Chương 7
Cô Tô Phú
07/07/2021
Edit: Hạ Uyển
Beta: Sói
_____________
Tưởng Dĩ Giác đang tập trung lái xe, hắn chăm chú nhìn con đường phía trước.
Khi nghiêm túc, sườn mặt hắn phác hoạ ra một đường cong ưu nhã cao quý, thần sắc lộ ra vẻ lạnh lẽo cô quạnh của ánh trăng khiến cho người ta khó mà tới gần.
Từ Mục hận không thể lấy được báu vật này, cậu nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không biết là lúc cậu nháy mắt thất bại, hay là lúc nói chuyện đã thất bại?
Nhưng đối với một người hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương như cậu thì dù có nghĩ đến trọc đầu cũng chẳng nghĩ ra được đáp án.
Mười phút sau, xe dừng lại ở dưới nhà Từ Mục.
Từ Mục mở cửa xuống xe, bây giờ cậu đã nhớ phải nói cảm ơn: "Hôm nay cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm."
Khóe miệng Tưởng Dĩ Giác cong lên thành một nụ cười nhẹ: "Đừng khách sáo."
Thấy hắn không muốn nói gì thêm, Từ Mục bèn nói tiếp: "Tôi đi đây." Rồi vẫy vẫy tay chuẩn bị lên nhà.
"Từ Mục." Tưởng Dĩ Giác bỗng nhiên gọi cậu.
"Có việc thì cứ liên hệ với tôi...... Đương nhiên nếu không có việc gì thì cũng có thể." Tưởng Dĩ Giác nói. "Hẹn gặp lại."
Từ Mục dừng lại nói: "Hẹn gặp lại." rồi quay người đi vài bước, sau đó cậu đột nhiên chạy vọt lên nhà.
Tưởng Dĩ Giác khởi động xe, trước khi lái xe đi, hắn nhìn qua cửa kính xe, bóng dáng Từ Mục trên cầu thang đã biến mất. Ánh trăng xuyên qua kính, phản chiếu lên lông mi của Tưởng Dĩ Giác. Bóng mi rơi vào trong mắt, bỗng chốc khiến đôi mắt như chất chứa buồn đau. Ẩn sâu trong nỗi buồn ấy là một loại quyến luyến và đau khổ suốt một thế kỉ không thể nói rõ.
Trưa hôm sau, Từ Mục cùng Hàn Viễn Ngọc và Tân Lưu Quang ăn cơm ở căn tin, Tân Lưu Quang và Hàn Viễn Ngọc đang nói về chuyện của em gái Vạn Nghiên Minh.
Em gái của Vạn Nghiên Minh đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, giờ đang ở bệnh viện tĩnh dưỡng. Tên tiểu tử Khang Phi Hạo kia vẫn không chịu trách nhiệm, nhưng sau khi biết chuyện người nhà hắn ta đã bồi thường cho gia đình Vạn Nghiên Minh một số tiền. Tất nhiên là Vạn gia không chịu, nhà bọn họ không phải không có tiền, bọn họ cần một lời xin lỗi. Giờ Khang Phi Hạo chần chờ như thế là vì sợ, hắn ta không chịu trách nhiệm, trường học không đến, nhà cũng không về, người chẳng thấy đâu.
Hàn Viễn Ngọc càng nói càng tức, mặc dù cậu ta là một hoa hoa công tử ăn chơi trác táng, nhưng cậu ta không nhìn nổi tác phong vừa háo sắc vừa hèn nhát của Khang Phi Hạo.
Từ Mục hờ hững ăn cơm, hờ hững nghe bọn họ nói chuyện.
Bỗng nhiên, Hàn Viễn Ngọc đẩy đẩy cánh tay cậu: "Cậu làm sao đấy? Cứ mất hồn mất vía thế? Giữa ban ngày ban mặt mà mộng mơ cái gì?"
Từ Mục nhìn Hàn Viễn Ngọc một cái rồi lại tiếp tục mất hồn mất vía. Mấy phút sau cậu mới hỏi: "Hỏi các cậu chuyện này. Nếu như có một người nói với cậu, 'Nếu không có việc gì cậu vẫn có thể tìm tôi' thì là có ý gì?"
Tân Lưu Quang đang định nói gì đó nhưng Hàn Viễn Ngọc đã cướp lời nói ra kinh nghiệm của mình: "Ý của anh ta là lúc nào cũng có thể 'làm' một phát, còn những chuyện khác thì cậu đừng nghĩ nhiều."
"......" Từ Mục không thèm để ý đến câu trả lời của Hàn Viễn Ngọc. Cậu vụng trộm lấy chiếc khăn ăn ghi địa chỉ nhà và số điện thoại của Tưởng Dĩ Giác trong túi quần ra xem rồi lặng lẽ cất trở lại.
Nhớ đến câu nói cuối cùng của Tưởng Dĩ Giác trước khi hắn rời đi ngày hôm qua, Từ Mục không thể không thừa nhận, không ngờ cây gậy sắt như cậu cũng có dấu hiệu nở hoa.
Buổi chiều không có tiết nên Từ Mục đến trang trại của học viện. Cậu mặc bộ đồng phục vừa xấu vừa nát của trang trại, đội mũ rơm, ngồi xổm bên bờ ruộng, cung cấp dinh dưỡng cho lá của những loại rau gen mới.
Liều lượng dinh dưỡng cho những loại rau này phải được kiểm soát chặt chẽ, nhiều hơn một giọt hay ít đi một giọt đều sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn.
Trước đây Vạn Nghiên Minh sẽ đến giúp cậu quản lý chuyện này, vì nếu như cậu làm không tốt, làm hỏng rau quả thì Vạn Nghiên Minh cũng sẽ bị trừ điểm. Nhưng gần đầy Vạn Nghiên Minh vì chuyện của em gái mà phải về nhà, giờ còn chưa trở lại, vậy nên việc quản lý chất dinh dưỡng này Từ Mục phải tự làm.
Từ Mục hút đầy chất lỏng vào một ống nhỏ rồi cẩn thận từng li từng tí chuyển ống nhỏ lên cây bắp cải. Cậu nín thở, cố mở to mắt nhìn. Giọt thứ nhất hoàn mỹ rơi xuống lá rau, được rau quả hấp thu. Giọt thứ hai cũng theo sát giọt thứ nhất nhẹ nhàng rơi xuống.
Lúc Từ Mục nhỏ đến giọt thứ ba, giọng của Hàn Viễn Ngọc đột nhiên vang lên ở bên ngoài: "Lão Từ! Lão Từ!"
Từ Mục vừa phân tâm, cường độ trên tay không được khống chế tốt, năm sáu giọt dinh dưỡng ngắt quãng như hạt châu rơi xuống, liên tiếp không ngừng rơi trên rau quả.
"Đệt mẹ!" Từ Mục vội vàng móc chiếc khăn trắng từ trong túi quần ra lau mấy giọt dung dịch còn thừa. May mắn là trước khi dịch dinh dưỡng dư thừa bị rau quả hấp thu thì Từ Mục đã kịp thời lau đi, nhưng đây cũng là lúc cậu phát hiện ra, cái khăn trắng mà cậu vội vàng lấy để lau chính là chiếc khăn ăn viết địa chỉ nhà và số điện thoại của Tưởng Dĩ Giác.
"Mịe!" Từ Mục mắng to một tiếng, cậu mở khăn ăn ra xem, mực bút máy bên trên và dịch dinh dưỡng đã hòa vào nhau khiến cậu không tài nào nhận ra chữ viết trên đó nữa.
"Lão Từ có đó không? Lão Từ!" Hàn Viện Ngọc đi vào trong, vui tươi hớn hở đi về phía Từ Mục.
Từ Mục tức điên lên: "Hàn Viễn Ngọc tớ giết cậu!"
"Tớ làm sao?" Hàn Viễn Ngọc trưng ra vẻ vô tội.
Số điện thoại trên giấy ăn đã không còn cơ hội cứu nữa, địa chỉ thì còn nhìn thấy sơ sơ, nhưng mấy số phòng phía sau cũng đã không thấy rõ nữa.
Từ Mục đành chịu thua, cậu tức giận nói với Hàn Viễn Ngọc: "Có chuyện gì thì nói luôn đi!"
Từ Mục thầm nghĩ, nếu như Hàn Viễn Ngọc không phun ra được cái gì hữu dụng thì cậu nhất định phải bắt cậu ta đền mạng vì "mùa xuân" chết yểu của mình.
Nhớ đến chuyện mà mình muốn nói, Hàn Viễn Ngọc vội nói ngay: "Jessie nói tối chủ nhật có tiệc, muốn tớ dẫn vài người đi, thế nào? Có hứng thú không?"
Từ Mục thổi thổi tờ giấy ăn bị ướt, quả quyết trả lời: "Không đi."
"Đừng vậy mà, đó là tiệc sinh nhật 18 tuổi của người ta đó, đi đi để giữ thể diện cho cô ấy."
Nghĩ đến người mở tiệc lần này là Jessie - hoa khôi nổi tiếng của trường, lại nghe Hàn Viễn Ngọc nói là 18 tuổi, trong 1 giây Từ Mục đã hiểu ý tứ của cậu ta: "Wow, cái người cả ngày cứ nhắc đến việc phải thử nghiệm XXX sau khi thành niên - Jessie cuối cùng cũng đủ 18 tuổi rồi à, muốn tớ đi để giữ thể diện hay là đi tham gia lễ tuyển tú của cô nàng đây?"
"Dù sao thì cũng không thể chọn trúng cậu được, cậu sợ cái gì chứ?" Hàn Viễn Ngọc cười như tên trộm. "Nếu như thực sự chọn trúng cậu thì người anh em này của cậu nhất định sẽ anh dũng thay cậu ra chiến trường!"
Cho dù biết đối phương sẽ không chọn trúng mình thì Từ Mục cũng không có ý định đến để góp đủ số chờ bị lật thẻ bài. Cậu nhìn số điện thoại trên tờ giấy ăn đã biến mất gần hết, tâm trạng hỏng bét như ăn phải cả đống ruồi chết.
Từ tối hôm qua đến giờ Từ Mục không ngừng rầu rĩ, cậu không biết mình có nên liên lạc với Tưởng Dĩ Giác hay không. Bây giờ thì tốt rồi, có muốn cũng không liên lạc được, đúng là bớt việc.
Hàn Viễn Ngọc không sợ làm phiền người khác mà khuyên Từ Mục đi dự tiệc: "Đồ ăn mặc cho cậu ăn, rượu mặc cho cậu uống, trai đẹp mặc cho cậu nhìn!"
Từ sau khi bị cha mình khóa hết thẻ, cuộc sống thanh tâm quả dục của Hàn Viễn Ngọc thực sự rất khó khăn. Thật vất vả mới cọ được một buổi tiệc cuồng hoan miễn phí, đối phương chỉ yêu cầu dẫn theo thêm vài người, đương nhiên là cậu ta sẽ không bỏ qua cơ hội để phát tiết này được.
Chịu không nổi nài nỉ của Hàn Viễn Ngọc, cuối cùng Từ Mục bị cậu ta làm phát phiền nên đành miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi giấy ăn đã khô, Từ Mục cẩn thận xếp lại rồi bỏ vào túi. Cậu xoa huyệt thái dương thở dài, chắc chắn là ông trời muốn Từ Mục cậu làm cẩu độc thân.
Chớp mắt là đến tối chủ nhật, tiệc sinh nhật của Jessie được tổ chức tại biệt thự của cô.
Biệt thự của Jessie nằm ở ngoại ô thành phố, trên một mảnh đất đắt như vàng của một khu biệt thự liền kề. Căn nhà được trang trí lộng lẫy hệt như khách sạn 7 sao, xung quanh nhà còn có núi giả và công viên rừng nhân tạo.
Tiệc tùng của nhà giàu thì khung cảnh nhất định phải lớn, người nhất định phải nhiều.
Mọi người tụ tập bên bể bơi ngoài trời, Từ Mục nhìn thấy toàn người là người, chỉ mới tính sơ qua ít nhất cũng phải ba bốn trăm trở lên.
So với sở thích phô trương cái đẹp trước đây, giờ giới trẻ lại thích trang phục duyên dáng, mang hơi hướng Trung cổ, cách tân hoặc là HongKong thập niên 90. Nhìn qua nhìn lại, trai xinh gái đẹp khiến người ta hoa hết cả mắt.
Bể bơi phản chiếu ánh đèn xanh lấp lánh, ánh trăng soi bóng trên mặt nước.
Trong khu vực ăn uống có bốn năm cái tháp Champagne cocktail nhỏ, ở giữa là một chiếc bánh kem cao 1.8m, xung quanh được buộc một chiếc ruy băng vàng nhẹ nhàng bay bay theo làn gió. Trên tầng cao nhất của bánh kem là một cô búp bê mặc váy công chúa, bên cạnh có dòng bạch kim chữ viết bằng kem: "Happy birthday to dear Jessie." (Chúc mừng sinh nhật Jessie thân yêu.)
Ban đầu mấy vị khách quý trẻ tuổi đều im lặng một cách hiếm thấy, trong bể bơi cũng không có người bơi lội, cái hồ bơi lớn như vậy mà vắng tanh không bóng người.
Nhưng sự nghiêm túc này chẳng kéo dài được bao lâu, người lớn chỉ vừa rời khỏi, bọn họ như phát điên mà cởi hết trang phục, để lộ áo tắm quần bơi đã được chuẩn bị sẵn bên trong.
Tiếng nước bắn tung tóe vang lên không dứt khi hết người này đến người khác nhảy vào hồ bơi, bọt nước bắn cả lên mặt Từ Mục.
Thời khắc cuồng hoan đã đến, những người trẻ tuổi nhẫn nhịn hồi lâu giờ được giải phóng, trong chớp mắt khắp nơi vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt.
Từ Mục nhìn đám người vui đùa nhốn nháo, lại nghe những ồn ào xao động bên tai. Cậu cảm thấy cách mà những người này phát tiết cảm xúc từ xưa đến nay vẫn chẳng có gì thay đổi, thực sự rất nhạt nhẽo.
Có lẽ là cảm ứng được nhau nên cũng có một vài "đồng loại" đến bắt chuyện với Từ Mục, nhưng cậu chẳng dậy nổi chút hứng thú nào với họ. Vì đã được thấy người đẹp trai như Tưởng Dĩ Giác nên giờ nhìn những người đàn ông không có gì nổi bật cả về vóc dáng lẫn nhan sắc này chỉ khiến Từ Mục thấy tẻ nhạt vô vị.
Từ Mục và Tân Lưu Quang nhàm chán ngồi một chỗ ăn bánh uống rượu, vừa ăn vừa giết thời gian.
Tân Lưu Quang cũng bị Hàn Viễn Ngọc sống chết kéo tới đây, mà cái tên quỷ Hàn Viễn Ngọc này lại chỉ đưa bọn họ đến rồi bỏ đó đi cua gái, mặc lệ hai người bọn họ, giờ còn không biết cậu ta đi chơi ở cái ngõ nào rồi.
Mười mấy phút sau, Hàn Viễn Ngọc trái ôm phải ấp, ôm hai mỹ nữ đi tới, xuân quang đầy mặt hỏi hai người họ đang xám xịt mặt mày: "Các anh em! Bữa tiệc tối nay thế nào?"
Tân Lưu Quang lạnh nhạt mở miệng: "Lần sau cậu mà còn mang bọn tớ đến cái nơi quỷ quái này thì tớ nhất định sẽ chặt đầu cậu."
"Đừng như vậy chứ, đến đây là để tìm vui mà!" Hàn Viễn Ngọc hỏi cô nàng bên trái. "Em nói có đúng không?"
Nói xong, Hàn Viễn Ngọc quay đầu lại. Bỗng nhiên, như nhìn thấy bảo vật tuyệt thế, cậu ta trừng mắt, chỉ chỉ phía trước: "Ui ui, các cậu nhìn bên đó đi!"
Từ Mục và Tân Lưu Quang nhìn theo hướng cậu ta chỉ, trong nháy mắt mỗi người đều có một phản ứng khác nhau.
Trong đám người cách đó không xa có một cặp trai gái với ngoại hình xuất sắc. Dung mạo, tư thái của bọn họ tựa như pho tượng Hy Lạp cổ đại cao thượng và hoàn mỹ, vẻ đẹp của bọn họ là vẻ đẹp không bao giờ chìm giữa đám đông.
Người đầu tiên mà Từ Mục và Tân Lưu Quang nhìn thấy là người đàn ông, bọn họ không hẹn cùng nói: "Tưởng Dĩ Giác?"
Hết chương 7.
Beta: Sói
_____________
Tưởng Dĩ Giác đang tập trung lái xe, hắn chăm chú nhìn con đường phía trước.
Khi nghiêm túc, sườn mặt hắn phác hoạ ra một đường cong ưu nhã cao quý, thần sắc lộ ra vẻ lạnh lẽo cô quạnh của ánh trăng khiến cho người ta khó mà tới gần.
Từ Mục hận không thể lấy được báu vật này, cậu nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không biết là lúc cậu nháy mắt thất bại, hay là lúc nói chuyện đã thất bại?
Nhưng đối với một người hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương như cậu thì dù có nghĩ đến trọc đầu cũng chẳng nghĩ ra được đáp án.
Mười phút sau, xe dừng lại ở dưới nhà Từ Mục.
Từ Mục mở cửa xuống xe, bây giờ cậu đã nhớ phải nói cảm ơn: "Hôm nay cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm."
Khóe miệng Tưởng Dĩ Giác cong lên thành một nụ cười nhẹ: "Đừng khách sáo."
Thấy hắn không muốn nói gì thêm, Từ Mục bèn nói tiếp: "Tôi đi đây." Rồi vẫy vẫy tay chuẩn bị lên nhà.
"Từ Mục." Tưởng Dĩ Giác bỗng nhiên gọi cậu.
"Có việc thì cứ liên hệ với tôi...... Đương nhiên nếu không có việc gì thì cũng có thể." Tưởng Dĩ Giác nói. "Hẹn gặp lại."
Từ Mục dừng lại nói: "Hẹn gặp lại." rồi quay người đi vài bước, sau đó cậu đột nhiên chạy vọt lên nhà.
Tưởng Dĩ Giác khởi động xe, trước khi lái xe đi, hắn nhìn qua cửa kính xe, bóng dáng Từ Mục trên cầu thang đã biến mất. Ánh trăng xuyên qua kính, phản chiếu lên lông mi của Tưởng Dĩ Giác. Bóng mi rơi vào trong mắt, bỗng chốc khiến đôi mắt như chất chứa buồn đau. Ẩn sâu trong nỗi buồn ấy là một loại quyến luyến và đau khổ suốt một thế kỉ không thể nói rõ.
Trưa hôm sau, Từ Mục cùng Hàn Viễn Ngọc và Tân Lưu Quang ăn cơm ở căn tin, Tân Lưu Quang và Hàn Viễn Ngọc đang nói về chuyện của em gái Vạn Nghiên Minh.
Em gái của Vạn Nghiên Minh đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, giờ đang ở bệnh viện tĩnh dưỡng. Tên tiểu tử Khang Phi Hạo kia vẫn không chịu trách nhiệm, nhưng sau khi biết chuyện người nhà hắn ta đã bồi thường cho gia đình Vạn Nghiên Minh một số tiền. Tất nhiên là Vạn gia không chịu, nhà bọn họ không phải không có tiền, bọn họ cần một lời xin lỗi. Giờ Khang Phi Hạo chần chờ như thế là vì sợ, hắn ta không chịu trách nhiệm, trường học không đến, nhà cũng không về, người chẳng thấy đâu.
Hàn Viễn Ngọc càng nói càng tức, mặc dù cậu ta là một hoa hoa công tử ăn chơi trác táng, nhưng cậu ta không nhìn nổi tác phong vừa háo sắc vừa hèn nhát của Khang Phi Hạo.
Từ Mục hờ hững ăn cơm, hờ hững nghe bọn họ nói chuyện.
Bỗng nhiên, Hàn Viễn Ngọc đẩy đẩy cánh tay cậu: "Cậu làm sao đấy? Cứ mất hồn mất vía thế? Giữa ban ngày ban mặt mà mộng mơ cái gì?"
Từ Mục nhìn Hàn Viễn Ngọc một cái rồi lại tiếp tục mất hồn mất vía. Mấy phút sau cậu mới hỏi: "Hỏi các cậu chuyện này. Nếu như có một người nói với cậu, 'Nếu không có việc gì cậu vẫn có thể tìm tôi' thì là có ý gì?"
Tân Lưu Quang đang định nói gì đó nhưng Hàn Viễn Ngọc đã cướp lời nói ra kinh nghiệm của mình: "Ý của anh ta là lúc nào cũng có thể 'làm' một phát, còn những chuyện khác thì cậu đừng nghĩ nhiều."
"......" Từ Mục không thèm để ý đến câu trả lời của Hàn Viễn Ngọc. Cậu vụng trộm lấy chiếc khăn ăn ghi địa chỉ nhà và số điện thoại của Tưởng Dĩ Giác trong túi quần ra xem rồi lặng lẽ cất trở lại.
Nhớ đến câu nói cuối cùng của Tưởng Dĩ Giác trước khi hắn rời đi ngày hôm qua, Từ Mục không thể không thừa nhận, không ngờ cây gậy sắt như cậu cũng có dấu hiệu nở hoa.
Buổi chiều không có tiết nên Từ Mục đến trang trại của học viện. Cậu mặc bộ đồng phục vừa xấu vừa nát của trang trại, đội mũ rơm, ngồi xổm bên bờ ruộng, cung cấp dinh dưỡng cho lá của những loại rau gen mới.
Liều lượng dinh dưỡng cho những loại rau này phải được kiểm soát chặt chẽ, nhiều hơn một giọt hay ít đi một giọt đều sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn.
Trước đây Vạn Nghiên Minh sẽ đến giúp cậu quản lý chuyện này, vì nếu như cậu làm không tốt, làm hỏng rau quả thì Vạn Nghiên Minh cũng sẽ bị trừ điểm. Nhưng gần đầy Vạn Nghiên Minh vì chuyện của em gái mà phải về nhà, giờ còn chưa trở lại, vậy nên việc quản lý chất dinh dưỡng này Từ Mục phải tự làm.
Từ Mục hút đầy chất lỏng vào một ống nhỏ rồi cẩn thận từng li từng tí chuyển ống nhỏ lên cây bắp cải. Cậu nín thở, cố mở to mắt nhìn. Giọt thứ nhất hoàn mỹ rơi xuống lá rau, được rau quả hấp thu. Giọt thứ hai cũng theo sát giọt thứ nhất nhẹ nhàng rơi xuống.
Lúc Từ Mục nhỏ đến giọt thứ ba, giọng của Hàn Viễn Ngọc đột nhiên vang lên ở bên ngoài: "Lão Từ! Lão Từ!"
Từ Mục vừa phân tâm, cường độ trên tay không được khống chế tốt, năm sáu giọt dinh dưỡng ngắt quãng như hạt châu rơi xuống, liên tiếp không ngừng rơi trên rau quả.
"Đệt mẹ!" Từ Mục vội vàng móc chiếc khăn trắng từ trong túi quần ra lau mấy giọt dung dịch còn thừa. May mắn là trước khi dịch dinh dưỡng dư thừa bị rau quả hấp thu thì Từ Mục đã kịp thời lau đi, nhưng đây cũng là lúc cậu phát hiện ra, cái khăn trắng mà cậu vội vàng lấy để lau chính là chiếc khăn ăn viết địa chỉ nhà và số điện thoại của Tưởng Dĩ Giác.
"Mịe!" Từ Mục mắng to một tiếng, cậu mở khăn ăn ra xem, mực bút máy bên trên và dịch dinh dưỡng đã hòa vào nhau khiến cậu không tài nào nhận ra chữ viết trên đó nữa.
"Lão Từ có đó không? Lão Từ!" Hàn Viện Ngọc đi vào trong, vui tươi hớn hở đi về phía Từ Mục.
Từ Mục tức điên lên: "Hàn Viễn Ngọc tớ giết cậu!"
"Tớ làm sao?" Hàn Viễn Ngọc trưng ra vẻ vô tội.
Số điện thoại trên giấy ăn đã không còn cơ hội cứu nữa, địa chỉ thì còn nhìn thấy sơ sơ, nhưng mấy số phòng phía sau cũng đã không thấy rõ nữa.
Từ Mục đành chịu thua, cậu tức giận nói với Hàn Viễn Ngọc: "Có chuyện gì thì nói luôn đi!"
Từ Mục thầm nghĩ, nếu như Hàn Viễn Ngọc không phun ra được cái gì hữu dụng thì cậu nhất định phải bắt cậu ta đền mạng vì "mùa xuân" chết yểu của mình.
Nhớ đến chuyện mà mình muốn nói, Hàn Viễn Ngọc vội nói ngay: "Jessie nói tối chủ nhật có tiệc, muốn tớ dẫn vài người đi, thế nào? Có hứng thú không?"
Từ Mục thổi thổi tờ giấy ăn bị ướt, quả quyết trả lời: "Không đi."
"Đừng vậy mà, đó là tiệc sinh nhật 18 tuổi của người ta đó, đi đi để giữ thể diện cho cô ấy."
Nghĩ đến người mở tiệc lần này là Jessie - hoa khôi nổi tiếng của trường, lại nghe Hàn Viễn Ngọc nói là 18 tuổi, trong 1 giây Từ Mục đã hiểu ý tứ của cậu ta: "Wow, cái người cả ngày cứ nhắc đến việc phải thử nghiệm XXX sau khi thành niên - Jessie cuối cùng cũng đủ 18 tuổi rồi à, muốn tớ đi để giữ thể diện hay là đi tham gia lễ tuyển tú của cô nàng đây?"
"Dù sao thì cũng không thể chọn trúng cậu được, cậu sợ cái gì chứ?" Hàn Viễn Ngọc cười như tên trộm. "Nếu như thực sự chọn trúng cậu thì người anh em này của cậu nhất định sẽ anh dũng thay cậu ra chiến trường!"
Cho dù biết đối phương sẽ không chọn trúng mình thì Từ Mục cũng không có ý định đến để góp đủ số chờ bị lật thẻ bài. Cậu nhìn số điện thoại trên tờ giấy ăn đã biến mất gần hết, tâm trạng hỏng bét như ăn phải cả đống ruồi chết.
Từ tối hôm qua đến giờ Từ Mục không ngừng rầu rĩ, cậu không biết mình có nên liên lạc với Tưởng Dĩ Giác hay không. Bây giờ thì tốt rồi, có muốn cũng không liên lạc được, đúng là bớt việc.
Hàn Viễn Ngọc không sợ làm phiền người khác mà khuyên Từ Mục đi dự tiệc: "Đồ ăn mặc cho cậu ăn, rượu mặc cho cậu uống, trai đẹp mặc cho cậu nhìn!"
Từ sau khi bị cha mình khóa hết thẻ, cuộc sống thanh tâm quả dục của Hàn Viễn Ngọc thực sự rất khó khăn. Thật vất vả mới cọ được một buổi tiệc cuồng hoan miễn phí, đối phương chỉ yêu cầu dẫn theo thêm vài người, đương nhiên là cậu ta sẽ không bỏ qua cơ hội để phát tiết này được.
Chịu không nổi nài nỉ của Hàn Viễn Ngọc, cuối cùng Từ Mục bị cậu ta làm phát phiền nên đành miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi giấy ăn đã khô, Từ Mục cẩn thận xếp lại rồi bỏ vào túi. Cậu xoa huyệt thái dương thở dài, chắc chắn là ông trời muốn Từ Mục cậu làm cẩu độc thân.
Chớp mắt là đến tối chủ nhật, tiệc sinh nhật của Jessie được tổ chức tại biệt thự của cô.
Biệt thự của Jessie nằm ở ngoại ô thành phố, trên một mảnh đất đắt như vàng của một khu biệt thự liền kề. Căn nhà được trang trí lộng lẫy hệt như khách sạn 7 sao, xung quanh nhà còn có núi giả và công viên rừng nhân tạo.
Tiệc tùng của nhà giàu thì khung cảnh nhất định phải lớn, người nhất định phải nhiều.
Mọi người tụ tập bên bể bơi ngoài trời, Từ Mục nhìn thấy toàn người là người, chỉ mới tính sơ qua ít nhất cũng phải ba bốn trăm trở lên.
So với sở thích phô trương cái đẹp trước đây, giờ giới trẻ lại thích trang phục duyên dáng, mang hơi hướng Trung cổ, cách tân hoặc là HongKong thập niên 90. Nhìn qua nhìn lại, trai xinh gái đẹp khiến người ta hoa hết cả mắt.
Bể bơi phản chiếu ánh đèn xanh lấp lánh, ánh trăng soi bóng trên mặt nước.
Trong khu vực ăn uống có bốn năm cái tháp Champagne cocktail nhỏ, ở giữa là một chiếc bánh kem cao 1.8m, xung quanh được buộc một chiếc ruy băng vàng nhẹ nhàng bay bay theo làn gió. Trên tầng cao nhất của bánh kem là một cô búp bê mặc váy công chúa, bên cạnh có dòng bạch kim chữ viết bằng kem: "Happy birthday to dear Jessie." (Chúc mừng sinh nhật Jessie thân yêu.)
Ban đầu mấy vị khách quý trẻ tuổi đều im lặng một cách hiếm thấy, trong bể bơi cũng không có người bơi lội, cái hồ bơi lớn như vậy mà vắng tanh không bóng người.
Nhưng sự nghiêm túc này chẳng kéo dài được bao lâu, người lớn chỉ vừa rời khỏi, bọn họ như phát điên mà cởi hết trang phục, để lộ áo tắm quần bơi đã được chuẩn bị sẵn bên trong.
Tiếng nước bắn tung tóe vang lên không dứt khi hết người này đến người khác nhảy vào hồ bơi, bọt nước bắn cả lên mặt Từ Mục.
Thời khắc cuồng hoan đã đến, những người trẻ tuổi nhẫn nhịn hồi lâu giờ được giải phóng, trong chớp mắt khắp nơi vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt.
Từ Mục nhìn đám người vui đùa nhốn nháo, lại nghe những ồn ào xao động bên tai. Cậu cảm thấy cách mà những người này phát tiết cảm xúc từ xưa đến nay vẫn chẳng có gì thay đổi, thực sự rất nhạt nhẽo.
Có lẽ là cảm ứng được nhau nên cũng có một vài "đồng loại" đến bắt chuyện với Từ Mục, nhưng cậu chẳng dậy nổi chút hứng thú nào với họ. Vì đã được thấy người đẹp trai như Tưởng Dĩ Giác nên giờ nhìn những người đàn ông không có gì nổi bật cả về vóc dáng lẫn nhan sắc này chỉ khiến Từ Mục thấy tẻ nhạt vô vị.
Từ Mục và Tân Lưu Quang nhàm chán ngồi một chỗ ăn bánh uống rượu, vừa ăn vừa giết thời gian.
Tân Lưu Quang cũng bị Hàn Viễn Ngọc sống chết kéo tới đây, mà cái tên quỷ Hàn Viễn Ngọc này lại chỉ đưa bọn họ đến rồi bỏ đó đi cua gái, mặc lệ hai người bọn họ, giờ còn không biết cậu ta đi chơi ở cái ngõ nào rồi.
Mười mấy phút sau, Hàn Viễn Ngọc trái ôm phải ấp, ôm hai mỹ nữ đi tới, xuân quang đầy mặt hỏi hai người họ đang xám xịt mặt mày: "Các anh em! Bữa tiệc tối nay thế nào?"
Tân Lưu Quang lạnh nhạt mở miệng: "Lần sau cậu mà còn mang bọn tớ đến cái nơi quỷ quái này thì tớ nhất định sẽ chặt đầu cậu."
"Đừng như vậy chứ, đến đây là để tìm vui mà!" Hàn Viễn Ngọc hỏi cô nàng bên trái. "Em nói có đúng không?"
Nói xong, Hàn Viễn Ngọc quay đầu lại. Bỗng nhiên, như nhìn thấy bảo vật tuyệt thế, cậu ta trừng mắt, chỉ chỉ phía trước: "Ui ui, các cậu nhìn bên đó đi!"
Từ Mục và Tân Lưu Quang nhìn theo hướng cậu ta chỉ, trong nháy mắt mỗi người đều có một phản ứng khác nhau.
Trong đám người cách đó không xa có một cặp trai gái với ngoại hình xuất sắc. Dung mạo, tư thái của bọn họ tựa như pho tượng Hy Lạp cổ đại cao thượng và hoàn mỹ, vẻ đẹp của bọn họ là vẻ đẹp không bao giờ chìm giữa đám đông.
Người đầu tiên mà Từ Mục và Tân Lưu Quang nhìn thấy là người đàn ông, bọn họ không hẹn cùng nói: "Tưởng Dĩ Giác?"
Hết chương 7.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.