Thời Đại Phóng Túng

Chương 30: Hắn không nên (Kiếp trước)

Cô Tô Phú

06/08/2021

Năm 200X, đại thiếu gia Tưởng Dĩ Giác của Tưởng gia ở Thiên Tân là người vừa vô dụng vừa không có địa vị nhất ở Tưởng gia.

Tưởng lão tiên sinh hoàn toàn không quan tâm đến hắn, mặc hắn sống chết tùy số.

Theo lời của Tưởng tiên sinh, tình nhân của ông ta nhiều mà con cái cũng nhiều, đâu có "dư tiền" để nuôi thêm một đám, mẹ có bản lĩnh thì dựa vào mẹ mà sống, mẹ không có bản lĩnh thì phải tự nuôi sống bản thân, nếu bản thân cũng vô dụng thì đợi chết đói đi. Tưởng lão gia ông đâu có thiếu con.

Bởi vì lợi ích mà Tưởng lão tiên sinh và vợ cả đã ở hai nước từ lâu.

Trước đây Tưởng Dĩ Giác cùng mẹ và ông ngoại sinh sống ở Pháp. Năm mười bảy tuổi, công ty nhà hắn phá sản nên ông ngoại tự sát, mẹ thì bệnh mà chết, một mình hắn ở Pháp không người thân không nơi nương tựa nên chỉ có thể về nước.

Tưởng lão tiên sinh cảm thấy đứa con này là tới đòi nợ mình, dưới yêu cầu của pháp luật, ông ta bắt buộc phải cho hắn một chỗ ở, nhưng tiền ăn ở chi tiêu thì Tưởng Dĩ Giác phải tự kiếm. Ông ta sẽ không cho đứa con này một đồng nào.

Đến tuổi phải lên trung học, Tưởng Dĩ Giác không thể không đi làm thêm. Vì mới về nước nên hắn nói tiếng phổ thông không sõi, không tìm được bất cứ một công việc nào. Hơn nữa, hắn còn thường xuyên bị mọi người xa lánh, kỳ thị, bị cắt xén tiền lương. Để có thêm tiền mua sách đọc mà một ngày Tưởng Dĩ Giác phải làm 4, 5 công việc khác nhau cùng lúc, vừa vất vả vừa khổ cực nhưng hắn vẫn cắn răng mà làm.

Không những thế, ở trong nhà Tưởng Dĩ Giác cũng bị anh chị em bắt nạt, họ thường xuyên khiến hắn phải khó xử trước mặt người ngoài. Tưởng Dĩ Giác nhớ có một lần mình bị đứa em trai nhỏ hơn 2 tuổi đổ xốt vani lên mặt, sau đó lại bị anh chị em cười chế nhạo. Ngoài cười theo bọn họ, Tưởng Dĩ Giác không còn lựa chọn nào khác.

Cha cũng chưa bao giờ xem trọng hắn. Trong một bữa tiệc, vì một câu nói của Tưởng Dĩ Giác khiến Lâm tiểu thiếu gia không vui mà cha hắn đã tát hắn trước mặt tất cả mọi người, còn hắn thì phải nhẫn nhịn không nói một lời nào.

Khi ở Pháp, mẹ tưởng Dĩ Giác đã dạy hắn thành một người có tính tình ôn hòa, giờ nó đã trở thành thói quen nhẫn nhục chịu đựng, không bao giờ nổi giận.

Từ Mục có chút hiểu biết về người anh họ này. Mặc dù khi đó nhà Từ Mục nghèo nhưng chí hướng thì không. Cậu vẫn luôn xem thường Tưởng Dĩ Giác vì hắn quá hèn nhát.

Lần đó mẹ Từ dẫn Từ Mục đến Tưởng gia vay tiền, Tưởng lão tiên sinh là người keo kiệt có tiếng nên ông ta sống chết không cho vay, hơn nữa đến giúp việc Tưởng gia cũng ức hiếp mẹ Từ Mục. Từ Mục không nói hai lời đã cầm vật cứng đánh người giúp việc kia chảy máu, còn lấy cớ để chửi Tưởng lão tiên sinh một trận, chửi đến nỗi Tưởng lão tiên sinh tức điên lên.

Tưởng Dĩ Giác nhìn thấy hết mọi chuyện nhưng hắn không trút giận giúp cha mình, thay vào đó, biết Từ Mục thiếu tiền đi học, hắn còn đưa tiền của mình cho họ mượn.

Lúc ấy Từ Mục không hề biết đây là tiền do Tưởng Dĩ Giác vất vả kiếm được, cho dù Tưởng Dĩ Giác cho cậu mượn tiền, cậu vẫn xem thường người anh họ yếu đuối vô dụng này, một câu "Cảm ơn" khi ấy Từ Mục cũng chỉ nói cho có lệ.

Mãi về sau khi trốn học, thấy Tưởng Dĩ Giác làm việc trong một cửa hàng tiện lợi, bị chủ cửa hàng chỉ thẳng vào mũi chửi mà vẫn im lặng nghe, Từ Mục mới biết hóa ra Tưởng lão tiên sinh keo kiệt đến nỗi con ruột của mình cũng không muốn nuôi.

Hóa ra tiền học phí cậu nộp là Tưởng Dĩ Giác lần nào cũng bị mắng chửi, chịu đựng áp bức và lăng nhục mà có được.

Từ Mục chủ động đến làm quen với Tưởng Dĩ Giác. Có lẽ đây là cái sai lớn nhất trong đời cậu.

Nếu khi ấy cậu không đến làm quen với Tưởng Dĩ Giác thì bọn họ sẽ có thể bình an vô sự cả đời.

Một lần cùng nhau ăn cơm, hai người gặp phải một quán ăn chuyên lừa tiền, Từ Mục lấy cái chén ở trước mặt đập vào đầu của chủ quán rồi cầm tiền, nắm tay Tưởng Dĩ Giác bỏ chạy.

Đó là trải nghiệm mà Tưởng Dĩ Giác chưa bao giờ có, bọn họ chạy trốn tới tận khi hoàng hôn buông xuống, len lỏi giữa dòng xe cộ qua lại, bọn họ vui sướng chảy đầy mồ hôi, giải phóng thanh xuân của mình.

Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Tưởng Dĩ Giác nở nụ cười, lần đầu tiên hắn được cười thoải mái đến vậy. Hắn cười nói với Từ Mục, hắn chưa bao giờ vui thế này.

Nụ cười đó đã hấp dẫn Từ Mục, khiến cậu không ngừng lún sâu.

Tưởng Dĩ Giác và Từ Mục nhanh chóng trở thành bạn chí cốt, cả hai đều là những người trẻ mang trong mình giấc mộng thanh xuân bị hiện thực áp bức. Bọn họ một người không chịu gò bó, một người bình tĩnh ôn hòa. Bọn họ cùng luyến tiếc, cùng thương yêu, cùng hiểu nhau.

Vào một đêm hè đượm hương nước quýt, Từ Mục dắt tay Tưởng Dĩ Giác, dẫn hắn đến căn cứ bí mật của mình.

Năm đó Từ Mục có ước mơ trở thành một nhà điêu khắc nghệ thuật, cậu có một căn cứ riêng cất trữ những món đồ nhỏ bé chỉ thuộc về riêng mình. Đây đều là bảo bối trân quý của Từ Mục.

Từ Mục đưa cho Tưởng Dĩ Giác xem những món đồ gỗ quý giá, giới thiệu từng chủng loại gỗ cho Tưởng Dĩ Giác.

Tưởng Dĩ Giác hỏi cậu: "Loại gỗ nào tốt nhất?"

Từ Mục nói: "Từ Mục tốt nhất."

Tưởng Dĩ Giác cười vang, hắn nói "Đúng, Từ Mục tốt nhất."

Từ Mục lại nói: "Em tặng anh một khối gỗ, anh thích loại gỗ nào nhất?"



Tưởng Dĩ Giác liếc mắt nhìn cậu một cái, nói: "Từ Mục."

Lần này đổi lại là Từ Mục cười to, không biết là cậu nghiêm túc hay là nói đùa: "Được. Vậy khi nào anh muốn mang em đi thì cứ mang em đi đi."

Sau đó, Từ Mục tặng cho Tưởng Dĩ Giác khối gỗ mà cậu yêu thích nhất.

Hai người không chê bẩn mà nằm trên đất nói chuyện phiếm với nhau, Từ Mục tán gẫu về giấc mơ của cậu.

Tưởng Dĩ Giác nói, chờ hắn có năng lực, nhất định hắn sẽ giúp Từ Mục hoàn thành giấc mơ.

"Em nhớ rồi đấy." Từ Mục nghiêng đầu nhìn hắn, "Bao giờ có năng lực anh đừng có quên em đấy nhé."

"Không đâu. Anh sẽ mãi mãi không quên em." Tưởng Dĩ Giác nhìn vào hai mắt của Từ Mục, tất cả những tình cảm không nên có đều ánh lên trong mắt hắn.

Tưởng Dĩ Giác thất thần, suýt chút nữa hắn đã hôn Từ Mục.

Nhưng cuối cùng lý trí đã giúp hắn khống chế được bản thân mình.

Từ Mục đột nhiên hỏi: "Lúc nãy anh muốn hôn em à?"

Tưởng Dĩ Giác im lặng đứng dậy phủi bụi dính trên người để tránh đi câu hỏi này.

Từ Mục đứng dậy theo, cậu hỏi: "Vậy sao lại không hôn?"

"Bởi vì em là con trai sao?"

"Hay vì em là em họ anh?"

"..........." Sắc mặt Tưởng Dĩ Giác thay đổi. Đây mới là điểm mấu chốt khiến hắn phải kiềm chế bản thân mình.

Từ Mục vòng tay ôm cổ hắn, cậu kiễng chân tới gần mặt hắn nói: "Thật ra em được ba mẹ nhận nuôi."

Tưởng Dĩ Giác nghiêng đầu sang chỗ khác để cậu đừng ồn ào.

"Thật đó." Từ Mục giữ đầu hai người chạm nhau, giọng nói cùng ánh mắt đong đầy ý tứ trêu ghẹo, "Giấy tờ nhận nuôi của em để ở dưới tủ tivi, anh có muốn đi xem không?"

Cuối cùng Tưởng Dĩ Giác cũng không nhịn được, hắn hôn xuống.

Một nụ hôn hoang đường, ghi dấu một đời hoang đường.

Đây là chuyện mà tất cả các cặp tình nhân trên đời đều không thể đoán trước được.

Hai người chỉ là anh em họ trên danh nghĩa, thế là nhanh chóng rơi vào bể tình.

Tất cả những người yêu nhau đều như vậy, bọn họ chỉ cần có được nhau thì mọi đau khổ họ đều có thể chịu đựng được, cái gì cũng đáng giá để họ mong chờ.

Tưởng Dĩ Giác muốn dựa vào năng lực của bản thân để thoát khỏi Tưởng gia. Hắn có thể không cần vị trí đại thiếu gia Tưởng gia, hắn có thể không cần bối cảnh cùng danh tiếng hư vô này. Hắn thầm nghĩ muốn dùng hai bàn tay trắng, vì mình, vì Từ Mục mà liều mạng tạo nên một tương lai tốt đẹp.

Những ngày cùng nhau đồng cam cộng khổ ấy, Tưởng Dĩ Giác và Từ Mục phải vất vả ngày đêm, bôn ba khắp nơi. Bọn họ đều đau lòng cho đối phương, nhưng chỉ cần có thể rời khỏi nơi này tìm một cuộc sống mới thì cho dù có nhiều đau khổ, nhiều mệt mỏi đến đâu họ cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng không phải vì hai người cam tâm tình nguyện mà mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp.

Tam thiếu gia của Tưởng gia - Tưởng Diệu Minh, vì muốn được cha mình chú ý mà đã nói chuyện của Tưởng Dĩ Giác và Từ Mục với Tưởng lão tiên sinh

Tuy rằng Tưởng lão tiên sinh không quan tâm đến con cái, nhưng ông ta vẫn luôn chú trọng thanh danh gia tộc

Con trai trưởng của Tưởng gia đã là người đồng tính còn yêu em họ mình, chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì sao có thể chịu được?

Vì không để chuyện này bị đem ra bàn tán, ngày đó Tưởng lão tiên sinh bắt Tưởng Dĩ Giác quỳ gối trong từ đường, ngay trước mặt con cái Tưởng gia, đích thân ông ta vụt hết roi này đến roi khác lên lưng Tưởng Dĩ Giác.

Mỗi lần Tưởng Dĩ Giác bị đánh một cái, con cái Tưởng gia đứng bên ngoài xem lại cười hả hê.



Tưởng lão tiên sinh đánh đến mức toát mồ hôi, ông ta hỏi Tưởng Dĩ Giác có biết sai không.

Tưởng Dĩ Giác quỳ gối cố nén sự đau đớn, môi hắn trắng bệch, giọng nói run run: "Ông đuổi tôi ra khỏi Tưởng gia đi."

Trong lúc tức giận, Tưởng lão tiên sinh đã đưa Tưởng Dĩ Giác đến Mỹ rồi để hắn ở đó tự sinh tự diệt.

Tưởng Dĩ Giác bỗng nhiên biến mất. Một thời gian dài sau đó Từ Mục mới nhận được một cuộc điện thoại từ nước ngoài của hắn.

Từ Mục hỏi hắn sao bỗng nhiên đến Mỹ mà không nói cho cậu biết.

Tưởng Dĩ Giác trả lời: "Là do tôi muốn đi. Tôi ở đây...... Rất tốt. Chỉ có ở đây, tôi mới có hi vọng hoàn thành được ước mơ.

Lúc ấy, Từ Mục rất muốn hỏi mấy chữ.

Nhưng cậu không hỏi. Cậu nuốt mấy chữ đó xuống, tay run run cúp điện thoại. Sau đó, Từ Mục khóc toáng lên như những thiếu nam thiếu nữ thất tình mà mình đã cười nhạo ngày trước.

Từ đó về sau, Tưởng Dĩ Giác không còn gọi cho Từ Mục nữa.

Tưởng Dĩ Giác ở nước Mỹ trải qua những gì, chỉ mình hắn biết.

Mọi người chỉ biết, nhiều năm sau, tại Mỹ bỗng xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi người Trung Quốc phấn đấu gây dựng sự nghiệp, trở thành kì tài được lưu truyền khắp Phố Wall. Người này không ai khác chính là con trai trưởng Tưởng Dĩ Giác của Tưởng thị, ông trùm tài chính trong nước.

Truyền thông trong ngoài nước điên cuồng đưa tin, hóa ra nhân vật kì tài làm chấn động Phố Wall ấy lại là người thừa kế tập đoàn Tưởng thị ở Trung Quốc.

Tin tức truyền đến tai Tưởng lão tiên sinh khiến Tưởng lão tiên sinh sướng đến phát rồ. Ông ta không phủ nhận thân phận người thừa kế của Tưởng Dĩ Giác bởi lẽ ông ta còn đang muốn mở rộng rộng thị trường ở nước Mỹ. Không những thế, sau đó Tưởng lão tiên sinh còn gọi Tưởng Dĩ Giác quay về.

Tưởng Dĩ Giác dựa vào bản thân mới có chỗ đứng như hiện tại, vậy nhưng lần này hắn không nghe theo nội tâm đã từng có ý định thoát khỏi Tưởng gia mà dứt khoát về nước. Hắn một lần nữa trở thành đại thiếu gia Tưởng gia, trở thành đứa con trai quý của Tưởng lão tiên sinh.

Lần này Tưởng Dĩ Giác đã có có địa vị trong nhà, không ai có thể ganh đua so sánh được với hắn nữa.

Nhưng sau khi về nước, hắn không thể không đối mặt với hai thứ: Chuyện xưa và người cũ.

Nếu như không nghĩ đến thì chuyện xưa chẳng qua chỉ là một đoạn hồi ức có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nhưng người cũ luôn không tránh được cửu biệt trùng phùng.

Xa cách nhiều năm gặp lại, một người đã trở thành người thừa kế của Tưởng thị đi xe sang, mặc đồ hiệu, một người lại phải trải qua cảnh ba bỏ trốn với tình nhân, mẹ đi bước nữa bỏ rơi mình, bây giờ nhờ vào học bổng và làm thuê miễn cưỡng trở thành một sinh viên đại học.

Mùa hè, trên đường.

Mùa hè cũng là thời điểm bọn họ xác định tình cảm. Chỉ là mùa hè năm nay, trên đường đã không còn sạp hàng nước quýt nữa, cuối cùng bọn họ cũng chẳng thể ngửi được hương quýt năm nào.

Hai người cách nhau khá xa nên chỉ có thể thất thần nhìn nhau.

Một lát sau, trợ lý giục Tưởng Dĩ Giác lên xe, Tưởng Dĩ Giác cũng theo đó quay đầu bước lên.

Ô tô rời đi, xuyên qua kính chiếu hậu, trợ lý trông thấy phía sau có một thiếu niên ăn mặc giản dị điên cuồng đuổi theo.

Trợ lý hỏi: "Tưởng tiên sinh, ngài có biết cậu ta không?"

"Không biết."

"Có cần báo cảnh sát không ạ?"

"Không cần."

Tưởng Dĩ Giác biết Từ Mục không đuổi kịp.

Cậu vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Đại Phóng Túng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook