Chương 6
Cô Tô Phú
07/07/2021
Edit: Hạ Uyển
Beta: Sói
_______________
Nhà hàng cách khá xa nên phải lái xe một lúc mới đến.
Đây là một nhà hàng tương đương với hội quán cao cấp, không hoàn toàn mang tính chất kinh doanh mà chỉ cho hội viên vào.
Nhà hàng phục vụ theo kiểu phòng riêng, mỗi một gian phòng sẽ có một đầu bếp, đầu bếp sẽ nấu ăn theo yêu cầu của khách ngay tại chỗ.
Tưởng Dĩ Giác chắc là khách quen của nơi này, bởi phục vụ nào thấy hắn cũng lịch sự nói "chào Tưởng tiên sinh."
Quy định của nhà hàng là không được phép đưa người không phải hội viên vào, nhưng Tưởng Dĩ Giác là một ngoại lệ, hắn đưa Từ Mục đi vào mà không có ai ra ngăn cản.
Người phục vụ dẫn Tưởng Dĩ Giác đến một phòng riêng. Đây là một gian phòng được trang trí theo phong cách phục cổ của nước Pháp. Tông màu chủ đạo ở đây là tông ấm, tường được dán bằng giấy dán tường có hoa văn, trên tường còn treo hai bức tranh của Berthe Morisot(1) bằng khung gỗ cổ lồng kính. Ngoài ra trong phòng còn có một chiếc gương khung đồng, ghế sofa được chạm khắc thủ công bằng bạc, một chiếc đĩa nhựa đang phát nhạc. Một khúc violon mềm mại dịu dàng tràn ra từ máy phát, lướt qua những tác phẩm điêu khắc phụ nữ trong tư thế lười biếng khiến căn phòng tràn ngập cảm giác quý tộc.
Phòng bếp không bị che lại, bọn họ có thể trông thấy toàn bộ quá trình đầu bếp nấu ăn.
Người phục vụ đưa lên một menu bằng gấm rồi hỏi: "Xin hỏi hai vị tiên sinh muốn ăn gì?"
Tưởng Dĩ Giác nói: "Hai phần mì hải sản."
"Hai phần mì hải sản. Còn cần gì nữa không ạ?"
Tưởng Dĩ Giác nhìn Từ Mục, Từ Mục nói "không cần."
Người phục vụ cúi người, sau đó dùng thiết bị liên lạc mời đầu bếp chuyên về hải sản vào.
Đầu bếp này là người Pháp, anh ta chào hai vị khách bằng tiếng Pháp rồi đi vào bếp bắt đầu công việc của mình. Động tác của đầu bếp này không hề gây ra tiếng động lớn, vậy nên trong phòng chỉ có tiếng thịt nướng xèo xèo trên đĩa sắt, tiếng ồn nho nhỏ này sẽ không ảnh hướng đến bầu không khí yên tĩnh ôn hòa của hai người.
Từ Mục lơ đãng nhìn thoáng qua giá của mì hải sản trên thực đơn bằng gấm, ngay lập tức lông tơ gần như dựng đứng. Cậu nghĩ thầm mì hải sản ở chỗ này chắc làm bằng vàng thỏi, bởi cái giá đó có thể đủ cho cậu ăn ở căn tin trường học gần nửa năm.
Nhưng nghĩ lại thì cái giá đó còn chẳng bằng một nửa tiền tiêu vặt của Tưởng Dĩ Giác nữa, lông tóc trên người Từ Mục dần trở về trạng thái bình thường.
Trước khi món chính được mang lên, người phục vụ sẽ đem những món khai vị nguội lên trước —— Salad rau quả đắt đỏ, súp khoai tây. Sau đó sẽ là những món khai vị nóng hổi ——cá viên chiên, thịt xông khói, thịt bò, canh, xúp đặc(2)
Từ Mục đã đói đến mức bụng dán vào lưng, vừa trông thấy những món ăn khai vị tinh xảo này, dạ dày cậu lại bắt đầu kêu vang.
"Tôi có thể ăn chứ?" Cậu hỏi thay cái dạ dày.
"Đương nhiên là được rồi."
Được sự cho phép của Tưởng Dĩ Giác, Từ Mục nhanh chóng cầm dĩa lên, đầu tiên cậu xiên một miếng cá lên ăn, sau đó ăn đến thịt xông khói, thịt bò. Từ Mục ăn mà như nhận ân huệ, một miếng cũng không làm rơi.
"Ăn từ từ thôi, không ai giành với cậu đâu."
"Tôi đói mà." Từ Mục đang nhai miếng cá nên câu nói lúng búng không rõ.
Tưởng Dĩ Giác cong môi cười khẽ.
Thật ra trên bàn ăn này món chay còn đắt gấp mấy lần món mặn. Chỉ là cha của Từ Mục thường xuyên mang bao lớn bao nhỏ thực vật mang gen mới ở phòng thí nghiệm về, ngày nào Từ Mục cũng phải ăn thức ăn chay khó ăn, lâu ngày thành ra cậu thích ăn thịt hơn.
Tưởng Dĩ Giác nhìn Từ Mục ăn như hổ đói, rõ ràng tướng ăn của Từ Mục không mấy đẹp mắt nhưng hắn vẫn chăm chú nhìn, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
"Cậu học thực vật học à?"
"Năm mấy rồi?"
"Năm ba đại học."
"Một năm nữa là có thể tốt nghiệp rồi."
"Chưa chắc. Xem tình hình này của tôi thì muốn thuận lợi tốt nghiệp cũng khó." Sau khi đã ăn đủ thức ăn mặn, Từ Mục chuyển hướng sang món xúp khoai tây ngào ngạt hương sữa.
"Vì sao?"
"Có hai kiểu sinh viên nghiên cứu thực vật. Kiểu thứ nhất vì sự nghiệp vĩ đại của nhân loại mà miệt mài nghiên cứu về các loại gen mới và cây xanh, ngày ngày cố gắng học thật giỏi để tiến về phía trước. Loại thứ hai thì cho dù tương lai thực vật sống tốt, chết héo thế nào, Địa Cầu bị hủy diệt ghê gớm làm sao, họ cũng chẳng dấy lên nổi chút hứng thứ nào với ngành học chán vô cùng này." Từ Mục ăn một muỗng xúp khoai tây, sau đó nghiêm trang nói. "Tôi chính là loại thứ hai."
"Cậu không thích ngành này à?"
"Thực sự rất ghét."
"Không có hứng thú với thực vật sao?"
"Không phải. Tôi chỉ ghét cái cách giảng dạy của ngành này thôi."
Thấy Tưởng Dĩ Giác không hiểu nên Từ Mục giải thích lý do.
Mọi người đều nói rằng thực vật mà bọn họ thấy từ khi sinh ra đến nay đều là loài dị dạng. Từ Mục đã nhìn thấy cây cỏ ở thế kỉ trước trên sách giáo khoa, khi đó hoa cỏ cây cối tựa như bạn của con người, chỉ cần mở mắt ra là có thể thấy, vươn tay là có thể chạm.
Sau này, cỏ cây sợ hãi sự ô nhiễm của nhân loại nên liều mạng vươn lên trời, hoa tươi thì cố gắng co vào lòng đất.
Tiếc là cho dù lên trời hay xuống đất, cuối cùng chúng vẫn không tránh khỏi số kiếp phải hấp thu những ô nhiễm mà con người gây ra.
Có vẻ như bởi vì tất cả sinh vật đều phát triển không bình thường mà mọi chuyện cũng trở nên khác lạ. Tư tưởng con người đương thời và cả những người trẻ tuổi đều đang vì thế giới thay đổi mà trở nên xao động.
Trước kia người ta tuyên truyền tăng cường ý thức bảo vệ môi trường để bảo vệ hoa cỏ cây cối, nhưng hiện tại nhân loại đã mặc kệ sống chết của những loài thực vật năm nào. Giờ họ chỉ một lòng nghĩ cách nghiên cứu ra thực vật với bộ gen mới để thay thế chúng.
"Thực vật đã tồn tại trên Trái Đất 2,5 tỷ năm. Nhờ có bọn chúng mà Trái Đất mới bắt đầu xuất hiện sinh vật, sau đó là con người. Nhưng sau khi con người buộc chúng phải sinh trưởng bất thường, họ lại muốn để mặc bọn chúng tự sinh tự diệt. Thực vật trong tương lai đã không còn là hậu duệ của những loài thực vật cách đây 2,5 tỷ năm nữa, mà là thực vật con người ngày hôm nay chế tạo ra để họ có thể sử dụng tốt hơn. Tôi biết kẻ mạnh mới có thể sinh tồn, kẻ yếu thì diệt vong, lịch sử vẫn luôn phát triển theo hướng này. Chỉ là khi nghĩ đến việc tôi là một trong những thủ phạm đã tự tay hủy diệt thực vật nguyên sinh, trong lòng tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu." Từ Mục nói ra những ảo mộng của mình. "Nếu như có thể, tôi chỉ hi vọng những loài hoa trước kia sẽ lần nữa nở khắp mọi nơi, cây cối sẽ trở lại bên chúng ta."
Từ Mục đã nói ra một giấc mơ vĩ đại không có cách nào thực hiện, một giấc mơ tỏa ra ánh sáng yếu ớt nhất trên đời.
Ở Từ Mục có tất cả những đặc điểm của một thanh niên hiện đại chán ghét và chống cự thế tục. Cậu theo đuổi sự hài hòa chân chính, là loại người ngây thơ cao thượng luôn bị người ta gọi là "si tâm vọng tưởng" không hiểu "sự đời".
Có lẽ đứng trước những người đàn ông kinh nghiệm phong phú hiểu biết rộng rãi khác, cậu trai nghĩ ra được câu chuyện hoang đường ngây thơ không sợ hãi này rất đơn thuần và đáng yêu. Rất có thể những người đàn ông với kinh nghiệm phong phú và hiểu biết rộng rãi kia sẽ lợi dụng sự đơn thuần và chân thật của cậu, giả vờ thuận theo cậu rồi chiếm lấy lòng tin của những chàng trai như Từ Mục.
Nhưng với Tưởng Dĩ Giác, hắn chỉ thấy quyến luyến, tựa như tìm lại được thứ đã đánh mất từ lâu.
Tưởng Dĩ Giác vừa cảm thấy vui mừng cho sự may mắn của mình, lại vừa như đang hoài niệm.
Đây là một người, sau một trăm năm Từ Mục vẫn không mất đi tính tình thẳng thắn và thuần túy của mình. Cậu vẫn là cậu, vẫn luôn là cậu.
"Cậu đã nghĩ đến công việc sau khi tốt nghiệp chưa?" Tưởng Dĩ Giác hỏi. Sự quan tâm của hắn giống như anh lớn quan tâm đàn em, chủ đề nói chuyện luôn xoay quanh những điều tích cực trong tương lai.
Nếu được thảo luận những chủ đề như vậy với người của Tưởng thị, chắc chắn những sinh viên khác sẽ tận dụng cơ hội này thể hiện mình rồi lấy lòng đối phương để sau khi tốt nghiệp có thể nhận được sự trợ giúp.
Nhưng Từ Mục trả lời rất thẳng thắn: "Không nghĩ tới, cứ ngồi ăn chờ chết thôi." Chuyện tương lai thật sự quá khó đoán, Tự Mục sẽ không nghĩ đến những chuyện có khả năng thay đổi.
Tưởng Dĩ Giác lấy một chiếc khăn thêu kim tuyến trên bàn ăn, sau đó lấy bút máy ra viết một hàng chữ và một dãy số đưa cho Từ Mục.
"Đây là địa chỉ nhà và số điện thoại của tôi." Tưởng Dĩ Giác nói. "Nếu như sau này cậu gặp phải vấn đề khó khăn gì thì cứ liên hệ với tôi. Tôi có thể giúp cậu bất cứ lúc nào."
"Thật sao?" Từ Mục nhìn chiếc khăn ăn bỗng nhiên trở nên đáng giá ngàn vàng, có chút kích động nghĩ, thứ này có thể bán bao nhiêu tiền?
"Thật."
"Vậy cảm ơn anh trước nhé."
Từ Mục tỉ mỉ gấp chiếc khăn ăn kia bỏ vào trong túi.
Nhưng nghĩ lại thì Từ Mục bỗng thấy nghi hoặc, vì sao Tưởng Dĩ Giác lại dễ dàng đưa thông tin quan trọng như vậy cho cậu? Hoặc là, địa chỉ nhà này chỉ là một trong những căn nhà tầm thường nào đó, dãy số này cũng chưa chắc đã là số thật. Hành động này của hắn đơn giản chỉ là để tranh thủ hảo cảm của một thiếu niên chưa trải sự đời mà thôi.
Miệng thì nói cảm ơn nhưng Từ Mục cũng không để lời này vào lòng. Trong tiềm thức, Từ Mục cảm thấy không thể tin người đàn ông này hoàn toàn. Gặp dịp thì chơi là thứ mà bọn họ am hiểu nhất, có lẽ hôm qua người này cũng đã ăn cơm với một người khác, cũng nói những lời như thế, và rồi cũng đưa một địa chỉ nhà và một dãy số khác.
Từ Mục vẫn nhớ rằng lý do mà cậu ăn cơm với người đàn ông này không phải để tìm kiếm cơ hội, mà là bắt nguồn từ chuyện lần thứ hai gặp nhau cậu đã trêu đùa hắn.
Lúc này, đầu bếp đã làm xong hai phần mì hải sản để người phục vụ bưng lên bàn ăn.
Cuối cùng Từ Mục cũng hiểu vì sao mà hai phần mì hải sản này lại đắt như vàng thỏi.
Nguyên liệu chính là hải sản tươi ngon phong phú phủ trên bề mặt, nhưng điều quan trọng hơn là bên trong sợi mì còn trộn cả bột hương thảo.
Từ Mục nếm thử hương vị của hương thảo, cậu đã quen với với việc ăn thực vật gen mới ở nhà, đây là hương thảo nguyên sinh bình thường cực kì hiếm thấy.
Ý thức được hương thảo không phải loại bình thường, Từ Mục hơi không dám ăn bát mì này nữa. Với những thành nguyên liệu như vậy thì giá tiền của bát mì này cũng coi như là rẻ.
Trong lúc ăn cơm, bọn họ có hàn huyên một vài chủ đề khác.
Từ Mục cảm giác Tưởng Dĩ Giác là một người đàn ông giấu mình rất sâu, hắn sẽ nói ra sở thích của mình, những bộ phim, bài hát mà hắn yêu thích, nhưng hắn sẽ không nói nhiều về ý nghĩ thật sự trong nội tâm của mình.
Dường như Tưởng Dĩ Giác đã trải qua một biến cố nào đó, vậy nên cách hắn nhìn nhận vấn đề rất lý trí và thành thục. Rõ ràng tuổi của hắn không lớn, nhưng Tưởng Dĩ Giác lại tựa như đã từng trải qua hết tang thương của cuộc đời, đã từng leo lên đỉnh cao rồi ngã xuống vực sâu.
Cho dù có nghĩ nhiều đến đâu đi chăng nữa thì Từ Mục cũng không thể nói rõ ràng tại sao một người còn trẻ như Tưởng Dĩ Giác lại có tâm tư như vậy.
Ăn xong cơm tối, Tưởng Dĩ Giác muốn đưa Từ Mục về: "Nhà cậu ở đâu?"
Từ Mục hơi ngẩn ra: "...... Muốn đưa tôi về nhà sao?" Cậu nghĩ rằng với quan hệ "trêu chọc" và "bị trêu chọc" của họ thì tiếp theo sẽ có tiết mục đặc biệt nào đó cơ.
"Cậu còn muốn đến nơi khác à?" Tưởng Dĩ Giác giả bộ như không hiểu hàm nghĩa bên trong sự nghi ngờ của cậu.
"Không có. Về nhà, về nhà rất tốt." Từ Mục ngồi trong xe, tâm tình khó nói lên lời.
Chiếc xe thể thao màu xám thong thả chạy về hướng nhà Từ Mục.
Từ Mục nhìn phong cảnh trôi nhanh ngoài cửa sổ, tâm tư lại không nằm trên phong cảnh không có gì đẹp mắt này. Cậu đưa mắt sang phải, len lén liếc nhìn Tưởng Dĩ Giác.
Hết chương 6.
Chú thích:
Berthe Morisot: Berthe Marie Pauline Morisot (tiếng Pháp: ; 14 tháng 1 năm 1841 - 2 tháng 3 năm 1895) là một họa sĩ người Pháp và là thành viên của giới họa sĩ ở Paris, người được biết đến với biệt danh người theo trường.
Các món ăn xuất hiện trong chương này:
Cá viên chiên:
Thịt xông khói
Canh:
Xúp:
Beta: Sói
_______________
Nhà hàng cách khá xa nên phải lái xe một lúc mới đến.
Đây là một nhà hàng tương đương với hội quán cao cấp, không hoàn toàn mang tính chất kinh doanh mà chỉ cho hội viên vào.
Nhà hàng phục vụ theo kiểu phòng riêng, mỗi một gian phòng sẽ có một đầu bếp, đầu bếp sẽ nấu ăn theo yêu cầu của khách ngay tại chỗ.
Tưởng Dĩ Giác chắc là khách quen của nơi này, bởi phục vụ nào thấy hắn cũng lịch sự nói "chào Tưởng tiên sinh."
Quy định của nhà hàng là không được phép đưa người không phải hội viên vào, nhưng Tưởng Dĩ Giác là một ngoại lệ, hắn đưa Từ Mục đi vào mà không có ai ra ngăn cản.
Người phục vụ dẫn Tưởng Dĩ Giác đến một phòng riêng. Đây là một gian phòng được trang trí theo phong cách phục cổ của nước Pháp. Tông màu chủ đạo ở đây là tông ấm, tường được dán bằng giấy dán tường có hoa văn, trên tường còn treo hai bức tranh của Berthe Morisot(1) bằng khung gỗ cổ lồng kính. Ngoài ra trong phòng còn có một chiếc gương khung đồng, ghế sofa được chạm khắc thủ công bằng bạc, một chiếc đĩa nhựa đang phát nhạc. Một khúc violon mềm mại dịu dàng tràn ra từ máy phát, lướt qua những tác phẩm điêu khắc phụ nữ trong tư thế lười biếng khiến căn phòng tràn ngập cảm giác quý tộc.
Phòng bếp không bị che lại, bọn họ có thể trông thấy toàn bộ quá trình đầu bếp nấu ăn.
Người phục vụ đưa lên một menu bằng gấm rồi hỏi: "Xin hỏi hai vị tiên sinh muốn ăn gì?"
Tưởng Dĩ Giác nói: "Hai phần mì hải sản."
"Hai phần mì hải sản. Còn cần gì nữa không ạ?"
Tưởng Dĩ Giác nhìn Từ Mục, Từ Mục nói "không cần."
Người phục vụ cúi người, sau đó dùng thiết bị liên lạc mời đầu bếp chuyên về hải sản vào.
Đầu bếp này là người Pháp, anh ta chào hai vị khách bằng tiếng Pháp rồi đi vào bếp bắt đầu công việc của mình. Động tác của đầu bếp này không hề gây ra tiếng động lớn, vậy nên trong phòng chỉ có tiếng thịt nướng xèo xèo trên đĩa sắt, tiếng ồn nho nhỏ này sẽ không ảnh hướng đến bầu không khí yên tĩnh ôn hòa của hai người.
Từ Mục lơ đãng nhìn thoáng qua giá của mì hải sản trên thực đơn bằng gấm, ngay lập tức lông tơ gần như dựng đứng. Cậu nghĩ thầm mì hải sản ở chỗ này chắc làm bằng vàng thỏi, bởi cái giá đó có thể đủ cho cậu ăn ở căn tin trường học gần nửa năm.
Nhưng nghĩ lại thì cái giá đó còn chẳng bằng một nửa tiền tiêu vặt của Tưởng Dĩ Giác nữa, lông tóc trên người Từ Mục dần trở về trạng thái bình thường.
Trước khi món chính được mang lên, người phục vụ sẽ đem những món khai vị nguội lên trước —— Salad rau quả đắt đỏ, súp khoai tây. Sau đó sẽ là những món khai vị nóng hổi ——cá viên chiên, thịt xông khói, thịt bò, canh, xúp đặc(2)
Từ Mục đã đói đến mức bụng dán vào lưng, vừa trông thấy những món ăn khai vị tinh xảo này, dạ dày cậu lại bắt đầu kêu vang.
"Tôi có thể ăn chứ?" Cậu hỏi thay cái dạ dày.
"Đương nhiên là được rồi."
Được sự cho phép của Tưởng Dĩ Giác, Từ Mục nhanh chóng cầm dĩa lên, đầu tiên cậu xiên một miếng cá lên ăn, sau đó ăn đến thịt xông khói, thịt bò. Từ Mục ăn mà như nhận ân huệ, một miếng cũng không làm rơi.
"Ăn từ từ thôi, không ai giành với cậu đâu."
"Tôi đói mà." Từ Mục đang nhai miếng cá nên câu nói lúng búng không rõ.
Tưởng Dĩ Giác cong môi cười khẽ.
Thật ra trên bàn ăn này món chay còn đắt gấp mấy lần món mặn. Chỉ là cha của Từ Mục thường xuyên mang bao lớn bao nhỏ thực vật mang gen mới ở phòng thí nghiệm về, ngày nào Từ Mục cũng phải ăn thức ăn chay khó ăn, lâu ngày thành ra cậu thích ăn thịt hơn.
Tưởng Dĩ Giác nhìn Từ Mục ăn như hổ đói, rõ ràng tướng ăn của Từ Mục không mấy đẹp mắt nhưng hắn vẫn chăm chú nhìn, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
"Cậu học thực vật học à?"
"Năm mấy rồi?"
"Năm ba đại học."
"Một năm nữa là có thể tốt nghiệp rồi."
"Chưa chắc. Xem tình hình này của tôi thì muốn thuận lợi tốt nghiệp cũng khó." Sau khi đã ăn đủ thức ăn mặn, Từ Mục chuyển hướng sang món xúp khoai tây ngào ngạt hương sữa.
"Vì sao?"
"Có hai kiểu sinh viên nghiên cứu thực vật. Kiểu thứ nhất vì sự nghiệp vĩ đại của nhân loại mà miệt mài nghiên cứu về các loại gen mới và cây xanh, ngày ngày cố gắng học thật giỏi để tiến về phía trước. Loại thứ hai thì cho dù tương lai thực vật sống tốt, chết héo thế nào, Địa Cầu bị hủy diệt ghê gớm làm sao, họ cũng chẳng dấy lên nổi chút hứng thứ nào với ngành học chán vô cùng này." Từ Mục ăn một muỗng xúp khoai tây, sau đó nghiêm trang nói. "Tôi chính là loại thứ hai."
"Cậu không thích ngành này à?"
"Thực sự rất ghét."
"Không có hứng thú với thực vật sao?"
"Không phải. Tôi chỉ ghét cái cách giảng dạy của ngành này thôi."
Thấy Tưởng Dĩ Giác không hiểu nên Từ Mục giải thích lý do.
Mọi người đều nói rằng thực vật mà bọn họ thấy từ khi sinh ra đến nay đều là loài dị dạng. Từ Mục đã nhìn thấy cây cỏ ở thế kỉ trước trên sách giáo khoa, khi đó hoa cỏ cây cối tựa như bạn của con người, chỉ cần mở mắt ra là có thể thấy, vươn tay là có thể chạm.
Sau này, cỏ cây sợ hãi sự ô nhiễm của nhân loại nên liều mạng vươn lên trời, hoa tươi thì cố gắng co vào lòng đất.
Tiếc là cho dù lên trời hay xuống đất, cuối cùng chúng vẫn không tránh khỏi số kiếp phải hấp thu những ô nhiễm mà con người gây ra.
Có vẻ như bởi vì tất cả sinh vật đều phát triển không bình thường mà mọi chuyện cũng trở nên khác lạ. Tư tưởng con người đương thời và cả những người trẻ tuổi đều đang vì thế giới thay đổi mà trở nên xao động.
Trước kia người ta tuyên truyền tăng cường ý thức bảo vệ môi trường để bảo vệ hoa cỏ cây cối, nhưng hiện tại nhân loại đã mặc kệ sống chết của những loài thực vật năm nào. Giờ họ chỉ một lòng nghĩ cách nghiên cứu ra thực vật với bộ gen mới để thay thế chúng.
"Thực vật đã tồn tại trên Trái Đất 2,5 tỷ năm. Nhờ có bọn chúng mà Trái Đất mới bắt đầu xuất hiện sinh vật, sau đó là con người. Nhưng sau khi con người buộc chúng phải sinh trưởng bất thường, họ lại muốn để mặc bọn chúng tự sinh tự diệt. Thực vật trong tương lai đã không còn là hậu duệ của những loài thực vật cách đây 2,5 tỷ năm nữa, mà là thực vật con người ngày hôm nay chế tạo ra để họ có thể sử dụng tốt hơn. Tôi biết kẻ mạnh mới có thể sinh tồn, kẻ yếu thì diệt vong, lịch sử vẫn luôn phát triển theo hướng này. Chỉ là khi nghĩ đến việc tôi là một trong những thủ phạm đã tự tay hủy diệt thực vật nguyên sinh, trong lòng tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu." Từ Mục nói ra những ảo mộng của mình. "Nếu như có thể, tôi chỉ hi vọng những loài hoa trước kia sẽ lần nữa nở khắp mọi nơi, cây cối sẽ trở lại bên chúng ta."
Từ Mục đã nói ra một giấc mơ vĩ đại không có cách nào thực hiện, một giấc mơ tỏa ra ánh sáng yếu ớt nhất trên đời.
Ở Từ Mục có tất cả những đặc điểm của một thanh niên hiện đại chán ghét và chống cự thế tục. Cậu theo đuổi sự hài hòa chân chính, là loại người ngây thơ cao thượng luôn bị người ta gọi là "si tâm vọng tưởng" không hiểu "sự đời".
Có lẽ đứng trước những người đàn ông kinh nghiệm phong phú hiểu biết rộng rãi khác, cậu trai nghĩ ra được câu chuyện hoang đường ngây thơ không sợ hãi này rất đơn thuần và đáng yêu. Rất có thể những người đàn ông với kinh nghiệm phong phú và hiểu biết rộng rãi kia sẽ lợi dụng sự đơn thuần và chân thật của cậu, giả vờ thuận theo cậu rồi chiếm lấy lòng tin của những chàng trai như Từ Mục.
Nhưng với Tưởng Dĩ Giác, hắn chỉ thấy quyến luyến, tựa như tìm lại được thứ đã đánh mất từ lâu.
Tưởng Dĩ Giác vừa cảm thấy vui mừng cho sự may mắn của mình, lại vừa như đang hoài niệm.
Đây là một người, sau một trăm năm Từ Mục vẫn không mất đi tính tình thẳng thắn và thuần túy của mình. Cậu vẫn là cậu, vẫn luôn là cậu.
"Cậu đã nghĩ đến công việc sau khi tốt nghiệp chưa?" Tưởng Dĩ Giác hỏi. Sự quan tâm của hắn giống như anh lớn quan tâm đàn em, chủ đề nói chuyện luôn xoay quanh những điều tích cực trong tương lai.
Nếu được thảo luận những chủ đề như vậy với người của Tưởng thị, chắc chắn những sinh viên khác sẽ tận dụng cơ hội này thể hiện mình rồi lấy lòng đối phương để sau khi tốt nghiệp có thể nhận được sự trợ giúp.
Nhưng Từ Mục trả lời rất thẳng thắn: "Không nghĩ tới, cứ ngồi ăn chờ chết thôi." Chuyện tương lai thật sự quá khó đoán, Tự Mục sẽ không nghĩ đến những chuyện có khả năng thay đổi.
Tưởng Dĩ Giác lấy một chiếc khăn thêu kim tuyến trên bàn ăn, sau đó lấy bút máy ra viết một hàng chữ và một dãy số đưa cho Từ Mục.
"Đây là địa chỉ nhà và số điện thoại của tôi." Tưởng Dĩ Giác nói. "Nếu như sau này cậu gặp phải vấn đề khó khăn gì thì cứ liên hệ với tôi. Tôi có thể giúp cậu bất cứ lúc nào."
"Thật sao?" Từ Mục nhìn chiếc khăn ăn bỗng nhiên trở nên đáng giá ngàn vàng, có chút kích động nghĩ, thứ này có thể bán bao nhiêu tiền?
"Thật."
"Vậy cảm ơn anh trước nhé."
Từ Mục tỉ mỉ gấp chiếc khăn ăn kia bỏ vào trong túi.
Nhưng nghĩ lại thì Từ Mục bỗng thấy nghi hoặc, vì sao Tưởng Dĩ Giác lại dễ dàng đưa thông tin quan trọng như vậy cho cậu? Hoặc là, địa chỉ nhà này chỉ là một trong những căn nhà tầm thường nào đó, dãy số này cũng chưa chắc đã là số thật. Hành động này của hắn đơn giản chỉ là để tranh thủ hảo cảm của một thiếu niên chưa trải sự đời mà thôi.
Miệng thì nói cảm ơn nhưng Từ Mục cũng không để lời này vào lòng. Trong tiềm thức, Từ Mục cảm thấy không thể tin người đàn ông này hoàn toàn. Gặp dịp thì chơi là thứ mà bọn họ am hiểu nhất, có lẽ hôm qua người này cũng đã ăn cơm với một người khác, cũng nói những lời như thế, và rồi cũng đưa một địa chỉ nhà và một dãy số khác.
Từ Mục vẫn nhớ rằng lý do mà cậu ăn cơm với người đàn ông này không phải để tìm kiếm cơ hội, mà là bắt nguồn từ chuyện lần thứ hai gặp nhau cậu đã trêu đùa hắn.
Lúc này, đầu bếp đã làm xong hai phần mì hải sản để người phục vụ bưng lên bàn ăn.
Cuối cùng Từ Mục cũng hiểu vì sao mà hai phần mì hải sản này lại đắt như vàng thỏi.
Nguyên liệu chính là hải sản tươi ngon phong phú phủ trên bề mặt, nhưng điều quan trọng hơn là bên trong sợi mì còn trộn cả bột hương thảo.
Từ Mục nếm thử hương vị của hương thảo, cậu đã quen với với việc ăn thực vật gen mới ở nhà, đây là hương thảo nguyên sinh bình thường cực kì hiếm thấy.
Ý thức được hương thảo không phải loại bình thường, Từ Mục hơi không dám ăn bát mì này nữa. Với những thành nguyên liệu như vậy thì giá tiền của bát mì này cũng coi như là rẻ.
Trong lúc ăn cơm, bọn họ có hàn huyên một vài chủ đề khác.
Từ Mục cảm giác Tưởng Dĩ Giác là một người đàn ông giấu mình rất sâu, hắn sẽ nói ra sở thích của mình, những bộ phim, bài hát mà hắn yêu thích, nhưng hắn sẽ không nói nhiều về ý nghĩ thật sự trong nội tâm của mình.
Dường như Tưởng Dĩ Giác đã trải qua một biến cố nào đó, vậy nên cách hắn nhìn nhận vấn đề rất lý trí và thành thục. Rõ ràng tuổi của hắn không lớn, nhưng Tưởng Dĩ Giác lại tựa như đã từng trải qua hết tang thương của cuộc đời, đã từng leo lên đỉnh cao rồi ngã xuống vực sâu.
Cho dù có nghĩ nhiều đến đâu đi chăng nữa thì Từ Mục cũng không thể nói rõ ràng tại sao một người còn trẻ như Tưởng Dĩ Giác lại có tâm tư như vậy.
Ăn xong cơm tối, Tưởng Dĩ Giác muốn đưa Từ Mục về: "Nhà cậu ở đâu?"
Từ Mục hơi ngẩn ra: "...... Muốn đưa tôi về nhà sao?" Cậu nghĩ rằng với quan hệ "trêu chọc" và "bị trêu chọc" của họ thì tiếp theo sẽ có tiết mục đặc biệt nào đó cơ.
"Cậu còn muốn đến nơi khác à?" Tưởng Dĩ Giác giả bộ như không hiểu hàm nghĩa bên trong sự nghi ngờ của cậu.
"Không có. Về nhà, về nhà rất tốt." Từ Mục ngồi trong xe, tâm tình khó nói lên lời.
Chiếc xe thể thao màu xám thong thả chạy về hướng nhà Từ Mục.
Từ Mục nhìn phong cảnh trôi nhanh ngoài cửa sổ, tâm tư lại không nằm trên phong cảnh không có gì đẹp mắt này. Cậu đưa mắt sang phải, len lén liếc nhìn Tưởng Dĩ Giác.
Hết chương 6.
Chú thích:
Berthe Morisot: Berthe Marie Pauline Morisot (tiếng Pháp: ; 14 tháng 1 năm 1841 - 2 tháng 3 năm 1895) là một họa sĩ người Pháp và là thành viên của giới họa sĩ ở Paris, người được biết đến với biệt danh người theo trường.
Các món ăn xuất hiện trong chương này:
Cá viên chiên:
Thịt xông khói
Canh:
Xúp:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.