần như là bị Mặc Cảnh Lê lôi đi. Dọc đường cung nhân nội thị tất nhiên đều thấy được bộ dáng chật vật của tiểu hoàng đế, nhưng mà hiện nay trong cung có thể nói là một mình Nhiếp chính vương định đoạt, như vậy có ai dám đi khuyên răn chút nào?

Mặc Cảnh Lê lôi kéo Mặc Vân Túc một đường vọt tới tẩm cung của Thái hậu, Hoàng thái hậu Lý thị đang phụng bồi Thái hậu nói chuyện. Thấy Mặc Cảnh Lê đến vốn là cả kinh, lại nhìn tới bộ dáng chật vật của con trai, nước mắt liền dâng lên, “Hoàng nhi…”

“Cút ngay!.” Mặc Cảnh Lê không nhịn được nói. Nếu như là Hoàng tẩu Hoa Hoàng hậu thì hắn còn mấy phần kính ý, còn đối với Lý Thái hậu này mà nói, trong mắt Mặc Cảnh Lê còn không bằng một cây cỏ. Quả nhiên Lý Thái hậu bị dọa run lên, sững sờ tại chỗ không dám cử động nữa, chỉ có thể ngấn lệ nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của con trai không thể làm gì. Thái hậu ngồi đó âm thầm lắc đầu thở dài, mặc dù bà không thích Thái hậu quá mức cường thế nhưng mà Lý thị này cũng không khỏi quá nhu nhược. Đều nói mẫu giả cường, nhưng mà Lý thị ngay cả vì con trai mình mà cũng không có được mấy phần kiên cường.



“Lê nhi, con đang làm gì vậy hả?” nhìn sắc mặt âm trầm của Mặc Cảnh Lê, Thái hậu không vui trách mắng.

Mặc Cảnh Lê tiện tay ném Mặc Túc Vân sang một bên, cũng không quản khỉ gió hắn có bị thương không, lạnh giọng cười nói: “Người nói xem ta đang làm gì? Mẫu hậu, người nói cho ta biết đi, rốt cuộc Mặc Cảnh Kỳ giấu con ta đi nơi nào rồi?” Thái hậu trầm mặc không nói, nếu lúc trước bà còn không hiểu thì….đã lâu như vậy, bà cũng đã sớm rõ. Bà tuyệt đối không ngờ tới, hai đứa con trai huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ đều hạ thủ không chút lưu tình như vậy. Lắc đầu nói: “Ta không biết, con cũng biết quan hệ giữa ta và hoàng huynh con không mẫu từ tử hiếu như người ngoài vẫn thấy, nếu nó có làm chuyện như vậy, sao có thể để cho ta biết?” Mấy tháng này, gần như cứ vài ngày Mặc Cảnh Lê lại tới hỏi một lần, Thái hậu cũng mơ hồ hiểu ra, chỉ sợ đứa bé lúc trước Diệp Oánh sinh hạ kia chính là đứa con duy nhất của Mặc Cảnh Lê.

“Lại nói, con nên đi hỏi Liễu thị mới đúng, lúc trước không phải con cứ muốn bảo vệ nàng ta sao?” Thái hậu nhàn nhạt nói, trong giọng nói mang theo mấy phần giếu cợt.Con trai ruột của mình, trong lúc mẫu thân nguy cấp lại không đi cứu mẫu thân của mình mà đi bảo vệ một người ngoài. Mỗi lần nghĩ đến đây, Thái hậu đều cảm thấy trong lòng từng trận đau.

“Con tiện nhân Liễu quý phi kia!.” Mặc Cảnh Lê căm hận mắng. Người ngoài đều cho là Liễu quý phi đã chết cháy trong trận đại hỏa kia, nhưng mà những người biết tình hình đều biết chuyện gì đã xảy ra. Liễu quý phi dùng kế kim thiền thoát xác, không tiếc hại chết nữ nhi ruột thịt của mình, thật không thể không nói là độc. Nhưng mà, Mặc Cảnh Lê lục xoát tất cả trong ngoài thành đều không thấy được bóng dáng Liễu quý phi đâu. Dưới cơn giận dữ, Mặc Cảnh Lê đem già trẻ Liễu gia tất cả đều ném vào đại lao, nhưng tra hỏi mấy tháng vẫn không có nửa điểm tin tức.

