Chương 6: Tuổi dậy thì* (1)
Loạn
20/06/2017
Năm mười bốn tuổi này, rất nhiều chuyện đã xảy ra với Hạ Nhật.
Ở dưới quê gửi lên tin dữ, bà nội của Hạ Nhật đã qua đời. Bố vội vã kéo Hạ Nhật và Hạ Thiên về quê lo tang, chuyến đi này kéo dài hơn nửa tháng. Sau khi Hạ Nhật đi, Mông Qua mỗi ngày đều giúp cô ghi chép lại bài giảng trên lớp, việc đầu tiên cậu làm khi tan học về nhà là đi hỏi quản gia Lý rằng Hạ Nhật đã về chưa, làm cho vợ của quản gia Lý là dì Chu nấu bếp bắt đầu trêu chọc Mông Qua:
“Tiểu Qua à, thích Hạ Nhật như thế thì sau này cưới con bé về nhà làm vợ là xong mà.”
Mông Qua cảm thấy người ở độ bốn năm chục tuổi thường rất nhiều chuyện, một đứa con trai đối với một đứa con gái thế nào cũng cứ phải đổ về theo hướng đó, lẽ nào giữa con trai và con gái không thể có tình bạn đơn thuần sao? Cậu quả thật thích Hạ Nhật, nhưng kiểu thích này khôngphải kiểu ‘thích’ đó.
Quản gia Lý vừa nhìn thấy Mông Qua liền chỉ về vườn hoa nói, “Hạ Nhật về rồi.”
Mông Qua cũng không thèm bỏ cặp sách xuống đã chạy đến chỗ của Hạ Nhật. Cả nhà Hạ Nhật ở trong mảnh đất của vườn hoa, lúc trước là phòng tập gym sau đã đổi thành nhà để ở, sau khi bọn Hạ Nhật dọn đến thì cả nhà họ đều ở đó.
Từ xa, Mông Qua đã nhìn thấy bóng lưng nho nhỏ của Hạ Nhật ngồi trên bồn hoa, người mặc bộ đồ đen, lạc giữa đám hoa um tùm như sắc gấm.
Nhẹ chân bước, Mông Qua rón ra rón rén từ phía sau đập mạnh lên lưng Hạ Nhật hô “Hù!” một tiếng.
Rất lâu về sau, Mông Qua vẫn nhớ dáng vẻ của Hạ Nhật hôm đó, nước mắt mặc sức lăn dài trên gương mặt cô, tiếng “Hù!” đó như đập ra một lỗ hỏng nào đó trên người cô, cô của tuổi mười bốn gào khóc òa lên. Nước mắt nước mũi chảy dài trên gương mặt nhỏ của cô.
Hạ Nhật cũng không biết tại sao mà vừa nhìn thấy Mông Qua liền muốn khóc òa một trận. Trước mặt bố cô không dám khóc, cô sợ bố đau lòng. Từ khi nhớ chuyện đến nay Hạ Nhật chưa từng nhìn thấy bố khóc, nhưng từ ánh mắt đầu tiên khi bố về đến nhà nhìn thấy bà nội, cô thấy bố của mình ôm lấy thân thể cứng đơ của bà nội mà khóc như một đứa trẻ, phải đau lòng biết mấy thì bố mới khóc đến thương tâm như thế, cho nên, cô vẫn luôn nhịn không dám khóc mãi cho đến bây giờ...
Mông Qua mười bốn tuổi đã cao hơn Hạ Nhật một cái đầu, bốn bề yên tĩnh chỉ còn lại cô bé với đôi vai run rẩy và tiếng khóc bi ai đó, nấc từng tiếng từng tiếng, “Mông Qua... Mông Qua, bà nội tôi mất rồi, tôi không biết nên làm sao đây nữa. Mông Qua, sao bà lại có thể không nói một lời mà rời xa tôi như vậy chứ? Làm sao có thể...”
Vươn tay ra, áp mặt cô lên vai mình, Mông Qua không biết nên làm sao mới có thế khiến cô bé này ngừng khóc. Hạ Nhật, trước giờ đều là đồ quê mùa, đần ngốc, chấp nhất, khờ khạo, dễ mắc lừa, nhưng Hạ Nhật bi thương lại là mặt mà Mông Qua chưa từng thấy qua.
“Hạ Nhật, trước sáu giờ, cậu có thể bảo tôi làm bất cứ việc gì, chỉ cần tôi có thể làm cho cậu thì tôi đều sẽ làm, bây giờ còn một tiếng nữa mới đến sáu giờ.”- Mông Qua nhìn đồng hồ mà nói.
Dựa vào vai Mông Qua, Hạ Nhật đã có một khoảnh khắc bị cậu bé này làm cho cảm động, ‘tôi có thể làm bất cứ việc gì cho cậu’, cô nhớ đến lời Trương Vô Kỵ đã nói với Triệu Mẫn, cô nghĩ, Mông Qua đã xem bản thân là Trương Vô Kỵ rồi.
Muốn bảo cậu ấy làm gì cho mình nhỉ?
“Mông Qua, đàn bản Lương Chúc cho tôi đi.” – Lần đầu tiên gặp được cậu, hình ảnh cậu ngồi trước cây đàn dương cầm mang đến cho cô một khung cảnh như mộng ảo, cậu bé xinh đẹp như phấn tô ngọc giũa dùng đôi tay linh hoạt của cậu lướt trên những phím đàn trắng đen, tấu lên âm thanh vui tai như nước chảy giữa khe núi.
Bà nội cực kì thích Lương Chúc, cô thường bắt chước theo làn điệu Lương Chúc, từ lần đầu gặp mặt của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cho đến đoạn tiễn nhau suốt mười tám dặm, rồi đến sau cùng hóa cánh bướm. Mỗi một đoạn đều thật là kì diệu.
Khi người nhà họ Mông về đến nhà liền trông thấy một quang cảnh như thế này, cả gian phòng khách chỉ thắp một ngọn đèn chụp, cậu thiếu niên vận chiếc áo ánh lên màu trăng sáng đang đàn bên cây dương cầm, cô gái nhỏ bé rúc mình vào chiếc sô pha lớn mà ngây ngốc nhìn ra sắc trời dần tối bên ngoài cửa sổ.
Hôm ấy, Hạ Nhật về lại nhà mình, vừa vào cửa đã nhìn thấy người bố rất ít khi ở nhà giờ này đang ngồi quay lưng về phía cô, trên tay cầm một phong thư đã được mở ra.
“Bố, đã xảy ra chuyện gì vậy?”- Hạ Nhật chầm chậm bước tới.
“A Nhật, mẹ con sắp kết hôn rồi.”- Giọng của bố đầy uể oải.
Mẹ? Đã bao lâu chưa nhớ mẹ rồi? Không phải không nhớ, là không dám nhớ, nhớ thế nào cũng không mang mẹ về được. Hạ Nhật vẫn luôn biết mẹ cô đang ở Vienna, Vienna – kinh đô của âm nhạc. Hạ Nhật đã từng dùng tay ước lượng trên bản đồ thế giới, khoảng cách chừng bằng độ dài hai ngón tay.
“Hạ Nhật, đừng giận mẹ con, thật ra bà ấy cũng không dễ dàng gì.”- Hà Đức Khâm kéo con gái vào lòng, ông có lỗi với hai đứa con của mình: “Đều trách bố, đã không giữ được mẹ con lại, khiến hai chị em con từ nhỏ đã không có mẹ.”
Lần đầu tiên, bố kể với Hạ Nhật về đoạn chuyện xưa với mẹ.
Bọn họ cũng từng có một thời tươi đẹp, quen nhau, yêu nhau. Mẹ của Hạ Nhật là hoa đán trong một đoàn kịch, về sau trong một lần diễn ở quân doanh mà nảy sinh tình cảm với bố của Hạ Nhật. Vì thế, họ kết hôn sinh con, nhưng cuộc sống cạnh ít xa nhiều khiến mẹ của Hạ Nhật cảm thấy chán chường, sau đó, bà cùng người nhà của mình di cư đến Vienna.
“A Nhật, mẹ của con không phải không cần các con, lúc bà ấy đi đã đề nghị với bố sẽ mang một đứa trong hai con theo, nhưng bố không nỡ để chị em con phải tách nhau ra. Sau khi bà ấy đi thường gọi điện van nài bố cho các con qua đó ở một thời gian, nhưng lúc đó bố giận bà ấy, nên thẳng thừng từ chối, vứt sạch thư mà bà ấy viết cho các con, cho nên bây giờ thì thành như vậy. Hạ Nhật, con có trách bố không?”
Hạ Nhật hít hít mũi: “Làm sao trách được chứ, bố ơi.”
Bố của cô luôn hận không thể dâng những thứ tốt nhất trên thế giới đến trước mặt cô và em trai, mỗi ngày bất kể có về muộn mấy cũng đều sẽ đến phòng của hai chị em cô để xem xem họ có đá chăn không, Hạ Nhật luôn trốn trong chăn mà nhìn bố một bên lắc đầu một bên chỉnh lại tư thế ngủ của Hạ Thiên, sau đó đến trước giường cô đứng một hồi mới lại về phòng.
“Bố, Vienna tốt đến thế sao?” – Tốt đến có thể khiến mẹ vứt bỏ tình cốt nhục?
“Đấy là giấc mơ thời trẻ của mẹ con. Khi đó, bà ấy gần như là muốn viết Vienna thành bài ca mà hát luôn đấy.” - Hà Đức Khâm khẽ bật cười.
Mẹ của cô sắp kết hôn rồi, với một người đàn ông khác.
Hạ Nhật đến công xưởng ước mơ, ngồi trên chiếc xích đu. Kì thật, cô chẳng có mấy ấn tượng gì về mẹ của mình, chỉ biết bà tên Vương Hiểu Huệ, cô từng xem hình của bà, có mấy phần giống với mình, đứng bên sông cùng với bố, cười vô cùng thư thái.
Từ nay về sau, bà sẽ là vợ của người khác, có đứa trẻ khác gọi bà bằng mẹ. Bố nói, người đàn ông bà lấy có một đứa con trai tầm độ tuổi cô.
Mông Qua vừa đến công xưởng ước mơ liền nhìn thấy một Hạ Nhật đang cúi đầu tiu nghỉu, ngồi trên xích đu đung đưa như có như không.
"Làm sao vậy?" - Mông Qua dồn Hạ Nhật qua một bên rồi cũng ngồi xuống xích đu: "Điều phiền muộn hôm nay của Hạ Nhật nhà chúng ta là gì nào?"
Xích đu nhất thời trở nên chật ních, hơi thở khi nói chuyện của cậu bé lướt qua vành tai của mình, có một lại tình cảm nhàn nhạt lan đi.
"Mẹ tôi sắp kết hôn rồi." - Chân của Hạ Nhật chạm mạnh xuống sàn, chiếc xích đu chứa hai người gian nan bay lên.
"Chẳng phải chỉ là kết hôn thôi sao, vậy thì có gì ghê gớm đâu." - Tay của Mông Qua đặt lên vai Hạ Nhật.
Lúc xích đu đẩy lên đến điểm cao nhất, Hạ Nhật hét to: "Đúng vậy, chẳng phải là kết hôn thôi sao, vậy thì chẳng có gì ghê gớm cả!"
Hôm đó, Thành Chí Cao len lén đem rượu từ nhà đến, mấy người họ trốn trong công xưởng ước mơ, từng chút từng chút cạn sạch mấy chai rượu đó, Hạ Nhật chỉ uống một chút xíu, mùi vị của món đồ chơi đó vừa khó ngửi, vào miệng lại vừa chát.
Trâu Kiệt say lắc lư Hạ Nhật và Mông Qua đang ngồi sát nhau mà nói: "Hai người sau này chắc chắn là một cặp."
Mông Qua cười ngoắc nghẻo: "Với cậu ta? Với Hạ Nhật? Làm sao có thể. Cậu ta là Hạ Nhật, Hạ Nhật, Hạ Nhật là ai nào? Là người bạn tốt nhất của tôi, là em gái của tôi, cũng là chị gái của tôi."
Rũ đầu xuống, theo lý mà nói, Hạ Nhật nên cảm thấy mừng, Mông Qua bảo cô là người bạn tốt nhất của cậu ấy, nhưng hình như lại chẳng vui cho mấy, trái lại còn có cảm giác hụt hẫng nhàn nhạt, không nói rõ được là vì sao, chỉ là cảm thấy không còn sức nữa.
Con người một khi uống say dường như sẽ trở nên khác với lúc bình thường, Uông Hạo Thiên trước giờ luôn nhã nhặn cư nhiên lại nhảy điệu Moonwalk của Micheal Jackson, vừa nhảy vừa lớn tiếng hét: "Ước mơ của tôi là muốn trở thành một Micheal Jackson kế tiếp."
Bảy con người chơi mệt rồi cùng ngồi xếp trên sàn, đối mặt với cầu vồng Hạ Nhật vẽ trên tường. Có lẽ, mỗi một ước mơ gieo xuống trong những năm tháng của tuổi trẻ đều muôn màu muôn vẻ như ánh cầu vồng rực rỡ.
Thành Chí Cao: "Sau này tôi muốn trở thành một kiến trúc sư, tôi phải làm cho tác phẩm của tôi phổ biến khắp toàn cầu."
Uông Hạo Thiên: "Sau này tôi phải trở thành một minh tinh đỉnh cao, tôi phải tạo nên một thời đại thuộc về riêng tôi."
Trâu Kiệt: "Tôi không mơ cao, tôi chỉ cần trong tài khoản ngân hàng của tôi có tiền rút không hết là được rồi."
Trâu Vi: "Sau này tôi muốn trở thành một phi hành gia hợp cách, lái chim sắt ngao du trên trời xanh."
Lâm Sinh Muội: "Tôi muốn làm một thần thám, trở thành Sherlock Holmes, thành Conan lừng danh."
Trong năm người đó, chỉ có Trâu Vi là hoàn thành được ước mơ của cậu ấy. Nhiều năm sau, Hạ Nhật bắt gặp Trâu Vi đang mặc đồng phục phi hành gia ở sân bay.
"Hạ Nhật, ước mơ của cậu thì sao?" - Mông Qua hỏi Hạ Nhật đang trầm tư.
"Ước mơ của tôi là vẽ ra thứ trong tưởng tượng của tôi, trở thành khung cảnh mà nhiều người xem xong đều cảm thấy vui vẻ" Giống như lúc nhỏ bản thân ngồi dưới sân khấu kịch nhìn từng màn từng màn bố cảnh sân khấu thoắt biến thoắt chuyển.
"Tôi thì, tôi muốn trở thành người có thể thực hiện ước mơ." - Giọng nói của cậu bé sáng trong, ánh mắt kiên định.
Quay đầu đi, Hạ Nhật nhìn nghiêng gương mặt của Mông Qua. Sống mũi thẳng tắp, hàng mi dài dài, viền môi đẹp đẽ, chiếc cằm như dùng dao gọt giũa, Mông Qua càng ngày càng đẹp rồi.
Trước giờ, Mông Qua đều bất phàm nổi bật.
Năm ấy, cụ ông Mông về hưu, bố của Hạ Nhật từ tài xế của cụ ông Mông trở thành tài xế của bố Mông Qua.
Năm ấy, khi Hạ Nhật tham gia trại hè bị trật chân, Mông Qua đã bế cô đi đường núi suốt hơn nửa tiếng đồng hồ để đưa cô đến trạm y tế. Hạ Nhật ở trên lưng Mông Qua thề rằng cả đời phải đối tốt với cậu bé này.
.
.
.
*Nguyên văn: 豆蔻 Đậu khấu, một loại thực vật. Tựa chương lấy trong cụm豆蔻年华 Chỉ con gái ở độ 13-14 tuổi, vào độ tuổi dậy thì.
Ở dưới quê gửi lên tin dữ, bà nội của Hạ Nhật đã qua đời. Bố vội vã kéo Hạ Nhật và Hạ Thiên về quê lo tang, chuyến đi này kéo dài hơn nửa tháng. Sau khi Hạ Nhật đi, Mông Qua mỗi ngày đều giúp cô ghi chép lại bài giảng trên lớp, việc đầu tiên cậu làm khi tan học về nhà là đi hỏi quản gia Lý rằng Hạ Nhật đã về chưa, làm cho vợ của quản gia Lý là dì Chu nấu bếp bắt đầu trêu chọc Mông Qua:
“Tiểu Qua à, thích Hạ Nhật như thế thì sau này cưới con bé về nhà làm vợ là xong mà.”
Mông Qua cảm thấy người ở độ bốn năm chục tuổi thường rất nhiều chuyện, một đứa con trai đối với một đứa con gái thế nào cũng cứ phải đổ về theo hướng đó, lẽ nào giữa con trai và con gái không thể có tình bạn đơn thuần sao? Cậu quả thật thích Hạ Nhật, nhưng kiểu thích này khôngphải kiểu ‘thích’ đó.
Quản gia Lý vừa nhìn thấy Mông Qua liền chỉ về vườn hoa nói, “Hạ Nhật về rồi.”
Mông Qua cũng không thèm bỏ cặp sách xuống đã chạy đến chỗ của Hạ Nhật. Cả nhà Hạ Nhật ở trong mảnh đất của vườn hoa, lúc trước là phòng tập gym sau đã đổi thành nhà để ở, sau khi bọn Hạ Nhật dọn đến thì cả nhà họ đều ở đó.
Từ xa, Mông Qua đã nhìn thấy bóng lưng nho nhỏ của Hạ Nhật ngồi trên bồn hoa, người mặc bộ đồ đen, lạc giữa đám hoa um tùm như sắc gấm.
Nhẹ chân bước, Mông Qua rón ra rón rén từ phía sau đập mạnh lên lưng Hạ Nhật hô “Hù!” một tiếng.
Rất lâu về sau, Mông Qua vẫn nhớ dáng vẻ của Hạ Nhật hôm đó, nước mắt mặc sức lăn dài trên gương mặt cô, tiếng “Hù!” đó như đập ra một lỗ hỏng nào đó trên người cô, cô của tuổi mười bốn gào khóc òa lên. Nước mắt nước mũi chảy dài trên gương mặt nhỏ của cô.
Hạ Nhật cũng không biết tại sao mà vừa nhìn thấy Mông Qua liền muốn khóc òa một trận. Trước mặt bố cô không dám khóc, cô sợ bố đau lòng. Từ khi nhớ chuyện đến nay Hạ Nhật chưa từng nhìn thấy bố khóc, nhưng từ ánh mắt đầu tiên khi bố về đến nhà nhìn thấy bà nội, cô thấy bố của mình ôm lấy thân thể cứng đơ của bà nội mà khóc như một đứa trẻ, phải đau lòng biết mấy thì bố mới khóc đến thương tâm như thế, cho nên, cô vẫn luôn nhịn không dám khóc mãi cho đến bây giờ...
Mông Qua mười bốn tuổi đã cao hơn Hạ Nhật một cái đầu, bốn bề yên tĩnh chỉ còn lại cô bé với đôi vai run rẩy và tiếng khóc bi ai đó, nấc từng tiếng từng tiếng, “Mông Qua... Mông Qua, bà nội tôi mất rồi, tôi không biết nên làm sao đây nữa. Mông Qua, sao bà lại có thể không nói một lời mà rời xa tôi như vậy chứ? Làm sao có thể...”
Vươn tay ra, áp mặt cô lên vai mình, Mông Qua không biết nên làm sao mới có thế khiến cô bé này ngừng khóc. Hạ Nhật, trước giờ đều là đồ quê mùa, đần ngốc, chấp nhất, khờ khạo, dễ mắc lừa, nhưng Hạ Nhật bi thương lại là mặt mà Mông Qua chưa từng thấy qua.
“Hạ Nhật, trước sáu giờ, cậu có thể bảo tôi làm bất cứ việc gì, chỉ cần tôi có thể làm cho cậu thì tôi đều sẽ làm, bây giờ còn một tiếng nữa mới đến sáu giờ.”- Mông Qua nhìn đồng hồ mà nói.
Dựa vào vai Mông Qua, Hạ Nhật đã có một khoảnh khắc bị cậu bé này làm cho cảm động, ‘tôi có thể làm bất cứ việc gì cho cậu’, cô nhớ đến lời Trương Vô Kỵ đã nói với Triệu Mẫn, cô nghĩ, Mông Qua đã xem bản thân là Trương Vô Kỵ rồi.
Muốn bảo cậu ấy làm gì cho mình nhỉ?
“Mông Qua, đàn bản Lương Chúc cho tôi đi.” – Lần đầu tiên gặp được cậu, hình ảnh cậu ngồi trước cây đàn dương cầm mang đến cho cô một khung cảnh như mộng ảo, cậu bé xinh đẹp như phấn tô ngọc giũa dùng đôi tay linh hoạt của cậu lướt trên những phím đàn trắng đen, tấu lên âm thanh vui tai như nước chảy giữa khe núi.
Bà nội cực kì thích Lương Chúc, cô thường bắt chước theo làn điệu Lương Chúc, từ lần đầu gặp mặt của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cho đến đoạn tiễn nhau suốt mười tám dặm, rồi đến sau cùng hóa cánh bướm. Mỗi một đoạn đều thật là kì diệu.
Khi người nhà họ Mông về đến nhà liền trông thấy một quang cảnh như thế này, cả gian phòng khách chỉ thắp một ngọn đèn chụp, cậu thiếu niên vận chiếc áo ánh lên màu trăng sáng đang đàn bên cây dương cầm, cô gái nhỏ bé rúc mình vào chiếc sô pha lớn mà ngây ngốc nhìn ra sắc trời dần tối bên ngoài cửa sổ.
Hôm ấy, Hạ Nhật về lại nhà mình, vừa vào cửa đã nhìn thấy người bố rất ít khi ở nhà giờ này đang ngồi quay lưng về phía cô, trên tay cầm một phong thư đã được mở ra.
“Bố, đã xảy ra chuyện gì vậy?”- Hạ Nhật chầm chậm bước tới.
“A Nhật, mẹ con sắp kết hôn rồi.”- Giọng của bố đầy uể oải.
Mẹ? Đã bao lâu chưa nhớ mẹ rồi? Không phải không nhớ, là không dám nhớ, nhớ thế nào cũng không mang mẹ về được. Hạ Nhật vẫn luôn biết mẹ cô đang ở Vienna, Vienna – kinh đô của âm nhạc. Hạ Nhật đã từng dùng tay ước lượng trên bản đồ thế giới, khoảng cách chừng bằng độ dài hai ngón tay.
“Hạ Nhật, đừng giận mẹ con, thật ra bà ấy cũng không dễ dàng gì.”- Hà Đức Khâm kéo con gái vào lòng, ông có lỗi với hai đứa con của mình: “Đều trách bố, đã không giữ được mẹ con lại, khiến hai chị em con từ nhỏ đã không có mẹ.”
Lần đầu tiên, bố kể với Hạ Nhật về đoạn chuyện xưa với mẹ.
Bọn họ cũng từng có một thời tươi đẹp, quen nhau, yêu nhau. Mẹ của Hạ Nhật là hoa đán trong một đoàn kịch, về sau trong một lần diễn ở quân doanh mà nảy sinh tình cảm với bố của Hạ Nhật. Vì thế, họ kết hôn sinh con, nhưng cuộc sống cạnh ít xa nhiều khiến mẹ của Hạ Nhật cảm thấy chán chường, sau đó, bà cùng người nhà của mình di cư đến Vienna.
“A Nhật, mẹ của con không phải không cần các con, lúc bà ấy đi đã đề nghị với bố sẽ mang một đứa trong hai con theo, nhưng bố không nỡ để chị em con phải tách nhau ra. Sau khi bà ấy đi thường gọi điện van nài bố cho các con qua đó ở một thời gian, nhưng lúc đó bố giận bà ấy, nên thẳng thừng từ chối, vứt sạch thư mà bà ấy viết cho các con, cho nên bây giờ thì thành như vậy. Hạ Nhật, con có trách bố không?”
Hạ Nhật hít hít mũi: “Làm sao trách được chứ, bố ơi.”
Bố của cô luôn hận không thể dâng những thứ tốt nhất trên thế giới đến trước mặt cô và em trai, mỗi ngày bất kể có về muộn mấy cũng đều sẽ đến phòng của hai chị em cô để xem xem họ có đá chăn không, Hạ Nhật luôn trốn trong chăn mà nhìn bố một bên lắc đầu một bên chỉnh lại tư thế ngủ của Hạ Thiên, sau đó đến trước giường cô đứng một hồi mới lại về phòng.
“Bố, Vienna tốt đến thế sao?” – Tốt đến có thể khiến mẹ vứt bỏ tình cốt nhục?
“Đấy là giấc mơ thời trẻ của mẹ con. Khi đó, bà ấy gần như là muốn viết Vienna thành bài ca mà hát luôn đấy.” - Hà Đức Khâm khẽ bật cười.
Mẹ của cô sắp kết hôn rồi, với một người đàn ông khác.
Hạ Nhật đến công xưởng ước mơ, ngồi trên chiếc xích đu. Kì thật, cô chẳng có mấy ấn tượng gì về mẹ của mình, chỉ biết bà tên Vương Hiểu Huệ, cô từng xem hình của bà, có mấy phần giống với mình, đứng bên sông cùng với bố, cười vô cùng thư thái.
Từ nay về sau, bà sẽ là vợ của người khác, có đứa trẻ khác gọi bà bằng mẹ. Bố nói, người đàn ông bà lấy có một đứa con trai tầm độ tuổi cô.
Mông Qua vừa đến công xưởng ước mơ liền nhìn thấy một Hạ Nhật đang cúi đầu tiu nghỉu, ngồi trên xích đu đung đưa như có như không.
"Làm sao vậy?" - Mông Qua dồn Hạ Nhật qua một bên rồi cũng ngồi xuống xích đu: "Điều phiền muộn hôm nay của Hạ Nhật nhà chúng ta là gì nào?"
Xích đu nhất thời trở nên chật ních, hơi thở khi nói chuyện của cậu bé lướt qua vành tai của mình, có một lại tình cảm nhàn nhạt lan đi.
"Mẹ tôi sắp kết hôn rồi." - Chân của Hạ Nhật chạm mạnh xuống sàn, chiếc xích đu chứa hai người gian nan bay lên.
"Chẳng phải chỉ là kết hôn thôi sao, vậy thì có gì ghê gớm đâu." - Tay của Mông Qua đặt lên vai Hạ Nhật.
Lúc xích đu đẩy lên đến điểm cao nhất, Hạ Nhật hét to: "Đúng vậy, chẳng phải là kết hôn thôi sao, vậy thì chẳng có gì ghê gớm cả!"
Hôm đó, Thành Chí Cao len lén đem rượu từ nhà đến, mấy người họ trốn trong công xưởng ước mơ, từng chút từng chút cạn sạch mấy chai rượu đó, Hạ Nhật chỉ uống một chút xíu, mùi vị của món đồ chơi đó vừa khó ngửi, vào miệng lại vừa chát.
Trâu Kiệt say lắc lư Hạ Nhật và Mông Qua đang ngồi sát nhau mà nói: "Hai người sau này chắc chắn là một cặp."
Mông Qua cười ngoắc nghẻo: "Với cậu ta? Với Hạ Nhật? Làm sao có thể. Cậu ta là Hạ Nhật, Hạ Nhật, Hạ Nhật là ai nào? Là người bạn tốt nhất của tôi, là em gái của tôi, cũng là chị gái của tôi."
Rũ đầu xuống, theo lý mà nói, Hạ Nhật nên cảm thấy mừng, Mông Qua bảo cô là người bạn tốt nhất của cậu ấy, nhưng hình như lại chẳng vui cho mấy, trái lại còn có cảm giác hụt hẫng nhàn nhạt, không nói rõ được là vì sao, chỉ là cảm thấy không còn sức nữa.
Con người một khi uống say dường như sẽ trở nên khác với lúc bình thường, Uông Hạo Thiên trước giờ luôn nhã nhặn cư nhiên lại nhảy điệu Moonwalk của Micheal Jackson, vừa nhảy vừa lớn tiếng hét: "Ước mơ của tôi là muốn trở thành một Micheal Jackson kế tiếp."
Bảy con người chơi mệt rồi cùng ngồi xếp trên sàn, đối mặt với cầu vồng Hạ Nhật vẽ trên tường. Có lẽ, mỗi một ước mơ gieo xuống trong những năm tháng của tuổi trẻ đều muôn màu muôn vẻ như ánh cầu vồng rực rỡ.
Thành Chí Cao: "Sau này tôi muốn trở thành một kiến trúc sư, tôi phải làm cho tác phẩm của tôi phổ biến khắp toàn cầu."
Uông Hạo Thiên: "Sau này tôi phải trở thành một minh tinh đỉnh cao, tôi phải tạo nên một thời đại thuộc về riêng tôi."
Trâu Kiệt: "Tôi không mơ cao, tôi chỉ cần trong tài khoản ngân hàng của tôi có tiền rút không hết là được rồi."
Trâu Vi: "Sau này tôi muốn trở thành một phi hành gia hợp cách, lái chim sắt ngao du trên trời xanh."
Lâm Sinh Muội: "Tôi muốn làm một thần thám, trở thành Sherlock Holmes, thành Conan lừng danh."
Trong năm người đó, chỉ có Trâu Vi là hoàn thành được ước mơ của cậu ấy. Nhiều năm sau, Hạ Nhật bắt gặp Trâu Vi đang mặc đồng phục phi hành gia ở sân bay.
"Hạ Nhật, ước mơ của cậu thì sao?" - Mông Qua hỏi Hạ Nhật đang trầm tư.
"Ước mơ của tôi là vẽ ra thứ trong tưởng tượng của tôi, trở thành khung cảnh mà nhiều người xem xong đều cảm thấy vui vẻ" Giống như lúc nhỏ bản thân ngồi dưới sân khấu kịch nhìn từng màn từng màn bố cảnh sân khấu thoắt biến thoắt chuyển.
"Tôi thì, tôi muốn trở thành người có thể thực hiện ước mơ." - Giọng nói của cậu bé sáng trong, ánh mắt kiên định.
Quay đầu đi, Hạ Nhật nhìn nghiêng gương mặt của Mông Qua. Sống mũi thẳng tắp, hàng mi dài dài, viền môi đẹp đẽ, chiếc cằm như dùng dao gọt giũa, Mông Qua càng ngày càng đẹp rồi.
Trước giờ, Mông Qua đều bất phàm nổi bật.
Năm ấy, cụ ông Mông về hưu, bố của Hạ Nhật từ tài xế của cụ ông Mông trở thành tài xế của bố Mông Qua.
Năm ấy, khi Hạ Nhật tham gia trại hè bị trật chân, Mông Qua đã bế cô đi đường núi suốt hơn nửa tiếng đồng hồ để đưa cô đến trạm y tế. Hạ Nhật ở trên lưng Mông Qua thề rằng cả đời phải đối tốt với cậu bé này.
.
.
.
*Nguyên văn: 豆蔻 Đậu khấu, một loại thực vật. Tựa chương lấy trong cụm豆蔻年华 Chỉ con gái ở độ 13-14 tuổi, vào độ tuổi dậy thì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.