Thịnh Thế Đích Phi

Quyển 1 - Chương 328: Vương Hậu Hách Lan

Phượng Khinh

23/12/2015

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Ly thành Tây Bắc, sáu bảy năm trước vẫn chỉ là một tòa thành trì vô cùng không nổi bật gì của Tây Bắc Đại Sở, lại bởi vì Định Vương phủ ở đây, trong thời gian mấy năm ngắn ngủn đã phát triển trở thành một con đường thông thương nối liền các nước Tây Vực và Trung Nguyên, đồng thời cũng đã trở thành một trong các tòa thành trì phồn hoa nhất trong số các nước chung quanh. Mà bây giờ, lại càng kết hợp với nguyên Hoàng thành Tây Lăng ở cực Tây, và Trường Hưng Sở kinh ở phía Đông tạo thành một đường thẳng, đến tận đây, con đường thông thương mà Định Vương phủ khổ tâm xây dựng trong mấy năm nay mới thật sự trở thành nguyên vẹn. Mà Ly thành cũng chắc chắn đã trở thành nơi tiếp giáp chuyển giao giữa hai bên, trinh độ phồn vinh lại càng lớn hơn xưa.

Mới vừa đến trung tuần tháng sáu, người từ các nơi khác đến Ly thành lại càng nhiều hơn. Trong đó không chỉ có phú thương, thế gia danh môn, thanh lưu nhã sĩ các nơi, mà lại càng có những người đang cầm quyền và người trong hoàng thất của các quốc gia. Trong nháy mắt, toàn bộ Ly thành có thể nói là quần hào tụ hợp. Vốn là, mặc dù Thanh Vân tiên sinh danh dương thiên hạ, nhưng nếu chỉ là thọ thần của ông ấy, thì chắc chắn sẽ không có nhiều người đến đây như vậy. Nhưng khi Thanh Vân tiên sinh là ông ngoại của Định Vương phi, hơn nữa mấy người con trai của Từ gia lại lần lượt nắm giữ những vị trí cực kỳ quan trọng trong Định Vương phủ, thì tất cả lại trở nên khác biệt rất nhiều. Huống chi, còn có hai sự kiện lớn là, Định Vương vừa mới lấy được hai tòa đô thành và mừng đến quý tử, thì trên cơ bản, chỉ cần là người có thể đến thì đều sẽ không bỏ qua lần thịnh hội này.

Trong Định Vương phủ trong thành, Thanh Vân tiên sinh và Tô Triết đang cùng ngồi dưới một bóng cây râm mát đánh cờ. Vô luận bên ngoài huyên náo ầm ĩ thế nào thì cũng sẽ không rơi vào trong tai bọn họ, vừa suy tư ván cờ trước mắt, Tô Triết vừa cười nói: “Bây giờ, Ly thành này có thể nói là quần anh tụ hợp rồi, phúc khí của Thanh Vân tiên sinh thật tốt.”

Thanh Vân tiên sinh lạnh nhạt lắc đầu, “Chỉnh thọ như vậy thì có ý nghĩa gì? Ngược lại còn không vui vẻ, thoải mái bằng người một nhà cùng ngồi ăn chung với nhau một bữa cơm rau dưa. Mọi người trong cả thành này, có mấy người thật tâm đến chúc thọ cho lão già ta chứ?” Tô Triết nghĩ, tuy Thanh Vân tiên sinh nói trắng ra như vậy, nhưng cũng là lời nói thật, mỉm cười nói: “Dù gì thì cũng là một tấm lòng hiếu thảo của con cháu, Thanh Vân tiên sinh cũng đừng đả kích bọn chúng như thế.”

Thanh Vân tiên sinh cười nói: “Chẳng lẽ lão hủ lại không cảm nhận được sao? Tuy những lão già như chúng ta tuổi già sức yếu, nhưng mấy vở kịch này cũng vẫn còn đủ sức đó.”

Nghe vậy, Tô Triết cũng cười một tiếng, lắc đầu liên tục, trên tay lại từ từ đặt một quân cờ xuống, cười nói: “Ngài nói như thế, thật ra lại khiến cho những người đang kích động chạy đến kia xấu hổ.”

“Bái kiến Thanh Vân tiên sinh.” Cửa ra vào, một gã sai vặt mặc áo xanh cung kính nói. Thanh Vân tiên sinh ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện gì?”

Gã sai vặt cung kính bẩm báo: “Từ Tứ công tử đã trở về rồi, đang đợi ở ngoài cửa để thỉnh an cho tiên sinh, mặt khác, còn có một vị Tú Đình tiên sinh cầu kiến.”

Tô Triết và Thanh Vân tiên sinh liếc nhau, Thanh Vân tiên sinh liền nói: “Mau mời Tú Đình tiên sinh và Thanh Bách vào.” Gã sai vặt lĩnh mệnh đi ra ngoài, Tô Triết cười nói: “Trần Tú Phu cũng tới, nghe nói hắn ta ở Tây Lăng giúp đỡ Tứ công tử, xem ra, ngược lại, bây giờ đã thật tâm quy thuận Định Vương phủ rồi.” Thanh Vân tiên sinh cười nói: “Thanh Bách có thể được hắn ta thành tâm giúp đỡ, thì chắc chắn là làm ít công to rồi.”

Đang khi nói chuyện, thì Tú Đình tiên sinh và Từ Thanh Bách đã một trước một sau đi vào. Từ Thanh Bách đi đến trước mặt Thanh Vân tiên sinh cung kính quỳ xuống cúi đầu, “Cháu trai thỉnh an ông nội, đã lâu mà không thể phụng dưỡng dưới gối ông nội, kính xin ông nội thứ lỗi.” Thanh Vân tiên sinh liền vội vươn tay kéo cháu trai dậy, đánh giá từ trên xuống dưới một vòng, rồi gật đầu cười nói: “Cháu ngoan, ngược lại nhìn càng có tinh thần hơn. Xem ra ở Tây Lăng rất tốt, đúng không?” Từ Thanh Bách cười nói: “May mắn có Tú Đình tiên sinh giúp đỡ, nên cháu mới không luống cuống tay chân.”

Đứng ở bên cạnh, Tú Đình tiên sinh cũng liền bước lên phía trước chào, “Vãn bối Trần Tú Phu bái kiến Thanh Vân tiên sinh, bái kiến Tô lão tiên sinh.” Năm xưa, lúc Tú Đình tiên sinh du lịch Sở kinh, thì cũng đã bái kiến Tô Triết, tuy nhiều năm không gặp, nhưng thật sự vẫn còn nhớ rõ bộ dáng đại khái. Thanh Vân tiên sinh cười nói: “Tú Đình không cần đa lễ, hiếm khi tới Ly thành, nếu có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo, mong rằng đừng trách.” Tú Đình tiên sinh vội nói không dám. Tô Triết mời Tú Đình tiên sinh ngồi xuống nói chuyện, ba người đều là Đại Nho hiếm có trên thế gian này, nên tất nhiên, nói chuyện cũng vô cùng hợp ý. Từ Thanh Bách thấy bọn họ trò chuyện rất thoải mái, thì liền đứng dậy cáo từ đi gặp Từ Hồng Vũ.

Lúc này trong thư phòng lớn của Định Vương phủ cũng bận rộn thành một đoàn, mà ngay cả Diệp Ly mà bình thường luôn không cho làm cái này không cho làm cái kia cũng bị bắt vào trong thư phòng làm việc. Còn chưa đến nười ngày nữa là thọ thần của Thanh Vân tiên sinh, nên rất nhiều khách quý đến tham gia tiệc mừng thọ cũng đã lục tục tới. Lần yến hội này có thể nói là náo nhiệt chưa bao giờ có, còn chưa đến một tháng, mà dân số trong Ly thành đã tăng lên gấp ba lần. Trong đó ngoại trừ khách được Định Vương phủ mời tới, còn có thương nhân các nước nghe hỏi mà đến, cùng với rất nhiều người đọc sách và du khách cùng đến chung vui. Tất cả các khách sạn lớn nhỏ trong toàn bộ Ly thành đều đầy thì đương nhiên không cần phải nói, thậm chí cũng có không ít người đến muộn không tìm được chỗ ở trọ.

Đột nhiên tăng lên nhiều người như vậy, thì tất nhiên một vài vấn đề như ăn, mặc, ở, đi lại, còn có trị an,…vv…v…, liền trở nên nhiều không đếm xuể. Hơn nữa, lại càng phải cân đối quan hệ giữa những quyền quý của các quốc gia kia, còn có quan hệ giữa những người này và quan hệ giữa hẹ với Định Vương phủ, hai bên có thể đạt thành hiệp định gì, từng người có thể có được ích lợi gì, tất cả đều cần phải đánh giá thật cẩn thận. Cũng khó trách bọn họ loay hoay đến sứt đầu mẻ trán.