Thái hậu than nhẹ một tiếng, nhìn Mặc Cảnh Lê nói: “ Ai gia nghe nói sau khi Định Vương chiếm được hoàng thành Tây Lăng đã lên đường trở về Ly thành?”

Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng nói: “ Tin tức của mẫu hậu trái lại vẫn rất linh thông, nhưng mà….chuyện này mẫu hậu không cần quan tâm. Hậu cung…không được tham gia vào chính sự!.”

“Ngươi!.” Sắc mặt thái hậu trầm xuống, hơi thở bị ngăn trong ngực không ra được, sắc mặt không khỏi lúc đỏ lúc xanh. Đầu ngón tay chỉ vào Mặc Cảnh Lê càng không ngừng phát run nhưng mà ngay cả một câu cũng không nói ra được. Một mặt Lý thị cũng phục hồi tinh thần lại, cũng may nàng quen hầu hạ Thái hậu, liền vội vàng tiến lên thuận khí cho bà. Một lúc sau thái hậu mới bình thường trở lại, thấy vậy Mặc Cảnh Lê liền phất áo rời đi.

“Mẫu hậu….” Lý thị bừng trà sâm, rụt rè kêu lên.

Thái hậu vung tay đem đồ bày biện trên bàn hất đầy trên mặt đất, lão lệ tung hoành, khóc thút thít nói: “Ai gia đã tạo nghiệt gì mà lại sinh ra hai tên nghiệt tử này…..”

Mặc Cảnh Lê vừa mới bước ra cửa cung nghe tiếng khóc truyền ra từ bên trong, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh khinh thường. Nếu nói tình mẫu tử thì mấy năm qua đã sớm mài sạch rồi. Trong suy nghĩ của Mặc Cảnh Lê, mẫu thân ruột của hắn thậm chí còn không chăm sóc cho hắn như Hiền Chiêu Thái phi. Cho nên sau khi rời xuống Nam, Mặc Cảnh Lê không chút do dự sắc phong Hiền Chiêu Thái phi làm Thái hoàng thái hậu. Điều này khiến cho Thái đậu đối với vị đường muội mình nâng đỡ nửa đời sinh ra lòng ngăn cách, quan hệ của hai người cũng không còn thân thiết như trước.

Bước chậm rãi trong hành lang khúc chiết, Mặc Cảnh Lê tạm thời vứt bỏ chuyện sổ con trên đại điện ra khỏi đầu. Nghĩ tới những đại thần mang theo ánh mắt kỳ vọng rồi dần dần ảm đạm xuống thì không khỏi nở nụ cười lạnh. Vẫn còn ôm mong đợi nơi Mặc Tu Nghiêu sao? Thật là ngu xuẩn. Hắn tọa ủng tại Giang Nam giàu có đông đúc thì cần gì phải đi tranh đoạt với mấy kẻ đó nữa? Hắn chỉ cần coi chừng sông Vân Lan trời sinh hiểm trở, cố gắng kinh doanh mảnh đất Giang Nam này thì dân sẽ giàu binh sẽ mạnh. Để Mặc Tu Nghiêu đi liều mạng với mấy kẻ mọi rợ Bắc Nhung, Bắc Cảnh cùng Tây Lăng kia đi. Mặc Tu Nghiêu có thể chống chọi là một nhà, hai nhà, nhưng chẳng lẽ lại có thể chống lại ba nhà vây công sao? Chờ đến khi lưỡng bại câu thương, hắn sẽ thừa thế đứng ra thu lại giang sơn…Lúc đó ai dám nói Mặc Cảnh Lê hắn không phải là hùng ưng đứng đầu?

Cùng lúc đó, Lãnh Hạo Vũ bởi vì Tử Kinh quan thất thủ mà rút về Sở kinh, đang tính toán mang theo phụ thân về Tây Bắc tìm nơi nương tựa thuận tiện đi thăm thê nhi tử, thấy Vệ Lận tự mình đưa tin tới sắc mặt liền suy sụp. Bất đắc dĩ nhìn Vệ Lận, nói: “Tiểu Vệ ơi, ngươi không thể đến muộn hai ngày sao? Công tử ta cũng phải chuẩn bị lên đường về Tây Bắc nữa mà.” Vệ Lân mỉm cười nhìn nói: “ Ý của công tử Thanh Trần là, cho dù Lãnh nhị công tử ngài đã về đến Hồng Nhạn quan thì cũng phải theo đường cũ trở về a.”

Lãnh Hạo Vũ hừ nhẹ hai tiếng, nhưng cũng biết điều hắn nói là sự thật. Giơ giơ phong thư trong tay nói: “ Sao công tử Thanh Trần lại để ngươi tự mình đến đưa tin, đây không phải là đại tài tiểu dụng sao?” Mặc dù Vệ Lận chỉ là thị vệ bên người Định Vương phi, nhưng trên dưới Định Vương phủ đều biết, Vương phi chưa từng coi ba người Trác Tĩnh, Lâm Hàn, Vệ Lận như thị vệ bình thường mà sử dụng. Hơn nữa, năng lực của bọn họ không phải thị vệ bình thường có thể so sánh được, nếu như đưa ra ngoài làm việc, chỉ sợ địa vị cũng không kém Lãnh Hạo Vũ, cho nên dù những tâm phúc bên người Mặc Tu Nghiêu năm xưa như Phượng Tam, Lãnh Hạo Vũ cũng lễ ngang hàng mà đối đãi với mấy người Vệ Lận.

Vệ Lận nghiêm mặt nói: “ Ý của công tử Thanh Trần là muốn thuộc hạ và Lãnh nhị công tử cùng trợ giúp Lãnh tướng quân bảo vệ Sở kinh.”

Ngược lại Lãnh Hoài ngồi một bên sửng sốt, kể từ khi bị Lãnh Hạo Vũ đưa về Sở Kinh, nhìn tình huống Sở kinh bây giờ Lãnh Hoài đã có chút nản lòng thoái chí, nhưng mà cho dù như vậy Lãnh Hoài cũng không muốn rời Sở kinh, trở thành đào binh lâm trận bỏ chạy hoảng loạn trốn đông trốn tây. Nhưng mà nhi tử từ nhỏ đã không được coi trọng lại biểu hiện sắc bén cùng thủ đoạn chưa từng có, căn bản không cho Lãnh Hoài bất kỳ cơ hội lựa chọn nào. Lại không ngờ rằng có cơ hội trở mình, trong lòng Lãnh Hoài vô cùng cao hứng đồng thời có chút lo lắng nếu Lãnh Hạo Vũ sa vào đây không thể thoát thân thì phải làm thế nào. Hắn thân là thần tử Đại Sở cũng là tướng lãnh hiển nhiên chết không có gì đáng tiếc, nhưng không hi vọng nhi từ vì mình mà chôn theo.

“Vệ công tử, Định Vương điện hạ sẽ phái viện binh tới đây sao?” Lãnh Hoài hỏi

Vệ Lận khẽ cau mày nói: “Lúc tại hạ rời Tây Bắc thì Vương gia vẫn còn ở Tây Lăng chưa trở về, mà ngoài Hồng Nhạn Quan còn có vài chục vạn đại quân Bắc Nhung và Tây Lăng đang nhìn chằm chằm. Thế nhưng mấy năm trước, Vương phi đã an bài một đội phục binh trong cảnh nội Đại Sở, mà Mộ Dung Thận tướng quân cũng đã nhận được thư của công tử Thanh Trần, tạm thời sẽ buông tha cho Lôi Chấn Đình chỉ huy quân đội tiếp tục Bắc tiến. Công tử Thanh Trần hi vọng, Sở kinh tối thiểu sẽ trụ được ba tháng.”

“Ba tháng…” Lãnh Hoài khẽ cau mày, không phải hắn không biết tình thế khó xử của Mặc gia quân lúc này, nhưng mà bây giờ ngày tháng trong Sở kinh cũng không dễ chịu. Lúc Mặc Cảnh Lê xuôi Nam đã mang theo phần lớn binh lực, hôm nay quân đội ở lại Sở kinh đều là tàn binh lui xuống từ tiền tuyến Bắc Nhung và Bắc Cảnh , cộng thêm thuộc hạ trước kia của Hoa quốc công, tổng cộng cũng không quá hai mươi vạn người. Mà tướng sĩ bại trận từ tiền tuyến sĩ khí xuống thấp cực độ, lại thêm hôm nay đại quân nguy cấp càng làm cho sĩ khí quân đội và dân chúng trong thành thêm giảm. Đừng nói là ba tháng, ngay cả một tháng có trụ được hay không cũng khó nói.

“ Ba tháng tất nhiên không thành vấn đề, nếu ba tháng này không thủ được Sở kinh, ngày thành bị phá lão phu liền lấy cái chết tạ tội với thiên hạ!” Giọng nói có chút già nua nhưng vẫn rất vang truyền tới từ ngoài cửa, mọi người quay đầu nhìn lại, chính là Hoa Quốc công râu tóc bạc trắng. Mặc dù tuổi đã thất tuần, nhưng Hoa quốc công khoác chiến bào màu đen trên người, long hành hổ bộ mà đến, lại mơ hồ có khí phách cùng hào khí tung hoành sa trường năm đó.

Mọi người vội vàng đứng dậy nói: “ Lão quốc công, Đại trưởng công chúa.” Đi theo bên cạnh Hoa quốc công là Đại trưởng công chúa Phúc Hi cũng đồng dạng tóc trắng như tuyết, mà người đang đỡ Đại trưởng công chúa chính là Trưởng công chúa Chiêu Dương. Phía sau bọn họ là hai thiếu nam thiếu nữ khoảng mười hai mười ba tuổi, cô gái kia cúi đầu nhưng vẫn không thể che được vết thương trên nửa bên mặt, hai người này chính là công chúa Trân Ninh và Hoàng tử Mặc Khiếu Vân do Liễu Quý phi sở sinh. Mặc Cảnh Lê mang theo rất nhiều hoàng tử công chúa và người trong hoàng thất rời đi, không biết tại sao lại lưu lại hai đôi tỷ đệ này bên người Đại trưởng công chúa Phúc Hi.



Hoa Quốc công nhìn Lãnh Hoài một chút, lại quan sát Lãnh Hạo Vũ một lát mới hỏi: “ Định Vương thật sự sẽ phái binh tới cứu viện Sở kinh sao?”

Thần sắc Lãnh Hạo Vũ hơi hơi thu liễm, bên mép lại thêm vài phần ý cười quần là áo lượt nói: “Lão Quốc công, ngài đây không phải đang làm khó vãn bối sao? Vãn bối luôn ở tại Đại Sở, cũng chưa đi Tây Bắc mấy lần, sao có thể biết ý tứ của Vương gia. Huống hồ, hiện nay Vương gia vẫn còn ở xa tận Tây Lăng, hiệp trợ thủ thành là ý của công tử Thanh Trần.” Cho nên, rốt cuộc Định Vương tính thế nào thì hiện tại không ai nói chính xác được. Mặc dù Thanh Trần công tử ở Tây Bắc nói một thì không có hai, nhưng hắn rốt cuộc không phải Định Vương, cho nên hắn cũng không thể thay Định Vương cho Hoa quốc công bất kỳ cam đoan gì.

Hoa Quốc công hừ nhẹ một tiếng, cười mà như không cười nhìn Lãnh Hoài nói: “ Trong mấy nhi tử của ngươi….thì nhi tử này , lão phu ngược lại thấy hắn càng có năng lực hơn một chút.” Hoa Quốc công xưa nay vẫn chú ý tình hình Định Vương phủ, mà Lãnh Hạo Vũ xưa nay luôn đi lại với Phượng Chi Diêu từ nhỏ đã có quan hệ tối với Mặc Tu Nghiêu, Hoa Quốc công cũng không xa lạ gì. Ngược lại không nghĩ tới, người này xưa nay vẫn giả trư ăn cọp. Trước kia cứ nghĩ Lãnh gia tướng môn xuất ra một kẻ yêu thích buôn bán, hiện nay nhìn lại biểu hiện của hắn ở Tử Kinh quan mới biết Lãnh Hạo Vũ tỏ ra ăn chơi trác táng hóa ra là thâm tàng bất lộ, ngược lại còn mạnh hơn người luôn được tán tụng là Lãnh Kình Vũ một chút.

