Chương 40
Kỷ Mộc An
29/03/2024
“Cháu…cháu không có ý đó”
Tu Kiệt khó xử mở miệng. Quay đầu qua thì thấy Hạo Phong đã chạy trốn xuống ghế sô pha từ lúc nào. Bây giờ đã cắn nó rách được một cái lổ vừa đầu, chui thẳng đầu vào đó, bốn chi quẫy đạp muốn kéo hết cả người vào.
Nhưng mà lại dường như thấy vào không được, muốn rút đầu ra. Tiết là dù cậu có cố gắng đến bước nào thì đầu cũng dính cứng ngắc, không ra được.
Tu Kiệt:!!!
“Hạo Phong!”
Tu Kiệt gọi một tiếng rồi tắt máy, để lại Tử Chân-ông bà già buồn rầu vuốt chán.
Trời ơi con tôi.
Hạo Hiên vắt lửng lơ trên eo chiếc khăn tắm trắng.
Vốn hai người đang chơi trò chơi với nhau, lại bị một cuộc điện thoại mất dạy xen ngang.
Ông không còn cách nào khác đành dừng lại, thấy Tử Chân ra ngoài nghe điện thoại thì bản thân cũng rời giường, xuống là cho hết mấy giấy tờ còn xót tranh thủ thời gian chơi trò chơi tiếp.
Lúc này thì Tử Chân từ ngoài bước vào. Hạo Hiên lấy chiếc áo tắm dài chuẩn bị sẵn khoác lên vai ông. Sợ ông bị cảm lạnh.
“Ai điện vậy em?” Ông hỏi.
Tử Chân thở dài thườn thượt.
“Là Hạo Phong…mà cũng không phải, là bạn nó”
Hạo Hiên lập tức đen mặt. Cái thằng con này lại phá chuyện tốt của ông
Tử Chân bây giờ nhìn cái gì cũng bực mình. Nhưng lại không biết trút giận vào cái gì
Nhìn Hạo Hiên. À biết nên trút vào cái gì rồi.
“Cải trắng nhà mình sắp bị ủi đi rồi mà ông còn thản nhiên như vậy hả?!!!”
“Cái gì? Nó ủi ai? Mới tí tuổi mà bày đặt yêu đương cơ á? Sao nó không làm ông cố nội anh luôn đi, thôi nha, ngoan, không giận nữa”
Hạo Hiên đối với chuyện này ông cũng không quan tâm lắm. Thằng con của ông cỡ đó thì đứa nào dám ủi cho mà được chứ?
Tử Chân thừa biết ông đang nghĩ gì. Bực bội lột hết quần áo ra.
“Nằm xuống giường!”
“Vâng!”
…
Ở bên này, Tu Kiệt dỡ khóc dỡ cười lấy kéo cắt cả cái ghế sô pha duy nhất trong phòng của mình chỉ để giải thoát một cái đầu thỏ.
Hạo Phong bây giờ cứ ngáo ngáo kiểu gì, cậu biết là mình bây giờ đang làm hành động cực kỳ lố bịch nhưng cơ thể không nhịn được muốn chui vào một chỗ thật là hẹp để nằm.
Anh vuốt vuốt lưng cậu, Hạo Phong thuận tiện chui đầu vào lòng bàn tay anh. Kéo từng ngón tay siết chặt lấy cơ thể mình.
Tu Kiệt: “~~~”
Manh quá!!
Anh đem cậu lên giường, đặt cậu xuống.
“Không được chui vào ghế sô pha nữa, bụi lắm”
Hạo Phong đỏ hết cả da. Gật đầu.
Không phải tại cậu đâu.
Là…là cơ thể nó muốn vậy.
Tu Kiệt quay đi, dự định xử lý cái sô pha của mình.
Còn Hạo Phong, cậu đang cắn cái chân bàn.
“Lỳ quá…”
Tu Kiệt ôm cậu hẳn vào lòng. Lấy tay mình tỳ lên ba cánh miệng của cậu. Hạo Phong lập tức há miệng cắn lấy, nhai nhai trong miệng.
Anh thở dài. Lấy tư thế này bước xuống dưới nhà dọn đồ ăn.
“Em có nấu đồ ăn không? Em ôm cái gì đấy?”
Chuẩn chỉnh không biết thế nào. Anh vừa bước xuống lầu, liền thấy Lăng Minh vừa đi làm về, lết vào nhà bếp tìm đồ ăn.
Lăng Minh đến gần. Đối diện với anh chính là một cái đầu thỏ trắng trẻo, gương mặt nhìn anh hoảng hốt như gặp phải thiên địch.
Một con thỏ!!!
“Tu Kiệt! Ăn thịt thỏ không hay đâu em, em xem nó dễ thương như thế này”
Tu Kiệt: “…”
Hạo Phong: “…”
Lớp trưởng phải như thế nào để anh trai mình nói như thế chứ?
Tu Kiệt cũng đứng sững ra. Không tin vào mắt mà nhìn vào người anh cùng lớn lên với mình.
Em là người như thế á? Người sẽ ăn vợ “tương lai” của mình á?
“Em không ăn, nuôi”
Lăng Minh giật mình.
“Em mà nói em muốn ăn nó thì anh sẽ tin hơn”
Lăng Tu Kiệt: “…”
Hạo Phong: “…”
Đừng…đừng nói nữa.
…
Hôm sau, vào tiết một ngày. Trang Duyên hân hạnh nhận được giấy xin nghĩ dài hạn không lý do của Hạo Phong. Dù sao cũng không thể ghi mình biến hình thành thỏ được.
Trang Duyên với gương mặt như nữ quỷ xa tanh. Suýt nữa là phun lửa bay nóc lớp 11a5.
Chỉ là người chủ của bức thư xin nghĩ đó đang trốn trong hộc bàn gặm cỏ.
Hạo Phong vốn chẳng muốn nghỉ học. Anh muốn cho Trang Duyên bớt lo hơn, nên tuyệt đói sẽ không bỏ qua cơ hội học tập đâu.
Nếu đã làm thỏ, cũng không thể làm con thỏ ngốc được.
Thế nên buổi sáng sớm. Tu Kiệt liền đeo lên lưng cặp sách có chứa một con thỏ trong đó.
Hạo Phong vừa nghe chửi vừa gặm cỏ hăng say.
Đến khi cỏ hết. Cậu lập tức muốn ra hiệu cho Tu Kiệt lấy thêm cho cậu.
Cậu ngước mắt liền thấy cơ bụng giấu sau lớp áo đồng phục của anh.
Xuống chút nữa chính là…
Lúc này Tu Kiệt lại lấy cỏ cho vào. Bàn tay xinh đẹp chắn hết tầm nhìn của cậu.
Hạo Phong ngơ ngác nhai cỏ như nhau sáp.
Cậu có cảm giác hơi…khó nói.
…
Bên khác. Tử Chân đang điên cuồng gõ chữ.
Triệu chứng của Hạo Phong chắc chắn là phát tình. Vốn sẽ xuất hiện vào Tết âm nay lại đến sớm bất ngờ.
Ông muốn về. Nhưng Hạo Hiên lại không cho. Nói là cậu đã lớn rồi. Còn có Tu Kiệt ở bên cạnh, sợ gì bị bắt nạt.
Dỗ ngọt đến mức ông cũng ở lại luôn.
Ôi! Tình yêu giết chết người…
Ôi! Tình yêu khiến ta ngu mụi…
Tu Kiệt khó xử mở miệng. Quay đầu qua thì thấy Hạo Phong đã chạy trốn xuống ghế sô pha từ lúc nào. Bây giờ đã cắn nó rách được một cái lổ vừa đầu, chui thẳng đầu vào đó, bốn chi quẫy đạp muốn kéo hết cả người vào.
Nhưng mà lại dường như thấy vào không được, muốn rút đầu ra. Tiết là dù cậu có cố gắng đến bước nào thì đầu cũng dính cứng ngắc, không ra được.
Tu Kiệt:!!!
“Hạo Phong!”
Tu Kiệt gọi một tiếng rồi tắt máy, để lại Tử Chân-ông bà già buồn rầu vuốt chán.
Trời ơi con tôi.
Hạo Hiên vắt lửng lơ trên eo chiếc khăn tắm trắng.
Vốn hai người đang chơi trò chơi với nhau, lại bị một cuộc điện thoại mất dạy xen ngang.
Ông không còn cách nào khác đành dừng lại, thấy Tử Chân ra ngoài nghe điện thoại thì bản thân cũng rời giường, xuống là cho hết mấy giấy tờ còn xót tranh thủ thời gian chơi trò chơi tiếp.
Lúc này thì Tử Chân từ ngoài bước vào. Hạo Hiên lấy chiếc áo tắm dài chuẩn bị sẵn khoác lên vai ông. Sợ ông bị cảm lạnh.
“Ai điện vậy em?” Ông hỏi.
Tử Chân thở dài thườn thượt.
“Là Hạo Phong…mà cũng không phải, là bạn nó”
Hạo Hiên lập tức đen mặt. Cái thằng con này lại phá chuyện tốt của ông
Tử Chân bây giờ nhìn cái gì cũng bực mình. Nhưng lại không biết trút giận vào cái gì
Nhìn Hạo Hiên. À biết nên trút vào cái gì rồi.
“Cải trắng nhà mình sắp bị ủi đi rồi mà ông còn thản nhiên như vậy hả?!!!”
“Cái gì? Nó ủi ai? Mới tí tuổi mà bày đặt yêu đương cơ á? Sao nó không làm ông cố nội anh luôn đi, thôi nha, ngoan, không giận nữa”
Hạo Hiên đối với chuyện này ông cũng không quan tâm lắm. Thằng con của ông cỡ đó thì đứa nào dám ủi cho mà được chứ?
Tử Chân thừa biết ông đang nghĩ gì. Bực bội lột hết quần áo ra.
“Nằm xuống giường!”
“Vâng!”
…
Ở bên này, Tu Kiệt dỡ khóc dỡ cười lấy kéo cắt cả cái ghế sô pha duy nhất trong phòng của mình chỉ để giải thoát một cái đầu thỏ.
Hạo Phong bây giờ cứ ngáo ngáo kiểu gì, cậu biết là mình bây giờ đang làm hành động cực kỳ lố bịch nhưng cơ thể không nhịn được muốn chui vào một chỗ thật là hẹp để nằm.
Anh vuốt vuốt lưng cậu, Hạo Phong thuận tiện chui đầu vào lòng bàn tay anh. Kéo từng ngón tay siết chặt lấy cơ thể mình.
Tu Kiệt: “~~~”
Manh quá!!
Anh đem cậu lên giường, đặt cậu xuống.
“Không được chui vào ghế sô pha nữa, bụi lắm”
Hạo Phong đỏ hết cả da. Gật đầu.
Không phải tại cậu đâu.
Là…là cơ thể nó muốn vậy.
Tu Kiệt quay đi, dự định xử lý cái sô pha của mình.
Còn Hạo Phong, cậu đang cắn cái chân bàn.
“Lỳ quá…”
Tu Kiệt ôm cậu hẳn vào lòng. Lấy tay mình tỳ lên ba cánh miệng của cậu. Hạo Phong lập tức há miệng cắn lấy, nhai nhai trong miệng.
Anh thở dài. Lấy tư thế này bước xuống dưới nhà dọn đồ ăn.
“Em có nấu đồ ăn không? Em ôm cái gì đấy?”
Chuẩn chỉnh không biết thế nào. Anh vừa bước xuống lầu, liền thấy Lăng Minh vừa đi làm về, lết vào nhà bếp tìm đồ ăn.
Lăng Minh đến gần. Đối diện với anh chính là một cái đầu thỏ trắng trẻo, gương mặt nhìn anh hoảng hốt như gặp phải thiên địch.
Một con thỏ!!!
“Tu Kiệt! Ăn thịt thỏ không hay đâu em, em xem nó dễ thương như thế này”
Tu Kiệt: “…”
Hạo Phong: “…”
Lớp trưởng phải như thế nào để anh trai mình nói như thế chứ?
Tu Kiệt cũng đứng sững ra. Không tin vào mắt mà nhìn vào người anh cùng lớn lên với mình.
Em là người như thế á? Người sẽ ăn vợ “tương lai” của mình á?
“Em không ăn, nuôi”
Lăng Minh giật mình.
“Em mà nói em muốn ăn nó thì anh sẽ tin hơn”
Lăng Tu Kiệt: “…”
Hạo Phong: “…”
Đừng…đừng nói nữa.
…
Hôm sau, vào tiết một ngày. Trang Duyên hân hạnh nhận được giấy xin nghĩ dài hạn không lý do của Hạo Phong. Dù sao cũng không thể ghi mình biến hình thành thỏ được.
Trang Duyên với gương mặt như nữ quỷ xa tanh. Suýt nữa là phun lửa bay nóc lớp 11a5.
Chỉ là người chủ của bức thư xin nghĩ đó đang trốn trong hộc bàn gặm cỏ.
Hạo Phong vốn chẳng muốn nghỉ học. Anh muốn cho Trang Duyên bớt lo hơn, nên tuyệt đói sẽ không bỏ qua cơ hội học tập đâu.
Nếu đã làm thỏ, cũng không thể làm con thỏ ngốc được.
Thế nên buổi sáng sớm. Tu Kiệt liền đeo lên lưng cặp sách có chứa một con thỏ trong đó.
Hạo Phong vừa nghe chửi vừa gặm cỏ hăng say.
Đến khi cỏ hết. Cậu lập tức muốn ra hiệu cho Tu Kiệt lấy thêm cho cậu.
Cậu ngước mắt liền thấy cơ bụng giấu sau lớp áo đồng phục của anh.
Xuống chút nữa chính là…
Lúc này Tu Kiệt lại lấy cỏ cho vào. Bàn tay xinh đẹp chắn hết tầm nhìn của cậu.
Hạo Phong ngơ ngác nhai cỏ như nhau sáp.
Cậu có cảm giác hơi…khó nói.
…
Bên khác. Tử Chân đang điên cuồng gõ chữ.
Triệu chứng của Hạo Phong chắc chắn là phát tình. Vốn sẽ xuất hiện vào Tết âm nay lại đến sớm bất ngờ.
Ông muốn về. Nhưng Hạo Hiên lại không cho. Nói là cậu đã lớn rồi. Còn có Tu Kiệt ở bên cạnh, sợ gì bị bắt nạt.
Dỗ ngọt đến mức ông cũng ở lại luôn.
Ôi! Tình yêu giết chết người…
Ôi! Tình yêu khiến ta ngu mụi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.