Lúc Từ Thanh Bách tiến vào thì liền chứng kiến cha và hai vị huynh trưởng của mình, còn có Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cùng ngồi vây quanh một cái bàn dài rộng lớn, trước mặt mỗi người đều chồng chất dày đặc các loại sổ con. Lại càng không cần phải nói đến trước mặt đám người Trác Tĩnh đang thẩm duyệt và phân loại các sổ con ở gian ngoài cũng chồng chất nhiều hơn nữa. Lại nghĩ đến, mấy tháng đầu ở Tây Lăng, mình bận đến gần như không có nổi thời gian để ăn cơm, thì không khỏi vui lên. Xem ra cũng không phải chỉ có mình ở tại Tây Lăng mới mệt mỏi, cha và các huynh trưởng ở lại Ly thành cũng không thua kém bao nhiêu.

“Vương gia, cha, Đại ca, Nhị ca, Ly nhi. Con đã về.” Từ Thanh Bách lại cười nói.

Nhìn thấy hắn ta tiến vào, ngay lập tức, con mắt của Mặc Tu Nghiêu vẫn luôn ngồi bên người Diệp Ly liền phát sáng, cái này lại khiến cho Từ Thanh Bách chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng. Chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu cười nói rất nhiệt tình: “Thanh Bách trở về rồi, đi đường khổ cực. Mau vào ngồi đi.” Được Mặc Tu Nghiêu tiếp đón nhiệt tình như thế, Từ Thanh Bách không khỏi hơi thụ sủng nhược kinh (được ưu ái mà vừa mừng vừa lo), nhìn nhìn Mặc Tu Nghiêu một cách cảnh giác, rồi hơi mỉm cười nói: “Vương gia khách khí, không sao.”

Nghe thế, Mặc Tu Nghiêu lại cười càng sung sướng hơn, “Đã không mệt mỏi thì. . . Đây, những cái này cho ngươi.” Mặc Tu Nghiêu tùy tiện khoát tay liền vỗ Từ Thanh Bách ngồi xuống ghế, không đau nhưng cũng đừng nghĩ muốn đứng lên. Lại thấy Mặc Tu Nghiêu chuyển hết toàn bộ sổ con trước mặt Diệp Ly qua trước mặt Từ Thanh Bách mà không có chút khách khí nào, tươi cười hòa ái, nói: “Những cái này liền làm phiền ngươi. A Ly, đại phu nói nàng vừa sinh con xong, không thể bắt con mắt làm việc quá nhiều. Những cái này liền giao cho Thanh Bách xem đi.”

Từ Thanh Bách nhìn qua chồng sổ con trước mắt mà ngẩn người, khi chống lại ánh mắt trêu chọc của Đại ca nhà mình, thì mới hiểu được, hiển nhiên, mình đã tự đưa tới cửa làm khổ sai mà.

“Tứ đệ ở Tây Lăng có tốt không?” Cuối cùng vẫn là Từ Thanh Trạch tương đối phúc hậu một chút, mở miệng hỏi thăm Từ Thanh Bách một câu, mới không khiến cho hắn cảm thấy mình vừa mới đi chưa đến một năm mà người trong nhà đã trở nên không có tính người như thế rồi. Từ Thanh Bách và vươn tay lật sổ con trước mắt, vừa đáp: “Cũng tạm được, mợi thứ cũng đã bắt đầu đi theo quỹ đạo rồi.”

Diệp Ly nhìn mặt bàn trống rỗng trước mặt mình hơi bất đắc dĩ, liền xoay người cầm một cuốn sổ ở trước mặt Mặc Tu Nghiêu qua, vừa cười nói: “Tứ ca lại khiêm tốn rồi, mấy tháng nay, bên Tây Lăng lại yên tĩnh không ít, có thể thấy được Tứ ca biết cách thống trị vô cùng.” Từ Thanh Bách lắc đầu, cười nói: “Nơi nào mà biết cách thống trị chứ, tháng trước còn gây ra không ít chuyện đó, lần này, huynh trở về, nên Trương tướng quân cũng chỉ có thể ở lại canh giữ. Đợi đến khi thọ thần của ông nội xong thì phải nhanh chóng chạy trở về.”