Lãnh Hoài chỉ đành cười ngượng ngùng một tiếng, cho rằng Lão quốc công nhạo báng mình ngay cả con trai cũng không nhìn rõ. Nhưng mà đối với Lãnh Hạo Vũ đứa con vợ kế này năng lực còn vượt xa trưởng tử được mình bồi tưởng tỉ mỉ từ nhỏ lại không có gì mất hứng. Lãnh Hạo Vũ có thể dưới tình huống hoàn toàn không được coi trọng mà vượt qua Đại ca hắn, điều này chứng tỏ hắn có năng lực, dù sao cũng là con trai mình, Lãnh Hoài tự nhiên không có khúc mắc gì.

Hoa Quốc công híp mắt nhìn bộ dáng uể oải không tập trung của Lãnh Hạo Vũ, nhàn nhạt nói: “Lãnh tiểu tử, ngươi cũng đừng vòng vo với lão đầu tử ta nữa. Định Vương phủ rốt cuộc có ý gì, lão phu không tin là ngươi không biết.” Lãnh Hạo Vũ chớp mắt một cái, ngồi dậy cười híp mắt nói: “Lão quốc công người không thể nói như vậy được. Trước không nói Định Vương phủ có ý gì, mà cho dù Vương gia có sớm trở lại, nguyện ý xuất binh tương trợ thì cũng phải xem có kịp hay không nữa. Khoảng cách giữa Tây Bắc, Đại Sở với đại quân Bắc Nhung đâu chỉ là trăm vạn. Mặt khác….Thứ cho vãn bối nói lời không vui, lão quốc công, cho dù có thể bảo toàn Sở kinh thì lúc đó nơi này thuộc về ai?”

Hoa Quốc công nhìn chằm chằm Lãnh Hạo Vũ hỏi: “Đây là ý của Định Vương hay ý của Từ đại công tử?”

Thấy Hoa Quốc công thả ra áp lực, Lãnh Hạo Vũ cũng không chút để ý, sờ sờ lỗ mũi cười nói: “ Tại hạ chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, Lão quốc công cũng biết Lãnh Hạo Vũ là người của ai. Theo lý ….Sở kinh sống hay chết vốn không liên quan tới Định Vương phủ ta đi. Dựa vào cái gì mà muốn Định Vương phủ gánh vác trách nhiệm, bỏ lại hậu phương bốc cháy bất chấp nguy hiểm chạy tới tăng viện Sở kinh, thậm chí đối đầu với đại quân Bắc Nhung và Bắc Cảnh?”

Hoa Quốc công trầm mặc không nói, ông đương nhiên hiểu ý của Lãnh Hạo Vũ. Mặc gia quân không có nghĩa vụ hy sinh nhiều sinh mạng tướng sĩ tới thay đại Sở đánh lui cường địch, bảo vệ Sở kinh như vậy. Đặc biệt là dưới tình huống hoàng thất Đại Sở hiện nay đã bỏ lại Sở kinh hoảng loạn xuôi Nam, tại sao Mặc gia quân phải tới giúp cừu nhân của mình đoạt lại thành trì?

“Lãnh nhị công tử.” Mặc Khiếu Vân vẫn đứng sau lưng Đại trưởng công chúa đột nhiên mở miệng: “Lãnh nhị công tử, hoàng thất Đại Sở vô năng, ngay cả phân nửa quốc thổ cũng không giữ được. Hôm nay lại vứt bỏ vạn dân thiên hạ không quản, một mình chạy về phương Nam, thật sự là không còn mặt mũi nào đối mặt với dân chúng Đại Sở nữa. Chỉ cần Mặc gia quân có thể giúp dân chúng Sở kinh thoát khỏi kiếp nạn bị man tộc chém giết, sau này….Sở kinh đương nhiên là thuộc về Định Vương phủ.” Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngẩn ra. Đồng thời cũng làm cho ánh mắt mọi người rơi xuống trên người thiếu niên mới mười hai mười ba tuổi này. Lại nói, mặc dù có một mẫu thân như Liễu Quý phi nhưng trong đám hoàng tử dáng vẻ của Mặc Khiếu Vân cũng giống Mặc Cảnh Kỳ khi còn sống nhất. Dù sao Liễu gia bồi dưỡng nhiều năm cũng không phải là uổng phí. Vốn là trong lòng Mặc Cảnh Kỳ cũng có ý định truyền ngôi cho Mặc Khiếu Vân, chỉ tiếc lại bị mẹ ruột hắn hại. Lúc này một thiếu niên mười hai mười ba tuổi như hắn có thể nói ra lời như vậy cũng là đáng quý.

