Chương 11:
Ôn Trà
24/04/2024
"Vậy em không khách sáo đâu” Điền Tâm vui sướng cầm thực đơn lêm xem, gọi một số món ăn.
Ôn Tuyển Nho nhìn cô gái hoạt bát năng động trước mắt, cảm giác bản thân cũng trẻ lại không ít.
“Oa, đồ ăn ở đây nhìn tuyệt quá đi, nhìn đã biết sẽ ăn rấtngon.” Điền Tâm gắp một con tôm đã bóc vỏ cho vào miệng.
"Ừm, cái này ngon, Thầy nếm thử đi ” Nói xong còn dùng đũa của mình gắp một miếng cho vào tɾong chén của Ôn Tuyển Nho.
"Em ăn nhiều một chút, nhìn ăn cho Điền Tâm, không khí sinh động lại ấm áp.
Rất nhanh một phần tôm xào Long Tĩnh đã thấy đáy, dư lại một con cuối cùng, Ôn Tuyển Nho cố ý cướp gắp nó lên, làm bộ muốn cho vào miệng, nhìn ánh mắt thèm thuồng của Điền Tâm, còn chu cái miệng nhỏ lên.
Điền Tâm cười ranh mãnh, há mồm một ngụm ăn luôn con tôm trên đũa Ôn Tuyển Nho.
Ôn Tuyển Nho sửng sốt, bất đắc dĩ cười cười, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Điền Tâm "Đúng là con mèo tham ăn.”
Đang ăn thì đïện thoại Ôn Tuyển Nho vang lên, là cuộc gọi video của vợ, chấp nhận “Tuyển Nho, bây giờ anh đang ở nhất phẩm Giang Nam sao?” Vợ anh nhìn bối cảnh xung quanh nghi hoặc hỏi, cô rấthay thường xuyên cùng chồng tới đó ăn cơm.
"Ừ, có chút vội, bây giờ mới ăn cơm.”
"Thầy ơi, ăn sủi cảo gạch cua này đi, quá ngon ” Điền Tâm một một cái đưa tới gần miệng Ôn Tuyển Nho.
Nhìn vẻ mặt chờ mong của cô gái nhỏ, Ôn Tuyển Nho cười cười, há miệng ăn miếng sủi cao cô đưa tới "Ừm, đúng là không tồi.”
“Tuyển Nho, anh ăn cơm với ai vậy?”. Cô nghe được tiếng của một cô gái, tɾong lòng nghi hoặc, chồng cô chưa bao giờ đi ra ngoài ăn chung với phụ nữ trừ cô.
"Một học sinh của anh.” Ôn Tuyển Nho không cảm thấy có gì không ổn.
Cao Văn Lị cũng là một người ngay thẳng, nghĩ cái gì liền nói cái đó "Nhưng Tuyển Nho, anh cũng không thể ăn đồ em ấy đút chứ, không biết còn tưởng rằng các người……”
Nghe vợ anh oán giận, Điền Tâm nhất thời lúng túng mờ mịt, dừng đũa, mắt to long lanh vô tội nhìn Ôn Tuyển Nho.
Ôn Tuyển Nho nhìn dáng vẻ ấm ức của cô, tɾong lòng đau lòng một trận, cảm thấy vợ không nói lý lẽ.
Ôn Tuyển Nho chau mày, giọng điệu có chút không kiên nhẫn "Em làm sao vậy, nói những lời này trước mặt một cô gái nhỏ mà được sao, cơ thể em ấy không thoải mái nên anh mới dẫn em ấy ra ngoài ăn cơm, em đừng nghĩ nhiều”
Cao Văn Lị ngẩn người, lần đầu tiên cô nghe giọng điệu không kiên nhẫn này của chồng, nghĩ nghĩ, có thể là cô gái ấy còn nhỏ, không hiểu phép tắͼ, cũng không so đo nữa, dù sao trước giờ chồng luôn rấtcó trách nhiệm, chuyện gì cũng lấy gia đình làm trọng.
"Được rồi, em nghỉ ngơi trước đi, chút nữa bọn anh còn phải quay lại trường.” Ôn Tuyển Nho nhanh chóng nói vài câu liền tắt video, miễn cho vợ lại nói những câu khó nghe.
Thấy Điền Tâm vô tội đang nhìn mình, tɾong mắt còn mang theo ủy khuất, Ôn Tuyển Nho xoa đầu cô “Sao lại không ăn?”
Điền Tâm ấp úng hỏi "Thầy ơi, thành thật xin lỗi, em không nên đút thầy ăn trước mặt vợ thầy, vừa rồi là em sơ ý.” Cô vừa nói vừa cúi đầu
Ôn Tuyển Nho dáng vẻ uất ức của cô, anh nhanh chóng an ủi “Nào có, bé Tâm không cần để ý, bé Tâm không làm gì sai hết, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, là cô ấy nói chuyện không xuôi tai, ngoan nha, mau ăn cơm.”
"Dạ~” Điền Tâm ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào với Ôn Tuyển Nho.
Ôn Tuyển Nho nhìn cô gái hoạt bát năng động trước mắt, cảm giác bản thân cũng trẻ lại không ít.
“Oa, đồ ăn ở đây nhìn tuyệt quá đi, nhìn đã biết sẽ ăn rấtngon.” Điền Tâm gắp một con tôm đã bóc vỏ cho vào miệng.
"Ừm, cái này ngon, Thầy nếm thử đi ” Nói xong còn dùng đũa của mình gắp một miếng cho vào tɾong chén của Ôn Tuyển Nho.
"Em ăn nhiều một chút, nhìn ăn cho Điền Tâm, không khí sinh động lại ấm áp.
Rất nhanh một phần tôm xào Long Tĩnh đã thấy đáy, dư lại một con cuối cùng, Ôn Tuyển Nho cố ý cướp gắp nó lên, làm bộ muốn cho vào miệng, nhìn ánh mắt thèm thuồng của Điền Tâm, còn chu cái miệng nhỏ lên.
Điền Tâm cười ranh mãnh, há mồm một ngụm ăn luôn con tôm trên đũa Ôn Tuyển Nho.
Ôn Tuyển Nho sửng sốt, bất đắc dĩ cười cười, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Điền Tâm "Đúng là con mèo tham ăn.”
Đang ăn thì đïện thoại Ôn Tuyển Nho vang lên, là cuộc gọi video của vợ, chấp nhận “Tuyển Nho, bây giờ anh đang ở nhất phẩm Giang Nam sao?” Vợ anh nhìn bối cảnh xung quanh nghi hoặc hỏi, cô rấthay thường xuyên cùng chồng tới đó ăn cơm.
"Ừ, có chút vội, bây giờ mới ăn cơm.”
"Thầy ơi, ăn sủi cảo gạch cua này đi, quá ngon ” Điền Tâm một một cái đưa tới gần miệng Ôn Tuyển Nho.
Nhìn vẻ mặt chờ mong của cô gái nhỏ, Ôn Tuyển Nho cười cười, há miệng ăn miếng sủi cao cô đưa tới "Ừm, đúng là không tồi.”
“Tuyển Nho, anh ăn cơm với ai vậy?”. Cô nghe được tiếng của một cô gái, tɾong lòng nghi hoặc, chồng cô chưa bao giờ đi ra ngoài ăn chung với phụ nữ trừ cô.
"Một học sinh của anh.” Ôn Tuyển Nho không cảm thấy có gì không ổn.
Cao Văn Lị cũng là một người ngay thẳng, nghĩ cái gì liền nói cái đó "Nhưng Tuyển Nho, anh cũng không thể ăn đồ em ấy đút chứ, không biết còn tưởng rằng các người……”
Nghe vợ anh oán giận, Điền Tâm nhất thời lúng túng mờ mịt, dừng đũa, mắt to long lanh vô tội nhìn Ôn Tuyển Nho.
Ôn Tuyển Nho nhìn dáng vẻ ấm ức của cô, tɾong lòng đau lòng một trận, cảm thấy vợ không nói lý lẽ.
Ôn Tuyển Nho chau mày, giọng điệu có chút không kiên nhẫn "Em làm sao vậy, nói những lời này trước mặt một cô gái nhỏ mà được sao, cơ thể em ấy không thoải mái nên anh mới dẫn em ấy ra ngoài ăn cơm, em đừng nghĩ nhiều”
Cao Văn Lị ngẩn người, lần đầu tiên cô nghe giọng điệu không kiên nhẫn này của chồng, nghĩ nghĩ, có thể là cô gái ấy còn nhỏ, không hiểu phép tắͼ, cũng không so đo nữa, dù sao trước giờ chồng luôn rấtcó trách nhiệm, chuyện gì cũng lấy gia đình làm trọng.
"Được rồi, em nghỉ ngơi trước đi, chút nữa bọn anh còn phải quay lại trường.” Ôn Tuyển Nho nhanh chóng nói vài câu liền tắt video, miễn cho vợ lại nói những câu khó nghe.
Thấy Điền Tâm vô tội đang nhìn mình, tɾong mắt còn mang theo ủy khuất, Ôn Tuyển Nho xoa đầu cô “Sao lại không ăn?”
Điền Tâm ấp úng hỏi "Thầy ơi, thành thật xin lỗi, em không nên đút thầy ăn trước mặt vợ thầy, vừa rồi là em sơ ý.” Cô vừa nói vừa cúi đầu
Ôn Tuyển Nho dáng vẻ uất ức của cô, anh nhanh chóng an ủi “Nào có, bé Tâm không cần để ý, bé Tâm không làm gì sai hết, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, là cô ấy nói chuyện không xuôi tai, ngoan nha, mau ăn cơm.”
"Dạ~” Điền Tâm ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào với Ôn Tuyển Nho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.