Từ Hồng Vũ nói một cách thản nhiên: “Thống trị một phương, không phải là chuyện trong một thời gian ngắn thì sẽ có hiệu quả, không cần nóng vội.”

Từ Thanh Bách gật đầu, “Đa tạ cha dạy bảo, con sẽ cố tránh.” Quả thật, hắn hơi nóng vội, hắn còn quá nhỏ, chưa đến hai mươi lăm tuổi liền trở thành tướng soái thống trị một phương, nên tất nhiên, phía dưới sẽ có rất nhiều người không phục hắn. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, chính như cha nói, thống trị địa phương, không có ba hay năm năm, thì sao có thể nhìn thấy hiệu quả? Nghĩ đến đây, vốn tâm tình còn có chút vội vàng xao động cũng từ từ bình tĩnh trở lại.

Nhiều người, bắt tay vào làm cùng nhau thì tất nhiên phải nhanh một chút. Chưa tới một canh giờ, công văn trên bàn liền được xử lý xong hết. Kỳ thật, những chuyện này, vốn cũng không cần nhiều người cùng làm như vậy, bình thường tùy tiện một, hai người trong số Mặc Tu Nghiêu, Từ Thanh Trần hoặc Từ Hồng Vũ thì cũng có thể làm xong hết. Nhưng trong khoảng thời gian này lại không thể mặc kệ được, mỗi người trong số bọn họ đều có rất nhiều việc cần phải làm, căn bản không có nhiều thời gian như vậy để xem những sổ con này.

Xử lý xong hết sổ con trên bàn, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. Hai ngày nữa, những người cầm quyền thích tự cao tự đại của các quốc gia cũng nên đến rồi, nếu không nhân lúc này mà xử lý xong, cũng chỉ có thể để chồng chất đến sau tiệc mừng thọ. Nhưng nếu vì tiệc mừng thọ mà làm trễ nãi nhiều chính vụ quan trọng, thì đúng là không tốt. Xử lý xong mọi chuyện, lại kêu người mang trà bánh lên, người một nhà mới rảnh rỗi ngồi nói chuyện phiếm trong chốc lát.

“Tứ ca, mợ cả, Trầm tiên sinh, còn có Vô Ưu có về không?” Diệp Ly bưng chén thuốc bổ được chuẩn bị dành cho nàng, vừa nhíu đôi mi thanh tú lại uống, vừa hỏi. Năm trước, khi Trầm Dương đi Tây Lăng cũng thuận tiện mang Mặc Vô Ưu theo, dù sao cũng là chính thức đi theo Trầm Dương học y, nên tất nhiên không thể vẫn luôn ở trong một địa phương nhỏ bé như Ly thành được. Cho dù thiên phú đi nữa, nhưng chỉ đọc sách đến chết, thì cũng sẽ không có tiến bộ gì.

Cánh tay bưng trà của Từ Thanh Bách dừng lại một chút, rồi nói: “Đều trở về. Mẹ thì trên đường đi hơi mệt chút, nên vừa hồi phủ đã đi nghỉ ngơi rồi. Còn Trầm tiên sinh thì hình như nói có suy nghĩ mói gì đó muốn thảo luận với Lâm đại phu, nên cũng mang Vô Ưu cùng đi rồi.”

Nghe vậy, đôi mi thanh tú của Diệp Ly khẽ nhướng lên, nghiêng đầu nhìn nhìn Từ Thanh Trần ở đối diện. Từ Thanh Trần vẫn mỉm cười thanh thiển, ưu nhã như cũ.

Ngược lại là Từ Thanh Bách, giống như hơi không được tự nhiên, nên liền chuyển chủ đề, hỏi: “Sao không thấy Nhị thúc?”

Từ Thanh Trần nói: “Nhị thúc đi Bắc Nhung rồi, có điều, chắc có lẽ lần này sẽ đồng thời về cùng với sứ giả Bắc Nhung.” Từ Thanh Bách tại Tây Lăng xa xôi, cũng không biết gì về chuyện ở Ly thành, nên hơi tò mò đưa cho mọi người một ánh mắt nghi hoặc. Từ Thanh Trần liền nói đơn giản lại chuyện ở Ly thành trong mấy tháng qua. Nghe xong, Từ Thanh Bách cũng không thể không cảm thán, kỳ thật, mình ở tại Tây Lăng xa xôi cũng đã xem như yên ổn rồi.

“Nói như thế, có nghĩa là, đánh suốt một năm nay, nên mới có thể yên ổn được một thời gian ngắn sao?”

Từ Thanh Trần mỉm cười nói: “Ai biết được, có điều, ngoại trừ Mặc gia quân vẫn còn giằng co với Bắc Nhung ra, thì cũng tính là có thể yên ổn được một thời gian ngắn. Vương gia có tính toán gì không?” Một năm nay, chiến tích gần như toàn thắng của Mặc gia quân đã chứng tỏ cho tất cả các thế lực chung quanh lực lượng của bọn họ, trong thời gian ngắn, chỉ sợ không có ai có can đảm đến khiêu khích Mặc gia quân. Có điều, cũng phải để phòng khả năng toàn bộ những người này liên thủ để đối phó với Mặc gia quân.

Mặc Tu Nghiêu hơi lười biếng dựa vào lưng ghế, nói: “Nghỉ ngơi lấy lại sức thôi, Bản vương cũng không nóng vội, chỉ cần bọn chúng không muốn đánh, thì trước hết cứ nghỉ ngơi một chút. Thuận tiện. . . Binh lực của Mặc gia quân vẫn còn có chút khác biệt với Bắc Nhung và Tây lăng, chính là nhân lúc dưỡng quân.” Dù sao hắn cũng không muốn làm Hoàng đế, cũng không nóng vội tranh đoạt lãnh thổ, càng không cần lo lắng tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với ai. Nhưng chỉ cần là lãnh thổ đã bị hắn nuốt vào, thì ai cũng đừng nghĩ bắt hắn nhổ ra. Cho nên, kỳ thật, so với những người cầm quyền của các nước chung quanh, thì hiện tại, Mặc Tu Nghiêu mới là người nhàn nhã, thoải mái, dễ chịu nhất. Bắc Nhung Vương đã lớn tuổi, hai anh em Gia Luật Dã và Gia Luật Hoằng đã tranh đấu gay gắt hơn mười năm, ai cũng không biết kết cục sẽ thế nào. Nhậm Kỳ Ninh ở Bắc Cảnh thì nhìn như nắm hết quyền hành, nhưng mâu thuẫn giữa những thủ hạ là người Bắc Cảnh và người Trung Nguyên, thì sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ. Tây Lăng hiện nay thì Lôi Chấn Đình và Tây Lăng Hoàng gần như đã xé rách mặt, vốn Lôi Chấn Đình còn chiếm thế thượng phong, nhưng bởi vì trận huyết tẩy kia của Mặc Tu Nghiêu mà nguyên khí đại thương, nên đã thành người tám lạng kẻ nửa cân với Tây Lăng Hoàng, cuối cùng, ai có thể thắng thì phải xem thủ đoạn của ai mạnh hơn một bậc rồi. Còn về Mặc Cảnh Lê đã chuyển về Giang Nam và Công chúa An Khê ở Nam Chiếu, tạm thời vẫn không thể được Mặc Tu Nghiêu đặt vào mắt.

“Nếu bọn chúng còn muốn đánh thì sao?” Từ Thanh Trần hỏi.

Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, “Muốn đánh thì cứ đánh, chẳng lẽ Bản vương còn sợ bọn chúng sao?”

Nghe vậy, Từ Thanh Trần không nhịn được cười cười, đúng vậy, muốn đánh, thì Mặc gia quân đã từng sợ ai?

“Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, Bắc Cảnh Vương đến.” Ngoài cửa, Tần Phong tiến vào bẩm báo.

“Sao?” Ngược lại, Mặc Tu Nghiêu thấy hơi kinh ngạc, vô luận tính từ khoảng cách hay giao tình giữa hai nhà, thì cũng không nên là Nhậm Kỳ Ninh đến đầu tiên mới đúng. Vốn hắn cho rằng, đến đầu tiên, không phải Lôi Chấn Đình, thì chính là người của Tây Lăng Hoàng. Nhưng chỉ kinh ngạc trong một giây, sau đó, Mặc Tu Nghiêu kéo Diệp Ly đứng lên, cười nói: “Mặc kệ có danh chính ngôn thuận hay không, thì tốt xấu gì cũng là vua của một nước. A Ly liền theo ta đích thân đi nghênh đón thôi.” Nếu dùng danh nghĩa mừng thọ để đến đấy, thì tất nhiên, những người này không có khả năng không đến Định Vương phủ để bái kiến Thanh Vân tiên sinh. Thân là chủ nhân của Định Vương phủ, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu không ra cửa đón, thì quả thật hơi thất lễ.

Diệp Ly mỉm cười nhìn nhìn Mặc Tu Nghiêu, nói: “Vẫn nên để ta và Đại ca đi đi, chàng xác định Bắc Cảnh Vương nhìn thấy chàng sẽ không rút kiếm chém chàng sao?” Giết hết cả thê thiếp, con cái của nhà người ta, mà còn bắt người ta mang theo khuôn mặt tươi cười chào đón, thì không khỏi gây khó khăn cho người ta quá rồi. Diệp Ly có thể tưởng tượng được, nếu Mặc Tu Nghiêu đích thân nghênh đón, thì Nhậm Kỳ Ninh sẽ có biểu tình gì. Mặc Tu Nghiêu không để ý, cười nói: “Sao lại như vậy chứ? Hắn ra đã đến, thì đã chứng tỏ, chắc chắn hắn ta có thể nhẫn nhịn được. Huống chi, hắn ta muốn rút kiếm, chẳng lẽ Bản vương sẽ sợ hắn ta sao? Tuy giết một cái Bắc Cảnh Vương thì không hay lắm, nhưng nếu hắn ta ra tay trước, thì Bản vương cũng không có chướng ngại tâm lý gì cả.”

Diệp Ly không nói lại hắn, nên chỉ có thể bị hắn nắm tay hứng thú bừng bừng đi nghênh đón Nhậm Kỳ Ninh. Đúng vậy, chính là hứng thú bừng bừng. Cho dù là người chung quanh, thì cũng đều có thể cảm giác rõ ràng được Định Vương rất nhiệt tình trong chuyện đi nghênh đón Bắc Cảnh Vương.

Cửa lớn của Định Vương phủ, hai hàng thị vệ mặc áo đen chỉnh tề đứng ở ngoài cửa lớn, thần sắc nghiêm túc và trang trọng thủ vệ cửa lớn của Vương phủ. Mà một màn khiến cho người ta phải đau răng là, những thị vệ này cũng nhắm mắt làm ngơ với những người đang đứng trước mặt, giống như không nhìn thấy bất cứ cái gì. Nhậm Kỳ Ninh mặc một thân trang phục riêng của Vương tộc Bắc Cảnh vừa mới đến, thần sắc vặn vẹo nhìn nam tử tuấn mỹ tóc trắng đang tươi cười chân thành đứng ở cửa lớn chằm chằm. Tuy được sinh ra với một bộ dáng đặc trưng của người Trung Nguyên, nhưng Nhậm Kỳ Ninh mặc trang phục dân tộc du mục của Bắc Cảnh lại không có một chỗ kỳ quái nào, mà ngược lại càng nổi bật lên mấy phần phóng khoáng, hào hùng mà khi mặc trang phục Trung Nguyên không có.

Chỉ là, khí thế Vương giả hào hùng như vậy, khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mặc Tu Nghiêu, thì ngay lập tức, liền biến mất vô tung, thay vào đó là trở nên vặn vẹo mà dữ tợn. Vô luận là người mang chí lớn, vì thiên hạ mà có thể hy sinh hết thảy thế nào, thì khi đối mặt với hung thủ đã giết vợ con mình cũng tuyệt đối không có tự chủ tốt như trong tưởng tượng của chính mình. Đặc biệt là khi tên hung thủ này còn tươi cười sung sướng với ngươi. Mặc Tu Nghiêu cũng mặc kệ Nhậm Kỳ Ninh có suy nghĩ gì, trên thực tế, Nhậm Kỳ Ninh càng khó chịu, thì hắn lại càng vui vẻ. Cho nên, nhìn thấy thần sắc của Nhậm Kỳ Ninh như thế, thì liền nhướng mày, hỏi một cách đầy nghi ngờ: “Bắc Cảnh Vương sao vậy? Mới một, hai năm không gặp, chẳng lẽ tính tình thay đổi nhiều như vậy sao, hay Định Vương phủ ta có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn sao?”



Nhậm Kỳ Ninh cắn răng nhẫn nhịn, trầm giọng nói: “Định Vương nói đùa rồi, đi đường mệt nhọc, nên Bản vương hơi mệt một chút mà thôi.”

“Thì ra là thế.” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Là Bản vương suy nghĩ không chu toàn, nếu vậy. . . Không bằng Bắc Cảnh Vương tới dịch quán nghỉ ngơi trước. Buổi tối, Bản vương lại mở tiệc Tẩy trần chiêu đãi Bắc Cảnh Vương?”

“Không cần, Bản vương vẫn nên bái kiến Thanh Vân tiên sinh trước, để chu toàn cấp bậc lễ nghĩa.” Nhậm Kỳ Ninh nói.

“Bắc Cảnh Vương không cần để ý, ông ngoại lão nhân gia có thể hiểu mà.”

Có thể hiểu cái gì? Hiểu người Bắc Cảnh không biết cấp bậc lễ nghĩa sao?

“Định Vương, vị này chính là Định Vương phi đại danh đỉnh đỉnh sao?” Nhìn sắc mặt của Nhậm Kỳ Ninh càng ngày càng tệ, một cô gái xinh đẹp mặc quần áo diễm lệ đang đứng bên người Nhậm Kỳ Ninh liền mở miệng hỏi. Dường như lúc này, Mặc Tu Nghiêu mới nhìn thấy hai cô gái đi theo bên người Nhậm Kỳ Ninh, dung mạo đều bất phàm. Một cô gái trong đó mặc áo xanh, bề ngoài mảnh mai dịu dàng, vừa nhìn liền biết là cô gái Trung Nguyên. Mà cô gái xinh đẹp vừa mới nói chuyện lại có màu da không trắng nõn như ngọc như cô gái Trung Nguyên, mà là màu da bánh mật mang theo một loại khỏe mạnh đặc biệt. Tuy dung mạo diễm lệ, khí thế cũng hơi kiêu ngọa, nhưng nhìn qua lại không thấy kiêu căng.

Diệp Ly tiến lên một bước, cười nói: “Đại danh đỉnh đỉnh thì không dám nhận, ta đúng là Diệp Ly. Không biết vị này là…”

Nhậm Kỳ Ninh nói: “Đây là Vương hậu Hách Lan của Bản vương, đây là Vân phi.”

Trong lòng Diệp Ly cười cười, ngược lại, động tác của Nhậm Kỳ Ninh thật nhanh, bây giờ mới qua mấy tháng mà đã điền lại đầy đủ cả thê lẫn thiếp rồi. Có điều, ra cửa mang theo vợ mà vẫn không quên mang thiếp thất, chỉ sợ tranh đấu giữa người dân địa phương ở Bắc Cảnh và người Trung Nguyên đã rất nghiêm trọng rồi. Không nhìn cô gái áo xanh, Diệp Ly cười nói thân mật với Vương hậu Hách Lan: “Vương Hậu đại giá Ly thành, Định Vương phủ thật sự lấy làm vinh hạnh. Bắc Cảnh Vương, Vương hậu, mời vào trong.”

Vương hậu Hách Lan đánh giá Diệp Ly một vòng, cười nói: “Tuy có một vài từ của ngươi, ta nghe không hiểu, nhưng ta biết ngươi đang khen ta. Định Vương phi, ta rất thích ngươi.” Diệp Ly không khỏi mím môi cười nói: “Đa tạ Vương Hậu ưu ái, mời vào.” Vương hậu Hách Lan cũng không khách khí, tiến đến trước mặt Diệp Ly, đột nhiên liền muốn kéo tay Diệp Ly. Mặc Tu Nghiêu đứng bên cạnh hơi nhíu mày, giơ lên tay chặn tay của Hách Lan lại. Đôi mắt đẹp của Vương hậu Hách Lan vừa chuyển, liền vươn tay đánh một chưởng về phía Mặc Tu Nghiêu.

Một cánh tay thon dài mảnh khảnh ngăn lại, cầm lấy cổ tay của nàng. Diệp Ly đứng ở giữa mỉm cười nhìn nàng ấy, nói: “Vương hậu Hách Lan, xưa nay Vương gia chúng ta không thích ra tay với phụ nữ, vẫn nên để Bản phi chơi đùa với ngươi đi.”

Đôi mắt của Vương hậu Hách Lan sáng lên, cười nói: “Được.” Rút cổ tay của mình đang bị Diệp Ly nắm lại, Hách Lan rút một sợi roi dài có năm màu rực rỡ (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen) mang theo bên người ra, cười nói với Diệp Ly: “Ta ở Bắc Cảnh đã nghe nói Vương phi của Định Vương phủ tài giỏi vô cùng, đang muốn so chiêu với ngươi đây. Ta bắt đầu đây!” Dứt lời, cánh tay vươn lên, sợi roi dài liền vung về phía Diệp Ly. Diệp Ly cười khẽ một tiếng, thân hình nhẹ nhàng linh hoạt thay đổi vị trí, đống thời, rút một thanh trường kiếm từ trong tay Tần Phong đang đứng bên cạnh ra, kiếm quang lóe sáng lên một cái, hai người liền giao đấu với nhau.

“Hách Lan!” Hiển nhiên, Vương hậu Hách Lan đột nhiên làm ra hành động như vậy đã vượt ra ngoài dự kiến của Nhậm Kỳ Ninh, sắc mặt hắn trầm xuống, trầm giọng kêu lên.

Mặc Tu Nghiêu lại không để ý, thần sắc bình tĩnh nhìn hai người đang so chiêu, cười nói: “Bắc Cảnh Vương đừng lo, tùy ý luận bàn một chút mà thôi. Xưa nay, A Ly luôn có chừng mực, sẽ không làm Vương hậu Hách Lan bị thương.” Mặc Tu Nghiêu nói lời này tuyệt đối không phải để chế giễu Nhậm Kỳ Ninh. Người ở đây cũng nhìn ra được, mặc dù công phu của Vương hậu Hách Lan này rất khá, nhưng rõ ràng vẫn còn kém xa một người chém giết trên chiến trường đi ra như Diệp Ly.

Sắc mặt Nhậm Kỳ Ninh âm trầm, nói: “Vương Hậu vô lễ, đa tạ Định Vương không trách.”

Mặc Tu Nghiêu cười khẽ một tiếng, đưa mắt nhìn sang hai thân ảnh yểu điệu ở cửa lớn.

Cô gái áo xanh đứng ở bên cạnh Nhậm Kỳ Ninh, chính là được nạp làm phi cùng lúc Nhậm Kỳ Ninh bị ép buộc phải lấy Hách Lan lúc trước. Nàng là con gái của tâm phúc thủ hạ của Nhậm Kỳ Ninh, nên tất nhiên được sủng ái hơn Vương hậu Hách Lan có xuất thân là quý tộc Bắc Cảnh nhiều. Nhưng hôm nay, tại cửa lớn của Định Vương phủ này, vô luận Định Vương hay Định Vương phi cũng đều có chung chí hướng bỏ qua nàng, điều này khiến cho sắc mặt của Vân phi luôn luôn thi sủng sinh kiêu hơi không thể nhẫn nhịn được.

Lúc này, thấy Định Vương phủ và Vương hậu Hách Lan đã đoạt đi lực chú ý của tất cả mọi người ở đây, thì lại càng khiến cho trong lòng nàng bất mãn, không khỏi nói khẽ: “Không phải nói Định Vương phi xuất thân thư hương môn đệ sao, sao lại không mời khách vào, mà ngược lại, lại đánh nhau với khách ở ngay cửa?” Nàng ta tự cho là nhỏ giọng, nhưng trong số những người ở đây, có ai không phải là cao thủ có công lực cao thâm chứ? Ánh mắt của Mặc Tu Nghiêu lướt qua trên người nàng ta, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh mờ ảo. Diệp Ly và Vương hậu Hách Lan đang so chiêu cũng đã tách ra ngay khi nàng ta vừa dứt lời, mỗi người lại lui về vị trí cũ của mình. Diệp Ly cười nói: “Thân thủ của Vương hậu Hách Lan thật bất phàm, không bằng chọn thời gian rảnh, cùng nhau luận bàn một hai chiêu?”

Vương hậu Hách Lan cười nói: “Được, quả nhiên Định Vương phi ngươi rất lợi hại. Bản Vương hậu bội phục, ta liền kết giao bằng hữu với ngươi!”

Diệp Ly cười nói: “Có được một người bằng hữu như Vương hậu, là vinh hạnh của Diệp Ly. Bắc Cảnh Vương, Vương hậu Hách Lan, mời vào trong.”

Nhậm Kỳ Ninh đánh giá Diệp Ly thật cẩn thận, mỉm cười nói: “Đa tạ Vương phi, đã lâu không gặp, thần thái Vương phi vẫn như trước.”

Diệp Ly mỉm cười thanh nhã, “Bắc Cảnh Vương khen trật rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Đích Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook