Chương 80
Kỷ Mộc An
14/05/2024
Cái tin này được đính lên một cách rất khoa trương, thậm chí tiêu đề còn lớn bằng cả một ngón tay, giống như sợ người ta không thấy. Bên dưới có rất nhiều lượt xem và lượt thả tim, một đống bình luận bên dưới thì chính là chúc phúc, song hỉ lâm môn gì gì đó.
Fan cp của anh có vào phản bát nhưng rất nhanh liền bị chửi cho te tua. Có người cũng thấy khó hiểu lên tiếng như thấy người anh em kia bị lôi cả đời tổ tông ra chửi thì lập tức ngậm miệng luôn.
Anh bấm vào tên id của người tung tin.
Tu Kiệt nhìn thấy liền nhíu mày lại.
Đây giống như một nik ảo, ngoại trừ bài đăng kia thì chẳng có gì cả, đến tên cũng được đặt mặc định là một chuỗi số dài và không có ảnh đại diện.
Bên dưới. Nguyễn Ngọc thấy được tin nhắn đột ngột trồi lên này lắng cho tức giận.
Đính hôn cái gì chứ?!!!
Đậu xanh không ngon: //Là đứa nào nhắn xàm nách vào đây vậy???//
Công Chúa Nhỏ: //Thiệt là khùng quá đi! Hai người họ còn chưa gặp nhau đầu 10 lần lấy đâu ra đính hôn chứ???//
Mật Ngọt: //Muốn ké Fame anh Hạo ta chứ gì nữa!!//
Nguyễn Đại Tiểu Thư: //Chắc chắn là con nhỏ Thanh Miên giở trò! Không lấy được anh Kiệt thì lại lấy Thỏ Ngọc của tụi mình ra làm lốp dự phòng!!!//
Công Chúa Nhỏ: //Con nhỏ đó cũng nham hiểm quá đi, nhìn thì tưởng ngon lắm, đều là thùng rỗng kêu to cả thôi!//
Use63838492963 đã bị quản trị viên kích khỏi nhóm.
Đậu xanh không ngon: //Tui phải làm rõ cho bằng được!!/
Nhắn hết tin này thì chính là tiếng gọi từ đàng sau lưng vang lên.
Nguyễn Ngọc: “Lớp trưởng!!!”
Tu Kiệt quay lại.
Nguyễn Ngọc có hơi ngại, thật sự cô muốn hỏi nhưng lại chẳng biết phải hỏi làm sao cho phải.
“Hạo, Hạo Phong đâu rồi á?”
“Cậu ấy đi quăng rác rồi”
“Ồ”
Yên lặng.
Nguyễn Ngọc ngại đỏ mặt, đối diện với gương mặt lạnh nhạt tuyệt đẹp không tỳ vết của anh trái tim cô rung lên.
“Cậu, cậu với Hạo Phong, cẩn, cẩn thận Thanh Miên đấy. Cô ta, cô ta…”
Tu Kiệt hơi ngước mắt, vẫn là vẻ lạnh nhạt nhưng không hiểu sao lại mang nét nguy hiểm.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu”
Nguyễn Ngọc thở dài…thật sự không biết phải nói với anh bằng cách nào.
Đến lúc cô chuẩn bị rời đi thì lại bị Tu Kiệt gọi lại.
“Nguyễn Ngọc, cậu đừng để ai tung tin bậy về bạn trai tôi nhé”
Nguyễn Ngọc hưng phấn gật đầu.
“Tất nhiên rồi!!!”
Tu Kiệt khẽ cười.
Đến khi cô ngồi lại xuống bàn mình mới nhận ra được điều kì lạ.
“Nguyễn Ngọc, cậu đừng để ai tung tin bậy về bạn trai tôi nhé”
“Cậu đừng để ai tung tin bậy về bạn trai tôi nhé”
“Tung tin bậy về bạn trai tôi nhé”
“Tin bậy về bạn trai tôi nhé”
“Bạn trai tôi nhé”
Nguyễn Ngọc há mồm.
Nguyễn Nguyễn vừa đi từ nhà vệ sinh với Lam Kiều về, đột nhiên thấy Nguyễn Ngọc dại ra, đôi mắt sáng như cái đèn pha thì thấy dường như có chuyện lớn hơn cả chuyện trên trang cp nữa thì phải.
Nguyễn Nguyễn: “Sao vậy?” Cô đưa tay lên trước mặt Nguyễn Ngọc, đưa qua đưa lại.
Lam Kiều: “Không phải là bị thủ đoạn của Thanh Miên doạ ngốc luôn đó chứ, Ngọc Ngọc, số này là số mấy?”
Nguyễn Ngọc không trả lời.
Nguyễn Nguyễn nhún vai.
Lam Kiều lấy tay đẩy quai hàm đang há ra của cô cho nó đóng lại.
Hạo Phong cũng vừa về tới lớp.
“Cậu đi lâu quá” Tu Kiệt nhìn cậu nói.
“Gặp Thanh Miên ấy mà” Cậu vô tư trả lời.
“Gặp làm gì?” Tu Kiệt nhíu mày lại.
Hạo Phong cười hì hì nhưng không trả lời anh, nhất thời khiến Tu Kiệt cực kỳ khó chịu.
“Cậu mau nói, sao lại gặp nhỏ đó?” Anh kéo lấy đùi cậu, hướng về chỗ của mình, đồng thời cả người cậu đều xoay sang chỗ anh luôn.
“Không có gì hết, nào, bỏ ra đi, tui cần làm bài”
Tu Kiệt nhíu mày càng chặt. Lúc Hạo Phong quay người lại thì anh đột ngột kéo ghế của cậu lại sát bên mình.
Tiếng động ma sát giữa ghế và sàn phát ra âm thanh chói tai. Nhất thời cả lớp đều nhìn về phía bàn đầu chỗ hai người.
Hạo Phong bị giật mình.
“Cậu làm gì vậy?!! Hơi mạnh tay rồi đó!” Hạo Phong bị kẹt chân, khẽ mắng anh một tiếng, nhấc tay định dịch ghế của mình về lại chỗ cũ.
Tu Kiệt nắm lấy cái chân đau của cậu, để ra bên ngoài, đồng thời kéo ghế hai người lại gần hơn nữa, nắm chặt lại, không cho cậu nhún nhích.
“Tu, Tu Kiệt…” Hạo Phong bị nhìn đến mặt đỏ lên, khó khăn đẩy đẩy anh ra.
“Cậu…không được phép thích người khác, cả đời này chỉ có thể thích tôi thôi” Tu Kiệt kề lên vai cậu nói, sau đó lập tức trở về chỗ cũ, chẳng qua là anh vẫn nắm chặt lấy ghế của cậu.
Hạo Phong mở miệng định nói gì đó thì Trang Duyên đã bước vào lớp.
Cô vừa đứng trên bục giảng thì mắt lập tức lia qua bàn đầu gần cửa.
“Hai em ngồi sát như vậy làm gì? Xích nhau ra!”
Tu Kiệt vẫn nắm lấy ghế cậu. Anh thản nhiên ngẩng đầu lên.
“Trời lạnh lắm, em muốn sưởi ấm cho cậu ấy”
Nhất thời cả lớp cười vang.
Trang Duyên thở dài, không còn cách.
“Hôm nay tôi biết mấy anh chị rất phấn khích, vậy thì phát điểm sớm một chút. Lăng! Tu! Kiệt! Anh lên lấy giấy phát xuống cho tôi”
Fan cp của anh có vào phản bát nhưng rất nhanh liền bị chửi cho te tua. Có người cũng thấy khó hiểu lên tiếng như thấy người anh em kia bị lôi cả đời tổ tông ra chửi thì lập tức ngậm miệng luôn.
Anh bấm vào tên id của người tung tin.
Tu Kiệt nhìn thấy liền nhíu mày lại.
Đây giống như một nik ảo, ngoại trừ bài đăng kia thì chẳng có gì cả, đến tên cũng được đặt mặc định là một chuỗi số dài và không có ảnh đại diện.
Bên dưới. Nguyễn Ngọc thấy được tin nhắn đột ngột trồi lên này lắng cho tức giận.
Đính hôn cái gì chứ?!!!
Đậu xanh không ngon: //Là đứa nào nhắn xàm nách vào đây vậy???//
Công Chúa Nhỏ: //Thiệt là khùng quá đi! Hai người họ còn chưa gặp nhau đầu 10 lần lấy đâu ra đính hôn chứ???//
Mật Ngọt: //Muốn ké Fame anh Hạo ta chứ gì nữa!!//
Nguyễn Đại Tiểu Thư: //Chắc chắn là con nhỏ Thanh Miên giở trò! Không lấy được anh Kiệt thì lại lấy Thỏ Ngọc của tụi mình ra làm lốp dự phòng!!!//
Công Chúa Nhỏ: //Con nhỏ đó cũng nham hiểm quá đi, nhìn thì tưởng ngon lắm, đều là thùng rỗng kêu to cả thôi!//
Use63838492963 đã bị quản trị viên kích khỏi nhóm.
Đậu xanh không ngon: //Tui phải làm rõ cho bằng được!!/
Nhắn hết tin này thì chính là tiếng gọi từ đàng sau lưng vang lên.
Nguyễn Ngọc: “Lớp trưởng!!!”
Tu Kiệt quay lại.
Nguyễn Ngọc có hơi ngại, thật sự cô muốn hỏi nhưng lại chẳng biết phải hỏi làm sao cho phải.
“Hạo, Hạo Phong đâu rồi á?”
“Cậu ấy đi quăng rác rồi”
“Ồ”
Yên lặng.
Nguyễn Ngọc ngại đỏ mặt, đối diện với gương mặt lạnh nhạt tuyệt đẹp không tỳ vết của anh trái tim cô rung lên.
“Cậu, cậu với Hạo Phong, cẩn, cẩn thận Thanh Miên đấy. Cô ta, cô ta…”
Tu Kiệt hơi ngước mắt, vẫn là vẻ lạnh nhạt nhưng không hiểu sao lại mang nét nguy hiểm.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu”
Nguyễn Ngọc thở dài…thật sự không biết phải nói với anh bằng cách nào.
Đến lúc cô chuẩn bị rời đi thì lại bị Tu Kiệt gọi lại.
“Nguyễn Ngọc, cậu đừng để ai tung tin bậy về bạn trai tôi nhé”
Nguyễn Ngọc hưng phấn gật đầu.
“Tất nhiên rồi!!!”
Tu Kiệt khẽ cười.
Đến khi cô ngồi lại xuống bàn mình mới nhận ra được điều kì lạ.
“Nguyễn Ngọc, cậu đừng để ai tung tin bậy về bạn trai tôi nhé”
“Cậu đừng để ai tung tin bậy về bạn trai tôi nhé”
“Tung tin bậy về bạn trai tôi nhé”
“Tin bậy về bạn trai tôi nhé”
“Bạn trai tôi nhé”
Nguyễn Ngọc há mồm.
Nguyễn Nguyễn vừa đi từ nhà vệ sinh với Lam Kiều về, đột nhiên thấy Nguyễn Ngọc dại ra, đôi mắt sáng như cái đèn pha thì thấy dường như có chuyện lớn hơn cả chuyện trên trang cp nữa thì phải.
Nguyễn Nguyễn: “Sao vậy?” Cô đưa tay lên trước mặt Nguyễn Ngọc, đưa qua đưa lại.
Lam Kiều: “Không phải là bị thủ đoạn của Thanh Miên doạ ngốc luôn đó chứ, Ngọc Ngọc, số này là số mấy?”
Nguyễn Ngọc không trả lời.
Nguyễn Nguyễn nhún vai.
Lam Kiều lấy tay đẩy quai hàm đang há ra của cô cho nó đóng lại.
Hạo Phong cũng vừa về tới lớp.
“Cậu đi lâu quá” Tu Kiệt nhìn cậu nói.
“Gặp Thanh Miên ấy mà” Cậu vô tư trả lời.
“Gặp làm gì?” Tu Kiệt nhíu mày lại.
Hạo Phong cười hì hì nhưng không trả lời anh, nhất thời khiến Tu Kiệt cực kỳ khó chịu.
“Cậu mau nói, sao lại gặp nhỏ đó?” Anh kéo lấy đùi cậu, hướng về chỗ của mình, đồng thời cả người cậu đều xoay sang chỗ anh luôn.
“Không có gì hết, nào, bỏ ra đi, tui cần làm bài”
Tu Kiệt nhíu mày càng chặt. Lúc Hạo Phong quay người lại thì anh đột ngột kéo ghế của cậu lại sát bên mình.
Tiếng động ma sát giữa ghế và sàn phát ra âm thanh chói tai. Nhất thời cả lớp đều nhìn về phía bàn đầu chỗ hai người.
Hạo Phong bị giật mình.
“Cậu làm gì vậy?!! Hơi mạnh tay rồi đó!” Hạo Phong bị kẹt chân, khẽ mắng anh một tiếng, nhấc tay định dịch ghế của mình về lại chỗ cũ.
Tu Kiệt nắm lấy cái chân đau của cậu, để ra bên ngoài, đồng thời kéo ghế hai người lại gần hơn nữa, nắm chặt lại, không cho cậu nhún nhích.
“Tu, Tu Kiệt…” Hạo Phong bị nhìn đến mặt đỏ lên, khó khăn đẩy đẩy anh ra.
“Cậu…không được phép thích người khác, cả đời này chỉ có thể thích tôi thôi” Tu Kiệt kề lên vai cậu nói, sau đó lập tức trở về chỗ cũ, chẳng qua là anh vẫn nắm chặt lấy ghế của cậu.
Hạo Phong mở miệng định nói gì đó thì Trang Duyên đã bước vào lớp.
Cô vừa đứng trên bục giảng thì mắt lập tức lia qua bàn đầu gần cửa.
“Hai em ngồi sát như vậy làm gì? Xích nhau ra!”
Tu Kiệt vẫn nắm lấy ghế cậu. Anh thản nhiên ngẩng đầu lên.
“Trời lạnh lắm, em muốn sưởi ấm cho cậu ấy”
Nhất thời cả lớp cười vang.
Trang Duyên thở dài, không còn cách.
“Hôm nay tôi biết mấy anh chị rất phấn khích, vậy thì phát điểm sớm một chút. Lăng! Tu! Kiệt! Anh lên lấy giấy phát xuống cho tôi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.