Chương 10: Vĩnh biệt (2)
Loạn
27/06/2017
Mọi thứ xung quanh đều không hề thay đổi, chỉ là bạn
không thể tìm được người đó nữa, giọng nói nét cười của người đó trong
đầu bạn vẫn còn mới như chỉ vừa hôm qua, nhưng chúng lại chỉ có thể biến thành hồi ức, rồi sau đó, là tuyệt vọng. Hóa ra, bạn đã triệt để mất đi họ. Đây là nhận thức năm ấy của Hạ Nhật về cái chết, nó khắc sâu, và
tàn nhẫn.
Có chăng, mỗi một chuyện khắc cốt ghi tâm đều sẽ có dự báo của nó, có chăng đó chính là giác quan thứ sáu mà người ta nói? Cho nên, hình ảnh của bố vào những ngày ấy vô cùng tươi sáng, như nếp nhăn nơi khóe mắt ông khi cười. Hạ Nhật vừa nhắm mắt lại liền phảng phất như đếm được từng nếp nhăn nơi khóe mắt của bố, cười nhẹ thì hai nếp, cười tươi thì có lúc ba nếp, có lúc bốn nếp. Hạ Nhật cũng không rõ vì sao mình lại nhớ kĩ đến vậy, mãi cho đến một ngày, một người lạ mặt lên lớp đưa cô đi, nhìn thấy em trai khóc nấc trong chiếc xe màu đen, chân của Hạ Nhật nhũn ra, cứ như thế mà ngã ngồi trên đất…
Hóa ra, thật sự có giác quan thứ sáu.
Mông Qua sau khi từ Vienna về thì vô cùng bận rộn, bận về trường cũ của mình biểu diễn, bận đi khắp nơi làm hình tượng gương mẫu, bận cùng bố xuất hiện trong những tiệc cơm mừng đón mình. Cũng không biết vì sao lại có nhiều tiệc cơm, nhiều bạn bè thân thích đến thế, còn cả những buổi giao lưu liên thiên, đến nỗi ngày thứ ba sau khi nhập học cậu mới đến trường báo danh.
Được phân cùng một lớp với Hạ Nhật cậu không hề thấy ngạc nhiên, lần này Hạ Nhật thi rất tốt, lớp của họ đều là những người xếp đầu khối, cũng chính là nói thành tích xếp nhất xếp nhì của các nơi các vùng. Trường bồi dưỡng những người này như những chốt điểm trọng yếu, sau này không là sinh viên Thanh Hoa cũng là sinh viên Bắc Đại. Nhưng việc Giang Hạo Thiên* có thể chen chân vào lớp này khiến Mông Qua rất ngạc nhiên, Giang Hạo Thiên vẫn luôn say sưa với vũ đạo, thành tích học tập vốn chỉ tầm trung.
Vừa vào đến lớp, Mông Qua vô thức tìm kiếm bóng dáng của Hạ Nhật, vóc dáng của cô khá nhỏ, các giáo viên thường xếp chỗ của cô lên những hàng bàn đầu. Quả nhiên, Mông Qua vừa nhìn đã tìm thấy cô, không chỉ mình cô mà còn có cả Giang Hạo Thiên, cậu ta ngả nửa người lên bàn Hạ Nhật, hai người cũng không biết đang nói những gì.
Hạ Nhật ngẩng đầu vô tình lướt mắt một cái, trùng hợp Mông Qua cũng đang nhìn cô. Bọn họ đã hơn nửa năm chẳng nói chuyện với nhau, sau khi từ Vienna về, Mông Qua hiếm có thời gian ở nhà. Hiện tại Mông Qua tiếng nổi như cồn, người còn chưa đến trường thì đã có rất nhiều nữ sinh rục rịch vì cậu. Mỗi một người học ở trường cấp ba này đều là tinh anh, trong đó không thiếu những cô gái có tài, có sắc, lại có tiền.
Cúi đầu xuống, cô tiếp tục thảo luận đề tài ban nãy với Giang Hạo Thiên.