Lãnh Hạo Vũ nhìn Mặc Khiếu Vân, thiêu mi hỏi: “Tần vương….có thể làm chủ sao?”

Mặc Khiếu Vân nghiêm mặt nói: “Trước khi Hoàng đế xuôi Nam đã phong Bản vương làm Trường Hưng Vương, hiển nhiên Bản vương làm chủ.”

Sở Kinh trước đây gọi là Trường Hưng. Hôm nay tuy đã rời đô khỏi Sở kinh, danh hiệu này tự nhiên không thể tiếp tục dùng được nữa, nhưng để tỏ lòng Hoàng thất không vứt bỏ dân chúng, cho nên vẫn lưu lại một vị vương gia trấn giữ. Cho nên, Mặc Cảnh Lê liền phong Thái tử đã bị phế, Tần Vương Mặc Khiếu Vân làm Trường Hưng Vương. Nơi đây cũng chính là đất phong của Mặc Khiếu Vân. Mặc dù trên danh nghĩ thuộc về Đại Sở, nhưng mà hiện giờ dưới tình huống này, chỉ cần Mặc Khiếu Vân đồng ý, thì triều đình Đại Sở phía Nam cũng không thể nói gì.

Lãnh Hạo Vũ hứng thú nhìn Mặc Khiếu Vân hỏi: “Đây chính là Sở kinh, ngươi thật sự bỏ được sao?”

Thần sắc Mặc Khiếu Vân bình thản nói: “Không bỏ thì có ích gì? Nếu không có Mặc gia quân chi viện, Sở kinh sớm muộn gì cũng bị phá. Đến lúc đó đừng nói là Trường Hưng Vương gì đó, đại khái ngay cả mạng cũng không giữ được. Định Vương nhân nghĩa. Bản vương tin người tuyệt đối sẽ không hại tính mệnh hai tỷ đệ ta.”

“Lão quốc công, người thấy sao?” Lãnh Hạo Vũ hỏi.

Hoa Quốc công hừ nhẹ một tiếng, nói: “Trường Hưng Vương đã đáp ứng, lão phu còn có thể nói gì? Lãnh nhị công tử thật đúng là người làm ăn, Lãnh gia cũng coi như có người kế nghiệp.” Lãnh Hạo Vũ có chút xấu hổ sờ sờ lỗ mũi, “Lão quốc công khen nhầm rồi.”

Hoa Quốc công đứng dậy, nói: “Đã như vậy….Trong vòng ba tháng, vô luận là Bắc Nhung hay là Bắc Cảnh, lão phu tuyệt đối không cho một kẻ man tộc nào bước vào một bước!.”

Lãnh Hạo Vũ cười nói: “Vậy làm phiền Lão quốc công.”

Tiễn nhóm người Hoa quốc công rời đi, Lãnh Hạo Vũ sờ cằm yên lặng suy tư liệu có nên viết một phong thư thúc giục công tử Thanh Trần nhanh chóng mang viện binh tới hay không. Muốn thủ Sở kinh ba tháng quả thật là không dễ dàng, không cẩn thận chưa biết chừng còn tước cái mạng nhỏ của mình đi.

Lãnh Hoài thấy bộ dáng trầm tư của nhi tử cũng trầm mặc không nói. So với trận khổ chiến thấy trước được sắp tới, thì Sở kinh rốt cuộc thuộc về người nào giống như không còn quan trọng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Đích Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook