Chương 1: CHƯƠNG 01
Trạm Lượng
20/06/2014
Tiếng chiêng trống hòa cùng tiếng pháo hòa cùng tiếng hỉ nhạc từng
bừng khắp phố, kiệu hoa lộng lẫy hoa mỹ, không khí tràn ngập vui mừng,
thu hút rất nhiều người đến xem, các cô nương phụ nhân thì không nén
được sự hâm mộ, thì thầm to nhỏ
“Ai nha! tiểu thư Cổ gia Tô Châu thật đúng là may mắn, gả cho nhà giàu nhất kinh thành chúng ta, coi như nửa đời sau không lo cơm áo gạo tiền mà còn có thể hưởng hết vinh hoa phú quý a” một vị đại thẩm béo ú không giấu được sự ghen tỵ lên tiếng, thầm than khi mình trẻ tuổi đã không gặp được vận may như thế.
“Cũng đúng nha” các thiếu nữ ánh mắt ngập tràn ảo mộng “ đừng nói là Đông Phương gia sản nghiệp lớn, chỉ riêng danh hiệu Đông Phương thiếu phu nhân thôi thì thử hỏi có cô nương nào ở kinh thành không mong muốn?”
“Nhưng chẳng phải lời đồn Đông Phương thiếu gia nghiêm khắc lãnh khốc, bất cận nhân tình sao? Tiểu thư Cổ gia này gả tới không biết thế nào? lão Trương bán tào phớ cũng tham gia thảo luận cùng các tam cô lục bà.
“Ngươi không biết rồi” đại thẩm béo cười nhạo “ gả vào Đông Phương gia, nửa đời sau không lo ăn lo mặc thì quản chi chuyện Đông Phương thiếu gia lãnh khốc chứ”
“Vậy sao” Lão Trương ngây ngô gãi gãi đầu nói “ nhưng chẳng phải bên cạnh Đông Phương thiếu gia vẫn có Mộ cô nương sao? Trước đó vài ngày, trên đường còn thấy Đông Phương thiếu gia rất quan tâm, chăm sóc cho Mộc cô nương a”
Nghe vậy, mọi người trầm mặc nhìn nhau, hồi lâu đại thẩm béo mới lên tiếng “ vậy thì đã sao, Đông Phương gia sản nghiệp lớn đương nhiên phải cưới người có thể hỗ trợ cho sự nghiệp, không cưới thiên kim của thủ phủ Tô Châu chẳng lẽ lại cưới một cô nương không cha mẹ, không bối cảnh như Mộc cô nương sao? Ta nghĩ không quá một năm, Đông Phương thiếu gia nhất định sẽ nạp Mộ cô nương làm thiếp, như vậy Mộ cô nương cũng nên bằng lòng”
“Nói cũng phải” các thiếu nữ lại che miệng cười trộm “ tuy rằng làm tiểu thiếp không địa vị nhưng làm tiểu thiếp nhà giàu thì cuộc sống vẫn hơn dân chúng bình thường, cho dù làm tiểu thiếp, ta tin cũng có rất nhiều cô nương tranh nhau gả cho Đông Phương thiếu gia”
“Các ngươi thật không biết xấu hổ, Đông Phương thiếu gia có để mắt thì cũng phải là người xinh đẹp như Mộ cô nương, các ngươi đừng có si tâm vọng tưởng” béo đại thẩm cười lạnh, người đều có số mạng của mình.
“Ai nha! Đại thẩm, ngươi nói vậy là không đúng “ các thiếu nữ líu ríu kháng nghị trong tiếng chiêng trốn vang trời.
Trong lúc mọi người bàn tán xôn xao, kiệu hoa đỏ thẫm từng bước một tiến về Đông Phương phủ ở thành đông mà đi…
“Sư huynh, ta thật không biết nên cảm kích ngươi thế nào…” Chu Hỉ Nhi ôm đứa nhỏ gầy yếu vừa mới thoát khỏi cơn bệnh nặng, hai mắt rưng rưng cảm kích.
“Đứa ngốc! Nói mấy lời như vậy làm gì” khuôn mặt cương nghị của Đinh Khôi hiện lên ý cười “ con của ngươi cũng giống như con của ta, cứu hắn là việc nên làm, cũng chỉ là nhấc tay chi lao, nào phải chuyện lớn gì”
Chu Hỉ Nhi trong lòng cũng hiểu được mọi việc không đơn giản như Định Khôi nói. Con của nàng từ lúc mang thai đã bị bệnh, ép buộc bọn họ không biết bao lâu, mời biết bao danh y chạy chữa cũng không khởi sắc, cuối cùng mới tìm tới đại sư huynh vốn ẩn cư đã lâu. Đại sư huynh kế thừa toàn bộ y thuật của sư phụ, mất hơn một tháng, dồn hết tâm huyết mới giữ lại được cái mạng nhỏ của con nàng.
“Cuối cùng hết thảy đều trôi qua, đứa nhỏ cũng không còn gì đáng ngại” như hiểu được tâm tư ái thế, Định Viễn lên tiếng an ủi, lòng cũng thầm thấy may mắn vì con trai không việc gì.
May mắn là Hỉ Nhi có một sư huynh y thuật siêu phàm, nhưng không biết là ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc nào. Hắn vừa biết tin này liền dùng mạng lưới tình báo khổng lồ nhanh chóng điều tra, đi khắp nơi dò hỏi, cuối cùng cũng tìm thấy người trên núi Trường Bạch, liền mời về kinh thành chữa bệnh cho ái nhi.
“Ân.” Nép vào lòng trượn phu, Chu Hỉ Nhi ôm đứa nhỏ đang ngủ say, nở nụ cười mỹ mãn.
Nhìn đôi uyên ương trước mắt, Đinh Khôi cảm thấy vui mừng vì sư muội đã tìm được lương tế “ rời núi đã lâu, cũng tới lúc ta nên trở về”. Hắn không quen cuộc sống ồn ào náo nhiệt, nên mới có hai tháng đã nhớ căn nhà gỗ trên núi của mình.
“Sư huynh, ngươi không ở lại thêm mấy ngày sao?” Chu Hỉ Nhi lên tiếng, tuy biết sư huynh thích cuộc sống nhàn vân dã hạc nơi thôn dã nhưng nghe hắn muốn rời khỏi thì trong lòng không tránh khỏi luyến tiếc.
Từ sau khi sư phụ qua đời, hắn liền đi ngao du khắp nơi, một năm rưỡi cũng không có tin tức, nếu không phải phát động số đông người tìm kiếm thì e là sư huynh muội hai người mất mấy năm mới gặp được.
“Không được!” Đinh Khôi yêu thương mỉm cười. “Ta là mãng phu lỗ mãng, cuộc sống dân giã vẫn thích hợp với ta hơn”
Biết tính hắn, Chu Hỉ Nhi không tiếp tục giữ lại, chỉ đưa ra yêu cầu “ lúc này đi rồi cũng đừng ba, bốn năm không có liên lạc, nếu rảnh hãy gởi tin về để ta biết ngươi thế nào, có được không?”
“Được rồi! Ta còn rất vừa lòng chỗ ở hiện nay, sẽ không rời đi, từ nay về sau nếu có chuyện gì, phái người lên núi tìm ta là được” mỉm cười hứa với nàng.
Có được lời hứa, khuôn mặt xinh đẹp của Chu Hỉ Nhi tươi cười rạng rỡ, như vậy sư huynh muội hai người sẽ không mất liên lạc nữa.
Đan Định Viễn như nhớ ra chuyện gì mà mày kiếm nhíu chặt. Khi tìm kiếm Đinh Khôi cũng đã thu thập không ít tin tức giang hồ, giống như cũng có một nhóm người khác bí mật tìm kiếm hành tung của hắn, xem ra cần phải cảnh báo trước cho hắn biết, để hắn có sự chuẩn bị.
“Đúng rồi! Sư huynh, ngươi có quen Lý gia trang ở Giang Nam không?” vì quan hệ với ái thê nên hắn cũng theo nàng gọi Đinh Khôi là sư huynh.
Đinh Khôi đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhíu mày “ có chuyện gì sao?”
Xem ra là có quen biết, Đan Định Viễn biểu tình nghiêm túc “ ta nghe được tin Lý gia trang phái rất nhiều thám tử đi tìm ngươi, không biết có ý gì. Sư huynh, ngươi nên cẩn thận một chút, nếu thực sự có phiền toán cứ đến kinh thành tìm chúng ta”
Lý gia trang này tiếng tăm trên giang hồ cũng không mấy tốt, hay bao che khuyết điểm càng là người ta không thích, nay bọn họ tìm Đinh Khôi, e là không có chuyện gì tốt. Với tính cách của Hỉ Nhi nhất định sẽ không ngồi nhìn sư huynh gặp chuyện cho nên hắn phải giúp Đinh Khôi, cho dù Đinh Khôi không phải là sư huynh của Hỉ Nhi thì chỉ riêng việc cứu chữa cho ái nhi cũng đủ cho hắn dù vượt núi băng sông cũng không chối từ.
“Như thế nào? Lý gia trang tìm sư huynh để làm gì?’ Chu Hỉ Nhi ngạc nhiên hỏi. Sư huynh nàng tuy kế thừa y thuật và võ công thượng thừa của sư phụ nhưng tính tình trầm ổn, cho dù có người cố ý gây sự hắn cũng yên lặng cho qua, không chủ động ra tay, người như thế sao có thể kết thù kết oán với ai.
“Không có gì, ngươi đừng lo lắng!” Cười nhẹ, Đinh Khôi nói cho qua chuyện
“Sư huynh, ngươi cứ như vậy, người ta lo lắng cho ngươi, còn ngươi thì cứ làm như không có việc gì”
Đan Định Viễn dùng phương thức của nam nhân đối với nam nhân, vỗ vai Đinh Khôi đơn giản một câu “ Lý gia trang tuy có tri phủ đại nhân làm chỗ dựa nhưng An Tĩnh Hầu ta không để vào mắt”
Đinh Khôi nghe vậy lạnh nhạt cười, không nghĩ ân oán giữa hắn và Lý gia trang cần tới quan hệ với quan phủ để giải quyết.
“Sư huynh, nếu thực sự, ngươi đừng ngại tới tìm chúng ta, nhất là chuyện liên quan tới quan phủ, Định Viễn có rất nhiều biện pháp” Không phải nàng nói ngoa, trượng phu là hầu gia cũng là trọng thần bên cạnh hoàng thượng, quyền thế cũng không nhỏ nha.
“Đã biết!” Đinh Khôi sủng nịch xoa xoa đầu nàng. Hắn và Hỉ Nhi đều là cô nhi, từ nhỏ được sư phụ thu dưỡng, hai người kém nhau mười tuổi cho nên có thể nàng là do một tay hắn chăm sóc từ nhỏ tới lớn, cảm tình của hai người rất tốt. Hỉ Nhi đối với hắn vừa giống anh lại cũng giống cha, nay biết hắn có khó khăn nàng đâu thể ngoảnh mặt làm ngơ.
“Khụ –” thấy hai người thân thiết như thế, Đan Định Viễn liền ăn dấm chua dù biết hai người chỉ đơn thuần là tình cảm huynh muội nhưng vẫn không kiềm chế được.
Thấy vậy Đinh Khôi cười thầm, rút tay lại, Chu Hỉ Nhi thì buồi cười liếc mắt nhìn tướng công thích ăn dấm chua.
Ra vẻ vô tội nhìn lại nàng, Đan Định Viễn ôm nàng càng chặt hơn.
Nhìn đôi vợ chồng liếc mắt đưa tình, Đinh Khôi nói lời từ biệt “ tốt lắm, ta thực sự phải đi rồi”
“Vợ chồng chúng ta tiễn ngươi”
Ba người vừa nói vừa đi ra bên ngoài, không bao lâu đã tới đại môn, mã phu đưa Đinh Khôi từ Trường Bạch sơn tới cũng đã chờ trước cửa cùng với tuấn mã cao lớn bóng loáng.
Cầm lấy dây cương, Đinh Khôi xoay người nhảy lên, vững vàng ngồi trên lưng ngựa
“Sư huynh, ngươi phải bảo trọng.” Chu Hỉ Nhi lưu luyến không rời.
“Ta sẽ!” hắn nhẹ giọng nói “ các ngươi cũng bảo trọng”
Tiếng chưa dứt, hắc mã đã lao đi như bay…
* * *********
Bóng đêm âm trầm che giấu vui mừng của đám cưới, tiền thính ồn ào, thanh âm chúc rượu vang lên, vọng tới phía hậu viện trầm tĩnh.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào sương phòng u ám, trong mông lung vẫn cảm nhận được bên trong được bài trí rất trang nhã, không xa hoa như những gia đình phú quý khác. Nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy mỗi vật dụng trong phòng đều do danh gia làm ra, một vật tùy tiện cũng có giá trị ngàn vàng, nếu bọn đạo chích vào đây kiếm chác thì cả đời không cần lo ăn lo mặc nữa rồi.
Trên giường làm bằng gỗ tử đàn, một nữ tử khẽ thở dài, đứng dậy rồi thướt tha đi đến bên cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi dung nhan tuyệt thế của nàng, tiếc là hai mắt lại u buồn như chứa tang thương mấy đời.
Mộ Thấm Âm lắng nghe thanh âm vui mừng đứt quãng truyền tới lại cảm thấy không vui
Thấm Âm, mặc kệ ta cưới ai, trong lòng vĩnh viễn chỉ có một mình ngươi……
Thanh âm trầm thấp của người nọ còn vang bên tai, đưa bàn tay trắng như bạch ngọc lau đi dòng lệ, Mộ Thấm Âm lắc đầu, bỗng nhiên mỉm cười. Cảm tình thanh mai trúc mã thì sao? Nàng chẳng qua là cô nhi ăn nhờ ở đậu, mà người nọ là thương nhân, luôn lấy lợi ích làm đầu cho nên cưới vợ cũng phải chọn nữ tử có thể giúp cho sự nghiệp của hắn, sao có thể chọn nàng?
Nếu ở lại thì sẽ là ba người dây dưa không dứt. Không, như vậy không công bằng với tân nương cũng không công bằng với bản thân nàng.
Người nọ cho nàng những gì tốt nhất nhưng lại không biết điều duy nhất nàng muốn là gì. Rất đôn giản, nhưng lại không thể làm được.
Đã tới lúc nàng nên rời đi.
Khi tân nương gả vào thì nơi nàng vẫn sống nhiều năm đã không còn là nhà của nàng nữa rồi.
* * * ******************
Đêm khuya thanh vắng, không một bóng người trên đường, đột nhei6n lại vang lên tiếng vó ngựa rõ ràng mà ổn định, quy luật mà giàu tiết tấu.
Đột nhiên từ ngõ nhỏ có một bóng đen xông ra, kỵ sĩ tựa hồ không đoán được sẽ xảy ra tình huống này, nhìn thấy không thể ghìm ngựa lại nên liền bay người rời khỏi thân ngựa rồi phi thân ôm lấy bóng đen vừa xông ra còn đang choáng váng, thân mình xoay tròn, rồi lại ngồi trên lưng ngựa, toàn bộ động tác liền lạc lưu loát, không có chút dư thừa hay bối rối.
Kỵ sĩ một tay ôm người, một tay kéo dây cương làm cho con ngữa giảm tốc độ đến khi dừng lại hẳn. Ngựa dừng lại, kỵ sĩ liền xuống ngựa, nhíu mày nói “ ngươi…”
“Thực xin lỗi, ta không biết…”Mộ Thấm Âm kinh hoàng, lắp bắp nói “ ta không phải cố ý”
Không ngờ lại là một nữ nhân, Đinh Khôi vội vàng buông tay thả người “ thật có lỗi, thất lễ”
Sợ hãi ngẩng đầu liếc nhìn nam nhân trước mắt, làm cho nàng không khỏi kinh ngạc. Nam nhân này thân hình cao lớn uy mãnh, ngũ quan y như điêu khắc, nếu đứng yên thì y như một ngọn núi nhỏ sừng sững.
Dưới ánh trăng, Đinh Khôi có thể thấy rõ nữ tử đột nhiên xuất hiện trong đêm có dung mạo tuyệt thế, dáng người yểu điệu, khí chất trầm tĩnh, dáng vẻ tiểu thư khuê các nhưng sao lại chạy trên đường vào lúc này?
Quên đi! Không cần phải nghĩ nhiều, thế nhân luôn có lý do, bản thân hắn chẳng phải cũng phóng ngựa như bay trong đêm sao?
“Cô nương, đêm đã khuya, ngươi một mình trên đường rất không an toàn, nếu được thì để tại hạ đưa cô nương về” Đinh Khôi cũng không muốn chuốc thêm phiền toái, chỉ cần đưa đối phương an toàn về nhà thì lương tâm không phải áy náy gì.
“Ta……” Mộ Thấm Âm chần chờ, từ phía xa truyền đến tiếng người huyên náo, mơ hồ còn nghe tiếng gọi Mộ cô nương…
Hắn tìm đến đây! Làm sao có thể? Lúc này là đêm động phòng hoa chúc, hắn sao có thể phát hiện ra nàng đã trốn đi? Mộ Thấm Âm vừa sợ vừa gấp, lại càng không muốn bị phát hiện.
“Van cầu ngươi dẫn ta đi thôi!” nắm lấy vạt áo nam nhân trước mặt, mắt lộ vẻ cầu xin, lúc này chỉ có hắn mới giúp được nàng.
“Cô nương……” Đinh Khôi thật là khó xử, nhãn lực của hắn rất tốt, cho dù ban đêm cũng thấy gia đinh đang đốt đuốc kiếm người, biểu tình khẩn trương, xem ra người họ muốn tìm chính là cô nương trước mắt.
“Cầu ngươi……” Phấn môi trở nên trắng bệch, dung nhan tuyệt mỹ tràn ngập đau lòng. Nàng biết bản thân quá mạo hiểm, không biết nam nhân trước mắt là người tốt hay xấu, không biết đi cùng hắn sẽ có kệt cục thế nào. Nhưng giờ nàng không thể nghĩ nhiều, nếu không có hắn hỗ trợ, nàng nhất định sẽ bị mang về, lại bị tơ tình dây dưa. Như vậy nàng cần gì phải trốn đi? Nàng không phải vì muốn cắt đứt tất cả nên mới rời khỏi nơi chốn xa hoa kia sao?
Không! Nàng không muốn quay về. Thay vì ba người dây dưa, vĩnh viễn không rõ thì nàng tình nguyện từ bỏ tất cả, quên đi đoạn tình buồn, bắt đầu cuộc sống mới. Cho dù tương lai mờ mịt không rõ, rất nhiều nguy hiểm, tràn ngập khó khăn nhưng ít ra là do chính nàng lựa chọn.
Dĩ vãng nàng bị “Người nọ” bảo hộ rất tốt nhưng nàng chưa từng vì chính mình mà quyết định điều gì, bây giờ, ngay lúc này đây, nàng sẽ đánh cuộc tương lai của mình với một nam nhân xa lạ. Nếu hắn là người xấu, đem bán hay tra tấn nàng, như vậy nàng cũng chấp nhận.
Dù sao nàng cũng đã vì bản thân mà cố gắng, tin tưởng rằng nàng sẽ không phải hối hận.
Nhìn vẻ mặt nàng lúc đầu hốt hoảng sau dần trở nên kiên nghị, Đinh Khôi biết mình đã gặp phiền toái.
“Cầu ngươi…… Ta, ta không muốn trở về…” bàn tay nắm vạt áo hắn chặt thêm, nàng biết là mình đang ép hắn nên thanh âm không khỏi run rẩy.
Đinh Khôi còn đang do dự thì thì thanh âm từ xa đã tới gần
“Mau! Qua phía bên kia tìm thử…”
“Thiếu gia nói, bất luận như thế nào nhất định phải đem người bình an trở về……”
“Mộ cô nương, ngươi ở nơi nào……”
“Ngươi mau ra đây, Mộ cô nương, thiếu gia rất lo lắng ngươi……”
Ngọn lửa đã hướng về phía bên này, bóng người ngày càng rõ, Mộ Thấm Âm càng thêm lo lắng, gấp đến độ hốc mắt lưng tròng…Nếu còn không đi thì sẽ bị phát hiện, nàng không muốn quay về a.
Thấy nàng nước mắt lưng tròng, sắc mặt tái nhợt, không biết sao trong lòng Đinh Khôi cảm thấy khó chịu, không nhẫn tâm. Thế là…
“Nếu ngươi không ngại, cùng lên ngựa đi!” Hắn kinh ngạc nghe thanh âm của mình phát ra.
“Ngươi……” đã nghĩ không còn hi vọng, chẳng ngờ hắn lại vươn tay ra “ cảm ơn ngươi…” nàng nghẹn ngào
Không có biện pháp đối phó với nước mắt của nữ nhân, Đinh Khôi vội vàng làm như không thấy, cố ý lên tiếng “ mau lên đi”
Không để nàng kịp phản ứng, đã ôm lấy người, phi thân lên ngựa.
Mộ Thấm Âm chỉ cảm thấy một bóng đen lóe lên, còn chưa nhìn rõ tình huống thì đã được ôm lên lưng ngựa, an ổn nép mình trong lồng ngực dày rộng đầy nam tính.
“Ta……” Trừ bỏ “Người nọ” , lần đầu tiên trong đời nàng gần gũi với một nam nhân như thế, có thể ngửi được mùi hương thảo dược tản ra từ người hắn, Mộ Thấm Âm bất giác đỏ mặt, đang muốn tạo khoảng cách với hắn…
“Sất!” Đinh Khôi thấy nhóm gia đinh đang tới gần, không đợi nàng nói hết câu đã nắm chặt dây cương, quay ngựa, khẽ quát một tiếng, hắc mã cao lớn hiểu ý chủ lập tức phóng như bay.
Động tác bất ngờ làm Mộ Thấm Âm đang muốn tách ra lại ngã vào lồng ngực của Đinh Khôi, cảm thấy không khí lạnh lẽo lướt qua mặt, khung cảnh bên đường dần dần bị bỏ lại
Nàng biết nàng phải rời đi, từ bỏ cuộc sống quen thuộc cùng những gì liên quan tới người nọ.
Nước mắt không tự chủ được lại chảy ra, thấm ướt một mảng thanh sam trước ngực của nam nhân kia…
* * * ****************
Bóng đêm thâm trầm, trong tân phòng lúc này lẽ ra phải là ân ái triền miên nhưng chỉ có một mình tân nương ngồi lẻ loi, thẹn thùng trên giường với mũ phượng, khăng quàng vai, chờ đợi chú rể vì nàng mà xốc khăn voan.
Chờ, chờ, hỉ chúc long phượng cháy đã gần hết, đêm đã gần tàn nhưng chẳng thấy bóng phu quân đâu, tâm tình e lệ vui sướng đã dần chuyển sang cảm giác lo lắng, bất an. Theo lý tân khách cũng nên ra về, chú rể dù có say cũng nên bị đuổi về phòng, sao giờ một chút động tĩnh cũng không có?
“Xuân Nhi?” Cổ Hương Linh thử kêu một tiếng, dưới khăn trùm đầu, thị lực của nàng chỉ có thể giới hạn ở đôi bàn tay bé nhỏ đang đặt trên đùi.
Di? Không có người lên tiếng trả lời! Làm sao có thể? Xuân Nhi là nha hoàn hồi môn theo nàng từ nhà mẹ đẻ đến, nên làm bạn bên cạnh nàng mới phải, sao lại không thấy?
“Xuân Nhi?” Không tin lại gọi một lần.
Vẫn như cũ không người lên tiếng trả lời.
Cổ Hương Linh lòng tràn đầy nghi hoặc, vụng trộm xốc khăn đỏ lên nhìn chung quanh, thấy nha hoàn Xuân Nghi vì mệt mỏi mà dựa vào một góc ngủ thiếp đi.
Buông khăn đỏ xuống, nàng thoáng an tâm, lớn tiếng kêu thêm lần nữa “ Xuân Nhi”
“Tiểu, tiểu thư?” Xuân Nhi bừng tỉnh, vội vàng đến bên giường chờ nghe tiểu thư sai khiến
“Xuân Nhi, ngươi đang ngủ sao?” dưới khăn đỏ truyền ra tiếng nói mang theo ý cười.
“Tiểu thư, thực xin lỗi, nô tỳ vẫn chờ cô gia tới nhưng đêm đã khuya nên bất tri bất giác liền…”
“Liền ngủ quên” bổ sung thêm câu của Xuân Nhi, Cổ Hương Linh lại không có trách móc hạ nhân “ không trách ngươi được, đã quá khuya, ngươi cũng đã mệt rồi”
“Đúng vậy” thấy chủ tử không trách tội, Xuân Nhi líu ríu thầm oán “ cô gia cũng thật kỳ lạ, đã trễ thế này sao còn chưa thấy bóng người? người ta chẳng phải hay nói đêm xuân đáng giá gì d91o1 sao?” Nàng không đọc sách, biết vài ba chữ thôi nên chỉ có thể nói tới đó
“Là đêm xuân đáng giá ngàn vàng” Cổ Hương Linh sửa chữa.
“Ai nha! Quản chi ngàn vàng hay trăm vàng, ta chỉ muốn nói cô gia tính làm gì thôi? Lại để tiểu thư chờ lâu như vậy, thật quá đáng” tuy rằng nàng không đọc sách, không hiểu đạp lý nhưng cũng biết đêm tân hôn, tướng công sao có thể chậm chạp không vào động phòng.
Càng kỳ lạ là nô bộc trong phủ tựa như toàn bộ đều biến mất, không thấy một bóng người, có chuyện gì sao? Đừng nói tiểu thư ngày đầu tiên gả vào đã bị khi dễ nha, Xuân Nhi nàng không để yên đâu.
“Xuân Nhi, đừng nói bậy!” Nhẹ giọng trách cứ, Cổ Hương Linh cũng không muốn ngày đầu tiên đã bị người ta nói nàng dung túng hạ nhân phạm thượng, như mà…Xuân Nhi nói cũng không phải không có lý, vì sao đêm đã khuya mà tướng công còn không thấy bóng dáng? Đã xảy ra chuyện gì? Nếu ngay ngày tân hôn, tướng công đã không vào phòng của nàng thì từ nay về sau nàng sao có thể ngẩng đầu làm người? e là nô bộc trong Đông Phương phủ sẽ ngầm cười nhạo nàng chỉ là phu nhân trên danh nghĩa, là nương tử không giữ được tâm của trượng phu.
Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy kinh hãi. Đông Phương Thanh vì giao dịch mua bán mà hay lui tới cùng phụ thân, mỗi lần phụ thân kinh thương trở về đều khen ngợi Đông Phương vĩ đại thế nào, tuổi trẻ tài cao ra sao…Với sự ca tụng tích cực của phụ thân, nàng cũng dần dần để ý tới người này, cũng bắt đầu có hảo cảm.
Cho đến một ngày, phụ thân bỗng nhiên cao hứng về nhà, nói với nàng là Đông Phương Thanh đã hướng hắn cầu hôn, muốn hỏi ý của nàng. Nàng đương nhiên là gật đầu đáp ứng, cũng từ đó nàng bắt đầu chờ mong đến ngày gả đi. Cho đến khi kiệu hoa đưa nàng tiến vào đại môn Đông Phương gia, bái đường, chính thức trở thành phu nhân của Đông Phương Thanh, nàng mới cảm giác tướng công không trở về tân phòng thực không thích hợp.
“Người ta nói là lời nói thật a……” Xuân Nhi rất ủy khuất than thở.
Cổ Hương Linh làm sao không biết nàng bất bình thay mình, khẽ thở dài nói “ Xuân Nhi, ở đây không phải là Cổ gia, từ nay về sau ngươi không được nói thẳng như vậy”
“Người ta đã biết rồi” hiểu được hoàn cảnh bây giờ đã khác trước, mọi sự phải cẩn thận, miễn cho tiểu thư khó xử.
“Hiểu được là tốt rồi.” Xuân Nhi là một nha đầu thông minh, tin tưởng nàng sẽ không gây phiền toái.
Hai người lại lâm vào trầm mặc, mãi cho đến khi ngoài cửa phòng có ánh sáng, báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu, Xuân Nhi mới thật cẩn thận đề ra ý kiến với chủ tử vẫn ngồi ngay ngắn trên giường
“Tiểu thư, chi bằng ta ra ngoài xem tin tức thế nào”
“Vậy không tốt lắm…” Cổ Hương Linh chần chờ
“Có quan hệ gì? Nô tỳ vụng trộm ra ngoài nhìn xem một cái rồi lập tức quay về liền, sẽ không ai phát hiện ra…” nàng tích cực nói tiếp “ dù sao khi đã rõ ràng mọi chuyện, tiểu thư cũng an tâm chờ đợi cô gia hơn”
Do dự một lát, cuối cùng Cổ Hương Linh cũng đáp ứng “ được rồi, nhưng ngươi phải đi nhanh về nhanh, đừng để người khác phát hiện, biết không?”
“Tiểu thư, ngươi cứ việc yên tâm đi!”
Xuân Nhi vội vàng cam đoan, lập tức đi ra ngoài, lén lút đi về phía đại sảnh để lại một mình Cổ Hương Linh trong phòng.
Nghe cửa phòng vang lên một tiếng, Cổ Hương Linh biết Xuân Nhi đã đi tìm hiểu tin tức, nàng khẽ thở dài, vì Đông Phương Thanh mãi không tới nên cảm thất rất bất an, mũ phượng nặng chịch khiến gáy của nàng đau nhức không thôi, hai bàn tay trắng noãn nhỏ bé xiết lại, cảm thấy lòng nặng trĩu.
Người sẽ cùng nàng nắm tay cả đời là người như thế nào? phụ thân nói hắn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tướng mạo bất phàm tuy có chút nghiêm túc nhưng cũng đáng là một người để phó thác cả đời. Hi vọng những gì phụ thân nói là thật, nàng chỉ hi vọng cùng hắn chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão a……
Suy nghĩ miên man, chẳng biết qua bao lâu nàng bị tiếng bước chân dồn dập làm phục hồi tinh thần.
“Tiểu thư…… Tiểu thư……” Xuân Nhi vội vàng chạy vào phòng, hổn hển nói “ tiểu thư, chúng ta về Tô Châu đi, Đông Phương Thanh quả thực là tên hỗn đản”
“Sao, làm sao vậy?” Cổ Hương Linh cả kinh, bị khăn đỏ bao trùm nên không nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Xuân Nhi, nhưng theo âm điệu thì cũng biết nàng đang rất phẫn nộ
“Tiểu thư, vừa rồi ta ra ngoài, vừa vặn gặp một đám nô bộc hừng hực khí thế chạy qua, ta kéo một nha đầu lại hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Kết quả ngươi biết ta nghe được gì không?” Xuân Nhi hét chói tai “ nữ nhâ, bọn họ đi tìm một nữ nhân, là nữ nhân Đông Phương Thanh trân ái. Vì nữ nhân kia mất tích nên Đông Phương Thanh giận dữ trách phạt hạ nhân, cùng hạ lệnh của phủ đi tìm người, nhất định phải tìm được người trở về”
“Tiểu thư, ngươi nói đây có phải là vũ nhục người sao? Hắn thế nhưng trong đêm tân hôn lại đi tìm một nữ nhân không danh không phận, để cho một chính thê như người lẻ loi trong phòng, thật quá đáng. Hắn rốt cuộ có để tiểu thư vào mắt không? hắn làm vậy thì sau này sao tiểu thư có thể ngẩng đầu làm người…”
Cổ Hương Linh nghe đến thất thần, đôi môi trắng bệch…rốt cuộc là chuyện gì? Hắn có một nữ nhân âu yếm? nếu hắn đã có người yêu, sao còn muốn cưới nàng? Có ai nói cho nàng biết đáp án không?
Hắn không vào tân phòng là vì nữ nhân kia sao? chẳng lẽ nàng ngay đêm tân hôn đã bị chồng ruồng bỏ sao? lúc này chắc toàn bộ nô bộc trong Đông Phương phủ đang cười nhạo nàng?
Nhạo báng? Đồng tình? Không!Cổ Hương Linh nàng tuyệt đối không cần người ta đồng tình.
Run rẩy kéo khăn voan xuống, sắc mặt tái nhợt, không còn vẻ vui mừng của tân nương tử.
Xuân Nhi mắng người thì rất khí thế, nhưng thấy chủ tử kéo vải đỏ xuống, vẻ mặt trắng bệch trống rỗng thì tự mắng mình mình, sao không nghĩ tới cảm thụ của tiểu thư, chỉ biết phát tiết mà không chút suy nghĩ…
“Tiểu, tiểu thư, ngươi…… Ngươi có khỏe không?”
“Xuân Nhi, giúp ta lấy mũ phượng trên đầu xuống” Cổ Hương Linh nói
“Ách? Hảo, tốt!” Xuân Nhi đầu tiên là sửng sốt, lập tức động thủ giúp nàng, trong miệng còn không ngừng an ủi. “Tiểu thư, tuy rằng đã bái đường, nhưng chưa viên phòng, chưa phát sinh hậu quả, chúng ta quay về Tô Châu nói với lão gia đi, từ bỏ hôn sự này, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, ngươi thấy thế nào?”
“Không!” Dỡ xuống mũ phượng, cởi gả ý đỏ thẫm, Cổ Hương Linh vẻ mặt trắng bệch nhưng tràn đầy kiên quyết “ Cổ gia chúng ta không có nữ nhi gả đi rồi lại quay về, nếu đã bái đường, ta chính laa2 người Đông Phương gia”
Vừa vào cửa đã quay về Tô Châu sẽ làm cho Cổ gia, làm cho phụ thân khó xử, cho nên nàng nhất định không thể quay về, nàng tình nguyện đặt cược hạnh phúc cả đời, đem tất cả hi vọng gởi vào Đông Phương Thanh. Tuy có thể đến cuối cùng nàng sẽ thua nhưng chưa thử thì sao biết được kết quả?
Xuân Nhi thực muốn kêu oan cho tiểu thư, tiểu thư tốt như vậy, vì sao gặp phải chuyện này? Lão thiên gia thực sự rất không công bằng. Tức nhất cũng chính là Đông Phương Thanh, rõ ràng hắn hướng lão gia cầu hôn, giờ lại đối xử với tiểu thư thế nào, thực sự đáng giận.
“Xuân Nhi, khóa phòng lại, cũng tới lúc nên ngủ rồi” cởi bỏ quần áo nặng nề chỉ còn lại bộ trung y, nàng lên giường, quyết định không để ý tới nữa.
“Tiểu thư không đợi cô gia?”
“Không “ Cổ Hương Linh bi thương nói “ hắn sẽ không đến đâu” đêm tân hôn lại đi tìm nữ nhân khác thì chắc chắn sẽ không nghĩ tới tân hôn nương tử, nàng cũng không hi vọng Đông Phương Thanh sẽ tồn tại trong đầu nàng.
Bất quá — ngày mai! Ngày mai, nàng sẽ làm hắn phải nhìn thấy nàng. Ngày mai…
“Ai nha! tiểu thư Cổ gia Tô Châu thật đúng là may mắn, gả cho nhà giàu nhất kinh thành chúng ta, coi như nửa đời sau không lo cơm áo gạo tiền mà còn có thể hưởng hết vinh hoa phú quý a” một vị đại thẩm béo ú không giấu được sự ghen tỵ lên tiếng, thầm than khi mình trẻ tuổi đã không gặp được vận may như thế.
“Cũng đúng nha” các thiếu nữ ánh mắt ngập tràn ảo mộng “ đừng nói là Đông Phương gia sản nghiệp lớn, chỉ riêng danh hiệu Đông Phương thiếu phu nhân thôi thì thử hỏi có cô nương nào ở kinh thành không mong muốn?”
“Nhưng chẳng phải lời đồn Đông Phương thiếu gia nghiêm khắc lãnh khốc, bất cận nhân tình sao? Tiểu thư Cổ gia này gả tới không biết thế nào? lão Trương bán tào phớ cũng tham gia thảo luận cùng các tam cô lục bà.
“Ngươi không biết rồi” đại thẩm béo cười nhạo “ gả vào Đông Phương gia, nửa đời sau không lo ăn lo mặc thì quản chi chuyện Đông Phương thiếu gia lãnh khốc chứ”
“Vậy sao” Lão Trương ngây ngô gãi gãi đầu nói “ nhưng chẳng phải bên cạnh Đông Phương thiếu gia vẫn có Mộ cô nương sao? Trước đó vài ngày, trên đường còn thấy Đông Phương thiếu gia rất quan tâm, chăm sóc cho Mộc cô nương a”
Nghe vậy, mọi người trầm mặc nhìn nhau, hồi lâu đại thẩm béo mới lên tiếng “ vậy thì đã sao, Đông Phương gia sản nghiệp lớn đương nhiên phải cưới người có thể hỗ trợ cho sự nghiệp, không cưới thiên kim của thủ phủ Tô Châu chẳng lẽ lại cưới một cô nương không cha mẹ, không bối cảnh như Mộc cô nương sao? Ta nghĩ không quá một năm, Đông Phương thiếu gia nhất định sẽ nạp Mộ cô nương làm thiếp, như vậy Mộ cô nương cũng nên bằng lòng”
“Nói cũng phải” các thiếu nữ lại che miệng cười trộm “ tuy rằng làm tiểu thiếp không địa vị nhưng làm tiểu thiếp nhà giàu thì cuộc sống vẫn hơn dân chúng bình thường, cho dù làm tiểu thiếp, ta tin cũng có rất nhiều cô nương tranh nhau gả cho Đông Phương thiếu gia”
“Các ngươi thật không biết xấu hổ, Đông Phương thiếu gia có để mắt thì cũng phải là người xinh đẹp như Mộ cô nương, các ngươi đừng có si tâm vọng tưởng” béo đại thẩm cười lạnh, người đều có số mạng của mình.
“Ai nha! Đại thẩm, ngươi nói vậy là không đúng “ các thiếu nữ líu ríu kháng nghị trong tiếng chiêng trốn vang trời.
Trong lúc mọi người bàn tán xôn xao, kiệu hoa đỏ thẫm từng bước một tiến về Đông Phương phủ ở thành đông mà đi…
“Sư huynh, ta thật không biết nên cảm kích ngươi thế nào…” Chu Hỉ Nhi ôm đứa nhỏ gầy yếu vừa mới thoát khỏi cơn bệnh nặng, hai mắt rưng rưng cảm kích.
“Đứa ngốc! Nói mấy lời như vậy làm gì” khuôn mặt cương nghị của Đinh Khôi hiện lên ý cười “ con của ngươi cũng giống như con của ta, cứu hắn là việc nên làm, cũng chỉ là nhấc tay chi lao, nào phải chuyện lớn gì”
Chu Hỉ Nhi trong lòng cũng hiểu được mọi việc không đơn giản như Định Khôi nói. Con của nàng từ lúc mang thai đã bị bệnh, ép buộc bọn họ không biết bao lâu, mời biết bao danh y chạy chữa cũng không khởi sắc, cuối cùng mới tìm tới đại sư huynh vốn ẩn cư đã lâu. Đại sư huynh kế thừa toàn bộ y thuật của sư phụ, mất hơn một tháng, dồn hết tâm huyết mới giữ lại được cái mạng nhỏ của con nàng.
“Cuối cùng hết thảy đều trôi qua, đứa nhỏ cũng không còn gì đáng ngại” như hiểu được tâm tư ái thế, Định Viễn lên tiếng an ủi, lòng cũng thầm thấy may mắn vì con trai không việc gì.
May mắn là Hỉ Nhi có một sư huynh y thuật siêu phàm, nhưng không biết là ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc nào. Hắn vừa biết tin này liền dùng mạng lưới tình báo khổng lồ nhanh chóng điều tra, đi khắp nơi dò hỏi, cuối cùng cũng tìm thấy người trên núi Trường Bạch, liền mời về kinh thành chữa bệnh cho ái nhi.
“Ân.” Nép vào lòng trượn phu, Chu Hỉ Nhi ôm đứa nhỏ đang ngủ say, nở nụ cười mỹ mãn.
Nhìn đôi uyên ương trước mắt, Đinh Khôi cảm thấy vui mừng vì sư muội đã tìm được lương tế “ rời núi đã lâu, cũng tới lúc ta nên trở về”. Hắn không quen cuộc sống ồn ào náo nhiệt, nên mới có hai tháng đã nhớ căn nhà gỗ trên núi của mình.
“Sư huynh, ngươi không ở lại thêm mấy ngày sao?” Chu Hỉ Nhi lên tiếng, tuy biết sư huynh thích cuộc sống nhàn vân dã hạc nơi thôn dã nhưng nghe hắn muốn rời khỏi thì trong lòng không tránh khỏi luyến tiếc.
Từ sau khi sư phụ qua đời, hắn liền đi ngao du khắp nơi, một năm rưỡi cũng không có tin tức, nếu không phải phát động số đông người tìm kiếm thì e là sư huynh muội hai người mất mấy năm mới gặp được.
“Không được!” Đinh Khôi yêu thương mỉm cười. “Ta là mãng phu lỗ mãng, cuộc sống dân giã vẫn thích hợp với ta hơn”
Biết tính hắn, Chu Hỉ Nhi không tiếp tục giữ lại, chỉ đưa ra yêu cầu “ lúc này đi rồi cũng đừng ba, bốn năm không có liên lạc, nếu rảnh hãy gởi tin về để ta biết ngươi thế nào, có được không?”
“Được rồi! Ta còn rất vừa lòng chỗ ở hiện nay, sẽ không rời đi, từ nay về sau nếu có chuyện gì, phái người lên núi tìm ta là được” mỉm cười hứa với nàng.
Có được lời hứa, khuôn mặt xinh đẹp của Chu Hỉ Nhi tươi cười rạng rỡ, như vậy sư huynh muội hai người sẽ không mất liên lạc nữa.
Đan Định Viễn như nhớ ra chuyện gì mà mày kiếm nhíu chặt. Khi tìm kiếm Đinh Khôi cũng đã thu thập không ít tin tức giang hồ, giống như cũng có một nhóm người khác bí mật tìm kiếm hành tung của hắn, xem ra cần phải cảnh báo trước cho hắn biết, để hắn có sự chuẩn bị.
“Đúng rồi! Sư huynh, ngươi có quen Lý gia trang ở Giang Nam không?” vì quan hệ với ái thê nên hắn cũng theo nàng gọi Đinh Khôi là sư huynh.
Đinh Khôi đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhíu mày “ có chuyện gì sao?”
Xem ra là có quen biết, Đan Định Viễn biểu tình nghiêm túc “ ta nghe được tin Lý gia trang phái rất nhiều thám tử đi tìm ngươi, không biết có ý gì. Sư huynh, ngươi nên cẩn thận một chút, nếu thực sự có phiền toán cứ đến kinh thành tìm chúng ta”
Lý gia trang này tiếng tăm trên giang hồ cũng không mấy tốt, hay bao che khuyết điểm càng là người ta không thích, nay bọn họ tìm Đinh Khôi, e là không có chuyện gì tốt. Với tính cách của Hỉ Nhi nhất định sẽ không ngồi nhìn sư huynh gặp chuyện cho nên hắn phải giúp Đinh Khôi, cho dù Đinh Khôi không phải là sư huynh của Hỉ Nhi thì chỉ riêng việc cứu chữa cho ái nhi cũng đủ cho hắn dù vượt núi băng sông cũng không chối từ.
“Như thế nào? Lý gia trang tìm sư huynh để làm gì?’ Chu Hỉ Nhi ngạc nhiên hỏi. Sư huynh nàng tuy kế thừa y thuật và võ công thượng thừa của sư phụ nhưng tính tình trầm ổn, cho dù có người cố ý gây sự hắn cũng yên lặng cho qua, không chủ động ra tay, người như thế sao có thể kết thù kết oán với ai.
“Không có gì, ngươi đừng lo lắng!” Cười nhẹ, Đinh Khôi nói cho qua chuyện
“Sư huynh, ngươi cứ như vậy, người ta lo lắng cho ngươi, còn ngươi thì cứ làm như không có việc gì”
Đan Định Viễn dùng phương thức của nam nhân đối với nam nhân, vỗ vai Đinh Khôi đơn giản một câu “ Lý gia trang tuy có tri phủ đại nhân làm chỗ dựa nhưng An Tĩnh Hầu ta không để vào mắt”
Đinh Khôi nghe vậy lạnh nhạt cười, không nghĩ ân oán giữa hắn và Lý gia trang cần tới quan hệ với quan phủ để giải quyết.
“Sư huynh, nếu thực sự, ngươi đừng ngại tới tìm chúng ta, nhất là chuyện liên quan tới quan phủ, Định Viễn có rất nhiều biện pháp” Không phải nàng nói ngoa, trượng phu là hầu gia cũng là trọng thần bên cạnh hoàng thượng, quyền thế cũng không nhỏ nha.
“Đã biết!” Đinh Khôi sủng nịch xoa xoa đầu nàng. Hắn và Hỉ Nhi đều là cô nhi, từ nhỏ được sư phụ thu dưỡng, hai người kém nhau mười tuổi cho nên có thể nàng là do một tay hắn chăm sóc từ nhỏ tới lớn, cảm tình của hai người rất tốt. Hỉ Nhi đối với hắn vừa giống anh lại cũng giống cha, nay biết hắn có khó khăn nàng đâu thể ngoảnh mặt làm ngơ.
“Khụ –” thấy hai người thân thiết như thế, Đan Định Viễn liền ăn dấm chua dù biết hai người chỉ đơn thuần là tình cảm huynh muội nhưng vẫn không kiềm chế được.
Thấy vậy Đinh Khôi cười thầm, rút tay lại, Chu Hỉ Nhi thì buồi cười liếc mắt nhìn tướng công thích ăn dấm chua.
Ra vẻ vô tội nhìn lại nàng, Đan Định Viễn ôm nàng càng chặt hơn.
Nhìn đôi vợ chồng liếc mắt đưa tình, Đinh Khôi nói lời từ biệt “ tốt lắm, ta thực sự phải đi rồi”
“Vợ chồng chúng ta tiễn ngươi”
Ba người vừa nói vừa đi ra bên ngoài, không bao lâu đã tới đại môn, mã phu đưa Đinh Khôi từ Trường Bạch sơn tới cũng đã chờ trước cửa cùng với tuấn mã cao lớn bóng loáng.
Cầm lấy dây cương, Đinh Khôi xoay người nhảy lên, vững vàng ngồi trên lưng ngựa
“Sư huynh, ngươi phải bảo trọng.” Chu Hỉ Nhi lưu luyến không rời.
“Ta sẽ!” hắn nhẹ giọng nói “ các ngươi cũng bảo trọng”
Tiếng chưa dứt, hắc mã đã lao đi như bay…
* * *********
Bóng đêm âm trầm che giấu vui mừng của đám cưới, tiền thính ồn ào, thanh âm chúc rượu vang lên, vọng tới phía hậu viện trầm tĩnh.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào sương phòng u ám, trong mông lung vẫn cảm nhận được bên trong được bài trí rất trang nhã, không xa hoa như những gia đình phú quý khác. Nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy mỗi vật dụng trong phòng đều do danh gia làm ra, một vật tùy tiện cũng có giá trị ngàn vàng, nếu bọn đạo chích vào đây kiếm chác thì cả đời không cần lo ăn lo mặc nữa rồi.
Trên giường làm bằng gỗ tử đàn, một nữ tử khẽ thở dài, đứng dậy rồi thướt tha đi đến bên cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi dung nhan tuyệt thế của nàng, tiếc là hai mắt lại u buồn như chứa tang thương mấy đời.
Mộ Thấm Âm lắng nghe thanh âm vui mừng đứt quãng truyền tới lại cảm thấy không vui
Thấm Âm, mặc kệ ta cưới ai, trong lòng vĩnh viễn chỉ có một mình ngươi……
Thanh âm trầm thấp của người nọ còn vang bên tai, đưa bàn tay trắng như bạch ngọc lau đi dòng lệ, Mộ Thấm Âm lắc đầu, bỗng nhiên mỉm cười. Cảm tình thanh mai trúc mã thì sao? Nàng chẳng qua là cô nhi ăn nhờ ở đậu, mà người nọ là thương nhân, luôn lấy lợi ích làm đầu cho nên cưới vợ cũng phải chọn nữ tử có thể giúp cho sự nghiệp của hắn, sao có thể chọn nàng?
Nếu ở lại thì sẽ là ba người dây dưa không dứt. Không, như vậy không công bằng với tân nương cũng không công bằng với bản thân nàng.
Người nọ cho nàng những gì tốt nhất nhưng lại không biết điều duy nhất nàng muốn là gì. Rất đôn giản, nhưng lại không thể làm được.
Đã tới lúc nàng nên rời đi.
Khi tân nương gả vào thì nơi nàng vẫn sống nhiều năm đã không còn là nhà của nàng nữa rồi.
* * * ******************
Đêm khuya thanh vắng, không một bóng người trên đường, đột nhei6n lại vang lên tiếng vó ngựa rõ ràng mà ổn định, quy luật mà giàu tiết tấu.
Đột nhiên từ ngõ nhỏ có một bóng đen xông ra, kỵ sĩ tựa hồ không đoán được sẽ xảy ra tình huống này, nhìn thấy không thể ghìm ngựa lại nên liền bay người rời khỏi thân ngựa rồi phi thân ôm lấy bóng đen vừa xông ra còn đang choáng váng, thân mình xoay tròn, rồi lại ngồi trên lưng ngựa, toàn bộ động tác liền lạc lưu loát, không có chút dư thừa hay bối rối.
Kỵ sĩ một tay ôm người, một tay kéo dây cương làm cho con ngữa giảm tốc độ đến khi dừng lại hẳn. Ngựa dừng lại, kỵ sĩ liền xuống ngựa, nhíu mày nói “ ngươi…”
“Thực xin lỗi, ta không biết…”Mộ Thấm Âm kinh hoàng, lắp bắp nói “ ta không phải cố ý”
Không ngờ lại là một nữ nhân, Đinh Khôi vội vàng buông tay thả người “ thật có lỗi, thất lễ”
Sợ hãi ngẩng đầu liếc nhìn nam nhân trước mắt, làm cho nàng không khỏi kinh ngạc. Nam nhân này thân hình cao lớn uy mãnh, ngũ quan y như điêu khắc, nếu đứng yên thì y như một ngọn núi nhỏ sừng sững.
Dưới ánh trăng, Đinh Khôi có thể thấy rõ nữ tử đột nhiên xuất hiện trong đêm có dung mạo tuyệt thế, dáng người yểu điệu, khí chất trầm tĩnh, dáng vẻ tiểu thư khuê các nhưng sao lại chạy trên đường vào lúc này?
Quên đi! Không cần phải nghĩ nhiều, thế nhân luôn có lý do, bản thân hắn chẳng phải cũng phóng ngựa như bay trong đêm sao?
“Cô nương, đêm đã khuya, ngươi một mình trên đường rất không an toàn, nếu được thì để tại hạ đưa cô nương về” Đinh Khôi cũng không muốn chuốc thêm phiền toái, chỉ cần đưa đối phương an toàn về nhà thì lương tâm không phải áy náy gì.
“Ta……” Mộ Thấm Âm chần chờ, từ phía xa truyền đến tiếng người huyên náo, mơ hồ còn nghe tiếng gọi Mộ cô nương…
Hắn tìm đến đây! Làm sao có thể? Lúc này là đêm động phòng hoa chúc, hắn sao có thể phát hiện ra nàng đã trốn đi? Mộ Thấm Âm vừa sợ vừa gấp, lại càng không muốn bị phát hiện.
“Van cầu ngươi dẫn ta đi thôi!” nắm lấy vạt áo nam nhân trước mặt, mắt lộ vẻ cầu xin, lúc này chỉ có hắn mới giúp được nàng.
“Cô nương……” Đinh Khôi thật là khó xử, nhãn lực của hắn rất tốt, cho dù ban đêm cũng thấy gia đinh đang đốt đuốc kiếm người, biểu tình khẩn trương, xem ra người họ muốn tìm chính là cô nương trước mắt.
“Cầu ngươi……” Phấn môi trở nên trắng bệch, dung nhan tuyệt mỹ tràn ngập đau lòng. Nàng biết bản thân quá mạo hiểm, không biết nam nhân trước mắt là người tốt hay xấu, không biết đi cùng hắn sẽ có kệt cục thế nào. Nhưng giờ nàng không thể nghĩ nhiều, nếu không có hắn hỗ trợ, nàng nhất định sẽ bị mang về, lại bị tơ tình dây dưa. Như vậy nàng cần gì phải trốn đi? Nàng không phải vì muốn cắt đứt tất cả nên mới rời khỏi nơi chốn xa hoa kia sao?
Không! Nàng không muốn quay về. Thay vì ba người dây dưa, vĩnh viễn không rõ thì nàng tình nguyện từ bỏ tất cả, quên đi đoạn tình buồn, bắt đầu cuộc sống mới. Cho dù tương lai mờ mịt không rõ, rất nhiều nguy hiểm, tràn ngập khó khăn nhưng ít ra là do chính nàng lựa chọn.
Dĩ vãng nàng bị “Người nọ” bảo hộ rất tốt nhưng nàng chưa từng vì chính mình mà quyết định điều gì, bây giờ, ngay lúc này đây, nàng sẽ đánh cuộc tương lai của mình với một nam nhân xa lạ. Nếu hắn là người xấu, đem bán hay tra tấn nàng, như vậy nàng cũng chấp nhận.
Dù sao nàng cũng đã vì bản thân mà cố gắng, tin tưởng rằng nàng sẽ không phải hối hận.
Nhìn vẻ mặt nàng lúc đầu hốt hoảng sau dần trở nên kiên nghị, Đinh Khôi biết mình đã gặp phiền toái.
“Cầu ngươi…… Ta, ta không muốn trở về…” bàn tay nắm vạt áo hắn chặt thêm, nàng biết là mình đang ép hắn nên thanh âm không khỏi run rẩy.
Đinh Khôi còn đang do dự thì thì thanh âm từ xa đã tới gần
“Mau! Qua phía bên kia tìm thử…”
“Thiếu gia nói, bất luận như thế nào nhất định phải đem người bình an trở về……”
“Mộ cô nương, ngươi ở nơi nào……”
“Ngươi mau ra đây, Mộ cô nương, thiếu gia rất lo lắng ngươi……”
Ngọn lửa đã hướng về phía bên này, bóng người ngày càng rõ, Mộ Thấm Âm càng thêm lo lắng, gấp đến độ hốc mắt lưng tròng…Nếu còn không đi thì sẽ bị phát hiện, nàng không muốn quay về a.
Thấy nàng nước mắt lưng tròng, sắc mặt tái nhợt, không biết sao trong lòng Đinh Khôi cảm thấy khó chịu, không nhẫn tâm. Thế là…
“Nếu ngươi không ngại, cùng lên ngựa đi!” Hắn kinh ngạc nghe thanh âm của mình phát ra.
“Ngươi……” đã nghĩ không còn hi vọng, chẳng ngờ hắn lại vươn tay ra “ cảm ơn ngươi…” nàng nghẹn ngào
Không có biện pháp đối phó với nước mắt của nữ nhân, Đinh Khôi vội vàng làm như không thấy, cố ý lên tiếng “ mau lên đi”
Không để nàng kịp phản ứng, đã ôm lấy người, phi thân lên ngựa.
Mộ Thấm Âm chỉ cảm thấy một bóng đen lóe lên, còn chưa nhìn rõ tình huống thì đã được ôm lên lưng ngựa, an ổn nép mình trong lồng ngực dày rộng đầy nam tính.
“Ta……” Trừ bỏ “Người nọ” , lần đầu tiên trong đời nàng gần gũi với một nam nhân như thế, có thể ngửi được mùi hương thảo dược tản ra từ người hắn, Mộ Thấm Âm bất giác đỏ mặt, đang muốn tạo khoảng cách với hắn…
“Sất!” Đinh Khôi thấy nhóm gia đinh đang tới gần, không đợi nàng nói hết câu đã nắm chặt dây cương, quay ngựa, khẽ quát một tiếng, hắc mã cao lớn hiểu ý chủ lập tức phóng như bay.
Động tác bất ngờ làm Mộ Thấm Âm đang muốn tách ra lại ngã vào lồng ngực của Đinh Khôi, cảm thấy không khí lạnh lẽo lướt qua mặt, khung cảnh bên đường dần dần bị bỏ lại
Nàng biết nàng phải rời đi, từ bỏ cuộc sống quen thuộc cùng những gì liên quan tới người nọ.
Nước mắt không tự chủ được lại chảy ra, thấm ướt một mảng thanh sam trước ngực của nam nhân kia…
* * * ****************
Bóng đêm thâm trầm, trong tân phòng lúc này lẽ ra phải là ân ái triền miên nhưng chỉ có một mình tân nương ngồi lẻ loi, thẹn thùng trên giường với mũ phượng, khăng quàng vai, chờ đợi chú rể vì nàng mà xốc khăn voan.
Chờ, chờ, hỉ chúc long phượng cháy đã gần hết, đêm đã gần tàn nhưng chẳng thấy bóng phu quân đâu, tâm tình e lệ vui sướng đã dần chuyển sang cảm giác lo lắng, bất an. Theo lý tân khách cũng nên ra về, chú rể dù có say cũng nên bị đuổi về phòng, sao giờ một chút động tĩnh cũng không có?
“Xuân Nhi?” Cổ Hương Linh thử kêu một tiếng, dưới khăn trùm đầu, thị lực của nàng chỉ có thể giới hạn ở đôi bàn tay bé nhỏ đang đặt trên đùi.
Di? Không có người lên tiếng trả lời! Làm sao có thể? Xuân Nhi là nha hoàn hồi môn theo nàng từ nhà mẹ đẻ đến, nên làm bạn bên cạnh nàng mới phải, sao lại không thấy?
“Xuân Nhi?” Không tin lại gọi một lần.
Vẫn như cũ không người lên tiếng trả lời.
Cổ Hương Linh lòng tràn đầy nghi hoặc, vụng trộm xốc khăn đỏ lên nhìn chung quanh, thấy nha hoàn Xuân Nghi vì mệt mỏi mà dựa vào một góc ngủ thiếp đi.
Buông khăn đỏ xuống, nàng thoáng an tâm, lớn tiếng kêu thêm lần nữa “ Xuân Nhi”
“Tiểu, tiểu thư?” Xuân Nhi bừng tỉnh, vội vàng đến bên giường chờ nghe tiểu thư sai khiến
“Xuân Nhi, ngươi đang ngủ sao?” dưới khăn đỏ truyền ra tiếng nói mang theo ý cười.
“Tiểu thư, thực xin lỗi, nô tỳ vẫn chờ cô gia tới nhưng đêm đã khuya nên bất tri bất giác liền…”
“Liền ngủ quên” bổ sung thêm câu của Xuân Nhi, Cổ Hương Linh lại không có trách móc hạ nhân “ không trách ngươi được, đã quá khuya, ngươi cũng đã mệt rồi”
“Đúng vậy” thấy chủ tử không trách tội, Xuân Nhi líu ríu thầm oán “ cô gia cũng thật kỳ lạ, đã trễ thế này sao còn chưa thấy bóng người? người ta chẳng phải hay nói đêm xuân đáng giá gì d91o1 sao?” Nàng không đọc sách, biết vài ba chữ thôi nên chỉ có thể nói tới đó
“Là đêm xuân đáng giá ngàn vàng” Cổ Hương Linh sửa chữa.
“Ai nha! Quản chi ngàn vàng hay trăm vàng, ta chỉ muốn nói cô gia tính làm gì thôi? Lại để tiểu thư chờ lâu như vậy, thật quá đáng” tuy rằng nàng không đọc sách, không hiểu đạp lý nhưng cũng biết đêm tân hôn, tướng công sao có thể chậm chạp không vào động phòng.
Càng kỳ lạ là nô bộc trong phủ tựa như toàn bộ đều biến mất, không thấy một bóng người, có chuyện gì sao? Đừng nói tiểu thư ngày đầu tiên gả vào đã bị khi dễ nha, Xuân Nhi nàng không để yên đâu.
“Xuân Nhi, đừng nói bậy!” Nhẹ giọng trách cứ, Cổ Hương Linh cũng không muốn ngày đầu tiên đã bị người ta nói nàng dung túng hạ nhân phạm thượng, như mà…Xuân Nhi nói cũng không phải không có lý, vì sao đêm đã khuya mà tướng công còn không thấy bóng dáng? Đã xảy ra chuyện gì? Nếu ngay ngày tân hôn, tướng công đã không vào phòng của nàng thì từ nay về sau nàng sao có thể ngẩng đầu làm người? e là nô bộc trong Đông Phương phủ sẽ ngầm cười nhạo nàng chỉ là phu nhân trên danh nghĩa, là nương tử không giữ được tâm của trượng phu.
Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy kinh hãi. Đông Phương Thanh vì giao dịch mua bán mà hay lui tới cùng phụ thân, mỗi lần phụ thân kinh thương trở về đều khen ngợi Đông Phương vĩ đại thế nào, tuổi trẻ tài cao ra sao…Với sự ca tụng tích cực của phụ thân, nàng cũng dần dần để ý tới người này, cũng bắt đầu có hảo cảm.
Cho đến một ngày, phụ thân bỗng nhiên cao hứng về nhà, nói với nàng là Đông Phương Thanh đã hướng hắn cầu hôn, muốn hỏi ý của nàng. Nàng đương nhiên là gật đầu đáp ứng, cũng từ đó nàng bắt đầu chờ mong đến ngày gả đi. Cho đến khi kiệu hoa đưa nàng tiến vào đại môn Đông Phương gia, bái đường, chính thức trở thành phu nhân của Đông Phương Thanh, nàng mới cảm giác tướng công không trở về tân phòng thực không thích hợp.
“Người ta nói là lời nói thật a……” Xuân Nhi rất ủy khuất than thở.
Cổ Hương Linh làm sao không biết nàng bất bình thay mình, khẽ thở dài nói “ Xuân Nhi, ở đây không phải là Cổ gia, từ nay về sau ngươi không được nói thẳng như vậy”
“Người ta đã biết rồi” hiểu được hoàn cảnh bây giờ đã khác trước, mọi sự phải cẩn thận, miễn cho tiểu thư khó xử.
“Hiểu được là tốt rồi.” Xuân Nhi là một nha đầu thông minh, tin tưởng nàng sẽ không gây phiền toái.
Hai người lại lâm vào trầm mặc, mãi cho đến khi ngoài cửa phòng có ánh sáng, báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu, Xuân Nhi mới thật cẩn thận đề ra ý kiến với chủ tử vẫn ngồi ngay ngắn trên giường
“Tiểu thư, chi bằng ta ra ngoài xem tin tức thế nào”
“Vậy không tốt lắm…” Cổ Hương Linh chần chờ
“Có quan hệ gì? Nô tỳ vụng trộm ra ngoài nhìn xem một cái rồi lập tức quay về liền, sẽ không ai phát hiện ra…” nàng tích cực nói tiếp “ dù sao khi đã rõ ràng mọi chuyện, tiểu thư cũng an tâm chờ đợi cô gia hơn”
Do dự một lát, cuối cùng Cổ Hương Linh cũng đáp ứng “ được rồi, nhưng ngươi phải đi nhanh về nhanh, đừng để người khác phát hiện, biết không?”
“Tiểu thư, ngươi cứ việc yên tâm đi!”
Xuân Nhi vội vàng cam đoan, lập tức đi ra ngoài, lén lút đi về phía đại sảnh để lại một mình Cổ Hương Linh trong phòng.
Nghe cửa phòng vang lên một tiếng, Cổ Hương Linh biết Xuân Nhi đã đi tìm hiểu tin tức, nàng khẽ thở dài, vì Đông Phương Thanh mãi không tới nên cảm thất rất bất an, mũ phượng nặng chịch khiến gáy của nàng đau nhức không thôi, hai bàn tay trắng noãn nhỏ bé xiết lại, cảm thấy lòng nặng trĩu.
Người sẽ cùng nàng nắm tay cả đời là người như thế nào? phụ thân nói hắn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tướng mạo bất phàm tuy có chút nghiêm túc nhưng cũng đáng là một người để phó thác cả đời. Hi vọng những gì phụ thân nói là thật, nàng chỉ hi vọng cùng hắn chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão a……
Suy nghĩ miên man, chẳng biết qua bao lâu nàng bị tiếng bước chân dồn dập làm phục hồi tinh thần.
“Tiểu thư…… Tiểu thư……” Xuân Nhi vội vàng chạy vào phòng, hổn hển nói “ tiểu thư, chúng ta về Tô Châu đi, Đông Phương Thanh quả thực là tên hỗn đản”
“Sao, làm sao vậy?” Cổ Hương Linh cả kinh, bị khăn đỏ bao trùm nên không nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Xuân Nhi, nhưng theo âm điệu thì cũng biết nàng đang rất phẫn nộ
“Tiểu thư, vừa rồi ta ra ngoài, vừa vặn gặp một đám nô bộc hừng hực khí thế chạy qua, ta kéo một nha đầu lại hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Kết quả ngươi biết ta nghe được gì không?” Xuân Nhi hét chói tai “ nữ nhâ, bọn họ đi tìm một nữ nhân, là nữ nhân Đông Phương Thanh trân ái. Vì nữ nhân kia mất tích nên Đông Phương Thanh giận dữ trách phạt hạ nhân, cùng hạ lệnh của phủ đi tìm người, nhất định phải tìm được người trở về”
“Tiểu thư, ngươi nói đây có phải là vũ nhục người sao? Hắn thế nhưng trong đêm tân hôn lại đi tìm một nữ nhân không danh không phận, để cho một chính thê như người lẻ loi trong phòng, thật quá đáng. Hắn rốt cuộ có để tiểu thư vào mắt không? hắn làm vậy thì sau này sao tiểu thư có thể ngẩng đầu làm người…”
Cổ Hương Linh nghe đến thất thần, đôi môi trắng bệch…rốt cuộc là chuyện gì? Hắn có một nữ nhân âu yếm? nếu hắn đã có người yêu, sao còn muốn cưới nàng? Có ai nói cho nàng biết đáp án không?
Hắn không vào tân phòng là vì nữ nhân kia sao? chẳng lẽ nàng ngay đêm tân hôn đã bị chồng ruồng bỏ sao? lúc này chắc toàn bộ nô bộc trong Đông Phương phủ đang cười nhạo nàng?
Nhạo báng? Đồng tình? Không!Cổ Hương Linh nàng tuyệt đối không cần người ta đồng tình.
Run rẩy kéo khăn voan xuống, sắc mặt tái nhợt, không còn vẻ vui mừng của tân nương tử.
Xuân Nhi mắng người thì rất khí thế, nhưng thấy chủ tử kéo vải đỏ xuống, vẻ mặt trắng bệch trống rỗng thì tự mắng mình mình, sao không nghĩ tới cảm thụ của tiểu thư, chỉ biết phát tiết mà không chút suy nghĩ…
“Tiểu, tiểu thư, ngươi…… Ngươi có khỏe không?”
“Xuân Nhi, giúp ta lấy mũ phượng trên đầu xuống” Cổ Hương Linh nói
“Ách? Hảo, tốt!” Xuân Nhi đầu tiên là sửng sốt, lập tức động thủ giúp nàng, trong miệng còn không ngừng an ủi. “Tiểu thư, tuy rằng đã bái đường, nhưng chưa viên phòng, chưa phát sinh hậu quả, chúng ta quay về Tô Châu nói với lão gia đi, từ bỏ hôn sự này, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, ngươi thấy thế nào?”
“Không!” Dỡ xuống mũ phượng, cởi gả ý đỏ thẫm, Cổ Hương Linh vẻ mặt trắng bệch nhưng tràn đầy kiên quyết “ Cổ gia chúng ta không có nữ nhi gả đi rồi lại quay về, nếu đã bái đường, ta chính laa2 người Đông Phương gia”
Vừa vào cửa đã quay về Tô Châu sẽ làm cho Cổ gia, làm cho phụ thân khó xử, cho nên nàng nhất định không thể quay về, nàng tình nguyện đặt cược hạnh phúc cả đời, đem tất cả hi vọng gởi vào Đông Phương Thanh. Tuy có thể đến cuối cùng nàng sẽ thua nhưng chưa thử thì sao biết được kết quả?
Xuân Nhi thực muốn kêu oan cho tiểu thư, tiểu thư tốt như vậy, vì sao gặp phải chuyện này? Lão thiên gia thực sự rất không công bằng. Tức nhất cũng chính là Đông Phương Thanh, rõ ràng hắn hướng lão gia cầu hôn, giờ lại đối xử với tiểu thư thế nào, thực sự đáng giận.
“Xuân Nhi, khóa phòng lại, cũng tới lúc nên ngủ rồi” cởi bỏ quần áo nặng nề chỉ còn lại bộ trung y, nàng lên giường, quyết định không để ý tới nữa.
“Tiểu thư không đợi cô gia?”
“Không “ Cổ Hương Linh bi thương nói “ hắn sẽ không đến đâu” đêm tân hôn lại đi tìm nữ nhân khác thì chắc chắn sẽ không nghĩ tới tân hôn nương tử, nàng cũng không hi vọng Đông Phương Thanh sẽ tồn tại trong đầu nàng.
Bất quá — ngày mai! Ngày mai, nàng sẽ làm hắn phải nhìn thấy nàng. Ngày mai…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.