Chương 17
Kỷ Mộc An
14/03/2024
Hạo Phong ở trong phòng, bực bội quăng điện thoại xuống giường một cái.
Lớp trưởng vậy mà cũng chảnh ghê trời, nhắn tin xem rồi mà không trả lời.
Thỏ con tức giận!!!
....
Tử Chân nấu ăn trong nhà bếp, hương thơm ngọt ngào lan khắp cả nhà. Hạo Hiên ôm lấy ông từ đằng sau, hôn nhẹ vào má. Bóp bóp hai lổ tai trắng của ông.
“Thật là, làm cái gì vậy? Lỡ con nhìn thấy thì làm sao?” Ông phàn nàn rồi nói tiếp “Anh muốn ăn? Em gắp cho anh trước, đừng để Hạo Hạo biết được, lớn như vậy, còn làm trò con nít” Tử Chân phàn nàn thêm lần nữa, có vẻ rất cự tuyệt, chỉ là gương mặt ông đã rạng đỏ lựng lên đã bán đứng ông.
Hạo Hiên ôm chặt ông hơn.
“Thằng bé lớn như vậy rồi, chuyện gì nó cũng sẽ cần trải qua, tập cho nó quen”
Tử Chân: “.....”
Ý là anh muốn nó quen ăn thức ăn cẩu đúng không?
Ting tong!!!
Chuông cổng reo lên một tiếng thanh thuý nghe vui tai, nhưng lại cắt đứt thời gian ngọt ngào của hai chồng chồng già.
“Múc cho anh thêm nhiều chút” Hạo Hiên căn dặn, rồi sau đó bước ra ngoài, đi mở cửa.
Ra khỏi nhà, ông thấy sau cổng là một thiếu niên cỡ tuổi con trai mình, chỉ là thằng nhóc này cao, chậc! Con mình thật là thấp quá, chẳng giống ông.
“Cậu nhóc tìm ai?”
Lăng Tu Kiệt nhìn người đàn ông khí thế ngất trời trước mặt, dung mạo có phần giống Hạo Phong, nhưng lại nghiêm nghị hẳn hơn nhiều phần.
“Con tìm Hạo Phong” Anh đáp.
Hạo Hiên nhìn anh.
Gương mặt này cũng được, khí thế quanh thân cũng không tồi. Ông lặng lẽ đánh giá.
“Cháu tên gì?” Ông nheo mắt lại, trông khá là dữ dằn.
“Lăng Tu Kiệt” Anh đáp.
Hạo Hiên nghe được cái trên này thì bừng tỉnh đãi ngộ. Cả gương mặt vui hẳn lên, trong ánh mắt nhìn anh sáng choang như cái bóng đèn điện 220 vôn.
Hạo Hiên từng làm giáo viên một thời gian, nhưng rồi lại thấy bản thân không có kiên nhẫn với nhưng đứa nhóc nên quyết định về nhà thừa kế sản nghiệp hàng trăm tỷ của gia đình.
Ông thường nghe Trang Duyên phàn nàn về thành tích học tập của Hạo Phong. Cũng rất thường nghe cô ấy khen ngợi tài năng xuất chúng của Tu Kiệt.
Thằng nhóc nhà mình cuối cùng cũng biết kết giao bạn tốt rồi!!!!
((Tu Kiệt: “xin lỗi, con không muốn làm bạn, chỉ muốn đè con chú:))))))))))))
“Vào nhà” Ông cười tươi mời anh vào nhà.
Tu Kiệt không chắc lắm, cảm thấy xúc cảm của người đàn ông có thể là cha của Hạo Phong hơi thất thường một chút.
Nhưng không sao, nếu như thật là sự cha của cậu, anh có thể chịu đựng được hết.
“Ai vậy anh?” Tử Chân bước ra khỏi nhà bếp, ông đang đứng ngay cửa, nói vọng ra ngoài.
Tu Kiệt giật hết cả mình, giờ mới nhớ ra Tử Chân vẫn chưa biến lại thành người.
Ông chạy đến chặn trước cửa phòng bếp lại, lấp thân hình to lớn lấp đầy tầm nhìn của anh.
Dù vậy nhưng anh vẫn có thể nghe được giọng nói của ông. Là một giọng nam nghe rất hay.
“Hạo Phong trên phòng, căn phòng cuối hành lang đó, cháu đi lên đó tìm nó chơi đi!”
Tu Kiệt nghe giọng của ông, không dám ở lại nữa mà cất bước lên lầu.
Căn nhà của cậu có hai lầu đơn giản, nhưng đầy ấm cúng, hương vị thơm ngát của đồ ăn khiến anh hoài niệm vô cùng.
Gõ cửa phòng cuối cùng trên hành lang. Tu Kiệt mạnh mẽ cố nén lại nhịp tim đập đầu rộn ràng của mình. Thầm nhắc mình phụ huynh người ta còn ở dưới lầu, không thể làm càn.
Sau đó chính là cánh cửa nhỏ mở ra. Người trước mặt anh đứng ngược ánh sáng, nhưng anh vẫn có thể thấy rõ ràng hai thứ dựng thẳng trên đầu cậu.
Hạo Phong cũng trực tiếp ngây người.
“Hahaa.....lớp trưởng, hè lô....cha tôi đâu rồi?”
“Chú ấy ở dưới lầu, với....một người đàn ông?”
“Vậy sao?....vậy tại sao ông ấy không cản cậu lên đây nhỉ?”
“Không biết....chu ấy chỉ cản tôi nhìn người đàn ông trong bếp thôi”
Thật cmn cha ơi là cha!!!!
Hạo Hiên!!! Ông quên mất con trai ông rồi à!!!!
Ba ơi! Con muốn đi bụi! Đi bụi!!
Hai người đứng đối mặt nhau khoảng năm giây.
Tu Kiệt cố gắng kiềm chế tế bào đang kêu loạn trong cơ thể, tim đập nhanh giống như sắp nổ văng ra ngoài.
Đáng yêu!!!
Giống, rất giống, giống hệt trong kí ức của anh.
“Trên đầu cậu có cái gì kìa?”Tu Kiệt phá vỡ bầu không khí yên lặng chết chóc này. Giọng khàn đến cực độ, trong đó lại ẩn giấu một sự phấn khích nho nhỏ.
Cảm ơn cậu, cảm ơn câu nhiều à!!! Nhưng mà tui không có cần ông phá vỡ cái không khí ngượng ngùng này bằng một câu hỏi xàm nách như vậy đâu ha!!!
Hạo Phong cố gắng hết sức uống sữa mẹ, nhưng có cố đến đâu cũng không thể thu hai tai lại. Thậm chí còn làm mặt cậu đỏ bừng lên, khoé mắt vươn hơi nước, giống như sắp khóc.
Nhưng cmn cậu đây đ*o có khóc đâu.
“Đừng....đừng khóc, tôi xin lỗi”
Tu Kiệt gấp gáp xoay mặt đi, khắc chế bản thân bắt buộc phải nhanh chóng dời tầm mắt khỏi gương mặt xinh đẹp câu nhân của cậu.
Anh đưa thuốc cầm trong tay lên trước mặt cậu.
“Mua thuốc cho cậu, nhớ bôi”
Nói xong liền chạy một mạch ra ngoài.
Lớp trưởng vậy mà cũng chảnh ghê trời, nhắn tin xem rồi mà không trả lời.
Thỏ con tức giận!!!
....
Tử Chân nấu ăn trong nhà bếp, hương thơm ngọt ngào lan khắp cả nhà. Hạo Hiên ôm lấy ông từ đằng sau, hôn nhẹ vào má. Bóp bóp hai lổ tai trắng của ông.
“Thật là, làm cái gì vậy? Lỡ con nhìn thấy thì làm sao?” Ông phàn nàn rồi nói tiếp “Anh muốn ăn? Em gắp cho anh trước, đừng để Hạo Hạo biết được, lớn như vậy, còn làm trò con nít” Tử Chân phàn nàn thêm lần nữa, có vẻ rất cự tuyệt, chỉ là gương mặt ông đã rạng đỏ lựng lên đã bán đứng ông.
Hạo Hiên ôm chặt ông hơn.
“Thằng bé lớn như vậy rồi, chuyện gì nó cũng sẽ cần trải qua, tập cho nó quen”
Tử Chân: “.....”
Ý là anh muốn nó quen ăn thức ăn cẩu đúng không?
Ting tong!!!
Chuông cổng reo lên một tiếng thanh thuý nghe vui tai, nhưng lại cắt đứt thời gian ngọt ngào của hai chồng chồng già.
“Múc cho anh thêm nhiều chút” Hạo Hiên căn dặn, rồi sau đó bước ra ngoài, đi mở cửa.
Ra khỏi nhà, ông thấy sau cổng là một thiếu niên cỡ tuổi con trai mình, chỉ là thằng nhóc này cao, chậc! Con mình thật là thấp quá, chẳng giống ông.
“Cậu nhóc tìm ai?”
Lăng Tu Kiệt nhìn người đàn ông khí thế ngất trời trước mặt, dung mạo có phần giống Hạo Phong, nhưng lại nghiêm nghị hẳn hơn nhiều phần.
“Con tìm Hạo Phong” Anh đáp.
Hạo Hiên nhìn anh.
Gương mặt này cũng được, khí thế quanh thân cũng không tồi. Ông lặng lẽ đánh giá.
“Cháu tên gì?” Ông nheo mắt lại, trông khá là dữ dằn.
“Lăng Tu Kiệt” Anh đáp.
Hạo Hiên nghe được cái trên này thì bừng tỉnh đãi ngộ. Cả gương mặt vui hẳn lên, trong ánh mắt nhìn anh sáng choang như cái bóng đèn điện 220 vôn.
Hạo Hiên từng làm giáo viên một thời gian, nhưng rồi lại thấy bản thân không có kiên nhẫn với nhưng đứa nhóc nên quyết định về nhà thừa kế sản nghiệp hàng trăm tỷ của gia đình.
Ông thường nghe Trang Duyên phàn nàn về thành tích học tập của Hạo Phong. Cũng rất thường nghe cô ấy khen ngợi tài năng xuất chúng của Tu Kiệt.
Thằng nhóc nhà mình cuối cùng cũng biết kết giao bạn tốt rồi!!!!
((Tu Kiệt: “xin lỗi, con không muốn làm bạn, chỉ muốn đè con chú:))))))))))))
“Vào nhà” Ông cười tươi mời anh vào nhà.
Tu Kiệt không chắc lắm, cảm thấy xúc cảm của người đàn ông có thể là cha của Hạo Phong hơi thất thường một chút.
Nhưng không sao, nếu như thật là sự cha của cậu, anh có thể chịu đựng được hết.
“Ai vậy anh?” Tử Chân bước ra khỏi nhà bếp, ông đang đứng ngay cửa, nói vọng ra ngoài.
Tu Kiệt giật hết cả mình, giờ mới nhớ ra Tử Chân vẫn chưa biến lại thành người.
Ông chạy đến chặn trước cửa phòng bếp lại, lấp thân hình to lớn lấp đầy tầm nhìn của anh.
Dù vậy nhưng anh vẫn có thể nghe được giọng nói của ông. Là một giọng nam nghe rất hay.
“Hạo Phong trên phòng, căn phòng cuối hành lang đó, cháu đi lên đó tìm nó chơi đi!”
Tu Kiệt nghe giọng của ông, không dám ở lại nữa mà cất bước lên lầu.
Căn nhà của cậu có hai lầu đơn giản, nhưng đầy ấm cúng, hương vị thơm ngát của đồ ăn khiến anh hoài niệm vô cùng.
Gõ cửa phòng cuối cùng trên hành lang. Tu Kiệt mạnh mẽ cố nén lại nhịp tim đập đầu rộn ràng của mình. Thầm nhắc mình phụ huynh người ta còn ở dưới lầu, không thể làm càn.
Sau đó chính là cánh cửa nhỏ mở ra. Người trước mặt anh đứng ngược ánh sáng, nhưng anh vẫn có thể thấy rõ ràng hai thứ dựng thẳng trên đầu cậu.
Hạo Phong cũng trực tiếp ngây người.
“Hahaa.....lớp trưởng, hè lô....cha tôi đâu rồi?”
“Chú ấy ở dưới lầu, với....một người đàn ông?”
“Vậy sao?....vậy tại sao ông ấy không cản cậu lên đây nhỉ?”
“Không biết....chu ấy chỉ cản tôi nhìn người đàn ông trong bếp thôi”
Thật cmn cha ơi là cha!!!!
Hạo Hiên!!! Ông quên mất con trai ông rồi à!!!!
Ba ơi! Con muốn đi bụi! Đi bụi!!
Hai người đứng đối mặt nhau khoảng năm giây.
Tu Kiệt cố gắng kiềm chế tế bào đang kêu loạn trong cơ thể, tim đập nhanh giống như sắp nổ văng ra ngoài.
Đáng yêu!!!
Giống, rất giống, giống hệt trong kí ức của anh.
“Trên đầu cậu có cái gì kìa?”Tu Kiệt phá vỡ bầu không khí yên lặng chết chóc này. Giọng khàn đến cực độ, trong đó lại ẩn giấu một sự phấn khích nho nhỏ.
Cảm ơn cậu, cảm ơn câu nhiều à!!! Nhưng mà tui không có cần ông phá vỡ cái không khí ngượng ngùng này bằng một câu hỏi xàm nách như vậy đâu ha!!!
Hạo Phong cố gắng hết sức uống sữa mẹ, nhưng có cố đến đâu cũng không thể thu hai tai lại. Thậm chí còn làm mặt cậu đỏ bừng lên, khoé mắt vươn hơi nước, giống như sắp khóc.
Nhưng cmn cậu đây đ*o có khóc đâu.
“Đừng....đừng khóc, tôi xin lỗi”
Tu Kiệt gấp gáp xoay mặt đi, khắc chế bản thân bắt buộc phải nhanh chóng dời tầm mắt khỏi gương mặt xinh đẹp câu nhân của cậu.
Anh đưa thuốc cầm trong tay lên trước mặt cậu.
“Mua thuốc cho cậu, nhớ bôi”
Nói xong liền chạy một mạch ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.