Nhìn Hạ Nhật tức tốc cúi đầu, Mông Qua bỗng dưng cảm thấy bực bội, muốn giận dỗi gì cũng nên đủ rồi. Mông Qua thừa nhận những lời hôm đó của mình có tổn thương người ta một chút, nhưng đã qua lâu như vậy thì cũng nên đủ rồi chứ.
“Giang Hạo Thiên.” – Mông Qua hét lớn với tên trọng sắc khinh bạn đang cười muốn rớt cả hàm kia.
Giang Hạo Thiên bị Mông Qua hét đến muốn tê cả da đầu. Đúng vậy, cậu ta có trọng sắc khinh bạn một chút, nhưng người bạn thiên tài này của cậu ta vốn không thiếu người sùng bái, trước mắt thì sự nghiệp tình yêu quan trọng hơn.
Hoàng tử nhỏ nổi cáu lên, Giang Hạo Thiên bèn ngoan ngoãn đi đến trước mặt Mông Qua.
Tất cả đều đột ngột ập đến, vừa học được nửa tiết, Mông Qua nhìn thấy thư kí của bố mình đưa Hạ Nhật đi, xuyên qua cửa sổ phòng học, có thể thấy rõ được Hạ Nhật ngã xuống trên sân vận động, Mông Qua liền rời khỏi chỗ của mình mà chạy ra ngoài.
Mông Qua không đuổi kịp Hạ Nhật, lúc cậu chạy đến sân vận động thì người và xe đều đã mất dạng.
Tất cả đều đột ngột đến khiến người ta không kịp trở tay, đó là một sự cố chỉ vỏn vẹn trong vài phút đồng hồ, một chiếc xe hàng lạc tay lái tông vào chiếc xe mà Hà Đức Khâm đang ngồi đợi Mông Hữu Bác, khiến xe của Hà Đức Khâm trượt đi, mắt thấy sắp sửa đụng phải Mông Hữu Bác đang từ cửa công ty đi ra, Hà Đức Khâm quyết định thắng gấp. Bởi vì đạp thắng xe quá mạnh thêm vào việc chiếc xe hàng từ đằng sau tông vào, khiến cơ thể Hà Đức Khâm văng ra khỏi kính chắn gió, ngã xa mấy mét, đầu đụng đất trước, chết ngay tại chỗ. May có Hà Đức Khâm mà Mông Hữu Bác thoát được một kiếp.
Nghe được những chuyện này, Mông Qua ngây ra tại chỗ. Lúc chạy đến bệnh viện, cậu thấy Hạ Nhật ôm lấy em trai mình mà đờ người ra, không hề khóc, không hề nói bất cứ lời nào. Rất nhiều người vây quanh bọn họ, trong đó, có ông nội cậu, bố cậu và quản gia.
Mông Qua dựa người lên bức tường trắng tinh của bệnh viện, lần đầu tiên trong lòng căm ghét mà mắng chửi vận mệnh, hóa ra nó có thể tàn nhẫn đến mức độ này.
Những chuyện tiếp theo đó loạn xạ rối bời, trách nhiệm sự cố, bảo hiểm, bồi thường, tang sự.
Ngày tổ chức tang lễ, rất nhiều người đến tưởng niệm, nối đuôi nhau không ngớt. Nhà họ Mông còn mở triển lãm nhiếp ảnh cá nhân của Hà Đức Khâm ở một bên của linh đường, trưng bày những bức hình ông chụp thời còn sống, kí giả cũng đến để lấy báo cáo.
Mông Hữu Bác cảm kích Hà Đức Khâm, bởi vì sự lương thiện của ông ấy mới có ông bình an vô sự hiện tại. Ông nhìn Hạ Nhật, Hạ Thiên ở một bên mà lòng xót xa, ông không dám nghĩ đến việc nếu như Mông Qua nhà mình gặp chuyện như vậy...
Từ đầu đến cuối, Hạ Nhật đều lặng thinh, không khóc cũng không nháo, biểu hiện cứ như một người trưởng thành, nắm tay em trai không ngừng tạ lễ khách viếng. Mông Qua theo sau ông nội của mình, Hạ Nhật như vậy khiến cậu đau lòng. Cậu hối hận, hối hận với tất cả những việc mình đã làm với Hạ Nhật trước đây. Hạ Nhật nói đúng, cậu vẫn luôn là một kẻ tồi tệ.
Ngày làm xong tang lễ, Hạ Nhật biến mất.
Toàn bộ người nhà họ Mông đều túa ra tìm cô, mấy tiếng đồng hồ vẫn không tìm được. Mông Qua cũng sốt ruột, cậu như phát điên lên mà lùng sục khắp những nơi Hạ Nhật bình thường hay lui đến nhưng vẫn tìm hoài không ra. Sau cùng, cậu nhớ đến một nơi, một hốc lõm vào của hòn giả sơn đằng sau vườn nhà cậu, nhớ trước đây có một lần Hạ Nhật giận dỗi bố mình mà trốn vào trong đó, bố của Hạ Nhật cùng cậu tìm khắp nửa ngày, cuối cùng tìm thấy cô ở đó, cô nói với bố mình rằng, “Xem thử lần sau bố còn dám nói lời không giữ lấy lời không.”
Ở trong hốc bé tí chỉ chứa nổi mình Hạ Nhật và cậu đó, Mông Qua cuối cùng cũng tìm được Hạ Nhật. Thắp một ngọn nến màu trắng, Hạ Nhật ngơ ngẩn nhìn ánh nến, không hề phát giác đến sự có mặt của Mông Qua. Như một đứa trẻ đã lạc đường.
Mông Qua ôm chặt lấy Hạ Nhật, miệng lầm rầm gọi, “Hạ Nhật, Hạ Nhật, tôi đến rồi, Hạ Nhật, xin lỗi, tôi đến muộn rồi...”
Cuối cùng, người nằm trong lòng cũng cử động, cơ thể không ngừng run rẩy, sau đó, gào thét như một con thú nhỏ, dường như, muốn mượn từng tiếng gào này để đem tất cả bi thương phóng thích ra ngoài.
Không biết đã qua bao lâu, Hạ Nhật khản giọng yếu ớt nói:
“Mông Qua, tôi thật muốn đây là một cơn mộng biết bao, một cơn ác mộng sẽ lập tức tỉnh dậy, tỉnh dậy rồi thì tôi lại có thể gặp được bố của tôi. Mông Qua, cậu nói xem, từ nay về sau, tôi phải tìm bố tôi ở nào đây?”
“Hạ Nhật, để tôi làm bố cậu là được rồi.” Mông Qua bàng hoàng không biết làm sao, trước giờ chưa từng có ai khiến cậu đau lòng như vậy: “Hạ Nhật, tôi làm được mà.”
Hạ Nhật ngây ngốc nhìn Mông Qua, người con trai luôn tỏa sáng lấp lánh đó đã dùng một câu cực độ đơn giản để kéo cô từ bờ vực thế giới trở về.
“Hạ Nhật, không đúng.” Mông Qua nói năng lộn xộn, cậu không có kinh nghiệm an ủi con gái: “Nên là A Nhật mới phải, chú Hạ luôn gọi cậu là A Nhật, sau này tôi cũng gọi cậu là A Nhật, được không?”
Người trước mặt vẫn không hề phản ứng, Mông Qua cắn răng, giơ ba ngón tay ngang đầu:
“Hạ Nhật, tôi thề, trên thế giới này, Hạ Nhật là người duy nhất Mông Qua tôi sẽ không lừa dối.”
Hạ Nhật vùi đầu vào lòng cậu thiếu niên đang luống cuống tay chân ở trước mặt, cái ôm của người con trai xinh đẹp này còn ấm áp hơn cả trong tưởng tượng, hơi thở của người con trai xinh đẹp này còn tuyệt vời hơn cả trong tưởng tượng.
Thứ tình cảm đang tuôn chảy trong lòng này hẳn là tình yêu, cuối cùng cũng vẫn yêu rồi. Hạ Nhật nhắm mắt lại, yêu thì cứ yêu thôi.
“A Nhật, con chó cậu nuôi là do tôi thả đi.” Mông Qua nhỏ tiếng nói: “Chi bằng, tôi tặng cậu lại một con nhé.”
“Không cần, những chuyện như thế này một lần là đủ rồi.” Hạ Nhật nói.
Năm mười sáu tuổi ấy của Hạ Nhật và Mông Qua trôi đi chậm chạp mà dài dẳng.
Mông Qua mười bảy tuổi cao đến 1m78, nhưng cậu vẫn không hài lòng, ngày ngày chạy đến sân bóng rổ, cậu thề nhất định phải lên đủ 1m8 mới thôi. Lúc ngày hè gần đến, Mông Qua cuối cùng cũng cao lên được 1m8. Mông Qua với chiều cao 1m8 cộng thêm đường nét tinh tế và khí chất trời sinh, đi đến đâu cũng tỏa sáng.
Hạ Nhật mười bảy tuổi miễn cưỡng được 1m6, kì thực còn thiếu chút xíu nữa mới tới 1m6, gương mặt không tính là đẹp, nhưng cô có một đôi mắt rất đẹp, tròng mắt rất to lại đen bóng, lông mi rất dài, cứ nhìn vào phảng phất sẽ khiến người ta mê đắm.
Vào đại thọ bảy mươi tuổi, cụ ông Mông tuyên bố ra ngoài rằng, từ nay về sau, Hạ Nhật và Hạ Thiên là cháu của ông, thân phận giống như Mông Qua.
Giữa hè, trong vườn hoa tràn ngập Thất Lý Hương, Mông Qua vui mừng bảo với Hạ Nhật, “A Nhật, từ nay, chúng ta chính là người một nhà. Từ nay về sau, chúng ta là anh chị em rồi.”
Hạ Nhật tự đáy lòng khẽ cảm thán, “Cứ như thế đi, như thế cũng tốt, ít nhất có thể gặp mặt nhau.”
Tôi yêu cậu nhưng việc đó không liên quan đến cậu, Hạ Nhật hiểu câu nói ngắn gọn đó, hiểu được đạo lý đằng sau những con chữ đó, chỉ là, khi lần đầu nhìn thấy những con chữ đó, Hạ Nhật đã khóc.
.
.
.
*Nguyên văn ở đây là Thành Chí Cao, có điều không rõ tác giả có lầm giữa Thành Chí Cao với Giang Hạo Thiên không, theo mình nhớ thì Thành Chí Cao lớn hơn hai người họ một tuổi, với chỉ có Giang Hạo Thiên mới yêu thích vũ đạo và thích Hạ Nhật. Thế nên ở đây xin mạn phép sửa lại là Giang Hạo Thiên.
Có chăng, mỗi một chuyện khắc cốt ghi tâm đều sẽ có dự báo của nó, có chăng đó chính là giác quan thứ sáu mà người ta nói? Cho nên, hình ảnh của bố vào những ngày ấy vô cùng tươi sáng, như nếp nhăn nơi khóe mắt ông khi cười. Hạ Nhật vừa nhắm mắt lại liền phảng phất như đếm được từng nếp nhăn nơi khóe mắt của bố, cười nhẹ thì hai nếp, cười tươi thì có lúc ba nếp, có lúc bốn nếp. Hạ Nhật cũng không rõ vì sao mình lại nhớ kĩ đến vậy, mãi cho đến một ngày, một người lạ mặt lên lớp đưa cô đi, nhìn thấy em trai khóc nấc trong chiếc xe màu đen, chân của Hạ Nhật nhũn ra, cứ như thế mà ngã ngồi trên đất…
Hóa ra, thật sự có giác quan thứ sáu.
Mông Qua sau khi từ Vienna về thì vô cùng bận rộn, bận về trường cũ của mình biểu diễn, bận đi khắp nơi làm hình tượng gương mẫu, bận cùng bố xuất hiện trong những tiệc cơm mừng đón mình. Cũng không biết vì sao lại có nhiều tiệc cơm, nhiều bạn bè thân thích đến thế, còn cả những buổi giao lưu liên thiên, đến nỗi ngày thứ ba sau khi nhập học cậu mới đến trường báo danh.
Được phân cùng một lớp với Hạ Nhật cậu không hề thấy ngạc nhiên, lần này Hạ Nhật thi rất tốt, lớp của họ đều là những người xếp đầu khối, cũng chính là nói thành tích xếp nhất xếp nhì của các nơi các vùng. Trường bồi dưỡng những người này như những chốt điểm trọng yếu, sau này không là sinh viên Thanh Hoa cũng là sinh viên Bắc Đại. Nhưng việc Giang Hạo Thiên* có thể chen chân vào lớp này khiến Mông Qua rất ngạc nhiên, Giang Hạo Thiên vẫn luôn say sưa với vũ đạo, thành tích học tập vốn chỉ tầm trung.
Vừa vào đến lớp, Mông Qua vô thức tìm kiếm bóng dáng của Hạ Nhật, vóc dáng của cô khá nhỏ, các giáo viên thường xếp chỗ của cô lên những hàng bàn đầu. Quả nhiên, Mông Qua vừa nhìn đã tìm thấy cô, không chỉ mình cô mà còn có cả Giang Hạo Thiên, cậu ta ngả nửa người lên bàn Hạ Nhật, hai người cũng không biết đang nói những gì.
Hạ Nhật ngẩng đầu vô tình lướt mắt một cái, trùng hợp Mông Qua cũng đang nhìn cô. Bọn họ đã hơn nửa năm chẳng nói chuyện với nhau, sau khi từ Vienna về, Mông Qua hiếm có thời gian ở nhà. Hiện tại Mông Qua tiếng nổi như cồn, người còn chưa đến trường thì đã có rất nhiều nữ sinh rục rịch vì cậu. Mỗi một người học ở trường cấp ba này đều là tinh anh, trong đó không thiếu những cô gái có tài, có sắc, lại có tiền.
Cúi đầu xuống, cô tiếp tục thảo luận đề tài ban nãy với Giang Hạo Thiên.
Nhìn Hạ Nhật tức tốc cúi đầu, Mông Qua bỗng dưng cảm thấy bực bội, muốn giận dỗi gì cũng nên đủ rồi. Mông Qua thừa nhận những lời hôm đó của mình có tổn thương người ta một chút, nhưng đã qua lâu như vậy thì cũng nên đủ rồi chứ.
“Giang Hạo Thiên.” – Mông Qua hét lớn với tên trọng sắc khinh bạn đang cười muốn rớt cả hàm kia.
Giang Hạo Thiên bị Mông Qua hét đến muốn tê cả da đầu. Đúng vậy, cậu ta có trọng sắc khinh bạn một chút, nhưng người bạn thiên tài này của cậu ta vốn không thiếu người sùng bái, trước mắt thì sự nghiệp tình yêu quan trọng hơn.
Hoàng tử nhỏ nổi cáu lên, Giang Hạo Thiên bèn ngoan ngoãn đi đến trước mặt Mông Qua.
Tất cả đều đột ngột ập đến, vừa học được nửa tiết, Mông Qua nhìn thấy thư kí của bố mình đưa Hạ Nhật đi, xuyên qua cửa sổ phòng học, có thể thấy rõ được Hạ Nhật ngã xuống trên sân vận động, Mông Qua liền rời khỏi chỗ của mình mà chạy ra ngoài.
Mông Qua không đuổi kịp Hạ Nhật, lúc cậu chạy đến sân vận động thì người và xe đều đã mất dạng.
Tất cả đều đột ngột đến khiến người ta không kịp trở tay, đó là một sự cố chỉ vỏn vẹn trong vài phút đồng hồ, một chiếc xe hàng lạc tay lái tông vào chiếc xe mà Hà Đức Khâm đang ngồi đợi Mông Hữu Bác, khiến xe của Hà Đức Khâm trượt đi, mắt thấy sắp sửa đụng phải Mông Hữu Bác đang từ cửa công ty đi ra, Hà Đức Khâm quyết định thắng gấp. Bởi vì đạp thắng xe quá mạnh thêm vào việc chiếc xe hàng từ đằng sau tông vào, khiến cơ thể Hà Đức Khâm văng ra khỏi kính chắn gió, ngã xa mấy mét, đầu đụng đất trước, chết ngay tại chỗ. May có Hà Đức Khâm mà Mông Hữu Bác thoát được một kiếp.
Nghe được những chuyện này, Mông Qua ngây ra tại chỗ. Lúc chạy đến bệnh viện, cậu thấy Hạ Nhật ôm lấy em trai mình mà đờ người ra, không hề khóc, không hề nói bất cứ lời nào. Rất nhiều người vây quanh bọn họ, trong đó, có ông nội cậu, bố cậu và quản gia.
Mông Qua dựa người lên bức tường trắng tinh của bệnh viện, lần đầu tiên trong lòng căm ghét mà mắng chửi vận mệnh, hóa ra nó có thể tàn nhẫn đến mức độ này.
Những chuyện tiếp theo đó loạn xạ rối bời, trách nhiệm sự cố, bảo hiểm, bồi thường, tang sự.
Ngày tổ chức tang lễ, rất nhiều người đến tưởng niệm, nối đuôi nhau không ngớt. Nhà họ Mông còn mở triển lãm nhiếp ảnh cá nhân của Hà Đức Khâm ở một bên của linh đường, trưng bày những bức hình ông chụp thời còn sống, kí giả cũng đến để lấy báo cáo.
Mông Hữu Bác cảm kích Hà Đức Khâm, bởi vì sự lương thiện của ông ấy mới có ông bình an vô sự hiện tại. Ông nhìn Hạ Nhật, Hạ Thiên ở một bên mà lòng xót xa, ông không dám nghĩ đến việc nếu như Mông Qua nhà mình gặp chuyện như vậy...
Từ đầu đến cuối, Hạ Nhật đều lặng thinh, không khóc cũng không nháo, biểu hiện cứ như một người trưởng thành, nắm tay em trai không ngừng tạ lễ khách viếng. Mông Qua theo sau ông nội của mình, Hạ Nhật như vậy khiến cậu đau lòng. Cậu hối hận, hối hận với tất cả những việc mình đã làm với Hạ Nhật trước đây. Hạ Nhật nói đúng, cậu vẫn luôn là một kẻ tồi tệ.
Ngày làm xong tang lễ, Hạ Nhật biến mất.
Toàn bộ người nhà họ Mông đều túa ra tìm cô, mấy tiếng đồng hồ vẫn không tìm được. Mông Qua cũng sốt ruột, cậu như phát điên lên mà lùng sục khắp những nơi Hạ Nhật bình thường hay lui đến nhưng vẫn tìm hoài không ra. Sau cùng, cậu nhớ đến một nơi, một hốc lõm vào của hòn giả sơn đằng sau vườn nhà cậu, nhớ trước đây có một lần Hạ Nhật giận dỗi bố mình mà trốn vào trong đó, bố của Hạ Nhật cùng cậu tìm khắp nửa ngày, cuối cùng tìm thấy cô ở đó, cô nói với bố mình rằng, “Xem thử lần sau bố còn dám nói lời không giữ lấy lời không.”
Ở trong hốc bé tí chỉ chứa nổi mình Hạ Nhật và cậu đó, Mông Qua cuối cùng cũng tìm được Hạ Nhật. Thắp một ngọn nến màu trắng, Hạ Nhật ngơ ngẩn nhìn ánh nến, không hề phát giác đến sự có mặt của Mông Qua. Như một đứa trẻ đã lạc đường.
Mông Qua ôm chặt lấy Hạ Nhật, miệng lầm rầm gọi, “Hạ Nhật, Hạ Nhật, tôi đến rồi, Hạ Nhật, xin lỗi, tôi đến muộn rồi...”
Cuối cùng, người nằm trong lòng cũng cử động, cơ thể không ngừng run rẩy, sau đó, gào thét như một con thú nhỏ, dường như, muốn mượn từng tiếng gào này để đem tất cả bi thương phóng thích ra ngoài.
Không biết đã qua bao lâu, Hạ Nhật khản giọng yếu ớt nói:
“Mông Qua, tôi thật muốn đây là một cơn mộng biết bao, một cơn ác mộng sẽ lập tức tỉnh dậy, tỉnh dậy rồi thì tôi lại có thể gặp được bố của tôi. Mông Qua, cậu nói xem, từ nay về sau, tôi phải tìm bố tôi ở nào đây?”
“Hạ Nhật, để tôi làm bố cậu là được rồi.” Mông Qua bàng hoàng không biết làm sao, trước giờ chưa từng có ai khiến cậu đau lòng như vậy: “Hạ Nhật, tôi làm được mà.”
Hạ Nhật ngây ngốc nhìn Mông Qua, người con trai luôn tỏa sáng lấp lánh đó đã dùng một câu cực độ đơn giản để kéo cô từ bờ vực thế giới trở về.
“Hạ Nhật, không đúng.” Mông Qua nói năng lộn xộn, cậu không có kinh nghiệm an ủi con gái: “Nên là A Nhật mới phải, chú Hạ luôn gọi cậu là A Nhật, sau này tôi cũng gọi cậu là A Nhật, được không?”
Người trước mặt vẫn không hề phản ứng, Mông Qua cắn răng, giơ ba ngón tay ngang đầu:
“Hạ Nhật, tôi thề, trên thế giới này, Hạ Nhật là người duy nhất Mông Qua tôi sẽ không lừa dối.”
Hạ Nhật vùi đầu vào lòng cậu thiếu niên đang luống cuống tay chân ở trước mặt, cái ôm của người con trai xinh đẹp này còn ấm áp hơn cả trong tưởng tượng, hơi thở của người con trai xinh đẹp này còn tuyệt vời hơn cả trong tưởng tượng.
Thứ tình cảm đang tuôn chảy trong lòng này hẳn là tình yêu, cuối cùng cũng vẫn yêu rồi. Hạ Nhật nhắm mắt lại, yêu thì cứ yêu thôi.
“A Nhật, con chó cậu nuôi là do tôi thả đi.” Mông Qua nhỏ tiếng nói: “Chi bằng, tôi tặng cậu lại một con nhé.”
“Không cần, những chuyện như thế này một lần là đủ rồi.” Hạ Nhật nói.
Năm mười sáu tuổi ấy của Hạ Nhật và Mông Qua trôi đi chậm chạp mà dài dẳng.
Mông Qua mười bảy tuổi cao đến 1m78, nhưng cậu vẫn không hài lòng, ngày ngày chạy đến sân bóng rổ, cậu thề nhất định phải lên đủ 1m8 mới thôi. Lúc ngày hè gần đến, Mông Qua cuối cùng cũng cao lên được 1m8. Mông Qua với chiều cao 1m8 cộng thêm đường nét tinh tế và khí chất trời sinh, đi đến đâu cũng tỏa sáng.
Hạ Nhật mười bảy tuổi miễn cưỡng được 1m6, kì thực còn thiếu chút xíu nữa mới tới 1m6, gương mặt không tính là đẹp, nhưng cô có một đôi mắt rất đẹp, tròng mắt rất to lại đen bóng, lông mi rất dài, cứ nhìn vào phảng phất sẽ khiến người ta mê đắm.
Vào đại thọ bảy mươi tuổi, cụ ông Mông tuyên bố ra ngoài rằng, từ nay về sau, Hạ Nhật và Hạ Thiên là cháu của ông, thân phận giống như Mông Qua.
Giữa hè, trong vườn hoa tràn ngập Thất Lý Hương, Mông Qua vui mừng bảo với Hạ Nhật, “A Nhật, từ nay, chúng ta chính là người một nhà. Từ nay về sau, chúng ta là anh chị em rồi.”
Hạ Nhật tự đáy lòng khẽ cảm thán, “Cứ như thế đi, như thế cũng tốt, ít nhất có thể gặp mặt nhau.”
Tôi yêu cậu nhưng việc đó không liên quan đến cậu, Hạ Nhật hiểu câu nói ngắn gọn đó, hiểu được đạo lý đằng sau những con chữ đó, chỉ là, khi lần đầu nhìn thấy những con chữ đó, Hạ Nhật đã khóc.
.
.
.
*Nguyên văn ở đây là Thành Chí Cao, có điều không rõ tác giả có lầm giữa Thành Chí Cao với Giang Hạo Thiên không, theo mình nhớ thì Thành Chí Cao lớn hơn hai người họ một tuổi, với chỉ có Giang Hạo Thiên mới yêu thích vũ đạo và thích Hạ Nhật. Thế nên ở đây xin mạn phép sửa lại là Giang Hạo Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.