Chương 79
Kỷ Mộc An
12/05/2024
Thanh Dương đang bấm điện thoại lại nghe được tiếng đập cửa từ ban công. Cậu ta hết hồn.
Nhà mình là hai lầu mà!!!
Thanh Dương bước xuống giường, bàn tay quơ lấy cây gậy đánh gol của bố cầm trên tay.
Bởi vì trời chiều rất nắng nên cửa ra ban công được cậu chàng lắp thêm một tấm chống nắng rõ to, không thể thấy được bên ngoài.
Thanh Dương lại nghe thấy tiếng gõ nữa, nhất thời khẩn trương giật miếng chống nắng ra.
Đối diện với cậu chàng chính là Tân Nhiên đổ đầy mồ hôi.
Chưa đợi câu ta nói gì hết, Thanh Dương kéo màn lại luôn.
Tân Nhiên: “…”
“Cậu mở cửa cho tôi…” Tân Nhiên gõ lên cửa mấy lần nữa.
“Thanh Dương à. Tôi có chuyện muốn nói với cậu!” Tân Nhiên lại lần nữa la hét.
Nhưng đáp lại chẳng là gì cả. Đến lúc cậu ta tuyệt vọng muốn rời đi thì lại thấy tay cầm cửa ban công vậy mà mở được!
Tân Nhiên lập tức vặn cửa ra, bước vào phòng Thanh Dương.
Thanh Dương ngồi trên ghế xoay trước bàn học, nheo mắt nhìn cậu ta.
“Tìm tao có gì?”
Tân Nhiên thở dài muốn bước lại gần nói chuyện thì cái ghế xoay lại bị đẩy ra xa.
“Đứng đó nói” Thanh Dương tuyệt tình.
Tân Nhiên nắm chặt tay lại.
“Chuyện tối hôm đó, tao xin lỗi…tao…tao thích mày từ lâu lắm rồi”
Thanh Dương run rẩy, cảm giác giống như vừa biết được nơi giấu vàng của các tổng thống trên thế giới, bàn tay trên ghế của cậu cũng lặng lẽ siết chặt.
Sau đó Tân Nhiên im lặng, im lặng chờ đợi cậu nói, cậu ta chẳng muốn làm gì cả, hôm nay tới chỉ vì muốn tỏ rõ lòng mình mà thôi. Cứ giấu trong tim mãi, đến lúc đau lại sẽ càng trầy vi tróc vảy hơn mà thôi.
Thanh Dương không chờ được câu nói tiếp theo, cả người nóng nảy.
“Sao thấy vậy mà mày không đi? Sao không tìm người khác mà chơi?!! Tao không có muốn giống như bây giờ hiểu chưa?!”
Tân Nhiên cắn răng. Đôi mắt nhìn Thanh Dương đau đớn.
“Xin lỗi…tao xin lỗi…xin lỗi…”
Nếu như lúc đó mà quay đầu không tiếp tục chơi với Thanh Dương nữa thì bây giờ đã tốt, nhưng mà ai liệu có thể khống chế được tim mình? Chung quy thì trên đời không có nếu như.
“Mày…tại sao lại thích tao chứ?” Thanh Dương khó hiểu.
Tân Nhiên khẽ cười, bước tới khẽ vuốt vào đuôi mắt của Thanh Dương
“Thích thì làm gì có tại sao, chỉ đơn giản là thích thôi”
Thanh Dương cảm thấy nụ cười của Tân Nhiên kì lạ, nhưng lại không biết phải giải thích sự kì lạ ấy ở chỗ nào.
Cậu ta bước về phía ban công.
Sao lại bước về phía ban công chứ?
Thanh Dương hoảng hốt lập tức chạy đến nắm lấy tay Tân Nhiên, kéo lại về phòng.
“Mày điên à!!! Mày định nhảy xuống đó hả?!!”
Tân Nhiên bị kéo làm cho choáng váng, lại nhìn thấy đôi mắt đầy lo lắng của Thanh Dương, không hiểu sao lại thấy thoải mãn vô cùng.
Cậu ấy phải như vậy…
Không phải là thái độ xa cách kia mà lại như vầy, quan tâm mình như vầy mới phải.
“Không phải nhảy thì làm gì? Cậu không thích tôi thì tôi phải chết đi thôi”
“Bộ điên hả?!! Tỉnh lại coi!”
“Tỉnh lại cái gì!!! Tao cũng muốn tỉnh! Nếu như tỉnh lại mà không thích mày nữa thì tốt rồi! Nhưng tao không thể tỉnh được, Thanh Dương à…tao không tỉnh được, tao thích mày…tao thích mày lắm”
Thanh Dương bị lời tỏ tình này làm trái tim đập mạnh liên hồi, cả người rất chi là không ổn, thậm chí cả gương mặt còn hơi nóng lên.
“Im lặng coi! Má tao dưới nhà đấy!”
“Vậy cho má mày thấy tao thích mày như thế nào đi!”
Nói xong, Tân Nhiên mặc kệ Thanh Dương vẫn đang kéo mình mà đứng dậy lao về phía ban công.
Thanh Dương cảm thấy Tân Nhiên có một sức mạnh thần kì, có như thế nào cũng không thể nào kéo cậu ta lại được.
“Mày điên hả? Tao có nói không thích mày bao giờ?!!” Thanh Dương hét lên.
Tân Nhiên nghe được câu này liền cứng người lại.
…
Ngày hôm sau.
Trên lớp.
Học sinh ngồi trên ghế mà cứ ngỡ đang ngồi trên bếp than, cực kỳ hồi hợp. Dù sao hôm nay cũng là ngày có kết quả thi cuối kì, sau khi biết kết quả thù tổ chức hội Xuân, nghĩ Tết. Nhưng quan trọng hơn hết vẫn là buổi họp phụ huynh thứ bảy này, nếu như kết quả mà tốt thì vui vẻ, lì xì đến thả ga, nếu kết quả mà tồi thì cũng ăn uống bình thường thôi, nhưng mà là ăn cơm chan nước mắt, lì xì một góc chắc cũng chả chạm tới được.
Hạo Phong đến sớm, cậu mua một phần bánh ướt và một phần súp cua.
“Lớp trưởng! Chào buổi sáng” Gặp được Tu Kiệt, cậu lập tức cười reo.
Tu Kiệt dựa vào bàn, nhìn cậu vui vẻ như vậy cũng không nhịn được muốn cười theo. Anh hỏi.
“Sao mà vui vậy?”
Hạo Phong hì hì cười. Nói nhỏ với anh.
“Thanh Dương và Tân Nhiên làm lành rồi, chắc là sắp yêu nhau luôn! Quá đã!”
Tu Kiệt cũng cười.
Hai người cùng nhau ăn buổi sáng. Hạo Phong ăn xong liền xung phong đi quăng rác, chắc tại vui vẻ quá nên hoá năng động đây mà.
Tu Kiệt ngồi nghịch điện thoại. Liền thấy trên nhóm cp của mình và Hạo Phong hiện lên một tin mới.
//Nghe gì chưa? Thanh Miên và Hạo Phong sắp đính hôn thì phải!//
Nhà mình là hai lầu mà!!!
Thanh Dương bước xuống giường, bàn tay quơ lấy cây gậy đánh gol của bố cầm trên tay.
Bởi vì trời chiều rất nắng nên cửa ra ban công được cậu chàng lắp thêm một tấm chống nắng rõ to, không thể thấy được bên ngoài.
Thanh Dương lại nghe thấy tiếng gõ nữa, nhất thời khẩn trương giật miếng chống nắng ra.
Đối diện với cậu chàng chính là Tân Nhiên đổ đầy mồ hôi.
Chưa đợi câu ta nói gì hết, Thanh Dương kéo màn lại luôn.
Tân Nhiên: “…”
“Cậu mở cửa cho tôi…” Tân Nhiên gõ lên cửa mấy lần nữa.
“Thanh Dương à. Tôi có chuyện muốn nói với cậu!” Tân Nhiên lại lần nữa la hét.
Nhưng đáp lại chẳng là gì cả. Đến lúc cậu ta tuyệt vọng muốn rời đi thì lại thấy tay cầm cửa ban công vậy mà mở được!
Tân Nhiên lập tức vặn cửa ra, bước vào phòng Thanh Dương.
Thanh Dương ngồi trên ghế xoay trước bàn học, nheo mắt nhìn cậu ta.
“Tìm tao có gì?”
Tân Nhiên thở dài muốn bước lại gần nói chuyện thì cái ghế xoay lại bị đẩy ra xa.
“Đứng đó nói” Thanh Dương tuyệt tình.
Tân Nhiên nắm chặt tay lại.
“Chuyện tối hôm đó, tao xin lỗi…tao…tao thích mày từ lâu lắm rồi”
Thanh Dương run rẩy, cảm giác giống như vừa biết được nơi giấu vàng của các tổng thống trên thế giới, bàn tay trên ghế của cậu cũng lặng lẽ siết chặt.
Sau đó Tân Nhiên im lặng, im lặng chờ đợi cậu nói, cậu ta chẳng muốn làm gì cả, hôm nay tới chỉ vì muốn tỏ rõ lòng mình mà thôi. Cứ giấu trong tim mãi, đến lúc đau lại sẽ càng trầy vi tróc vảy hơn mà thôi.
Thanh Dương không chờ được câu nói tiếp theo, cả người nóng nảy.
“Sao thấy vậy mà mày không đi? Sao không tìm người khác mà chơi?!! Tao không có muốn giống như bây giờ hiểu chưa?!”
Tân Nhiên cắn răng. Đôi mắt nhìn Thanh Dương đau đớn.
“Xin lỗi…tao xin lỗi…xin lỗi…”
Nếu như lúc đó mà quay đầu không tiếp tục chơi với Thanh Dương nữa thì bây giờ đã tốt, nhưng mà ai liệu có thể khống chế được tim mình? Chung quy thì trên đời không có nếu như.
“Mày…tại sao lại thích tao chứ?” Thanh Dương khó hiểu.
Tân Nhiên khẽ cười, bước tới khẽ vuốt vào đuôi mắt của Thanh Dương
“Thích thì làm gì có tại sao, chỉ đơn giản là thích thôi”
Thanh Dương cảm thấy nụ cười của Tân Nhiên kì lạ, nhưng lại không biết phải giải thích sự kì lạ ấy ở chỗ nào.
Cậu ta bước về phía ban công.
Sao lại bước về phía ban công chứ?
Thanh Dương hoảng hốt lập tức chạy đến nắm lấy tay Tân Nhiên, kéo lại về phòng.
“Mày điên à!!! Mày định nhảy xuống đó hả?!!”
Tân Nhiên bị kéo làm cho choáng váng, lại nhìn thấy đôi mắt đầy lo lắng của Thanh Dương, không hiểu sao lại thấy thoải mãn vô cùng.
Cậu ấy phải như vậy…
Không phải là thái độ xa cách kia mà lại như vầy, quan tâm mình như vầy mới phải.
“Không phải nhảy thì làm gì? Cậu không thích tôi thì tôi phải chết đi thôi”
“Bộ điên hả?!! Tỉnh lại coi!”
“Tỉnh lại cái gì!!! Tao cũng muốn tỉnh! Nếu như tỉnh lại mà không thích mày nữa thì tốt rồi! Nhưng tao không thể tỉnh được, Thanh Dương à…tao không tỉnh được, tao thích mày…tao thích mày lắm”
Thanh Dương bị lời tỏ tình này làm trái tim đập mạnh liên hồi, cả người rất chi là không ổn, thậm chí cả gương mặt còn hơi nóng lên.
“Im lặng coi! Má tao dưới nhà đấy!”
“Vậy cho má mày thấy tao thích mày như thế nào đi!”
Nói xong, Tân Nhiên mặc kệ Thanh Dương vẫn đang kéo mình mà đứng dậy lao về phía ban công.
Thanh Dương cảm thấy Tân Nhiên có một sức mạnh thần kì, có như thế nào cũng không thể nào kéo cậu ta lại được.
“Mày điên hả? Tao có nói không thích mày bao giờ?!!” Thanh Dương hét lên.
Tân Nhiên nghe được câu này liền cứng người lại.
…
Ngày hôm sau.
Trên lớp.
Học sinh ngồi trên ghế mà cứ ngỡ đang ngồi trên bếp than, cực kỳ hồi hợp. Dù sao hôm nay cũng là ngày có kết quả thi cuối kì, sau khi biết kết quả thù tổ chức hội Xuân, nghĩ Tết. Nhưng quan trọng hơn hết vẫn là buổi họp phụ huynh thứ bảy này, nếu như kết quả mà tốt thì vui vẻ, lì xì đến thả ga, nếu kết quả mà tồi thì cũng ăn uống bình thường thôi, nhưng mà là ăn cơm chan nước mắt, lì xì một góc chắc cũng chả chạm tới được.
Hạo Phong đến sớm, cậu mua một phần bánh ướt và một phần súp cua.
“Lớp trưởng! Chào buổi sáng” Gặp được Tu Kiệt, cậu lập tức cười reo.
Tu Kiệt dựa vào bàn, nhìn cậu vui vẻ như vậy cũng không nhịn được muốn cười theo. Anh hỏi.
“Sao mà vui vậy?”
Hạo Phong hì hì cười. Nói nhỏ với anh.
“Thanh Dương và Tân Nhiên làm lành rồi, chắc là sắp yêu nhau luôn! Quá đã!”
Tu Kiệt cũng cười.
Hai người cùng nhau ăn buổi sáng. Hạo Phong ăn xong liền xung phong đi quăng rác, chắc tại vui vẻ quá nên hoá năng động đây mà.
Tu Kiệt ngồi nghịch điện thoại. Liền thấy trên nhóm cp của mình và Hạo Phong hiện lên một tin mới.
//Nghe gì chưa? Thanh Miên và Hạo Phong sắp đính hôn thì phải!//
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.